Chương 62
Nước mắt của chị dâu lập tức tuôn ra tay túm chặt lấy góc áo anh cả lắc đầu. Chu Quân không đành lòng tiếp tục nhìn, hắn đứng dậy đi ra sân sau tránh ở một chỗ hút thuốc. Số người ở lại nhà họ Chu không có mấy người nên rõ ràng là ban ngày ban mặt lại yên tĩnh như tờ, thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót cũng là một chút vui vẻ bất ngờ.
Một bông tuyết đáp xuống giày Chu Quân, hắn mờ mịt nhìn chằm chằm mảnh trắng nhỏ xíu kia. Vào lúc mọi thanh âm đều im lặng đó, hắn nhớ người kia. Nghĩ đến lúc Ung Tân đi chỉ để lại từng dấu chân nối tiếp, sau lại cũng bị tuyết trắng bao phủ. Nghĩ đến tiếng pháo hoa cùng nhau vang lên lúc nhận điện thoại, Chu Quân cười. Cũng có đến nửa tháng rồi hắn không chú ý đến tin tức của Ung Tấn.
Có lẽ là còn chưa tới nơi có lẽ đã tới rồi, chiến sự bắt đầu rồi sao khi nào kết thúc. Tin tức trên báo cũng không nhiều lắm, sau khi quân đội rời khỏi thành phố, trang báo lại khôi phục dáng vẻ yên hòa thường có đều là đưa một ít tin tức thời sự, ngược lại rất ít tin tức nơi tiền tuyến. Hắn sờ sờ ngón tay xoay một vòng xung quanh ngón giữa. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, là anh cả khoác áo khoác tay cầm lò sưởi đang chậm bước lại đây.
Anh cả mượn thuốc của hắn, thực ra dù anh cả hút thuốc phiện nhưng trước nay cũng không hút thuốc lá. Chu Quân không dám đưa cả điếu thuốc chỉ đưa điếu thuốc còn một nửa trên tay mình qua. Anh cả tức giận trừng mắt nhìn hắn lại không nói gì mà nhận lấy rầu rĩ hút một hơi. Hai anh em dựa vào hành lang dài, nhìn bầu trời ngắm tuyết ngó phương xa lạnh lẽo hơn nửa ngày rốt cuộc có người mở miệng. Anh cả nói: "Chị dâu cậu có thai, ở chỗ này cũng không chăm sóc tốt được. Cô ấy trở về cũng tốt, cậu đừng trách."
Chu Quân liếm qua khóe miệng, cười: "Em có thể trách chị cái gì được, chị ấy là vợ của anh." Cho dù trong lòng tức giận thái độ nhà họ Dung thì hắn có thể trút lên ai chứ. Anh cả còn chưa đủ mệt sao, hắn còn có thể làm loạn cái gì. Không muốn chị dâu đi nhất chính là anh cả, bây giờ còn phải nói với hắn đừng trách vợ mình. Trong lòng anh cả cũng sắp đắng thành hoàng liên nhưng vẫn muốn vợ mình được tốt hơn.
(Hoàng liên là một vị thuốc bắc có vị rất đắng)
Trong lòng hắn cảm thấy nghẹn khuất, nhà họ Dung thấy nhà bọn hắn rơi rớt không còn gì bèn trước tiên đón con gái đi mất. Chưa nói đến hắn chỉ xem anh cả thì dù anh có bạc đãi ai cũng sẽ không bạc đãi chị dâu. Nói là mang về dưỡng thai, ai biết được khi nào mới trở về. Thậm chí hắn còn sợ nhà họ Dung không cho chị dâu sinh đứa nhỏ này ra rồi tìm một nhà khác tốt hơn gả đến. Có lẽ suy nghĩ của hắn quá mức tân tiến, hắn cảm thấy nữ giới hiện tại độc lập bình đẳng ly hôn cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Chị Dâu đẹp người gia thế lại tốt tái giá cũng không khó. Chu Quân càng nghĩ càng ưu phiền nhưng lúc này anh cả đang hút thuốc bỗng ho lên ho đến độ tê tâm liệt phế, vẫn là Chu Quân cướp lại điếu thuốc dẫm tắt trên nền tuyết. Anh cả dùng khăn tay che miệng hồi lâu sau mới cười nói: "Đừng quá lo lắng, anh tin tưởng Lan Chi, cô ấy sẽ trở về."
Lúc anh cả nói lời này trong mắt chứa chan ấm áp, gần như muốn làm tan chảy cả trận tuyết đầu mùa xuân này. Chu Quân cũng cười theo: "Phải rồi, chị là vợ anh mà." Hắn lại lặp lại những lời này chỉ là ngữ khí không còn nặng nề như trước nữa.
Trời đông giá vừa qua, nghiệp trăm nhà đợi vượng. Gần đây Chu Quân thông qua các mối quan hệ quen biết với mấy người làm ăn ở phía nam, bên ngoài là người làm ăn nhưng bên trong là ngầm đầu cơ trục lợi từ dược phẩm. Hiện tại chiến sự căng thẳng cái gì cũng thiếu, thứ đồ như thuốc men này đưa đến nơi thiếu thốn vật tư chính là chuyện một vốn bốn lời. Người làm ăn phía nam muốn kéo Chu Quân nhập bọn, biến chỗ Chu Quân thành một điểm cung cấp hàng hóa bởi vậy đề nghị dẫn hắn đi một chuyến.
Chu Quân suy đi tính lại, việc này có vài phần hung hiểm. Chưa đề cập tới vấn đề an toàn trên đường vận chuyển hàng hóa thì hiện tại nơi nơi đều đang đánh giặc lại càng nguy hiểm. Vốn đang lúc do dự không đi bỗng nhiên chị Lý gọi điện thoại tới chung cư của hắn nói anh cả ở nhà ngất đi rồi, bây giờ đã khẩn cấp đưa vào bệnh viện bảo hắn nhanh chóng chạy qua.
Chu Quân lòng như lửa đốt chạy tới bệnh viện thấy quản gia đi cùng anh cả đến đây. Chu Quân vội vàng chạy tới, hốc mắt quản gia đỏ bừng nói với hắn kết quả kiểm tra của anh cả cho thấy anh bị ung thư thực quản giai đoạn cuối. Chân Chu Quân mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi trên hành lang người đến người đi.
Giọng nói của quản gia như cách một tầng nước chấn động truyền đến, hắn ngồi dưới đất như bãi bùn lầy không còn sức lực mà đứng dậy. Tay chân tê dại, đầu ngón tay lạnh căm căm. Cái từ ung thư này thật đáng sợ, không phải Chu Quân chưa từng tiếp xúc, mẹ hắn cũng là ra đi như vậy ngày tháng ở bệnh viện trước đây đều là dày vò.
Hắn mãi mãi nhớ rõ có một hôm hắn tới thăm mẹ, đôi tay gầy guộc chỉ còn lại xương cốt nắm chặt lấy tay hắn khóc than. Đại tiểu thư của nhà họ Chu vẫn luôn mạnh mẽ, một mình nuôi lớn con trai cũng không sợ hãi lời đồn lại khóc như đứa trẻ, nói đau, nói đau quá không chịu nổi, cầu xin hắn bảo bác sĩ cho bà được chết cho bớt đau khổ. Quản gia kéo hắn đứng dậy, Chu Quân không đứng nổi chỉ bò vài bước vào sát ven tường ôm chân cuộn lại một chỗ.
Chu Quân nghĩ, hắn còn chưa làm nên trò trống gì anh cả không thể cứ như vậy mà đi. Chị dâu vừa mới mang thai về sau anh cả còn phải nhìn đứa nhỏ lớn lên, kết hôn sao có thể bệnh thành như vậy. Hắn lau lau hốc mắt, trong lồng ngực ngẹn ứ chua xót hắn phải dùng sức gõ vào nơi đó mới kìm lại một hơi. Một giờ trước anh cả đã được đưa đến đây cấp cứu giờ người còn đang trong phòng bệnh.
Hắn không dám vào trong phòng bệnh chỉ có thể chờ bủn rủn trên người qua đi mới dùng sức chống cả người dậy đi tìm bác sĩ. Bác sĩ nghe rõ ràng ý đồ của hắn thế nhưng lại nói với hắn, ông vẫn luôn là bác sĩ trị liệu của anh cả. Bệnh tình của anh cả đã biết từ một năm trước, anh cũng vẫn luôn phối hợp trị liệu. Chỉ là lúc phát hiện đã là giai đoạn giữa, có vài liệu pháp hơi kịch liệt yêu cầu phải nằm viện điều trị.
Người bệnh lại không đồng ý đành phải tiếp tục kéo dài cho đến lần tái phát này. Bác sĩ nói với Chu Quân: "Khuyên nhủ anh của cậu, cơ thể của hắn bây giờ rất không ổn cần phải nằm viện điều trị. Hắn vẫn luôn nói mình có rất nhiều việc không bỏ xuống được, chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng mạng mình." Chu Quân liên tục gật đầu, trong lòng tràn đầy áy náy.
Hắn nghĩ đến lần trước kỳ thực bác sĩ đã nhắc nhở hắn một lần nhưng hắn không tin, vẫn luôn cảm thấy anh cả chỉ là bị thuốc phiện đào rỗng cơ thể. Đợi hắn nghĩ ra cách để anh cả bỏ thuốc phiện thì tất cả sẽ tốt lên thôi. Không ngờ rằng sự thật tàn nhẫn, anh cả còn giấu diếm mọi người. Hắn đi thanh toán tiền thuốc lần này cho bệnh viện, không ngoài sở liệu là một số tiền cực lớn.
Chu Quân còn phải ra ngoài ngồi xe kéo đến ngân hàng một chuyến lấy ra một ít tiền. Ngồi trên xe kéo, hắn nghĩ đến mặt tiền cửa hàng đang có trong tay, chuyện làm ăn miễn cưỡng không có trở ngại thì lợi nhuận mỗi tháng cũng không nhiều lắm. Còn có nhà xưởng cũng là hàng năm lỗ vốn. Sau khi hắn ra khỏi ngân hàng bèn gọi điện thoại cho người làm ăn ở phía nam, hắn đáp ứng người kia nhưng hắn cần tiền trước.
Cho nên hắn bằng lòng đi theo một chuyến nhưng tiền phải thanh toán trước. Người làm ăn hiển nhiên không hài lòng với điều kiện này của hắn hai người nói chuyện một hồi lâu rốt cuộc cũng có một bên thỏa hiệp trước, nói có thể thanh toán một nửa trước hơn nữa giá cả phải thấp hơn hai phần. Chu Quân khẽ cắn môi đồng ý, thời gian cũng đã định ra là thứ ba tuần sau sẽ xuất phát.
Hắn treo điện thoại rồi đến bệnh viện, anh cả đã tỉnh đang dựa nửa người vào giường bệnh, quản gia đang bón nước cho anh. Quản gia nhìn hai người lớn lên từ nhỏ đã sớm xem họ như con của mình. Bây giờ đau lòng không thôi, thỉnh thoảng kéo tay áo lau hốc mắt. Anh cả cũng không quen nhìn dáng vẻ ít nói ít cười này của quản gia nên nhỏ giọng khuyên vài câu chợt thấy Chu Quân đứng ở cạnh cửa, như đứa nhỏ đỏ mũi nhìn anh.
Quản gia tìm cái cớ đi ra ngoài để hai anh em lại một chỗ. Chu Quân ngồi vào mép giường, hắn không chất vấn anh cả vì sao lại giấu chuyện này. Chỉ nói chuyện sau khi anh cả bị bệnh thì mấy mặt tiền cửa hiệu được hắn sắp xếp như nào, mấy nhà xưởng bên kia cũng để tiểu Phó đi coi chừng. Hắn bình tĩnh thấp giọng sắp xếp các hạng công việc, anh cả vừa lòng gật đầu: "Không tồi, làm rất tốt."
Chu Quân miễn cưỡng nâng khóe môi cười: "Đương nhiên rồi, là em trai của anh mà lại." Vừa dứt lời hắn lập tức chẳng dằn nổi cảm xúc nữa, đôi môi run rẩy lông mi cũng nhanh chóng rủ xuống. Hắn chớp chớp mắt đánh tan đi tầng sương mù ẩm ướt trong mắt lại nỗ lực cười nói: "Em vừa mới bàn xong một hạng mục hợp tác cần phải đi phía nam một chuyến, tuần sau sẽ đi." Anh cả không đồng ý nói: "Tình hình bây giờ loạn như vậy tốt nhất là cậu đừng đi, là chuyện làm ăn gì anh có quen vị kia không?" Chu Quân lắc đầu nói: "Anh cả, em cũng đã lớn như này anh còn lo lắng những cái đó nữa. Là chuyện tốt, rất an toàn."
Một bông tuyết đáp xuống giày Chu Quân, hắn mờ mịt nhìn chằm chằm mảnh trắng nhỏ xíu kia. Vào lúc mọi thanh âm đều im lặng đó, hắn nhớ người kia. Nghĩ đến lúc Ung Tân đi chỉ để lại từng dấu chân nối tiếp, sau lại cũng bị tuyết trắng bao phủ. Nghĩ đến tiếng pháo hoa cùng nhau vang lên lúc nhận điện thoại, Chu Quân cười. Cũng có đến nửa tháng rồi hắn không chú ý đến tin tức của Ung Tấn.
Có lẽ là còn chưa tới nơi có lẽ đã tới rồi, chiến sự bắt đầu rồi sao khi nào kết thúc. Tin tức trên báo cũng không nhiều lắm, sau khi quân đội rời khỏi thành phố, trang báo lại khôi phục dáng vẻ yên hòa thường có đều là đưa một ít tin tức thời sự, ngược lại rất ít tin tức nơi tiền tuyến. Hắn sờ sờ ngón tay xoay một vòng xung quanh ngón giữa. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, là anh cả khoác áo khoác tay cầm lò sưởi đang chậm bước lại đây.
Anh cả mượn thuốc của hắn, thực ra dù anh cả hút thuốc phiện nhưng trước nay cũng không hút thuốc lá. Chu Quân không dám đưa cả điếu thuốc chỉ đưa điếu thuốc còn một nửa trên tay mình qua. Anh cả tức giận trừng mắt nhìn hắn lại không nói gì mà nhận lấy rầu rĩ hút một hơi. Hai anh em dựa vào hành lang dài, nhìn bầu trời ngắm tuyết ngó phương xa lạnh lẽo hơn nửa ngày rốt cuộc có người mở miệng. Anh cả nói: "Chị dâu cậu có thai, ở chỗ này cũng không chăm sóc tốt được. Cô ấy trở về cũng tốt, cậu đừng trách."
Chu Quân liếm qua khóe miệng, cười: "Em có thể trách chị cái gì được, chị ấy là vợ của anh." Cho dù trong lòng tức giận thái độ nhà họ Dung thì hắn có thể trút lên ai chứ. Anh cả còn chưa đủ mệt sao, hắn còn có thể làm loạn cái gì. Không muốn chị dâu đi nhất chính là anh cả, bây giờ còn phải nói với hắn đừng trách vợ mình. Trong lòng anh cả cũng sắp đắng thành hoàng liên nhưng vẫn muốn vợ mình được tốt hơn.
(Hoàng liên là một vị thuốc bắc có vị rất đắng)
Trong lòng hắn cảm thấy nghẹn khuất, nhà họ Dung thấy nhà bọn hắn rơi rớt không còn gì bèn trước tiên đón con gái đi mất. Chưa nói đến hắn chỉ xem anh cả thì dù anh có bạc đãi ai cũng sẽ không bạc đãi chị dâu. Nói là mang về dưỡng thai, ai biết được khi nào mới trở về. Thậm chí hắn còn sợ nhà họ Dung không cho chị dâu sinh đứa nhỏ này ra rồi tìm một nhà khác tốt hơn gả đến. Có lẽ suy nghĩ của hắn quá mức tân tiến, hắn cảm thấy nữ giới hiện tại độc lập bình đẳng ly hôn cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Chị Dâu đẹp người gia thế lại tốt tái giá cũng không khó. Chu Quân càng nghĩ càng ưu phiền nhưng lúc này anh cả đang hút thuốc bỗng ho lên ho đến độ tê tâm liệt phế, vẫn là Chu Quân cướp lại điếu thuốc dẫm tắt trên nền tuyết. Anh cả dùng khăn tay che miệng hồi lâu sau mới cười nói: "Đừng quá lo lắng, anh tin tưởng Lan Chi, cô ấy sẽ trở về."
Lúc anh cả nói lời này trong mắt chứa chan ấm áp, gần như muốn làm tan chảy cả trận tuyết đầu mùa xuân này. Chu Quân cũng cười theo: "Phải rồi, chị là vợ anh mà." Hắn lại lặp lại những lời này chỉ là ngữ khí không còn nặng nề như trước nữa.
Trời đông giá vừa qua, nghiệp trăm nhà đợi vượng. Gần đây Chu Quân thông qua các mối quan hệ quen biết với mấy người làm ăn ở phía nam, bên ngoài là người làm ăn nhưng bên trong là ngầm đầu cơ trục lợi từ dược phẩm. Hiện tại chiến sự căng thẳng cái gì cũng thiếu, thứ đồ như thuốc men này đưa đến nơi thiếu thốn vật tư chính là chuyện một vốn bốn lời. Người làm ăn phía nam muốn kéo Chu Quân nhập bọn, biến chỗ Chu Quân thành một điểm cung cấp hàng hóa bởi vậy đề nghị dẫn hắn đi một chuyến.
Chu Quân suy đi tính lại, việc này có vài phần hung hiểm. Chưa đề cập tới vấn đề an toàn trên đường vận chuyển hàng hóa thì hiện tại nơi nơi đều đang đánh giặc lại càng nguy hiểm. Vốn đang lúc do dự không đi bỗng nhiên chị Lý gọi điện thoại tới chung cư của hắn nói anh cả ở nhà ngất đi rồi, bây giờ đã khẩn cấp đưa vào bệnh viện bảo hắn nhanh chóng chạy qua.
Chu Quân lòng như lửa đốt chạy tới bệnh viện thấy quản gia đi cùng anh cả đến đây. Chu Quân vội vàng chạy tới, hốc mắt quản gia đỏ bừng nói với hắn kết quả kiểm tra của anh cả cho thấy anh bị ung thư thực quản giai đoạn cuối. Chân Chu Quân mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi trên hành lang người đến người đi.
Giọng nói của quản gia như cách một tầng nước chấn động truyền đến, hắn ngồi dưới đất như bãi bùn lầy không còn sức lực mà đứng dậy. Tay chân tê dại, đầu ngón tay lạnh căm căm. Cái từ ung thư này thật đáng sợ, không phải Chu Quân chưa từng tiếp xúc, mẹ hắn cũng là ra đi như vậy ngày tháng ở bệnh viện trước đây đều là dày vò.
Hắn mãi mãi nhớ rõ có một hôm hắn tới thăm mẹ, đôi tay gầy guộc chỉ còn lại xương cốt nắm chặt lấy tay hắn khóc than. Đại tiểu thư của nhà họ Chu vẫn luôn mạnh mẽ, một mình nuôi lớn con trai cũng không sợ hãi lời đồn lại khóc như đứa trẻ, nói đau, nói đau quá không chịu nổi, cầu xin hắn bảo bác sĩ cho bà được chết cho bớt đau khổ. Quản gia kéo hắn đứng dậy, Chu Quân không đứng nổi chỉ bò vài bước vào sát ven tường ôm chân cuộn lại một chỗ.
Chu Quân nghĩ, hắn còn chưa làm nên trò trống gì anh cả không thể cứ như vậy mà đi. Chị dâu vừa mới mang thai về sau anh cả còn phải nhìn đứa nhỏ lớn lên, kết hôn sao có thể bệnh thành như vậy. Hắn lau lau hốc mắt, trong lồng ngực ngẹn ứ chua xót hắn phải dùng sức gõ vào nơi đó mới kìm lại một hơi. Một giờ trước anh cả đã được đưa đến đây cấp cứu giờ người còn đang trong phòng bệnh.
Hắn không dám vào trong phòng bệnh chỉ có thể chờ bủn rủn trên người qua đi mới dùng sức chống cả người dậy đi tìm bác sĩ. Bác sĩ nghe rõ ràng ý đồ của hắn thế nhưng lại nói với hắn, ông vẫn luôn là bác sĩ trị liệu của anh cả. Bệnh tình của anh cả đã biết từ một năm trước, anh cũng vẫn luôn phối hợp trị liệu. Chỉ là lúc phát hiện đã là giai đoạn giữa, có vài liệu pháp hơi kịch liệt yêu cầu phải nằm viện điều trị.
Người bệnh lại không đồng ý đành phải tiếp tục kéo dài cho đến lần tái phát này. Bác sĩ nói với Chu Quân: "Khuyên nhủ anh của cậu, cơ thể của hắn bây giờ rất không ổn cần phải nằm viện điều trị. Hắn vẫn luôn nói mình có rất nhiều việc không bỏ xuống được, chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng mạng mình." Chu Quân liên tục gật đầu, trong lòng tràn đầy áy náy.
Hắn nghĩ đến lần trước kỳ thực bác sĩ đã nhắc nhở hắn một lần nhưng hắn không tin, vẫn luôn cảm thấy anh cả chỉ là bị thuốc phiện đào rỗng cơ thể. Đợi hắn nghĩ ra cách để anh cả bỏ thuốc phiện thì tất cả sẽ tốt lên thôi. Không ngờ rằng sự thật tàn nhẫn, anh cả còn giấu diếm mọi người. Hắn đi thanh toán tiền thuốc lần này cho bệnh viện, không ngoài sở liệu là một số tiền cực lớn.
Chu Quân còn phải ra ngoài ngồi xe kéo đến ngân hàng một chuyến lấy ra một ít tiền. Ngồi trên xe kéo, hắn nghĩ đến mặt tiền cửa hàng đang có trong tay, chuyện làm ăn miễn cưỡng không có trở ngại thì lợi nhuận mỗi tháng cũng không nhiều lắm. Còn có nhà xưởng cũng là hàng năm lỗ vốn. Sau khi hắn ra khỏi ngân hàng bèn gọi điện thoại cho người làm ăn ở phía nam, hắn đáp ứng người kia nhưng hắn cần tiền trước.
Cho nên hắn bằng lòng đi theo một chuyến nhưng tiền phải thanh toán trước. Người làm ăn hiển nhiên không hài lòng với điều kiện này của hắn hai người nói chuyện một hồi lâu rốt cuộc cũng có một bên thỏa hiệp trước, nói có thể thanh toán một nửa trước hơn nữa giá cả phải thấp hơn hai phần. Chu Quân khẽ cắn môi đồng ý, thời gian cũng đã định ra là thứ ba tuần sau sẽ xuất phát.
Hắn treo điện thoại rồi đến bệnh viện, anh cả đã tỉnh đang dựa nửa người vào giường bệnh, quản gia đang bón nước cho anh. Quản gia nhìn hai người lớn lên từ nhỏ đã sớm xem họ như con của mình. Bây giờ đau lòng không thôi, thỉnh thoảng kéo tay áo lau hốc mắt. Anh cả cũng không quen nhìn dáng vẻ ít nói ít cười này của quản gia nên nhỏ giọng khuyên vài câu chợt thấy Chu Quân đứng ở cạnh cửa, như đứa nhỏ đỏ mũi nhìn anh.
Quản gia tìm cái cớ đi ra ngoài để hai anh em lại một chỗ. Chu Quân ngồi vào mép giường, hắn không chất vấn anh cả vì sao lại giấu chuyện này. Chỉ nói chuyện sau khi anh cả bị bệnh thì mấy mặt tiền cửa hiệu được hắn sắp xếp như nào, mấy nhà xưởng bên kia cũng để tiểu Phó đi coi chừng. Hắn bình tĩnh thấp giọng sắp xếp các hạng công việc, anh cả vừa lòng gật đầu: "Không tồi, làm rất tốt."
Chu Quân miễn cưỡng nâng khóe môi cười: "Đương nhiên rồi, là em trai của anh mà lại." Vừa dứt lời hắn lập tức chẳng dằn nổi cảm xúc nữa, đôi môi run rẩy lông mi cũng nhanh chóng rủ xuống. Hắn chớp chớp mắt đánh tan đi tầng sương mù ẩm ướt trong mắt lại nỗ lực cười nói: "Em vừa mới bàn xong một hạng mục hợp tác cần phải đi phía nam một chuyến, tuần sau sẽ đi." Anh cả không đồng ý nói: "Tình hình bây giờ loạn như vậy tốt nhất là cậu đừng đi, là chuyện làm ăn gì anh có quen vị kia không?" Chu Quân lắc đầu nói: "Anh cả, em cũng đã lớn như này anh còn lo lắng những cái đó nữa. Là chuyện tốt, rất an toàn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất