Gặp Thần (Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên)
Chương 1
Chuyển ngữ: Trầm Yên
.............................................
Mùa đông khắc nghiệt, tuyết tụ mai nở.
Từng bông tuyết to bằng lông ngỗng bay lả tả, khắp màn trời chiếu đất chỉ toàn một màu trắng của tuyết.
Nghe nói Tế đàn của Hoàng thất Nam Đường là nơi gần Thần điện nhất, cũng gần với Thần quân nhất, một địa phương tiếp nhận phúc đức ơn huệ.
Roi dài cắt qua không khí, sau khi tàn nhẫn quật lên cơ thể người liền trượt về phía mặt đất, vẽ ra từng vạch dài xen lẫn những vết máu li ti đỏ thắm trên nền tuyết dày tại Tế đàn.
Thiếu niên bị trói trên giá hành hình, toàn thân đã bị đánh tàn tạ, y phục rách tơi tả dán lên người, tại nơi tai, cổ và trên mặt đều nhiễm máu.
"98, 99... 100." Thái giám đứng bên cạnh khẽ xướng lên: "Xong một trăm roi phạt ——"
Nam nhân hành hình thở hồng hộc, dù tiết trời đang vào đông nhưng gã lại nóng đến đầu đầy mồ hôi. Gã nhìn thiếu niên máu thịt lẫn lộn trước mặt, trong lòng thoáng thả lỏng.
Cuối cùng cũng xong rồi.
Tuy nói vị Thất Hoàng tử Điện hạ này quả thực đã phạm vào tội lớn, nhưng dù gì hắn vẫn là huyết mạch Hoàng thất chân chính, lỡ như mình không kiểm soát được mà đánh chết người, chỉ sợ sẽ gặp hậu quả không thể gánh vác nổi.
Gã cầm chiếc roi dính máu đứng ở một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Sở Tê đã bị đông lạnh đến chết lặng, đau đớn nhụt đi rất nhiều, mãi cho tới khi bị một chậu nước ấm tưới thẳng lên đầu, hắn mới đau đến khẽ run lên, chậm rãi mở mắt ra.
Gương mặt của nam nhân nghe nói là phụ hoàng kia xuất hiện trong tầm mắt hắn, đối phương cau mày, giọng điệu nặng nề: "Sở Tê, ngươi biết sai chưa?"
"Chỉ...... thế này?" Sở Tê dùng hết toàn bộ sức lực phun ra từng chữ, trong mắt tràn ngập trào phúng và ngoan độc: "Ông có giỏi thì giết chết ta đi."
"Ngươi......" Cảnh Đế nổi cơn thịnh nộ, ông ta giơ tay lên, nhưng khi ánh mắt đối diện với đôi con ngươi tràn ngập ác ý kia, ông ta lại run run, chậm rãi hạ tay xuống, nói: "Sở Tê, rốt cuộc ngươi có biết......"
Ông ta giận đến mức đôi mắt cũng đỏ lên: "Xúc phạm thần linh là tội lớn cỡ nào hay không?!"
Muốn gán tội thì sợ gì không có lí do.
Sở Tê nở nụ cười, chỉ vì dưới gối hắn cất giấu bức họa của Thần quân mà nói hắn đêm ngày mơ ước Tiên quân, nói hắn khinh nhờn thần linh, do vậy mới làm hại vị sủng phi xinh đẹp tựa thiên tiên kia bỗng nhiên lâm bệnh nặng.
Bởi Hoàng thất có Thần thất chuyên dụng nên không ai dám tư tàng tranh vẽ Thần quân, càng không ai dám mang bức họa Thần quân tới tới giường ngủ. Mà dung mạo Thần quân đúng thực tuyệt đẹp, khiến người ta nảy sinh tâm tư xa vời.
Hắn đã nói mình không làm, nhưng không một ai tin, bọn họ khăng khăng ép hắn tới Tế đàn này nhận sai, sám hối tội lỗi của chính mình trước Thần quân. Dù lòng Sở Tê tràn đầy vẻ không cam, cũng không hối không sám, nhưng để tránh bản thân bị đánh, hắn vẫn quỳ, tỏ vẻ vừa hối vừa sám, tất cả biểu hiện bên ngoài cần có đều đã làm hết.
Vậy mà vì sủng phi kia không những không khỏe hơn, ngược lại bệnh còn ngày càng nặng. Vì thế có người nói hắn không thành tâm khẩn ý. Sở Tê không ngờ mình quỳ suốt ba ngày, Cảnh Đế vẫn không chịu buông tha cho hắn, lửa giận lấp đầy khiến lồng ngực trở nên đau đớn, tâm tư phản nghịch của Sở Tê càng tích tụ càng dày, liền nói luôn: "Ta chỉ không kiểm soát được, muốn ngủ với y, muốn đè y thôi, suy nghĩ chút mà cũng có tội sao?"
Dường như cả đời này Cảnh Đế chưa từng thấy ai dám nói ra lời như vậy. Sau khi ông ta khiếp sợ một lúc lâu, liên tục lặp lại câu "Sao ngươi dám......" liền sai người trói hắn lên phạt roi, trừng phạt hắn cho Thần quân xem, hy vọng Thần quân khai ân, đừng vì Sở Tê nói năng ngông cuồng mà rước họa cho vận mệnh quốc gia, đồng thời giúp sủng phi của ông ta nhanh khỏe lại.
Một trăm roi phạt này đánh hắn gần hai canh giờ, Sở Tê tiếp tục suy nghĩ: Trong điện kia thật sự có Thần quân sao? Nếu có thì lý nào y lại mặc kệ bản thân bị mình bôi nhọ? Nếu không có, thì dựa vào đâu hắn phải chịu một trăm roi vô duyên vô cớ này?
"Xúc phạm thần linh...... thì đã thế nào?" Giọng hắn đứt quãng, ánh mắt xuyên qua Tế đàn nhìn về phía Thần điện bị tầng mây che phủ sau núi xa xa, trong giọng nói mang theo âm nghiền ngẫm: "Nói không chừng Thần quân cao cao tại thượng kia lại thích bị ta khinh nhờn."
Đồng tử Cảnh Đế chấn động, hoảng sợ thốt ra: "Sao ngươi xứng......"
Sao xứng?
Sở Tê đau đến thần trí không rõ ràng, lại cứ như ác ma nói nhỏ: "Một ngày nào đó...... Ta muốn cầm tù Thần quân các ngươi kính sợ, buộc y lên như một con chó, để y quỳ gối dưới chân ta......"
Một cái tát như trời giáng đánh thẳng lên mặt hắn, cắt ngang lời ngôn luận càn rỡ tùy tiện, càng ngày càng ngỗ nghịch bất kính kia.
Cảnh Đế tức đến cả người run lên: "Người đâu...... Giam hắn vào Tế lao cho trẫm! Để hắn nghiêm túc tỉnh tỉnh táo táo lại!!"
Màng nhĩ Sở Tê vang lên ầm ầm, bị một cái tát này đánh cho trực tiếp ngất đi. Trước khi ý thức rơi vào hỗn loạn, hắn nhìn thấy Cảnh Đế lảo đảo bước lên tế đàn, quỳ xuống hướng về Thần điện.
Xùy.
Ngu xuẩn.
Dáng vẻ Cảnh Đế hoảng loạn thất thố kia quả thực đã lấy lòng hắn, khiến trong lòng hắn rất sảng khoái.
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Sở Tê phát hiện mình đang bị nhốt trong phòng giam dưới Tế đàn. Nhà tù này hình bát giác, chính giữa khắc một ít văn tự phức tạp, Sở Tê chưa học qua, cũng không nhận ra.
Hắn ngồi ở giữa, tay chân bị xích sắt kéo dài từ bốn phía khóa chặt, không gian di chuyển chỉ vỏn vẹn ba thước vuông.
Vài ngày sau đó, liên tục có người niệm kinh trước mặt hắn, dường như đang lặp đi lặp lại《 Kính Thần Huấn · Tư Phương 》, mỗi khi Sở Tê mơ màng sắp ngủ đều sẽ ăn một roi, bị ép phải tỉnh táo.
《 Kính Thần Huấn · Tư Phương 》, nghĩa như tên, chính là quá khứ của Thần quân Tư Phương hộ quốc Nam Đường. Tục truyền, hơn một ngàn năm trước là thời kỳ cực kỳ hỗn loạn, thống lĩnh Yêu Ma bị Thần Phật tru sát, những thủ lĩnh các nhóm nhỏ khác không ai phục ai, mỗi người chiếm một vùng núi xưng vương, gây hại nhân gian.
Nam Đường có vị trí địa lý đặc thù, đứng mũi chịu sào, trở thành nơi Yêu Ma tụ tập, thương vong vô số. Chính vào lúc này, Thần quân Tư Phương tới, dùng lực lượng của bản thân đuổi những yêu ma quỷ quái đó trở về gốc gác.
Sở Tê ngáp một cái.
Mặt tiên sinh đọc sách lạnh xuống, quất hắn thêm một roi, giận dữ mắng: "Ngồi thẳng!"
Sở Tê nhìn lướt qua ông ta, mấp máy môi, ngồi thẳng lưng một cách miễn cưỡng.
Lão khọm. Sở Tê nói thầm: Đừng để ta chạy thoát ra ngoài, nếu không ta chắc chắn sẽ bắt ông khai đao trước.
Dáng ngồi hắn đoan chính, nhìn lão khọm họ Trần này tiếp tục đọc.
Tới lúc nghe được cụ thể sự kiện Thần quân cứu người, Sở Tê mới vực dậy chút tinh thần, bởi vì mỗi khi đến phần này đều sẽ có vài đoạn hình dung dung mạo Thần quân kia đẹp đến mức nào.
Cái gì mà "Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long", cái gì mà "Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng", cái gì mà "Dáng như chi lan ngọc thụ, cười như lãng nguyệt nhập hoài", cái gì mà "Mỹ tích như ngọc, cố phán diệp nhiên", cả cái gì mà "Nhan sắc tựa sớm mùa xuân, thanh nhã xuất trần"......
Sở Tê không nhớ rõ y đã cứu những ai, làm chuyện gì, chỉ biết y kinh diễm ánh ban mai, khiến trăm hoa xấu hổ khép lại, tuyệt tích nhân gian, khuynh tế cổ kim.
"Mỹ nhân như vậy, nếu đêm khuya không có người an ủi chẳng phải đáng tiếc sao?"
Lão tiên sinh Trần Vũ đang đọc đến tình tiết Thần quân cứu hai mẹ con gặp nạn trên biển, lòng tràn đầy cảm khái kính trọng. Tiên quân tư dung tuyệt diễm như vậy, lại có tâm địa từ bi với vạn vật thế này.
Bỗng nhiên nghe thấy câu nói của Sở Tê, tâm trạng kích động đến líu lo của ông ta bỗng ngưng bặt. Trần Vũ quay đầu nhìn về phía Sở Tê, không thể nào tin nổi mình đọc đi đọc lại bao nhiêu lần như vậy, mà thằng nhãi này rốt cuộc đã nghe vào thứ gì.
"Ngươi... đồ nghiệp chướng này......"
Sở Tê lập tức nở nụ cười, khuôn mặt bị rạch thành con mèo hoa kia của hắn như đang nhảy nhót: "Tiên sinh, ngươi đọc cho ta mấy lần Thần quân Tư Phương đẹp như thế nào nữa đi. Chờ ta lên giường với y thì kiểu gì chẳng phải nói chút lời ngon tiếng ngọt khen y, đúng không nào?"
Không hề bất ngờ, Sở Tê lại ăn vài roi, Trần Vũ tức đến nỗi vắt chân lên cổ bỏ chạy lấy người. Người tiếp theo tới đây đọc sách là một chàng trai trẻ tên Lương Thanh. Cậu ta chẳng thú vị gì, không hề đề cập một chữ tới bề ngoài của Tiên quân, vừa bắt đầu đã ca tụng công đức liên hồi. Sở Tê ngủ gật vài lần, lại ăn đòn vài lần, ghi tạc thư sinh đọc sách này trong lòng.
Rất nhanh sau đó hắn lại có ý xấu.
Lương Thanh đọc đoạn Tiên quân tới Thành lâu cứu người, hắn cảm thán: "Thành lâu đúng là một nơi thích hợp để tới, xé xiêm y xong ném luôn xuống lầu, tăng thêm vài phần xinh đẹp kiều diễm."
Lương Thanh đọc đoạn Tiên quân cứu người trên biển, hắn liền nói: "Tiên quân ướt thân chẳng phải càng thêm quyến rũ người ta?"
Lương Thanh đen mặt, đọc đến đoạn Tiên quân vì đối chiến với Yêu Ma mà bị thương, Sở Tê gật gù: "Nếu ta ở đó, nhất định sẽ nhân cơ hội này đạp y dưới lòng bàn chân, cho y ăn tủy biết mùi, không rời xa ta được."
Vết thương cũ của Sở Tê chưa tốt lên đã phải hứng thêm vết thương mới. Tuy đau đến run rẩy nhưng trong lòng lại cực kỳ sảng khoái.
Thần quân Tư Phương là tín ngưỡng của toàn bộ Nam Đường, y và vận quốc Nam Đường có liên hệ chặt chẽ với nhau, bảo vệ Nam Đường muôn đời không suy tàn, đây là nhận thức mà mỗi người Nam Đường đều khắc ghi trong xương cốt.
Sở Tê là ngoại lệ duy nhất.
Hắn khinh nhờn Thần, xúc phạm Thần, giẫm đạp Thần, chính là đạp lên giới hạn của vô số người mà khiêu vũ, đặc biệt là những người đọc sách từ nhỏ đã đọc qua đủ thứ Thần huấn.
Sở Tê chọc tức liên tiếp hai người đọc sách phải bỏ đi, bên tai cuối cùng cũng được yên tĩnh. Có vẻ Hoàng đế có lòng muốn trừng phạt hắn thật nặng, nên để hắn nhịn đói năm ngày liền. Sở Tê không chịu được cơn đói, ngày thứ nhất luôn la hét muốn ăn, sau khi gào đến khản đặc giọng vẫn không ai đoái hoài, hắn liền không đề cập tới nữa.
Sở Ngạn nhìn thiếu niên tóc tai bù xù bên trong qua cửa sổ Tế lao, đối phương gục đầu, lặng yên không tiếng động, nhìn qua như đã chết.
Hắn ta nhướng mày, hỏi: "Đói mấy ngày?"
"Khoảng 5 ngày." Hạ nhân bên cạnh đáp: "Bệ hạ nói trừ khi hắn thật lòng ăn năn, nếu không ngay cả một hớp nước cũng không cần cho hắn."
Con ngươi Sở Ngạn lóe lên, khóe miệng khẽ cong: "Vậy nói cách khác, hắn không điên nổi nữa?"
Hắn ta sai người mở cửa Tế lao, lúc la lúc lắc đi vào, một đường đi thẳng tới trước mặt Sở Tê, cười nhấc chân đá đá hắn: "Đồ quái dị?"
Sở Tê vẫn không nhúc nhích, miệng đã khô nứt đến chảy máu.
Sở Ngạn nghiêng đầu quan sát hắn, sau đó cười ngồi xổm xuống, duỗi tay nâng cằm hắn, nhìn vết sẹo trên mặt hắn, thở dài nói: "Thật tiếc cho một gương mặt đẹp, chắc cũng do tên chết tiệt kia xuống tay nhỉ? Ngươi ấy, mới về cung chưa tới hai năm đã đắc tội với nhiều người như vậy. Không chịu học quy tắc, không chịu nghe ai nói...... Chúng ta còn tưởng ngươi bái thần thánh phương nào, thì ra lại học theo con cóc......"
Còn chưa dứt lời, tự hắn ta đã nở nụ cười trước, nghiêng đầu nhìn về hạ nhận phía sau, nét mặt hết sức vui mừng: "Học cóc ghẻ mơ ước thịt thiên nga."
Hạ nhân đằng sau hắn ta cũng ha ha cười theo.
"Không chịu nhìn xem dáng vẻ mình thế nào. Ngươi xứng sao?"
"Tứ Hoàng tử nói rất đúng, trước kia chúng nô chỉ cảm thấy hắn điên, lại không ngờ điên nặng tới mức này."
"Nhưng đừng so hắn với người. Dù sao sinh sống với đám sói hoang kia mười năm, không mở mang được trí óc cũng là chuyện bình thường."
"Ngươi đang ngầm mắng hắn là súc sinh sao?" Sở Ngạn cười tủm tỉm hỏi. Vẻ mặt hạ nhân thoáng cứng đờ, liếc nhau một lượt, bỗng chốc im lặng. Lại nghe Sở Ngạn tiếp tục cười nói: "Nghiệt chủng yêu phi kia sinh không phải súc sinh thì là cái gì đây? Ha ha ha ha......"
Tiếng cười của hắn ta thật sự quá chói tai, Sở Tê chậm rãi ngước mắt lên. Sở Ngạn cười tới ngã trái ngã phải, đủ để nhìn ra hiện giờ hắn ta bỏ đá xuống giếng vui sướng biết bao.
Ánh mắt hắn dừng trên chiếc tai gần mình nhất, hơi nghiêng đầu, đột ngột cắn lấy.
Sở Ngạn bị bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức duỗi tay ra đẩy hắn. Sở Tê lại cắn chặt không buông, dùng sức mạnh như muốn cắn đứt tai hắn ta.
Sắc mặt Sở Ngạn trắng bệch, bỗng nhớ tới năm đầu tiên thằng nhóc điên này về cung, bởi vì có người cười nhạo hắn giống một con sói non hoang dã, hắn đã dùng tay không giật đứt lưỡi người này xuống. Cũng chính từ đó, hắn mới có ngoại hiệu "Thằng nhóc điên" này.
Năm Sở Tê năm tuổi bị ném tới nơi hoang dã cùng mẫu phi, trên người có dã tính tàn nhẫn khó thuần phục, lòng Sở Ngạn tràn đầy sợ hãi, đau đến mặt mũi trắng bệch, hắn ta biết rõ hôm nay thằng chó con này đã cắn được mình thì chắc chắn sẽ không chịu tử tế, vội vàng dỗ hắn: "Sở Tê, Sở Tê, ngươi muốn gì? Ngươi buông tha ta, ta cho ngươi hết......"
Sở Tê cắn không buông, con ngươi đen nhánh nhìn hạ nhân phía sau không dám tùy tiện tiến lên, hiển nhiên bọn họ cũng lo Sở Tê sẽ cắn đứt tai Sở Ngạn.
Sở Tê không chớp mắt nâng đôi tay bị khóa của mình lên, vẻ mặt hai hạ nhân trở nên mê man, Sở Ngạn lại hiểu được ngay lập tức: "Chìa khóa! Đưa chìa khóa cho hắn...... Không, mở khóa cho hắn! Nhanh lên!!!"
Hai hạ nhân ba chân bốn cẳng xông lên, trên trán Sở Ngạn túa ra mồ hôi lạnh, nói: "Sở Tê, ngươi hãy nghe cho kỹ! Nếu ngươi dám cắt đứt tai ta, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!"
Tròng mắt Sở Tê chuyển động, sau khi tay được giải phóng, hắn lại ra hiệu về phía đôi chân mình.
Sở Ngạn có ý giao dịch với hắn: "Ngươi thả ta ra trước, ta sẽ để bọn họ mở khóa chân cho ngươi."
Khớp hàm Sở Tê siết mạnh, Sở Ngạn nước mắt nước mũi giàn giụa: "Mở khóa cho hắn! Gỡ bỏ!"
Cuối cùng tay chân Sở Tê đã khôi phục tự do lần nữa, nhưng hắn vẫn cắn chặt tai Sở Ngạn như cũ, chậm rãi ngồi dậy đứng lên.
Bị khóa đã lâu, xương cốt khắp người hắn giống như bị phế bỏ, da thịt cũng bị từng đợt xé rách đau đớn tra tấn.
Sở Ngạn cao hơn hắn nửa cái đầu, lại không thể không nghiêng đầu phối hợp với hắn đi ra ngoài.
Tình cảnh này có chút buồn cười, Sở Ngạn sai người lui hết, nói: "Sở Tê, có phải ngươi muốn chạy hay không? Ngươi đi đi, ngươi thả ta ra rồi muốn đi chỗ nào thì đi."
Sở Tê cứ cắn lỗ tai hắn như vậy, một đường lui về hướng Thần điện, đồng thời đảo mắt quan sát tình hình xung quanh, mãi đến khi chắc chắn mình có thể chạy trốn, hắn mới nảy sinh lòng ác độc, khớp hàm đột nhiên nghiến chặt, hất mạnh đầu.
Một tiếng hét thảm vang lên.
Máu tươi tóe ra từ chỗ da thịt bị xé rách.
Sở Tê ngậm miếng tai kia lẩn trốn, nhảy lên trên cây, hắn nhổ thứ trong miệng ra, không hề quay đầu mà cứ thế nhảy thằng vào núi sâu.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Sở Ngạn: "Không phải các ngươi nói hắn bị bỏ đói năm ngày sao?! Đây là người đói năm ngày?!"
.............................................
*Tác giả có lời muốn nói:
Tác phẩm mới ~
Đây là chuyện xưa về bệnh kiều cố chấp và đóa hoa cao lãnh, vẫn là sự cẩu huyết quen thuộc kèm theo tô, sảng, điên. Bởi vì tính cách của thụ không thể dùng suy nghĩ bình thường của nhân loại để hình dung, những ai muốn bảo vệ tam quan vững mạnh xin hãy tránh lui. Thụ dùng phòng tối nhốt công, cũng ép buộc công, hơn nữa tuy rằng thụ truy công (thụ khống cực đoan chú ý né tránh), nhưng về sau công sẽ càng dịu dàng bao dung hơn (công khống cực đoan xin hãy tránh lui nốt).
Trước tạm thời gỡ mình như vậy, nghĩ được thêm sẽ viết thêm, mong ai nhảy hố hãy đọc kỹ!
Tiếp theo, đây không phải một chuyện xưa ra đời trong sự chờ mong, không dự thu không nhân khí, đại khái có thể xếp vào thể loại vì yêu phát điện _(:з "∠)_
Hy vọng các đại đại thích sẽ không ngần ngại gõ vào một bình luận yêu thích! Vô cùng cảm kích!!!
.............................................
Mùa đông khắc nghiệt, tuyết tụ mai nở.
Từng bông tuyết to bằng lông ngỗng bay lả tả, khắp màn trời chiếu đất chỉ toàn một màu trắng của tuyết.
Nghe nói Tế đàn của Hoàng thất Nam Đường là nơi gần Thần điện nhất, cũng gần với Thần quân nhất, một địa phương tiếp nhận phúc đức ơn huệ.
Roi dài cắt qua không khí, sau khi tàn nhẫn quật lên cơ thể người liền trượt về phía mặt đất, vẽ ra từng vạch dài xen lẫn những vết máu li ti đỏ thắm trên nền tuyết dày tại Tế đàn.
Thiếu niên bị trói trên giá hành hình, toàn thân đã bị đánh tàn tạ, y phục rách tơi tả dán lên người, tại nơi tai, cổ và trên mặt đều nhiễm máu.
"98, 99... 100." Thái giám đứng bên cạnh khẽ xướng lên: "Xong một trăm roi phạt ——"
Nam nhân hành hình thở hồng hộc, dù tiết trời đang vào đông nhưng gã lại nóng đến đầu đầy mồ hôi. Gã nhìn thiếu niên máu thịt lẫn lộn trước mặt, trong lòng thoáng thả lỏng.
Cuối cùng cũng xong rồi.
Tuy nói vị Thất Hoàng tử Điện hạ này quả thực đã phạm vào tội lớn, nhưng dù gì hắn vẫn là huyết mạch Hoàng thất chân chính, lỡ như mình không kiểm soát được mà đánh chết người, chỉ sợ sẽ gặp hậu quả không thể gánh vác nổi.
Gã cầm chiếc roi dính máu đứng ở một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Sở Tê đã bị đông lạnh đến chết lặng, đau đớn nhụt đi rất nhiều, mãi cho tới khi bị một chậu nước ấm tưới thẳng lên đầu, hắn mới đau đến khẽ run lên, chậm rãi mở mắt ra.
Gương mặt của nam nhân nghe nói là phụ hoàng kia xuất hiện trong tầm mắt hắn, đối phương cau mày, giọng điệu nặng nề: "Sở Tê, ngươi biết sai chưa?"
"Chỉ...... thế này?" Sở Tê dùng hết toàn bộ sức lực phun ra từng chữ, trong mắt tràn ngập trào phúng và ngoan độc: "Ông có giỏi thì giết chết ta đi."
"Ngươi......" Cảnh Đế nổi cơn thịnh nộ, ông ta giơ tay lên, nhưng khi ánh mắt đối diện với đôi con ngươi tràn ngập ác ý kia, ông ta lại run run, chậm rãi hạ tay xuống, nói: "Sở Tê, rốt cuộc ngươi có biết......"
Ông ta giận đến mức đôi mắt cũng đỏ lên: "Xúc phạm thần linh là tội lớn cỡ nào hay không?!"
Muốn gán tội thì sợ gì không có lí do.
Sở Tê nở nụ cười, chỉ vì dưới gối hắn cất giấu bức họa của Thần quân mà nói hắn đêm ngày mơ ước Tiên quân, nói hắn khinh nhờn thần linh, do vậy mới làm hại vị sủng phi xinh đẹp tựa thiên tiên kia bỗng nhiên lâm bệnh nặng.
Bởi Hoàng thất có Thần thất chuyên dụng nên không ai dám tư tàng tranh vẽ Thần quân, càng không ai dám mang bức họa Thần quân tới tới giường ngủ. Mà dung mạo Thần quân đúng thực tuyệt đẹp, khiến người ta nảy sinh tâm tư xa vời.
Hắn đã nói mình không làm, nhưng không một ai tin, bọn họ khăng khăng ép hắn tới Tế đàn này nhận sai, sám hối tội lỗi của chính mình trước Thần quân. Dù lòng Sở Tê tràn đầy vẻ không cam, cũng không hối không sám, nhưng để tránh bản thân bị đánh, hắn vẫn quỳ, tỏ vẻ vừa hối vừa sám, tất cả biểu hiện bên ngoài cần có đều đã làm hết.
Vậy mà vì sủng phi kia không những không khỏe hơn, ngược lại bệnh còn ngày càng nặng. Vì thế có người nói hắn không thành tâm khẩn ý. Sở Tê không ngờ mình quỳ suốt ba ngày, Cảnh Đế vẫn không chịu buông tha cho hắn, lửa giận lấp đầy khiến lồng ngực trở nên đau đớn, tâm tư phản nghịch của Sở Tê càng tích tụ càng dày, liền nói luôn: "Ta chỉ không kiểm soát được, muốn ngủ với y, muốn đè y thôi, suy nghĩ chút mà cũng có tội sao?"
Dường như cả đời này Cảnh Đế chưa từng thấy ai dám nói ra lời như vậy. Sau khi ông ta khiếp sợ một lúc lâu, liên tục lặp lại câu "Sao ngươi dám......" liền sai người trói hắn lên phạt roi, trừng phạt hắn cho Thần quân xem, hy vọng Thần quân khai ân, đừng vì Sở Tê nói năng ngông cuồng mà rước họa cho vận mệnh quốc gia, đồng thời giúp sủng phi của ông ta nhanh khỏe lại.
Một trăm roi phạt này đánh hắn gần hai canh giờ, Sở Tê tiếp tục suy nghĩ: Trong điện kia thật sự có Thần quân sao? Nếu có thì lý nào y lại mặc kệ bản thân bị mình bôi nhọ? Nếu không có, thì dựa vào đâu hắn phải chịu một trăm roi vô duyên vô cớ này?
"Xúc phạm thần linh...... thì đã thế nào?" Giọng hắn đứt quãng, ánh mắt xuyên qua Tế đàn nhìn về phía Thần điện bị tầng mây che phủ sau núi xa xa, trong giọng nói mang theo âm nghiền ngẫm: "Nói không chừng Thần quân cao cao tại thượng kia lại thích bị ta khinh nhờn."
Đồng tử Cảnh Đế chấn động, hoảng sợ thốt ra: "Sao ngươi xứng......"
Sao xứng?
Sở Tê đau đến thần trí không rõ ràng, lại cứ như ác ma nói nhỏ: "Một ngày nào đó...... Ta muốn cầm tù Thần quân các ngươi kính sợ, buộc y lên như một con chó, để y quỳ gối dưới chân ta......"
Một cái tát như trời giáng đánh thẳng lên mặt hắn, cắt ngang lời ngôn luận càn rỡ tùy tiện, càng ngày càng ngỗ nghịch bất kính kia.
Cảnh Đế tức đến cả người run lên: "Người đâu...... Giam hắn vào Tế lao cho trẫm! Để hắn nghiêm túc tỉnh tỉnh táo táo lại!!"
Màng nhĩ Sở Tê vang lên ầm ầm, bị một cái tát này đánh cho trực tiếp ngất đi. Trước khi ý thức rơi vào hỗn loạn, hắn nhìn thấy Cảnh Đế lảo đảo bước lên tế đàn, quỳ xuống hướng về Thần điện.
Xùy.
Ngu xuẩn.
Dáng vẻ Cảnh Đế hoảng loạn thất thố kia quả thực đã lấy lòng hắn, khiến trong lòng hắn rất sảng khoái.
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Sở Tê phát hiện mình đang bị nhốt trong phòng giam dưới Tế đàn. Nhà tù này hình bát giác, chính giữa khắc một ít văn tự phức tạp, Sở Tê chưa học qua, cũng không nhận ra.
Hắn ngồi ở giữa, tay chân bị xích sắt kéo dài từ bốn phía khóa chặt, không gian di chuyển chỉ vỏn vẹn ba thước vuông.
Vài ngày sau đó, liên tục có người niệm kinh trước mặt hắn, dường như đang lặp đi lặp lại《 Kính Thần Huấn · Tư Phương 》, mỗi khi Sở Tê mơ màng sắp ngủ đều sẽ ăn một roi, bị ép phải tỉnh táo.
《 Kính Thần Huấn · Tư Phương 》, nghĩa như tên, chính là quá khứ của Thần quân Tư Phương hộ quốc Nam Đường. Tục truyền, hơn một ngàn năm trước là thời kỳ cực kỳ hỗn loạn, thống lĩnh Yêu Ma bị Thần Phật tru sát, những thủ lĩnh các nhóm nhỏ khác không ai phục ai, mỗi người chiếm một vùng núi xưng vương, gây hại nhân gian.
Nam Đường có vị trí địa lý đặc thù, đứng mũi chịu sào, trở thành nơi Yêu Ma tụ tập, thương vong vô số. Chính vào lúc này, Thần quân Tư Phương tới, dùng lực lượng của bản thân đuổi những yêu ma quỷ quái đó trở về gốc gác.
Sở Tê ngáp một cái.
Mặt tiên sinh đọc sách lạnh xuống, quất hắn thêm một roi, giận dữ mắng: "Ngồi thẳng!"
Sở Tê nhìn lướt qua ông ta, mấp máy môi, ngồi thẳng lưng một cách miễn cưỡng.
Lão khọm. Sở Tê nói thầm: Đừng để ta chạy thoát ra ngoài, nếu không ta chắc chắn sẽ bắt ông khai đao trước.
Dáng ngồi hắn đoan chính, nhìn lão khọm họ Trần này tiếp tục đọc.
Tới lúc nghe được cụ thể sự kiện Thần quân cứu người, Sở Tê mới vực dậy chút tinh thần, bởi vì mỗi khi đến phần này đều sẽ có vài đoạn hình dung dung mạo Thần quân kia đẹp đến mức nào.
Cái gì mà "Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long", cái gì mà "Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng", cái gì mà "Dáng như chi lan ngọc thụ, cười như lãng nguyệt nhập hoài", cái gì mà "Mỹ tích như ngọc, cố phán diệp nhiên", cả cái gì mà "Nhan sắc tựa sớm mùa xuân, thanh nhã xuất trần"......
Sở Tê không nhớ rõ y đã cứu những ai, làm chuyện gì, chỉ biết y kinh diễm ánh ban mai, khiến trăm hoa xấu hổ khép lại, tuyệt tích nhân gian, khuynh tế cổ kim.
"Mỹ nhân như vậy, nếu đêm khuya không có người an ủi chẳng phải đáng tiếc sao?"
Lão tiên sinh Trần Vũ đang đọc đến tình tiết Thần quân cứu hai mẹ con gặp nạn trên biển, lòng tràn đầy cảm khái kính trọng. Tiên quân tư dung tuyệt diễm như vậy, lại có tâm địa từ bi với vạn vật thế này.
Bỗng nhiên nghe thấy câu nói của Sở Tê, tâm trạng kích động đến líu lo của ông ta bỗng ngưng bặt. Trần Vũ quay đầu nhìn về phía Sở Tê, không thể nào tin nổi mình đọc đi đọc lại bao nhiêu lần như vậy, mà thằng nhãi này rốt cuộc đã nghe vào thứ gì.
"Ngươi... đồ nghiệp chướng này......"
Sở Tê lập tức nở nụ cười, khuôn mặt bị rạch thành con mèo hoa kia của hắn như đang nhảy nhót: "Tiên sinh, ngươi đọc cho ta mấy lần Thần quân Tư Phương đẹp như thế nào nữa đi. Chờ ta lên giường với y thì kiểu gì chẳng phải nói chút lời ngon tiếng ngọt khen y, đúng không nào?"
Không hề bất ngờ, Sở Tê lại ăn vài roi, Trần Vũ tức đến nỗi vắt chân lên cổ bỏ chạy lấy người. Người tiếp theo tới đây đọc sách là một chàng trai trẻ tên Lương Thanh. Cậu ta chẳng thú vị gì, không hề đề cập một chữ tới bề ngoài của Tiên quân, vừa bắt đầu đã ca tụng công đức liên hồi. Sở Tê ngủ gật vài lần, lại ăn đòn vài lần, ghi tạc thư sinh đọc sách này trong lòng.
Rất nhanh sau đó hắn lại có ý xấu.
Lương Thanh đọc đoạn Tiên quân tới Thành lâu cứu người, hắn cảm thán: "Thành lâu đúng là một nơi thích hợp để tới, xé xiêm y xong ném luôn xuống lầu, tăng thêm vài phần xinh đẹp kiều diễm."
Lương Thanh đọc đoạn Tiên quân cứu người trên biển, hắn liền nói: "Tiên quân ướt thân chẳng phải càng thêm quyến rũ người ta?"
Lương Thanh đen mặt, đọc đến đoạn Tiên quân vì đối chiến với Yêu Ma mà bị thương, Sở Tê gật gù: "Nếu ta ở đó, nhất định sẽ nhân cơ hội này đạp y dưới lòng bàn chân, cho y ăn tủy biết mùi, không rời xa ta được."
Vết thương cũ của Sở Tê chưa tốt lên đã phải hứng thêm vết thương mới. Tuy đau đến run rẩy nhưng trong lòng lại cực kỳ sảng khoái.
Thần quân Tư Phương là tín ngưỡng của toàn bộ Nam Đường, y và vận quốc Nam Đường có liên hệ chặt chẽ với nhau, bảo vệ Nam Đường muôn đời không suy tàn, đây là nhận thức mà mỗi người Nam Đường đều khắc ghi trong xương cốt.
Sở Tê là ngoại lệ duy nhất.
Hắn khinh nhờn Thần, xúc phạm Thần, giẫm đạp Thần, chính là đạp lên giới hạn của vô số người mà khiêu vũ, đặc biệt là những người đọc sách từ nhỏ đã đọc qua đủ thứ Thần huấn.
Sở Tê chọc tức liên tiếp hai người đọc sách phải bỏ đi, bên tai cuối cùng cũng được yên tĩnh. Có vẻ Hoàng đế có lòng muốn trừng phạt hắn thật nặng, nên để hắn nhịn đói năm ngày liền. Sở Tê không chịu được cơn đói, ngày thứ nhất luôn la hét muốn ăn, sau khi gào đến khản đặc giọng vẫn không ai đoái hoài, hắn liền không đề cập tới nữa.
Sở Ngạn nhìn thiếu niên tóc tai bù xù bên trong qua cửa sổ Tế lao, đối phương gục đầu, lặng yên không tiếng động, nhìn qua như đã chết.
Hắn ta nhướng mày, hỏi: "Đói mấy ngày?"
"Khoảng 5 ngày." Hạ nhân bên cạnh đáp: "Bệ hạ nói trừ khi hắn thật lòng ăn năn, nếu không ngay cả một hớp nước cũng không cần cho hắn."
Con ngươi Sở Ngạn lóe lên, khóe miệng khẽ cong: "Vậy nói cách khác, hắn không điên nổi nữa?"
Hắn ta sai người mở cửa Tế lao, lúc la lúc lắc đi vào, một đường đi thẳng tới trước mặt Sở Tê, cười nhấc chân đá đá hắn: "Đồ quái dị?"
Sở Tê vẫn không nhúc nhích, miệng đã khô nứt đến chảy máu.
Sở Ngạn nghiêng đầu quan sát hắn, sau đó cười ngồi xổm xuống, duỗi tay nâng cằm hắn, nhìn vết sẹo trên mặt hắn, thở dài nói: "Thật tiếc cho một gương mặt đẹp, chắc cũng do tên chết tiệt kia xuống tay nhỉ? Ngươi ấy, mới về cung chưa tới hai năm đã đắc tội với nhiều người như vậy. Không chịu học quy tắc, không chịu nghe ai nói...... Chúng ta còn tưởng ngươi bái thần thánh phương nào, thì ra lại học theo con cóc......"
Còn chưa dứt lời, tự hắn ta đã nở nụ cười trước, nghiêng đầu nhìn về hạ nhận phía sau, nét mặt hết sức vui mừng: "Học cóc ghẻ mơ ước thịt thiên nga."
Hạ nhân đằng sau hắn ta cũng ha ha cười theo.
"Không chịu nhìn xem dáng vẻ mình thế nào. Ngươi xứng sao?"
"Tứ Hoàng tử nói rất đúng, trước kia chúng nô chỉ cảm thấy hắn điên, lại không ngờ điên nặng tới mức này."
"Nhưng đừng so hắn với người. Dù sao sinh sống với đám sói hoang kia mười năm, không mở mang được trí óc cũng là chuyện bình thường."
"Ngươi đang ngầm mắng hắn là súc sinh sao?" Sở Ngạn cười tủm tỉm hỏi. Vẻ mặt hạ nhân thoáng cứng đờ, liếc nhau một lượt, bỗng chốc im lặng. Lại nghe Sở Ngạn tiếp tục cười nói: "Nghiệt chủng yêu phi kia sinh không phải súc sinh thì là cái gì đây? Ha ha ha ha......"
Tiếng cười của hắn ta thật sự quá chói tai, Sở Tê chậm rãi ngước mắt lên. Sở Ngạn cười tới ngã trái ngã phải, đủ để nhìn ra hiện giờ hắn ta bỏ đá xuống giếng vui sướng biết bao.
Ánh mắt hắn dừng trên chiếc tai gần mình nhất, hơi nghiêng đầu, đột ngột cắn lấy.
Sở Ngạn bị bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức duỗi tay ra đẩy hắn. Sở Tê lại cắn chặt không buông, dùng sức mạnh như muốn cắn đứt tai hắn ta.
Sắc mặt Sở Ngạn trắng bệch, bỗng nhớ tới năm đầu tiên thằng nhóc điên này về cung, bởi vì có người cười nhạo hắn giống một con sói non hoang dã, hắn đã dùng tay không giật đứt lưỡi người này xuống. Cũng chính từ đó, hắn mới có ngoại hiệu "Thằng nhóc điên" này.
Năm Sở Tê năm tuổi bị ném tới nơi hoang dã cùng mẫu phi, trên người có dã tính tàn nhẫn khó thuần phục, lòng Sở Ngạn tràn đầy sợ hãi, đau đến mặt mũi trắng bệch, hắn ta biết rõ hôm nay thằng chó con này đã cắn được mình thì chắc chắn sẽ không chịu tử tế, vội vàng dỗ hắn: "Sở Tê, Sở Tê, ngươi muốn gì? Ngươi buông tha ta, ta cho ngươi hết......"
Sở Tê cắn không buông, con ngươi đen nhánh nhìn hạ nhân phía sau không dám tùy tiện tiến lên, hiển nhiên bọn họ cũng lo Sở Tê sẽ cắn đứt tai Sở Ngạn.
Sở Tê không chớp mắt nâng đôi tay bị khóa của mình lên, vẻ mặt hai hạ nhân trở nên mê man, Sở Ngạn lại hiểu được ngay lập tức: "Chìa khóa! Đưa chìa khóa cho hắn...... Không, mở khóa cho hắn! Nhanh lên!!!"
Hai hạ nhân ba chân bốn cẳng xông lên, trên trán Sở Ngạn túa ra mồ hôi lạnh, nói: "Sở Tê, ngươi hãy nghe cho kỹ! Nếu ngươi dám cắt đứt tai ta, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!"
Tròng mắt Sở Tê chuyển động, sau khi tay được giải phóng, hắn lại ra hiệu về phía đôi chân mình.
Sở Ngạn có ý giao dịch với hắn: "Ngươi thả ta ra trước, ta sẽ để bọn họ mở khóa chân cho ngươi."
Khớp hàm Sở Tê siết mạnh, Sở Ngạn nước mắt nước mũi giàn giụa: "Mở khóa cho hắn! Gỡ bỏ!"
Cuối cùng tay chân Sở Tê đã khôi phục tự do lần nữa, nhưng hắn vẫn cắn chặt tai Sở Ngạn như cũ, chậm rãi ngồi dậy đứng lên.
Bị khóa đã lâu, xương cốt khắp người hắn giống như bị phế bỏ, da thịt cũng bị từng đợt xé rách đau đớn tra tấn.
Sở Ngạn cao hơn hắn nửa cái đầu, lại không thể không nghiêng đầu phối hợp với hắn đi ra ngoài.
Tình cảnh này có chút buồn cười, Sở Ngạn sai người lui hết, nói: "Sở Tê, có phải ngươi muốn chạy hay không? Ngươi đi đi, ngươi thả ta ra rồi muốn đi chỗ nào thì đi."
Sở Tê cứ cắn lỗ tai hắn như vậy, một đường lui về hướng Thần điện, đồng thời đảo mắt quan sát tình hình xung quanh, mãi đến khi chắc chắn mình có thể chạy trốn, hắn mới nảy sinh lòng ác độc, khớp hàm đột nhiên nghiến chặt, hất mạnh đầu.
Một tiếng hét thảm vang lên.
Máu tươi tóe ra từ chỗ da thịt bị xé rách.
Sở Tê ngậm miếng tai kia lẩn trốn, nhảy lên trên cây, hắn nhổ thứ trong miệng ra, không hề quay đầu mà cứ thế nhảy thằng vào núi sâu.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Sở Ngạn: "Không phải các ngươi nói hắn bị bỏ đói năm ngày sao?! Đây là người đói năm ngày?!"
.............................................
*Tác giả có lời muốn nói:
Tác phẩm mới ~
Đây là chuyện xưa về bệnh kiều cố chấp và đóa hoa cao lãnh, vẫn là sự cẩu huyết quen thuộc kèm theo tô, sảng, điên. Bởi vì tính cách của thụ không thể dùng suy nghĩ bình thường của nhân loại để hình dung, những ai muốn bảo vệ tam quan vững mạnh xin hãy tránh lui. Thụ dùng phòng tối nhốt công, cũng ép buộc công, hơn nữa tuy rằng thụ truy công (thụ khống cực đoan chú ý né tránh), nhưng về sau công sẽ càng dịu dàng bao dung hơn (công khống cực đoan xin hãy tránh lui nốt).
Trước tạm thời gỡ mình như vậy, nghĩ được thêm sẽ viết thêm, mong ai nhảy hố hãy đọc kỹ!
Tiếp theo, đây không phải một chuyện xưa ra đời trong sự chờ mong, không dự thu không nhân khí, đại khái có thể xếp vào thể loại vì yêu phát điện _(:з "∠)_
Hy vọng các đại đại thích sẽ không ngần ngại gõ vào một bình luận yêu thích! Vô cùng cảm kích!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất