Chương 12: "Dĩ nhiên, y đã đồng ý rồi!"
「Thập Nhất Vương nói muốn lấy vợ.」
***
Nữ tử xinh đẹp động lòng người, nàng mặc cung trang so với người khác luôn toát thêm một vẻ yêu kiều.
Lam Mị Nhược cùng với nha hoàn Tuệ Nhi sau khi thỉnh an thái hậu trở về, lúc đi ngang qua hồ nước, nàng chợt nhìn thấy có người trong mái đình. Hắn ngồi tùy ý trên lan can, cúi đầu nhìn mặt nước thất thần, đúng là Thập Nhất Vương gia.
Lam Mị Nhược dừng bước, Huệ Nhi thấy thế vội hỏi: "Nương nương?"
Lam Mị Nhược bảo: "Ta nhìn mái đình bên kia phong cảnh đẹp mắt, ngươi đi lấy trà đi, ta muốn ngồi một lát!"
Huệ Nhi theo cánh tay nàng nhìn sang, đoạn cúi đầu đáp vâng. Trong lòng tiểu cô nương lại nghĩ, nương nương nào muốn ngắm cảnh? Rõ ràng là muốn nói chuyện riêng với Thập Nhất Vương mà thôi!
"Nhớ lấy thêm một ít điểm tâm!"
"...vâng!"
.
"Dung, bộ dạng thất thần của ngươi để người khác nhìn thấy, không biết lại đồn ra chuyện gì..."
Lam Mị Nhược thân phận là quý phi, bây giờ đang là lúc được sủng ái nhất hậu cung. Thuở thơ ấu, nàng với Hoàng Phủ Thương Dung được xem là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt.
Trong ấn tượng của hắn, nàng là một tiểu cô nương đơn thuần, vẫn luôn vui vẻ yêu đời. Không biết từ lúc nào, hắn lại thấy trong mắt nàng chỉ còn quyền lực.
Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy nàng của bây giờ, đã không giống nàng của ngày bé. Dù sao, họ vẫn là bạn tốt của nhau.
Hoàng Phủ Thương Dung chỉ cần nghe cách gọi liền biết là nàng, hắn vẫn nhìn mặt hồ, nhàn nhạt đáp: "Nếu như có người nhìn thấy bản vương ở chung một chỗ với quý phi thế này, lời đồn còn ác liệt hơn nhiều!"
Lam Mị Nhược cười bảo: "Bản cung ngồi đây ngắm cảnh thôi, cùng với ngươi có quan hệ gì đâu, đồn gì chứ?"
Hoàng Phủ Thương Dung nhún vai, không tiếp lời.
Lam Mị Nhược nhưng là có chuyện muốn nói với hắn: "Dung, ta nghe nói gần đây ngươi sống không tốt lắm!"
Đều đã truyền đi khắp hoàng cung rồi, Châu Hoa quận chúa kia cũng không rảnh rỗi gì, mỗi ngày nàng đều có thể nhìn thấy nàng ta lắc lư. Nàng cũng thấy phiền thay cho Hoàng Phủ Thương Dung, sao lại xui xẻo bị tiểu cô nương ngang ngược đó nhìn trúng cơ chứ?
Thấy chưa, đẹp trai quá cũng là một loại tai họa!
Hoàng Phủ Thương Dung thờ ơ: "Chưa chết được!"
Hắn có chuyện đáng lo hơn mấy cái thị phi kia hơn nhiều! Đêm qua uống nhiều quá, không kiểm soát được hàng động với cái mồm. Bây giờ, nên đối mặt với Khuynh Khuynh thế nào đây?
"A! Giọng điệu của ngươi thật đáng ghét!" Lam Mị Nhược vốn định hỏi thăm hắn, nhưng cái nết hắn thế kia, nàng thấy xứng đáng lắm.
Dù sao, nàng vẫn rất tò mò: "Ngươi định giải quyết thế nào?"
Châu Hoa quận chúa nhưng là cô nương danh giá nhất hoàng tộc, cao quý hơn cả công chúa. Nàng ta vừa có thái hậu, vừa có gia tộc lớn nuông chiều, muốn gả cho Thập Nhất Vương hãy còn là ấm ức thân phận nhiều.
Nếu như Hoàng Phủ Thương Dung không đồng ý mối hôn sự này, sẽ làm thái hậu và Tể tướng không vui. Nhưng nếu hắn cưới nàng ta, hoàng thượng sẽ e sợ quyền lực trong tay hắn quá lớn. Sự ích kỉ và đa nghi của hoàng thượng có thể làm ra những chuyện không biết đâu mà lần, không cẩn thận là mất đầu lúc nào không hay.
Hắn cũng không thể lại chạy đi trấn thủ biên cảnh hết đời. Huống hồ, còn có vị nam sủng mà hắn kim ốc tàng kiều kia nữa...
Hoàng Phủ Thương Dung sống đến ngần ấy năm, ở nơi cung đình toan tính này, hắn tất nhiên biết được sự việc lần này rất nguy hiểm. Cho dù là cưới Châu Hoa quận chúa hay là không cưới, đều là đường đi xuống vực.
Nếu như là trước kia, hắn có thể mặc kệ bọn họ muốn tùy ý nhảy múa, hắn chẳng quan tâm, càng không sợ hãi điều gì. Chẳng qua bây giờ không giống, bây giờ Khuynh Khuynh là điểm yếu của hắn. Bọn họ không làm gì được hắn, nhưng chắc chắn có thể làm ảnh hưởng đến y. Hắn không cho phép điều đó xảy ra!
Hoàng Phủ Thương Dung thấy bóng dáng nha hoàn của Lam Mị Nhược đi tới, hắn cũng không muốn ở lại thêm nữa.
Trước khi rời đi, đáp lại câu hỏi kia: "Nương tử của ta dù thế nào cũng không thể là Châu Hoa quận chúa. Nhưng nếu quý phi có lòng thì chuẩn bị quà mừng cho bản vương nhiều chút, đều là người nhà đừng nên xa cách!"
Lam Mị Nhược bất ngờ: "Chẳng lẽ ngươi định lấy vị nam sủng kia làm vợ?"
Hoàng Phủ Thương Dung nghĩ tới tờ giấy lúc sáng, cười không ngậm được mồm, vui vẻ đáp: "Dĩ nhiên, y đã đồng ý rồi!"
Lam Mị Nhược: "…"
Nàng không nên tò mò mà chạy vào đây!
Nàng không nên nhiều chuyện mà định an ủi hắn!
Nàng không nên quen biết hắn làm gì!
"Nương nương, Thập Nhất Vương đã đi rồi sao?"
"Ừ!"
Huệ Nhi bày bánh với trà lên bàn, rót cho nàng một chén trà, lẩm bẩm: "Thập Nhất Vương thật không dễ dàng, ai mà không biết tính tình Châu Hoa quận chúa kém thế nào đâu!"
Đời này của nàng còn chưa thấy ai kiêu căng phách lối như thế!
Lam Mị Nhược không cho là đúng: "Ta thấy hắn cũng không giống như rất khó khăn gì!"
Thoải mái không ai bằng đâu!
Sắp cưới vợ rồi kia kìa!
Xem ra vị nam sủng mà hắn kim ốc tàng kiều kia rất đặc biệt, có thể làm cho hắn bất chấp chống lại cả triều đình lẫn thiên hạ. Nàng cũng nên tìm cơ hội gặp một lần!
A! Còn phải chuẩn bị quà cưới!
***
Nữ tử xinh đẹp động lòng người, nàng mặc cung trang so với người khác luôn toát thêm một vẻ yêu kiều.
Lam Mị Nhược cùng với nha hoàn Tuệ Nhi sau khi thỉnh an thái hậu trở về, lúc đi ngang qua hồ nước, nàng chợt nhìn thấy có người trong mái đình. Hắn ngồi tùy ý trên lan can, cúi đầu nhìn mặt nước thất thần, đúng là Thập Nhất Vương gia.
Lam Mị Nhược dừng bước, Huệ Nhi thấy thế vội hỏi: "Nương nương?"
Lam Mị Nhược bảo: "Ta nhìn mái đình bên kia phong cảnh đẹp mắt, ngươi đi lấy trà đi, ta muốn ngồi một lát!"
Huệ Nhi theo cánh tay nàng nhìn sang, đoạn cúi đầu đáp vâng. Trong lòng tiểu cô nương lại nghĩ, nương nương nào muốn ngắm cảnh? Rõ ràng là muốn nói chuyện riêng với Thập Nhất Vương mà thôi!
"Nhớ lấy thêm một ít điểm tâm!"
"...vâng!"
.
"Dung, bộ dạng thất thần của ngươi để người khác nhìn thấy, không biết lại đồn ra chuyện gì..."
Lam Mị Nhược thân phận là quý phi, bây giờ đang là lúc được sủng ái nhất hậu cung. Thuở thơ ấu, nàng với Hoàng Phủ Thương Dung được xem là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt.
Trong ấn tượng của hắn, nàng là một tiểu cô nương đơn thuần, vẫn luôn vui vẻ yêu đời. Không biết từ lúc nào, hắn lại thấy trong mắt nàng chỉ còn quyền lực.
Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy nàng của bây giờ, đã không giống nàng của ngày bé. Dù sao, họ vẫn là bạn tốt của nhau.
Hoàng Phủ Thương Dung chỉ cần nghe cách gọi liền biết là nàng, hắn vẫn nhìn mặt hồ, nhàn nhạt đáp: "Nếu như có người nhìn thấy bản vương ở chung một chỗ với quý phi thế này, lời đồn còn ác liệt hơn nhiều!"
Lam Mị Nhược cười bảo: "Bản cung ngồi đây ngắm cảnh thôi, cùng với ngươi có quan hệ gì đâu, đồn gì chứ?"
Hoàng Phủ Thương Dung nhún vai, không tiếp lời.
Lam Mị Nhược nhưng là có chuyện muốn nói với hắn: "Dung, ta nghe nói gần đây ngươi sống không tốt lắm!"
Đều đã truyền đi khắp hoàng cung rồi, Châu Hoa quận chúa kia cũng không rảnh rỗi gì, mỗi ngày nàng đều có thể nhìn thấy nàng ta lắc lư. Nàng cũng thấy phiền thay cho Hoàng Phủ Thương Dung, sao lại xui xẻo bị tiểu cô nương ngang ngược đó nhìn trúng cơ chứ?
Thấy chưa, đẹp trai quá cũng là một loại tai họa!
Hoàng Phủ Thương Dung thờ ơ: "Chưa chết được!"
Hắn có chuyện đáng lo hơn mấy cái thị phi kia hơn nhiều! Đêm qua uống nhiều quá, không kiểm soát được hàng động với cái mồm. Bây giờ, nên đối mặt với Khuynh Khuynh thế nào đây?
"A! Giọng điệu của ngươi thật đáng ghét!" Lam Mị Nhược vốn định hỏi thăm hắn, nhưng cái nết hắn thế kia, nàng thấy xứng đáng lắm.
Dù sao, nàng vẫn rất tò mò: "Ngươi định giải quyết thế nào?"
Châu Hoa quận chúa nhưng là cô nương danh giá nhất hoàng tộc, cao quý hơn cả công chúa. Nàng ta vừa có thái hậu, vừa có gia tộc lớn nuông chiều, muốn gả cho Thập Nhất Vương hãy còn là ấm ức thân phận nhiều.
Nếu như Hoàng Phủ Thương Dung không đồng ý mối hôn sự này, sẽ làm thái hậu và Tể tướng không vui. Nhưng nếu hắn cưới nàng ta, hoàng thượng sẽ e sợ quyền lực trong tay hắn quá lớn. Sự ích kỉ và đa nghi của hoàng thượng có thể làm ra những chuyện không biết đâu mà lần, không cẩn thận là mất đầu lúc nào không hay.
Hắn cũng không thể lại chạy đi trấn thủ biên cảnh hết đời. Huống hồ, còn có vị nam sủng mà hắn kim ốc tàng kiều kia nữa...
Hoàng Phủ Thương Dung sống đến ngần ấy năm, ở nơi cung đình toan tính này, hắn tất nhiên biết được sự việc lần này rất nguy hiểm. Cho dù là cưới Châu Hoa quận chúa hay là không cưới, đều là đường đi xuống vực.
Nếu như là trước kia, hắn có thể mặc kệ bọn họ muốn tùy ý nhảy múa, hắn chẳng quan tâm, càng không sợ hãi điều gì. Chẳng qua bây giờ không giống, bây giờ Khuynh Khuynh là điểm yếu của hắn. Bọn họ không làm gì được hắn, nhưng chắc chắn có thể làm ảnh hưởng đến y. Hắn không cho phép điều đó xảy ra!
Hoàng Phủ Thương Dung thấy bóng dáng nha hoàn của Lam Mị Nhược đi tới, hắn cũng không muốn ở lại thêm nữa.
Trước khi rời đi, đáp lại câu hỏi kia: "Nương tử của ta dù thế nào cũng không thể là Châu Hoa quận chúa. Nhưng nếu quý phi có lòng thì chuẩn bị quà mừng cho bản vương nhiều chút, đều là người nhà đừng nên xa cách!"
Lam Mị Nhược bất ngờ: "Chẳng lẽ ngươi định lấy vị nam sủng kia làm vợ?"
Hoàng Phủ Thương Dung nghĩ tới tờ giấy lúc sáng, cười không ngậm được mồm, vui vẻ đáp: "Dĩ nhiên, y đã đồng ý rồi!"
Lam Mị Nhược: "…"
Nàng không nên tò mò mà chạy vào đây!
Nàng không nên nhiều chuyện mà định an ủi hắn!
Nàng không nên quen biết hắn làm gì!
"Nương nương, Thập Nhất Vương đã đi rồi sao?"
"Ừ!"
Huệ Nhi bày bánh với trà lên bàn, rót cho nàng một chén trà, lẩm bẩm: "Thập Nhất Vương thật không dễ dàng, ai mà không biết tính tình Châu Hoa quận chúa kém thế nào đâu!"
Đời này của nàng còn chưa thấy ai kiêu căng phách lối như thế!
Lam Mị Nhược không cho là đúng: "Ta thấy hắn cũng không giống như rất khó khăn gì!"
Thoải mái không ai bằng đâu!
Sắp cưới vợ rồi kia kìa!
Xem ra vị nam sủng mà hắn kim ốc tàng kiều kia rất đặc biệt, có thể làm cho hắn bất chấp chống lại cả triều đình lẫn thiên hạ. Nàng cũng nên tìm cơ hội gặp một lần!
A! Còn phải chuẩn bị quà cưới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất