Chương 54
Một tiếng thở dài khẽ vang lên trong đầu Nhật Thiên, nhưng ngoài mặt, Nhật Thiên vẫn không biểu lộ cảm xúc nào. Ánh mắt anh lướt qua đám đông một lần nữa, những khuôn mặt xa lạ, những ánh mắt tò mò và muôn vàn lời xì xào lớn nhỏ.
Sự việc kéo dài hơn so với những gì mà Nhật Thiên đã nghĩ, anh bình thản đạp xe trở về nhà như mọi khi. Vừa mở cửa ra là đã nhìn thấy Mai Nguyệt đứng nấu ăn ở dưới bếp còn bà nội đang ngồi ở ghế sofa để xem ti vi. Mai Nguyệt một tay cầm chảo nghiêng người ra:
- Anh đi đâu vào sáng sớm thế? Đi tập thể dục hả anh?
Nhật Thiên mỉm cười, anh bước vào nhà, tiếng cửa khẽ đóng lại ở phía sau lưng của anh. Nhật Thiên trả lời Mai Nguyệt, giọng nói vẫn bình thường như mọi khi:
- Ừm, vả lại anh cũng mua về một ít sữa đây.
Mai Nguyệt gật đầu, nhanh chóng đặt chiếc chảo lên bếp rồi nhận sữa từ tay của Nhật Thiên, nóng hổi, sau đó mới quay trở lại công việc nấu ăn của mình. Tiếng dầu xèo xèo trong chảo, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp gian bếp. Nhật Thiên tiến về phía bà nội, cúi đầu chào rồi ngồi xuống bên cạnh bà:
- Cháu về rồi à? - Bà nội hỏi và nhìn anh qua cặp kính lão.
Nhật Thiên nắm lấy tay bà rồi đáp:
- Vâng, cháu vừa mới về thôi.
Mai Nguyệt ở dưới bếp lại gọi vọng ra:
- Anh có muốn ăn sáng chưa?
Nhật Thiên vỗ vỗ nhẹ tay của bà nội rồi buông ra, anh ừ lên một tiếng để đáp lại Mai Nguyệt song cũng quay trở về phòng ngủ của mình. Trước mắt, Nhật Thiên không biết nên mở lời với bà nội và Mai Nguyệt như thế nào, liệu có nên gọi cho cô út và mẹ hay không? Anh ngồi xuống giường, ánh mắt dõi theo những vệt sáng từ cửa sổ chiếu vào. Đối với Nhật Thiên, anh rất hờ hững đối với cái chết đột ngột của ông Long:
- Sao cũng được cả.
Điện thoại của Nhật Thiên bỗng reo lên phá tan sự im lặng trong phòng ngủ. Anh liếc nhìn màn hình, số điện thoại này là của Dương. Nhật Thiên nhấc máy đã ngay lập tức nghe thấy giọng điệu ở phía đầu dây bên kia:
- Cậu đi một mình à? Sao lúc nãy không gọi cho tôi mà đợi giải quyết xong xuôi rồi thì mới nhắn tin thế?
Giọng Dương vang lên đầy lo lắng, Nhật Thiên ng lưng ra phía sau, nằm lên chiếc giường êm ái của mình, mắt hướng về phía trần nhà:
- Cậu ở ký túc xá mà, tôi gọi thì cậu trốn ra được sao?
Dương thở dài:
Thì cứ thử gọi xem, biết đâu tôi trốn được thì sao? Cậu đang ở đâu đấy? Hay là bây giờ tôi đến chỗ của cậu nhé?Không cần đâu.Nhật Thiên nói, giọng lại vờ như có chút mệt mỏi:
- Tôi về nhà thay đồ ăn sáng rồi lại đi ngay thôi. Cậu có đến cũng không gặp được tôi. Vả lại sáng nay cậu cũng có tiết, định cúp học à?
Dương im lặng một lúc rồi cười nhẹ:
- Được rồi, nếu cậu nói vậy. Nhưng nhớ nếu có chuyện gì thì phải báo cho tôi biết nhé. Tôi phải đi rửa mặt rồi, nói chuyện sau.
Vừa dứt câu là Dương liền ngắt máy ngay. Nhật Thiên nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt, anh đứng dậy, kéo rèm cửa để ánh sáng có thể chiếu vào được phòng. Sau khi Mai Nguyệt chuẩn bị xong bữa sáng đơn giản, Nhật Thiên nhanh chóng ăn qua loa rồi cũng ra khỏi nhà.
Thanh ngồi ở bàn làm việc chống cằm nhìn Nhật Thiên đọc hết từ quyển sách này sang đến quyển sách khác.
Cho đến khi Nhật Thiên không chịu nổi ánh nhìn như muốn đâm xuyên qua mặt anh của Thanh, Nhật Thiên lúc này mới quay sang thở dài:
- Anh có chuyện gì vậy?
Thanh nhún vai, nét mặt thể hiện sự không hài lòng:
- Tôi biết là Claire đưa mấy thứ này cho nhóc nhưng nhóc định đọc hết trong ngày hôm nay đấy à?
Nhật Thiên nhướng mày:
- Không thì sao? Chỉ đọc sách mà cũng có thể kiếm ra tiền thì tôi cũng thích làm lắm đấy. À, chiều nay tôi có việc, anh có tôi về sớm một chút nhé? Chuyện gì thì chắc là anh cũng biết rồi.
Sau một hồi lặng im, Thanh đáp:
- Được rồi, tôi sẽ cho nhóc về sớm. Nhưng nhớ là đừng để mình quá tải với đống sách này. Nếu cần giúp đỡ gì thì có thể nói với tôi.
Nhật Thiên gật đầu, đôi mắt lại tiếp tục chăm chăm nhìn vào sách. Khoảng chừng mười lăm phút sau đó, Nhật Thiên lại ngước đầu lên nhìn Thanh mà hỏi:
- Như vậy cũng được à? Anh để cho con nợ chết dễ dàng như vậy à?
Thanh bật cười lên một tiếng, vẻ mặt bình thản như thể đây là chuyện thường ngày:
- Cậu biết đấy, trong công việc này, không phải lúc nào mọi chuyện cũng theo ý của tôi được. Số nợ của ông ta đối với chúng tôi mà nói thì không nhiều. Nói đúng ra thì chúng tôi thiếu một chút là hoàn vốn rồi, chỉ còn tiền lãi là chưa được đồng cắc nào hết. Nhưng không sao cả, tôi đã có kế hoạch để giải quyết chuyện này rồi. Nghe nói ả tình nhân của ông ta giàu lắm.
Bây giờ thì Nhật Thiên hiểu rồi, dù ông Long có sống hay là chết, số tiền mà ông nợ rồi cũng phải có ai đó trả giúp thôi. May thay, Nhật Thiên và Thanh lại có duyên gặp nhau đúng lúc như vậy. Thanh xoay ghế, mặt đối diện với cửa sổ kính ở phía sau lưng của mình:
- Ông ta mượn nợ chỉ để tiêu xài cho người ta ông ta yêu. Ai hưởng thì người đó trả thôi.
Nhật Thiên ngồi ở đấy cũng chỉ lặng thinh nghe Thanh nói chuyện, xem ra chủ nợ này rất có đạo đức. Chuyện này
Nhật Thiên cũng chẳng muốn dính líu nhiều đến, anh chỉ muốn mọi thứ kết thúc nhanh nhất có thể, càng sớm càng tốt.
Thanh xem lại đồng hồ của mình, đã gần hai giờ chiều rồi. Thanh xoay ghế lại nhìn Nhật Thiên, cái người vẫn đang chăm chú dán mắt chặt vào quyển sách. Thanh phẩy phẩy tay nói lớn:
- Chắc cũng đến giờ rồi, mau về đi.
Nhật Thiên ngẩng đầu lên, bình thản trả lời:
- Còn chưa tới bốn giờ chiều.
Thanh nhún vai, dù sao bây giờ anh cũng có việc cần phải đi, không bằng cho Nhật Thiên được về nhà sớm vậy:
- Thì sao? Cậu cứ về đi, còn nhiều chuyện cần giải quyết mà. Đừng lo, tôi sẽ không trừ lương của cậu đâu.
Nhật Thiên đóng quyển sách lại, đứng dậy thu dọn đồ đạc. Thanh chẹp miệng, đứa nhóc này chỉ cần nhắc đến tiền là lại ngoan ngoãn ngay. Nhật Thiên mang balo lên người, gật đầu chào Thanh rồi mở cửa bước ra ngoài.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại và đến bệnh viện, Nhật Thiên đến gặp nhân viên y tế và hoàn tất các thủ tục cần thiết, mọi chuyện diễn ra cứ như một vòng lặp không ngừng vậy. Nhật Thiên ngồi đợi ở bên ngoài, hình như đã lâu lắm rồi anh không đến bệnh viện, kể từ lần cuối đến đây cùng với Ngọc Châu thì phải.
Những ánh đèn trắng sáng lạnh lẽo và mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ trong không khí khiến cho Nhật Thiên cảm thấy ngộp thở, từng tiếng bước chân nặng nề cho đến máy móc y khoa đều không ngừng lướt ngang qua ánh mắt của Nhật Thiên. Anh ngồi yên ở dãy ghế chờ, lặng thinh cả người, cho đến khi tiếng bước chân nhẹ nhàng của một y tá kéo Nhật Thiên ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô y tá cầm theo một tập hồ sơ, tiến đến gần Nhật Thiên:
- Có kết quả rồi. Bây giờ người nhà có thể nhận xác và hoàn tất các thủ tục cuối cùng.
Nhật Thiên nhận hồ sơ, lật từng trang và đọc qua, anh cảm giác như mọi thứ xung quanh mình đang dần trở nên mờ nhạt, giống như một chiếc hộp không chứa đựng gì ngoài sự trống rỗng. Anh lấy điện thoại ra nhắn cho
Dương, hy vọng cậu có thể đến nhà của mình và thông báo trước cho bà nội và Mai Nguyệt biết, còn Nhật Thiên sẽ theo xe cứu thương về sau.
Rất nhanh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, điện thoại của anh reo lên, và giọng nói quen thuộc của Dương vang lên ở đầu dây bên kia:
- Alo, có đang nghe không đấy? Ừ, chiều nay tôi không có tiết. Bây giờ tôi sẽ qua nhà cậu ngay đây.
Nhật Thiên khép tập hồ sơ lại:
- Cảm ơn cậu. Tôi cũng không biết được bà nội và Mai Nguyệt sẽ có phản ứng như thế nào nữa nên cho đến khi tôi về tới nhà, cậu chú ý đến bọn họ giúp tôi nhé.
Nhận được sự đồng ý của Dương, Nhật Thiên lúc này mới gác máy.
Tầm khoảng ba tiếng sau đó, khi Nhật Thiên vẫn còn chưa bước xuống xe thì đã trông thấy cả gia đình của
Dương đứng đó đợi sẵn, hai cô chú, anh Triết, bé Thanh, Mai Nguyệt và có cả cậu bạn thân. Nhật Thiên không có kinh nghiệm trong việc này nên mọi sự đã được bà nội và hai cô chú lo liệu.
Nhật Thiên trông thấy ánh mắt lo lắng của Mai Nguyệt, sự nghiêm túc trong nét mặt của anh Triết, và sự ân cần của hai cô chú. Bé Thanh đứng ở bên cạnh:
- Ngày mai em có bài kiểm tra nhưng mà ba mẹ và hai anh trai đều ở đây hết nên em có mang đồ đến sẵn rồi, một lát cho em ngủ chung với chị Nguyệt nha?
Mai Nguyệt nghe thấy thế quay sang nhìn Thanh, nhanh chóng gật đầu:
- Đồ đạc của em vẫn còn đang ở ngoài xe à? Đã mang hết vào chưa?
Thanh gật đầu:
- Ban nãy anh hai mang vào giúp em rồi. Nhưng mà hai anh chị không sao đó chứ?
Thanh vừa lên tiếng hỏi, Dương ở bên ngoài đã khiêng thêm một ít đồ đi vào, một tay giữ đồ, một tay xoa nhẹ đầu cô em gái của mình:
- Mẹ đang tìm em kìa. Mau đi đi.
Thanh nhìn Dương rồi gật đầu, cô mỉm cười, rồi nhanh chóng đi về phía mẹ của mình. Mai Nguyệt đứa mắt nhìn về phía xa xa, giọng nói có phần trách móc:
- Sao anh không nói cho em biết sớm hơn? Lúc nghe tin từ anh Dương em đã hoảng lắm đấy nhưng em không có khóc đâu. Sao anh chỉ nói cho mỗi mình anh Dương biết thế?
Nhật Thiên không nhìn Mai Nguyệt, ánh mắt của anh cũng đang hướng về phía xa xa kia, nơi mà ông Long, bố của hai người họ đang nằm rồi Nhật Thiên lại lên tiếng:
- Ừ, vì anh không biết nên nói thế nào với em. Cho đến lúc nãy, đó là tình huống không thể không nói cho em biết.
Mai Nguyệt im lặng một lúc, khi mà cả gia đình Dương đột ngột đến nhà và kể lại mọi chuyện, ban đầu Mai Nguyệt cũng chẳng cảm thấy gì cả, nghe thì nghe thế thôi nhưng cái khoảnh khắc mà cô nhìn thấy anh trai bước xuống cùng với ông Long, trong lòng Mai Nguyệt lúc ấy lại dâng lên một cảm xúc khó tả, có gì đó đau lòng và uất nghẹn nhưng mãi mà cô cũng chẳng thể nào khóc được:
- Lần tới có chuyện gì thì anh kể cho em biết với. Em, anh và cả anh Dương là một gia đình mà. Em bây giờ cũng không còn hay khóc nữa, em có thể chịu được, cũng có thể giúp anh.
Nhật Thiên không nói gì nhiều mà chỉ "ừm" lên một tiếng. Anh bước đến chỗ của chú Lăng để phụ giúp mọi người lo liệu và chuẩn bị cho tang lễ.
Hình như mùa thu cũng sắp kết thúc rồi.
Sự việc kéo dài hơn so với những gì mà Nhật Thiên đã nghĩ, anh bình thản đạp xe trở về nhà như mọi khi. Vừa mở cửa ra là đã nhìn thấy Mai Nguyệt đứng nấu ăn ở dưới bếp còn bà nội đang ngồi ở ghế sofa để xem ti vi. Mai Nguyệt một tay cầm chảo nghiêng người ra:
- Anh đi đâu vào sáng sớm thế? Đi tập thể dục hả anh?
Nhật Thiên mỉm cười, anh bước vào nhà, tiếng cửa khẽ đóng lại ở phía sau lưng của anh. Nhật Thiên trả lời Mai Nguyệt, giọng nói vẫn bình thường như mọi khi:
- Ừm, vả lại anh cũng mua về một ít sữa đây.
Mai Nguyệt gật đầu, nhanh chóng đặt chiếc chảo lên bếp rồi nhận sữa từ tay của Nhật Thiên, nóng hổi, sau đó mới quay trở lại công việc nấu ăn của mình. Tiếng dầu xèo xèo trong chảo, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp gian bếp. Nhật Thiên tiến về phía bà nội, cúi đầu chào rồi ngồi xuống bên cạnh bà:
- Cháu về rồi à? - Bà nội hỏi và nhìn anh qua cặp kính lão.
Nhật Thiên nắm lấy tay bà rồi đáp:
- Vâng, cháu vừa mới về thôi.
Mai Nguyệt ở dưới bếp lại gọi vọng ra:
- Anh có muốn ăn sáng chưa?
Nhật Thiên vỗ vỗ nhẹ tay của bà nội rồi buông ra, anh ừ lên một tiếng để đáp lại Mai Nguyệt song cũng quay trở về phòng ngủ của mình. Trước mắt, Nhật Thiên không biết nên mở lời với bà nội và Mai Nguyệt như thế nào, liệu có nên gọi cho cô út và mẹ hay không? Anh ngồi xuống giường, ánh mắt dõi theo những vệt sáng từ cửa sổ chiếu vào. Đối với Nhật Thiên, anh rất hờ hững đối với cái chết đột ngột của ông Long:
- Sao cũng được cả.
Điện thoại của Nhật Thiên bỗng reo lên phá tan sự im lặng trong phòng ngủ. Anh liếc nhìn màn hình, số điện thoại này là của Dương. Nhật Thiên nhấc máy đã ngay lập tức nghe thấy giọng điệu ở phía đầu dây bên kia:
- Cậu đi một mình à? Sao lúc nãy không gọi cho tôi mà đợi giải quyết xong xuôi rồi thì mới nhắn tin thế?
Giọng Dương vang lên đầy lo lắng, Nhật Thiên ng lưng ra phía sau, nằm lên chiếc giường êm ái của mình, mắt hướng về phía trần nhà:
- Cậu ở ký túc xá mà, tôi gọi thì cậu trốn ra được sao?
Dương thở dài:
Thì cứ thử gọi xem, biết đâu tôi trốn được thì sao? Cậu đang ở đâu đấy? Hay là bây giờ tôi đến chỗ của cậu nhé?Không cần đâu.Nhật Thiên nói, giọng lại vờ như có chút mệt mỏi:
- Tôi về nhà thay đồ ăn sáng rồi lại đi ngay thôi. Cậu có đến cũng không gặp được tôi. Vả lại sáng nay cậu cũng có tiết, định cúp học à?
Dương im lặng một lúc rồi cười nhẹ:
- Được rồi, nếu cậu nói vậy. Nhưng nhớ nếu có chuyện gì thì phải báo cho tôi biết nhé. Tôi phải đi rửa mặt rồi, nói chuyện sau.
Vừa dứt câu là Dương liền ngắt máy ngay. Nhật Thiên nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt, anh đứng dậy, kéo rèm cửa để ánh sáng có thể chiếu vào được phòng. Sau khi Mai Nguyệt chuẩn bị xong bữa sáng đơn giản, Nhật Thiên nhanh chóng ăn qua loa rồi cũng ra khỏi nhà.
Thanh ngồi ở bàn làm việc chống cằm nhìn Nhật Thiên đọc hết từ quyển sách này sang đến quyển sách khác.
Cho đến khi Nhật Thiên không chịu nổi ánh nhìn như muốn đâm xuyên qua mặt anh của Thanh, Nhật Thiên lúc này mới quay sang thở dài:
- Anh có chuyện gì vậy?
Thanh nhún vai, nét mặt thể hiện sự không hài lòng:
- Tôi biết là Claire đưa mấy thứ này cho nhóc nhưng nhóc định đọc hết trong ngày hôm nay đấy à?
Nhật Thiên nhướng mày:
- Không thì sao? Chỉ đọc sách mà cũng có thể kiếm ra tiền thì tôi cũng thích làm lắm đấy. À, chiều nay tôi có việc, anh có tôi về sớm một chút nhé? Chuyện gì thì chắc là anh cũng biết rồi.
Sau một hồi lặng im, Thanh đáp:
- Được rồi, tôi sẽ cho nhóc về sớm. Nhưng nhớ là đừng để mình quá tải với đống sách này. Nếu cần giúp đỡ gì thì có thể nói với tôi.
Nhật Thiên gật đầu, đôi mắt lại tiếp tục chăm chăm nhìn vào sách. Khoảng chừng mười lăm phút sau đó, Nhật Thiên lại ngước đầu lên nhìn Thanh mà hỏi:
- Như vậy cũng được à? Anh để cho con nợ chết dễ dàng như vậy à?
Thanh bật cười lên một tiếng, vẻ mặt bình thản như thể đây là chuyện thường ngày:
- Cậu biết đấy, trong công việc này, không phải lúc nào mọi chuyện cũng theo ý của tôi được. Số nợ của ông ta đối với chúng tôi mà nói thì không nhiều. Nói đúng ra thì chúng tôi thiếu một chút là hoàn vốn rồi, chỉ còn tiền lãi là chưa được đồng cắc nào hết. Nhưng không sao cả, tôi đã có kế hoạch để giải quyết chuyện này rồi. Nghe nói ả tình nhân của ông ta giàu lắm.
Bây giờ thì Nhật Thiên hiểu rồi, dù ông Long có sống hay là chết, số tiền mà ông nợ rồi cũng phải có ai đó trả giúp thôi. May thay, Nhật Thiên và Thanh lại có duyên gặp nhau đúng lúc như vậy. Thanh xoay ghế, mặt đối diện với cửa sổ kính ở phía sau lưng của mình:
- Ông ta mượn nợ chỉ để tiêu xài cho người ta ông ta yêu. Ai hưởng thì người đó trả thôi.
Nhật Thiên ngồi ở đấy cũng chỉ lặng thinh nghe Thanh nói chuyện, xem ra chủ nợ này rất có đạo đức. Chuyện này
Nhật Thiên cũng chẳng muốn dính líu nhiều đến, anh chỉ muốn mọi thứ kết thúc nhanh nhất có thể, càng sớm càng tốt.
Thanh xem lại đồng hồ của mình, đã gần hai giờ chiều rồi. Thanh xoay ghế lại nhìn Nhật Thiên, cái người vẫn đang chăm chú dán mắt chặt vào quyển sách. Thanh phẩy phẩy tay nói lớn:
- Chắc cũng đến giờ rồi, mau về đi.
Nhật Thiên ngẩng đầu lên, bình thản trả lời:
- Còn chưa tới bốn giờ chiều.
Thanh nhún vai, dù sao bây giờ anh cũng có việc cần phải đi, không bằng cho Nhật Thiên được về nhà sớm vậy:
- Thì sao? Cậu cứ về đi, còn nhiều chuyện cần giải quyết mà. Đừng lo, tôi sẽ không trừ lương của cậu đâu.
Nhật Thiên đóng quyển sách lại, đứng dậy thu dọn đồ đạc. Thanh chẹp miệng, đứa nhóc này chỉ cần nhắc đến tiền là lại ngoan ngoãn ngay. Nhật Thiên mang balo lên người, gật đầu chào Thanh rồi mở cửa bước ra ngoài.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại và đến bệnh viện, Nhật Thiên đến gặp nhân viên y tế và hoàn tất các thủ tục cần thiết, mọi chuyện diễn ra cứ như một vòng lặp không ngừng vậy. Nhật Thiên ngồi đợi ở bên ngoài, hình như đã lâu lắm rồi anh không đến bệnh viện, kể từ lần cuối đến đây cùng với Ngọc Châu thì phải.
Những ánh đèn trắng sáng lạnh lẽo và mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ trong không khí khiến cho Nhật Thiên cảm thấy ngộp thở, từng tiếng bước chân nặng nề cho đến máy móc y khoa đều không ngừng lướt ngang qua ánh mắt của Nhật Thiên. Anh ngồi yên ở dãy ghế chờ, lặng thinh cả người, cho đến khi tiếng bước chân nhẹ nhàng của một y tá kéo Nhật Thiên ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô y tá cầm theo một tập hồ sơ, tiến đến gần Nhật Thiên:
- Có kết quả rồi. Bây giờ người nhà có thể nhận xác và hoàn tất các thủ tục cuối cùng.
Nhật Thiên nhận hồ sơ, lật từng trang và đọc qua, anh cảm giác như mọi thứ xung quanh mình đang dần trở nên mờ nhạt, giống như một chiếc hộp không chứa đựng gì ngoài sự trống rỗng. Anh lấy điện thoại ra nhắn cho
Dương, hy vọng cậu có thể đến nhà của mình và thông báo trước cho bà nội và Mai Nguyệt biết, còn Nhật Thiên sẽ theo xe cứu thương về sau.
Rất nhanh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, điện thoại của anh reo lên, và giọng nói quen thuộc của Dương vang lên ở đầu dây bên kia:
- Alo, có đang nghe không đấy? Ừ, chiều nay tôi không có tiết. Bây giờ tôi sẽ qua nhà cậu ngay đây.
Nhật Thiên khép tập hồ sơ lại:
- Cảm ơn cậu. Tôi cũng không biết được bà nội và Mai Nguyệt sẽ có phản ứng như thế nào nữa nên cho đến khi tôi về tới nhà, cậu chú ý đến bọn họ giúp tôi nhé.
Nhận được sự đồng ý của Dương, Nhật Thiên lúc này mới gác máy.
Tầm khoảng ba tiếng sau đó, khi Nhật Thiên vẫn còn chưa bước xuống xe thì đã trông thấy cả gia đình của
Dương đứng đó đợi sẵn, hai cô chú, anh Triết, bé Thanh, Mai Nguyệt và có cả cậu bạn thân. Nhật Thiên không có kinh nghiệm trong việc này nên mọi sự đã được bà nội và hai cô chú lo liệu.
Nhật Thiên trông thấy ánh mắt lo lắng của Mai Nguyệt, sự nghiêm túc trong nét mặt của anh Triết, và sự ân cần của hai cô chú. Bé Thanh đứng ở bên cạnh:
- Ngày mai em có bài kiểm tra nhưng mà ba mẹ và hai anh trai đều ở đây hết nên em có mang đồ đến sẵn rồi, một lát cho em ngủ chung với chị Nguyệt nha?
Mai Nguyệt nghe thấy thế quay sang nhìn Thanh, nhanh chóng gật đầu:
- Đồ đạc của em vẫn còn đang ở ngoài xe à? Đã mang hết vào chưa?
Thanh gật đầu:
- Ban nãy anh hai mang vào giúp em rồi. Nhưng mà hai anh chị không sao đó chứ?
Thanh vừa lên tiếng hỏi, Dương ở bên ngoài đã khiêng thêm một ít đồ đi vào, một tay giữ đồ, một tay xoa nhẹ đầu cô em gái của mình:
- Mẹ đang tìm em kìa. Mau đi đi.
Thanh nhìn Dương rồi gật đầu, cô mỉm cười, rồi nhanh chóng đi về phía mẹ của mình. Mai Nguyệt đứa mắt nhìn về phía xa xa, giọng nói có phần trách móc:
- Sao anh không nói cho em biết sớm hơn? Lúc nghe tin từ anh Dương em đã hoảng lắm đấy nhưng em không có khóc đâu. Sao anh chỉ nói cho mỗi mình anh Dương biết thế?
Nhật Thiên không nhìn Mai Nguyệt, ánh mắt của anh cũng đang hướng về phía xa xa kia, nơi mà ông Long, bố của hai người họ đang nằm rồi Nhật Thiên lại lên tiếng:
- Ừ, vì anh không biết nên nói thế nào với em. Cho đến lúc nãy, đó là tình huống không thể không nói cho em biết.
Mai Nguyệt im lặng một lúc, khi mà cả gia đình Dương đột ngột đến nhà và kể lại mọi chuyện, ban đầu Mai Nguyệt cũng chẳng cảm thấy gì cả, nghe thì nghe thế thôi nhưng cái khoảnh khắc mà cô nhìn thấy anh trai bước xuống cùng với ông Long, trong lòng Mai Nguyệt lúc ấy lại dâng lên một cảm xúc khó tả, có gì đó đau lòng và uất nghẹn nhưng mãi mà cô cũng chẳng thể nào khóc được:
- Lần tới có chuyện gì thì anh kể cho em biết với. Em, anh và cả anh Dương là một gia đình mà. Em bây giờ cũng không còn hay khóc nữa, em có thể chịu được, cũng có thể giúp anh.
Nhật Thiên không nói gì nhiều mà chỉ "ừm" lên một tiếng. Anh bước đến chỗ của chú Lăng để phụ giúp mọi người lo liệu và chuẩn bị cho tang lễ.
Hình như mùa thu cũng sắp kết thúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất