Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em

Chương 37: Mưu Độc

Trước Sau
Gia Khải bước vào phòng làm việc, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm, chứa đựng những suy nghĩ khó đoán. Ngọc Lan vừa từ phòng bếp bước ra, nở nụ

cười dịu dàng khi thấy anh. “Anh về rồi à? Em vừa pha trà, anh có muốn uống cùng em không?”

Gia Khải nhìn cô, nụ cười nhẹ thoáng qua, làm tan chảy vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh. “Anh sẽ uống với em. Nhưng anh cần nói chuyện với em trước.”

Ngọc Lan hơi ngạc nhiên trước vẻ nghiêm túc của Gia Khải, cô đặt tay lên tay anh, “Chuyện gì vậy anh? Có chuyện gì xảy ra ở công ty sao?”

Gia Khải kéo Ngọc Lan ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt anh đầy sự kiên định. “Anh đã cho Mỹ Như một lời cảnh cáo vì cô ta đã đi quá giới hạn. Nhưng anh không muốn em lo lắng, chuyện này sẽ được giải quyết. Anh sẽ không để ai làm tổn thương em.”

Ngọc Lan cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của Gia Khải. Cô khẽ thở dài, “Em tin tưởng anh, nhưng anh cũng phải cẩn thận. Em không muốn có bất kỳ rắc rối nào xảy ra giữa chúng ta”

“Anh biết.” Gia Khải đáp lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Chúng ta sẽ vượt qua mọi thứ, chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ không để bất cứ ai làm ảnh hưởng đến chúng ta.”

Cuộc nói chuyện của hai người bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại của Gia Khải. Anh nhấc máy, giọng nói sắc lạnh của Mỹ Như vang lên, đầy thách thức. “Anh nghĩ rằng chỉ cần cảnh cáo là đủ sao, Gia Khải? Tôi không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu”

Gia Khải siết chặt tay, giọng anh trầm xuống, “Mỹ Như, tôi đã nói rõ với cô rồi. Đừng làm những điều khiến cô phải hối hận”

Mỹ Như cười khẩy, giọng nói ngọt ngào đầy mưu mô, “Anh hãy chờ xem, tôi sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi”

Gia Khải tắt máy, ánh mắt anh tràn đầy sự bực bội. Ngọc Lan lo lắng hỏi, “Có chuyện gì sao anh?”



“Không có gì, em đừng lo.” Gia Khải trấn an cô, nhưng trong lòng anh biết rõ Mỹ Như không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Mỹ Như ngồi trong căn phòng tối, ánh mắt cô ta lóe lên vẻ quyết tâm và độc ác. Cô ta đã chịu đựng đủ sự từ chối của Gia Khải và sự hiện diện của Ngọc Lan. Mỹ Như biết rằng cô ta cần phải loại bỏ Ngọc Lan khỏi cuộc sống của Gia Khải bằng mọi giá.

“Ngọc Lan... cô nghĩ cô có thể cướp Gia Khải khỏi tay tôi sao? Cô sẽ phải trả giá cho điều đó.” Mỹ Như lẩm bẩm, nụ cười nham hiểm hiện rõ trên môi.

Cô ta lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho một người đàn ông bí ẩn. “Chuẩn bị đi, tôi có một việc cần anh làm. Chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch sớm hơn dự định.”

Tối hôm đó, Gia Khải và Ngọc Lan ngồi cùng nhau trên chiếc ghế sofa ấm áp, ánh đèn nhẹ nhàng từ lò sưởi tạo nên bầu không khí yên bình. Ngọc Lan dựa đầu vào vai Gia Khải, ánh mắt cô mơ màng nhìn xa xăm, cảm nhận được sự bình yên từ cái ôm của anh.

“Em cảm thấy rất may mắn khi có anh bên cạnh, Gia Khải. Dù có chuyện gì xảy ra, em biết anh luôn bảo vệ em.” Ngọc Lan thì thầm, giọng nói cô đầy sự tin tưởng.

Gia Khải hôn nhẹ lên mái tóc cô, thì thầm đáp lại, “Anh cũng vậy, Lan. Anh sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn thương em. Anh hứa”

Ngày hôm sau, khi Ngọc Lan chuẩn bị rời khỏi nhà để đi làm, cô bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ một số điện thoại lạ. Giọng nói quen thuộc của Mỹ Như vang lên, lần này đầy hiểm ác và thách thức.

“Chào Ngọc Lan, tôi muốn gặp cô. Chúng ta cần nói chuyện.

Ngọc Lan hơi bất ngờ, nhưng cô giữ bình tĩnh, “Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói với nhau cả, Mỹ Như”

“Ồ, nhưng tôi nghĩ cô sẽ thay đổi ý định khi biết tôi có gì trong tay. Nếu cô muốn Gia Khải an toàn, thì hãy đến gặp tôi. Địa chỉ tôi sẽ gửi cho cô sau”



Cuộc gọi kết thúc trước khi Ngọc Lan kịp phản ứng. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, cảm giác lo lắng bắt đầu dâng lên. Ngọc Lan biết rằng cô không thể để Gia Khải gặp nguy hiểm, nhưng cô cũng không muốn mạo hiểm với chính mình.

Buổi chiều, Ngọc Lan quyết định không nói cho Gia Khải biết về cuộc gọi của Mỹ Như. Cô không muốn anh lo lắng, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy bất an. Ngọc Lan tự nhủ rằng cô sẽ cẩn thận và không để Mỹ Như làm hại mình.

Khi Ngọc Lan đến địa điểm mà Mỹ Như đã nhắn tin cho cô, một căn nhà bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, cô cảm thấy lạnh sống lưng. Không khí xung quanh như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng gió rít qua các khe cửa sổ vỡ nát.

Cô bước vào trong, ánh mắt cảnh giác tìm kiếm Mỹ Như. Nhưng thay vì gặp cô ta, Ngọc Lan bị một người đàn ông lạ mặt tấn công từ phía sau. Cô cố gắng chống cự, nhưng sức lực của cô không thể thắng được người đàn ông đó. Ngọc Lan bị khống chế và đưa vào một chiếc xe chờ sẵn bên ngoài.

“Đưa cô ta đi, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, và chiếc xe nhanh chóng lao đi trong bóng tối.

Tại nhà, Gia Khải bắt đầu cảm thấy lo lắng khi Ngọc Lan không trả lời điện thoại. Anh gọi nhiều lần nhưng chỉ nhận được tiếng chuông kéo dài. Cảm giác bất an dần lấn át tâm trí anh.

“Ngọc Lan, em đang ở đâu?” Gia Khải lẩm bẩm, tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Anh ngay lập tức gọi cho trợ lý Trần, yêu cầu anh ta tìm kiếm Ngọc Lan và kiểm tra tất cả các địa điểm mà cô có thể đến.

Không lâu sau đó, điện thoại của Gia Khải rung lên, một tin nhắn từ số điện thoại lạ: “Nếu muốn gặp lại vợ anh, hãy làm theo lời tôi” Bức ảnh kèm theo là Ngọc Lan bị trói chặt trong một căn phòng tối.

Gia Khải nhìn chằm chằm vào bức ảnh, trái tim anh như ngừng đập. Sự tức giận và lo lắng dâng lên mãnh liệt. “Mỹ Như, cô quá đáng lắm rồi!” Anh thì thầm, ánh mắt anh lóe lên sự quyết tâm. Gia Khải biết rằng anh không thể để Ngọc Lan bị tổn thương thêm nữa. Anh phải hành động ngay lập tức.

Mỹ Như đứng trong một căn phòng khác, nụ cười đầy đắc thắng trên môi. Cô ta tin rằng kế hoạch của mình đã thành công, rằng Gia Khải sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ Ngọc Lan. Nhưng cô ta đã nhầm.

Mỹ Như không hề biết rằng cô ta đã chọc giận sai người. Gia Khải, với sự quyết tâm và tình yêu mãnh liệt dành cho Ngọc Lan, sẽ không để bất cứ ai làm hại cô. Và Mỹ Như sẽ phải trả giá đắt cho âm mưu độc ác của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau