Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 36

Trước Sau
Edit: Yan

——

Bên ngoài tường cao của Ung công quán Chu Quân đang mặt mày xám xịt nhe răng trợn mắt nằm úp sấp. Thực ra trên người hắn không bị thương mà chỉ vì bị dọa sợ. Nằm cả nửa ngày mới nâng khăn tay lau mặt, xoa tay rồi đứng lên phủi phủi bụi trên người. Cho đến khi phía sau vang lên rất nhiều tiếng bước chân, bị người xung quanh vây lấy Chu Quân đã quay về là Chu tiên sinh phong lưu phóng khoáng.

Phó quan Trần hiển nhiên là bất ngờ khi nhìn thấy hắn, sắc mặt khẽ đổi sau đó lễ phép cười nói: "Chu tiên sinh, sao ngài lại tới." Chu Quân lúng túng nói: "Tôi... Tôi tìm thiếu tướng có việc, làm phiền phó quan Trần thông báo một chút." Hắn cũng không thể nói vì hoảng loạn trong lòng nên mới tới.

Chu Quân không ngờ rằng ngay cả cửa cũng không vào được nên xấu hổ cực kỳ. Rõ ràng phó quan Trần biết mối quan hệ dây dưa không rõ giữa hắn và Ung Tấn nhưng với thái độ hôm nay cho thấy hắn trong mắt Phó quan Trần vốn dĩ là thứ như thế nào. Cảm giác xấu hổ nóng bỏng khiến Chu Quân khó nén bất an, hắn rủ mắt hai tay đút túi chặt chẽ nắm lại không muốn để bản thân nhìn vào quá mức thất thố.

Tuy nhiên là hắn hiểu lầm phó quan Trần, chỉ bởi vì thời gian Chu Quân tới quá trùng hợp khiến người ta khó tránh khỏi nghi hoặc. Chu thiếu gia này mấy ngày trước từng tới đây sau đó trình của Ung Tấn bị tiết lộ ra ngoài mới gặp phải ám sát như vậy. Chuyện vừa xảy ra Chu thiếu gia lại lập tức xuất hiện bên ngoài công quán lén lén lút lút muốn leo tường vào. Tất cả khiến người ta không nghĩ nhiều cũng không được, phó quan Trần rất lo lắng.

Lúc hắn đến trước mặt thiếu tướng nhỏ giọng báo lại, trên mặt thiếu tướng không có quá nhiều biểu cảm. Phó quan trần do dự một chút cuối cùng vẫn nói ra lo lắng của mình. Mặc dù hành động này có hơi quá phận nhưng hắn thực sự đang lo lắng thái độ của thiếu tướng với vị Chu thiếu gia kia quả thực quá mức dung túng. Chuyện ngay cả hắn cũng có thể nghĩ ra được, sao thiếu tướng có thể không nghi ngờ hay là nói vốn không muốn hoài nghi.

Quả nhiên, thiếu tướng đánh gãy phỏng đoán của hắn chỉ trầm giọng nói: "Để cậu ấy vào." Phó quan Trần cúi đầu: "Vâng." Hắn vừa định đi ra ngoài lại nghe thiếu tướng nói: "Trần Sùng." Phó quan Trần dừng bước, thiếu tướng tiếp tục nói: "Chuyện của cậu ấy tôi không muốn cha tôi biết được." Phó quan Trần hơi bối rối liếc nhìn thiếu tướng lại thấy đối phương không thèm nhìn về phía mình chỉ nghiêng mặt nhìn về phía đóa hoa hồng đã hơi khô héo, chẳng biết đang nghĩ gì.

Lúc Chu Quân đẩy cửa bước vào liền bị cả phòng mùi máu lẫn với mùi thuốc hun đến độ khiến sắc mặt trắng nhợt. Chu Quân tựa như sự hãi, đứng ngoài cửa hổi lâu nhìn Ung Tấn đang dựa vào đầu giường. Người kia cởi trần nửa thân trên, tóc tai ngổn ngang mặt mũi tiều tụy. Mặc dù trên người sạch sẽ nhưng nhìn băng gạc trên ngực, nhìn vị trí vết thương cũng đủ để hù người.

Ung Tấn mở mắt ra, lúc nhìn về phía hắn lại mỉm cười: "Lại đây." Chu Quân chậm chạp đi tới ngồi lên mép giường. Hắn không hỏi ngài sao vậy hoặc là thật sự quá khó chấp nhận mà không hỏi ra lời. Thậm chí hắn còn đang nghĩ hóa ra dự cảm của hắn về chuyện này là thật, sao có thể như vậy, hóa ra hắn đã lún sâu đến tận như thế này rồi sao?

Ung Tấn vươn tay cầm lấy tay hắn, ngón tay Chu Quân lạnh lẽo bởi bị gió đông thổi một hồi lâu. Tay Ung Tấn cũng lạnh, dù ở trong căn phòng ấm áp nhưng bị mất một lượng máu lớn khiến tay y không làm sao ấm lên được. Chu Quân vội vàng lấy lại tinh thần, hắn nắm chặt tay Ung Tấn mở áo sơ mi của mình ra nhét bàn tay lạnh như băng kia vào trong quần áo, để người kia đụng vào phần bụng ấm áp của mình.

Một câu mà tận nửa ngày mới được hắn nặn từ cổ họng ra ngoài, âm thanh gồ ghề như ánh mắt hắn lúc này: "Ngài... đã xảy ra chuyện gì với ngài." Ngón tay lạnh lẽo của Ung Tấn vuốt ve eo hắn, còn chưa nói gì chợt thấy Chu thiếu gia cẩn thận ôm lấy mình, mái tóc mềm mại cọ lên gò má, toàn bộ hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun vào bên trong cổ áo. Y nghe thấy tiểu thiếu gia vừa uất ức vừa khó chịu nói: "Tên lừa đảo!" Ung Tấn thuận thế ôm eo Chu thiếu gia ừ một tiếng. Lại nghe Chu Quân nói: "Còn nói là có thể che chở người ta bình an, tên lừa đảo! em mới cho ngài bao lâu mà đã xảy ra vấn đề."

Ung Tấn có chút buồn cười, chưa kịp trả lời thì cửa phòng đã lần nữa bị đẩy ra. Chu Quân vội leo xuống khỏi người Ung Tấn, không mấy vui vẻ nhìn về phía người vừa đẩy cửa vào. Người kia mặc áo blouse trắng, kéo khẩu trang xuống nói với Ung Tấn: "Thiếu tướng, hắn tỉnh rồi." Chu Quân còn chưa hiểu có ý gì đã thấy Ung Tấn đứng dậy. Hắn ai một tiếng muốn nói người kia bị thương nặng như vậy đừng cử động, nào ngờ Ung Tấn tiện tay khoác áo khoác rồi vội vã ra ngoài.



Chu Quân nhìn Ung Tấn ra khỏi phòng thức thời mà không đuổi theo. Nhưng hắn cũng không biết có nên ở lại phòng ngủ này hay không, nhỡ đâu chỗ này lại để văn kiện quan trọng nào đó thì phải làm sao? Chu Quân lại một lần ý thức được sự lúng túng trong vị trí của mình, chỉ đành ngồi lại chỗ cũ giả vờ trấn định. Không ngờ Ung Tấn đi rồi lại quay lại, Chu Quân đang vô thức dựa vào đầu giường sờ sờ nhẫn trên tay nghe thấy tiếng bước chân quay về lập tức ngồi thẳng dậy nhìn về phía cửa.

Ung Tấn quay lại kéo hắn đứng dậy làm hắn quay vòng vòng. Chu Quân chẳng hiểu chuyên gì, Ung Tấn nói: "Vừa nãy không phải có người nổ súng sao, có bị thương không?" Chu Quân vội vàng lắc đầu: "Không có, em vô cùng khỏe mạnh." Ung Tấn thở phào nhẹ nhõm, nặn nặn lòng bàn tay của hắn: "Ở đây chờ tôi một lát." Dứt lời vừa định quay người áo khoác lại bị Chu Quân bắt lấy một góc.

Chu Quân vội vàng mở miệng: "Ngài không sao rồi, trước tiên em... " Hắn muốn nói em đi trước hôm khác lại quay lại thăm ngài. Mặc dù thật sự hắn không muốn đi nhưng cũng biết vừa nãy nhất định xảy ra chuyện lớn gì. Thân phận của hắn nhạy cảm, đợi ở chỗ này không bằng rời đi trước. Ánh mắt hoài nghi của phó quan Trần không phải hắn không nhìn thấy. Chỉ là chưa nhìn thấy Ung Tấn làm lòng hắn thật sự bất an, đành phải mặt dày như không nhìn thấy.

Ung Tấn sầm mặt lại, Chu Quân cuống quít đổi giọng: "Em xuống dưới lầu trước chờ ngài, nhà ngài có gì ăn không, em đói." Sắc mặt Ung Tấn mới hơi thả lỏng chút, gọi một người làm tới mang hắn xuống lầu. Chu Quân vừa ngồi xuống bàn dài không một bóng người lập tức có người làm mang giá nến đặt lên bàn. Hắn vội nói không cần, chỉ bảo người kia chuẩn bị cho hắn một phần cháo là được.

Vốn chỉ là mượn cớ, nào có tâm tình mà ăn chứ. Cháo nóng hầm hập vừa mang lên, cơ thể Chu Quân cũng ấm áp lên không ít. Lửa trong lò sưởi âm tường càng cháy càng mãnh liệt, Chu Quân dần dần bị lửa hun đến nóng người, áo khoác cũng không muốn mặc, ngay cả nút áo sơmi cũng cởi ra mấy cái, lại thêm một bát cháo ấm bụng lại càng nóng. Chu Quân chỉ cảm thấy cả mặt nóng bừng, sống lưng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lúc này phó quan Trần từ trên lầu đi xuống thấp giọng nói với Chu Quân: "Hiện tại thiếu tướng có hơi không tiện, Chu tiên sinh có muốn dùng thêm chút điểm tâm không." Chu Quân lắc đầu, vốn cũng không đói bụng. Nhớ đến Dương tiểu thư bị mình vứt lại rạp chiếu phim, hắn nói: "Tôi muốn mượn điện thoại dùng một chút." Phó quan Trần bèn dẫn hắn đi tới phòng chính, điện thoại đặt trên bàn gỗ nhỏ cạnh ghế salon.

Chu Quân bấm số điện thoại của Dương tiểu thư, lúc chờ bên kia nhận hắn nhìn thấy vài người ôm một bộ quần áo dính máu đi từ trên lầu xuống. Bộ trường bào màu xanh bị vệt máu loang lổ gần như nhìn không ra màu sắc, Chu Quân bị dọa suýt nữa làm rơi micro trong tay. Nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại, quần áo kia không phải của Ung Tấn, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Ung Tấn mặc trường bào.

Trong loa truyền đến giọng nữ, Dương tiểu thư trầm giọng alo một tiếng, Chu Quân hỏi han cô vài lời, Dương tiểu thư vẫn nhỏ giọng đáp lại nhưng tâm trạng cũng chẳng hề vui vẻ thậm chí có thể nói là có chút ấm ức. Dương tiểu thư vì ngày hôm nay mà cố ý làm tóc mặc sườn xám. Bên trong sườn xám còn cố tình chiết eo để trông mình nhìn thon thả mảnh mai hòng hấp dẫn ánh mắt Chu Quân.

Vốn tưởng rằng tình chàng ý thiếp, kết quả lại vô duyên vô cớ bị bỏ lại. Vốn định đi bộ về nhưng giày cao gót mài vào gót chân đau nhức đành phải hậm hực ngồi xe kéo. Bây giờ Chu Quân gọi điện tới khiến toàn bộ oan ức của cô đều trào ra. Chu Quân nhỏ giọng dỗ dành hồi lâu, đợi đến khi cúp máy mới thở phảo nhẹ nhõm. Vừa quay đầu lại chợt giật mình, Ung Tấn đứng ở phía sau hắn, không biết đã đứng bao lâu.

Ung Tấn tay cầm thuốc, ánh mắt âm trầm. Không hiểu sao Chu Quân lại có cảm giác bị người bắt gian, nhưng hắn không dám giải thích rằng mình bỏ lại bạn gái đang hẹn hò ở rạp chiếu phim. Hai chữ hẹn hò này cũng đủ để người ta hiểu lầm nhưng hắn lại nghĩ lẽ nào cú điện thoại vừa nãy còn không đủ để người ta hiểu lầm? Hắn miễn cưỡng cười cười, muốn lại nắm tay Ung Tấn: "Ngài xuống dưới khi nào thế."

Ung Tấn lại đẩy tay hắn ra, ngay cả lọ thuốc cũng bị văng ra ngoài vỡ ra mấy mảnh. Chu Quân khựng người chợt nghe Ung Tấn nói: "Tôi để Trần Sùng đưa em về." Nói rồi Ung Tấn quay người rời đi, vừa nãy phó quan Trần lên lầu nói với y rằng Chu Quân đang dùng điện thoại, cũng báo cho y biết trước đó Chu Quân hẹn hò với ai. Y đặt người bên cạnh bảo vệ Chu Quân, bây giờ ngược lại được báo lại chuyện y không muốn biết. Mộc Ly Thanh trên giường đang hấp hối, Chu Quân ở dưới lầu thế mà lại dỗ dành phụ nữ. Thái dương Ung Tấn ẩn ẩn đau cảm thấy dù là chốc lát cũng không nhịn nổi nữa, y không muốn gặp hắn.

????????????????????

Chương sau mình lại đặt pass, thíu tướng bị thương nhưng vẫn tranh thủ ứ ừ nhè nhẹ với Quân Quân. Có xíu nhạy cảm nên mình để pass cho an toàn nhén. Gợi ý pass mn ib mình nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau