Chương 5
Nhật Thiên quay trở về nhà liền quẳng chiếc ba lô lên giường, anh xoa xoa đôi mắt đang mỏi đến căng ra của mình, xong lại mò mẫm chiếc đồng hồ xem giờ. Đã trễ như vậy rồi. Thời tiết về đêm lại càng lạnh hơn, có vẻ là vì mùa thu đang đến gần. Chỉ năm ngoái thôi, giờ này Nhật Thiên đã sớm cuộn mình trong chăn ấm mà ngủ ngon một giấc đến sáng rồi.
Kể từ ngày ba rời đi, trong đầu của Nhật Thiên luôn hiện lên hình ảnh của người phụ nữ ấy. Cái người với vẻ ngoài sang trọng nhưng chẳng tốt hơn mẹ của anh, xét về phần xinh đẹp cũng chẳng bằng. Suy cho cùng vẫn là ba anh không tốt. Gương mặt của người đó, cả cuộc đời này Nhật Thiên chắc chắn sẽ không bao giờ quên.
Gà vừa gáy, cậu bạn Dương đã sớm đứng ở trước cửa nhà, trên tay xách theo cả hai ly cà phê. Cậu bảo sợ anh buồn ngủ nên mang đến, sẵn tiện hôm nay là ngày nghỉ học nên cũng muốn đến chỗ của Nhật Thiên xem xem thế nào. Dương vác ba lô trên vai, vài phút lại kể chuyện với Nhật Thiên:
- Vậy cậu bạn đó chơi đàn cũng tốt à? Sao giỏi thế?
Dương gật đầu đồng ý:
- Ừ, đàn tranh, cậu ấy còn chỉ tôi chơi.
Nhật Thiên huých vai cậu bạn thân:
- Có thân thiết thì cũng vừa vừa thôi nhé. Cậu là bạn của tôi mà.
Dương quay sang nhìn anh, chỉ một câu này thôi mà cũng có thể khiến người khác nổi hết cả da gà da vịt lên:
- Nói gì vậy, bộ bị khùng hả?
Nhật Thiên lắc đầu, nghe mấy chuyện về Gia Khiêm thì tâm trạng của anh cũng sẽ trùng xuống. Chung quy đều được nghe kể từ Dương nhưng con người này xem ra không được ông trời ưu ái lắm, cuộc đời của người đã đến năm mười bảy tuổi nhìn lại, đã là một quyển sách rất dài rồi. Dương nhìn Nhật Thiên, trạng thái không đùa giỡn giống ban nãy nữa, giọng nói nghiêm túc:
- Tôi sẽ không bỏ cậu với Mai Nguyệt đâu, hai đứa quan trọng như người nhà của tôi vậy- vừa nói, Dương vừa quàng tay qua vai anh khẽ vỗ vỗ - đừng lo lắng.
Nghe đến đây, cả Nhật Thiên là người khơi màu ra trước mà cũng thấy sến rện. Cả hai liền nhìn nhau mà cười ha hả. Anh dẫn cậu bạn đến nơi mà mình đang làm thêm, biểu cảm của Dương cũng giống như Nhật Thiên lúc ban đầu, cậu cũng không thể tin được chỗ này là do người bằng tuổi của mình mở ra. Nghe nói gia đình của Gia Ninh và Gia Khiêm cũng thuộc dạng khá giả nhưng có vẻ không phải là như thế:
- Cậu ngồi ở kia đi, tôi đi thay đồ.
Nhật Thiên vừa rời đi chưa lâu thì Ngọc Châu đã bước vào cửa. Cô ló đầu vào trong đã nhanh chóng nhìn thấy được một anh chàng đang ngồi ngay ngắn ở bàn ăn. Dương nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn:
- Buôn bán đắt thật, mới sáng sớm mà đã có khách đến rồi này.
Ngọc Châu nghiêng đầu lại nhanh chóng dòm ngó xung quanh. Theo kinh nghiệm của cô, người có thể thản nhiên ngồi ở đấy chắc chắn không phải là ăn trộm rồi. Nhưng nói là khách thì trông cũng không đúng. Ngọc Châu hơi ngập ngừng, đưa ngón tay chỉ thẳng về phía của Dương, giọng điệu dò hỏi:
- Anh đi đòi nợ hả?
Cô nói câu này ra với trạng thái vô cùng tỉnh táo. Cũng không tránh được khả năng này. Ngọc Châu đã xem qua lịch làm việc của nhân viên rồi, trong đó Nhật Thiên là người đăng ký làm nhiều ca nhất. Điều đó chứng tỏ anh đang rất cần tiền, không thì chỉ có một khả năng rất rất nhỏ là Nhật Thiên thuộc dạng người thích ngược đãi bản thân thôi. Vả lại vào thời đại này, còn mấy ai chưa có điện thoại di động kia chứ. Càng nghĩ đến Ngọc Châu càng thấy đáng sợ. Nhưng mà anh chàng này trông trẻ tuổi, da trăng trắng, cũng hiền lành:
- Hôm nay Nhật Thiên không có đi làm đâu. Cậu ấy nghỉ làm ở đây rồi.
Dương không hiểu cô gái này đang nói cái gì, nhưng sau khi nghe thấy được tên của người bạn yêu dấu. Dương dường như đã ngộ ra được chuyện gì đang diễn ra. Cậu cười cười:
- Vậy sao? Tôi còn định chặt vài ngón tay của cậu ta xem như tiền đặt cọc. Tiếc thật.
Ngọc Châu bị dọa cho đến tái cả mặt. Cô còn không nghĩ "chàng thơ" của mình lại nợ nhiều tiền đến mức sẽ bị chặt ngón tay đi như thế:
- Anh mau đi đi, chặt với chém cái gì. Tôi gọi cảnh sát đến bây giờ.
Dương nhún vai, nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế vừa nãy. Lần này còn thoải mái dựa lưng vào ghế. Vẻ mặt của Ngọc Châu vậy mà cũng vui vui. Cô gái này ăn mặt cũng cá tính đấy nhưng xem ra cũng biết sợ chủ nợ là gì:
- Tôi cứ không đi đấy. Cô gọi cảnh sát đi, xem tôi có chặt thêm phần khác của cậu ta ra không?
Cô nàng này chắc hẳn là cái người hay nhìn Nhật Thiên muốn thủng cả người rồi. Cái này Dương cũng được nghe anh kể qua một lần.
Kể từ ngày ba rời đi, trong đầu của Nhật Thiên luôn hiện lên hình ảnh của người phụ nữ ấy. Cái người với vẻ ngoài sang trọng nhưng chẳng tốt hơn mẹ của anh, xét về phần xinh đẹp cũng chẳng bằng. Suy cho cùng vẫn là ba anh không tốt. Gương mặt của người đó, cả cuộc đời này Nhật Thiên chắc chắn sẽ không bao giờ quên.
Gà vừa gáy, cậu bạn Dương đã sớm đứng ở trước cửa nhà, trên tay xách theo cả hai ly cà phê. Cậu bảo sợ anh buồn ngủ nên mang đến, sẵn tiện hôm nay là ngày nghỉ học nên cũng muốn đến chỗ của Nhật Thiên xem xem thế nào. Dương vác ba lô trên vai, vài phút lại kể chuyện với Nhật Thiên:
- Vậy cậu bạn đó chơi đàn cũng tốt à? Sao giỏi thế?
Dương gật đầu đồng ý:
- Ừ, đàn tranh, cậu ấy còn chỉ tôi chơi.
Nhật Thiên huých vai cậu bạn thân:
- Có thân thiết thì cũng vừa vừa thôi nhé. Cậu là bạn của tôi mà.
Dương quay sang nhìn anh, chỉ một câu này thôi mà cũng có thể khiến người khác nổi hết cả da gà da vịt lên:
- Nói gì vậy, bộ bị khùng hả?
Nhật Thiên lắc đầu, nghe mấy chuyện về Gia Khiêm thì tâm trạng của anh cũng sẽ trùng xuống. Chung quy đều được nghe kể từ Dương nhưng con người này xem ra không được ông trời ưu ái lắm, cuộc đời của người đã đến năm mười bảy tuổi nhìn lại, đã là một quyển sách rất dài rồi. Dương nhìn Nhật Thiên, trạng thái không đùa giỡn giống ban nãy nữa, giọng nói nghiêm túc:
- Tôi sẽ không bỏ cậu với Mai Nguyệt đâu, hai đứa quan trọng như người nhà của tôi vậy- vừa nói, Dương vừa quàng tay qua vai anh khẽ vỗ vỗ - đừng lo lắng.
Nghe đến đây, cả Nhật Thiên là người khơi màu ra trước mà cũng thấy sến rện. Cả hai liền nhìn nhau mà cười ha hả. Anh dẫn cậu bạn đến nơi mà mình đang làm thêm, biểu cảm của Dương cũng giống như Nhật Thiên lúc ban đầu, cậu cũng không thể tin được chỗ này là do người bằng tuổi của mình mở ra. Nghe nói gia đình của Gia Ninh và Gia Khiêm cũng thuộc dạng khá giả nhưng có vẻ không phải là như thế:
- Cậu ngồi ở kia đi, tôi đi thay đồ.
Nhật Thiên vừa rời đi chưa lâu thì Ngọc Châu đã bước vào cửa. Cô ló đầu vào trong đã nhanh chóng nhìn thấy được một anh chàng đang ngồi ngay ngắn ở bàn ăn. Dương nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn:
- Buôn bán đắt thật, mới sáng sớm mà đã có khách đến rồi này.
Ngọc Châu nghiêng đầu lại nhanh chóng dòm ngó xung quanh. Theo kinh nghiệm của cô, người có thể thản nhiên ngồi ở đấy chắc chắn không phải là ăn trộm rồi. Nhưng nói là khách thì trông cũng không đúng. Ngọc Châu hơi ngập ngừng, đưa ngón tay chỉ thẳng về phía của Dương, giọng điệu dò hỏi:
- Anh đi đòi nợ hả?
Cô nói câu này ra với trạng thái vô cùng tỉnh táo. Cũng không tránh được khả năng này. Ngọc Châu đã xem qua lịch làm việc của nhân viên rồi, trong đó Nhật Thiên là người đăng ký làm nhiều ca nhất. Điều đó chứng tỏ anh đang rất cần tiền, không thì chỉ có một khả năng rất rất nhỏ là Nhật Thiên thuộc dạng người thích ngược đãi bản thân thôi. Vả lại vào thời đại này, còn mấy ai chưa có điện thoại di động kia chứ. Càng nghĩ đến Ngọc Châu càng thấy đáng sợ. Nhưng mà anh chàng này trông trẻ tuổi, da trăng trắng, cũng hiền lành:
- Hôm nay Nhật Thiên không có đi làm đâu. Cậu ấy nghỉ làm ở đây rồi.
Dương không hiểu cô gái này đang nói cái gì, nhưng sau khi nghe thấy được tên của người bạn yêu dấu. Dương dường như đã ngộ ra được chuyện gì đang diễn ra. Cậu cười cười:
- Vậy sao? Tôi còn định chặt vài ngón tay của cậu ta xem như tiền đặt cọc. Tiếc thật.
Ngọc Châu bị dọa cho đến tái cả mặt. Cô còn không nghĩ "chàng thơ" của mình lại nợ nhiều tiền đến mức sẽ bị chặt ngón tay đi như thế:
- Anh mau đi đi, chặt với chém cái gì. Tôi gọi cảnh sát đến bây giờ.
Dương nhún vai, nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế vừa nãy. Lần này còn thoải mái dựa lưng vào ghế. Vẻ mặt của Ngọc Châu vậy mà cũng vui vui. Cô gái này ăn mặt cũng cá tính đấy nhưng xem ra cũng biết sợ chủ nợ là gì:
- Tôi cứ không đi đấy. Cô gọi cảnh sát đi, xem tôi có chặt thêm phần khác của cậu ta ra không?
Cô nàng này chắc hẳn là cái người hay nhìn Nhật Thiên muốn thủng cả người rồi. Cái này Dương cũng được nghe anh kể qua một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất