Gặp Thần (Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên)
Chương 61
Chuyển ngữ: Trầm Yên
.........................................................
Sở Tê quả thực đã trưởng thành, tuy rằng chỉ nghe nhưng vẫn bảo vệ quyền lợi được lên tiếng của người khác.
Mặc dù đã không còn ai dám lên tiếng.
Cuối cùng hắn công khai độc chiếm căn phòng kia, nằm trên chiếc giường đã từng cưỡng ép sư phụ, ôm y phục sư phụ ngủ.
Không dừng lại quá lâu, Sở Tê tiếp tục bước lên con đường về Thần điện.
Hắn tới những nơi từng cùng Thần quân đi qua, kể cả quán bánh canh nhỏ và cửa hàng Thần quân mua nước đường cho hắn, thậm chí là cả bờ sông đã từng đốt lửa trại.
Đi ngược lại những đoạn đường đã từng đi một lần.
Thậm chí còn hứng khởi nhất thời mà bắt chước Thần quân nói ra những lời ở từng cảnh tượng khác nhau, giọng nói rất nghiêm trang, sau đó lại ôm bụng một mình cười to một trận.
Cười xong thì lẳng lặng ngồi xuống bên đống lửa, cúi đầu lấy thịt khô và mứt mang theo ra, lưu loát liền mạch ném vào miệng ăn ngon lành.
Rõ ràng chưa hề thay đổi gì, nhưng lại như tất cả đều đã thay đổi.
Vật nhỏ ăn no, phất tay dập tắt đống lửa, một đi không quay đầu lại.
Trong lòng hắn có mục tiêu là phải về Thần điện, nhìn qua như dạo qua chốn cũ đôi chút, nhưng Thần quân biết, vật nhỏ đang dùng cách của riêng mình nhớ y.
Một ngôi sao bỗng lóe lên trên bầu trời. Sở Tê dừng bước, ngẩng đầu nhìn. Rừng rậm xung quanh yên tĩnh lạ thường, lá cây như bị gì đó chặn lại, nặng trĩu không lay động.
Hắn nín thở ngưng thần, đảo mắt.
Vạt áo tung bay, Sở Tê phản ứng nhanh lao sang bên cạnh, bên người bất chợt xuất hiện một bóng dáng màu bạc. Hắn quay người, ánh mắt lạnh lẽo, mặt không cảm xúc ngước mắt, mấy chục bóng người lập tức đáp xuống, từng người khoác khôi giáp màu bạc. Một người mặc áo đen chậm rãi đi lên trước những Thiên binh giáp bạc, lạnh lùng nói: "Ngươi biết tội chưa?"
"Thiên thần Tư Ác." Sở Tê nhận ra: "Ta có tội gì?"
"Thần quân Tư Phương chí thiện chí nhân, vạn năm nay chưa từng làm một chuyện ác nào, lần trước ngươi báo thù tàn sát dân trong thành, dẫn đến xác chết trôi thành sông máu ở Nghiệp Dương, y còn cầu tình cho ngươi. Nam Đường thuộc sự quản lý của y, y nói ngươi có thể được tha thứ về mặt tình cảm, bổn quân cũng đồng ý không truy xét nữa."
Khó trách sau đó hắn lại đi.
Sở Tê nói: "Nếu đồng ý không truy xét nữa thì hôm nay ngài tới tìm ta làm gì?"
Tư Ác chỉ thẳng thần binh trừng ác trong tay về phía hắn, oán hận nói: "Tại sao ngươi lại lấy oán trả ơn, lấy tính mạng của y?!"
Sở Tê không vui: "Ta không giết ngài ấy."
"Đế quân thông qua Thiên cảnh đã biết được tội ác của ngươi. Ngài ấy vốn niệm tình ngươi là Thần quân Dạng Nguyệt chuyển thế mà tạm thời chiều theo toàn bộ việc ác của ngươi, ngươi thế mà lại nhân lúc Thần quân hỗ trợ tu luyện mà rút cạn toàn bộ tinh nguyên của ngài ấy! Khiến cho ngài ấy thân vẫn, linh thể tan biến. Ngươi còn dám nói mình không giết ngài ấy!?"
"Sư phụ không thân vẫn, ngài ấy chỉ tới Phá Thế Thiên Cư thôi."
"Tất cả các vị Thần sau khi chết đều tới Phá Thế Thiên Cư!"
Sở Tê siết chặt ngón tay, ánh mắt tối tăm tàn nhẫn: "Sư phụ không chết. Ngài ấy nói sẽ còn trở về tìm ta."
Tư Ác híp mắt: "Bớt giả ngây giả dại trước mặt bổn quân đi."
"Hắn không giả ngây giả dại." Một người đáp xuống đằng sau, cách Sở Tê không xa. Hắn không quay đầu lại cũng biết đó là Minh Đạm. Đối phương khe khẽ thở dài, nói: "Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn cố chấp như thế."
"Ta đã hỏi Khô Hoằng rồi. Ngày ấy ngươi bị trói trên dàn thiêu, hồn phách bị lửa ác đốt khuyết một phần, Tư Phương vì cứu ngươi mà lấy linh dưỡng linh, cấy linh hồn ngươi lên hồn mình, cũng bởi vậy mà ngươi mới có thể tiếp tục sống sót."
Sở Tê chuyển sang nhìn hắn ta.
Trên mặt Minh Đạm lộ vẻ tiếc thương, giọng nói lại ẩn chứa chút phức tạp: "Ngươi biết không? Y không chỉ cấy linh vì ngươi, mà còn dùng phương pháp Chịu Thay cấm kỵ, dời đau đớn trên người ngươi đi. Vết thương do lửa ác đốt ra nào phải loại thuốc giảm đau có thể trị được?"
Sở Tê không chắc chắn lắm, nghiêng đầu: "Y tiên Khô Hoằng nói với ngươi?"
"Đúng vậy." Minh Đạm bất đắc dĩ nói: "Hắn cũng không ngờ ngươi lại vô tình vô nghĩa như vậy. Tư Phương làm biết bao việc vì ngươi, ngươi thế mà vì lòng riêng mà rút cạn y, hại linh thể y tan biến hết."
Sự điên cuồng chực chờ trào ra trong mắt Sở Tê, lại bị kiềm chế đè xuống, hắn nghiêm túc nói: "Ta không tin ngươi, sư phụ không nói như vậy."
"Đáng thương thay." Minh Đạm buồn thương nói: "Đến tận lúc chết y vẫn bịa đặt một lời nói dối thiện ý, Phá Thế Thiên Cư... há phải nơi ai cũng tới được? Ngươi thật sự tin y sẽ trở về sao Sở Tê?"
Lông mi Sở Tê run run, biểu cảm ẩn chứa vài phần mờ mịt. Hắn nhớ tới khi sư phụ mặt mày tái nhợt ấn không cho hắn động đậy, nhớ tới sự mỏi mệt không chịu nổi của sư phụ sau khi trợ giúp hắn tu hành, nhớ tới ánh mắt trước khi đi của sư phụ, trong ánh mắt nhìn hắn cất chứa chút dịu dàng, chút cưng chiều, còn có xiết bao không nỡ.
Sư phụ... đã chết?
Hắn nhíu mày, hung tợn suy nghĩ. Sao có thể là chết được? Rõ ràng hắn nhìn thấy những đốm sáng đó hướng lên trên, rõ ràng...
Lưng bỗng đau đớn, Tư Ác ra lệnh Thần binh trừng ác đâm thương vào người hắn. Sở Tê bị đánh bất ngờ, ngã thẳng xuống dưới chân Minh Đạm. Hắn gượng mình, nuốt ngụm máu đã dâng tới cổ họng xuống.
"Sư phụ... sẽ không... gạt ta."
Hắn lao lực bò dậy, ngẩng mặt nhìn Minh Đạm, nói: "Ta không tin ngươi, ta muốn gặp Y tiên Khô Hoằng."
"Đáng tiếc." Minh Đạm nói: "Hắn nói ngươi vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, thật sự ác độc không thể tưởng tượng nổi, Thần y hành y tế thế như hắn ngoài ý muốn lại cứu nghiệt súc như ngươi, dĩ nhiên phải mau mau vạch rõ giới hạn với ngươi."
Con ngươi Sở Tê đen láy mà kiên định: "Ta không tin, ta muốn nghe ngài ấy nói."
"Đế quân hà cớ phải vô nghĩa với hắn." Tư Ác nói: "Chỉ riêng tội giết Thần đã đáng bị kéo tới đài Chùy Thần, nứt xương vỡ hồn dưới chùy thần, miễn cho tiếp tục mang danh kiếp trước, khiến Thần quân Dạng Nguyệt..."
Minh Đạm khẽ nhướng mày.
Sở Tê bỗng nhiên trở tay, Quái Khí hóa thành một con dao quay, tựa sao băng cắt đứt cổ họng Tư Ác.
Đối phương trợn hai mắt, Quái Khí đã quay về trong tay Sở Tê, hóa thành một thanh trường kiếm. Hắn dựng kiếm lên, khí đen quanh quẩn bên người, nhìn thẳng vào Minh Đạm đăm đăm không rời: "Ta muốn gặp Y tiên Khô Hoằng."
Tư Ác ngã xuống.
Tất cả những Thiên binh liên quan đằng sau lập tức bị kích động, lao vụt về phía Sở Tê.
Trường kiếm trong tay hắn múa vài đường, Thiên binh trên không trung như bị máy xay thịt ngăn lại, thân hình màu bạc bị cắt thành mấy đoạn, rơi xuống mặt đất.
Sở Tê cầm trường kiếm, tiếp tục nhìn chằm chằm Minh Đạm.
Người kia chậm rãi nở nụ cười, hắn ta vỗ vỗ tay, nói: "Được lắm, được lắm Sở Tê à, ngươi giết Thần Tư Ác... Lần này ngươi sẽ thành kẻ tội đồ của toàn Thiên giới..."
Sở Tê lại lần nữa giơ kiếm lên. Tốc độ của hắn cực nhanh, giây lát đã lao vào đấu với Minh Đạm, góc áo cuốn theo không khí thành tiếng gió, cùng với tiếng va chạm của hai thanh kiếm tạo chuỗi âm thanh liên miên không dứt.
Sở Tê tiếp tục lấy ra khí thế giết địch một ngàn tổn hại tám trăm kia. Thần quân truyền toàn bộ công lực cho hắn, hắn đấu với Minh Đạm ngàn chiêu mà chẳng hề rơi xuống thế hạ phong, mãi đến khi phía sau vang lên tiếng gọi: "Tiểu Thất?"
Sư phụ...
Cao thủ so chiêu, kị nhất là lơ đễnh. Chỉ trong nháy mắt, Minh Đạm đã đánh trúng ngực hắn. Sở Tê bay ngược ra ngoài, rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu, chốc lát không dám chậm trễ mà ngẩng mặt tìm khắp bốn phía: "Sư phụ? Sư phụ?"
"Đừng gọi." Mặt mày Minh Đạm âm u, đó chẳng qua chỉ là ảo giác do phân thần của hắn ta tạo ra mà thôi.
Hiển nhiên hắn ta đã phát hiện tính uy hiếp của Sở Tê, sát khí trong mắt lắng đọng, rút kiếm ra nói: "Nhưng hiện tại ta có thể đưa ngươi đi tìm y."
"Về phần những lời chưa nói hết khác, chúng ta có duyên thì nói tiếp sau."
Hắn ta đi tới trước mặt Sở Tê, không chút chậm trễ nâng cao trường kiếm.
Sở Tê vẫn còn nhìn quanh, hoảng loạn cuống quít: "Sư phụ? Sư phụ ơi, ngài ở đâu?"
Minh Đạm không hề che giấu ý hận trong mắt, đôi tay hắn ta siết chặt chuôi kiếm, đâm thẳng về phía Sở Tê ───
Nơi cao, Liệt Vân Thánh Lôi bỗng cuộn lên một cỗ thần lực hùng hậu, thang mây chậm rãi xây đắp bởi vì người bước trên đó mất hết kiên nhẫn mà bị ném lại đằng sau, Thánh Lôi kia bị một cỗ thần uy hiển hách cuốn lên, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên từ phía trên.
Thiên giới đất rung núi chuyển, Khô Hoằng vội vàng ra ngoài, ngẩng mặt kinh hãi nhìn lên trên.
Giống như người thường lo trời mưa sét đánh, Thần giới cũng luôn lo lắng về Liệt Vân Thánh Lôi, bởi vì một khi lôi điện như vậy giáng xuống Thần giới thì sẽ có vô số thần tiên nhỏ yếu hồn phi phách tán.
Minh Đạm ngước mắt lên theo bản năng, một chùm thánh lôi điện quang chói mắt, giương nanh múa vuốt kéo theo tia chớp kỳ dị cong lên cái đuôi, chứa đựng sự giận dữ của Thiên uy, xuyên qua Vô Cực Quá Hư, Cửu Trọng Lăng Tiêu, giáng thẳng xuống Hạ giới.
Thiên Đạo!
Đồng tử Minh Đạm co rụt lại, hắn ta thấy được bản thân hẳn sắp phải chết, ắt muốn kéo Sở Tê chết cùng.
Ngàn vạn suy nghĩ chỉ trong nháy mắt, hắn ta tập trung đâm mũi kiếm về phía Sở Tê. Sở Tê cũng đã hoàn hồn trong khoảnh khắc, lấy Quái Khí ra hung tàn đánh lên mũi kiếm của đối phương, hai bên chế ngự nhau vài phút, Thánh Lôi đã tới nơi, giáng thẳng vào Minh Đạm.
Hắn ta không thể không nhanh chóng né ra, nhưng vẫn khó lòng đề phòng, bị uy lực khổng lồ kia hất văng ra ngoài, theo phản xạ nắm chặt tâm tinh trước ngực bảo vệ cơ thể. Chờ tới khi tia sét kia biến mất ở hố trời nổ tung, cuối cùng hắn ta phun ra một búng máu.
Hố trời vừa sâu vừa lớn, phạm vi mấy chục dặm nghiêng về bên trong.
Minh Đạm nắm chặt tâm tinh, giãy giụa đứng dậy nhìn tới.
Ở giữa hố, Sở Tê bình an vô sự chậm rãi ngẩng mặt, bốn mắt nhìn nhau, Sở Tê cũng dần động đậy.
Vừa nhìn thấy vậy, Minh Đạm liền né lùi về sau.
Sở Tê vuốt ve lồng ngực, máu lại cuộn trào mãnh liệt nơi khóe miệng. Cả người hắn mềm nhũn, ngã ngồi về chỗ cũ.
Hắn hơi mờ mịt, còn hơi không biết làm sao.
Sư phụ... thật sự không còn nữa ư?
Vậy... là ai cứu Tiểu Thất đây?
Sở Tê vực dậy tinh thần, lao lực bò ra khỏi hố trời. Hắn bị ngã lăn về rất nhiều lần, chờ tới khi ánh mặt trời ló rạng, khắp người đã bị tro bụi đen kịt bao phủ.
Hắn nằm trên mặt đất, cả người đau đớn, ánh mắt chạm tới ngôi sao lộng lẫy trên màn trời đen nhánh.
Cắn mạnh môi một phát.
Nước mắt ầng ậc.
Hắn nằm trên mặt đất. Có lẽ bởi vì khổ sở, có lẽ bởi vì tủi thân, có lẽ bởi vì vết thương trên người đau quá. Hắn mím môi, không hề thấy thẹn mà khóc một trận.
Sau đó lau mặt, ho khan mạnh vài tiếng, bò dậy ôm y phục của sư phụ vào lòng, dần dần bình tĩnh lại.
Minh Đạm là kẻ lừa đảo.
Tiểu Thất còn lâu mới tin gã.
Sư phụ nói ở Phá Thế Thiên Cư thì nhất định ngài đang ở đó.
Nếu không...
Hắn suy nghĩ hết sức tập trung.
Nếu không vì sao Minh Đạm bị thương nặng, mà mình lại bình an vô sự?
Ngoại trừ sư phụ đang nhìn mình, hắn không nghĩ ra được đáp án nào tốt hơn.
Hắn muốn giết lên Thiên giới, đi tìm Khô Hoằng hỏi cho rõ.
Sở Tê lại lần nữa nhìn về phía màn trời, một tia sáng âm u quỷ quyệt không nhìn thấu tràn ra từ con ngươi trong suốt.
.........................................................
Sở Tê quả thực đã trưởng thành, tuy rằng chỉ nghe nhưng vẫn bảo vệ quyền lợi được lên tiếng của người khác.
Mặc dù đã không còn ai dám lên tiếng.
Cuối cùng hắn công khai độc chiếm căn phòng kia, nằm trên chiếc giường đã từng cưỡng ép sư phụ, ôm y phục sư phụ ngủ.
Không dừng lại quá lâu, Sở Tê tiếp tục bước lên con đường về Thần điện.
Hắn tới những nơi từng cùng Thần quân đi qua, kể cả quán bánh canh nhỏ và cửa hàng Thần quân mua nước đường cho hắn, thậm chí là cả bờ sông đã từng đốt lửa trại.
Đi ngược lại những đoạn đường đã từng đi một lần.
Thậm chí còn hứng khởi nhất thời mà bắt chước Thần quân nói ra những lời ở từng cảnh tượng khác nhau, giọng nói rất nghiêm trang, sau đó lại ôm bụng một mình cười to một trận.
Cười xong thì lẳng lặng ngồi xuống bên đống lửa, cúi đầu lấy thịt khô và mứt mang theo ra, lưu loát liền mạch ném vào miệng ăn ngon lành.
Rõ ràng chưa hề thay đổi gì, nhưng lại như tất cả đều đã thay đổi.
Vật nhỏ ăn no, phất tay dập tắt đống lửa, một đi không quay đầu lại.
Trong lòng hắn có mục tiêu là phải về Thần điện, nhìn qua như dạo qua chốn cũ đôi chút, nhưng Thần quân biết, vật nhỏ đang dùng cách của riêng mình nhớ y.
Một ngôi sao bỗng lóe lên trên bầu trời. Sở Tê dừng bước, ngẩng đầu nhìn. Rừng rậm xung quanh yên tĩnh lạ thường, lá cây như bị gì đó chặn lại, nặng trĩu không lay động.
Hắn nín thở ngưng thần, đảo mắt.
Vạt áo tung bay, Sở Tê phản ứng nhanh lao sang bên cạnh, bên người bất chợt xuất hiện một bóng dáng màu bạc. Hắn quay người, ánh mắt lạnh lẽo, mặt không cảm xúc ngước mắt, mấy chục bóng người lập tức đáp xuống, từng người khoác khôi giáp màu bạc. Một người mặc áo đen chậm rãi đi lên trước những Thiên binh giáp bạc, lạnh lùng nói: "Ngươi biết tội chưa?"
"Thiên thần Tư Ác." Sở Tê nhận ra: "Ta có tội gì?"
"Thần quân Tư Phương chí thiện chí nhân, vạn năm nay chưa từng làm một chuyện ác nào, lần trước ngươi báo thù tàn sát dân trong thành, dẫn đến xác chết trôi thành sông máu ở Nghiệp Dương, y còn cầu tình cho ngươi. Nam Đường thuộc sự quản lý của y, y nói ngươi có thể được tha thứ về mặt tình cảm, bổn quân cũng đồng ý không truy xét nữa."
Khó trách sau đó hắn lại đi.
Sở Tê nói: "Nếu đồng ý không truy xét nữa thì hôm nay ngài tới tìm ta làm gì?"
Tư Ác chỉ thẳng thần binh trừng ác trong tay về phía hắn, oán hận nói: "Tại sao ngươi lại lấy oán trả ơn, lấy tính mạng của y?!"
Sở Tê không vui: "Ta không giết ngài ấy."
"Đế quân thông qua Thiên cảnh đã biết được tội ác của ngươi. Ngài ấy vốn niệm tình ngươi là Thần quân Dạng Nguyệt chuyển thế mà tạm thời chiều theo toàn bộ việc ác của ngươi, ngươi thế mà lại nhân lúc Thần quân hỗ trợ tu luyện mà rút cạn toàn bộ tinh nguyên của ngài ấy! Khiến cho ngài ấy thân vẫn, linh thể tan biến. Ngươi còn dám nói mình không giết ngài ấy!?"
"Sư phụ không thân vẫn, ngài ấy chỉ tới Phá Thế Thiên Cư thôi."
"Tất cả các vị Thần sau khi chết đều tới Phá Thế Thiên Cư!"
Sở Tê siết chặt ngón tay, ánh mắt tối tăm tàn nhẫn: "Sư phụ không chết. Ngài ấy nói sẽ còn trở về tìm ta."
Tư Ác híp mắt: "Bớt giả ngây giả dại trước mặt bổn quân đi."
"Hắn không giả ngây giả dại." Một người đáp xuống đằng sau, cách Sở Tê không xa. Hắn không quay đầu lại cũng biết đó là Minh Đạm. Đối phương khe khẽ thở dài, nói: "Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn cố chấp như thế."
"Ta đã hỏi Khô Hoằng rồi. Ngày ấy ngươi bị trói trên dàn thiêu, hồn phách bị lửa ác đốt khuyết một phần, Tư Phương vì cứu ngươi mà lấy linh dưỡng linh, cấy linh hồn ngươi lên hồn mình, cũng bởi vậy mà ngươi mới có thể tiếp tục sống sót."
Sở Tê chuyển sang nhìn hắn ta.
Trên mặt Minh Đạm lộ vẻ tiếc thương, giọng nói lại ẩn chứa chút phức tạp: "Ngươi biết không? Y không chỉ cấy linh vì ngươi, mà còn dùng phương pháp Chịu Thay cấm kỵ, dời đau đớn trên người ngươi đi. Vết thương do lửa ác đốt ra nào phải loại thuốc giảm đau có thể trị được?"
Sở Tê không chắc chắn lắm, nghiêng đầu: "Y tiên Khô Hoằng nói với ngươi?"
"Đúng vậy." Minh Đạm bất đắc dĩ nói: "Hắn cũng không ngờ ngươi lại vô tình vô nghĩa như vậy. Tư Phương làm biết bao việc vì ngươi, ngươi thế mà vì lòng riêng mà rút cạn y, hại linh thể y tan biến hết."
Sự điên cuồng chực chờ trào ra trong mắt Sở Tê, lại bị kiềm chế đè xuống, hắn nghiêm túc nói: "Ta không tin ngươi, sư phụ không nói như vậy."
"Đáng thương thay." Minh Đạm buồn thương nói: "Đến tận lúc chết y vẫn bịa đặt một lời nói dối thiện ý, Phá Thế Thiên Cư... há phải nơi ai cũng tới được? Ngươi thật sự tin y sẽ trở về sao Sở Tê?"
Lông mi Sở Tê run run, biểu cảm ẩn chứa vài phần mờ mịt. Hắn nhớ tới khi sư phụ mặt mày tái nhợt ấn không cho hắn động đậy, nhớ tới sự mỏi mệt không chịu nổi của sư phụ sau khi trợ giúp hắn tu hành, nhớ tới ánh mắt trước khi đi của sư phụ, trong ánh mắt nhìn hắn cất chứa chút dịu dàng, chút cưng chiều, còn có xiết bao không nỡ.
Sư phụ... đã chết?
Hắn nhíu mày, hung tợn suy nghĩ. Sao có thể là chết được? Rõ ràng hắn nhìn thấy những đốm sáng đó hướng lên trên, rõ ràng...
Lưng bỗng đau đớn, Tư Ác ra lệnh Thần binh trừng ác đâm thương vào người hắn. Sở Tê bị đánh bất ngờ, ngã thẳng xuống dưới chân Minh Đạm. Hắn gượng mình, nuốt ngụm máu đã dâng tới cổ họng xuống.
"Sư phụ... sẽ không... gạt ta."
Hắn lao lực bò dậy, ngẩng mặt nhìn Minh Đạm, nói: "Ta không tin ngươi, ta muốn gặp Y tiên Khô Hoằng."
"Đáng tiếc." Minh Đạm nói: "Hắn nói ngươi vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, thật sự ác độc không thể tưởng tượng nổi, Thần y hành y tế thế như hắn ngoài ý muốn lại cứu nghiệt súc như ngươi, dĩ nhiên phải mau mau vạch rõ giới hạn với ngươi."
Con ngươi Sở Tê đen láy mà kiên định: "Ta không tin, ta muốn nghe ngài ấy nói."
"Đế quân hà cớ phải vô nghĩa với hắn." Tư Ác nói: "Chỉ riêng tội giết Thần đã đáng bị kéo tới đài Chùy Thần, nứt xương vỡ hồn dưới chùy thần, miễn cho tiếp tục mang danh kiếp trước, khiến Thần quân Dạng Nguyệt..."
Minh Đạm khẽ nhướng mày.
Sở Tê bỗng nhiên trở tay, Quái Khí hóa thành một con dao quay, tựa sao băng cắt đứt cổ họng Tư Ác.
Đối phương trợn hai mắt, Quái Khí đã quay về trong tay Sở Tê, hóa thành một thanh trường kiếm. Hắn dựng kiếm lên, khí đen quanh quẩn bên người, nhìn thẳng vào Minh Đạm đăm đăm không rời: "Ta muốn gặp Y tiên Khô Hoằng."
Tư Ác ngã xuống.
Tất cả những Thiên binh liên quan đằng sau lập tức bị kích động, lao vụt về phía Sở Tê.
Trường kiếm trong tay hắn múa vài đường, Thiên binh trên không trung như bị máy xay thịt ngăn lại, thân hình màu bạc bị cắt thành mấy đoạn, rơi xuống mặt đất.
Sở Tê cầm trường kiếm, tiếp tục nhìn chằm chằm Minh Đạm.
Người kia chậm rãi nở nụ cười, hắn ta vỗ vỗ tay, nói: "Được lắm, được lắm Sở Tê à, ngươi giết Thần Tư Ác... Lần này ngươi sẽ thành kẻ tội đồ của toàn Thiên giới..."
Sở Tê lại lần nữa giơ kiếm lên. Tốc độ của hắn cực nhanh, giây lát đã lao vào đấu với Minh Đạm, góc áo cuốn theo không khí thành tiếng gió, cùng với tiếng va chạm của hai thanh kiếm tạo chuỗi âm thanh liên miên không dứt.
Sở Tê tiếp tục lấy ra khí thế giết địch một ngàn tổn hại tám trăm kia. Thần quân truyền toàn bộ công lực cho hắn, hắn đấu với Minh Đạm ngàn chiêu mà chẳng hề rơi xuống thế hạ phong, mãi đến khi phía sau vang lên tiếng gọi: "Tiểu Thất?"
Sư phụ...
Cao thủ so chiêu, kị nhất là lơ đễnh. Chỉ trong nháy mắt, Minh Đạm đã đánh trúng ngực hắn. Sở Tê bay ngược ra ngoài, rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu, chốc lát không dám chậm trễ mà ngẩng mặt tìm khắp bốn phía: "Sư phụ? Sư phụ?"
"Đừng gọi." Mặt mày Minh Đạm âm u, đó chẳng qua chỉ là ảo giác do phân thần của hắn ta tạo ra mà thôi.
Hiển nhiên hắn ta đã phát hiện tính uy hiếp của Sở Tê, sát khí trong mắt lắng đọng, rút kiếm ra nói: "Nhưng hiện tại ta có thể đưa ngươi đi tìm y."
"Về phần những lời chưa nói hết khác, chúng ta có duyên thì nói tiếp sau."
Hắn ta đi tới trước mặt Sở Tê, không chút chậm trễ nâng cao trường kiếm.
Sở Tê vẫn còn nhìn quanh, hoảng loạn cuống quít: "Sư phụ? Sư phụ ơi, ngài ở đâu?"
Minh Đạm không hề che giấu ý hận trong mắt, đôi tay hắn ta siết chặt chuôi kiếm, đâm thẳng về phía Sở Tê ───
Nơi cao, Liệt Vân Thánh Lôi bỗng cuộn lên một cỗ thần lực hùng hậu, thang mây chậm rãi xây đắp bởi vì người bước trên đó mất hết kiên nhẫn mà bị ném lại đằng sau, Thánh Lôi kia bị một cỗ thần uy hiển hách cuốn lên, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên từ phía trên.
Thiên giới đất rung núi chuyển, Khô Hoằng vội vàng ra ngoài, ngẩng mặt kinh hãi nhìn lên trên.
Giống như người thường lo trời mưa sét đánh, Thần giới cũng luôn lo lắng về Liệt Vân Thánh Lôi, bởi vì một khi lôi điện như vậy giáng xuống Thần giới thì sẽ có vô số thần tiên nhỏ yếu hồn phi phách tán.
Minh Đạm ngước mắt lên theo bản năng, một chùm thánh lôi điện quang chói mắt, giương nanh múa vuốt kéo theo tia chớp kỳ dị cong lên cái đuôi, chứa đựng sự giận dữ của Thiên uy, xuyên qua Vô Cực Quá Hư, Cửu Trọng Lăng Tiêu, giáng thẳng xuống Hạ giới.
Thiên Đạo!
Đồng tử Minh Đạm co rụt lại, hắn ta thấy được bản thân hẳn sắp phải chết, ắt muốn kéo Sở Tê chết cùng.
Ngàn vạn suy nghĩ chỉ trong nháy mắt, hắn ta tập trung đâm mũi kiếm về phía Sở Tê. Sở Tê cũng đã hoàn hồn trong khoảnh khắc, lấy Quái Khí ra hung tàn đánh lên mũi kiếm của đối phương, hai bên chế ngự nhau vài phút, Thánh Lôi đã tới nơi, giáng thẳng vào Minh Đạm.
Hắn ta không thể không nhanh chóng né ra, nhưng vẫn khó lòng đề phòng, bị uy lực khổng lồ kia hất văng ra ngoài, theo phản xạ nắm chặt tâm tinh trước ngực bảo vệ cơ thể. Chờ tới khi tia sét kia biến mất ở hố trời nổ tung, cuối cùng hắn ta phun ra một búng máu.
Hố trời vừa sâu vừa lớn, phạm vi mấy chục dặm nghiêng về bên trong.
Minh Đạm nắm chặt tâm tinh, giãy giụa đứng dậy nhìn tới.
Ở giữa hố, Sở Tê bình an vô sự chậm rãi ngẩng mặt, bốn mắt nhìn nhau, Sở Tê cũng dần động đậy.
Vừa nhìn thấy vậy, Minh Đạm liền né lùi về sau.
Sở Tê vuốt ve lồng ngực, máu lại cuộn trào mãnh liệt nơi khóe miệng. Cả người hắn mềm nhũn, ngã ngồi về chỗ cũ.
Hắn hơi mờ mịt, còn hơi không biết làm sao.
Sư phụ... thật sự không còn nữa ư?
Vậy... là ai cứu Tiểu Thất đây?
Sở Tê vực dậy tinh thần, lao lực bò ra khỏi hố trời. Hắn bị ngã lăn về rất nhiều lần, chờ tới khi ánh mặt trời ló rạng, khắp người đã bị tro bụi đen kịt bao phủ.
Hắn nằm trên mặt đất, cả người đau đớn, ánh mắt chạm tới ngôi sao lộng lẫy trên màn trời đen nhánh.
Cắn mạnh môi một phát.
Nước mắt ầng ậc.
Hắn nằm trên mặt đất. Có lẽ bởi vì khổ sở, có lẽ bởi vì tủi thân, có lẽ bởi vì vết thương trên người đau quá. Hắn mím môi, không hề thấy thẹn mà khóc một trận.
Sau đó lau mặt, ho khan mạnh vài tiếng, bò dậy ôm y phục của sư phụ vào lòng, dần dần bình tĩnh lại.
Minh Đạm là kẻ lừa đảo.
Tiểu Thất còn lâu mới tin gã.
Sư phụ nói ở Phá Thế Thiên Cư thì nhất định ngài đang ở đó.
Nếu không...
Hắn suy nghĩ hết sức tập trung.
Nếu không vì sao Minh Đạm bị thương nặng, mà mình lại bình an vô sự?
Ngoại trừ sư phụ đang nhìn mình, hắn không nghĩ ra được đáp án nào tốt hơn.
Hắn muốn giết lên Thiên giới, đi tìm Khô Hoằng hỏi cho rõ.
Sở Tê lại lần nữa nhìn về phía màn trời, một tia sáng âm u quỷ quyệt không nhìn thấu tràn ra từ con ngươi trong suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất