Gặp Em Vừa Hay, Trời Nắng Đẹp

Chương 53

Trước Sau
Sau khi đợi Ngọc Châu hoàn tất các thủ tục cần thiết, Nhật Thiên sau đó mới an tâm mà rời đi. Anh rời khỏi cửa khách sạn, đi theo con đường cũ mà về nhà. Nhật Thiên đi chậm rãi từng bước, anh để cho tâm của trí mình trôi lênh đênh ở giữa phố phường Hà Nội. Tiếng còi xe và dòng người hối hả xung quanh dường như chỉ là bối cảnh mờ nhạt trong dòng suy nghĩ của Nhật Thiên.

Anh dừng chân, đột nhiên lại nhớ đến những gì đã xảy ra vào ban nãy và cảm thấy có chút áy náy vì hình như

Nhật Thiên chẳng thể giúp gì được cho Ngọc Châu cả. Anh vò rối cả mái tóc của mình, cảm giác bất lực càng lấn át trong lòng nhiều hơn.

Nghĩ đến rồi Nhật Thiên lại thở dài, anh lại tiếp tục bước đi. Trong đầu Nhật Thiên lúc này ngổn ngang đầy những suy nghĩ về Ngọc Châu. Cho đến lúc đôi chân của anh dừng lại vì gặp được lại một gương mặt quen thuộc khác, ở cách nhà không xa. Biểu cảm gương mặt Nhật Thiên bình thản, kêu lên một tiếng:

- Bố.

Ngày này rồi cũng đã đến. Làm sao mà hết cuộc đời này Nhật Thiên không một lần gặp lại ông cho được. Ông Long đứng ở gần một cây cột đèn, một nửa người dường như bị che khuất, điếu thuốc vẫn đang cháy dở ở trên tay cùng với khói phả ra thành từng mảng mờ ảo. Ông Long nhấc điếu thuốc lên, hít một hơi dài rồi thở ra, khói thuốc bay lượn trong không gian yên tĩnh, vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ về điều gì đó. Khi nghe thấy tiếng gọi của Nhật Thiên, ông ngẩng lên đầu lên nhìn con trai mình:

- Tao còn đang tự hỏi khi nào thì mày mới về nhà.

Nhật Thiên lờ đi, sau lần đó với thái độ "điên tiết" lên của ông, anh còn tưởng bố khi gặp lại sẽ là kiểu sẽ nghiến răng ken két rồi nói ra những lời nguyền rủa đay nghiến. Hóa ra lại khác hẳn so với những gì mà Nhật Thiên nghĩ, không biết ông có vào nhà rồi gặp bà nội và Mai Nguyệt không? Hai người họ có đang an toàn không?

Ông Long trông có vẻ mệt mỏi khi ông lại nhấc điếu thuốc lên và hít một hơi dài, xong rồi lại dụi điếu thuốc vào cột đèn. Ông Long nhìn con trai một lúc, rồi nhếch mép cười nhẹ:

- Tao cần tiền. Mày sống có vẻ thoải mái.

Nhật Thiên đối diện với ông Long vẫn không có cảm giác sợ hãi gì, giọng nói của anh đều đều đáp lại:

- Tôi không có gì để đưa cho ông đâu. Ông đi đi.

Ông Long trước khi đến đây sớm cũng đã đoán trước được câu trả lời của Nhật Thiên, một khoảnh khắc im lặng lướt qua giữa hai người. Ông nhìn vào gương mặt con trai, thấy rõ sự quyết đoán cũng như kiên định trong ánh mắt của Nhật Thiên. Ông Long lúc này lại lấy ra thêm một điếu thuốc, đưa lên môi và châm lửa. Khói thuốc dày đặc quẩn quanh, ông tiếp tục hít một hơi dài, nhìn vào khoảng không trước mặt như đang tìm kiếm câu trả lời trong màn khói thuốc lá:

- Sao trước đây tao không biết mày là một đứa có tính cách như này nhỉ?

Ông Long nói chậm rãi, giọng có vẻ châm biếm nhưng lại chứa đựng đầy sự mệt mỏi. Ánh mắt ông không rời khỏi

Nhật Thiên:

- Tao cũng không muốn tự chuốc phiền vào người của mình khi đến tìm mày nhưng tao không còn cách nào khác.

Nhật Thiên chớp mắt, ánh nhìn vẫn giữ nguyên như thế, anh cũng không muốn nghe thấy những lời như vậy, đặc biệt là giọng nói của ông Long:

- Đáng lẽ khi quyết định ôm tiền rời khỏi nhà, ông nên giữ chặt lấy người phụ nữ đó mới phải. (

Tuy rằng âm thanh giọng nói của Nhật Thiên vẫn chậm rãi và đều đều như vậy nhưng lời nói của anh như chứa đựng sự căm phẫn và chỉ trích. Ông Long không ngay lập tức phản ứng, chỉ đứng đó với vẻ mặt trầm ngâm rồi lại rít thêm một ít thuốc, tiếp đó ông lại bật cười:

- Con ả khốn khiếp đó nói với tao rằng nó vẫn còn yêu chồng của mình lắm. Mọi chuyện không phải do tao.

Nhật Thiên chỉ à lên một tiếng trong suy nghĩ của mình, dù cho ông bây giờ có cảm thấy bất mãn vì bị phản bội thì đó cũng chính là hình phạt thích đáng dành cho ông cả thôi:

- Không, là do ông.

Nhật Thiên đáp lại, giọng nói lại có phần lạnh lùng hơn. Nói xong câu này, Nhật Thiên chẳng còn lý do gì để lăng nghe và tiếp tục câu chuyện này cùng với ông Long nữa. Nhật Thiên dời sự chú ý sang hướng khác và anh lại tiếp tục bước đi, bỏ lại ông Long ở phía sau:



- Ha! Mày nghĩ rằng cứ tiếp tục như vậy thì mày sẽ được hạnh phúc à?

Ông Long nói với theo cùng với giọng điệu châm chọc. Nhật Thiên không dừng lại nhưng những lời của ông Long vang vọng trong đầu anh:

- Rồi mày cũng sẽ giống như tao vì mày là con của tao mà. Khốn kiếp.

Ông lại tiếp tục nói nhưng giọng điệu thều thào, không có gì gắt gỏng và bực bội cả, ông cắn cắn điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ quanh ông trong ánh sáng mờ ảo của ánh đèn đường:

- Vì mày là con của tao mà.

Ông Long lặp lại mặc kệ Nhật Thiên có nghe thấy hay không, những câu chữ này cứ như là ông đang tự nói với chính mình vậy. Ông cười nhẹ, có phần chua chát, gương mặt của ông trở nên u ám khi nhìn theo bóng lưng của

Nhật Thiên dần xa khuất. Ông Long lại đốt thêm một điếu thuốc, ánh sáng từ hộp quẹt lập lòe trong đêm khuya, tạo nên những tia sáng yếu ớt giữa bóng tối. Ông xoay người đi ngược với hướng mà Nhật Thiên đã đi, từng bước chân lững thững cùng với đôi mắt thâm quầng vì nhiều đêm không ngủ được, ông Long lại tiếp tục lẩm bẩm:

- Vì mày là con của tao mà.

Nhật Thiên sau khi về tới liền ngay lập tức khóa cửa cổng lại, nhanh chóng chạy vào nhà để xem xét tình hình của bà nội lẫn Mai Nguyệt. Khắp nhà đèn tắt tối om, duy chỉ còn phòng khách là vẫn còn ánh đèn sáng yếu ớt.

Nhật Thiên thấy Mai Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa, mắt nhắm lại như đang ngủ, tay đang ôm một quyển sách vẫn còn đang đọc được nửa chừng. Sự yên tĩnh trong phòng cho thấy mọi thứ có vẻ khá bình thường. Nhật Thiên thở phào. Mai Nguyệt nghe thấy tiếng động cũng hơi giật mình, ngái ngủ mà mở mắt ra nhìn xem:

- Anh hai, anh về rồi hả? Công việc có thuận lợi không?

Mai Nguyệt ngáp một cái lại dụi dụi mắt. Nhật Thiên đặt balo xuống ghế, tự mình cũng ngồi xuống theo, anh dựa vào lưng ghế một cách thoải mái:

- Ừ, anh thấy cũng thuận lợi. Em đợi anh về à? Dương về ký túc xá rồi sao?

Cô gật đầu rồi đứng dậy đóng sách lại, vươn vai một chút:

- Đưa em về tới nhà thì ảnh đi luôn. Em thấy anh ấy đi cũng hơi vội, chắc là có chuyện gì đó cần làm. Vậy em đi ngủ trước đây, anh cũng ngủ sớm nhé.

Nhật Thiên cũng ừ một tiếng, đợi sau khi anh kiểm tra kỹ càng hết tất cả chốt cửa ở trong nhà, Nhật Thiên lúc này mới an tâm xách balo của mình lên mà quay trở về phòng ngủ. Anh tắm rửa một lúc, tự vệ sinh cá nhân rồi ngay lập tức nằm lên giường mà ngủ ngay. Mặc dù hôm nay chẳng làm gì nhiều cả nhưng Nhật Thiên lại cảm thấy mệt mỏi quá, anh cuộn chăn, khẽ co người lại.

Cho đến khi anh bị tiếng chuông điện thoại bàn trong nhà làm cho tỉnh giấc. Nhật Thiên mở mắt, cảm giác mệt mỏi chưa kịp tan biến hoàn toàn, hiện tại là bốn giờ bốn mươi lăm sáng. Anh ngồi dậy cùng với một gương mặt nhăn nhó, Nhật Thiên bước xuống giường, mở cửa rời khỏi phòng rồi nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa, nhấc máy lên nghe với trạng thái nửa tỉnh nửa mơ:

- Alo, ai vậy?

Nhật Thiên hỏi. Tiếng nói ở đầu dây bên kia có vẻ căng thẳng và khẩn trương, mang đến cho anh một cảm giác bức bối và khó chịu. Một giọng nam lạ lẫm từ phía bên kia cất lên:

- Tôi là cảnh sát tuần tra khu vực gần đây. Xin hỏi đây có phải là số người nhà của ông Huỳnh Văn Long không?

Nhật Thiên hơi nheo mắt lại, anh cố gắng tập trung hơn:

- Đúng vậy, đây là số của người nhà ông Huỳnh Văn Long. Không biết anh gọi đến là có việc gì vậy?

Người cảnh sát đáp lại:

- Người dân ở khu vực này phát hiện ra ông Huỳnh Văn Long trong tình trạng đã tử vong cách đây không lâu. Cái chết của ông được nghi ngờ là do tự tử. (1)

Nhật Thiên hơi khựng lại, rõ ràng là tối muộn hôm qua anh chỉ vừa mới gặp mặt của ông thôi mà. Sao bây giờ lại...



Những từ "tử vong" và "tự tử" vang vọng trong đầu anh, khiến anh trong chốc lát không thể tin vào tai mình.

Người cảnh sát lại tiếp tục nói:

- Bây giờ anh có thể đến đây không? Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh. Hiện tại, chúng tôi đang điều tra hiện trường và cần sự phối hợp của gia đình để làm rõ mọi thông tin liên quan và cần thiết.

Nhật Thiên suy nghĩ một chút, sắc mặt lại quay về với biểu cảm cũ, bình tĩnh đến lạ:

- Được rồi, tôi sẽ đến ngay. Cảm ơn anh vì đã thông báo.

Nhật Thiên gác máy, anh dùng tay xoa xoa thái dương của mình, không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa.

Nhật Thiên nhanh chóng mặc vội một chiếc áo khoác, lấy chìa khóa nhà và dẫn xe đạp ra khỏi nhà. Dưới ánh đèn yếu ớt của buối sáng sớm, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ mịt và u ám.

Khi đạp xe về phía địa chỉ đã được cảnh sát cung cấp, Nhật Thiên cũng không rõ điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước. Anh cứ đạp mãi đạp mãi. Khi đến nơi, Nhật Thiên thấy xung quanh khu vực hiện trường được bao quanh bởi một số người dân địa phương và các nhân viên cảnh sát. Họ đứng thành một vòng tròn, mắt hướng về phía trung tâm, nơi mà sự việc đang diễn ra.

Ánh đèn từ các xe cảnh sát và đèn chiếu sáng tạo ra những bóng tối dài trên mặt đất. Nhật Thiên dừng xe, anh cố gắng tiếp cận khu vực hiện trường. Một nhân viên cảnh sát bước đến gần anh, gương mặt nghiêm nghị:

- Anh là người nhà của ông Huỳnh Văn Long phải không?

Nhật Thiên gật đầu:

- Đúng vậy, tôi là con trai của ông ấy, tôi là Huỳnh Nhật Thiên.

Nhân viên cảnh sát đưa tay chỉ về phía một khu vực được bao quanh bởi dây cảnh báo:

- Anh đi theo tôi vào trong và xác nhận thông tin. Chúng tôi cần sự phối hợp của anh để tiếp tục điều tra và đưa ra kết luận cuối cùng.

Nhật Thiên lại tiếp tục gật đầu, gương mặt của anh chẳng để lộ ra một chút biểu cảm nào cả. Nhật Thiên theo chân nhân viên cảnh sát vào khu vực được bao quanh bởi dây cảnh báo, nơi có những vết máu đang loang lổ từng mảng từng mảng trên mặt đất. Khi bước vào bên trong, Nhật Thiên thấy ông Long đang năm trên mặt đất, với vẻ mặt tĩnh lặng không lành lặn và đôi mắt nhắm chặt.

Một nhân viên cảnh sát khác, đang ghi chép, nhìn lên và nói:

- Anh giúp tôi xác nhận các thông tin liên quan đến ông Huỳnh Văn Long? Ví dụ như tình trạng sức khỏe, và các yếu tố khác có thể giúp chúng tôi làm rõ vụ việc.

Nhật Thiên hít một hơi sâu, giọng nói bình tĩnh lại đều đều cất lên. Anh bắt đầu trả lời các câu hỏi. Xung quanh của Nhật Thiên là những tiếng xì xào bàn tán không ngớt, đa phần là người dân sống ở đây và những người dậy sớm để tập thể dục vào buổi sáng:

- Ôi trời, tôi nghe nói là tự tử, ông ta nhảy từ trên này xuống nên mới thành thế kia.

Một người khác lại lên tiếng:

- Sao chết thảm vậy? Nhìn xem mặt mày tan nát thế kia. Còn vợ và con cái ở nhà làm thế nào đây.

Nhưng Nhật Thiên chẳng buồn quan tâm đến lời họ nói nữa, anh cũng không cảm thấy gì hết, chỉ là một cảm giác trống rỗng. Nhật Thiên đứng đó, mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy ở trước mắt mình trong khi những người xung quanh tiếp tục xôn xao bàn tán. Trên danh nghĩa bố con là thế nhưng đối với Nhật Thiên bây giờ, anh chỉ đến đây với tư cách là một người xa lạ thôi.

Anh và ông Long từ sớm đã cắt đứt mọi thứ với nhau rồi.

Đúng vậy, từ sớm đã cắt đứt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau