Gặp Thần (Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên)
Chương 38
Vẻ mặt Thần quân hờ hững, không chủ động cũng không phản kháng, không phải thi thể nhưng lại hơn cả một thi thể.
Sở Tê cởi được một nửa thì hết hứng thú, rầu rĩ không vui nhích tới nhìn y. Thần quân nhắm mắt, dáng vẻ hệt như lão tăng nhập định, kể cả khi y vẫn đang nằm sõng soài trên đám cỏ khô trong ngôi miếu đổ nát.
Sở Tê duỗi tay phủi bụi trên thái dương y, nhìn góc nghiêng của y, hôn 'bẹp' lên đó một cái nữa, sau đó đẩy y: "Sư phụ."
"Trời sắp mưa rồi."
Hắn vừa dứt lời, mưa đã bắt đầu rơi xuống tí tách ngoài miếu. Theo tiếng mưa to dần, gió cũng lùa vào căn phòng tồi tàn. Sở Tê giật nảy mình, vội vàng bật dậy đi đóng cửa.
Cánh cửa bên trái còn đỡ, sang đến cánh cửa bên phải, vừa đẩy được nửa đường đã rụng.
Sở Tê nhanh trí né ra, tránh khỏi thảm kịch bị cửa đè bẹp. Nhưng sau khi cánh cửa rơi xuống đất, tro bụi xộc lên vẫn bám đầy đầu đầy cổ hắn.
Hắn ho khan quạt gió, quay sang nhìn Thần quân, thấy y đã khép y phục lại, tiếp tục ngồi dậy, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng hướng về đây.
Sở Tê ngượng ngùng đi tới: "Sư phụ, cửa hỏng rồi."
"Ừ."
"Trời còn mưa."
"Ừ."
"Gió... gió càng lúc càng lớn."
"Ừ."
"Ngài 'ừ' gì chứ!" Sở Tê nóng nảy: "Nghĩ biện pháp đi nào."
"Năng lực có hạn."
"Ngài nghĩ, ta làm."
"Phải bỏ tiền."
"......" Đúng là tiền nong làm khó anh hùng hảo hán mà. Sở Tê cắn cỏ khô ngồi xuống đối diện y, mặt ủ mày chau.
Mưa ngày một nặng hạt, mái nhà chẳng mấy chốc mà dột. Sở Tê bị nước nhỏ lên mặt mới kịp phản ứng, lại quay sang nhìn Thần quân. Y đã thức thời đứng dậy, cầm đệm hương bồ đổi vị trí ngồi. Dường như y đã biết trước nên trên người không dính giọt nước mưa nào.
Sở Tê cũng thay đổi vị trí. Xem vẻ ông trời không định tha cho hắn, đi tới đâu dột tới đấy, mãi đến khi hắn ấm ức phồng má dịch tới bên cạnh Thần quân.
Thần quân vẫn tự phụ như trước, sống lưng thẳng tắp, bất động như núi.
Sở Tê bị gió thổi hơi lạnh. Thật ra không phải không thể sưởi ấm bằng linh lực, nhưng so với tự thân vận động, hắn càng thích cái ôm của Thần quân hơn.
Vì thế hắn lại nhão nhão dính dính kéo đôi tay người ta, chui vào lòng để cho y ôm mình.
Hắn thích được sư phụ ôm. Cái ôm của đối phương vô cùng ấm áp, khiến hắn quyến luyến lạ thường. Thật giống như thật lâu, thật lâu trước kia hắn cũng từng nằm gọn tại nơi này, cảm nhận hơi ấm lan tỏa.
Hắn tì tai lên ngực đối phương, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ tại đó. Phát hiện tay ôm hắn của Thần quân dần dần buông ra, thế nên lại vươn tay kéo tới, hung ha hung hăng: "Ôm chặt!"
Thần quân yên lặng vòng sát tay vào, Sở Tê hài lòng đôi chút, điều chỉnh một tư thế thoải mái trong lòng y, hỏi: "Sư phụ, ngài thành tinh từ gì vậy nha?"
"?"
"Ta đang hỏi là ngài hóa hình từ gì vậy?"
"Không biết."
"Trước khi ngài làm thần tiên thì làm gì?"
Trước một vạn năm kia... ngài làm gì?
"... Không nhớ rõ."
"Nói thử đi mà." Sở Tê năn nỉ: "Ta muốn nghe."
Hắn quấn lấy một lúc lâu, Thần quân mới chậm rãi cất lời: "Rất lâu về trước, đại khái là thời điểm ban sơ, dường như ở một nơi trắng xóa. Một nơi... rất khó hình dung."
Không biết là do có điều giấu diếm, hay là do bản thân y vốn đã kể chuyện chẳng ra gì, nghe cũng không hấp dẫn lắm: "Nơi đó muốn gì có nấy, tất cả đều dễ như trở bàn tay, nhưng ngay từ đầu đã như vậy, ngươi sẽ rất khó biết bản thân mình muốn gì... Rất mơ hồ, khó mà mô tả cụ thể."
"Sau đó ta phát hiện bên dưới có âm thanh, vì thế ta xuống dưới xem... Đó là một nơi rất đẹp, tràn ngập hết thảy, bao gồm cả những gì ngươi biết, không biết, từng thấy, chưa từng thấy, tựa như một giấc mơ. Ta đã ngẩn người tại đó rất lâu."
Trong đầu Sở Tê nhảy ra một dấu chấm hỏi.
"Chờ khi ta phát hiện toàn bộ chẳng qua đều là hư vọng*(vô căn cứ), thoáng có ý ngộ đạo, phía dưới lại lần nữa vang tiếng. Sau đó ta trông thấy ánh lửa ngập trời, tầng mây cuộn viền đỏ, lớp lớp mây lửa chất chồng, còn cả sét bạc kinh hãi thế gian, gào thét cuộn trào bên tai. Ta ở trong đó, đi mãi... đi mãi... Đi đến khi không muốn đi tiếp nữa, liền dừng lại."
"Đó là nơi nào?"
Thần quân cúi đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Không biết. Có lẽ hậu nhân đã lấy tên cho nó."
Sở Tê nhìn y. Không biết vì sao, rõ ràng câu chuyện của Thần quân không hề hấp dẫn, thậm chí còn rất mơ hồ, nhưng hắn lại cảm thấy loáng thoáng rằng mình đã từng đi qua những nơi đó, từng thấy sắc màu mỹ lệ như vậy. Có lẽ là trong giấc mơ, có lẽ là ở rất lâu về trước, hắn đi theo một người như vậy... Có lẽ là người nhỉ? Hắn cảm giác được đối phương đã từng chìm đắm trong hư vọng, lại siêu nhiên ra khỏi, tiến vào nơi mây lửa thiêu đốt kia.
Đối phương lạnh nhạt, uy nghiêm, cao lớn, thong dong, cũng cô độc.
Dường như hắn đã từng dựa vào đối phương, trải nghiệm cảm giác đi mãi... đi mãi... tới tận khi không muốn đi tiếp nữa khó có thể hình dung này.
Tay Thần quân đè lại đầu hắn: "Không kể nữa."
"Vậy ngài kể chuyện khác đi." Sở Tê nói: "Muốn nghe tiếp."
Thần quân lại yên lặng rất lâu.
"... Thời điểm ban sơ sẽ rất muốn giao lưu với đối tượng nào đó, bất cứ thứ gì cũng được. Vì thế ta bắt đầu tìm người. Tìm rồi tìm, tìm mãi... tìm mãi." Tay y khe khẽ vỗ lên người Sở Tê, như đang dỗ một đứa trẻ ngủ: "Không biết đã tìm bao lâu, nhưng vẫn không tìm được."
"Sau đó, ta băng qua một tầng hư vô xám xịt. Ở nơi này, ngươi rất khó biết bản thân đang đi về hướng nào. Ngoại trừ xung quanh, thậm chí còn không thể phân biệt rõ mình đang đi lên trên... hay là đi xuống."
Sở Tê ngáp một cái.
"Ta tốn thời gian rất lâu mới ra khỏi được nơi ấy. Về sau ta thấy một tầng mây trôi nổi, khác hoàn toàn ban đầu nhìn thấy..."
"Tiếp tục đi xuống, đi xuống mãi... Cuối cùng ta cũng dừng chân tại mặt đất. Giữa một vùng hoang vu tăm tối, ta muốn nơi đây sáng như bên trên."
"Sau đó, thế gian có ánh sáng."
"Từ Phá Thế Thiên Cư tới Quỷ Vực U Minh... rỗng tuếch."
"Tự tại tiêu dao."
"Trên đời chỉ có mình ta, cô độc lẻ loi."
"... Qua tiếp rất lâu nữa, cuối cùng Thần cũng ra đời, tiếp nối theo, ngày càng nhiều Thần và Người ra đời hơn, không đếm xuể."
"Rõ ràng có rất nhiều đối tượng để giao lưu, nhưng ta lại chẳng muốn một ai..."
"Lúc ấy ta mới biết được, thì ra ta vừa mở mắt ra đã đứng tại chỗ cao nhất rồi. Thế giới không vì ta mà sinh, thế nhân không vì ta mà chết. Ta đảm nhiệm pháp tắc tối cao, dõi trông sống chết, dõi trông thịnh thế bình an, dõi trông chiến loạn nổi lên bốn phía, luân hồi vãng thế, chỉ mình ta có thể nhìn thấy 'quả' từ 'nhân', những người còn lại đều bị bao vây hoàn toàn trong nhân quả. Có thể nhớ kỹ tất cả mọi thứ, nhưng cũng rất khó phân biệt rõ rằng nên nhớ kỹ điều gì, không nên nhớ kỹ điều gì."
"Dần dà, tất cả nối đuôi nhau trở thành 'không nên nhớ kỹ'."
"Chung quy là ta bàng quan."
"Có khi ta thường chỉ ngồi không chẳng làm gì, cũng chẳng nghĩ gì, bên người và trong lòng đều như thế giới ta căng mắt nhìn, rỗng tuếch."
"Sau đó... lại qua rất lâu, rất lâu nữa. Vào hơn một vạn năm trước, ta phát hiện trên người mình nhiều thêm một vật nhỏ..."
Y cúi đầu, thiếu niên trong lòng đã chìm vào giấc ngủ sâu, dung nhan nồng say.
"Em ấy lớn lên tại trái tim ta, trên một lớp băng rất dày. Không sinh hậu thế, không bị trói buộc bởi đạo của riêng ta." Y nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào dung nhan tinh xảo của thiếu niên, giọng nói khàn khàn: "Ta nghĩ, đây có thể là... liên hệ duy nhất với ta."
Y cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn bóng của người trong lòng.
Ta nhìn em khoái ý, nhìn em phong quang, nhìn em tiêu dao, nhìn em nhận hết cưng chiều, cũng nhìn thấy em đứng suy tư mê man trước Vong Xuyên.
Ta trùng tố một bộ thân xác phàm thế, mai danh ẩn tích tới thăm em, muốn trợ giúp em hóa giải hoang mang, lại không ngờ chỉ mới đó thôi... đã không thấy tung tích của em nữa.
Ta nghĩ, vật nhỏ của ta dù vào luân hồi thì hẳn cũng phải là thiên chi kiêu tử, không ai sánh bằng.
Nào ai dám làm tổn thương, nào ai dám động đến.
Nhưng ta cũng lại... quên mất cái ác của lòng người.
Một vạn năm so với chư thần khác cũng đủ dài, nhưng với thiên địa mà nói... chẳng qua chỉ như một nhịp thở, một cái búng tay.
Chưa bao giờ cảm thấy những ngày này lâu dài là bao. Vừa ấp ủ tìm em, vừa tiện tay làm việc thiện, muốn tích lũy thêm cho em chút phúc báo, để em sống càng tốt hơn.
Chỉ tùy tiện ngẫm lại, em đã định sẵn được sống tốt. Suy nghĩ còn chưa kịp tới ngã rẽ, tại sao lại thành như vậy chứ.
Thì ra một vạn năm này dài như vậy, dài đến nỗi suýt chút nữa... là không gặp lại được... vật nhỏ của ta.
Ấy vậy mà ta cũng ở trong nhân quả, như muôn nghìn chúng sinh, ngoảnh lại không thấy điểm bắt đầu, nhìn về trước không biết kết cục. Không nhìn thấu mệnh của em, cũng không đo được lòng em.
Nếu nói Dạng Nguyệt là vướng bận... thì em lại càng như tra tấn. Muốn đẩy nhưng không đẩy ra, muốn rời nhưng không rời được. Chỉ đành phải thấp thỏm, phải lo lắng, phải ôm lòng ưu phiền nôn nóng, phải chần chừ không biết theo ai.
Đao - đường - ngọt - đắng, muốn bỏ khó bỏ, muốn chia khó chia, chỉ còn cách nuốt hết một ngụm.
Trận mưa nặng hạt trút xuống đất, có lẽ vì ngứa nên lúc Sở Tê ngủ mơ bỗng nhiên nhấc tay cào tai mình. Hắn ngủ không biết trời trăng, cũng không biết nặng nhẹ, mới lát thôi đã cào thành một vệt đỏ. Thần quân kéo tay hắn xuống, cọ lòng bàn tay lên nơi hắn cào.
Dường như được cọ thoải mái, Sở Tê rụt tay, một lần nữa an tĩnh trở lại.
Mưa cả đêm không ngớt. Khi Sở Tê tỉnh dậy, phát hiện nước đã ngập vào tận miếu, hơn nữa còn chậm rãi đánh úp về phía này như rắn độc. Hắn kinh hãi bật dậy từ trong lòng Thần quân, lập tức túm cỏ khô quét ra ngoài, vừa dụi mắt vừa kêu: "Làm sao bây giờ sư phụ ơi, nước vào tận đây rồi!"
"Dịch về sau."
"... Nào có ai như ngài chứ!"
"Vậy em nghĩ biện pháp."
"Ta muốn đi ở khách điếm."
"Em đi đi."
"......" Sở Tê lao lực quét nước ra ngoài, lại lấy cỏ khô lót đầy đất, tạm thời ngăn chặn nước mưa tiếp tục tràn vào. Hắn trở về, ngồi xổm trước mặt Thần quân, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Sở Tê có kinh nghiệm sinh tồn phong phú, nhưng kinh nghiệm sống những ngày lành lại chẳng có. Thậm chí hắn còn chẳng phân biệt được ở nhân gian có nghề gì. Dĩ nhiên... dù phân biệt rõ thì cũng chưa chắc hắn đã làm.
Thần quân nhắm mắt không nhìn hắn.
Sở Tê duỗi tay vạch mắt y, bị y nhấc tay gạt ra: "Thả ta, ta đi kiếm tiền."
"Ngài nói với ta kiếm thế nào đi, có việc cứ để đệ tử làm thay là được."
"Còn có một câu 'Dạy đồ đệ hết, đói chết sư phụ'*(ý nghĩa: nếu dạy hết bản lĩnh cho đồ đệ, sư phụ sẽ không còn việc gì làm để sống, bởi vì bản lĩnh của đồ đệ và sư phụ giống nhau)."
"Ây dà sư phụ ơi ta nuôi ngài mà!"
"Nuôi ta như súc sinh?" Thần quân nói: "Thật cũng không cần."
"Ta mua bánh hoa cho ngài ăn."
Bằng không sao lại nói Sở Tê có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích chứ. Hắn đã tự kéo bánh hoa vào sổ đen, bây giờ vì nuôi sống sư phụ mà lại chính miệng xách ra.
Sư phụ chậm rãi lắc đầu, nói: "Bây giờ ta đổi sang ăn bánh quả."
"Ta mua bánh quả cho ngài nha."
"Em mua về rồi nói điều kiện với ta sau."
Sở Tê trừng y một lát: "Đi thì đi!"
Hắn đứng lên, chợt nghe Thần quân nói: "Ta không ăn đồ trộm cướp, thọ nguyên sẽ bị thiệt hại."
"Ngài có thể sống lâu như vậy, chiết bớt một ít đã là gì?"
Thần quân thong thả ung dung, không nói đạo lý: "Không ăn, không ăn."
Sở Tê nhéo nhéo ngón tay, ánh mắt bỗng dừng trên phát quan bằng ngọc trên đầu y. Hắn cọ cọ tay lên người, đang định tới đoạt lấy, Thần quân lại bỗng ngước mắt.
Sở Tê lập tức chắp tay sau lưng.
"Lấy đồ của ta đi đổi lấy đồ ăn mà còn làm giao dịch với ta? Sở Tê, em dùng mạch suy luận của mình một chút đi, em thấy hợp lý sao?"
"Có gì mà không hợp lý?" Sở Tê nói: "Đồ của sư phụ chính là đồ của ta, người sư phụ cũng là của ta."
"Vậy xin hỏi khi tay trái và tay phải của em đánh nhau, em mong bên nào sẽ bị thương nặng hơn?"
Sở Tê nhìn tay trái mình, lại nhìn sang tay phải, nhíu mày.
Thần quân tung mồi nhử đúng lúc: "Thả sư phụ ra, sư phụ sẽ dẫn em qua ngày lành."
......................................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thất: Ngày lành cùng sư phụ, ừm...
Sư phụ: Nghĩ cẩn thận, nghĩ từ từ.
Sở Tê cởi được một nửa thì hết hứng thú, rầu rĩ không vui nhích tới nhìn y. Thần quân nhắm mắt, dáng vẻ hệt như lão tăng nhập định, kể cả khi y vẫn đang nằm sõng soài trên đám cỏ khô trong ngôi miếu đổ nát.
Sở Tê duỗi tay phủi bụi trên thái dương y, nhìn góc nghiêng của y, hôn 'bẹp' lên đó một cái nữa, sau đó đẩy y: "Sư phụ."
"Trời sắp mưa rồi."
Hắn vừa dứt lời, mưa đã bắt đầu rơi xuống tí tách ngoài miếu. Theo tiếng mưa to dần, gió cũng lùa vào căn phòng tồi tàn. Sở Tê giật nảy mình, vội vàng bật dậy đi đóng cửa.
Cánh cửa bên trái còn đỡ, sang đến cánh cửa bên phải, vừa đẩy được nửa đường đã rụng.
Sở Tê nhanh trí né ra, tránh khỏi thảm kịch bị cửa đè bẹp. Nhưng sau khi cánh cửa rơi xuống đất, tro bụi xộc lên vẫn bám đầy đầu đầy cổ hắn.
Hắn ho khan quạt gió, quay sang nhìn Thần quân, thấy y đã khép y phục lại, tiếp tục ngồi dậy, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng hướng về đây.
Sở Tê ngượng ngùng đi tới: "Sư phụ, cửa hỏng rồi."
"Ừ."
"Trời còn mưa."
"Ừ."
"Gió... gió càng lúc càng lớn."
"Ừ."
"Ngài 'ừ' gì chứ!" Sở Tê nóng nảy: "Nghĩ biện pháp đi nào."
"Năng lực có hạn."
"Ngài nghĩ, ta làm."
"Phải bỏ tiền."
"......" Đúng là tiền nong làm khó anh hùng hảo hán mà. Sở Tê cắn cỏ khô ngồi xuống đối diện y, mặt ủ mày chau.
Mưa ngày một nặng hạt, mái nhà chẳng mấy chốc mà dột. Sở Tê bị nước nhỏ lên mặt mới kịp phản ứng, lại quay sang nhìn Thần quân. Y đã thức thời đứng dậy, cầm đệm hương bồ đổi vị trí ngồi. Dường như y đã biết trước nên trên người không dính giọt nước mưa nào.
Sở Tê cũng thay đổi vị trí. Xem vẻ ông trời không định tha cho hắn, đi tới đâu dột tới đấy, mãi đến khi hắn ấm ức phồng má dịch tới bên cạnh Thần quân.
Thần quân vẫn tự phụ như trước, sống lưng thẳng tắp, bất động như núi.
Sở Tê bị gió thổi hơi lạnh. Thật ra không phải không thể sưởi ấm bằng linh lực, nhưng so với tự thân vận động, hắn càng thích cái ôm của Thần quân hơn.
Vì thế hắn lại nhão nhão dính dính kéo đôi tay người ta, chui vào lòng để cho y ôm mình.
Hắn thích được sư phụ ôm. Cái ôm của đối phương vô cùng ấm áp, khiến hắn quyến luyến lạ thường. Thật giống như thật lâu, thật lâu trước kia hắn cũng từng nằm gọn tại nơi này, cảm nhận hơi ấm lan tỏa.
Hắn tì tai lên ngực đối phương, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ tại đó. Phát hiện tay ôm hắn của Thần quân dần dần buông ra, thế nên lại vươn tay kéo tới, hung ha hung hăng: "Ôm chặt!"
Thần quân yên lặng vòng sát tay vào, Sở Tê hài lòng đôi chút, điều chỉnh một tư thế thoải mái trong lòng y, hỏi: "Sư phụ, ngài thành tinh từ gì vậy nha?"
"?"
"Ta đang hỏi là ngài hóa hình từ gì vậy?"
"Không biết."
"Trước khi ngài làm thần tiên thì làm gì?"
Trước một vạn năm kia... ngài làm gì?
"... Không nhớ rõ."
"Nói thử đi mà." Sở Tê năn nỉ: "Ta muốn nghe."
Hắn quấn lấy một lúc lâu, Thần quân mới chậm rãi cất lời: "Rất lâu về trước, đại khái là thời điểm ban sơ, dường như ở một nơi trắng xóa. Một nơi... rất khó hình dung."
Không biết là do có điều giấu diếm, hay là do bản thân y vốn đã kể chuyện chẳng ra gì, nghe cũng không hấp dẫn lắm: "Nơi đó muốn gì có nấy, tất cả đều dễ như trở bàn tay, nhưng ngay từ đầu đã như vậy, ngươi sẽ rất khó biết bản thân mình muốn gì... Rất mơ hồ, khó mà mô tả cụ thể."
"Sau đó ta phát hiện bên dưới có âm thanh, vì thế ta xuống dưới xem... Đó là một nơi rất đẹp, tràn ngập hết thảy, bao gồm cả những gì ngươi biết, không biết, từng thấy, chưa từng thấy, tựa như một giấc mơ. Ta đã ngẩn người tại đó rất lâu."
Trong đầu Sở Tê nhảy ra một dấu chấm hỏi.
"Chờ khi ta phát hiện toàn bộ chẳng qua đều là hư vọng*(vô căn cứ), thoáng có ý ngộ đạo, phía dưới lại lần nữa vang tiếng. Sau đó ta trông thấy ánh lửa ngập trời, tầng mây cuộn viền đỏ, lớp lớp mây lửa chất chồng, còn cả sét bạc kinh hãi thế gian, gào thét cuộn trào bên tai. Ta ở trong đó, đi mãi... đi mãi... Đi đến khi không muốn đi tiếp nữa, liền dừng lại."
"Đó là nơi nào?"
Thần quân cúi đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Không biết. Có lẽ hậu nhân đã lấy tên cho nó."
Sở Tê nhìn y. Không biết vì sao, rõ ràng câu chuyện của Thần quân không hề hấp dẫn, thậm chí còn rất mơ hồ, nhưng hắn lại cảm thấy loáng thoáng rằng mình đã từng đi qua những nơi đó, từng thấy sắc màu mỹ lệ như vậy. Có lẽ là trong giấc mơ, có lẽ là ở rất lâu về trước, hắn đi theo một người như vậy... Có lẽ là người nhỉ? Hắn cảm giác được đối phương đã từng chìm đắm trong hư vọng, lại siêu nhiên ra khỏi, tiến vào nơi mây lửa thiêu đốt kia.
Đối phương lạnh nhạt, uy nghiêm, cao lớn, thong dong, cũng cô độc.
Dường như hắn đã từng dựa vào đối phương, trải nghiệm cảm giác đi mãi... đi mãi... tới tận khi không muốn đi tiếp nữa khó có thể hình dung này.
Tay Thần quân đè lại đầu hắn: "Không kể nữa."
"Vậy ngài kể chuyện khác đi." Sở Tê nói: "Muốn nghe tiếp."
Thần quân lại yên lặng rất lâu.
"... Thời điểm ban sơ sẽ rất muốn giao lưu với đối tượng nào đó, bất cứ thứ gì cũng được. Vì thế ta bắt đầu tìm người. Tìm rồi tìm, tìm mãi... tìm mãi." Tay y khe khẽ vỗ lên người Sở Tê, như đang dỗ một đứa trẻ ngủ: "Không biết đã tìm bao lâu, nhưng vẫn không tìm được."
"Sau đó, ta băng qua một tầng hư vô xám xịt. Ở nơi này, ngươi rất khó biết bản thân đang đi về hướng nào. Ngoại trừ xung quanh, thậm chí còn không thể phân biệt rõ mình đang đi lên trên... hay là đi xuống."
Sở Tê ngáp một cái.
"Ta tốn thời gian rất lâu mới ra khỏi được nơi ấy. Về sau ta thấy một tầng mây trôi nổi, khác hoàn toàn ban đầu nhìn thấy..."
"Tiếp tục đi xuống, đi xuống mãi... Cuối cùng ta cũng dừng chân tại mặt đất. Giữa một vùng hoang vu tăm tối, ta muốn nơi đây sáng như bên trên."
"Sau đó, thế gian có ánh sáng."
"Từ Phá Thế Thiên Cư tới Quỷ Vực U Minh... rỗng tuếch."
"Tự tại tiêu dao."
"Trên đời chỉ có mình ta, cô độc lẻ loi."
"... Qua tiếp rất lâu nữa, cuối cùng Thần cũng ra đời, tiếp nối theo, ngày càng nhiều Thần và Người ra đời hơn, không đếm xuể."
"Rõ ràng có rất nhiều đối tượng để giao lưu, nhưng ta lại chẳng muốn một ai..."
"Lúc ấy ta mới biết được, thì ra ta vừa mở mắt ra đã đứng tại chỗ cao nhất rồi. Thế giới không vì ta mà sinh, thế nhân không vì ta mà chết. Ta đảm nhiệm pháp tắc tối cao, dõi trông sống chết, dõi trông thịnh thế bình an, dõi trông chiến loạn nổi lên bốn phía, luân hồi vãng thế, chỉ mình ta có thể nhìn thấy 'quả' từ 'nhân', những người còn lại đều bị bao vây hoàn toàn trong nhân quả. Có thể nhớ kỹ tất cả mọi thứ, nhưng cũng rất khó phân biệt rõ rằng nên nhớ kỹ điều gì, không nên nhớ kỹ điều gì."
"Dần dà, tất cả nối đuôi nhau trở thành 'không nên nhớ kỹ'."
"Chung quy là ta bàng quan."
"Có khi ta thường chỉ ngồi không chẳng làm gì, cũng chẳng nghĩ gì, bên người và trong lòng đều như thế giới ta căng mắt nhìn, rỗng tuếch."
"Sau đó... lại qua rất lâu, rất lâu nữa. Vào hơn một vạn năm trước, ta phát hiện trên người mình nhiều thêm một vật nhỏ..."
Y cúi đầu, thiếu niên trong lòng đã chìm vào giấc ngủ sâu, dung nhan nồng say.
"Em ấy lớn lên tại trái tim ta, trên một lớp băng rất dày. Không sinh hậu thế, không bị trói buộc bởi đạo của riêng ta." Y nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào dung nhan tinh xảo của thiếu niên, giọng nói khàn khàn: "Ta nghĩ, đây có thể là... liên hệ duy nhất với ta."
Y cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn bóng của người trong lòng.
Ta nhìn em khoái ý, nhìn em phong quang, nhìn em tiêu dao, nhìn em nhận hết cưng chiều, cũng nhìn thấy em đứng suy tư mê man trước Vong Xuyên.
Ta trùng tố một bộ thân xác phàm thế, mai danh ẩn tích tới thăm em, muốn trợ giúp em hóa giải hoang mang, lại không ngờ chỉ mới đó thôi... đã không thấy tung tích của em nữa.
Ta nghĩ, vật nhỏ của ta dù vào luân hồi thì hẳn cũng phải là thiên chi kiêu tử, không ai sánh bằng.
Nào ai dám làm tổn thương, nào ai dám động đến.
Nhưng ta cũng lại... quên mất cái ác của lòng người.
Một vạn năm so với chư thần khác cũng đủ dài, nhưng với thiên địa mà nói... chẳng qua chỉ như một nhịp thở, một cái búng tay.
Chưa bao giờ cảm thấy những ngày này lâu dài là bao. Vừa ấp ủ tìm em, vừa tiện tay làm việc thiện, muốn tích lũy thêm cho em chút phúc báo, để em sống càng tốt hơn.
Chỉ tùy tiện ngẫm lại, em đã định sẵn được sống tốt. Suy nghĩ còn chưa kịp tới ngã rẽ, tại sao lại thành như vậy chứ.
Thì ra một vạn năm này dài như vậy, dài đến nỗi suýt chút nữa... là không gặp lại được... vật nhỏ của ta.
Ấy vậy mà ta cũng ở trong nhân quả, như muôn nghìn chúng sinh, ngoảnh lại không thấy điểm bắt đầu, nhìn về trước không biết kết cục. Không nhìn thấu mệnh của em, cũng không đo được lòng em.
Nếu nói Dạng Nguyệt là vướng bận... thì em lại càng như tra tấn. Muốn đẩy nhưng không đẩy ra, muốn rời nhưng không rời được. Chỉ đành phải thấp thỏm, phải lo lắng, phải ôm lòng ưu phiền nôn nóng, phải chần chừ không biết theo ai.
Đao - đường - ngọt - đắng, muốn bỏ khó bỏ, muốn chia khó chia, chỉ còn cách nuốt hết một ngụm.
Trận mưa nặng hạt trút xuống đất, có lẽ vì ngứa nên lúc Sở Tê ngủ mơ bỗng nhiên nhấc tay cào tai mình. Hắn ngủ không biết trời trăng, cũng không biết nặng nhẹ, mới lát thôi đã cào thành một vệt đỏ. Thần quân kéo tay hắn xuống, cọ lòng bàn tay lên nơi hắn cào.
Dường như được cọ thoải mái, Sở Tê rụt tay, một lần nữa an tĩnh trở lại.
Mưa cả đêm không ngớt. Khi Sở Tê tỉnh dậy, phát hiện nước đã ngập vào tận miếu, hơn nữa còn chậm rãi đánh úp về phía này như rắn độc. Hắn kinh hãi bật dậy từ trong lòng Thần quân, lập tức túm cỏ khô quét ra ngoài, vừa dụi mắt vừa kêu: "Làm sao bây giờ sư phụ ơi, nước vào tận đây rồi!"
"Dịch về sau."
"... Nào có ai như ngài chứ!"
"Vậy em nghĩ biện pháp."
"Ta muốn đi ở khách điếm."
"Em đi đi."
"......" Sở Tê lao lực quét nước ra ngoài, lại lấy cỏ khô lót đầy đất, tạm thời ngăn chặn nước mưa tiếp tục tràn vào. Hắn trở về, ngồi xổm trước mặt Thần quân, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Sở Tê có kinh nghiệm sinh tồn phong phú, nhưng kinh nghiệm sống những ngày lành lại chẳng có. Thậm chí hắn còn chẳng phân biệt được ở nhân gian có nghề gì. Dĩ nhiên... dù phân biệt rõ thì cũng chưa chắc hắn đã làm.
Thần quân nhắm mắt không nhìn hắn.
Sở Tê duỗi tay vạch mắt y, bị y nhấc tay gạt ra: "Thả ta, ta đi kiếm tiền."
"Ngài nói với ta kiếm thế nào đi, có việc cứ để đệ tử làm thay là được."
"Còn có một câu 'Dạy đồ đệ hết, đói chết sư phụ'*(ý nghĩa: nếu dạy hết bản lĩnh cho đồ đệ, sư phụ sẽ không còn việc gì làm để sống, bởi vì bản lĩnh của đồ đệ và sư phụ giống nhau)."
"Ây dà sư phụ ơi ta nuôi ngài mà!"
"Nuôi ta như súc sinh?" Thần quân nói: "Thật cũng không cần."
"Ta mua bánh hoa cho ngài ăn."
Bằng không sao lại nói Sở Tê có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích chứ. Hắn đã tự kéo bánh hoa vào sổ đen, bây giờ vì nuôi sống sư phụ mà lại chính miệng xách ra.
Sư phụ chậm rãi lắc đầu, nói: "Bây giờ ta đổi sang ăn bánh quả."
"Ta mua bánh quả cho ngài nha."
"Em mua về rồi nói điều kiện với ta sau."
Sở Tê trừng y một lát: "Đi thì đi!"
Hắn đứng lên, chợt nghe Thần quân nói: "Ta không ăn đồ trộm cướp, thọ nguyên sẽ bị thiệt hại."
"Ngài có thể sống lâu như vậy, chiết bớt một ít đã là gì?"
Thần quân thong thả ung dung, không nói đạo lý: "Không ăn, không ăn."
Sở Tê nhéo nhéo ngón tay, ánh mắt bỗng dừng trên phát quan bằng ngọc trên đầu y. Hắn cọ cọ tay lên người, đang định tới đoạt lấy, Thần quân lại bỗng ngước mắt.
Sở Tê lập tức chắp tay sau lưng.
"Lấy đồ của ta đi đổi lấy đồ ăn mà còn làm giao dịch với ta? Sở Tê, em dùng mạch suy luận của mình một chút đi, em thấy hợp lý sao?"
"Có gì mà không hợp lý?" Sở Tê nói: "Đồ của sư phụ chính là đồ của ta, người sư phụ cũng là của ta."
"Vậy xin hỏi khi tay trái và tay phải của em đánh nhau, em mong bên nào sẽ bị thương nặng hơn?"
Sở Tê nhìn tay trái mình, lại nhìn sang tay phải, nhíu mày.
Thần quân tung mồi nhử đúng lúc: "Thả sư phụ ra, sư phụ sẽ dẫn em qua ngày lành."
......................................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thất: Ngày lành cùng sư phụ, ừm...
Sư phụ: Nghĩ cẩn thận, nghĩ từ từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất