Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao
Chương 31
Mọi chuyện xảy ra giống như chó hoang mắc bệnh trĩ khiến ai nấy đều choáng váng, không biết nên làm biểu cảm gì đối với sự xuất hiện đầy bất ngờ của Quân Lâm, nhìn anh ung dung đánh Lâm Gia Bảo Chủ thành chó càng không biết ngăn cản thế nào.
Mắt thấy Quân Lâm sẽ nâng đao cho Lâm Gia Bảo Chủ một kích cuối cùng, thiên sứ chính nghĩa Lộ Dê Dê nhà chúng ta kịp thời xuất hiện, dùng thân thể xông lên ngăn cản Quân Lâm.
Dê con mới sinh không sợ hổ, quá to gan!! Trong lòng mọi người thầm nghĩ.
Khoảnh khắc Lộ Dương chạy tới, trong chớp mắt Lâm Gia Bảo Chủ cảm giác mình thấy được tiểu thiên sứ. Đúng rồi! Muội tử, mau tới cứu anh!
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Đừng đừng đừng! Sư huynh đao hạ lưu nhân!! Anh đánh nhầm người rồi!
Lộ Dương chạy đến trước mặt Quân Lâm, xoát một hàng chữ.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Không phải người này giết cậu?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Không phải không phải, anh ta là bang chủ của người giết tôi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: À, giống nhau thôi.
Giống nhau, đều đáng chết.
Mọi người chưa tới một giây đã hiểu ý tứ Quân Lâm, Lâm Gia Bảo Chủ cuối cùng hiểu nguyên nhân bản thân bị đánh, trong nháy mắt rất muốn bò dậy đánh chết hai thằng nhóc ranh chuyên gây phiền toái kia, ông đây rõ ràng là người vô tội bị liên luỵ.
Lộ Dương ban nãy chỉ nói người Lâm Gia Bảo, không ngờ lại gây nên trận hiểu lầm chết người thế này. Cảm giác được che chở khiến cậu có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, hình tượng Quân Lâm ở trong lòng lại to lớn vài phần.
[Lân cận] [Lâm Gia Bảo Chủ]: Thực sự không giống, đại thần tôi khẳng định một câu, giết người không phải tôi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Vậy cậu tới làm gì?
[Lân cận] [Lâm Gia Bảo Chủ]: Khụ, nói như thế nào đây, mặc dù giết người không phải tôi, nhưng là người trong bang tôi, tôi trốn không được trách nhiệm.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Trốn cũng vô dụng.
[Lân cận] [Lâm Gia Bảo Chủ]: …
Lộ Dương cười thành tiếng, lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Lâm Gia Bảo Chủ, rồi gửi tin cho Quân Lâm.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh, không nên treo thế này, nhỡ bị đánh rồi sao?
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Chỉ tôi có quyền đánh cậu.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Ok, anh mạnh anh có lý.
Ngay từ đầu Lộ Dương chỉ nói đó là người Lâm Gia Bảo, Quân Lâm vừa tới thấy tên Lâm Gia Bảo Chủ liền chém người ta, hiện tại biết giết Lộ Dương không phải Lâm Gia Bảo Chủ cũng không khó dễ cậu ta nữa, xoay người đối mặt với những người khác.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Vừa nãy kẻ nào giết cậu?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Bên kia, hai cái thi nằm trên đất đó, giết tôi những 2 lần, còn đoạt mất cây trâm anh cho tôi, khi nãy còn hùng hồn nói anh dám đến sẽ đánh cho anh nằm bẹp dưới đất.
[Lân cận] [Lâm Gia Nhị Thiếu]: …
[Lân cận] [Quần chúng]: …
Tường thuật cũng thật đúng trọng tâm, từ khi Quân Lâm tung hoành ngang dọc ở Sư Môn chưa ai can đảm nói như vậy, Lâm Gia Nhị Thiếu hẳn là người đầu tiên, mọi người điểm một hàng nến cho hai tên nằm thi kia.
Quân Lâm nghe vậy đi tới hai người Lâm Gia Nhị Thiếu nằm trên đất, mấy người Thiên Sơn Sư Tỷ ăn ý nhường đường cho anh, Lộ Dương sôi nổi theo sau.
Quân Lâm dừng bên cạnh hai người, mủi đao chỉ vào bọn họ.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đi hồi sinh, cho các cậu một cơ hội làm tôi nằm bẹp dưới đất.
Mọi người: “…” Thật thiếu đánh, nhưng cố tình lại không ai dám đánh anh ta.
“…” Trong lòng Lâm Gia Nhị Thiếu lúc này giống như bị nghìn vạn con thảo x nê x mã giày xéo, ai tới nói cho cậu biết vì sao sư huynh kia lại là Quân Lâm được không!! Cậu ta lúc này chỉ muốn giả điên gì cũng không biết trở về thành hồi sinh, tránh xa thị phi, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Song điều này sao có thể xảy ra, thoát được nhất thời thoát không thoát được cả đời, cậu chỉ có thể cầu may biện giải.
[Lân cận] [Lâm Gia Nhị Thiếu]: Đại thần đây chỉ là hiểu lầm, giữa hai bên chúng tôi vốn là bang phái đối địch, PK hay quyết đấu đều là chuyện rất bình thường, cây trâm kia ở chổ tôi, tôi sẵn sàng trả lại cho sư muội anh.
[Lân cận] [Thiên Sơn Sư Tỷ]: Kháo, đừng không biết xấu hổ như thế được không, bang phái thù địch thì liên quan gì, hai người các cậu ức hiếp tiểu hào còn mạnh mồm nói hiểu lầm!!
[Lân cận] [Lâm Gia Nhị Thiếu]: Chẳng lẽ bọn mày không giết người bên tao à? Ai cũng giống nhau cả thôi!
[Lân cận] [Đại Bằng Tung Cánh]: Bớt già mồm, tự ông biết hai kẻ tụi mày có ức hiếp tiểu hào hay không.
[Lân cận] [Lâm Gia Tam Thiếu]: Vậy thì sao, dù sao đều là bang phái đối địch!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Câm miệng.
Hai bên lại muốn đấu khẩu một trận bị lời Quân Lâm cắt ngang, anh có chút thiếu kiên nhẫn rồi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Bớt sàm ngôn, chuyện bang phái tôi mặc kệ, các người sai ở chổ động người không nên động, cho hai người một lần độc điều hồi sinh, chỉ một lần này.
Bạn học Lộ Dê Dê bị câu động người không nên động chi chi đó gãi nhẹ một cái, tâm có chút nhột nhạt, thật muốn chui xuống lổ cho xong, vì sao sư huynh lại nói mấy lời ân ái như thế!!! Như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy, rốt cuộc có để con dê này sống nữa không!!
Quân Lâm đã nói như vậy, hai người Lâm Gia Nhị Thiếu cũng tự hiểu không còn bất kỳ đường sống nào, tiếp tục nguỵ biện chỉ khiến Quân Lâm thêm cừu hận, bị Quân Lâm thêm cừu hận có ý nghĩa gì, đó đồng nghĩa bị toàn bộ Thất Sát Trận thêm cừu hận, sau này cũng đừng mong chơi ở Sư Môn nữa, gặp đâu giết đó.
Khi hai người Lâm Gia Nhị Thiếu độc điều, Lộ Dương nhận được tin nhắn từ Diêu Tri Cúc Hoa Hương, hỏi cậu ở đâu, muốn qua tìm cậu chơi, Lộ Dương nhìn tình hình hiện tại, thành thật báo cáo Quân Lâm nghe.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh, Diêu Tri Cúc Hoa Hương nói muốn tới tìm tôi chơi, nên nói cho anh ta biết toạ độ không?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Không, cậu ta rất ồn, tiếp tục lãi nhãi cậu cứ kéo đen.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Được, vậy tôi không để ý tới anh ta nữa.
Diêu Tri Cúc Hoa Hương, một thành viên trong Thất Sát, xếp hạng sáu trong bảng PK.
Nhìn đối thoại giữa hai người Lâm Gia Nhị Thiếu càng thêm hối hận, quả nhiên thường đi cạnh bờ sông, sao có thể không ướt giày, bản thân không chỉ giết một tiểu nhân vật còn rước phải cái tiện nghi, không ngờ đối phương quan hệ rộng rãi như vậy, không chỉ có Quân Lâm chống lưng, ngay cả Thất Sát cũng có thể tuỳ tiện kéo đen.
Mấy người Anh Hùng Liên Manh cũng cảm thấy thật vi diệu, bối cảnh Dương Dương quả nhiên thâm sâu khó lường!! Hình tượng Lộ Dương giữa rừng người chớp mắt cao lớn.
Chỉ chốc lát Lộ Dương đã nhận được rất nhiều mật ngữ.
[Mật] [Thiên Sơn Sư Tỷ]: Dương Dương! Vì sao Quân Lâm đại thần lại là sư huynh cưng vậy!! Hai người thông đồng từ khi nào, quen biết trong hiện thực luôn sao? Chẳng nhẽ… Chị thật muốn biết chân tướng!!
[Mật] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: Dương Dương đây là tình huống gì? Đại thần đột nhiên xuất hiện, nhìn dáng vẻ các người còn rất thân thiết, khi nào đó để đại thần cùng nhau hạ bản đi, nghe đồn cảm giác hạ bản với đại thần rất tuyệt ∼
[Mật] [Đại Bằng Tung Cánh]: Dương Dương chú và đại thần thật thân thiết, anh ta còn rất che chở chú, vậy anh yên tâm rồi.
[Mật] [Mộ Nhiên Hồi Thủ]: Anh cảm thấy JQ đang vẫy gọi, nhanh thành khẩn khai báo!!
Mọi người thật bát quái, Lộ Dê Dê đỡ trán, trả lời từng người một.
Dưới tình huống không ai ngăn cản, hai người Lâm Gia Nhị Thiếu thuận lợi độc điều hồi sinh, tất cả mọi người lặng lẽ tụ lại một chổ, tặng hẳn một sân cho Quân Lâm với hai người nọ.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đừng lãng phí thời gian, tiến lên một lúc đi.
[Lân cận] [Lâm Gia Nhị Thiếu]: …
[Lân cận] [Lâm Gia Tam Thiếu]: …
Quần chúng vây xem: …
Sư huynh thật trang cmn bức… Lộ Dương không đành lòng nhìn thẳng.
Trận đấu này lấy một chọi hai, Quân Lâm là Minh Tà, Lâm Gia Nhị Thiếu cũng là Minh Tà, cònLâm Gia Tam Thiếu chơi Đạo Gia.
Minh Tà trong trò chơi là môn phái công phòng đều cao, thiết định Đạo Gia chỉ tầm trung, nhưng lấy ví dụ Đạo Gia Nguyệt Hạ Thương Lan đứng thứ hai trên bảng xếp hạng PK mà nói, chỉ cần thao tác người chơi tốt, Đạo Gia lúc PK cũng không thua kém gì Minh Tà, hơn nữa một khi Đạo Gia liên thủ cùng Minh Tà công kích chắc chắn tăng thêm một bậc.
Đương nhiên đây chỉ là những trường hợp cá biệt, tỷ như Đạo Gia Nguyệt Hạ Thương Lan, hoặc vú em Tân Chiêu.
Mà Lâm Gia Nhị Thiếu liên thủ cùng Lâm Gia Tam Thiếu cũng không có ích lợi gì trong việc đối phó Quân Lâm, những đòn tấn công của hai người trước mặt Quân Lâm giống nhau múa rìu qua mắt thợ, bị Quân Lâm đè ép không thể trở mình, một hồi quyết đấu ngay cả một phút cũng chống đỡ không nổi.
Vốn tưởng rằng chết mọi chuyện liền hết, nhưng không ngờ Quân Lâm vẫn chưa chịu ngừng tay, để bọn họ phục sinh rồi đánh thêm lần nữa.
Thời điểm lần thứ hai nằm xuống suy nghĩ tự mình kết liễu cả hai đều có, quyết đấu không đáng sợ, đáng sợ ở chổ bản thân tự biết không có bất kỳ hy vọng thắng cuộc nào, nhưng lại không thể rút ra chỉ có thể nhắm mắt đi chịu chết.
Hơn nữa hình thức bọn họ bây giờ là quyết đấu, không phải PK, sau khi chết sẽ rớt cấp!
Sau khi đã chết ba lần, Lâm Gia Bảo Chủ vốn không muốn quản để bọn nó tự làm tự chịu cũng không đành lòng, hai thằng nhóc này tuy chẳng hiền lành gì, nhưng dù sao cũng là người của bang mình, không thể bỏ mặc để người ta giết liên tục như thế, rất không đành lòng nhìn thẳng, liền tiến lên nói với Quân Lâm.
[Lân cận] [Lâm Gia Bảo Chủ]: Đại thần, bọn họ cũng đã chết ba lần rồi, cấp cũng rớt, luyện lại thật không dễ dàng, hy vọng anh có thể nương tay một lần tha cho bọn nó, nếu như anh vẫn chưa hả giận, tìm tôi được rồi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đừng hỏi tôi.
Quân Lâm chỉ chỉ Lộ Dương bên kia, Lâm Gia Bảo Chủ chậm chạp hiểu Quân Lâm đang xả giận giúp Lộ Dương, vội vàng nói chuyện cùng Lộ Dương.
Lộ Dương không phải người không nói lý, gật đầu, coi như bỏ qua mọi chuyện.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Không cần bạo trang bị ra?
Quần chúng: Đại thần ngài đừng hung tàn ác liệt dữ dội như thế được không!! Trang bị chi chi đó không phải muốn bạo là bạo!!! Dù có xoát thành trắng cũng không nhất định bạo ra được!!
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Để họ trả lại được rồi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: A, giao đồ, xin lỗi.
Lâm Gia Nhị Thiếu hiển nhiên không dám nửa câu oán giận, nếu còn đánh tiếp cậu cũng không cần chơi ở Sư Môn Quật nữa, cầm cây trâm đoạt từ trên người Lộ Dương trả lại, tiếp đó hai người nghiêm túc xin lỗi Lộ Dương mới rời đi, sự việc được giải quyết Lâm Gia Bảo Chủ và Lâm Gia Đường Chủ cũng theo đó ly khai.
Lộ Dương cất kĩ cây trâm tưởng mất đã trở về.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Rất cảm ơn sư huynh, bây giờ anh muốn đi đâu?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Khô Lâm.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Hì, tôi cùng đi với anh.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đi.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Anh chờ chút đã, tôi nói bạn tôi một tiếng.
Quân Lâm nói xong triệu hồi toạ kỵ ở phía trước chờ cậu, Lộ Dương quay về cám ơn nhóm Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi, nếu lần này không nhờ họ chắc chắn cậu bị thủ thi một lúc lâu.
Mọi người vốn đang ngụp lặn trong việc Quân Lâm là sư huynh Lộ Dương, quan hệ giữa hai người không hề đơn giản, cộng thêm khí phách lúc Quân Lâm PK, một lời cảm ơn của Lộ Dương mới kéo lại tinh thần, rối rít tỏ ý không cần khách khí chúng ta đều là người một nhà.
Lộ Dương cũng biết ngoài miệng nói suông không ý nghĩa, trong lòng đã quyết định nâng cao kỹ năng sinh hoạt thật tốt, chế tạo vũ khí cùng nhưỡng rượu ngon cho bọn họ.
Mọi người tạm biệt lẫn nhau, sau khi hẹn Triệu Bằng cuối tuần cùng nhau ăn cơm, Lộ Dương chuẩn bị đi cùng Quân Lâm. Quần chúng liền cấp tốc gọi cậu lại.
[Mật] [Đại Bằng Tung Cánh]: Chờ một chút Dương Dương chờ một chút!! Anh muốn thử luận bàn với Quân Lâm đại thần!! Chú giúp anh nói một tiếng đi!!
[Mật] [Nhất Lộ Du Dương]: À, được, Lão Đại anh chờ chút.
[Mật] [Thiên Sơn Sư Tỷ]: Rốt cục qua hệ cả hai là như thế nào, Dương Dương!! Em định không nói cho chị biết luôn sao!!
[Mật] [Nhất Lộ Du Dương]: Mới giới thiệu, anh ta là sư huynh của em.
[Mật] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: Cầu đại thần mang hạ bảng, cho anh theo với muội tử!!
[Mật] [Nhất Lộ Du Dương]: Yêu ca, sư huynh nói anh ấy không phải cảo cơ… (xạo =]]])
[Mật] [Mộ Nhiên Hồi Thủ]: Vẫn chưa biết JQ theo hướng nào, Dương Dương đến cùng anh tâm sự nhân sinh nào!
[Mật] [Nhất Lộ Du Dương]: Nhiên ca anh thật bát quái.
Lộ Dương chạy về bên cạnh Quân Lâm, nói Triệu Bằng muốn luận bàn với anh, hỏi anh đồng ý hay không.
Trâu Kỳ nói không thành vấn đề, xuống ngựa đi tới.
Triệu Bằng vừa nghe nói Quân Lâm đồng ý cùng mình luận bàn, cả người cứ lâng lâng, rất muốn nhào tới ôm Quân Lâm thật chặt bày tỏ lời cảm ơn, đương nhiên bên trên chỉ dám não bổ, thế là anh chuyển dời mục tiêu, ôm chằm lấy Lộ Dương.
Nam Minh Tà mặc khôi giáp màu lam đậm ôm nữ Minh Tà một thân đỏ hồng, thoạt nhìn đúng là tình cảm dạt dào thắm thiết.
[Lân cận] [Quân Lâm]: …
[Lân cận] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: …
[Lân cận] [Thiên Sơn Sư Tỷ]: …
[Lân cận] [Mộ Nhiên Hồi Thủ]: …
… Bang chủ mau buông Dương Dương ra!!
Mắt thấy Quân Lâm sẽ nâng đao cho Lâm Gia Bảo Chủ một kích cuối cùng, thiên sứ chính nghĩa Lộ Dê Dê nhà chúng ta kịp thời xuất hiện, dùng thân thể xông lên ngăn cản Quân Lâm.
Dê con mới sinh không sợ hổ, quá to gan!! Trong lòng mọi người thầm nghĩ.
Khoảnh khắc Lộ Dương chạy tới, trong chớp mắt Lâm Gia Bảo Chủ cảm giác mình thấy được tiểu thiên sứ. Đúng rồi! Muội tử, mau tới cứu anh!
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Đừng đừng đừng! Sư huynh đao hạ lưu nhân!! Anh đánh nhầm người rồi!
Lộ Dương chạy đến trước mặt Quân Lâm, xoát một hàng chữ.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Không phải người này giết cậu?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Không phải không phải, anh ta là bang chủ của người giết tôi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: À, giống nhau thôi.
Giống nhau, đều đáng chết.
Mọi người chưa tới một giây đã hiểu ý tứ Quân Lâm, Lâm Gia Bảo Chủ cuối cùng hiểu nguyên nhân bản thân bị đánh, trong nháy mắt rất muốn bò dậy đánh chết hai thằng nhóc ranh chuyên gây phiền toái kia, ông đây rõ ràng là người vô tội bị liên luỵ.
Lộ Dương ban nãy chỉ nói người Lâm Gia Bảo, không ngờ lại gây nên trận hiểu lầm chết người thế này. Cảm giác được che chở khiến cậu có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, hình tượng Quân Lâm ở trong lòng lại to lớn vài phần.
[Lân cận] [Lâm Gia Bảo Chủ]: Thực sự không giống, đại thần tôi khẳng định một câu, giết người không phải tôi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Vậy cậu tới làm gì?
[Lân cận] [Lâm Gia Bảo Chủ]: Khụ, nói như thế nào đây, mặc dù giết người không phải tôi, nhưng là người trong bang tôi, tôi trốn không được trách nhiệm.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Trốn cũng vô dụng.
[Lân cận] [Lâm Gia Bảo Chủ]: …
Lộ Dương cười thành tiếng, lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Lâm Gia Bảo Chủ, rồi gửi tin cho Quân Lâm.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh, không nên treo thế này, nhỡ bị đánh rồi sao?
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Chỉ tôi có quyền đánh cậu.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Ok, anh mạnh anh có lý.
Ngay từ đầu Lộ Dương chỉ nói đó là người Lâm Gia Bảo, Quân Lâm vừa tới thấy tên Lâm Gia Bảo Chủ liền chém người ta, hiện tại biết giết Lộ Dương không phải Lâm Gia Bảo Chủ cũng không khó dễ cậu ta nữa, xoay người đối mặt với những người khác.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Vừa nãy kẻ nào giết cậu?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Bên kia, hai cái thi nằm trên đất đó, giết tôi những 2 lần, còn đoạt mất cây trâm anh cho tôi, khi nãy còn hùng hồn nói anh dám đến sẽ đánh cho anh nằm bẹp dưới đất.
[Lân cận] [Lâm Gia Nhị Thiếu]: …
[Lân cận] [Quần chúng]: …
Tường thuật cũng thật đúng trọng tâm, từ khi Quân Lâm tung hoành ngang dọc ở Sư Môn chưa ai can đảm nói như vậy, Lâm Gia Nhị Thiếu hẳn là người đầu tiên, mọi người điểm một hàng nến cho hai tên nằm thi kia.
Quân Lâm nghe vậy đi tới hai người Lâm Gia Nhị Thiếu nằm trên đất, mấy người Thiên Sơn Sư Tỷ ăn ý nhường đường cho anh, Lộ Dương sôi nổi theo sau.
Quân Lâm dừng bên cạnh hai người, mủi đao chỉ vào bọn họ.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đi hồi sinh, cho các cậu một cơ hội làm tôi nằm bẹp dưới đất.
Mọi người: “…” Thật thiếu đánh, nhưng cố tình lại không ai dám đánh anh ta.
“…” Trong lòng Lâm Gia Nhị Thiếu lúc này giống như bị nghìn vạn con thảo x nê x mã giày xéo, ai tới nói cho cậu biết vì sao sư huynh kia lại là Quân Lâm được không!! Cậu ta lúc này chỉ muốn giả điên gì cũng không biết trở về thành hồi sinh, tránh xa thị phi, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Song điều này sao có thể xảy ra, thoát được nhất thời thoát không thoát được cả đời, cậu chỉ có thể cầu may biện giải.
[Lân cận] [Lâm Gia Nhị Thiếu]: Đại thần đây chỉ là hiểu lầm, giữa hai bên chúng tôi vốn là bang phái đối địch, PK hay quyết đấu đều là chuyện rất bình thường, cây trâm kia ở chổ tôi, tôi sẵn sàng trả lại cho sư muội anh.
[Lân cận] [Thiên Sơn Sư Tỷ]: Kháo, đừng không biết xấu hổ như thế được không, bang phái thù địch thì liên quan gì, hai người các cậu ức hiếp tiểu hào còn mạnh mồm nói hiểu lầm!!
[Lân cận] [Lâm Gia Nhị Thiếu]: Chẳng lẽ bọn mày không giết người bên tao à? Ai cũng giống nhau cả thôi!
[Lân cận] [Đại Bằng Tung Cánh]: Bớt già mồm, tự ông biết hai kẻ tụi mày có ức hiếp tiểu hào hay không.
[Lân cận] [Lâm Gia Tam Thiếu]: Vậy thì sao, dù sao đều là bang phái đối địch!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Câm miệng.
Hai bên lại muốn đấu khẩu một trận bị lời Quân Lâm cắt ngang, anh có chút thiếu kiên nhẫn rồi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Bớt sàm ngôn, chuyện bang phái tôi mặc kệ, các người sai ở chổ động người không nên động, cho hai người một lần độc điều hồi sinh, chỉ một lần này.
Bạn học Lộ Dê Dê bị câu động người không nên động chi chi đó gãi nhẹ một cái, tâm có chút nhột nhạt, thật muốn chui xuống lổ cho xong, vì sao sư huynh lại nói mấy lời ân ái như thế!!! Như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy, rốt cuộc có để con dê này sống nữa không!!
Quân Lâm đã nói như vậy, hai người Lâm Gia Nhị Thiếu cũng tự hiểu không còn bất kỳ đường sống nào, tiếp tục nguỵ biện chỉ khiến Quân Lâm thêm cừu hận, bị Quân Lâm thêm cừu hận có ý nghĩa gì, đó đồng nghĩa bị toàn bộ Thất Sát Trận thêm cừu hận, sau này cũng đừng mong chơi ở Sư Môn nữa, gặp đâu giết đó.
Khi hai người Lâm Gia Nhị Thiếu độc điều, Lộ Dương nhận được tin nhắn từ Diêu Tri Cúc Hoa Hương, hỏi cậu ở đâu, muốn qua tìm cậu chơi, Lộ Dương nhìn tình hình hiện tại, thành thật báo cáo Quân Lâm nghe.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh, Diêu Tri Cúc Hoa Hương nói muốn tới tìm tôi chơi, nên nói cho anh ta biết toạ độ không?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Không, cậu ta rất ồn, tiếp tục lãi nhãi cậu cứ kéo đen.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Được, vậy tôi không để ý tới anh ta nữa.
Diêu Tri Cúc Hoa Hương, một thành viên trong Thất Sát, xếp hạng sáu trong bảng PK.
Nhìn đối thoại giữa hai người Lâm Gia Nhị Thiếu càng thêm hối hận, quả nhiên thường đi cạnh bờ sông, sao có thể không ướt giày, bản thân không chỉ giết một tiểu nhân vật còn rước phải cái tiện nghi, không ngờ đối phương quan hệ rộng rãi như vậy, không chỉ có Quân Lâm chống lưng, ngay cả Thất Sát cũng có thể tuỳ tiện kéo đen.
Mấy người Anh Hùng Liên Manh cũng cảm thấy thật vi diệu, bối cảnh Dương Dương quả nhiên thâm sâu khó lường!! Hình tượng Lộ Dương giữa rừng người chớp mắt cao lớn.
Chỉ chốc lát Lộ Dương đã nhận được rất nhiều mật ngữ.
[Mật] [Thiên Sơn Sư Tỷ]: Dương Dương! Vì sao Quân Lâm đại thần lại là sư huynh cưng vậy!! Hai người thông đồng từ khi nào, quen biết trong hiện thực luôn sao? Chẳng nhẽ… Chị thật muốn biết chân tướng!!
[Mật] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: Dương Dương đây là tình huống gì? Đại thần đột nhiên xuất hiện, nhìn dáng vẻ các người còn rất thân thiết, khi nào đó để đại thần cùng nhau hạ bản đi, nghe đồn cảm giác hạ bản với đại thần rất tuyệt ∼
[Mật] [Đại Bằng Tung Cánh]: Dương Dương chú và đại thần thật thân thiết, anh ta còn rất che chở chú, vậy anh yên tâm rồi.
[Mật] [Mộ Nhiên Hồi Thủ]: Anh cảm thấy JQ đang vẫy gọi, nhanh thành khẩn khai báo!!
Mọi người thật bát quái, Lộ Dê Dê đỡ trán, trả lời từng người một.
Dưới tình huống không ai ngăn cản, hai người Lâm Gia Nhị Thiếu thuận lợi độc điều hồi sinh, tất cả mọi người lặng lẽ tụ lại một chổ, tặng hẳn một sân cho Quân Lâm với hai người nọ.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đừng lãng phí thời gian, tiến lên một lúc đi.
[Lân cận] [Lâm Gia Nhị Thiếu]: …
[Lân cận] [Lâm Gia Tam Thiếu]: …
Quần chúng vây xem: …
Sư huynh thật trang cmn bức… Lộ Dương không đành lòng nhìn thẳng.
Trận đấu này lấy một chọi hai, Quân Lâm là Minh Tà, Lâm Gia Nhị Thiếu cũng là Minh Tà, cònLâm Gia Tam Thiếu chơi Đạo Gia.
Minh Tà trong trò chơi là môn phái công phòng đều cao, thiết định Đạo Gia chỉ tầm trung, nhưng lấy ví dụ Đạo Gia Nguyệt Hạ Thương Lan đứng thứ hai trên bảng xếp hạng PK mà nói, chỉ cần thao tác người chơi tốt, Đạo Gia lúc PK cũng không thua kém gì Minh Tà, hơn nữa một khi Đạo Gia liên thủ cùng Minh Tà công kích chắc chắn tăng thêm một bậc.
Đương nhiên đây chỉ là những trường hợp cá biệt, tỷ như Đạo Gia Nguyệt Hạ Thương Lan, hoặc vú em Tân Chiêu.
Mà Lâm Gia Nhị Thiếu liên thủ cùng Lâm Gia Tam Thiếu cũng không có ích lợi gì trong việc đối phó Quân Lâm, những đòn tấn công của hai người trước mặt Quân Lâm giống nhau múa rìu qua mắt thợ, bị Quân Lâm đè ép không thể trở mình, một hồi quyết đấu ngay cả một phút cũng chống đỡ không nổi.
Vốn tưởng rằng chết mọi chuyện liền hết, nhưng không ngờ Quân Lâm vẫn chưa chịu ngừng tay, để bọn họ phục sinh rồi đánh thêm lần nữa.
Thời điểm lần thứ hai nằm xuống suy nghĩ tự mình kết liễu cả hai đều có, quyết đấu không đáng sợ, đáng sợ ở chổ bản thân tự biết không có bất kỳ hy vọng thắng cuộc nào, nhưng lại không thể rút ra chỉ có thể nhắm mắt đi chịu chết.
Hơn nữa hình thức bọn họ bây giờ là quyết đấu, không phải PK, sau khi chết sẽ rớt cấp!
Sau khi đã chết ba lần, Lâm Gia Bảo Chủ vốn không muốn quản để bọn nó tự làm tự chịu cũng không đành lòng, hai thằng nhóc này tuy chẳng hiền lành gì, nhưng dù sao cũng là người của bang mình, không thể bỏ mặc để người ta giết liên tục như thế, rất không đành lòng nhìn thẳng, liền tiến lên nói với Quân Lâm.
[Lân cận] [Lâm Gia Bảo Chủ]: Đại thần, bọn họ cũng đã chết ba lần rồi, cấp cũng rớt, luyện lại thật không dễ dàng, hy vọng anh có thể nương tay một lần tha cho bọn nó, nếu như anh vẫn chưa hả giận, tìm tôi được rồi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đừng hỏi tôi.
Quân Lâm chỉ chỉ Lộ Dương bên kia, Lâm Gia Bảo Chủ chậm chạp hiểu Quân Lâm đang xả giận giúp Lộ Dương, vội vàng nói chuyện cùng Lộ Dương.
Lộ Dương không phải người không nói lý, gật đầu, coi như bỏ qua mọi chuyện.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Không cần bạo trang bị ra?
Quần chúng: Đại thần ngài đừng hung tàn ác liệt dữ dội như thế được không!! Trang bị chi chi đó không phải muốn bạo là bạo!!! Dù có xoát thành trắng cũng không nhất định bạo ra được!!
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Để họ trả lại được rồi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: A, giao đồ, xin lỗi.
Lâm Gia Nhị Thiếu hiển nhiên không dám nửa câu oán giận, nếu còn đánh tiếp cậu cũng không cần chơi ở Sư Môn Quật nữa, cầm cây trâm đoạt từ trên người Lộ Dương trả lại, tiếp đó hai người nghiêm túc xin lỗi Lộ Dương mới rời đi, sự việc được giải quyết Lâm Gia Bảo Chủ và Lâm Gia Đường Chủ cũng theo đó ly khai.
Lộ Dương cất kĩ cây trâm tưởng mất đã trở về.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Rất cảm ơn sư huynh, bây giờ anh muốn đi đâu?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Khô Lâm.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Hì, tôi cùng đi với anh.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đi.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Anh chờ chút đã, tôi nói bạn tôi một tiếng.
Quân Lâm nói xong triệu hồi toạ kỵ ở phía trước chờ cậu, Lộ Dương quay về cám ơn nhóm Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi, nếu lần này không nhờ họ chắc chắn cậu bị thủ thi một lúc lâu.
Mọi người vốn đang ngụp lặn trong việc Quân Lâm là sư huynh Lộ Dương, quan hệ giữa hai người không hề đơn giản, cộng thêm khí phách lúc Quân Lâm PK, một lời cảm ơn của Lộ Dương mới kéo lại tinh thần, rối rít tỏ ý không cần khách khí chúng ta đều là người một nhà.
Lộ Dương cũng biết ngoài miệng nói suông không ý nghĩa, trong lòng đã quyết định nâng cao kỹ năng sinh hoạt thật tốt, chế tạo vũ khí cùng nhưỡng rượu ngon cho bọn họ.
Mọi người tạm biệt lẫn nhau, sau khi hẹn Triệu Bằng cuối tuần cùng nhau ăn cơm, Lộ Dương chuẩn bị đi cùng Quân Lâm. Quần chúng liền cấp tốc gọi cậu lại.
[Mật] [Đại Bằng Tung Cánh]: Chờ một chút Dương Dương chờ một chút!! Anh muốn thử luận bàn với Quân Lâm đại thần!! Chú giúp anh nói một tiếng đi!!
[Mật] [Nhất Lộ Du Dương]: À, được, Lão Đại anh chờ chút.
[Mật] [Thiên Sơn Sư Tỷ]: Rốt cục qua hệ cả hai là như thế nào, Dương Dương!! Em định không nói cho chị biết luôn sao!!
[Mật] [Nhất Lộ Du Dương]: Mới giới thiệu, anh ta là sư huynh của em.
[Mật] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: Cầu đại thần mang hạ bảng, cho anh theo với muội tử!!
[Mật] [Nhất Lộ Du Dương]: Yêu ca, sư huynh nói anh ấy không phải cảo cơ… (xạo =]]])
[Mật] [Mộ Nhiên Hồi Thủ]: Vẫn chưa biết JQ theo hướng nào, Dương Dương đến cùng anh tâm sự nhân sinh nào!
[Mật] [Nhất Lộ Du Dương]: Nhiên ca anh thật bát quái.
Lộ Dương chạy về bên cạnh Quân Lâm, nói Triệu Bằng muốn luận bàn với anh, hỏi anh đồng ý hay không.
Trâu Kỳ nói không thành vấn đề, xuống ngựa đi tới.
Triệu Bằng vừa nghe nói Quân Lâm đồng ý cùng mình luận bàn, cả người cứ lâng lâng, rất muốn nhào tới ôm Quân Lâm thật chặt bày tỏ lời cảm ơn, đương nhiên bên trên chỉ dám não bổ, thế là anh chuyển dời mục tiêu, ôm chằm lấy Lộ Dương.
Nam Minh Tà mặc khôi giáp màu lam đậm ôm nữ Minh Tà một thân đỏ hồng, thoạt nhìn đúng là tình cảm dạt dào thắm thiết.
[Lân cận] [Quân Lâm]: …
[Lân cận] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: …
[Lân cận] [Thiên Sơn Sư Tỷ]: …
[Lân cận] [Mộ Nhiên Hồi Thủ]: …
… Bang chủ mau buông Dương Dương ra!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất