Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao
Chương 91
Bên này, Trâu Kỳ cùng Quan Cảnh Luật bắt tay điều tra, thời điểm liên hệ với công ty trò chơi họ cũng vô cùng kinh ngạc khi biết việc thông tin người chơi bị tiết lộ còn bị người ác ý tung lên diễn đàn, đồng thời bày tỏ nhất định sẽ tra xét cặn kẽ, bất kể là do hacker hay nội bộ nhân viên để lộ đều sẽ đưa hai người câu trả lời thuyết phục.
Nhưng Trâu Kỳ cũng không muốn ngồi yên chờ tin tức của họ mà yêu cầu cùng tham gia điều tra và được trực tiếp làm việc với nhân viên quản lý diễn đàn. Vốn người phụ trách đã muốn từ chối yêu cầu này bởi giả dụ thật sự là do nội bộ làm lộ hắn cũng không muốn để người ngoài nhúng tay vào. Song, thái độ phía Trâu Kỳ vô cùng cứng rắn, một phần người phụ trách ngại quan hệ của Quan Cảnh Luật và người trong ban giám đốc nên đành thoả hiệp.
Trâu Kỳ trực tiếp liên lạc với Trương Vấn Dự điều chuyên viên kỹ thuật qua xâm nhập vào IP của chủ topic, có điều đối phương cũng không phải hạng ngu ngốc, sử dụng địa chỉ IP công cộng khiến quá trình điều tra tốn chút thời gian. Trong lúc đó cũng yêu cầu phía hãng game xoá hết các bài viết có liên quan đến Tần Chiêu và Lộ Dương.
Việc tự do ngôn luận của người chơi trên diễn đàn là điều nhà sản xuất game không thể quản lý được, nhưng xoá bỏ bài viết liên quan đến thông tin người chơi thì rất hợp lý, phía công ty game không hề phản đối ngược lại phân phó quản lý lập tức xử lý.
Sau khi tiễn được Trâu Kỳ và Quan Cảnh Luật người phụ trách thở phào nhẹ nhõm, nhưng mới vừa ngồi xuống lại nhận được điện thoại từ thư ký của một vị trong ban giám đốc cũng vì chuyện này, dặn hắn điều tra kỹ vụ việc, làm rõ đầu đuôi thì sa thải toàn bộ người có liên quan.
“Chuyện này là thế nào vậy trời!!!” Người phụ trách ném di động sang một bên. Hôm nay đã nhận tổng cộng hai cuộc gọi từ cấp trên, một là vì nhóm Trâu Kỳ, cái còn lại thì cơ hội nói cũng không có đã trực tiếp ra lệnh.
Không được, hắn nhất định phải tra được kẻ kia, xem ai đang ở đằng sau giở trò. Nghĩ đến đây người phụ trách vuốt mặt, chỉnh trang lại quần áo đứng dậy đến phòng kỹ thuật.
Sau khi Trâu Kỳ về tới nhà liền gọi điện cho Lộ Dương bảo cậu không cần lo lắng, anh đều đang xử lý.
Lộ Dương nói mình đã thấy thông báo mới ra trên diễn đàn, cùng Trâu Kỳ trò chuyện hồi lâu mới cúp máy, cậu không am hiểu phương diện này nhiều nên không giúp được gì.
Hai bên cùng nhau điều tra nên sự tình càng về sau càng thuận lợi hơn rất nhiều, nhóm Trâu Kỳ đã tra được IP công cộng kia là ở một thành phố khác còn truy ra tận địa chỉ, vừa định vị được tiệm net lập tức cử người xuống can thiệp.
Vì tài khoản đăng bài viết trên diễn đàn là mới đăng ký nên tạm thời không tìm thấy manh mối gì, nhưng nội bộ công ty game lại tìm được người để lộ thông tin – một tổ trưởng nho nhỏ bên phòng khai thác đã đem thông tin của Lộ Dương và Tần Chiêu gửi cho cháu gái mình. Dựa theo lời người đàn ông, cháu gái ông ta tuyệt không làm chuyện này, chỉ vì hiếu kì nên muốn xem thông tin của hai người mà thôi, song cháu gái người đàn ông này khéo sao cũng ở thành phố Trâu Kỳ vừa tra được.
Bất kể mục đích người cháu gái nọ tìm thông tin có ác ý hay không cũng khó tránh khỏi trách nhiệm
Bên cạnh đó, trong lúc điều tra bọn họ phát hiện trừ họ ra còn có bên thứ ba đang tra xét việc này, đáng ngạc nhiên là đối phương luôn chủ động gửi tài liệu cho bọ họ. Tuy không biết ý đồ đối phương ra sao, nhưng từ khi có đầu mối quá trình điều tra thuận lợi hơn rất nhiều.
Sân bay Tân Giang, C thị.
Tần Mục xuống máy bay, bên người chỉ mang theo Tần Kha, rời sân bay Tần Kha thấp giọng hỏi, “Boss, có cần báo tiểu thiếu gia một tiếng là chúng ta đến không?”
“Không phải hôm qua cậu báo rồi sao?” Tần Mục đáp, ngồi vào trong xe.
Hôm qua còn chưa tới đâu. Tần Kha nói thầm trong bụng cũng ngồi vào trong xe.
Tần Mục vừa bước vào lầu một thì nghe được tiếng đàn dương cầm từ lầu hai truyền tới, giai điệu quen thuộc khiến khuôn mặt lạnh lùng của anh hơi dịu lại, tùy ý để tây trang trong tay trên sô pha rồi lên lầu.
Đến lầu hai thanh âm càng thêm rõ ràng, Tần Mục chậm rãi đi tới phòng dương cầm đang đóng hờ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ánh vào mắt là hình ảnh Tần Chiêu nhắm mắt say mê đánh đàn.
“Joyous Farmer”
Anh nhớ bài nhạc này, nó là bản nhạc đầu tiên Tần Chiêu đàn tặng anh. Cảnh tưởng trước mắt làm Tần Mục không khỏi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tần Chiêu lúc mới được cha mẹ nhận nuôi về.
Năm đó Tần Chiêu chỉ mới năm tuổi, thân hình nhỏ nhắn, cao còn chưa tới ngực anh, còn luôn ngọt ngào gọi anh ‘ca ca’, khi ấy cha mẹ vẫn còn.
Tiếng đàn dừng lại, Tần Chiêu quay đầu lại nhìn, phản ứng đầu tiên trông thấy Tần Mục là kinh ngạc nhưng ngay sau đó mỉm cười thật tươi, im lặng gọi một tiếng ‘ca ca’.
Tần Mục bước tới như thường ngày chỉnh lại tóc mái cho Tần Chiêu, “Ăn cơm chưa?”
Tần Chiêu lắc đầu, dùng tay biểu đạt, “Em muốn ăn cơm anh làm.”
Mỗi lần xa cách rồi gặp lại Tần Chiêu đều nói câu này, Tần Mục không nói gì giúp cậu đậy nắp đàn piano rồi cả hai cùng xuống lầu.
Thêm chút muối và gia vị vào nồi, sau khi khuấy đều Tần Mục tắt bếp chia mì vào hai cái bát, Tần Chiêu đứng bên cạnh xem nãy giờ định đưa tay qua bưng phụ lại bị anh nắm tay dời đi, “Đừng, nóng, em ra ngoài đi.”
Tần Chiêu ngoan ngoãn ra ngoài chờ, Tần Mục lấy một cái khay từ trong tủ chén bưng mì lên, đặt một bát trước mặt Tần Chiêu đồng thời đưa cậu một đôi đũa rồi ngồi xuống vị trí đối diện.
Tần Chiêu dùng đũa cuộn mì lại sau khi thổi nguội thì đưa vào miệng, hương vị quen thuộc làm hai mắt cậu híp lại, buông đũa dùng thủ ngữ nói với Tần Mục, “Rất ngon!”
Tần Mục khẽ ‘Ừm’ một tiếng, thấy Tần Mục vẫn hăng say khoa tay múa chân thì vươn tay bắt lấy tay cậu ra lệnh, “Trước ăn đi đã.”
Tần Chiêu gật đầu rụt tay về yên tĩnh ăn mì, đang lúc ăn bỗng phòng khách truyền đến bản nhạc Joyous Farmer rộn rã Tần Chiêu đàn khi nãy. Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Mục, anh buông đũa nói “Em ăn đi” rồi đi qua nhận điện thoại.
Bản piano này chính là nhạc chuông di động của Tần Mục do Tần Chiêu ghi âm lại giúp anh, đã cài suốt mấy năm vẫn không đổi, có ai ngờ gia chủ Tần gia trên thương trường nổi tiếng là kẻ sát phạt quyết đoán bất cận nhân tình lại dùng nhạc chuông vui tươi thế này, mỗi lần vang lên đều khiến nhóm nhân viên kinh ngạc tán thán không thôi, quả thật đáng sợ.
Gọi đến là Tần Kha báo cáo tiến độ khảo sát đồng thời nói Tần Mục biết sự tình đã sắp tra ra, Tần Mục nghe xong ‘ừm’ một tiếng, “Gửi tài liệu cho bọn họ, những việc khác cậu xem rồi làm.”
‘Bọn họ’ trong miệng Tần Mục chính là nhóm Trâu Kỳ, nếu Trâu Kỳ cũng đang điều tra vậy cứ thẳng thắn gửi một phần tài liệu cho họ.
Tần Kha bên kia lại nói gì đó, Tần Mục nghe xong sắc mặt lạnh xuống hơi nghiêng đầu liếc nhìn Tần Chiêu đang lén lút gắp thịt trong bát cậu qua cho anh, lạnh giọng nói: “Cắt hết mọi liên lạc giữa tên đó và tiểu thiếu gia, nếu còn tái phạm thì làm nó nhớ lâu một chút.”
Nói rồi cúp máy trở lại bàn ăn.
“Có chuyện gì à?” Tần Chiêu dùng thủ ngữ hỏi anh.
“Không có gì, ăn mì hết chưa.” Tần Mục dứt lời cúi đầu nhìn trong bát của mình đã nhiều thêm một chút mì và thịt so với ban nãy, Tần Chiêu thấy thế chột dạ cúi đầu làm bộ như không có gì xảy ra, Tần Mục cũng chẳng truy hỏi đến cùng mà ăn hết tất cả mì cậu sớt qua.
*
Sau khi vụ việc điều tra rõ ràng, kết quả có chút ngoài dự đoán nhưng tựa hồ vẫn trong vòng lý giải được.
Kẻ khởi xướng cư nhiên lại là người phái Thiên Môn, cũng chính là người từng PK với Lộ Dương, cuối cùng bị giết đến phải xoá acc – Thiên Môn Oánh Oánh cùng Phó bang chủ Thiên Môn. Theo tra xét hai người này có quan hệ thân thích, mà Thiên Môn Oánh Oánh và cháu gái của tổ trưởng phòng khai thác công ty game lại là bạn cùng phòng, quan hệ cả hai đều không tệ.
Xâu chuỗi lại các chi tiết sẽ thấy mọi chuyện đều rất hợp lý, Thiên Môn Oánh Oánh vẫn luôn ghim chuyện cũ trong lòng, tình cờ biết được bạn cùng phòng có chút quen biết với công ty game nên bắt đầu hình thành suy nghĩ lệch lạc tìm mọi cách lấy thông tin của Tần Chiêu và Lộ Dương, kế đó nhờ người thả tin, dựng lên màn kịch này.
Cô nàng tự tin cho rằng bản thân làm rất sạch sẽ đáng tiếc vẫn là quá non, chưa tới một ngày đã bị tra ra mọi chuyện.
“Là cô ta?” Lộ Dương đang nằm úp sấp trên sô pha chơi với Mã Đại Cáp nghe Trâu Kỳ nói vậy ngẩng đầu, “Vì chuyện quyết đấu trước đây?”
“Có lẽ vậy.” Trâu Kỳ lấy chân đẩy Mã Đại Cáp đang ghé nằm bên chân Lộ Dương, Mã Đại Cáp cũng chẳng phải dạng vừa dùng chân trước đá anh lại một cái mới chịu yên, Trâu Kỳ nhìn như không thấy ngồi xuống bên cạnh Lộ Dương, “Việc còn lại anh đã giao Trương Vấn Dự xử lý, em có ý kiến gì không?”
“Để anh Dự làm được rồi, dù sao anh Tần bên kia cũng sẽ xử lý.” Lộ Dương đáp, đoán chừng biện pháp xử lý của Tần Mục còn cứng rắn hơn không chừng.
“Anh Tần?” Trâu Kỳ nhìn cậu.
“Là anh hai của Chiêu Chiêu, vì chuyện này mà từ Mỹ về đây.”
Nói vậy Trâu Kỳ liền biết bên thứ ba đang điều tra chuyện này là ai, anh gật đầu, cảm thấy Lộ Dương không mấy vui vẻ liền hỏi, “Sao vậy?”
“Trước đây anh ấy muốn mang Chiêu Chiêu qua Mỹ nhưng cậu ấy không đồng ý, bây giờ xảy ra chuyện như vậy anh ấy chắc chắn sẽ không để Chiêu Chiêu một mình ở đây nữa.” Lộ Dương thở dài, bụng nghĩ thầm nếu nhóm người Thiên Môn Oánh Oánh kia là con trai cậu chắc chắn sẽ đánh họ một trận nhớ đời.
Trâu Kỳ cũng có nghe một ít chuyện về Tần Chiêu từ cậu, nói: “Có lẽ như thế với Tần Chiêu lại là chuyện tốt.”
“Có lẽ vậy.” Lộ Dương đáp, “Chúng ta vào game xem một chút đi.”
Trâu Kỳ gật đầu rồi hai người cùng lên phòng sách.
Tiến vào trò chơi cả hai tổ đội xoát nhiệm vụ hằng ngày, trên đường gặp phải vài kẻ trào phúng hai người cảo cơ, Quân Lâm không nói tiếng nào bổ mỗi người một cái, mấy tên bị chém chỉ có thể lên Thế giới mắng chửi, hai người cười mà không nói, tới một người chém một người.
Trong lúc xoát nhiệm vụ còn đụng phải Nguyệt Hải Thương Lan, gã hỏi Lộ Dương Tần Chiêu giờ thế nào, Lộ Dương căn bản chẳng muốn nói chuyện với gã, nhắm mắt làm ngơ sự cùng Trâu Kỳ xoát quái.
Xoát xong trước khi đi Trâu Kỳ còn hỏi có muốn anh chém gã một cái luôn không, Lộ Dương bị anh chọc cười, nói: “Em chỉ muốn chém Sách Mã Trường Ca.”
“Vậy đi thôi, tìm toạ độ.” Trâu Kỳ một bộ ’em muốn chém ai anh liền chém người đó’ đáp.
“Thật hả?” Lộ Dương hỏi, thấy Trâu Kỳ gật đầu thì không do dự nữa, mở acc của Sách Mã Trường Ca gửi tin hỏi cậu ta đang ở đâu.
Mất một lúc lâu mới nhận được hồi âm từ Sách Mã Trường Ca, Lộ Dương đoán có lẽ cậu ta đã do dự không biết có nên trả lời hay không. Biết vị trí của Sách Mã Trường Ca, cả hai trực tiếp đến đó.
Hiện Sách Mã Trường Ca đang ở Thạch Quật Sơn, lúc Lộ Dương tới mới chợt nhận ra đây là nơi lần đầu tiên hai người gặp mặt, Sách Mã Trường Ca vì cậu mà bị Lâm Gia Nhị Thiếu truy sát sau đó được Tần Chiêu đến cứu.
Ngắm nhìn cảnh tượng quen thuộc lòng Lộ Dương có chút cảm khái, nhớ khi đó Sách Mã Trường Ca bị cậu liên lụy hơn nữa ấn tượng đầu tiên giữa hai người rất tốt, nếu như không có chuyện này xảy ra có lẽ bọn họ đã xem nhau như bạn bè.
Song, không có nếu như
Ma Ẩn một thân hắc y ngồi trên bãi cỏ ngửa đầu nhìn trời, mà bên cạnh đã không còn thân ảnh bạch y Thiên Môn của Tần Chiêu nữa khiến khung cảnh toát lên vẻ cô đơn tịch mịch.
Sách Mã Trường Ca thấy họ tới liền đứng dậy.
[Lân cận] [Sách Mã Trường Ca]: Dương Dương, cậu tìm tôi có chuyện gì?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Đánh cậu chứ gì.
[Lân cận] [Sách Mã Trường Ca]:... Tôi không muốn đánh nhau với cậu.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cậu cả nghĩ rồi, đánh cậu là tôi.
[Lân cận] [Sách Mã Trường Ca]:...
Trâu Kỳ nói xong liền gửi yêu cầu quyết đấu, sau khi Sách Mã Trường Ca đồng ý cả hai cầm đao xông lên.
Thao tác của Sách Mã Trường Ca khá tốt, mạnh hơn so với lần đầu Lộ Dương gặp nhưng vẫn không thể đuổi kịp Trâu Kỳ, không quá vài chiêu liền bị anh chém ngã trên đất.
Trâu Kỳ thu đao trở lại bên người Lộ Dương, Sách Mã Trường Ca ngồi dưới đất không nói tiếng nào Lộ Dương cũng không muốn dây dưa.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Cậu đã rời bang vậy từ đây về sau không có bất kì quan hệ gì với chúng tôi nữa, hy vọng cậu tự giải quyết cho tốt.
[Lân cận] [Sách Mã Trường Ca]: Em ấy đâu?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Không liên quan tới cậu, có một số chuyện cậu không hiểu vậy cũng không cần hiểu.
[Lân cận] [Sách Mã Trường Ca]: Ý cậu là gì?
Lộ Dương không thích dong dài với người này, vừa muốn bỏ đi màn hình lại nhảy ra một thông báo.
[Hệ thống thông báo]: [Sách Mã Trường Ca] cùng [Mạc Đạo Bất Tiêu Diêu] tơ hồng đã đoạn, kiếp này vô duyên, hi vọng hai vị đều bình an.
Lộ Dương sửng sốt vài giây, Trâu Kỳ ngồi bên cạnh giải thích, “Đơn phương cưỡng chế ly hôn.”
Sách Mã Trường Ca vẫn đang ở đây vậy yêu cầu ly hôn chỉ có thể là Tần Chiêu, kế đó Lộ Dương thấy Sách Mã Trường Ca triệu hồi tọa kỵ bỏ đi, phòng chừng là chạy đến miếu Nguyệt Lão.
Lộ Dương mở danh sách bạn tốt tìm acc Tần Chiêu gửi tin hỏi thật hư thế nào.
[Hảo hữu] [Mạc Đạo Bất Tiêu Diêu]: Ừm, giải quyết xong rồi.
[Hảo hữu] [Mạc Đạo Bất Tiêu Diêu]: Tớ đã đồng ý cuối tuần này cùng anh hai đi Mỹ rồi, tớ out trước, lên QQ lại nói.
Mặc dù biết Tần Chiêu phải đi nhưng Lộ Dương không ngờ lại gấp như vậy, sau khi thấy ảnh đại diện Tần Chiêu biến thành màu xám cậu lập tức chuyển sang QQ.
[Nhất Lộ Du Dương]
Cậu phải đi thật ư?
[Tần Chiêu Chiêu]
Ừm. Tối mai rảnh không, muốn hẹn gặp mặt cậu và nhóm lão đại một chút.
[Nhất Lộ Du Dương]
Rảnh rảnh rảnh!! Xác định thời gian thì gọi tớ.
[Tần Chiêu Chiêu]
Ừm.
[Nhất Lộ Du Dương]
Sẽ nhớ cậu lắm
[Tần Chiêu Chiêu]
Tớ sẽ về thăm cậu mà *^__^*
“Chúng ta cũng có thể đi thăm cậu ấy.” Trâu Kỳ nói, “Một tấm vé máy bay thôi, người đàn ông của em vẫn lo được.”
“Phụt!” Lộ Dương phì cười, tất cả buồn phiền vì sắp chia xa bạn thân nháy mắt vơi đi hơn nửa, liếc mắt nhìn Trâu Kỳ trêu chọc, “Gần đây anh ăn giấm đến no rồi nhỉ? Nhưng thật ra như vậy cũng tốt, chỉ có ở cạnh anh Tần Chiêu Chiêu mới không bị tổn thương.”
Trâu Kỳ ‘Ừm’ một tiếng, cầm di động đang rung lên, trong điện thoại Trương Vấn Dự nói sự việc đã được xử lý, Thiên Môn Oánh Oánh đã đăng bài đính chính việc bản thân xuyên tạc mọi điều về Lộ Dương và Tần Chiêu gần đây, kế tiếp cô ta và những người khác sẽ phải nhận một bài họ thích đáng.
Sau khi cúp máy Trâu Kỳ vào diễn đàn game, nổi bật ngay trang đầu là bài viết của Thiên Môn Oánh Oánh mới đăng lên, nội dung đại khái là bản thân cô đố kỵ Lộ Dương và Tần Chiêu, lại thêm ghi hận lần quyết đấu thất bại trước đó cho nên một tay dựng lên chuyện này, còn việc liên quan đến hai người lừa gạt trang bị các loại hoàn toàn là vu khống, cuối cùng bày tỏ cô ta rất hối hận về những gì mình đã làm đồng thời cam đoan sẽ nhận tất cả hậu quả.
Bài viết vừa đăng không bao lâu đã thu hút sự chú ý của nhiều game thủ, tình từ hôm qua Thiên Môn Oánh Oánh post bài tiết lộ thông tin nhóm Lộ Dương cho đến hôm nay đăng bài xin lỗi cũng chỉ vỏn vẹn một ngày, đối với chuyện này có rất nhiều ý kiến khác nhau từ phía mọi người. Có người nói tin tưởng nhân phẩm của Tần Chiêu và Lộ Dương, một người nằm trong top 10 bảng PK, một người thì là người của đại thần căn bản không cần lừa gạt trang bị làm gì, đơn thuần chỉ là Thiên Môn Oánh Oánh ganh tỵ sinh hận mà thôi, nhưng cũng có người cho rằng Tần Chiêu và Lộ Dương có ‘chống lưng’ quá lớn, Thiên Môn Oánh Oánh bị ép làm bia đỡ đạn mà thôi.
Nói chung mỗi người mỗi ý, bài viết đăng chưa tới mười phút đã xây hơn trăm lầu.
Tuy Tần Chiêu và Lộ Dương là con trai là sự thật không thể phủ nhận nhưng vẫn là câu nói kia, nhân yêu trong game như cải trắng ngoài chợ, ai nấy từ lâu đã không e ngại điều này, huống chi giữa Lộ Dương và Quân Lâm là người tình ta nguyện, không ai có thể xen vào được.
Trái lại, chuyện khiến dư luận xôn xao chính là việc ly hôn giữa Tần Chiêu và Sách Mã Trường Ca. Mặc dù Nguyệt Hải Thương Lan đã viết bài thanh minh chuyện gã với Tần Chiêu không như bài 818 đã viết, nhưng vì việc này của Sách Mã Trường Ca lời xì xầm về Tần Chiêu chơi nhân yêu lừa gạt kết hôn chưa lắng thì một làn sóng ngôn luận lại bắt đầu đánh tới.
Trừ điều đó ra, bang chủ Thiên Môn cũng đăng bài nói bản thân không quản lý tốt người trong bang, những thành viên của phái liên quan việc này đều lên tiếng xin lỗi và xoá acc, bản thân cô cũng có một phần trách nhiệm nên xin từ chức bang chủ đồng thời giải tán Thiên Môn.
Lộ Dương xem một hồi thì không hứng thú nữa, dù sao tất cả đã được giải quyết cậu cũng không muốn cùng nhóm người này đấu võ mồm vô bổ trên mạng.
Mọi việc đến đây xem như khép lại, về phần bài học mà nhóm Thiên Môn Oánh Oánh sẽ nhận được là gì Lộ Dương không muốn biết, nhưng phỏng chừng sẽ chẳng hề nhẹ nhàng.
Lộ DƯơng đóng diễn đàn trở về cửa sổ trò chơi thì thấy tin nhắn Sách Mã Trường Ca gửi đến.
Nhưng Trâu Kỳ cũng không muốn ngồi yên chờ tin tức của họ mà yêu cầu cùng tham gia điều tra và được trực tiếp làm việc với nhân viên quản lý diễn đàn. Vốn người phụ trách đã muốn từ chối yêu cầu này bởi giả dụ thật sự là do nội bộ làm lộ hắn cũng không muốn để người ngoài nhúng tay vào. Song, thái độ phía Trâu Kỳ vô cùng cứng rắn, một phần người phụ trách ngại quan hệ của Quan Cảnh Luật và người trong ban giám đốc nên đành thoả hiệp.
Trâu Kỳ trực tiếp liên lạc với Trương Vấn Dự điều chuyên viên kỹ thuật qua xâm nhập vào IP của chủ topic, có điều đối phương cũng không phải hạng ngu ngốc, sử dụng địa chỉ IP công cộng khiến quá trình điều tra tốn chút thời gian. Trong lúc đó cũng yêu cầu phía hãng game xoá hết các bài viết có liên quan đến Tần Chiêu và Lộ Dương.
Việc tự do ngôn luận của người chơi trên diễn đàn là điều nhà sản xuất game không thể quản lý được, nhưng xoá bỏ bài viết liên quan đến thông tin người chơi thì rất hợp lý, phía công ty game không hề phản đối ngược lại phân phó quản lý lập tức xử lý.
Sau khi tiễn được Trâu Kỳ và Quan Cảnh Luật người phụ trách thở phào nhẹ nhõm, nhưng mới vừa ngồi xuống lại nhận được điện thoại từ thư ký của một vị trong ban giám đốc cũng vì chuyện này, dặn hắn điều tra kỹ vụ việc, làm rõ đầu đuôi thì sa thải toàn bộ người có liên quan.
“Chuyện này là thế nào vậy trời!!!” Người phụ trách ném di động sang một bên. Hôm nay đã nhận tổng cộng hai cuộc gọi từ cấp trên, một là vì nhóm Trâu Kỳ, cái còn lại thì cơ hội nói cũng không có đã trực tiếp ra lệnh.
Không được, hắn nhất định phải tra được kẻ kia, xem ai đang ở đằng sau giở trò. Nghĩ đến đây người phụ trách vuốt mặt, chỉnh trang lại quần áo đứng dậy đến phòng kỹ thuật.
Sau khi Trâu Kỳ về tới nhà liền gọi điện cho Lộ Dương bảo cậu không cần lo lắng, anh đều đang xử lý.
Lộ Dương nói mình đã thấy thông báo mới ra trên diễn đàn, cùng Trâu Kỳ trò chuyện hồi lâu mới cúp máy, cậu không am hiểu phương diện này nhiều nên không giúp được gì.
Hai bên cùng nhau điều tra nên sự tình càng về sau càng thuận lợi hơn rất nhiều, nhóm Trâu Kỳ đã tra được IP công cộng kia là ở một thành phố khác còn truy ra tận địa chỉ, vừa định vị được tiệm net lập tức cử người xuống can thiệp.
Vì tài khoản đăng bài viết trên diễn đàn là mới đăng ký nên tạm thời không tìm thấy manh mối gì, nhưng nội bộ công ty game lại tìm được người để lộ thông tin – một tổ trưởng nho nhỏ bên phòng khai thác đã đem thông tin của Lộ Dương và Tần Chiêu gửi cho cháu gái mình. Dựa theo lời người đàn ông, cháu gái ông ta tuyệt không làm chuyện này, chỉ vì hiếu kì nên muốn xem thông tin của hai người mà thôi, song cháu gái người đàn ông này khéo sao cũng ở thành phố Trâu Kỳ vừa tra được.
Bất kể mục đích người cháu gái nọ tìm thông tin có ác ý hay không cũng khó tránh khỏi trách nhiệm
Bên cạnh đó, trong lúc điều tra bọn họ phát hiện trừ họ ra còn có bên thứ ba đang tra xét việc này, đáng ngạc nhiên là đối phương luôn chủ động gửi tài liệu cho bọ họ. Tuy không biết ý đồ đối phương ra sao, nhưng từ khi có đầu mối quá trình điều tra thuận lợi hơn rất nhiều.
Sân bay Tân Giang, C thị.
Tần Mục xuống máy bay, bên người chỉ mang theo Tần Kha, rời sân bay Tần Kha thấp giọng hỏi, “Boss, có cần báo tiểu thiếu gia một tiếng là chúng ta đến không?”
“Không phải hôm qua cậu báo rồi sao?” Tần Mục đáp, ngồi vào trong xe.
Hôm qua còn chưa tới đâu. Tần Kha nói thầm trong bụng cũng ngồi vào trong xe.
Tần Mục vừa bước vào lầu một thì nghe được tiếng đàn dương cầm từ lầu hai truyền tới, giai điệu quen thuộc khiến khuôn mặt lạnh lùng của anh hơi dịu lại, tùy ý để tây trang trong tay trên sô pha rồi lên lầu.
Đến lầu hai thanh âm càng thêm rõ ràng, Tần Mục chậm rãi đi tới phòng dương cầm đang đóng hờ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ánh vào mắt là hình ảnh Tần Chiêu nhắm mắt say mê đánh đàn.
“Joyous Farmer”
Anh nhớ bài nhạc này, nó là bản nhạc đầu tiên Tần Chiêu đàn tặng anh. Cảnh tưởng trước mắt làm Tần Mục không khỏi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tần Chiêu lúc mới được cha mẹ nhận nuôi về.
Năm đó Tần Chiêu chỉ mới năm tuổi, thân hình nhỏ nhắn, cao còn chưa tới ngực anh, còn luôn ngọt ngào gọi anh ‘ca ca’, khi ấy cha mẹ vẫn còn.
Tiếng đàn dừng lại, Tần Chiêu quay đầu lại nhìn, phản ứng đầu tiên trông thấy Tần Mục là kinh ngạc nhưng ngay sau đó mỉm cười thật tươi, im lặng gọi một tiếng ‘ca ca’.
Tần Mục bước tới như thường ngày chỉnh lại tóc mái cho Tần Chiêu, “Ăn cơm chưa?”
Tần Chiêu lắc đầu, dùng tay biểu đạt, “Em muốn ăn cơm anh làm.”
Mỗi lần xa cách rồi gặp lại Tần Chiêu đều nói câu này, Tần Mục không nói gì giúp cậu đậy nắp đàn piano rồi cả hai cùng xuống lầu.
Thêm chút muối và gia vị vào nồi, sau khi khuấy đều Tần Mục tắt bếp chia mì vào hai cái bát, Tần Chiêu đứng bên cạnh xem nãy giờ định đưa tay qua bưng phụ lại bị anh nắm tay dời đi, “Đừng, nóng, em ra ngoài đi.”
Tần Chiêu ngoan ngoãn ra ngoài chờ, Tần Mục lấy một cái khay từ trong tủ chén bưng mì lên, đặt một bát trước mặt Tần Chiêu đồng thời đưa cậu một đôi đũa rồi ngồi xuống vị trí đối diện.
Tần Chiêu dùng đũa cuộn mì lại sau khi thổi nguội thì đưa vào miệng, hương vị quen thuộc làm hai mắt cậu híp lại, buông đũa dùng thủ ngữ nói với Tần Mục, “Rất ngon!”
Tần Mục khẽ ‘Ừm’ một tiếng, thấy Tần Mục vẫn hăng say khoa tay múa chân thì vươn tay bắt lấy tay cậu ra lệnh, “Trước ăn đi đã.”
Tần Chiêu gật đầu rụt tay về yên tĩnh ăn mì, đang lúc ăn bỗng phòng khách truyền đến bản nhạc Joyous Farmer rộn rã Tần Chiêu đàn khi nãy. Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Mục, anh buông đũa nói “Em ăn đi” rồi đi qua nhận điện thoại.
Bản piano này chính là nhạc chuông di động của Tần Mục do Tần Chiêu ghi âm lại giúp anh, đã cài suốt mấy năm vẫn không đổi, có ai ngờ gia chủ Tần gia trên thương trường nổi tiếng là kẻ sát phạt quyết đoán bất cận nhân tình lại dùng nhạc chuông vui tươi thế này, mỗi lần vang lên đều khiến nhóm nhân viên kinh ngạc tán thán không thôi, quả thật đáng sợ.
Gọi đến là Tần Kha báo cáo tiến độ khảo sát đồng thời nói Tần Mục biết sự tình đã sắp tra ra, Tần Mục nghe xong ‘ừm’ một tiếng, “Gửi tài liệu cho bọn họ, những việc khác cậu xem rồi làm.”
‘Bọn họ’ trong miệng Tần Mục chính là nhóm Trâu Kỳ, nếu Trâu Kỳ cũng đang điều tra vậy cứ thẳng thắn gửi một phần tài liệu cho họ.
Tần Kha bên kia lại nói gì đó, Tần Mục nghe xong sắc mặt lạnh xuống hơi nghiêng đầu liếc nhìn Tần Chiêu đang lén lút gắp thịt trong bát cậu qua cho anh, lạnh giọng nói: “Cắt hết mọi liên lạc giữa tên đó và tiểu thiếu gia, nếu còn tái phạm thì làm nó nhớ lâu một chút.”
Nói rồi cúp máy trở lại bàn ăn.
“Có chuyện gì à?” Tần Chiêu dùng thủ ngữ hỏi anh.
“Không có gì, ăn mì hết chưa.” Tần Mục dứt lời cúi đầu nhìn trong bát của mình đã nhiều thêm một chút mì và thịt so với ban nãy, Tần Chiêu thấy thế chột dạ cúi đầu làm bộ như không có gì xảy ra, Tần Mục cũng chẳng truy hỏi đến cùng mà ăn hết tất cả mì cậu sớt qua.
*
Sau khi vụ việc điều tra rõ ràng, kết quả có chút ngoài dự đoán nhưng tựa hồ vẫn trong vòng lý giải được.
Kẻ khởi xướng cư nhiên lại là người phái Thiên Môn, cũng chính là người từng PK với Lộ Dương, cuối cùng bị giết đến phải xoá acc – Thiên Môn Oánh Oánh cùng Phó bang chủ Thiên Môn. Theo tra xét hai người này có quan hệ thân thích, mà Thiên Môn Oánh Oánh và cháu gái của tổ trưởng phòng khai thác công ty game lại là bạn cùng phòng, quan hệ cả hai đều không tệ.
Xâu chuỗi lại các chi tiết sẽ thấy mọi chuyện đều rất hợp lý, Thiên Môn Oánh Oánh vẫn luôn ghim chuyện cũ trong lòng, tình cờ biết được bạn cùng phòng có chút quen biết với công ty game nên bắt đầu hình thành suy nghĩ lệch lạc tìm mọi cách lấy thông tin của Tần Chiêu và Lộ Dương, kế đó nhờ người thả tin, dựng lên màn kịch này.
Cô nàng tự tin cho rằng bản thân làm rất sạch sẽ đáng tiếc vẫn là quá non, chưa tới một ngày đã bị tra ra mọi chuyện.
“Là cô ta?” Lộ Dương đang nằm úp sấp trên sô pha chơi với Mã Đại Cáp nghe Trâu Kỳ nói vậy ngẩng đầu, “Vì chuyện quyết đấu trước đây?”
“Có lẽ vậy.” Trâu Kỳ lấy chân đẩy Mã Đại Cáp đang ghé nằm bên chân Lộ Dương, Mã Đại Cáp cũng chẳng phải dạng vừa dùng chân trước đá anh lại một cái mới chịu yên, Trâu Kỳ nhìn như không thấy ngồi xuống bên cạnh Lộ Dương, “Việc còn lại anh đã giao Trương Vấn Dự xử lý, em có ý kiến gì không?”
“Để anh Dự làm được rồi, dù sao anh Tần bên kia cũng sẽ xử lý.” Lộ Dương đáp, đoán chừng biện pháp xử lý của Tần Mục còn cứng rắn hơn không chừng.
“Anh Tần?” Trâu Kỳ nhìn cậu.
“Là anh hai của Chiêu Chiêu, vì chuyện này mà từ Mỹ về đây.”
Nói vậy Trâu Kỳ liền biết bên thứ ba đang điều tra chuyện này là ai, anh gật đầu, cảm thấy Lộ Dương không mấy vui vẻ liền hỏi, “Sao vậy?”
“Trước đây anh ấy muốn mang Chiêu Chiêu qua Mỹ nhưng cậu ấy không đồng ý, bây giờ xảy ra chuyện như vậy anh ấy chắc chắn sẽ không để Chiêu Chiêu một mình ở đây nữa.” Lộ Dương thở dài, bụng nghĩ thầm nếu nhóm người Thiên Môn Oánh Oánh kia là con trai cậu chắc chắn sẽ đánh họ một trận nhớ đời.
Trâu Kỳ cũng có nghe một ít chuyện về Tần Chiêu từ cậu, nói: “Có lẽ như thế với Tần Chiêu lại là chuyện tốt.”
“Có lẽ vậy.” Lộ Dương đáp, “Chúng ta vào game xem một chút đi.”
Trâu Kỳ gật đầu rồi hai người cùng lên phòng sách.
Tiến vào trò chơi cả hai tổ đội xoát nhiệm vụ hằng ngày, trên đường gặp phải vài kẻ trào phúng hai người cảo cơ, Quân Lâm không nói tiếng nào bổ mỗi người một cái, mấy tên bị chém chỉ có thể lên Thế giới mắng chửi, hai người cười mà không nói, tới một người chém một người.
Trong lúc xoát nhiệm vụ còn đụng phải Nguyệt Hải Thương Lan, gã hỏi Lộ Dương Tần Chiêu giờ thế nào, Lộ Dương căn bản chẳng muốn nói chuyện với gã, nhắm mắt làm ngơ sự cùng Trâu Kỳ xoát quái.
Xoát xong trước khi đi Trâu Kỳ còn hỏi có muốn anh chém gã một cái luôn không, Lộ Dương bị anh chọc cười, nói: “Em chỉ muốn chém Sách Mã Trường Ca.”
“Vậy đi thôi, tìm toạ độ.” Trâu Kỳ một bộ ’em muốn chém ai anh liền chém người đó’ đáp.
“Thật hả?” Lộ Dương hỏi, thấy Trâu Kỳ gật đầu thì không do dự nữa, mở acc của Sách Mã Trường Ca gửi tin hỏi cậu ta đang ở đâu.
Mất một lúc lâu mới nhận được hồi âm từ Sách Mã Trường Ca, Lộ Dương đoán có lẽ cậu ta đã do dự không biết có nên trả lời hay không. Biết vị trí của Sách Mã Trường Ca, cả hai trực tiếp đến đó.
Hiện Sách Mã Trường Ca đang ở Thạch Quật Sơn, lúc Lộ Dương tới mới chợt nhận ra đây là nơi lần đầu tiên hai người gặp mặt, Sách Mã Trường Ca vì cậu mà bị Lâm Gia Nhị Thiếu truy sát sau đó được Tần Chiêu đến cứu.
Ngắm nhìn cảnh tượng quen thuộc lòng Lộ Dương có chút cảm khái, nhớ khi đó Sách Mã Trường Ca bị cậu liên lụy hơn nữa ấn tượng đầu tiên giữa hai người rất tốt, nếu như không có chuyện này xảy ra có lẽ bọn họ đã xem nhau như bạn bè.
Song, không có nếu như
Ma Ẩn một thân hắc y ngồi trên bãi cỏ ngửa đầu nhìn trời, mà bên cạnh đã không còn thân ảnh bạch y Thiên Môn của Tần Chiêu nữa khiến khung cảnh toát lên vẻ cô đơn tịch mịch.
Sách Mã Trường Ca thấy họ tới liền đứng dậy.
[Lân cận] [Sách Mã Trường Ca]: Dương Dương, cậu tìm tôi có chuyện gì?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Đánh cậu chứ gì.
[Lân cận] [Sách Mã Trường Ca]:... Tôi không muốn đánh nhau với cậu.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cậu cả nghĩ rồi, đánh cậu là tôi.
[Lân cận] [Sách Mã Trường Ca]:...
Trâu Kỳ nói xong liền gửi yêu cầu quyết đấu, sau khi Sách Mã Trường Ca đồng ý cả hai cầm đao xông lên.
Thao tác của Sách Mã Trường Ca khá tốt, mạnh hơn so với lần đầu Lộ Dương gặp nhưng vẫn không thể đuổi kịp Trâu Kỳ, không quá vài chiêu liền bị anh chém ngã trên đất.
Trâu Kỳ thu đao trở lại bên người Lộ Dương, Sách Mã Trường Ca ngồi dưới đất không nói tiếng nào Lộ Dương cũng không muốn dây dưa.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Cậu đã rời bang vậy từ đây về sau không có bất kì quan hệ gì với chúng tôi nữa, hy vọng cậu tự giải quyết cho tốt.
[Lân cận] [Sách Mã Trường Ca]: Em ấy đâu?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Không liên quan tới cậu, có một số chuyện cậu không hiểu vậy cũng không cần hiểu.
[Lân cận] [Sách Mã Trường Ca]: Ý cậu là gì?
Lộ Dương không thích dong dài với người này, vừa muốn bỏ đi màn hình lại nhảy ra một thông báo.
[Hệ thống thông báo]: [Sách Mã Trường Ca] cùng [Mạc Đạo Bất Tiêu Diêu] tơ hồng đã đoạn, kiếp này vô duyên, hi vọng hai vị đều bình an.
Lộ Dương sửng sốt vài giây, Trâu Kỳ ngồi bên cạnh giải thích, “Đơn phương cưỡng chế ly hôn.”
Sách Mã Trường Ca vẫn đang ở đây vậy yêu cầu ly hôn chỉ có thể là Tần Chiêu, kế đó Lộ Dương thấy Sách Mã Trường Ca triệu hồi tọa kỵ bỏ đi, phòng chừng là chạy đến miếu Nguyệt Lão.
Lộ Dương mở danh sách bạn tốt tìm acc Tần Chiêu gửi tin hỏi thật hư thế nào.
[Hảo hữu] [Mạc Đạo Bất Tiêu Diêu]: Ừm, giải quyết xong rồi.
[Hảo hữu] [Mạc Đạo Bất Tiêu Diêu]: Tớ đã đồng ý cuối tuần này cùng anh hai đi Mỹ rồi, tớ out trước, lên QQ lại nói.
Mặc dù biết Tần Chiêu phải đi nhưng Lộ Dương không ngờ lại gấp như vậy, sau khi thấy ảnh đại diện Tần Chiêu biến thành màu xám cậu lập tức chuyển sang QQ.
[Nhất Lộ Du Dương]
Cậu phải đi thật ư?
[Tần Chiêu Chiêu]
Ừm. Tối mai rảnh không, muốn hẹn gặp mặt cậu và nhóm lão đại một chút.
[Nhất Lộ Du Dương]
Rảnh rảnh rảnh!! Xác định thời gian thì gọi tớ.
[Tần Chiêu Chiêu]
Ừm.
[Nhất Lộ Du Dương]
Sẽ nhớ cậu lắm
[Tần Chiêu Chiêu]
Tớ sẽ về thăm cậu mà *^__^*
“Chúng ta cũng có thể đi thăm cậu ấy.” Trâu Kỳ nói, “Một tấm vé máy bay thôi, người đàn ông của em vẫn lo được.”
“Phụt!” Lộ Dương phì cười, tất cả buồn phiền vì sắp chia xa bạn thân nháy mắt vơi đi hơn nửa, liếc mắt nhìn Trâu Kỳ trêu chọc, “Gần đây anh ăn giấm đến no rồi nhỉ? Nhưng thật ra như vậy cũng tốt, chỉ có ở cạnh anh Tần Chiêu Chiêu mới không bị tổn thương.”
Trâu Kỳ ‘Ừm’ một tiếng, cầm di động đang rung lên, trong điện thoại Trương Vấn Dự nói sự việc đã được xử lý, Thiên Môn Oánh Oánh đã đăng bài đính chính việc bản thân xuyên tạc mọi điều về Lộ Dương và Tần Chiêu gần đây, kế tiếp cô ta và những người khác sẽ phải nhận một bài họ thích đáng.
Sau khi cúp máy Trâu Kỳ vào diễn đàn game, nổi bật ngay trang đầu là bài viết của Thiên Môn Oánh Oánh mới đăng lên, nội dung đại khái là bản thân cô đố kỵ Lộ Dương và Tần Chiêu, lại thêm ghi hận lần quyết đấu thất bại trước đó cho nên một tay dựng lên chuyện này, còn việc liên quan đến hai người lừa gạt trang bị các loại hoàn toàn là vu khống, cuối cùng bày tỏ cô ta rất hối hận về những gì mình đã làm đồng thời cam đoan sẽ nhận tất cả hậu quả.
Bài viết vừa đăng không bao lâu đã thu hút sự chú ý của nhiều game thủ, tình từ hôm qua Thiên Môn Oánh Oánh post bài tiết lộ thông tin nhóm Lộ Dương cho đến hôm nay đăng bài xin lỗi cũng chỉ vỏn vẹn một ngày, đối với chuyện này có rất nhiều ý kiến khác nhau từ phía mọi người. Có người nói tin tưởng nhân phẩm của Tần Chiêu và Lộ Dương, một người nằm trong top 10 bảng PK, một người thì là người của đại thần căn bản không cần lừa gạt trang bị làm gì, đơn thuần chỉ là Thiên Môn Oánh Oánh ganh tỵ sinh hận mà thôi, nhưng cũng có người cho rằng Tần Chiêu và Lộ Dương có ‘chống lưng’ quá lớn, Thiên Môn Oánh Oánh bị ép làm bia đỡ đạn mà thôi.
Nói chung mỗi người mỗi ý, bài viết đăng chưa tới mười phút đã xây hơn trăm lầu.
Tuy Tần Chiêu và Lộ Dương là con trai là sự thật không thể phủ nhận nhưng vẫn là câu nói kia, nhân yêu trong game như cải trắng ngoài chợ, ai nấy từ lâu đã không e ngại điều này, huống chi giữa Lộ Dương và Quân Lâm là người tình ta nguyện, không ai có thể xen vào được.
Trái lại, chuyện khiến dư luận xôn xao chính là việc ly hôn giữa Tần Chiêu và Sách Mã Trường Ca. Mặc dù Nguyệt Hải Thương Lan đã viết bài thanh minh chuyện gã với Tần Chiêu không như bài 818 đã viết, nhưng vì việc này của Sách Mã Trường Ca lời xì xầm về Tần Chiêu chơi nhân yêu lừa gạt kết hôn chưa lắng thì một làn sóng ngôn luận lại bắt đầu đánh tới.
Trừ điều đó ra, bang chủ Thiên Môn cũng đăng bài nói bản thân không quản lý tốt người trong bang, những thành viên của phái liên quan việc này đều lên tiếng xin lỗi và xoá acc, bản thân cô cũng có một phần trách nhiệm nên xin từ chức bang chủ đồng thời giải tán Thiên Môn.
Lộ Dương xem một hồi thì không hứng thú nữa, dù sao tất cả đã được giải quyết cậu cũng không muốn cùng nhóm người này đấu võ mồm vô bổ trên mạng.
Mọi việc đến đây xem như khép lại, về phần bài học mà nhóm Thiên Môn Oánh Oánh sẽ nhận được là gì Lộ Dương không muốn biết, nhưng phỏng chừng sẽ chẳng hề nhẹ nhàng.
Lộ DƯơng đóng diễn đàn trở về cửa sổ trò chơi thì thấy tin nhắn Sách Mã Trường Ca gửi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất