Gặp Em Vừa Hay, Trời Nắng Đẹp

Chương 65

Trước Sau
Trong suốt cả tang lễ, Dương cảm nhận được bầu không khí trầm lắng và nặng nề bao trùm quanh hai anh em Nhật Thiên và Mai Nguyệt nhưng cậu chỉ nhìn thấy có một mình Mai Nguyệt khóc, còn Nhật Thiên thì cứ im lặng mãi. Cho đến một tuần sau đó, khi cuộc sống dường như đã bắt đầu quay trở lại guồng quay thường nhật, Nhật Thiên và Mai Nguyệt dành ngày nghỉ cuối tuần để sắp xếp lại hết tất cả đồ đạc của bà nội. Dương đến nhà thăm hai anh em, sẵn tiện mua thêm một ít thức ăn và đồ uống. Cậu lặng lẽ đặt mọi thứ lên bàn, rồi nhìn quanh căn nhà.

Nhật Thiên dọn bàn trà trong phòng ngủ của bà nội, rồi lôi ra ở dưới gầm giường một chiếc thùng carton được đóng nắp cẩn thận. Trước đây, bà nội vẫn thường dùng để đựng những thứ lặt vặt và cũng được bảo quản rất kỹ, dường như chẳng có hạt bụi nào bám vào cả. Nhật Thiên ngồi xuống, nhẹ nhàng mở nắp của chiếc thùng carton ra, bên trong đựng biết bao nhiêu là thứ, nào là cái trống lắc lách ca lách cách hay chiếc máy bay, thậm chí còn có những món đồ được làm bằng tre nứa, lá dừa, toàn là đồ chơi lúc còn nhỏ của Nhật Thiên và Mai Nguyệt. Những kỷ niệm ùa về như những làn gió nhẹ, Nhật Thiên lặng nhìn những món đồ trong thoáng chốc, rồi ánh mắt anh dừng lại ở một chiếc hộp bằng sắt hình chữ nhật nằm gọn ở một góc. Chiếc hộp được trang trí với những họa tiết xưa cũ, nhưng vẫn còn mới và nguyên vẹn. Nhật Thiên cầm lên, không một chút do dự đã rất nhanh mở ra để xem bên trong.

Bên trong chiếc hộp, những tấm ảnh cũ kỹ, những mẩu giấy ghi chú, và vài món đồ nhỏ khác hiện ra. Có những tấm ảnh chụp bà nội khi còn trẻ, những mẩu thư tay được viết cẩn thận. Nhật Thiên lặng nhìn từng tấm ảnh, từng dòng chữ.

Dương ở bên ngoài, sau khi bỏ đồ ăn vừa mua được vào trong tủ lạnh, Dương liếc quanh tìm kiếm Nhật Thiên, tự nhiên như một thói quen. Phòng ngủ của bà nội để cửa mở, ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ hắt vào, làm căn phòng trở nên ấm cúng hơn. Khi Dương đi ngang qua, ánh mắt cậu dừng lại ở hình ảnh Nhật Thiên đang ngồi quay mặt vào góc giường, tập trung vào chiếc hộp trên tay.Dương đứng lại ở cửa, cậu nhẹ nhàng gõ vài cái lên cánh cửa, tạo ra âm thanh cộc cộc nhỏ, vừa đủ để thu hút sự chú ý của Nhật Thiên. Nghe tiếng gõ, Nhật Thiên hơi quay người lại, anh lên tiếng, giọng trầm ấm, nhưng cũng có chút mệt mỏi:

- Đến khi nào vậy?

Dương bước vào phòng, bước chân cậu chậm rãi rồi ngồi xuống ở kế bên cạnh của Nhật Thiên:

- Tôi mới tới thôi, cậu đang xem cái gì vậy?

Nhật Thiên lật từng tấm ảnh cũ trong chiếc hộp, những hình ảnh đen trắng và hơi ố vàng theo thời gian hiện ra dưới tay anh:

- Tôi chỉ đang xem lại ảnh chụp thôi, bà tôi cất kỹ nên bây giờ tôi mới biết.

Anh tiếp tục lật qua những tấm ảnh, ánh mắt chăm chú nhưng không giấu được sự xúc động. Những ký ức mà trước đây tưởng chừng đã lãng quên nay lại sống dậy, mỗi bức ảnh như một mảnh ghép của cuộc đời bà nội. Dương ngồi im lặng, cậu không nói gì thêm nhưng ánh mắt cậu không rời khỏi những bức ảnh trong tay Nhật Thiên.

Cho đến khi tay của Nhật Thiên dừng lại ở một tấm ảnh quen thuộc, tấm ảnh được chụp vào ngày sinh nhật năm anh mười tám tuổi. Nhật Thiên nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. Trong bức hình, Nhật Thiên khi đó vẫn còn là một cậu thiếu niên, nụ cười rạng rỡ bên cạnh bà nội, Mai Nguyệt, Dương và có cả Ngọc Châu. Mọi người đều cười đùa vui vẻ, ánh mắt sáng rực hạnh phúc.

Nhật Thiên cầm tấm ảnh chặt hơn như lại đang nghĩ ngợi gì đó. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua bề mặt tấm ảnh, những suy nghĩ thoáng qua trong đầu, những điều chưa nói, những tình cảm mà Nhật Thiên đã giấu kín. Cuối cùng, anh thả lỏng tay, để tấm ảnh trở về vị trí ban đầu trong hộp. Đôi mắt Nhật Thiên hơi mờ đi, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngồi im lặng một lúc trước khi khép lại chiếc hộp. Anh đứng dậy, bê chiếc thùng carton để lại chỗ cũ rồi đóng cửa, rời khỏi phòng:

Ngồi đi, uống gì không? Trà hay bia? Hay nước lọc?

Nhật Thiên nhìn Dương, cậu bạn lúc này đang lê bước đến gần chiếc ghế sofa ở phòng khách, thẳng thắn trả lời:

- Bia!

Nhật Thiên khẽ gật đầu, đi về phía tủ lạnh. Anh biết Dương đang cố gắng mang lại chút không khí thoải mái hơn cho cả hai, và có lẽ một lon bia sẽ giúp họ dễ dàng trò chuyện hơn. Nhật Thiên mang đến hai lon bia, không biết từ khi nào mà những ly trà bình thường từ hồi còn là học sinh đã được thay thế bằng những lon bia mát lạnh như thế này nữa.

Dương khui nắp, khẽ nhấp một ngụm. Nhật Thiên ngồi xuống ở kế bên Dương, mân mê lon bia trên tay:

-



- Tôi nghĩ là trước sau gì thì cậu cũng sẽ biết thôi nên tôi muốn nói trước.

Dương nhìn Nhật Thiên. Cậu biết rằng có điều gì đó quan trọng đang được nói đến, nhưng Dương vẫn giữ một thái độ bình tĩnh, gật đầu ra hiệu cho Nhật Thiên nói tiếp. Nhật Thiên hít một hơi sâu, tay vẫn không rời lon bia. Anh cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình trước khi nói tiếp:

- Cậu biết đấy, thời gian gần đây, có rất nhiều chuyện xảy ra. Lại trùng hợp diễn ra vào cùng một ngày...

Nhật Thiên ngừng lại một chút, ánh mắt hướng ra xa, như đang tìm kiếm lại trong mớ ký ức hỗn loạn của mình:

- Tôi đã nhìn thấy mẹ của Ngọc Châu rồi.Dương không hiểu ý nghĩa của câu nói này là gì, gặp được mẹ của Ngọc Châu thì có gì là lạ đâu? Cậu suy nghĩ một chút, nhưng mà tâm trạng hôm đó của Nhật Thiên thật sự tệ lắm, lần đầu tiên trong cuộc đời của Dương nhìn thấy cậu bạn của mình như thế. Rồi Dương hơi khựng lại, lẽ nào... Dương ngước mắt lên nhìn Nhật Thiên, với một đôi mắt mở to và gương mặt ngỡ ngàng. Nhật Thiên cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Dương. Anh biết rằng Dương đã bắt đầu nhận ra những điều mà anh đang muốn nói đến.

Nhật Thiên chỉ cười rồi mở nắp lon bia của mình:

-

- Trái đất này đúng là tròn thật.

Nhật Thiên nhấp một ngụm bia, cảm nhận vị đắng lan tỏa trên đầu lưỡi, như muốn trấn tĩnh bản thân trước khi tiếp tục:

- Nhưng tôi chỉ mới nói cho một mình cậu biết thôi, đừng nói với Mai Nguyệt hay bất cứ ai cả.

“ Dù cho có là Ngọc Châu, thì cũng đừng nói cho cô ấy biết”.

Dương gật đầu, hóa ra đây chính là một phần lý do khiến cho sức chịu đựng của Nhật Thiên vỡ nát như vậy. Huống hồ gì, bà nội của anh cũng đã qua đời ngay trong đêm hôm ấy. Nhật Thiên không chỉ phải đối mặt với sự thật chết tiệt kia mà anh còn phải chịu đựng sự mất mát quá lớn. Đột nhiên Nhật Thiên lại nhớ đến lời Dương nói khi trước, anh cười cười rồi tự lặp lại:

Bây giờ tôi chỉ còn có cậu và Mai Nguyệt thôi.

Nhật Thiên thở dài một tiếng, từng người từng người cứ lần lượt như thế mà rời đi. Và có lẽ anh cũng chẳng còn cách nào để có thể ở bên cạnh Ngọc Châu được, dù cho Nhật Thiên biết rất rõ, đó chẳng phải là lỗi của cô nhưng anh vẫn sợ hãi, kể cả khi chỉ là giấc mơ, anh vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, như một bóng ma không thể nào xua tan được.Dương hơi ngả người về phía sau:

- Vậy cậu định sắp tới sẽ thế nào? Không thể tự dưng mà tránh mặt người ta mà không có lý do hợp lý được phải không? Tôi nghĩ ít ra cũng nên nói rõ ràng dù cho đó có là một lời nói dối đi chăng nữa.

- Tôi biết.

Nhật Thiên nói cùng với chất giọng trầm trầm quen thuộc. Chuyện này anh sớm cũng đã nghĩ đến rồi:

- Không phải tránh mặt mà là cắt đứt. Tôi cũng không muốn có một chút liên hệ gì đến nhà đó nữa.



Dương nhìn chằm chằm vào Nhật Thiên, mặc dùng đây cũng được xem như một cách giải quyết triệt để:

- Cắt đứt? - Dương hỏi lại – Cậu chắc chứ?

Cắt đứt đồng nghĩa với những mối quan hệ xung quanh cũng sẽ đứt theo còn

gì.

Nhật Thiên im lặng một lúc lâu rồi lại nói tiếp:

- Tôi đã nghĩ rồi – Nhật Thiên trả lời, giọng khàn đi.

Mỗi khi nhìn thấy cô ấy, Nhật Thiên chỉ nhớ lại những gì đã xảy ra. Có lẽ cắt đứt là cách duy nhất để cả hai người không phải chịu đựng thêm nữa. Và là cách duy nhất để bí mật này và cả..... tình cảm của Nhật Thiên được chôn vùi mãi mãi, Ngọc Châu sẽ không phát hiện ra, cô ấy sẽ không đau khổ và vẫn có thể sống một cuộc đời hạnh phúc.Dương cảm thấy đau lòng khi nghe những lời này, vốn dĩ cậu còn nghĩ khi Nhật Thiên đã giải quyết xong mọi việc với bố và mẹ, cuộc sống của Nhật Thiên sẽ vì thế mà trở nên dễ dàng hơn một chút:

- Nhưng Ngọc Châu... cô ấy quan tâm đến cậu nhiều lắm. Cậu có thực sự muốn cô ấy bị tổn thương như vậy không?

Nhật Thiên thở dài, đôi mắt anh mờ đi vì sự mệt mỏi và buồn bã. Anh biết rằng Dương nói đúng, nhưng cảm giác như cả thế giới đang chống lại mình khiến anh không thể nghĩ ra giải pháp nào tốt hơn:

- Chỉ duy nhất một lần này thôi thì tốt hơn.

Nhật Thiên lại uống thêm một ngụm bia:

- Rồi dần dà, cô ấy cũng sẽ quên đi thôi. Vả lại không phải cậu đã nói nếu như tôi không thích thì nên vạch rõ ranh giới hay sao? Vừa hay cũng đúng lúc.

“ Và tôi hy vọng tôi cũng có thể sớm quên đi...

Nhật Thiên tự nghĩ, giọng điệu giả vờ như có phần trách móc đối với Dương. Cậu cũng hướng ánh mắt nhìn sang chỗ khác, tự dưng tâm trạng cũng cảm thấy thật kỳ lạ, có gì đó bức bối đến khó chịu. Dương khẽ ừm lên một tiếng, dù sao nếu là chuyện mà Nhật Thiên có thể tự giải quyết được thì Dương sẽ không can thiệp quá sâu. Miễn là Nhật Thiên thấy mọi thứ đều ổn.

Mặc dù hiện tại có vẻ như không được giống như thế lắm, Dương nhìn ra cửa sổ rồi hỏi:

- Cậu nghĩ ngày mai trời có mưa không?

Nhật Thiên cũng đưa mắt nhìn ra bên ngoài:- Có lẽ là không.

Dù câu trả lời đơn giản, nhưng trong khoảnh khắc này, thật là bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau