Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em
Chương 35: Bước Tiến Nguy Hiểm
Sau vài ngày bình yên, cuộc sống của Ngô Gia Khải và Tôn Ngọc Lan như dòng sông êm đềm trôi. Những buổi sáng ngọt ngào, những buổi tối ấm áp bên nhau, và tình cảm ngày càng thắm thiết giữa hai người. Tuy nhiên, trong khi họ đang tận hưởng sự yên bình, thì ở phía sau, Mỹ Như đang âm thầm triển khai bước tiếp theo trong kế hoạch đầy mưu mô của mình.
Một buổi sáng, Ngọc Lan vừa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt nhẹ xõa xuống vai, khoác trên người chiếc áo choàng mềm mại. Gia Khải đang chuẩn bị cà phê trong bếp, thấy cô bước ra, anh mỉm cười dịu dàng.
“Em đã dậy rồi à? Lại đây uống cà phê với anh nào” Gia Khải dịu dàng nói, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Ngọc Lan mỉm cười, tiến lại gần anh, tựa đầu vào vai anh như một thói quen. “Sáng nay trời đẹp quá, phải không anh? Em muốn hôm nay chúng ta đi dạo một chút sau giờ làm.
Gia Khải cười khẽ, đặt tách cà phê xuống trước mặt Ngọc Lan. “Ý hay đấy. Hôm nay, anh cũng không có nhiều việc quan trọng, chúng ta sẽ có thời gian bên nhau.”
Ngọc Lan hài lòng với câu trả lời của Gia Khải, nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn không ngừng lo lắng về sự xuất hiện ngày càng thường xuyên của Mỹ Như trong cuộc sống của họ. Dù Gia Khải đã nhiều lần trấn an, nhưng bản năng của một người phụ nữ khiến cô không thể không cảnh giác.
Trong lúc Ngọc Lan đang ngồi suy nghĩ, điện thoại của Gia Khải đột nhiên reo lên. Anh nhấc máy, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên khi nghe giọng nói ở đầu dây bên kia.
“Anh Khải, em Mỹ Như đây. Em đang ở gần công ty anh, có thể gặp anh một lát được không? Em cần hỏi anh về một dự án mới mà chúng ta đã bàn lần trước.”
Gia Khải im lặng vài giây, ánh mắt lướt qua Ngọc Lan đang ngồi đối diện. “Mỹ Như, nếu là việc công thì em có thể liên hệ với trợ lý của anh. Hiện tại anh đang bận.”
Mỹ Như, tuy cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu ngọt ngào. “Em hiểu rồi, nhưng có một số chi tiết cần phải thảo luận trực tiếp với anh. Chỉ vài phút thôi, anh nhé.”
Gia Khải thở dài, nhìn Ngọc Lan với ánh mắt như muốn nói lời xin lỗi. “Được, nhưng chỉ một lát thôi.”
Ngọc Lan nghe thấy toàn bộ cuộc hội thoại, cô chỉ im lặng không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái. Cô hiểu rằng công việc là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Gia Khải, nhưng sự xuất hiện liên tục của Mỹ Như khiến cô cảm thấy bất an.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Gia Khải đứng dậy và tiến lại gần Ngọc Lan. Anh đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô với sự chân thành.
“Em đừng lo lắng, chỉ là công việc thôi. Anh sẽ quay về ngay sau khi xong việc.”
Ngọc Lan cố nở một nụ cười nhẹ, mặc dù trong lòng vẫn còn đó những nỗi lo. “Em hiểu mà. Chỉ là... em không muốn chúng ta bị xáo trộn bởi những yếu tố bên ngoài.”
Gia Khải cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, như một lời hứa rằng anh sẽ không để điều gì làm tổn thương họ. “Anh biết. Em yên tâm, anh sẽ luôn đặt em lên hàng đầu.”
Gia Khải rời đi, để lại Ngọc Lan với những suy nghĩ mông lung. Cô tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn, nhưng cảm giác bất an vẫn len lỏi trong trái tim cô.
Trong khi đó, tại văn phòng, Gia Khải gặp Mỹ Như tại một quán cà phê gần công ty. Mỹ Như chọn một góc khuất, nơi mà ít người qua lại, tạo không gian riêng tư cho cuộc trò chuyện.
“Em có việc gì cần bàn bạc gấp thế, Mỹ Như?” Gia Khải hỏi, giọng điệu chuyên nghiệp, nhưng không giấu được sự xa cách.
Mỹ Như cười nhẹ, cố tình ngả người về phía Gia Khải, ánh mắt đong đầy ý tứ. “Anh Khải, em thật sự ngưỡng mộ cách anh làm việc. Em biết công việc bận rộn, nhưng em mong muốn có thể hợp tác nhiều hơn với anh trong các dự án tương lai. Chúng ta có thể là một đội hoàn hảo.”
Gia Khải nhìn thẳng vào mắt Mỹ Như, không hề bị lay động bởi lời nói ngọt ngào của cô ta. “Cảm ơn sự quan tâm của em, nhưng hiện tại anh đã có đủ đối tác cho các dự án của mình. Nếu có nhu cầu, anh sẽ liên hệ với em.”
Mỹ Như nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy không thể tiến xa hơn với chiến thuật nhẹ nhàng này. Cô ta quyết định sử dụng chiêu khác, trực diện hơn. “Anh Khải, thật ra... em có thể giúp anh giải quyết một số vấn đề cá nhân. Em biết anh đang căng thẳng với nhiều chuyện, và em chỉ muốn làm cho cuộc sống của anh dễ dàng hơn.”
Ánh mắt Gia Khải trở nên sắc lạnh, anh hiểu rõ ý đồ của Mỹ Như. “Nếu em đang nói đến chuyện cá nhân, thì anh nghĩ em nên dừng lại ở đây. Anh không cần sự giúp đỡ nào ngoài công việc.”
Sự từ chối dứt khoát của Gia Khải làm Mỹ Như cảm thấy bị tổn thương, nhưng cô ta không dễ dàng bỏ cuộc. “Anh Khải, có lẽ anh không nhận ra, nhưng em thật lòng quan tâm đến anh. Em không muốn anh phải chịu đựng một mình, em muốn ở bên anh, dù chỉ là một người bạn”
Gia Khải đứng dậy, không muốn kéo dài cuộc gặp này thêm nữa. “Cảm ơn em, nhưng anh không cần gì hơn ngoài một đối tác công việc. Anh nghĩ cuộc trò chuyện này nên kết thúc tại đây”
Mỹ Như nhìn theo bóng dáng Gia Khải rời khỏi quán cà phê, trong lòng tràn đầy cơn giận và sự quyết tâm. Cô ta không thể tin rằng mình lại bị từ chối một cách phũ phàng như vậy. Nhưng thay vì bỏ cuộc, Mỹ Như quyết định sẽ thay đổi chiến thuật. Cô ta sẽ khiến Ngọc Lan mất cảnh giác và sẽ tìm cách để Gia Khải phải nhìn nhận mình theo một cách khác.
Mấy ngày trôi qua sau đó, mọi chuyện giữa Gia Khải và Ngọc Lan dường như vẫn bình yên. Họ tận hưởng những buổi tối yên ả bên nhau, cười nói vui vẻ và chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Tuy nhiên, sự bình yên này chỉ là sự chuẩn bị cho cơn bão đang tới.
Mỹ Như bắt đầu thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình. Cô ta không còn công khai tiếp cận Gia Khải nữa, mà thay vào đó là tiếp cận những người xung quanh anh, từ nhân viên trong công ty đến những người bạn thân thiết của anh. Mỹ Như bắt đầu xây dựng hình ảnh một người phụ nữ thông minh, thân thiện và đầy nhiệt huyết, người mà ai cũng muốn kết bạn.
Cô ta tham gia vào các sự kiện xã hội mà cô biết Gia Khải hoặc những người bạn của anh sẽ có mặt, nhưng cô ta luôn giữ khoảng cách nhất định với Gia Khải, không để lộ ra bất kỳ sự quan tâm đặc biệt nào. Tuy nhiên, mỗi lần Gia Khải xuất hiện, Mỹ Như luôn chắc chắn rằng mình sẽ xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo nhất, thu hút mọi ánh nhìn và tạo ấn tượng mạnh.
Trong khi đó, Ngọc Lan vẫn cố gắng duy trì sự bình yên trong mối quan hệ với Gia Khải. Cô không muốn những lo lắng của mình làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của họ, nhưng mỗi lần nghe đến tên Mỹ Như, cô không thể tránh khỏi cảm giác bất an. Liệu cô có thể giữ được hạnh phúc của mình, hay Mỹ Như sẽ thành công trong việc chen chân vào giữa họ?
Mỹ Như không dừng lại ở đó. Cô ta tiếp tục dùng mọi thủ đoạn để tiếp cận gần hơn với Gia Khải, từng bước từng bước, như một con rắn độc, âm thầm lẻn vào cuộc sống của anh, chờ đợi cơ hội thích hợp để ra đòn quyết định. Cơn bão vẫn đang âm ỉ, và chỉ chờ đợi thời điểm bùng nổ.
Một buổi sáng, Ngọc Lan vừa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt nhẹ xõa xuống vai, khoác trên người chiếc áo choàng mềm mại. Gia Khải đang chuẩn bị cà phê trong bếp, thấy cô bước ra, anh mỉm cười dịu dàng.
“Em đã dậy rồi à? Lại đây uống cà phê với anh nào” Gia Khải dịu dàng nói, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Ngọc Lan mỉm cười, tiến lại gần anh, tựa đầu vào vai anh như một thói quen. “Sáng nay trời đẹp quá, phải không anh? Em muốn hôm nay chúng ta đi dạo một chút sau giờ làm.
Gia Khải cười khẽ, đặt tách cà phê xuống trước mặt Ngọc Lan. “Ý hay đấy. Hôm nay, anh cũng không có nhiều việc quan trọng, chúng ta sẽ có thời gian bên nhau.”
Ngọc Lan hài lòng với câu trả lời của Gia Khải, nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn không ngừng lo lắng về sự xuất hiện ngày càng thường xuyên của Mỹ Như trong cuộc sống của họ. Dù Gia Khải đã nhiều lần trấn an, nhưng bản năng của một người phụ nữ khiến cô không thể không cảnh giác.
Trong lúc Ngọc Lan đang ngồi suy nghĩ, điện thoại của Gia Khải đột nhiên reo lên. Anh nhấc máy, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên khi nghe giọng nói ở đầu dây bên kia.
“Anh Khải, em Mỹ Như đây. Em đang ở gần công ty anh, có thể gặp anh một lát được không? Em cần hỏi anh về một dự án mới mà chúng ta đã bàn lần trước.”
Gia Khải im lặng vài giây, ánh mắt lướt qua Ngọc Lan đang ngồi đối diện. “Mỹ Như, nếu là việc công thì em có thể liên hệ với trợ lý của anh. Hiện tại anh đang bận.”
Mỹ Như, tuy cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu ngọt ngào. “Em hiểu rồi, nhưng có một số chi tiết cần phải thảo luận trực tiếp với anh. Chỉ vài phút thôi, anh nhé.”
Gia Khải thở dài, nhìn Ngọc Lan với ánh mắt như muốn nói lời xin lỗi. “Được, nhưng chỉ một lát thôi.”
Ngọc Lan nghe thấy toàn bộ cuộc hội thoại, cô chỉ im lặng không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái. Cô hiểu rằng công việc là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Gia Khải, nhưng sự xuất hiện liên tục của Mỹ Như khiến cô cảm thấy bất an.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Gia Khải đứng dậy và tiến lại gần Ngọc Lan. Anh đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô với sự chân thành.
“Em đừng lo lắng, chỉ là công việc thôi. Anh sẽ quay về ngay sau khi xong việc.”
Ngọc Lan cố nở một nụ cười nhẹ, mặc dù trong lòng vẫn còn đó những nỗi lo. “Em hiểu mà. Chỉ là... em không muốn chúng ta bị xáo trộn bởi những yếu tố bên ngoài.”
Gia Khải cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, như một lời hứa rằng anh sẽ không để điều gì làm tổn thương họ. “Anh biết. Em yên tâm, anh sẽ luôn đặt em lên hàng đầu.”
Gia Khải rời đi, để lại Ngọc Lan với những suy nghĩ mông lung. Cô tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn, nhưng cảm giác bất an vẫn len lỏi trong trái tim cô.
Trong khi đó, tại văn phòng, Gia Khải gặp Mỹ Như tại một quán cà phê gần công ty. Mỹ Như chọn một góc khuất, nơi mà ít người qua lại, tạo không gian riêng tư cho cuộc trò chuyện.
“Em có việc gì cần bàn bạc gấp thế, Mỹ Như?” Gia Khải hỏi, giọng điệu chuyên nghiệp, nhưng không giấu được sự xa cách.
Mỹ Như cười nhẹ, cố tình ngả người về phía Gia Khải, ánh mắt đong đầy ý tứ. “Anh Khải, em thật sự ngưỡng mộ cách anh làm việc. Em biết công việc bận rộn, nhưng em mong muốn có thể hợp tác nhiều hơn với anh trong các dự án tương lai. Chúng ta có thể là một đội hoàn hảo.”
Gia Khải nhìn thẳng vào mắt Mỹ Như, không hề bị lay động bởi lời nói ngọt ngào của cô ta. “Cảm ơn sự quan tâm của em, nhưng hiện tại anh đã có đủ đối tác cho các dự án của mình. Nếu có nhu cầu, anh sẽ liên hệ với em.”
Mỹ Như nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy không thể tiến xa hơn với chiến thuật nhẹ nhàng này. Cô ta quyết định sử dụng chiêu khác, trực diện hơn. “Anh Khải, thật ra... em có thể giúp anh giải quyết một số vấn đề cá nhân. Em biết anh đang căng thẳng với nhiều chuyện, và em chỉ muốn làm cho cuộc sống của anh dễ dàng hơn.”
Ánh mắt Gia Khải trở nên sắc lạnh, anh hiểu rõ ý đồ của Mỹ Như. “Nếu em đang nói đến chuyện cá nhân, thì anh nghĩ em nên dừng lại ở đây. Anh không cần sự giúp đỡ nào ngoài công việc.”
Sự từ chối dứt khoát của Gia Khải làm Mỹ Như cảm thấy bị tổn thương, nhưng cô ta không dễ dàng bỏ cuộc. “Anh Khải, có lẽ anh không nhận ra, nhưng em thật lòng quan tâm đến anh. Em không muốn anh phải chịu đựng một mình, em muốn ở bên anh, dù chỉ là một người bạn”
Gia Khải đứng dậy, không muốn kéo dài cuộc gặp này thêm nữa. “Cảm ơn em, nhưng anh không cần gì hơn ngoài một đối tác công việc. Anh nghĩ cuộc trò chuyện này nên kết thúc tại đây”
Mỹ Như nhìn theo bóng dáng Gia Khải rời khỏi quán cà phê, trong lòng tràn đầy cơn giận và sự quyết tâm. Cô ta không thể tin rằng mình lại bị từ chối một cách phũ phàng như vậy. Nhưng thay vì bỏ cuộc, Mỹ Như quyết định sẽ thay đổi chiến thuật. Cô ta sẽ khiến Ngọc Lan mất cảnh giác và sẽ tìm cách để Gia Khải phải nhìn nhận mình theo một cách khác.
Mấy ngày trôi qua sau đó, mọi chuyện giữa Gia Khải và Ngọc Lan dường như vẫn bình yên. Họ tận hưởng những buổi tối yên ả bên nhau, cười nói vui vẻ và chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Tuy nhiên, sự bình yên này chỉ là sự chuẩn bị cho cơn bão đang tới.
Mỹ Như bắt đầu thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình. Cô ta không còn công khai tiếp cận Gia Khải nữa, mà thay vào đó là tiếp cận những người xung quanh anh, từ nhân viên trong công ty đến những người bạn thân thiết của anh. Mỹ Như bắt đầu xây dựng hình ảnh một người phụ nữ thông minh, thân thiện và đầy nhiệt huyết, người mà ai cũng muốn kết bạn.
Cô ta tham gia vào các sự kiện xã hội mà cô biết Gia Khải hoặc những người bạn của anh sẽ có mặt, nhưng cô ta luôn giữ khoảng cách nhất định với Gia Khải, không để lộ ra bất kỳ sự quan tâm đặc biệt nào. Tuy nhiên, mỗi lần Gia Khải xuất hiện, Mỹ Như luôn chắc chắn rằng mình sẽ xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo nhất, thu hút mọi ánh nhìn và tạo ấn tượng mạnh.
Trong khi đó, Ngọc Lan vẫn cố gắng duy trì sự bình yên trong mối quan hệ với Gia Khải. Cô không muốn những lo lắng của mình làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của họ, nhưng mỗi lần nghe đến tên Mỹ Như, cô không thể tránh khỏi cảm giác bất an. Liệu cô có thể giữ được hạnh phúc của mình, hay Mỹ Như sẽ thành công trong việc chen chân vào giữa họ?
Mỹ Như không dừng lại ở đó. Cô ta tiếp tục dùng mọi thủ đoạn để tiếp cận gần hơn với Gia Khải, từng bước từng bước, như một con rắn độc, âm thầm lẻn vào cuộc sống của anh, chờ đợi cơ hội thích hợp để ra đòn quyết định. Cơn bão vẫn đang âm ỉ, và chỉ chờ đợi thời điểm bùng nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất