Gặp Thần (Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên)
Chương 52
Tranh Núi Sông Cửu Châu là một thế giới khác do Dạng Nguyệt sáng tạo ra, hơn nữa còn là một thế giới có sinh linh.
Mỗi thân cây mỗi ngọn cỏ ở đây đều không khác gì bên ngoài, thậm chí còn có thể nhìn thấy sương mù hơi mỏng trong rừng.
Bắt vài người vào đây hoàn toàn có thể tự cung tự cấp.
Gió nhẹ luồn qua người, bên tai Sở Tê chợt lạnh.
Ngày xưa luôn là hắn dính Thần quân muốn này muốn nọ, đây chính là lần đầu tiên Thần quân chủ động nói muốn hắn.
Vòng vàng trên cổ tay và cổ chân khóa hắn lại, vòng vàng kia cực kỳ vừa vặn, như được đặt làm riêng cho hắn. Không quá chặt cũng không quá lỏng, đeo trên tay chân không khác gì vật trang sức.
Lần đầu tiên Sở Tê cảm nhận được mùi vị bị gông cùm xiềng xích ràng buộc, có lẽ vì đối phương là sư phụ nên hắn vậy mà không cảm thấy sợ hãi và lo lắng chút nào.
Cử chỉ của sư phụ luôn thanh thanh đạm đạm, khiến người ta rất khó cảm nhận được cảm xúc của y. Ngón tay y miết lên vành tai Sở Tê, khiến hắn không kiểm soát được khẽ co bả vai lên.
Tác phong hành động của Sở Tê luôn chứa đựng sự tàn nhẫn, ngây thơ không biết sợ mà tìm kiếm đòi hỏi dựa vào bản năng, mục tiêu rõ ràng.
Thần quân thì ngược lại hoàn toàn với hắn. Y rất điềm tĩnh, cử chỉ nhẹ nhàng chậm rãi như đang lướt ngón tay trên dây đàn, tấu một khúc nhạc thư giãn.
Mặc dù ngoài miệng Sở Tê nói không cần, nhưng chỉ bị nghiền một lúc đã cảm thấy khắp người đều sắp mềm ra, càng miễn bàn đến Thần quân còn kề sát bên chóp mũi hắn, cố ý dẫn dụ hắn.
"Ta nói ngài biết!" Sở Tê kiềm chế xúc động muốn dẩu môi, nói: "Tốt nhất ngài nên cẩn thận chút, nếu không ngài bị thương ta không chịu trách nhiệm đâu."
Ngón tay Thần quân di chuyển từ thái dương tới luồn vào tóc hắn, y hôn nhẹ lên chóp mũi hắn, hỏi: "Cẩn thận điều gì?"
Sở Tê nhướng mày, nói: "Ta đã kể với ngài người ở Sở quán lần trước chết nào rồi phải không?"
Thần quân gật đầu, nói: "Đúng là sợ thật."
"Đó." Sở Tê nói: "Tốt nhất ngài nên có chừng mực, ta không muốn bắt nạt ngài đâu."
Thần quân ôm hắn lên bằng một tay, Sở Tê bị y câu vào lòng hệt búp bê vải.
Đám sương quanh quẩn đằng xa bị gió thổi tan, có lẽ vì không gian trong Tranh Núi Sông khác với bên ngoài, sau khi lớp vỏ bọc sương mù bị đẩy ra, bên trong rừng ấy vậy hiển lộ một thân cây trắng trong, hai trái cây hồng hồng treo trên tán lá xanh tươi, nhìn qua như anh đào, khiến người ta hết sức vừa ý.
Thần quân hỏi hắn: "Em chuẩn bị bắt nạt ta kiểu gì?"
Gió càng lạnh hơn, Sở Tê nổi da gà, nói: "Không phải ngài muốn biết đấy chứ?"
"Đúng, ta đang rất muốn biết."
Tiếng gió rừng rít vang, cành lá xanh biếc xào xạc lay động, trái cây đong đưa qua lại.
Sở Tê nhìn thoáng qua, lại quay sang nhìn Thần quân, nói: "Ngài biết bản thân mình đang làm gì không?"
"Vậy em biết bản thân mình đang hỏi gì không?"
"......"
Sở Tê mấp máy môi, trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ, hơn nữa còn rất mất tự nhiên.
Sao tự nhiên Thần quân lại trở nên cường thế rồi... Giọng điệu này, lời nói này, còn cả cử chỉ hành động của y đều loáng thoáng lộ ra hương vị khó mà miêu tả, tựa như dã thú đi săn khoác trên mình da lông cao quý lộng lẫy, vừa ưu nhã vừa bại hoại.
Nhưng thợ săn lẽ ra nên là Sở Tê mới đúng... biến thành sư phụ từ lúc nào rồi?
Gió thổi khiến cho lá cây ào ào rơi xuống, phiến lá kia nhẹ nhàng cọ qua thân cây, sau đó đáp xuống rễ cây, cổ vũ cho gió thổi tới, lại vì dính hơi ẩm của rễ cây mà không hề bay đi, chỉ có thể không ngừng chao đảo ngả nghiêng tại rễ cây.
Sở Tê rất khó hình dung cảm giác trong lòng.
Sư phụ trong lòng hắn vẫn luôn cao nhã thánh khiết, mặc dù hắn đã từng xúc phạm thần linh, mặc dù hắn đã từng nghĩ tới một ngày sẽ cho tất cả mọi người biết Thần quân nằm rạp dưới chân hắn, hôn lên đầu ngón chân hắn, gọi hắn một tiếng ông nội...
...Lấy nó làm mục đích, giẫm đạp lên tín ngưỡng của những người bắt nạt hắn.
Nhưng sau khi gặp được sư phụ, hắn đã biết... rằng cả đời này sẽ không thể thực hiện được mộng tưởng như vậy.
Bởi vì Thần của hắn vốn nên cao cao tại thượng, vốn nên không dính bụi trần. Nếu ai dám to gan nảy sinh chung ý nghĩ như bản thân lúc trước, Sở Tê nhất định phải diệt trừ cho sảng khoái.
Sở Tê nhìn thoáng qua lá cây lắc qua lắc lại chỗ rễ cây, lại nhìn thoáng qua gương mặt thuần tịnh thánh khiết của Thần quân, theo bản năng muốn cử động hai chân, chợt thấy đối phương ngước mắt nhìn về phía hắn.
"Ngài... ngài..." Sở Tê vẫn cứ phô trương thanh thế: "Ta thật sự sẽ bắt nạt ngài đấy, ngài còn dám..."
Thần quân nhích người từ dưới lên trên, một lần nữa hôn lên môi hắn.
Sở Tê bỗng không dám thở mạnh tiếng nào.
Hắn nhìn khuôn mặt đối phương chậm rãi rời khỏi, giữa môi vẫn còn sót lại mùi vị của phiến lá kia, khiến hắn thoáng rùng mình.
"Rốt cuộc em..." Thần quân sát lại gần hắn, khe khẽ hỏi: "... Muốn bắt nạt sư phụ thế nào?"
"Tất nhiên là... đợi ngài Nhập thì... cắn chết ngài."
Thần quân cười thành tiếng: "Vậy em tới cắn chết ta đi."
Sở Tê bỗng nhiên nhướng mày, lại chậm rãi giãn ra. Hắn ngơ ngác nhìn sư phụ, ấp úng nói: "Ngài... ngài còn dám...... Ngài không muốn sống nữa rồi."
Hắn lại nhíu mi, viền mắt đo đỏ.
Thời tiết trong Tranh Núi Sông thay đổi, không theo quy luật xuân hạ thu đông như bên ngoài, có lẽ vì chủ nhân yêu thích nên phần lớn thời gian đều là mùa xuân và mùa thu, ngày đêm luân chuyển thì không khác gì bên ngoài.
Khi Sở Tê tiến vào là ban ngày, khi ngủ là ban đêm. Ban đêm liên tục tỉnh vài lần, cảm giác như mình bị ném vào trong chảo dầu, một chiếc xẻng duỗi vào, mạnh mẽ khuấy đảo tới lui.
Hắn cực kỳ sợ hãi.
Hắn nghĩ chắc chắn sư phụ không muốn sống nữa rồi, nhưng y không muốn sống nữa thì mình phải làm sao đây? Nếu sư phụ chết, hắn phải làm gì đây?
Hắn lo lắng hỏi, Thần quân lại như chẳng hề băn khoăn về vấn đề này. Hắn càng lo lắng, đối phương càng không muốn sống.
Sở Tê tiếp tục ngủ...
Có lẽ là ngủ.
Sở Tê nghĩ, cao hơn có thể là hôn mê.
Khi hắn tỉnh táo lại lần nữa, bầu trời trong Tranh Núi Sông đã biến thành màu tím của đêm tối, ánh sao điểm xuyết, cực kỳ mộng mơ.
Sở Tê bị khuấy đảo không biết bao lâu giật mình ngồi dậy, sau đó nhấp miệng một cái, không dám động đậy mạnh.
Hắn lẳng lặng rụt chân vào, ánh mắt tìm tòi bốn phía, sau đó thấy được hình bóng quen thuộc cạnh dòng sông bên trái.
Thần quân vẫn giữ dáng vẻ cao nhã thánh khiết kia, tựa như chưa từng ngã vào bụi trần, cũng chưa từng cùng múa với nước bùn, chưa từng hóa thân thành dã thú, từ đầu đến cuối luôn khoác lên mình bề ngoài cao quý lộng lẫy kia, thần thánh mà không thể xâm phạm.
Sở Tê chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, hắn quan sát trái phải, không thấy da lông có thể khoác lên người, bèn không nhúc nhích nữa.
Còn lặng lẽ co chân vòng tay che đậy vài vị trí trọng yếu.
Hắn tiếp tục lặng lẽ nhìn Thần quân, đúng lúc đối diện với ánh mắt của y, hắn lại tránh đi. Tiếp đó, hắn nghe thấy tiếng vạt y phục cọ qua mặt cỏ.
Sở Tê khẽ đảo mắt, che mình càng kín hơn.
Thần quân ngồi thấp xuống trước mặt hắn, nói: "Thế nào? Biết thẹn thùng?"
Sở Tê nhìn y, nhíu mày rầu rĩ nói: "Ngài khỏe không?"
"Em chỉ điều gì?"
"... Ta khó chịu." Sở Tê lẩm bẩm nói: "Ta đã như vậy thì chắc chắn ngài còn khó chịu hơn, phải không?"
Thần quân nói bằng giọng nghiền ngẫm: "Ừm..."
"Ngài xem ngài vừa làm gì đi." Sở Tê oán trách: "Nếu ảnh hưởng tới mạng người thì làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy." Thần quân nói theo hắn: "Nếu ta chết thì phải làm sao bây giờ?"
Sở Tê cảm thấy sư phụ hơi ngớ ngẩn, đến lúc này mới tính tới vấn đề này, nhưng hắn vẫn suy nghĩ một lát, đưa ra một biện pháp bảo vệ an toàn cho sư phụ: "Không thì... sau này để ta Nhập đi."
Thần quân: "......?"
"... Ta biết chừng mực hơn ngài." Sở Tê tận tình khuyên bảo: "Ngài như vậy là không được."
"Sở Tê." Thần quân mặt không cảm xúc, cuối cùng quyết định nhìn thẳng vào vấn đề này: "Em nhầm rồi, người hôm đó em nhìn thấy không chết vì Nhập vào Nạp, hắn mắc bệnh."
"Bệnh?"
"Đúng vậy." Thần quân nhìn chăm chú vào đôi mắt trong trẻo của hắn, nói: "Hắn chết vì một loại bệnh, không phải chỉ đơn giản là bị cắn chết như em nghĩ."
"... Là bệnh. "
Thần quân cởi áo ngoài từ trên người xuống, khoác lên người hắn, đưa ra kết luận: "Vậy nên sư phụ sẽ không chết, cũng sẽ không khó chịu ở bất kỳ đâu. Bắt nạt em khiến sư phụ rất vui thích, hiểu rõ chưa?"
Sở Tê bỗng nhiên im lặng.
Hắn chậm rãi cúi thấp đầu xuống, đầu càng ngày càng thấp... càng ngày càng thấp... sắp thấp tới tận chân.
Thần quân đứng dậy, một lần nữa trở về bờ sông, bọc theo ít mứt và điểm tâm vào lụa trắng. Y không cười nhạo Sở Tê, cũng không tiếp tục nói về đề tài vừa rồi, tránh cho hắn càng thêm tự bế.
Bình thường đứa trẻ 18 tuổi sẽ khó hiểu về loại chuyện này. Sở Tê luôn thể hiện dáng vẻ rất lõi đời trước mặt hắn, đơn giản chỉ vì cho rằng Thần quân đơn thuần hơn cả hắn, không rành thế sự hơn cả hắn.
Chẳng qua dù không tính một thân phận khác thì y cũng là người đã sống vạn năm, Sở Tê mới trải đời mười mấy năm sao có thể so được.
Không phải y không hiểu, không phải y đơn thuần, chỉ là y không thèm để ý tới mà thôi.
Y chưa từng chủ động bắt nạt Sở Tê, xuôi theo tính tình đối phương cũng không phải vì y không bị kích thích, không có lửa giận, mà y thật sự đã sống lâu lắm rồi, rất khó lỗ mãng, tổn thương và liều mạng như thiếu niên.
Y quan tâm tới cảm nhận của Sở Tê. Kể cả khi nhốt hắn trong Tranh Núi Sông, y vẫn để ý tới Sở Tê. Vậy nên y mới khóa hắn lại, bắt nạt hắn, tiến hành một cách tuần tự tăng tiến, chẳng mảy may làm tổn thương tới hắn.
Có điều thời gian lâu hơn, thường xuyên gián đoạn hơn nên dĩ nhiên cơ thể phàm nhân của Sở Tê không phải đối thủ của y.
Dường như ngửi thấy mùi thịt nướng, cuối cùng Sở Tê cũng choàng y phục rộng thùng thình kia lên, cọ tới cọ lui nhích đến.
Người hắn không thoải mái, tất nhiên động tác không thể trôi chảy như vậy.
Thần quân nhàn nhạt liếc qua, đưa một chén chè cho hắn, nói: "Ăn cái này đi."
Ánh mắt Sở Tê lướt qua vẻ mặt bình thản của y, rốt cuộc cũng thoát khỏi tự bế hoàn toàn, trong lòng hắn bỗng bốc lên lửa giận: "Có phải ngài cảm thấy ta hài hước lắm hay không?"
"Là rất hài hước." Khéo léo đan xen chút không vui, Thần quân nói: "Trước kia ta cứ cho rằng em thích ta... không ngờ lại do em sợ chết."
Sở Tê trừng y, nói: "Ngài là thần tiên, ta biết ngài sẽ không chết. "
"Vậy em còn chân thành lo cho ta làm gì? "
"Ta..."
"Sở Tê." Thần quân ngắt lời hắn, không muốn bàn tiếp về đề tài này, nói: "Tóm lại trước kia em cũng không thật lòng với ta, còn trời xui đất khiến dựa vào việc này mà đạt được sự tin tưởng của ta. Nếu bây giờ ta đã thích ở trên em thì nhiều lời vô ích, việc này cứ cho qua như vậy đi."
Y bưng chén ngọc tới trước mặt Sở Tê, nói: "Ăn đi."
"......" Lòng Sở Tê tràn ngập buồn giận, đón lấy chén ngọc, hé miệng ăn, lại chợt bị nóng bỏng đầu lưỡi, xuýt xoa một tiếng.
Lông mi Thần quân khẽ rung, nhắc nhở: "Chậm một chút."
"Sao vừa rồi ngài không nói chậm một chút?"
"Ta nào biết em sốt ruột như vậy?"
"Ngài làm ta bị nóng, dĩ nhiên ta phải sốt ruột rồi!"
"Kiềm chế tính tình của em chút đi." Thần quân cầm một chiếc bánh ngọt lên, nói: "Ăn nhiều thêm chút, bổ sung thể lực."
Rõ ràng đã làm chuyện thân mật như vậy mấy ngày liền mà trên mặt y lại chẳng thể hiện ra chút tình nồng ý mật nào, ánh mắt Sở Tê tập trung trên người y một lát, sau đó từ từ rủ hàng mi xuống.
Trước kia khi hắn cho rằng Nhập sẽ chết, hắn nghĩ Thần quân thích mình nên mới không màng sinh mệnh...
Thì ra y đã biết từ lâu rằng y sẽ không chết...
Y ngồi ở đây, chẳng sao cả, hành động chẳng thể hiện chút yếu ớt nào, bản thân lại thê thê thảm thảm, đau eo, đau diều hâu, đau đầu gối, đau khắp người.
Sở Tê bỗng tủi thân không chịu nổi.
Hắn cho rằng Nhập sẽ chết nên cứ luôn lo lắng cho y, nhắc nhở y.
Nhưng sư phụ biết sau mấy ngày liên tục thân thể mình chắc chắn ăn không tiêu, vậy mà chẳng thèm nói câu nào.
Còn bảo cái gì mà thích ở trên hắn nữa chứ! Rõ ràng chẳng quan tâm hắn chút nào!
Chẳng chút nào!
Sở Tê đột nhiên nổi giận, hất đổ chén trước mặt Thần quân.
"Ai thèm ăn đồ của ngài!"
Thần quân nhìn hắn không rời, chậm rãi nói: "Vậy em muốn... ăn ta tiếp sao?"
Mỗi thân cây mỗi ngọn cỏ ở đây đều không khác gì bên ngoài, thậm chí còn có thể nhìn thấy sương mù hơi mỏng trong rừng.
Bắt vài người vào đây hoàn toàn có thể tự cung tự cấp.
Gió nhẹ luồn qua người, bên tai Sở Tê chợt lạnh.
Ngày xưa luôn là hắn dính Thần quân muốn này muốn nọ, đây chính là lần đầu tiên Thần quân chủ động nói muốn hắn.
Vòng vàng trên cổ tay và cổ chân khóa hắn lại, vòng vàng kia cực kỳ vừa vặn, như được đặt làm riêng cho hắn. Không quá chặt cũng không quá lỏng, đeo trên tay chân không khác gì vật trang sức.
Lần đầu tiên Sở Tê cảm nhận được mùi vị bị gông cùm xiềng xích ràng buộc, có lẽ vì đối phương là sư phụ nên hắn vậy mà không cảm thấy sợ hãi và lo lắng chút nào.
Cử chỉ của sư phụ luôn thanh thanh đạm đạm, khiến người ta rất khó cảm nhận được cảm xúc của y. Ngón tay y miết lên vành tai Sở Tê, khiến hắn không kiểm soát được khẽ co bả vai lên.
Tác phong hành động của Sở Tê luôn chứa đựng sự tàn nhẫn, ngây thơ không biết sợ mà tìm kiếm đòi hỏi dựa vào bản năng, mục tiêu rõ ràng.
Thần quân thì ngược lại hoàn toàn với hắn. Y rất điềm tĩnh, cử chỉ nhẹ nhàng chậm rãi như đang lướt ngón tay trên dây đàn, tấu một khúc nhạc thư giãn.
Mặc dù ngoài miệng Sở Tê nói không cần, nhưng chỉ bị nghiền một lúc đã cảm thấy khắp người đều sắp mềm ra, càng miễn bàn đến Thần quân còn kề sát bên chóp mũi hắn, cố ý dẫn dụ hắn.
"Ta nói ngài biết!" Sở Tê kiềm chế xúc động muốn dẩu môi, nói: "Tốt nhất ngài nên cẩn thận chút, nếu không ngài bị thương ta không chịu trách nhiệm đâu."
Ngón tay Thần quân di chuyển từ thái dương tới luồn vào tóc hắn, y hôn nhẹ lên chóp mũi hắn, hỏi: "Cẩn thận điều gì?"
Sở Tê nhướng mày, nói: "Ta đã kể với ngài người ở Sở quán lần trước chết nào rồi phải không?"
Thần quân gật đầu, nói: "Đúng là sợ thật."
"Đó." Sở Tê nói: "Tốt nhất ngài nên có chừng mực, ta không muốn bắt nạt ngài đâu."
Thần quân ôm hắn lên bằng một tay, Sở Tê bị y câu vào lòng hệt búp bê vải.
Đám sương quanh quẩn đằng xa bị gió thổi tan, có lẽ vì không gian trong Tranh Núi Sông khác với bên ngoài, sau khi lớp vỏ bọc sương mù bị đẩy ra, bên trong rừng ấy vậy hiển lộ một thân cây trắng trong, hai trái cây hồng hồng treo trên tán lá xanh tươi, nhìn qua như anh đào, khiến người ta hết sức vừa ý.
Thần quân hỏi hắn: "Em chuẩn bị bắt nạt ta kiểu gì?"
Gió càng lạnh hơn, Sở Tê nổi da gà, nói: "Không phải ngài muốn biết đấy chứ?"
"Đúng, ta đang rất muốn biết."
Tiếng gió rừng rít vang, cành lá xanh biếc xào xạc lay động, trái cây đong đưa qua lại.
Sở Tê nhìn thoáng qua, lại quay sang nhìn Thần quân, nói: "Ngài biết bản thân mình đang làm gì không?"
"Vậy em biết bản thân mình đang hỏi gì không?"
"......"
Sở Tê mấp máy môi, trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ, hơn nữa còn rất mất tự nhiên.
Sao tự nhiên Thần quân lại trở nên cường thế rồi... Giọng điệu này, lời nói này, còn cả cử chỉ hành động của y đều loáng thoáng lộ ra hương vị khó mà miêu tả, tựa như dã thú đi săn khoác trên mình da lông cao quý lộng lẫy, vừa ưu nhã vừa bại hoại.
Nhưng thợ săn lẽ ra nên là Sở Tê mới đúng... biến thành sư phụ từ lúc nào rồi?
Gió thổi khiến cho lá cây ào ào rơi xuống, phiến lá kia nhẹ nhàng cọ qua thân cây, sau đó đáp xuống rễ cây, cổ vũ cho gió thổi tới, lại vì dính hơi ẩm của rễ cây mà không hề bay đi, chỉ có thể không ngừng chao đảo ngả nghiêng tại rễ cây.
Sở Tê rất khó hình dung cảm giác trong lòng.
Sư phụ trong lòng hắn vẫn luôn cao nhã thánh khiết, mặc dù hắn đã từng xúc phạm thần linh, mặc dù hắn đã từng nghĩ tới một ngày sẽ cho tất cả mọi người biết Thần quân nằm rạp dưới chân hắn, hôn lên đầu ngón chân hắn, gọi hắn một tiếng ông nội...
...Lấy nó làm mục đích, giẫm đạp lên tín ngưỡng của những người bắt nạt hắn.
Nhưng sau khi gặp được sư phụ, hắn đã biết... rằng cả đời này sẽ không thể thực hiện được mộng tưởng như vậy.
Bởi vì Thần của hắn vốn nên cao cao tại thượng, vốn nên không dính bụi trần. Nếu ai dám to gan nảy sinh chung ý nghĩ như bản thân lúc trước, Sở Tê nhất định phải diệt trừ cho sảng khoái.
Sở Tê nhìn thoáng qua lá cây lắc qua lắc lại chỗ rễ cây, lại nhìn thoáng qua gương mặt thuần tịnh thánh khiết của Thần quân, theo bản năng muốn cử động hai chân, chợt thấy đối phương ngước mắt nhìn về phía hắn.
"Ngài... ngài..." Sở Tê vẫn cứ phô trương thanh thế: "Ta thật sự sẽ bắt nạt ngài đấy, ngài còn dám..."
Thần quân nhích người từ dưới lên trên, một lần nữa hôn lên môi hắn.
Sở Tê bỗng không dám thở mạnh tiếng nào.
Hắn nhìn khuôn mặt đối phương chậm rãi rời khỏi, giữa môi vẫn còn sót lại mùi vị của phiến lá kia, khiến hắn thoáng rùng mình.
"Rốt cuộc em..." Thần quân sát lại gần hắn, khe khẽ hỏi: "... Muốn bắt nạt sư phụ thế nào?"
"Tất nhiên là... đợi ngài Nhập thì... cắn chết ngài."
Thần quân cười thành tiếng: "Vậy em tới cắn chết ta đi."
Sở Tê bỗng nhiên nhướng mày, lại chậm rãi giãn ra. Hắn ngơ ngác nhìn sư phụ, ấp úng nói: "Ngài... ngài còn dám...... Ngài không muốn sống nữa rồi."
Hắn lại nhíu mi, viền mắt đo đỏ.
Thời tiết trong Tranh Núi Sông thay đổi, không theo quy luật xuân hạ thu đông như bên ngoài, có lẽ vì chủ nhân yêu thích nên phần lớn thời gian đều là mùa xuân và mùa thu, ngày đêm luân chuyển thì không khác gì bên ngoài.
Khi Sở Tê tiến vào là ban ngày, khi ngủ là ban đêm. Ban đêm liên tục tỉnh vài lần, cảm giác như mình bị ném vào trong chảo dầu, một chiếc xẻng duỗi vào, mạnh mẽ khuấy đảo tới lui.
Hắn cực kỳ sợ hãi.
Hắn nghĩ chắc chắn sư phụ không muốn sống nữa rồi, nhưng y không muốn sống nữa thì mình phải làm sao đây? Nếu sư phụ chết, hắn phải làm gì đây?
Hắn lo lắng hỏi, Thần quân lại như chẳng hề băn khoăn về vấn đề này. Hắn càng lo lắng, đối phương càng không muốn sống.
Sở Tê tiếp tục ngủ...
Có lẽ là ngủ.
Sở Tê nghĩ, cao hơn có thể là hôn mê.
Khi hắn tỉnh táo lại lần nữa, bầu trời trong Tranh Núi Sông đã biến thành màu tím của đêm tối, ánh sao điểm xuyết, cực kỳ mộng mơ.
Sở Tê bị khuấy đảo không biết bao lâu giật mình ngồi dậy, sau đó nhấp miệng một cái, không dám động đậy mạnh.
Hắn lẳng lặng rụt chân vào, ánh mắt tìm tòi bốn phía, sau đó thấy được hình bóng quen thuộc cạnh dòng sông bên trái.
Thần quân vẫn giữ dáng vẻ cao nhã thánh khiết kia, tựa như chưa từng ngã vào bụi trần, cũng chưa từng cùng múa với nước bùn, chưa từng hóa thân thành dã thú, từ đầu đến cuối luôn khoác lên mình bề ngoài cao quý lộng lẫy kia, thần thánh mà không thể xâm phạm.
Sở Tê chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, hắn quan sát trái phải, không thấy da lông có thể khoác lên người, bèn không nhúc nhích nữa.
Còn lặng lẽ co chân vòng tay che đậy vài vị trí trọng yếu.
Hắn tiếp tục lặng lẽ nhìn Thần quân, đúng lúc đối diện với ánh mắt của y, hắn lại tránh đi. Tiếp đó, hắn nghe thấy tiếng vạt y phục cọ qua mặt cỏ.
Sở Tê khẽ đảo mắt, che mình càng kín hơn.
Thần quân ngồi thấp xuống trước mặt hắn, nói: "Thế nào? Biết thẹn thùng?"
Sở Tê nhìn y, nhíu mày rầu rĩ nói: "Ngài khỏe không?"
"Em chỉ điều gì?"
"... Ta khó chịu." Sở Tê lẩm bẩm nói: "Ta đã như vậy thì chắc chắn ngài còn khó chịu hơn, phải không?"
Thần quân nói bằng giọng nghiền ngẫm: "Ừm..."
"Ngài xem ngài vừa làm gì đi." Sở Tê oán trách: "Nếu ảnh hưởng tới mạng người thì làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy." Thần quân nói theo hắn: "Nếu ta chết thì phải làm sao bây giờ?"
Sở Tê cảm thấy sư phụ hơi ngớ ngẩn, đến lúc này mới tính tới vấn đề này, nhưng hắn vẫn suy nghĩ một lát, đưa ra một biện pháp bảo vệ an toàn cho sư phụ: "Không thì... sau này để ta Nhập đi."
Thần quân: "......?"
"... Ta biết chừng mực hơn ngài." Sở Tê tận tình khuyên bảo: "Ngài như vậy là không được."
"Sở Tê." Thần quân mặt không cảm xúc, cuối cùng quyết định nhìn thẳng vào vấn đề này: "Em nhầm rồi, người hôm đó em nhìn thấy không chết vì Nhập vào Nạp, hắn mắc bệnh."
"Bệnh?"
"Đúng vậy." Thần quân nhìn chăm chú vào đôi mắt trong trẻo của hắn, nói: "Hắn chết vì một loại bệnh, không phải chỉ đơn giản là bị cắn chết như em nghĩ."
"... Là bệnh. "
Thần quân cởi áo ngoài từ trên người xuống, khoác lên người hắn, đưa ra kết luận: "Vậy nên sư phụ sẽ không chết, cũng sẽ không khó chịu ở bất kỳ đâu. Bắt nạt em khiến sư phụ rất vui thích, hiểu rõ chưa?"
Sở Tê bỗng nhiên im lặng.
Hắn chậm rãi cúi thấp đầu xuống, đầu càng ngày càng thấp... càng ngày càng thấp... sắp thấp tới tận chân.
Thần quân đứng dậy, một lần nữa trở về bờ sông, bọc theo ít mứt và điểm tâm vào lụa trắng. Y không cười nhạo Sở Tê, cũng không tiếp tục nói về đề tài vừa rồi, tránh cho hắn càng thêm tự bế.
Bình thường đứa trẻ 18 tuổi sẽ khó hiểu về loại chuyện này. Sở Tê luôn thể hiện dáng vẻ rất lõi đời trước mặt hắn, đơn giản chỉ vì cho rằng Thần quân đơn thuần hơn cả hắn, không rành thế sự hơn cả hắn.
Chẳng qua dù không tính một thân phận khác thì y cũng là người đã sống vạn năm, Sở Tê mới trải đời mười mấy năm sao có thể so được.
Không phải y không hiểu, không phải y đơn thuần, chỉ là y không thèm để ý tới mà thôi.
Y chưa từng chủ động bắt nạt Sở Tê, xuôi theo tính tình đối phương cũng không phải vì y không bị kích thích, không có lửa giận, mà y thật sự đã sống lâu lắm rồi, rất khó lỗ mãng, tổn thương và liều mạng như thiếu niên.
Y quan tâm tới cảm nhận của Sở Tê. Kể cả khi nhốt hắn trong Tranh Núi Sông, y vẫn để ý tới Sở Tê. Vậy nên y mới khóa hắn lại, bắt nạt hắn, tiến hành một cách tuần tự tăng tiến, chẳng mảy may làm tổn thương tới hắn.
Có điều thời gian lâu hơn, thường xuyên gián đoạn hơn nên dĩ nhiên cơ thể phàm nhân của Sở Tê không phải đối thủ của y.
Dường như ngửi thấy mùi thịt nướng, cuối cùng Sở Tê cũng choàng y phục rộng thùng thình kia lên, cọ tới cọ lui nhích đến.
Người hắn không thoải mái, tất nhiên động tác không thể trôi chảy như vậy.
Thần quân nhàn nhạt liếc qua, đưa một chén chè cho hắn, nói: "Ăn cái này đi."
Ánh mắt Sở Tê lướt qua vẻ mặt bình thản của y, rốt cuộc cũng thoát khỏi tự bế hoàn toàn, trong lòng hắn bỗng bốc lên lửa giận: "Có phải ngài cảm thấy ta hài hước lắm hay không?"
"Là rất hài hước." Khéo léo đan xen chút không vui, Thần quân nói: "Trước kia ta cứ cho rằng em thích ta... không ngờ lại do em sợ chết."
Sở Tê trừng y, nói: "Ngài là thần tiên, ta biết ngài sẽ không chết. "
"Vậy em còn chân thành lo cho ta làm gì? "
"Ta..."
"Sở Tê." Thần quân ngắt lời hắn, không muốn bàn tiếp về đề tài này, nói: "Tóm lại trước kia em cũng không thật lòng với ta, còn trời xui đất khiến dựa vào việc này mà đạt được sự tin tưởng của ta. Nếu bây giờ ta đã thích ở trên em thì nhiều lời vô ích, việc này cứ cho qua như vậy đi."
Y bưng chén ngọc tới trước mặt Sở Tê, nói: "Ăn đi."
"......" Lòng Sở Tê tràn ngập buồn giận, đón lấy chén ngọc, hé miệng ăn, lại chợt bị nóng bỏng đầu lưỡi, xuýt xoa một tiếng.
Lông mi Thần quân khẽ rung, nhắc nhở: "Chậm một chút."
"Sao vừa rồi ngài không nói chậm một chút?"
"Ta nào biết em sốt ruột như vậy?"
"Ngài làm ta bị nóng, dĩ nhiên ta phải sốt ruột rồi!"
"Kiềm chế tính tình của em chút đi." Thần quân cầm một chiếc bánh ngọt lên, nói: "Ăn nhiều thêm chút, bổ sung thể lực."
Rõ ràng đã làm chuyện thân mật như vậy mấy ngày liền mà trên mặt y lại chẳng thể hiện ra chút tình nồng ý mật nào, ánh mắt Sở Tê tập trung trên người y một lát, sau đó từ từ rủ hàng mi xuống.
Trước kia khi hắn cho rằng Nhập sẽ chết, hắn nghĩ Thần quân thích mình nên mới không màng sinh mệnh...
Thì ra y đã biết từ lâu rằng y sẽ không chết...
Y ngồi ở đây, chẳng sao cả, hành động chẳng thể hiện chút yếu ớt nào, bản thân lại thê thê thảm thảm, đau eo, đau diều hâu, đau đầu gối, đau khắp người.
Sở Tê bỗng tủi thân không chịu nổi.
Hắn cho rằng Nhập sẽ chết nên cứ luôn lo lắng cho y, nhắc nhở y.
Nhưng sư phụ biết sau mấy ngày liên tục thân thể mình chắc chắn ăn không tiêu, vậy mà chẳng thèm nói câu nào.
Còn bảo cái gì mà thích ở trên hắn nữa chứ! Rõ ràng chẳng quan tâm hắn chút nào!
Chẳng chút nào!
Sở Tê đột nhiên nổi giận, hất đổ chén trước mặt Thần quân.
"Ai thèm ăn đồ của ngài!"
Thần quân nhìn hắn không rời, chậm rãi nói: "Vậy em muốn... ăn ta tiếp sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất