Chương 64
Dương nhìn Nhật Thiên, cậu hiện tại cũng không biết nên mở lời như thế nào, Nhật Thiên tâm trạng như vậy khiến cho Dương cũng cảm thấy nặng nề theo. Dương suy nghĩ một chút, có khi nào lại là chuyện liên quan đến mẹ của Nhật Thiên hay không? Dương định mở lời nhưng chưa kịp nói gì thì một nhóm bạn học cũ từ đại học bất ngờ xuất hiện. Một người trong số họ reo lên cùng với một vẻ mặt vô cùng hào hứng:
- Dương! Lâu quá không gặp, hiếm khi có dịp cậu mới đến, hôm nay tụi này đứng ra đảm nhận biểu diễn chính, cậu lên sân khấu góp vui cùng bọn tôi một bài nha?
Dương cười khẽ rồi định lên tiếng từ chối, bây giờ không phải lúc. Nhưng trước khi Dương kịp từ chối thì Nhật Thiên quay sang:
- Đi đi, tôi mang đàn đến cho cậu mà không dùng được thì uổng công lắm.
Dương biết Nhật Thiên nói vậy một phần là để cậu không phải thấy áy náy, và có lẽ cũng muốn tạo không khí thoải mái hơn. Dương chưa kịp nói câu nào với Nhật Thiên liền đã bị đám bạn kéo đi, tay họ vẫn vỗ vai, kéo cậu hướng về phía sân khấu ở phía trước:
- Uống từ từ thôi, đợi tôi quay lại biết chưa?
Trước khi bị cuốn vào màn biểu diễn, Dương khó khăn quay đầu lại, nhướng mày nhìn Nhật Thiên rồi nói lớn. Nhật Thiên chỉ gật đầu, cười nhẹ, nhưng không nói gì thêm. Dương tiếp tục bị đám bạn kéo đi, ánh sáng của sân khấu bắt đầu bao trùm lấy cậu.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, nhịp điệu sôi động và quen thuộc. Dương bước lên sân khấu, tay cầm lấy chiếc đàn guitar từ một người bạn đưa tới. Anh ngắm nghía, cẩn thận chỉnh dây đàn một lúc rồi bắt đầu dạo những nốt đầu tiên. Đám đông bên dưới reo hò.Dưới sân khấu, Nhật Thiên đứng lặng vào một góc như thể tách biệt hẳn với đám đông. Âm thanh vang vọng, ánh đèn lập lòe, tất cả dường như mờ nhạt trong mắt của anh. Tay Nhật Thiên khẽ lắc nhẹ chai rượu, cảm nhận những giọt rượu cuối cùng sóng sánh bên trong. Sau một lúc, Dương vẫn bị giữ lại ở trên sân khấu, Nhật Thiên nhắm mắt lại, từng ngụm rượu cứ liên tục trôi qua cổ họng của anh nhưng càng uống, cảm giác khó chịu trong lòng Nhật Thiên lại càng dâng cao:
- Ai đã nói rượu bia có thể giải quyết tất cả vậy?
Nhật Thiên tự cười, nhìn chai rượu thứ hai đã cạn gần hết một nửa ở trong tay của mình. Anh cảm thấy lời nói của mình ngày càng mơ hồ, ánh mắt lạc đi, Nhật Thiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, trước đây anh chưa từng mệt mỏi như vậy dù cho một ngày có làm hết cả hai mươi tư tiếng đồng hồ đi chăng nữa.
Những giọt rượu đọng lại nơi đầu lưỡi, đắng nghét và nồng nàn. Nhật Thiên khẽ lắc đầu, anh biết rằng rượu không phải là giải pháp, nhưng trong khoảnh khắc này, Nhật Thiên chẳng thể tìm được gì khác để bám víu.
Sau một hồi uống cạn ly chai rượu ở trong tay, Nhật Thiên bắt đầu cảm nhận rõ hơn từng đợt sóng cồn lăn tăn chạy qua cơ thể. Cơn chếnh choáng khiến mọi thứ xung quanh như đang xoay vòng, khiến đầu Nhật Thiên trở nên nặng trĩu và dạ dày quặn thắt. Nhật Thiên loạng choạng, không tự chủ được bước chân của mình mà va vào vài người trong buổi tiệc, rồi lại lảo đảo tiến về phía nhà vệ sinh. Anh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cảm giác buồn nôn cồn cào đang dâng lên từng đợt trong lồng ngực.
Bước vào nhà vệ sinh, anh vội vàng đóng sầm cửa lại rồi cúi người xuống bồn cầu, cảm giác đắng nghét và nhức nhối trào lên. Anh nôn thốc, cơ thể run lên vì những cơn co thắt liên tiếp, Nhật Thiên cảm thấy như cả người đang dần bị vắt kiệt cả sức lực. Mồ hôi lạnh đổ xuống trán, đầu anh đau nhức như búa bổ. Nhật Thiên cảm thấy bản thân mình thật thê thảm.
Khi cơn nôn đã dịu đi, anh nhấn nút xả nước, Nhật Thiên thở dốc, anh từ từ ngẩng đầu lên, ngồi bệt xuống tựa người vào tường, mắt nhắm nghiền để cho âm thanh và ánh sáng mờ ảo từ ngoài kia dần dần tan biến. Anh cố gắng thở đều để giữ cho mình tỉnh táo, nhưng cơn đau vẫn âm ỉ trong đầu, còn dạ dày thì co thắt liên tục. Khuôn mặt Nhật Thiên tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu vì cơn đau.
Âm thanh của chuông điện thoại lại vang lên. Tiếng chuông như dội vào tai của Nhật Thiên, khiến anh giật mình, tay run rẩy lục tìm điện thoại trong túi quần. Cảm giác mệt mỏi và đau đớn khiến mỗi cử động trở nên chậm chạp và khó khăn. Anh nhìn vào màn hình, ánh sáng chói lóa dưới ánh đèn nhập nhòe khiến cho Nhật Thiên phải nhíu mắt lại:
- Ừm, Mai Nguyệt, anh nghe đây.
Nhưng đáp lại âm thanh trầm trầm, đứt quãng của Nhật Thiên là những câu từ của Mai Nguyệt không được rõ ràng của Mai Nguyệt đến từ đầu dây bên kia. Âm thanh bị vỡ vụn, và nước mắt của cô như thấm vào từng từ ngữ. Tiếng khóc nức nở, từng nhịp thở rối loạn, khiến lời cô trở nên khó nghe. Nhật Thiên không hiểu rõ những gì cô đang cố gắng truyền đạt, nhưng không hiểu sao, Nhật Thiên lại cảm thấy bất an vô cùng, là một nỗi lo sợ âm ỉ:
- Anh... hai.... E... em phải làm sao đây? B... bà... bà nội...
-
Mai Nguyệt cố gắng thốt lên qua những cơn nấc nghẹn, nhưng những từ ngữ không thể diễn tả hết nỗi đau của cô:
- Bà nội ngủ mãi không tỉnh. Hức... anh ơi, lúc chiều bà có nói... hức... bà mệt nên đi nằm... hức... một chút... hức... anh ơi, cả người của bà lạnh ngắt... anh ơi, em... em không nghe được nhịp tim của bà nữa, em không... hức cảm nhận được hơi thở... anh ơi.
Mai Nguyệt òa khóc, tiếng nấc nghẹn và đến cả lời nói cũng hỗn loạn. Nhật Thiên cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt, lời thông báo của Mai Nguyệt cứ như một cú sét đánh ngang tai, làm anh không thể thốt nên lời. Đầu óc anh lặng đi, chỉ còn lại những từ “bà nội” và tiếng khóc của Mai Nguyệt vang vọng trong đầu.Anh ôm lấy đầu, cảm giác như mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mờ mịt. Nhật Thiên không còn sức lực để phản ứng ngay lập tức, chỉ biết lặng lẽ ngồi đó, cố gắng đối mặt với tin buồn đau đớn này. Trái tim của Nhật Thiên trong phút chốc như bị bóp nghẹt, anh không thở được:
- Trước tiên, em gọi điện cho chú Lăng và cả bệnh viện nữa. Anh sẽ về
ngay.
Mai Nguyệt gác máy, trong đầu Nhật Thiên lúc này cũng chỉ còn lại tiếng rè rè. Anh cúi gập người, thứ âm thanh đứt quãng a a khẽ nấc lên từng tiếng. Nhật Thiên mệt mỏi, để mặc cho hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt của anh, Nhật Thiên chưa từng cảm thấy đau đớn như lúc này, vì sao anh lại cảm thấy đau đến như thế, lòng ngực như thể muốn vỡ tung ra.
Nhật Thiên không còn sức để đứng dậy, đôi chân như trở nên nặng nề, không thể di chuyển. Anh chỉ biết ngồi đó, đôi tay nắm chặt lấy đầu, nước mắt không ngừng rơi. Từ ngày ba mất, mẹ rời đi, Nhật Thiên cũng chưa từng vượt quá mức sự chịu đựng của bản thân như thế này.
Ở bên ngoài có người đập cửa, không ngừng kêu lớn:
- Nhật Thiên! Cậu có ở trong này không? Là tôi đây, cậu có ở trong này không?
Dương vặn chốt cửa, phát hiện cửa nhà vệ sinh không có khóa. Cậu nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Nhật Thiên ngước mắt lên nhìn bóng người lờ mờ, cảnh tượng ở trước mặt thật là hỗn độn. Dương trông thấy Nhật Thiên đang ngồi trên sàn gạch, cả tiếng nghẹt mũi và cố gắng hít thở, cậu gấp gáp, lo lắng chạy đến đỡ lấy một bên người của Nhật Thiên:
- Cậu sao vậy? Không khỏe hả? Tôi đưa cậu đi bệnh viện.
Nhật Thiên lắc đầu, giọng nói cùng với âm thanh đứt quãng lại cất lên:
- Tôi... cần về nhà. Ngay bây giờ. Bà nội tôi...Nhật Thiên không nói nữa, anh không muốn nhắc đến những điềm gở. Một bên tay của Dương giữ chặt vai của Nhật Thiên, mặc dù không biết có chuyện gì nhưng đây là lần đầu tiên, Dương thấy Nhật Thiên khóc như thế này, và còn cả... cơ thể đang không ngừng run lên. Dương đỡ Nhật Thiên đứng dậy:
- Đi, tôi về với cậu.
Nói rồi Dương gọi một chiếc taxi, mang cả cây đàn của mình lẫn Nhật Thiên đang trông có vẻ không được tỉnh táo mấy ra ngoài. Cậu kéo cửa taxi ra và giúp Nhật Thiên vào trong xe trước khi tự mình bước vào:
- Một lát về tới khách sạn, chú đợi tôi một chút được không? Tôi lên phòng lấy đồ rồi sẽ xuống ngay.
Dương hỏi tài xế lái xe, sau khi nhận được sự chấp thuận Dương mới gật đầu rồi kiểm tra lại giờ bay trên điện thoại của Nhật Thiên, cậu xem xét một chút, mặc dù thời gian hơi có gấp nhưng may mắn là vẫn còn ghế trống trên cùng chuyến bay đi Hà Nội ấy.
Dương quay sang nhìn Nhật Thiên đang ngồi im lặng ở bên cạnh của mình, dường như anh có chút sốt nhẹ rồi. Cả người đều là mùi rượu nồng nặc. Dương thở dài, Nhật Thiên đã không muốn nói thì cho dù có bị cạy miệng thì cũng sẽ không hé dù chỉ là nửa chữ.
Điều gì đã khiến cho một người rõ ràng buổi sáng vẫn còn tươi tỉnh lại trở thành như thế này. Dương mệt mỏi chóng tay lên trán, liệu có liên quan đến Ngọc Châu không?
- Dương! Lâu quá không gặp, hiếm khi có dịp cậu mới đến, hôm nay tụi này đứng ra đảm nhận biểu diễn chính, cậu lên sân khấu góp vui cùng bọn tôi một bài nha?
Dương cười khẽ rồi định lên tiếng từ chối, bây giờ không phải lúc. Nhưng trước khi Dương kịp từ chối thì Nhật Thiên quay sang:
- Đi đi, tôi mang đàn đến cho cậu mà không dùng được thì uổng công lắm.
Dương biết Nhật Thiên nói vậy một phần là để cậu không phải thấy áy náy, và có lẽ cũng muốn tạo không khí thoải mái hơn. Dương chưa kịp nói câu nào với Nhật Thiên liền đã bị đám bạn kéo đi, tay họ vẫn vỗ vai, kéo cậu hướng về phía sân khấu ở phía trước:
- Uống từ từ thôi, đợi tôi quay lại biết chưa?
Trước khi bị cuốn vào màn biểu diễn, Dương khó khăn quay đầu lại, nhướng mày nhìn Nhật Thiên rồi nói lớn. Nhật Thiên chỉ gật đầu, cười nhẹ, nhưng không nói gì thêm. Dương tiếp tục bị đám bạn kéo đi, ánh sáng của sân khấu bắt đầu bao trùm lấy cậu.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, nhịp điệu sôi động và quen thuộc. Dương bước lên sân khấu, tay cầm lấy chiếc đàn guitar từ một người bạn đưa tới. Anh ngắm nghía, cẩn thận chỉnh dây đàn một lúc rồi bắt đầu dạo những nốt đầu tiên. Đám đông bên dưới reo hò.Dưới sân khấu, Nhật Thiên đứng lặng vào một góc như thể tách biệt hẳn với đám đông. Âm thanh vang vọng, ánh đèn lập lòe, tất cả dường như mờ nhạt trong mắt của anh. Tay Nhật Thiên khẽ lắc nhẹ chai rượu, cảm nhận những giọt rượu cuối cùng sóng sánh bên trong. Sau một lúc, Dương vẫn bị giữ lại ở trên sân khấu, Nhật Thiên nhắm mắt lại, từng ngụm rượu cứ liên tục trôi qua cổ họng của anh nhưng càng uống, cảm giác khó chịu trong lòng Nhật Thiên lại càng dâng cao:
- Ai đã nói rượu bia có thể giải quyết tất cả vậy?
Nhật Thiên tự cười, nhìn chai rượu thứ hai đã cạn gần hết một nửa ở trong tay của mình. Anh cảm thấy lời nói của mình ngày càng mơ hồ, ánh mắt lạc đi, Nhật Thiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, trước đây anh chưa từng mệt mỏi như vậy dù cho một ngày có làm hết cả hai mươi tư tiếng đồng hồ đi chăng nữa.
Những giọt rượu đọng lại nơi đầu lưỡi, đắng nghét và nồng nàn. Nhật Thiên khẽ lắc đầu, anh biết rằng rượu không phải là giải pháp, nhưng trong khoảnh khắc này, Nhật Thiên chẳng thể tìm được gì khác để bám víu.
Sau một hồi uống cạn ly chai rượu ở trong tay, Nhật Thiên bắt đầu cảm nhận rõ hơn từng đợt sóng cồn lăn tăn chạy qua cơ thể. Cơn chếnh choáng khiến mọi thứ xung quanh như đang xoay vòng, khiến đầu Nhật Thiên trở nên nặng trĩu và dạ dày quặn thắt. Nhật Thiên loạng choạng, không tự chủ được bước chân của mình mà va vào vài người trong buổi tiệc, rồi lại lảo đảo tiến về phía nhà vệ sinh. Anh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cảm giác buồn nôn cồn cào đang dâng lên từng đợt trong lồng ngực.
Bước vào nhà vệ sinh, anh vội vàng đóng sầm cửa lại rồi cúi người xuống bồn cầu, cảm giác đắng nghét và nhức nhối trào lên. Anh nôn thốc, cơ thể run lên vì những cơn co thắt liên tiếp, Nhật Thiên cảm thấy như cả người đang dần bị vắt kiệt cả sức lực. Mồ hôi lạnh đổ xuống trán, đầu anh đau nhức như búa bổ. Nhật Thiên cảm thấy bản thân mình thật thê thảm.
Khi cơn nôn đã dịu đi, anh nhấn nút xả nước, Nhật Thiên thở dốc, anh từ từ ngẩng đầu lên, ngồi bệt xuống tựa người vào tường, mắt nhắm nghiền để cho âm thanh và ánh sáng mờ ảo từ ngoài kia dần dần tan biến. Anh cố gắng thở đều để giữ cho mình tỉnh táo, nhưng cơn đau vẫn âm ỉ trong đầu, còn dạ dày thì co thắt liên tục. Khuôn mặt Nhật Thiên tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu vì cơn đau.
Âm thanh của chuông điện thoại lại vang lên. Tiếng chuông như dội vào tai của Nhật Thiên, khiến anh giật mình, tay run rẩy lục tìm điện thoại trong túi quần. Cảm giác mệt mỏi và đau đớn khiến mỗi cử động trở nên chậm chạp và khó khăn. Anh nhìn vào màn hình, ánh sáng chói lóa dưới ánh đèn nhập nhòe khiến cho Nhật Thiên phải nhíu mắt lại:
- Ừm, Mai Nguyệt, anh nghe đây.
Nhưng đáp lại âm thanh trầm trầm, đứt quãng của Nhật Thiên là những câu từ của Mai Nguyệt không được rõ ràng của Mai Nguyệt đến từ đầu dây bên kia. Âm thanh bị vỡ vụn, và nước mắt của cô như thấm vào từng từ ngữ. Tiếng khóc nức nở, từng nhịp thở rối loạn, khiến lời cô trở nên khó nghe. Nhật Thiên không hiểu rõ những gì cô đang cố gắng truyền đạt, nhưng không hiểu sao, Nhật Thiên lại cảm thấy bất an vô cùng, là một nỗi lo sợ âm ỉ:
- Anh... hai.... E... em phải làm sao đây? B... bà... bà nội...
-
Mai Nguyệt cố gắng thốt lên qua những cơn nấc nghẹn, nhưng những từ ngữ không thể diễn tả hết nỗi đau của cô:
- Bà nội ngủ mãi không tỉnh. Hức... anh ơi, lúc chiều bà có nói... hức... bà mệt nên đi nằm... hức... một chút... hức... anh ơi, cả người của bà lạnh ngắt... anh ơi, em... em không nghe được nhịp tim của bà nữa, em không... hức cảm nhận được hơi thở... anh ơi.
Mai Nguyệt òa khóc, tiếng nấc nghẹn và đến cả lời nói cũng hỗn loạn. Nhật Thiên cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt, lời thông báo của Mai Nguyệt cứ như một cú sét đánh ngang tai, làm anh không thể thốt nên lời. Đầu óc anh lặng đi, chỉ còn lại những từ “bà nội” và tiếng khóc của Mai Nguyệt vang vọng trong đầu.Anh ôm lấy đầu, cảm giác như mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mờ mịt. Nhật Thiên không còn sức lực để phản ứng ngay lập tức, chỉ biết lặng lẽ ngồi đó, cố gắng đối mặt với tin buồn đau đớn này. Trái tim của Nhật Thiên trong phút chốc như bị bóp nghẹt, anh không thở được:
- Trước tiên, em gọi điện cho chú Lăng và cả bệnh viện nữa. Anh sẽ về
ngay.
Mai Nguyệt gác máy, trong đầu Nhật Thiên lúc này cũng chỉ còn lại tiếng rè rè. Anh cúi gập người, thứ âm thanh đứt quãng a a khẽ nấc lên từng tiếng. Nhật Thiên mệt mỏi, để mặc cho hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt của anh, Nhật Thiên chưa từng cảm thấy đau đớn như lúc này, vì sao anh lại cảm thấy đau đến như thế, lòng ngực như thể muốn vỡ tung ra.
Nhật Thiên không còn sức để đứng dậy, đôi chân như trở nên nặng nề, không thể di chuyển. Anh chỉ biết ngồi đó, đôi tay nắm chặt lấy đầu, nước mắt không ngừng rơi. Từ ngày ba mất, mẹ rời đi, Nhật Thiên cũng chưa từng vượt quá mức sự chịu đựng của bản thân như thế này.
Ở bên ngoài có người đập cửa, không ngừng kêu lớn:
- Nhật Thiên! Cậu có ở trong này không? Là tôi đây, cậu có ở trong này không?
Dương vặn chốt cửa, phát hiện cửa nhà vệ sinh không có khóa. Cậu nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Nhật Thiên ngước mắt lên nhìn bóng người lờ mờ, cảnh tượng ở trước mặt thật là hỗn độn. Dương trông thấy Nhật Thiên đang ngồi trên sàn gạch, cả tiếng nghẹt mũi và cố gắng hít thở, cậu gấp gáp, lo lắng chạy đến đỡ lấy một bên người của Nhật Thiên:
- Cậu sao vậy? Không khỏe hả? Tôi đưa cậu đi bệnh viện.
Nhật Thiên lắc đầu, giọng nói cùng với âm thanh đứt quãng lại cất lên:
- Tôi... cần về nhà. Ngay bây giờ. Bà nội tôi...Nhật Thiên không nói nữa, anh không muốn nhắc đến những điềm gở. Một bên tay của Dương giữ chặt vai của Nhật Thiên, mặc dù không biết có chuyện gì nhưng đây là lần đầu tiên, Dương thấy Nhật Thiên khóc như thế này, và còn cả... cơ thể đang không ngừng run lên. Dương đỡ Nhật Thiên đứng dậy:
- Đi, tôi về với cậu.
Nói rồi Dương gọi một chiếc taxi, mang cả cây đàn của mình lẫn Nhật Thiên đang trông có vẻ không được tỉnh táo mấy ra ngoài. Cậu kéo cửa taxi ra và giúp Nhật Thiên vào trong xe trước khi tự mình bước vào:
- Một lát về tới khách sạn, chú đợi tôi một chút được không? Tôi lên phòng lấy đồ rồi sẽ xuống ngay.
Dương hỏi tài xế lái xe, sau khi nhận được sự chấp thuận Dương mới gật đầu rồi kiểm tra lại giờ bay trên điện thoại của Nhật Thiên, cậu xem xét một chút, mặc dù thời gian hơi có gấp nhưng may mắn là vẫn còn ghế trống trên cùng chuyến bay đi Hà Nội ấy.
Dương quay sang nhìn Nhật Thiên đang ngồi im lặng ở bên cạnh của mình, dường như anh có chút sốt nhẹ rồi. Cả người đều là mùi rượu nồng nặc. Dương thở dài, Nhật Thiên đã không muốn nói thì cho dù có bị cạy miệng thì cũng sẽ không hé dù chỉ là nửa chữ.
Điều gì đã khiến cho một người rõ ràng buổi sáng vẫn còn tươi tỉnh lại trở thành như thế này. Dương mệt mỏi chóng tay lên trán, liệu có liên quan đến Ngọc Châu không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất