Chương 52
Xe thể thao màu bạc chạy như bay trên đường. Uy lực bão "san hô" lần này rất lớn, tuỳ tiện liền nhìn thấy các cành cây bị thổi tung tán loạn.
Lục Thù Đồng không thể đúng bảy giờ đến sòng bạc ăn cơm cùng Hứa Ước. Y ở phòng khám đợi hơn nửa ngày chợt bị cú điện thoại gọi ra ngoài -- Lục Nhân Sâm bảo y qua biệt thự của gã. Chẳng rõ xảy ra chuyện gì, đối phương chỉ đơn giản nói có vài lời cần trao đổi. Điều này làm y không khỏi nghĩ tới phong ba camera giám sát mấy ngày trước. Để an toàn thì vẫn nên đến chỗ hẹn.
Chỉ là không thể cùng Hứa Ước ăn cơm khiến Lục Thù Đồng hụt hẫng, thừa dịp chờ đèn xanh đèn đỏ gửi tin nhắn cho Hứa Ước, lại ở sau cùng thêm vào icon vẻ mặt cực kỳ đáng thương.
Xe y bị Triệu Di mượn mất, nhưng bởi vì bản thân Lục Thù Đồng chẳng thích ngồi taxi, liền đến một bất động sản cách phòng khám gần nhất -- sau khi tiếp nhận vị trí người nắm quyền Lục thị, mỗi năm Lục Thù Đồng đều nhận được mức hoa hồng khả quan. Bình thường chẳng có cơ hội xài tiền, toàn bộ dùng để mua nhà và xe, nhưng vì dừng chân lung ta lung tung, làm mỗi căn nhà cơ hồ đều đặt một chiếc xe dưới hầm.
(Rùa: đó giờ cứ nghĩ Lục thiếu thất nghiệp ở không, ngài Hứa phải bao nuôi =)))
Chiếc xe thể thao dừng trước toà biệt thự ngoại ô, bên trong đèn đuốc sáng choang. Mặc dù sắc trời sắp chạng vạng tối vẫn có thể nhìn thấy thiết kế xoa hoa tột bậc.
Lục Thù Đồng nhanh chân đi vào.
Ngoại vi biệt thự có rất nhiều cảnh vệ canh giữ. Y cố ý ngắm nhìn sau lưng bọn họ -- đều trang bị súng ống. Nhưng đã chẳng còn đường lui, Lục Thù Đồng tới trước cửa lớn, ấn chuông.
Quản gia mở cửa, dẫn y đến tiền sảnh.
Bàn gỗ to lớn hình chữ nhật chiếm cứ một phần tư không gian, mặt trên xếp bốn chén trà, đặt lên mấy tờ giấy ăn. Lục Nhân Sâm ngồi chủ vị, bên phải là Lục Ninh, chỗ kế bên trống không, nhưng tương tự bày chén trà.
"Tiểu Lục, cậu ngồi ở đây" Lục Nhân Sâm chỉ vị trí đối diện Lục Ninh.
Lục Thù Đồng theo lệnh ngồi xuống. Lục Ninh nâng cốc trà, nhấm một hớp hướng y khẽ mỉm cười.
"Tìm tôi có việc gì sao?" Lục Thù Đồng nói.
"Có vài việc chưa thông, muốn hỏi cậu" Lục Ninh trả lời.
"Chúng ta mấy ngày nay tra xét tài liệu cá nhân Sở Thanh, thời gian của nàng xác thực ăn khớp với tử vong của Lý San, Lục Phú Sinh, cũng đầy đủ động cơ, thế nhưng....."
Lục Ninh chuyển một tờ giấy qua Lục Thù Đồng: "Tuần trước Lý San tại đại hội cổ đông kêu oan, bảo chứng cứ bị nguỵ tạo. Vì tránh lại oan uổng thêm một người.... Ta buộc phải tốn công điều tra ghi chép cuộc trò chuyện nọ là thật hay giả."
"Kết quả thế nào?" Lục Thù Đồng hỏi.
"Là thật" Lục Ninh ngẩng đầu, nhìn thẳng y vài giây, lời nói nhỏ nhẹ mà sắc bén như dao găm, "Nhưng chứng cứ còn thật giả lẫn lộn, người thì tại sao không?"
Vừa dứt lời, người thứ tư đi tới đại sảnh.
Sở Thanh xuất hiện trước mắt mọi người, ngồi vào cạnh Lục Ninh. Lục Thù Đồng tuy rằng chưa gặp nàng ngoài đời, chỉ xem qua ảnh trên internet, nhưng tổng thể đã ấn tượng mấy phần. Nữ nhân hiện giờ này...
Không đúng.
Thật chẳng giống trong tưởng tượng chút nào.
"Ngày đó hắn liên hệ cô sao?" Lục Ninh hỏi nàng.
"Không phải, là một cô gái trẻ, so với tôi nhỏ tuổi hơn. Cô ấy cung cấp thông tin hai người cho tôi, hỏi tôi có thể thừa nhận mình giết bọn họ hay không."
Lục Thù Đồng lên tiếng: "Tôi không biết cô đang nói gì. Chính cô vơ vét tài sản của tôi, bây giờ còn cắn ngược lại?"
Sở Thanh chẳng hề trả lời.
Nàng cúi đầu, lôi ra bình thuốc nước cùng hộp bông tẩy trang, bắt đầu bôi lên mặt.
Hình ảnh này xem ra khá quái dị, bởi vì ngũ quan nàng từng chút biến mất, sau cùng lộ ra khuôn mặt xa lạ đẹp đẽ.
Tiểu xảo này Lục Thù Đồng rất quen thuộc. Y trước đây giả trang Chung Phục trà trộn vào Long An cục, các bước hành động cũng như thế.
..... Mà bây giờ lại bị người đùa bỡn bằng chính cách thức nọ.
"Cậu biết không" Lục Ninh nhìn Lục Thù Đồng, ánh mắt nhàn nhạt châm chọc. Y hời hợt nói: "Từ lúc bắt đầu, Sở Thanh chân chính đã chết. Người cậu để Triệu Di liên lạc, bàn điều kiện thật ra là hàng giả, một con cờ do ta sai tới thăm dò."
Bên trong tiền sảnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ tồn tại thanh âm mỗi mình Lục Ninh. Y ngồi thẳng lưng, ngón tay luồn vào chén trà, vô vị quấy nhiễu chất lỏng nóng ấm tinh khiết: "Khi ta biết Lý San ngỏm củ tỏi lập tức điều tra cái chết Lục Phú Sinh. Thấy chiếc xe của cậu, ta cũng chưa xác định kẻ lái xe là ai. Ta liền nghĩ, nếu người đó là cậu, hẳn cậu sẽ tìm ai đó dời đi mục tiêu hòng rửa sạch hiềm nghi."
"Giống như cậu, ta đồng dạng chú ý tới Sở Thanh. Nàng phù hợp mọi điều kiện trở thành hình nhân thế mạng. Nhưng thời gian quá gấp rút vội vã, ta không rõ cậu đã dìm video quản chế kia xuống chưa, lấy phương pháp nhanh nhất -- tìm kẻ tình nghi mới biến thành người của mình, như vậy có thể tra ra cậu là hung thủ thật sự. Sau đó đỉnh gia tìm ta hợp tác dụ cậu sa lưới, cậu dĩ nhiên cũng phối hợp..... lấy ra ghi chép trò chuyện phi thường hoàn mĩ dâng lên."
Lục Ninh ngửa đầu về phía sau, nhấp ngụm trà: "Câu chuyện là thật, chứng cứ cũng là thật, chỉ có cái gọi "hình nhân thế mạng"..... đáng buồn thay là đồ giả. Ta tự mình giăng bẫy đấy, có hay chăng cảm thấy..... không ứng phó nổi?"
Chẳng có người trả lời, hay nói là không kịp.
Bởi vì y vừa dứt câu, mặt đất bỗng chấn động một hồi.
- - Xe của Lục Thù Đồng đỗ bên ngoài bị nổ tung.
***
Triệu Di ở rạp chiếu phim, cùng "bạn trai" ăn bỏng ngô.
Là bộ phim kinh dị. Cô chẳng sợ hãi, thậm chí có điểm tẻ nhạt, ngồi một bên buồn bực ngán ngẩm chống cằm.
Đối phương chú ý tới, nghiêng đầu sang hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì" Triệu Di lắc đầu.
"Vậy à....." Người kia quay người lại.
Hai người lại trầm mặc. Triệu Di ngáp lên ngáp xuống cả buổi, thật vất vả nhịn đến đoạn cao trào: nữ chính bị quái thú lao ra kéo vào sào huyệt, đùi phải và bụng bị xúc tu xuyên qua... Rạp chiếu phim rít gào liên tục, vài người thét lên kinh hoàng.
Triệu Di mất tập trung nhìn ngó, dư quang liếc đến nam nhân kề sát lúc này cong người xuống, tựa hồ từ trong túi lấy ra thứ gì đó.
"Cái gì vậy?" Trong bóng tối, cô không xem rõ lắm, nhưng cảm giác hắn đang cầm một vật thể cứng màu đen.
Một giây sau, đầu súng chọc vào cánh tay trái của cô.
Nam nhân ôn nhu hỏi: "Em đang hỏi cái này ư?"
Lục Thù Đồng không thể đúng bảy giờ đến sòng bạc ăn cơm cùng Hứa Ước. Y ở phòng khám đợi hơn nửa ngày chợt bị cú điện thoại gọi ra ngoài -- Lục Nhân Sâm bảo y qua biệt thự của gã. Chẳng rõ xảy ra chuyện gì, đối phương chỉ đơn giản nói có vài lời cần trao đổi. Điều này làm y không khỏi nghĩ tới phong ba camera giám sát mấy ngày trước. Để an toàn thì vẫn nên đến chỗ hẹn.
Chỉ là không thể cùng Hứa Ước ăn cơm khiến Lục Thù Đồng hụt hẫng, thừa dịp chờ đèn xanh đèn đỏ gửi tin nhắn cho Hứa Ước, lại ở sau cùng thêm vào icon vẻ mặt cực kỳ đáng thương.
Xe y bị Triệu Di mượn mất, nhưng bởi vì bản thân Lục Thù Đồng chẳng thích ngồi taxi, liền đến một bất động sản cách phòng khám gần nhất -- sau khi tiếp nhận vị trí người nắm quyền Lục thị, mỗi năm Lục Thù Đồng đều nhận được mức hoa hồng khả quan. Bình thường chẳng có cơ hội xài tiền, toàn bộ dùng để mua nhà và xe, nhưng vì dừng chân lung ta lung tung, làm mỗi căn nhà cơ hồ đều đặt một chiếc xe dưới hầm.
(Rùa: đó giờ cứ nghĩ Lục thiếu thất nghiệp ở không, ngài Hứa phải bao nuôi =)))
Chiếc xe thể thao dừng trước toà biệt thự ngoại ô, bên trong đèn đuốc sáng choang. Mặc dù sắc trời sắp chạng vạng tối vẫn có thể nhìn thấy thiết kế xoa hoa tột bậc.
Lục Thù Đồng nhanh chân đi vào.
Ngoại vi biệt thự có rất nhiều cảnh vệ canh giữ. Y cố ý ngắm nhìn sau lưng bọn họ -- đều trang bị súng ống. Nhưng đã chẳng còn đường lui, Lục Thù Đồng tới trước cửa lớn, ấn chuông.
Quản gia mở cửa, dẫn y đến tiền sảnh.
Bàn gỗ to lớn hình chữ nhật chiếm cứ một phần tư không gian, mặt trên xếp bốn chén trà, đặt lên mấy tờ giấy ăn. Lục Nhân Sâm ngồi chủ vị, bên phải là Lục Ninh, chỗ kế bên trống không, nhưng tương tự bày chén trà.
"Tiểu Lục, cậu ngồi ở đây" Lục Nhân Sâm chỉ vị trí đối diện Lục Ninh.
Lục Thù Đồng theo lệnh ngồi xuống. Lục Ninh nâng cốc trà, nhấm một hớp hướng y khẽ mỉm cười.
"Tìm tôi có việc gì sao?" Lục Thù Đồng nói.
"Có vài việc chưa thông, muốn hỏi cậu" Lục Ninh trả lời.
"Chúng ta mấy ngày nay tra xét tài liệu cá nhân Sở Thanh, thời gian của nàng xác thực ăn khớp với tử vong của Lý San, Lục Phú Sinh, cũng đầy đủ động cơ, thế nhưng....."
Lục Ninh chuyển một tờ giấy qua Lục Thù Đồng: "Tuần trước Lý San tại đại hội cổ đông kêu oan, bảo chứng cứ bị nguỵ tạo. Vì tránh lại oan uổng thêm một người.... Ta buộc phải tốn công điều tra ghi chép cuộc trò chuyện nọ là thật hay giả."
"Kết quả thế nào?" Lục Thù Đồng hỏi.
"Là thật" Lục Ninh ngẩng đầu, nhìn thẳng y vài giây, lời nói nhỏ nhẹ mà sắc bén như dao găm, "Nhưng chứng cứ còn thật giả lẫn lộn, người thì tại sao không?"
Vừa dứt lời, người thứ tư đi tới đại sảnh.
Sở Thanh xuất hiện trước mắt mọi người, ngồi vào cạnh Lục Ninh. Lục Thù Đồng tuy rằng chưa gặp nàng ngoài đời, chỉ xem qua ảnh trên internet, nhưng tổng thể đã ấn tượng mấy phần. Nữ nhân hiện giờ này...
Không đúng.
Thật chẳng giống trong tưởng tượng chút nào.
"Ngày đó hắn liên hệ cô sao?" Lục Ninh hỏi nàng.
"Không phải, là một cô gái trẻ, so với tôi nhỏ tuổi hơn. Cô ấy cung cấp thông tin hai người cho tôi, hỏi tôi có thể thừa nhận mình giết bọn họ hay không."
Lục Thù Đồng lên tiếng: "Tôi không biết cô đang nói gì. Chính cô vơ vét tài sản của tôi, bây giờ còn cắn ngược lại?"
Sở Thanh chẳng hề trả lời.
Nàng cúi đầu, lôi ra bình thuốc nước cùng hộp bông tẩy trang, bắt đầu bôi lên mặt.
Hình ảnh này xem ra khá quái dị, bởi vì ngũ quan nàng từng chút biến mất, sau cùng lộ ra khuôn mặt xa lạ đẹp đẽ.
Tiểu xảo này Lục Thù Đồng rất quen thuộc. Y trước đây giả trang Chung Phục trà trộn vào Long An cục, các bước hành động cũng như thế.
..... Mà bây giờ lại bị người đùa bỡn bằng chính cách thức nọ.
"Cậu biết không" Lục Ninh nhìn Lục Thù Đồng, ánh mắt nhàn nhạt châm chọc. Y hời hợt nói: "Từ lúc bắt đầu, Sở Thanh chân chính đã chết. Người cậu để Triệu Di liên lạc, bàn điều kiện thật ra là hàng giả, một con cờ do ta sai tới thăm dò."
Bên trong tiền sảnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ tồn tại thanh âm mỗi mình Lục Ninh. Y ngồi thẳng lưng, ngón tay luồn vào chén trà, vô vị quấy nhiễu chất lỏng nóng ấm tinh khiết: "Khi ta biết Lý San ngỏm củ tỏi lập tức điều tra cái chết Lục Phú Sinh. Thấy chiếc xe của cậu, ta cũng chưa xác định kẻ lái xe là ai. Ta liền nghĩ, nếu người đó là cậu, hẳn cậu sẽ tìm ai đó dời đi mục tiêu hòng rửa sạch hiềm nghi."
"Giống như cậu, ta đồng dạng chú ý tới Sở Thanh. Nàng phù hợp mọi điều kiện trở thành hình nhân thế mạng. Nhưng thời gian quá gấp rút vội vã, ta không rõ cậu đã dìm video quản chế kia xuống chưa, lấy phương pháp nhanh nhất -- tìm kẻ tình nghi mới biến thành người của mình, như vậy có thể tra ra cậu là hung thủ thật sự. Sau đó đỉnh gia tìm ta hợp tác dụ cậu sa lưới, cậu dĩ nhiên cũng phối hợp..... lấy ra ghi chép trò chuyện phi thường hoàn mĩ dâng lên."
Lục Ninh ngửa đầu về phía sau, nhấp ngụm trà: "Câu chuyện là thật, chứng cứ cũng là thật, chỉ có cái gọi "hình nhân thế mạng"..... đáng buồn thay là đồ giả. Ta tự mình giăng bẫy đấy, có hay chăng cảm thấy..... không ứng phó nổi?"
Chẳng có người trả lời, hay nói là không kịp.
Bởi vì y vừa dứt câu, mặt đất bỗng chấn động một hồi.
- - Xe của Lục Thù Đồng đỗ bên ngoài bị nổ tung.
***
Triệu Di ở rạp chiếu phim, cùng "bạn trai" ăn bỏng ngô.
Là bộ phim kinh dị. Cô chẳng sợ hãi, thậm chí có điểm tẻ nhạt, ngồi một bên buồn bực ngán ngẩm chống cằm.
Đối phương chú ý tới, nghiêng đầu sang hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì" Triệu Di lắc đầu.
"Vậy à....." Người kia quay người lại.
Hai người lại trầm mặc. Triệu Di ngáp lên ngáp xuống cả buổi, thật vất vả nhịn đến đoạn cao trào: nữ chính bị quái thú lao ra kéo vào sào huyệt, đùi phải và bụng bị xúc tu xuyên qua... Rạp chiếu phim rít gào liên tục, vài người thét lên kinh hoàng.
Triệu Di mất tập trung nhìn ngó, dư quang liếc đến nam nhân kề sát lúc này cong người xuống, tựa hồ từ trong túi lấy ra thứ gì đó.
"Cái gì vậy?" Trong bóng tối, cô không xem rõ lắm, nhưng cảm giác hắn đang cầm một vật thể cứng màu đen.
Một giây sau, đầu súng chọc vào cánh tay trái của cô.
Nam nhân ôn nhu hỏi: "Em đang hỏi cái này ư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất