Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 32

Trước Sau
Edit: Yan

——

Chu Quân hôn rất thành kính, hắn dịu dàng nói nhỏ: "wake up, my love." ❤️

Nhiệt độ trên gương mặt dưới môi Chu Quân nhẹ nhàng tăng lên, môi hắn nhẹ nhàng lướt qua khẽ khàng cọ lên mặt Ung Tấn. Mắt thấy mặt Ung Tấn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên, hắn biết người này hẳn là đang giả bộ ngủ. Có vẻ là Ung Tấn cảm thấy không giấu được nữa nên mở bừng mắt.

Trong con ngươi người nọ có bóng dáng của mình, Chu Quân hốt hoảng nghĩ. Thật sự hắn hơi mệt rất muốn trong căn phòng ấm áp này, ôm lấy thân thể ấm nóng kia ngủ một giấc. Lúc mùi hương hoa hồng đưa đến mặt Ung Tấn còn có cả mùi máu và mùi thuốc súng trên lòng bàn tay Chu Quân. Y nhìn sắc mặt tiểu thiếu gia của mình hơi kém, mặt mày quyến luyến dựa vào cạnh gối đầu mình, ngón tay còn nhéo vành tai y không nhanh không chậm xoa xoa.

Ung Tấn nắm lấy cổ tay hắn kéo người qua nhìn kỹ. Trên tay phải chỗ nào cũng có miệng vết thương nhỏ. Chu Quân cực kỳ mệt mỏi ngay cả Ung Tấn hỏi gì hắn cũng không nghe rõ chỉ mềm oặt người muốn bò lên giường ngủ một giấc, cuối cùng cũng không được như ý bởi lúc hắn bò lên phía trước một chút liền ngủ mất, bỏ lỡ sắc mặt khó coi của Ung Tấn cùng với một trận nổi giận lôi đình của y lúc cầm điện thoại.

Dường như hắn lại mơ một giấc mơ, rất ngắn nhưng cũng thật dài. Trong mơ hắn say khướt đạp lên ánh trăng mềm mại rơi đầy đất, đi qua khoảng sân đầy hoa hồng như lửa đỏ. Hắn không biết mình nắm tay ai, bàn tay kia hơi dùng sức nắm lại tay hắn. Trong mộng vốn không có quy tắc, hắn không nhìn rõ mặt người nọ nhưng lại có thể biết rằng người kia đang không vui. Có gió thổi tới, cả khu vườn thoang thoảng mùi hương. Hắn nói, ánh trăng vừa vặn đẹp, đúng lúc gặp giai nhân.

Người nọ ẩn nhẫn nói: "Tôi không phải phụ nữ." Giọng nói rất quen thuộc, trong mộng hắn lại chẳng nhớ ra. Có lẽ là bởi vì mơ nên hắn cũng vừa vô sỉ vừa lớn mật: "Nhưng em muốn ở bên ngài." Hắn say, đầu óc cũng lung tung rối loạn giống như nghĩ không rõ ràng mà nói: "Phải có một nam một nữ mới có thể ở bên nhau." Sau đó tay hắn bị gạt ra ngoài, người nọ nói: "Ai muốn ở bên cậu."

Chu Quân sững sờ tại chỗ, hắn cảm thấy lời người nọ nói hình như cũng có lý. Không phải phụ nữ làm sao ở bên người ta được đây, nhưng hắn thích người ta như vậy sao người ta lại không phải phụ nữ nhỉ. Làm sao đây, làm sao đây. Nghĩ đến độ tim đập nhanh hơn, nhanh đến mức khiến hắn hơi đau đớn. Người nọ lẳng lặng đứng ở cách đó không xa dường như đang nhìn hắn. Một ý nghĩ chợt lóe lên, Chu Quân a một tiếng như vừa mới ngộ đạo mà đuổi theo dỗ dành nói: "Ngài không muốn cũng không sao, em làm phụ nữ của ngài."

Lời này nói ra ngay cả hắn đang lúc đầu óc không tỉnh táo cũng mặt đỏ tai hồng, hắn nghe thấy người nọ thấp giọng cười: "Nói bậy nói bạ." Ngoài miệng nói lời không hề khách sáo, ngữ khí ngược lại rất mềm. Chu Quân cười hì hì một lần nữa dắt tay người nọ, xoa lên ngón tay không hề mềm mại rồi kéo lên miệng hôn hôn.

Hắn đột nhiên tỉnh lại, trên đùi rất rát rất đau. Hắn mở to mắt thở phì phò, đèn treo trên trần nhà không phải là thứ hắn quen thuộc. Mí mắt lúc mở lúc đóng, ký ức cũng dần dần hiện ra. Hắn hôn mê ở mép giường Ung Tấn, hắn tới tặng hoa cho người nọ rồi hôn mê ở mép giường Ung Tấn. Đau đớn trên đùi vẫn còn tiếp tục, hắn hơi ngẩng cổ nhìn xuống thấy Ung Tấn cúi đầu xử lý miệng vết thương trên đùi hắn, quần hắn bị cắt mở, mảnh thủy tinh bị Ung Tấn dùng nhíp nhổ ra ngoài. Miệng vết thương đáng sợ cùng với máu chảy đầm đìa làm Chu Quân cũng không thể nào nhìn nổi. Không biết Ung Tấn đang nghĩ gì mà nhíu mày phát ngốc nhìn miệng vết thương không hề nhúc nhích chỉ rủ xuống hàng mi cực dày.

Trong lòng Chu Quân hiện lên một suy nghĩ hoang đường, hắn nghĩ không phải là Ung Tấn đang khóc đi. Lại không phải, Ung Tấn chỉ sửng sốt một hồi rồi tiếp tục xử lý miệng vết thương cho hắn, trên đùi hắn cũng không cảm nhận được chút xúc cảm ấm áp gì giống như lệ rơi. Không rõ vì sao Chu Quân lại hơi thất vọng. Hắn vừa định thả lỏng cổ nằm lại không ngờ nghe thấy Ung Tấn thở dài khe khẽ.

Hắn nhìn người đàn ông này cúi đầu hạ xuống một nụ hôn lên miệng vết thương của hắn. Nụ hôn rất nhẹ, không hề cảm thấy chút đau đớn nào.



Chu Quân đang đợi, đợi người kia nhìn hắn. Ung Tấn như cuối cùng cũng hoàn hồn lại cũng như lơ đãng ngước mắt lên, ánh mắt hai người như hai dòng nước đánh vào một chỗ, chẳng hề tản ra mà ngược lại hòa cùng một chỗ hết sức triền miên. Chỉ một cái đối diện bất chợt khiến Chu quân không hiểu sao lại trốn tránh mà lần nữa nằm lại.

Hắn gối lên gối lông ngỗng mềm xốp, bên tai là tiếng chai thuốc di chuyển va vào nhau, leng keng leng keng rất dễ nghe. Dây đèn thủy tinh rủ xuống như mặt kính vạn hoa hút toàn bộ quang cảnh trong phòng vào đó, lại bủn xỉn như ống thoát nước nhỏ ra vài giọt ánh sáng vụn vặt. Người Ung Tấn chuyển động, y vươn tay sờ lên mặt Chu Quân nhưng không dám thực sự dừng trên da thịt hắn, sợ chạm lên vết thương của hắn.

Chu Quân duỗi tay không để y động đậy đưa mặt vào lòng bàn tay đối phương, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải quá đau." Hô hấp của Ung Tấn dần tăng thêm, Chu Quân nhìn về phía đôi mày nhíu chặt, hàm răng cắn chặt của y. Hắn không nhịn được dùng tay xoa nhẹ lên tóc Ung Tấn như đang dỗ một đứa nhỏ. Hắn từng sờ tóc Ung Tấn rất nhiều lần, chất tóc mềm mại ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay hắn, chẳng giống con người y chút nào.

Ung Tấn xử lý xong miệng vết thương của Chu Quân rồi mới bò lên giường ôm lấy một bên người không bị thương của hắn. Không chút logic, hắn cảm thấy Ung Tấn như đang chịu tủi thân gì đó. Hơn nữa trong lòng hắn có cảm giác là lạ như thật sự thua thiệt gì đó muốn hôn hôn người đang nằm bên cạnh này. Ung Tấn nâng tay lên lấy một viên gì đó trên khay đặt ở tủ đầu giường nhét vào miệng hắn.

Là một viên mứt táo, da giòn giòn bên trong lại ngòn ngọt khiến cả miệng hắn toàn là vị ngọt, Ung Tấn nằm bên cạnh thấp giọng nói, đồ bổ khác phòng bếp còn đang làm lát nữa mới đưa lên được, ăn tạm mứt táo trước.

Chu Quân dùng đầu lưỡi đảo hột táo trong miệng, lòng hơi buồn cười. Hắn chỉ bị thương chút da thịt mà thôi, Ung Tấn ở quân đội đáng lẽ sóng to gió lớn gì cũng từng gặp rồi mới phải chứ. Dáng vẻ cẩn thận bây giờ lại càng làm lòng Chu Quân mềm xuống vài phần. Hắn mở miệng nhận sai trước: "Sáng nay là em nói sai lời, ngài đừng vội tha thứ cho em, ngài xem dáng vẻ chật vật bây giờ của em đi, âu cũng là gặp phải báo ứng. Ngài cứ hung hăng tức giận mấy ngày, cẩn thận mắng em một trận sau đó lại vui vẻ như bình thường với em, có được không?"

Mấy lời này của hắn nói rất chi là trái với lương tâm, loại đàn ông như hắn làm mấy việc này đều là cố ý. Hắn cố tình bị thương mà tới chính là để Ung Tấn đau lòng. Đau rồi lại đau, một chút chuyện hắn làm sai kia sợ là Ung Tấn cũng không rảnh so đo với hắn. Ung Tấn nghe xong lời hắn nói vừa tức giận vừa buồn cười. Vị thiếu gia này hết lần này đến lần khác lăn lộn y trong tay.

Ung Tấn thẳng eo dựa vào đầu giường, không nói được cũng không nói không được, trên mặt cũng không hề nhìn ra chút dịu dàng vừa nãy trộm hôn miệng vết thương Chu Quân. Chu thiếu gia còn đang dựa lên gối đầu, hai mắt mở to lộ ra con ngươi xanh thẳm, tựa như mỗi lần có việc gì muốn cầu y Chu thiếu gia đều trở nên xinh đẹp hơn một chút.

Ung Tấn đen mặt không để ý đến hắn. Chu Quân nhíu nhíu mày cẩn thận nắm đầu ngón tay Ung Tấn xoa xoa. Hắn lại nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, vừa như nói đùa vừa như tìm chút đề tài hắn kể nội dung trong mơ ra. Vừa dứt lời lại hối hận. Đối tượng trong mơ là ai cũng không biết lại còn là một người đàn ông khác.

Hẳn là hắn mất máu đến váng đầu rồi mới mang cái đề tài không may mắn này ra nói. Không ngờ Ung Tấn không hề tức giận mà khoé miệng còn hơi cong lên. Hắn ngẩng đầu nhìn Ung Tấn hơi ngạc nhiên, Ung Tấn lại nhanh tay che lại đôi mắt hắn: "Em làm sao biết đó là mơ." Chu Quân cố ý chớp chớp mắt dùng lông mi đi quét qua lòng bàn tay thiếu tướng. Hắn nói: "Đương nhiên là mơ, bằng không sao em lại có thể nói ra lời hồ đồ như vậy."

Không ngờ hắn vừa nói xong Ung Tấn lập tức rút tay ra, Chu Quân lại nhìn lên, như thế rất tốt, nụ cười bên miệng thiếu tướng vẫn chưa lui. Ung Tấn xốc chăn lên nằm vào trong nhưng lại đưa lưng về phía hắn: "Mau ngủ đi." Trong lòng Chu Quân lải nhải, tâm tư thiếu tướng như thời tiết tháng sáu như mặt nhóc con, quả thật thay đổi thất thường.

Hắn xoa xoa giữa mày, tầm mắt chuyển đến một nơi lập tức khựng lại. Đóa hoa hồng hắn mang tới nở không đẹp còn rơi mất mấy cánh nhưng được cắm vào một bình sứ cực kỳ tinh xảo. Nhìn qua chẳng hề cân xứng nhưng lại làm Chu Quân khẽ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau