Chương 34
Dương?Nhật Thiên vừa mở cửa đã trông thấy Dương ngồi sẵn trên chiếc ghế sofa quen thuộc của nhà mình. Dương đang chăm chú nhìn vào điện thoại, nghe thấy có người gọi cũng nhanh chóng mà ngước mắt lên nhìn xem. Trên mặt cậu có vài vết bầm chồng thêm mấy vết trầy xước, khóe miệng bị rách sâu, miếng băng dán cá nhân cũng được dán lên một cách hời hợt. Dương khẽ ừ một tiếng, xem ra cũng chẳng muốn dùng đến điệu bộ cợt nhã như mọi khi. Nhật Thiên không biết có chuyện gì đã xảy ra nữa, ban nãy rõ ràng anh mới từ nhà của Dương về đấy thôi. Vậy mà bây giờ lại thấy cậu ngồi ở trong nhà của mình. Nhật Thiên để quyển vở lên bàn, nhanh chóng ngồi xuống ghế ở đối diện:
- Có chuyện gì vậy? Đánh nhau à?
Dương lắc đầu:
- Không có gì, chỉ là… cái này… không phải chuyện của tôi.
Nghe Dương nói vậy thì Nhật Thiên không hiểu thật, không phải chuyện của cậu thì vì sao cậu lại bị đánh đến mức gương mặt chẳng còn chỗ nào để đấm thêm vào nữa vậy? Dương đặt điện thoại xuống, hai tay đan chặt vào nhau:
- Chắc tôi ở nhà cậu mấy hôm. Để mặt đỡ đỡ thì tôi mới về nhà, mắc công Thanh nó la toáng làm ầm lên.
Nhật Thiên nhướn mày:
- Không định kể à?
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà cậu bạn ở trước mắt Nhật Thiên thật sự là đang quá thê thảm. Dương nhìn Nhật Thiên, vẻ mặt tỏ ra như kiểu kể ra nhất định sẽ vô cùng mất mặt, không những thế mà có khi còn bị chê cười. Dương suy nghĩ một chút, chắc là bản thân của mình phải tự thành thật thôi:
- Mai Nguyệt ấy.
Dương nhắc đến tên cô em gái nhỏ bé của Nhật Thiên khiến anh ngơ ra:
- Gì? Cậu như vậy mà bị con bé đánh đến mức này à? Cậu làm gì em gái tôi?
Dương thở dài ngao ngán lắc đầu, tay quơ quơ phủ nhận trong bất lực:
- Không, chuyện là có một người thích tôi nhưng tôi không thích người ta.
Nhật Thiên nghe tới đây mới gật gù, nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến việc mặt mày Dương bị thương và cả Mai Nguyệt nữa? Nhật Thiên như đã nghĩ ra gì đó, lúc này mới lên tiếng hỏi tiếp:
- Cho nên cậu bị người ta đánh ghen?
Dương lắc đầu, ghen cái nỗi gì. Người ta mà có người yêu rồi thì không có rảnh hơi đi theo đuổi cậu làm gì cho mệt mỏi cả người. Vả lại Dương cũng có cặp kè hay qua lại gì với con gái nhà người ta đâu mà bị đánh với chả ghen:
- Người ta tưởng tôi thích Mai Nguyệt, nên ban nãy tôi dọn dẹp xong đồ đạc, đang trên đường qua nhà cậu thì thấy Mai Nguyệt bị chặn giữa đường. Kế bên còn có thằng con trai cao to, tranh cãi một hồi mới biết người này là anh trai của bạn nữ đó. Tôi nói thế nào người ta cũng không tin, còn định đánh em gái cậu. Tôi nên làm thế nào đây?
Nghe kể rõ ràng rồi, bây giờ Nhật Thiên mới thấy câu chuyện thật sự có liên quan đến nhau. Cơ mà diễn biến thế nào lại bị người ta đánh dữ dằn như vậy. Nhật Thiên nhìn xung quanh nhà của mình mới phát hiện chẳng nhìn thấy Mai Nguyệt:
- Em gái tôi đâu? Đừng có nói là cậu đánh thua xong rồi em gái tôi bị người ta bắt đi rồi nhé?
Dương nhìn Nhật Thiên, con người anh bình thường nhìn nghiêm túc như vậy mà sao những lúc cần lại có nhiều cái suy nghĩ suy diễn đến như thế này. Dương cạn lời cũng không biết nên tiếp lời như thế nào mới thở dài ra một hơi:
- Ở nhà hết thuốc bôi rồi, nên Mai Nguyệt mới sang nhà hàng xóm kế bên mượn tạm. Vừa mới đi thôi.
Nhật Thiên biết em gái mình vẫn an toàn mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn gương mặt đẹp trai lai láng của đứa bạn thân bị đánh cho bầm dập mà Nhật Thiên cũng chẳng đành tức giận nữa. Đúng là mặc dù Mai Nguyệt có bị Dương liên lụy thật nhưng kết quả chẳng gặp phải nguy hiểm gì, Nhật Thiên cũng chẳng muốn làm khó Dương mà đột nhiên anh còn cảm thấy buồn cười ở trong lòng nữa.
Con người ta thật sự có thể dùng đến những cách như thế này để ép buộc người khác, cái này cũng được gọi là tình yêu sao?
- Chịu thôi, tôi sức yếu tay mềm, tôi đánh trả có một cái thôi nhưng sau đó tôi báo công an rồi.
Nhật Thiên bật cười, cậu bạn Dương này đúng là chẳng để người khác lo lắng cho mình được mấy giây. Giọng điệu lại bắt đầu cợt nhã giống hệt như thường ngày. Nhật Thiên giả vờ gật đầu, cứ xem như là đồng tình trước đã:
- Mai Nguyệt bị cậu vô tình làm cho liên lụy nhưng nếu sau này người cậu yêu thương thật sự xuất hiện cũng gặp phải tình trạng thế này thì cậu tính làm sao?
Dương nghe Nhật Thiên hỏi, chuyện này Dương cũng chưa từng trải qua bao giờ nên dù cho có trả lời thế nào cũng chẳng thể ổn thỏa được. Cậu nghĩ ngợi một chút, dù gì thì bây giờ người ấy vẫn chưa xuất hiện, cũng có thể cả đời Dương cũng chẳng gặp được ai thì sao? Cậu ngồi dựa lưng vào ghế sofa, dáng vẻ đã có phần thoải mái hơn ban nãy:
- Ừ thì… chắc là mặc dù không biết thế nào nhưng mà tôi sẽ cố hết sức bảo vệ người ấy vậy.
Đáp án và cách trả lời của Dương vụng về chẳng tả nỗi. Tuy hỏi Dương là vậy nhưng chính Nhật Thiên cũng chẳng biết nếu thật sự có chuyện vậy xảy ra như vậy thật thì anh sẽ làm được những gì đây. Cuộc nói chuyện vừa kết thúc thì cũng là lúc Mai Nguyệt quay trở về nhà, trên tay ôm theo một đống bông băng và đủ thứ các loại thuốc, cồn bôi ngoài da. Khóe mắt cô bé còn đỏ đỏ, nhìn vào thì chắc chắn là đã khóc thút thít một trận rồi. Dương thở dài:
- Em vẫn còn khóc đó hả? Ban nãy anh đã nói là không sao rồi còn gì.
Đúng là Mai Nguyệt mít ướt thật. Nhật Thiên đứng dậy nhìn Mai Nguyệt, chỉ chỉ tay về phía Dương:
- Em băng bó cho nó cẩn thận đi, mắc công em nó thấy rồi khóc ầm lên.
Mai Nguyệt quệt ngang mắt của mình, nhanh chóng gật gật đầu nghe lời anh trai nhưng trước hệt, cô kéo tay của Nhật Thiên ra một góc rồi mới thì thầm to nhỏ với anh:
- Ban nãy em nhìn thấy bố… của tụi mình.
Nhật Thiên nghe tới từ “bố” này chẳng hiểu sao lại có chút không muốn nghĩ đến hình ảnh của ông ấy:
- Em gặp ở đâu?
Ánh mắt Mai Nguyệt lung linh, len lỏi thêm một ít lấp lánh. Cô nhìn có vẻ rất vui khi nói đến chuyện này:
- Em thấy bố đứng ở trước cổng lớn nhà mình, bố cứ tần ngần nhìn vào trong mãi. Lúc em sang nhà bác Mai mượn thuốc ấy. Bố sắp về nhà rồi hả anh? Vậy mẹ cũng…
À, vẻ mặt này của Mai Nguyệt chính là vẻ mặt hy vọng, hy vọng bố mẹ sẽ tái hợp và quay về nhà sống như ngày hai anh em còn bé, Nhật Thiên cũng chẳng biết bố có dự định gì, anh còn nghĩ sau ngày hôm đó ở tòa thì cả đời cũng chẳng gặp lại nữa rồi:
- Ông ấy có nói gì với em không?
Mai Nguyệt gật đầu đáp:
- Bố hỏi thăm sức khỏe của bà nội và cả anh nữa. Sau đó bố nói rằng vài ngày nữa sẽ hẹn gặp lại. Nhưng bố không nói cụ thể nên em cũng không biết.
Nhật Thiên xoa đầu Mai Nguyệt, nếu như bố thay đổi và có ý định quay về nhà, hằn gắn với mẹ thì tốt thôi. Còn nếu không phải thì dù có chết, Nhật Thiên cũng sẽ chẳng cho ông cơ hội bước vào vào nhà dù chỉ là nửa bước. Mai Nguyệt tổn thương lớn như vậy một lần là đã quá đủ rồi:
- Anh biết rồi, em mau qua kia xem thằng Dương như thế nào đi.
- Có chuyện gì vậy? Đánh nhau à?
Dương lắc đầu:
- Không có gì, chỉ là… cái này… không phải chuyện của tôi.
Nghe Dương nói vậy thì Nhật Thiên không hiểu thật, không phải chuyện của cậu thì vì sao cậu lại bị đánh đến mức gương mặt chẳng còn chỗ nào để đấm thêm vào nữa vậy? Dương đặt điện thoại xuống, hai tay đan chặt vào nhau:
- Chắc tôi ở nhà cậu mấy hôm. Để mặt đỡ đỡ thì tôi mới về nhà, mắc công Thanh nó la toáng làm ầm lên.
Nhật Thiên nhướn mày:
- Không định kể à?
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà cậu bạn ở trước mắt Nhật Thiên thật sự là đang quá thê thảm. Dương nhìn Nhật Thiên, vẻ mặt tỏ ra như kiểu kể ra nhất định sẽ vô cùng mất mặt, không những thế mà có khi còn bị chê cười. Dương suy nghĩ một chút, chắc là bản thân của mình phải tự thành thật thôi:
- Mai Nguyệt ấy.
Dương nhắc đến tên cô em gái nhỏ bé của Nhật Thiên khiến anh ngơ ra:
- Gì? Cậu như vậy mà bị con bé đánh đến mức này à? Cậu làm gì em gái tôi?
Dương thở dài ngao ngán lắc đầu, tay quơ quơ phủ nhận trong bất lực:
- Không, chuyện là có một người thích tôi nhưng tôi không thích người ta.
Nhật Thiên nghe tới đây mới gật gù, nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến việc mặt mày Dương bị thương và cả Mai Nguyệt nữa? Nhật Thiên như đã nghĩ ra gì đó, lúc này mới lên tiếng hỏi tiếp:
- Cho nên cậu bị người ta đánh ghen?
Dương lắc đầu, ghen cái nỗi gì. Người ta mà có người yêu rồi thì không có rảnh hơi đi theo đuổi cậu làm gì cho mệt mỏi cả người. Vả lại Dương cũng có cặp kè hay qua lại gì với con gái nhà người ta đâu mà bị đánh với chả ghen:
- Người ta tưởng tôi thích Mai Nguyệt, nên ban nãy tôi dọn dẹp xong đồ đạc, đang trên đường qua nhà cậu thì thấy Mai Nguyệt bị chặn giữa đường. Kế bên còn có thằng con trai cao to, tranh cãi một hồi mới biết người này là anh trai của bạn nữ đó. Tôi nói thế nào người ta cũng không tin, còn định đánh em gái cậu. Tôi nên làm thế nào đây?
Nghe kể rõ ràng rồi, bây giờ Nhật Thiên mới thấy câu chuyện thật sự có liên quan đến nhau. Cơ mà diễn biến thế nào lại bị người ta đánh dữ dằn như vậy. Nhật Thiên nhìn xung quanh nhà của mình mới phát hiện chẳng nhìn thấy Mai Nguyệt:
- Em gái tôi đâu? Đừng có nói là cậu đánh thua xong rồi em gái tôi bị người ta bắt đi rồi nhé?
Dương nhìn Nhật Thiên, con người anh bình thường nhìn nghiêm túc như vậy mà sao những lúc cần lại có nhiều cái suy nghĩ suy diễn đến như thế này. Dương cạn lời cũng không biết nên tiếp lời như thế nào mới thở dài ra một hơi:
- Ở nhà hết thuốc bôi rồi, nên Mai Nguyệt mới sang nhà hàng xóm kế bên mượn tạm. Vừa mới đi thôi.
Nhật Thiên biết em gái mình vẫn an toàn mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn gương mặt đẹp trai lai láng của đứa bạn thân bị đánh cho bầm dập mà Nhật Thiên cũng chẳng đành tức giận nữa. Đúng là mặc dù Mai Nguyệt có bị Dương liên lụy thật nhưng kết quả chẳng gặp phải nguy hiểm gì, Nhật Thiên cũng chẳng muốn làm khó Dương mà đột nhiên anh còn cảm thấy buồn cười ở trong lòng nữa.
Con người ta thật sự có thể dùng đến những cách như thế này để ép buộc người khác, cái này cũng được gọi là tình yêu sao?
- Chịu thôi, tôi sức yếu tay mềm, tôi đánh trả có một cái thôi nhưng sau đó tôi báo công an rồi.
Nhật Thiên bật cười, cậu bạn Dương này đúng là chẳng để người khác lo lắng cho mình được mấy giây. Giọng điệu lại bắt đầu cợt nhã giống hệt như thường ngày. Nhật Thiên giả vờ gật đầu, cứ xem như là đồng tình trước đã:
- Mai Nguyệt bị cậu vô tình làm cho liên lụy nhưng nếu sau này người cậu yêu thương thật sự xuất hiện cũng gặp phải tình trạng thế này thì cậu tính làm sao?
Dương nghe Nhật Thiên hỏi, chuyện này Dương cũng chưa từng trải qua bao giờ nên dù cho có trả lời thế nào cũng chẳng thể ổn thỏa được. Cậu nghĩ ngợi một chút, dù gì thì bây giờ người ấy vẫn chưa xuất hiện, cũng có thể cả đời Dương cũng chẳng gặp được ai thì sao? Cậu ngồi dựa lưng vào ghế sofa, dáng vẻ đã có phần thoải mái hơn ban nãy:
- Ừ thì… chắc là mặc dù không biết thế nào nhưng mà tôi sẽ cố hết sức bảo vệ người ấy vậy.
Đáp án và cách trả lời của Dương vụng về chẳng tả nỗi. Tuy hỏi Dương là vậy nhưng chính Nhật Thiên cũng chẳng biết nếu thật sự có chuyện vậy xảy ra như vậy thật thì anh sẽ làm được những gì đây. Cuộc nói chuyện vừa kết thúc thì cũng là lúc Mai Nguyệt quay trở về nhà, trên tay ôm theo một đống bông băng và đủ thứ các loại thuốc, cồn bôi ngoài da. Khóe mắt cô bé còn đỏ đỏ, nhìn vào thì chắc chắn là đã khóc thút thít một trận rồi. Dương thở dài:
- Em vẫn còn khóc đó hả? Ban nãy anh đã nói là không sao rồi còn gì.
Đúng là Mai Nguyệt mít ướt thật. Nhật Thiên đứng dậy nhìn Mai Nguyệt, chỉ chỉ tay về phía Dương:
- Em băng bó cho nó cẩn thận đi, mắc công em nó thấy rồi khóc ầm lên.
Mai Nguyệt quệt ngang mắt của mình, nhanh chóng gật gật đầu nghe lời anh trai nhưng trước hệt, cô kéo tay của Nhật Thiên ra một góc rồi mới thì thầm to nhỏ với anh:
- Ban nãy em nhìn thấy bố… của tụi mình.
Nhật Thiên nghe tới từ “bố” này chẳng hiểu sao lại có chút không muốn nghĩ đến hình ảnh của ông ấy:
- Em gặp ở đâu?
Ánh mắt Mai Nguyệt lung linh, len lỏi thêm một ít lấp lánh. Cô nhìn có vẻ rất vui khi nói đến chuyện này:
- Em thấy bố đứng ở trước cổng lớn nhà mình, bố cứ tần ngần nhìn vào trong mãi. Lúc em sang nhà bác Mai mượn thuốc ấy. Bố sắp về nhà rồi hả anh? Vậy mẹ cũng…
À, vẻ mặt này của Mai Nguyệt chính là vẻ mặt hy vọng, hy vọng bố mẹ sẽ tái hợp và quay về nhà sống như ngày hai anh em còn bé, Nhật Thiên cũng chẳng biết bố có dự định gì, anh còn nghĩ sau ngày hôm đó ở tòa thì cả đời cũng chẳng gặp lại nữa rồi:
- Ông ấy có nói gì với em không?
Mai Nguyệt gật đầu đáp:
- Bố hỏi thăm sức khỏe của bà nội và cả anh nữa. Sau đó bố nói rằng vài ngày nữa sẽ hẹn gặp lại. Nhưng bố không nói cụ thể nên em cũng không biết.
Nhật Thiên xoa đầu Mai Nguyệt, nếu như bố thay đổi và có ý định quay về nhà, hằn gắn với mẹ thì tốt thôi. Còn nếu không phải thì dù có chết, Nhật Thiên cũng sẽ chẳng cho ông cơ hội bước vào vào nhà dù chỉ là nửa bước. Mai Nguyệt tổn thương lớn như vậy một lần là đã quá đủ rồi:
- Anh biết rồi, em mau qua kia xem thằng Dương như thế nào đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất