Chương 22
Chiều thứ sáu, Lý Trăn Nhiên về nhà sớm hơn bình thường. Lý Trăn Nhược nghe không rõ anh nói cái gì với dì Vương ở tầng một.
Một lúc sau, Lý Trăn Nhiên và dì Vương lên tầng ba. Dì đi vào phòng anh, còn anh cởi xích cho Lý Trăn Nhược.
Tất nhiên vòng cổ thì để lại.
Nhưng cũng đủ để Lý Trăn Nhược tha hồ lăn lộn trên mặt đất.
Lý Trăn Nhiên ôm cậu đi vào phòng.
Cậu thấy dì Vương đang sắp xếp đồ đạc của anh. Đồ cũng không nhiều, một cái vali nhỏ vừa đủ. Thu xếp đồ đạc xong, dì đưa vali cho Lý Trăn Nhiên, nói: "Đi đường cẩn thận."
Lý Trăn Nhiên gật đầu, đáp: "Vâng."
Cùng lúc đó, tài xế của Lý Trăn Nhiên cũng lên tầng lấy đồ dùng sinh hoạt của Lý Trăn Nhược xuống.
Lý Trăn Nhược đoán rằng Lý Trăn Nhiên muốn đưa theo mình ra ngoài. Nhưng đi đâu mới được chứ? Chẳng lẽ đưa cậu đi triệt sản? Nhập viện mấy ngày nên anh thu dọn đồ đạc định ở lại chăm sóc?
Không muốn!
Lý Trăn Nhược giãy giụa.
Lý Trăn Nhiên cúi đầu lạnh lùng nhìn cậu.
Thấy ánh mắt đó của anh, Lý Trăn Nhược không khỏi rùng mình sợ hãi, ngay cả động đậy cũng không dám.
Một tay anh cầm vali, một tay bế Lý Trăn Nhược xuống tầng. Tài xế đã thu dọn xong đồ dùng của Lý Trăn Nhược, mở sẵn cửa xe chờ anh.
Anh ngồi lên xe, Lý Trăn Nhược ngồi cạnh.
Tài xế hỏi anh: "Nhị thiếu, chúng ta đi luôn ạ?"
Lý Trăn Nhiên đáp: "Đi thôi."
Lý Trăn Nhược rất muốn hỏi xem anh đi đâu nhưng không hỏi được. Lòng thấp thỏm bất an, cậu sợ Lý Trăn Nhiên sẽ đem cậu đi thiến. Lý Trăn Nhược nằm im trên ghế nhưng lòng vẫn không yên, bò lên đùi Lý Trăn Nhiên nằm xuống.
Lý Trăn Nhiên đặt tay lên lưng cậu.
Xe đi được một lúc lâu, Lý Trăn Nhược đứng lên nhìn ra ngoài. Cậu thấy đây không phải đường đến bệnh viện thú y mới yên tâm. Con đường này là đi về phía ngoại thành.
Ngẫm lại lúc Lý Trăn Nhiên xếp hành lý, Lý Trăn Nhược nghĩ chắc là anh nhân dịp cuối tuần được nghỉ hai ngày nên mang theo cậu luôn.
Lý Trăn Nhược còn nhớ trước đây anh cũng hay đi nghỉ vài ngày kiểu này. Lần ấy có hạng mục khẩn cấp cần chữ ký của Lý Trăn Nhiên, cậu còn phải tự mình chạy một chuyến đến ngoại ô xin chữ ký. Đến nơi anh đang nhàn nhã ngồi câu cá.
Giống hệt ông già, Lý Trăn Nhược khi đó còn nói thầm trong bụng.
Nhưng hôm nay nghĩ đến việc mình có thể ra ngoài chơi cùng anh, trong lòng cậu thấy hơi vui vui.
Hiện tại cậu còn rất nhiều việc chưa làm, cũng chưa biết trả thù Lý Trăn Tự thế nào nhưng cậu mặc kệ. Chơi trước đã!
Rời nhà họ Lý đến vùng ngoại ô xanh ngắt màu lá, không khí trong lành, cảnh sắc tươi đẹp, hơn nữa còn có Lý Trăn Nhiên ở bên cạnh.
Lý Trăn Nhược nằm nhoài trên đùi Lý Trăn Nhiên, thư thái nhắm mắt lại.
Hai tiếng sau, hai người đến nơi. Đây là một khu nghỉ dưỡng ở trong rừng, trước mặt là hồ nước mát, phía sau là rừng xanh.
Lý Trăn Nhược biết nơi này, hình như lần nào đi nghỉ, Lý Trăn Nhiên đều ở đây.
Xe dừng lại cạnh khu nghỉ dưỡng, Lý Trăn Nhiên ôm Lý Trăn Nhược xuống xe.
Nơi này xa lạ, Lý Trăn Nhiên không tuỳ tiện thả cậu xuống đất. Từ chuyện cậu chạy trốn rồi bị bắt về, anh không để cậu rời khỏi tầm mắt của mình một giây một phút nào hết, sợ cậu lại chạy đi.
Điều này khiến Lý Trăn Nhược thấy hơi áy náy.
Khu nghỉ dưỡng nằm cạnh hồ, cách bãi đỗ xe mấy phút đi bộ. Lý Trăn Nhược thấy một hồ nước mênh mông. Gió ẩm lướt qua mặt, lông với râu rung nhẹ làm cậu hơi ngứa. Cậu giơ chân lên vuốt mặt.
"Trăn Nhiên."
Lý Trăn Nhược nghe có người gọi Lý Trăn Nhiên, cậu ngẩng đầu lên nhìn thử. Một người đàn ông cao lớn đứng cách đó không xa đang mỉm cười với họ.
Lạc Phi?
Lý Trăn Nhược hơi ngẩn người, cậu nhận ra người đàn ông này. Lạc Phi là một doanh nhân, theo nhận xét của Lý Giang Lâm là tuổi trẻ tài cao. Hơn mười năm trước, Lạc Phi bắt đầu sự nghiệp kinh doanh bằng việc sản xuất vật dụng. Đúng lúc đó thương mại điện tử đang phát triển nên nhanh chóng gặt hái được thành công. Giờ thương mại điện tử đã mở rộng trên toàn quốc, việc kinh doanh của hắn ngày càng phát triển.
Trước đây nhà họ Lý và Lạc Phi từng hợp tác kinh doanh. Nhưng tên này tính tình quái gở, ngay cả những thương vụ quy mô lớn cũng chẳng thấy mặt mũi đâu nên Lý Trăn Nhược muốn kết giao cũng bó tay.
Không ngờ Lý Trăn Nhiên lại hẹn Lạc Phi đến đây nghỉ dưỡng cuối tuần.
Lý Trăn Nhược biết Vận Lâm gần đây đang muốn bước chân vào lĩnh vực thương mại điện tử. Nếu muốn phát triển thì việc hợp tác với Lạc Phi rất quan trọng. Xem ra lần đi nghỉ này không chỉ để nghỉ ngơi mà còn là cơ hội để kết giao bạn bè.
Lý Trăn Nhiên và Lạc phi bắt tay một cái rồi buông ra luôn. Hình như quan hệ rất tốt.
Lạc Phi lúc này cũng chú ý đến con mèo nằm trong lòng Lý Trăn Nhiên, hơi cúi xuống nhìn Lý Trăn Nhược, hỏi: "Mèo Garfield?"
Lý Trăn Nhiên cười đáp: "Ừm."
Lạc Phi nhìn Lý Trăn Nhược rất kỹ, cậu thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng Lạc Phi đã đứng thẳng người lên, hai tay đút túi quần nói: "Dễ thương lắm."
Sau đó, cả hai cùng đi dọc theo bờ hồ đến khu nghỉ dưỡng đối diện. Lạc Phi vừa đi vừa nói: "Hôm nay tôi có dẫn theo một người bạn."
"Ai?" Lý Trăn Nhiên đáp.
Hai người đi không xa đã thấy một người đứng bên hồ.
Lý Trăn Nhược tò mò, vươn cổ lên nhìn thử. Một chàng trai tuấn mỹ mắc áo trắng, quần jean xanh da trời; đôi chân dài, thẳng tắp.
"Tiểu Phượng!" Lạc Phi gọi.
Chàng trai trẻ quay người lại nhìn bọn họ, thấy Lạc phi vẫy tay với mình thì chạy qua.
Hắn giới thiệu: "Đây là Lý Trăn Nhiên, tôi kể với cậu rồi đấy. Còn đây là Phượng Tuấn Nguyên, là bạn học của tôi, cũng là bác sĩ khoa ngoại bệnh viện trực thuộc trường đại học C."
Lý Trăn Nhiên đưa tay ra, "Xin chào."
Phượng Tuấn Nguyên vẻ mặt thờ ơ, bắt tay Lý Trăn Nhiên, chào: "Chào anh Lý."
Đang bắt tay thì ánh mắt Phượng Tuấn Nguyên va phải Lý Trăn Nhược nằm trong ngực Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược mắt thấy gương mặt trắng nõn của người kai dí sát vào thì sợ hết hồn, đầu hơi ngửa ra sau.
Nhìn Lý Trăn Nhược một lúc, Phượng Tuấn Nguyên quay đầu nhìn về phía Lạc Phi, hắn mỉm cười vỗ vai Phượng Tuấn Nguyên, "Là mèo của Trăn Nhiên. Nó tên là gì?"
Lý Trăn Nhiên nhả ra một cái tên: "Đoàn Tử."
Lạc Phi cười nói: "Cái tên đáng yêu lắm. Chúng ta ăn cơm trước đã. Ăn xong vẫn còn nhiều thời gian để nói chuyện."
Bữa tối ăn tại nhà hàng lộ thiên bên hồ. Thức ăn chủ yếu là cá nước ngọt được nấu rất ngon, cũng có vài món cá sống.
Lý Trăn Nhiên còn dặn nhà bếp chuẩn bị cá nhỏ cho Lý Trăn Nhược.
Lúc ăn cơm, Lý Trăn Nhiên cuối cùng cũng chịu cho cậu đặt chân lên mặt đất. Anh để cậu ăn cạnh mình.
Lạc Phi hơi ngạc nhiên, hỏi Lý Trăn Nhiên: "Sợ nó chạy mất sao?"
Lý Trăn Nhiên nói: "Có chạy một lần nhưng vẫn bị tôi bắt về."
Lạc Phi có chút buồn cười khi nghe thế, "Người ta nói nuôi thú cưng mãi cũng sinh tình cảm. Con mèo này chắc quan trọng với cậu lắm ha?"
Lý Trăn Nhiên bình tĩnh nói: "Đồ của tôi."
Lý Trăn Nhược không nhịn được nhìn anh một cái. Lúc cúi đầu xuống, lòng đã lạnh.
Bác sĩ Phượng vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi: "Tại sao nó lại chạy?"
Lý Trăn Nhiên nhìn người kia, có hơi là lạ nói: "Tôi sao mà biết được."
Lạc Phi khoác vai Phượng Tuấn Nguyên, cười nói: "Tiểu Phượng rất thích động vật nhỏ, còn có thể nói chuyện với chúng, Trăn Nhiên cậu có tin không?"
Lý Trăn Nhiên chỉ cười không nói, rõ ràng là không tin.
Lý Trăn Nhược hơi tò mò nhìn Phượng Tuấn Nguyên.
Lý Trăn Nhiên một tay chống cằm, bữa tối có uống chút rượu, giờ có hơi say. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là vì tôi định thiến nó."
Phượng Tuấn Nguyên ngẩn ra.
Lạc Phi cười phá lên, còn nghiêng đầu dựa lên vai Phượng Tuấn Nguyên.
Lý Trăn Nhiên cầm cái đũa gõ nhẹ lên bàn, hỏi Phượng Tuấn Nguyên: "Tiểu Phượng, cậu hỏi nó giúp tôi xem có phải tôi muốn thiến nó nên mới chạy không?"
Lý Trăn Nhược vốn đang lặng lẽ ăn cá, nghe thấy câu này của anh không dám thở mạnh, ngửa đầu nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên lúc này cũng quay qua nhìn Lý Trăn Nhược.
Phượng Tuấn Nguyên đột nhiên đứng lên, sau đó ngồi xuống trước mặt Lý Trăn Nhược. Còn dựa sát vào cậu như đang ngửi mùi trên người cậu.
Lý Trăn Nhược toan tránh đi nhưng nghĩ lại chẳng có gì mà phải sợ nên cũng chun mũi, ra vẻ đang ngửi mùi của Phượng Tuấn Nguyên.
Phượng Tuấn Nguyên hơi nghi ngờ nhìn cậu, một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: "Mày muốn bị triệt sản sao?"
Lý Trăn Nhược không có cách nào biểu đạt được ý của mình nhưng sự sợ hãi trong thoáng chốc đó cậu muốn giấu cũng không giấu được.
Phượng Tuấn Nguyên nhìn ánh mắt cậu, đứng dậy nói với Lý Trăn Nhiên: "Anh Lý, tốt nhất anh đừng triệt sản nó. Nếu không nó còn chạy nữa đấy."
Lý Trăn Nhiên nhìn chàng trai kia, nghi hoặc hỏi: "Nó có thể nghe hiểu tiếng người hả? Tôi mới chỉ nói chứ chưa đưa đi bệnh viện nó đã chạy mất rồi."
Phượng Tuấn Nguyên nói: "Có rất nhiều loài động vật thông minh hơn anh nghĩ nhiều."
Lý Trăn Nhiên nghe vậy gật gù nói: "Tôi biết rồi. Tôi sẽ không triệt sản nó nữa."
Lý Trăn Nhược thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất.
Lạc Phi cười cười, cầm ly rượu nói với Lý Trăn Nhiên: "Nào, cạn!"
Lý Trăn Nhiên cũng phối hợp nâng ly lên, "Cạn."
Một lúc sau, Lý Trăn Nhiên và dì Vương lên tầng ba. Dì đi vào phòng anh, còn anh cởi xích cho Lý Trăn Nhược.
Tất nhiên vòng cổ thì để lại.
Nhưng cũng đủ để Lý Trăn Nhược tha hồ lăn lộn trên mặt đất.
Lý Trăn Nhiên ôm cậu đi vào phòng.
Cậu thấy dì Vương đang sắp xếp đồ đạc của anh. Đồ cũng không nhiều, một cái vali nhỏ vừa đủ. Thu xếp đồ đạc xong, dì đưa vali cho Lý Trăn Nhiên, nói: "Đi đường cẩn thận."
Lý Trăn Nhiên gật đầu, đáp: "Vâng."
Cùng lúc đó, tài xế của Lý Trăn Nhiên cũng lên tầng lấy đồ dùng sinh hoạt của Lý Trăn Nhược xuống.
Lý Trăn Nhược đoán rằng Lý Trăn Nhiên muốn đưa theo mình ra ngoài. Nhưng đi đâu mới được chứ? Chẳng lẽ đưa cậu đi triệt sản? Nhập viện mấy ngày nên anh thu dọn đồ đạc định ở lại chăm sóc?
Không muốn!
Lý Trăn Nhược giãy giụa.
Lý Trăn Nhiên cúi đầu lạnh lùng nhìn cậu.
Thấy ánh mắt đó của anh, Lý Trăn Nhược không khỏi rùng mình sợ hãi, ngay cả động đậy cũng không dám.
Một tay anh cầm vali, một tay bế Lý Trăn Nhược xuống tầng. Tài xế đã thu dọn xong đồ dùng của Lý Trăn Nhược, mở sẵn cửa xe chờ anh.
Anh ngồi lên xe, Lý Trăn Nhược ngồi cạnh.
Tài xế hỏi anh: "Nhị thiếu, chúng ta đi luôn ạ?"
Lý Trăn Nhiên đáp: "Đi thôi."
Lý Trăn Nhược rất muốn hỏi xem anh đi đâu nhưng không hỏi được. Lòng thấp thỏm bất an, cậu sợ Lý Trăn Nhiên sẽ đem cậu đi thiến. Lý Trăn Nhược nằm im trên ghế nhưng lòng vẫn không yên, bò lên đùi Lý Trăn Nhiên nằm xuống.
Lý Trăn Nhiên đặt tay lên lưng cậu.
Xe đi được một lúc lâu, Lý Trăn Nhược đứng lên nhìn ra ngoài. Cậu thấy đây không phải đường đến bệnh viện thú y mới yên tâm. Con đường này là đi về phía ngoại thành.
Ngẫm lại lúc Lý Trăn Nhiên xếp hành lý, Lý Trăn Nhược nghĩ chắc là anh nhân dịp cuối tuần được nghỉ hai ngày nên mang theo cậu luôn.
Lý Trăn Nhược còn nhớ trước đây anh cũng hay đi nghỉ vài ngày kiểu này. Lần ấy có hạng mục khẩn cấp cần chữ ký của Lý Trăn Nhiên, cậu còn phải tự mình chạy một chuyến đến ngoại ô xin chữ ký. Đến nơi anh đang nhàn nhã ngồi câu cá.
Giống hệt ông già, Lý Trăn Nhược khi đó còn nói thầm trong bụng.
Nhưng hôm nay nghĩ đến việc mình có thể ra ngoài chơi cùng anh, trong lòng cậu thấy hơi vui vui.
Hiện tại cậu còn rất nhiều việc chưa làm, cũng chưa biết trả thù Lý Trăn Tự thế nào nhưng cậu mặc kệ. Chơi trước đã!
Rời nhà họ Lý đến vùng ngoại ô xanh ngắt màu lá, không khí trong lành, cảnh sắc tươi đẹp, hơn nữa còn có Lý Trăn Nhiên ở bên cạnh.
Lý Trăn Nhược nằm nhoài trên đùi Lý Trăn Nhiên, thư thái nhắm mắt lại.
Hai tiếng sau, hai người đến nơi. Đây là một khu nghỉ dưỡng ở trong rừng, trước mặt là hồ nước mát, phía sau là rừng xanh.
Lý Trăn Nhược biết nơi này, hình như lần nào đi nghỉ, Lý Trăn Nhiên đều ở đây.
Xe dừng lại cạnh khu nghỉ dưỡng, Lý Trăn Nhiên ôm Lý Trăn Nhược xuống xe.
Nơi này xa lạ, Lý Trăn Nhiên không tuỳ tiện thả cậu xuống đất. Từ chuyện cậu chạy trốn rồi bị bắt về, anh không để cậu rời khỏi tầm mắt của mình một giây một phút nào hết, sợ cậu lại chạy đi.
Điều này khiến Lý Trăn Nhược thấy hơi áy náy.
Khu nghỉ dưỡng nằm cạnh hồ, cách bãi đỗ xe mấy phút đi bộ. Lý Trăn Nhược thấy một hồ nước mênh mông. Gió ẩm lướt qua mặt, lông với râu rung nhẹ làm cậu hơi ngứa. Cậu giơ chân lên vuốt mặt.
"Trăn Nhiên."
Lý Trăn Nhược nghe có người gọi Lý Trăn Nhiên, cậu ngẩng đầu lên nhìn thử. Một người đàn ông cao lớn đứng cách đó không xa đang mỉm cười với họ.
Lạc Phi?
Lý Trăn Nhược hơi ngẩn người, cậu nhận ra người đàn ông này. Lạc Phi là một doanh nhân, theo nhận xét của Lý Giang Lâm là tuổi trẻ tài cao. Hơn mười năm trước, Lạc Phi bắt đầu sự nghiệp kinh doanh bằng việc sản xuất vật dụng. Đúng lúc đó thương mại điện tử đang phát triển nên nhanh chóng gặt hái được thành công. Giờ thương mại điện tử đã mở rộng trên toàn quốc, việc kinh doanh của hắn ngày càng phát triển.
Trước đây nhà họ Lý và Lạc Phi từng hợp tác kinh doanh. Nhưng tên này tính tình quái gở, ngay cả những thương vụ quy mô lớn cũng chẳng thấy mặt mũi đâu nên Lý Trăn Nhược muốn kết giao cũng bó tay.
Không ngờ Lý Trăn Nhiên lại hẹn Lạc Phi đến đây nghỉ dưỡng cuối tuần.
Lý Trăn Nhược biết Vận Lâm gần đây đang muốn bước chân vào lĩnh vực thương mại điện tử. Nếu muốn phát triển thì việc hợp tác với Lạc Phi rất quan trọng. Xem ra lần đi nghỉ này không chỉ để nghỉ ngơi mà còn là cơ hội để kết giao bạn bè.
Lý Trăn Nhiên và Lạc phi bắt tay một cái rồi buông ra luôn. Hình như quan hệ rất tốt.
Lạc Phi lúc này cũng chú ý đến con mèo nằm trong lòng Lý Trăn Nhiên, hơi cúi xuống nhìn Lý Trăn Nhược, hỏi: "Mèo Garfield?"
Lý Trăn Nhiên cười đáp: "Ừm."
Lạc Phi nhìn Lý Trăn Nhược rất kỹ, cậu thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng Lạc Phi đã đứng thẳng người lên, hai tay đút túi quần nói: "Dễ thương lắm."
Sau đó, cả hai cùng đi dọc theo bờ hồ đến khu nghỉ dưỡng đối diện. Lạc Phi vừa đi vừa nói: "Hôm nay tôi có dẫn theo một người bạn."
"Ai?" Lý Trăn Nhiên đáp.
Hai người đi không xa đã thấy một người đứng bên hồ.
Lý Trăn Nhược tò mò, vươn cổ lên nhìn thử. Một chàng trai tuấn mỹ mắc áo trắng, quần jean xanh da trời; đôi chân dài, thẳng tắp.
"Tiểu Phượng!" Lạc Phi gọi.
Chàng trai trẻ quay người lại nhìn bọn họ, thấy Lạc phi vẫy tay với mình thì chạy qua.
Hắn giới thiệu: "Đây là Lý Trăn Nhiên, tôi kể với cậu rồi đấy. Còn đây là Phượng Tuấn Nguyên, là bạn học của tôi, cũng là bác sĩ khoa ngoại bệnh viện trực thuộc trường đại học C."
Lý Trăn Nhiên đưa tay ra, "Xin chào."
Phượng Tuấn Nguyên vẻ mặt thờ ơ, bắt tay Lý Trăn Nhiên, chào: "Chào anh Lý."
Đang bắt tay thì ánh mắt Phượng Tuấn Nguyên va phải Lý Trăn Nhược nằm trong ngực Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược mắt thấy gương mặt trắng nõn của người kai dí sát vào thì sợ hết hồn, đầu hơi ngửa ra sau.
Nhìn Lý Trăn Nhược một lúc, Phượng Tuấn Nguyên quay đầu nhìn về phía Lạc Phi, hắn mỉm cười vỗ vai Phượng Tuấn Nguyên, "Là mèo của Trăn Nhiên. Nó tên là gì?"
Lý Trăn Nhiên nhả ra một cái tên: "Đoàn Tử."
Lạc Phi cười nói: "Cái tên đáng yêu lắm. Chúng ta ăn cơm trước đã. Ăn xong vẫn còn nhiều thời gian để nói chuyện."
Bữa tối ăn tại nhà hàng lộ thiên bên hồ. Thức ăn chủ yếu là cá nước ngọt được nấu rất ngon, cũng có vài món cá sống.
Lý Trăn Nhiên còn dặn nhà bếp chuẩn bị cá nhỏ cho Lý Trăn Nhược.
Lúc ăn cơm, Lý Trăn Nhiên cuối cùng cũng chịu cho cậu đặt chân lên mặt đất. Anh để cậu ăn cạnh mình.
Lạc Phi hơi ngạc nhiên, hỏi Lý Trăn Nhiên: "Sợ nó chạy mất sao?"
Lý Trăn Nhiên nói: "Có chạy một lần nhưng vẫn bị tôi bắt về."
Lạc Phi có chút buồn cười khi nghe thế, "Người ta nói nuôi thú cưng mãi cũng sinh tình cảm. Con mèo này chắc quan trọng với cậu lắm ha?"
Lý Trăn Nhiên bình tĩnh nói: "Đồ của tôi."
Lý Trăn Nhược không nhịn được nhìn anh một cái. Lúc cúi đầu xuống, lòng đã lạnh.
Bác sĩ Phượng vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi: "Tại sao nó lại chạy?"
Lý Trăn Nhiên nhìn người kia, có hơi là lạ nói: "Tôi sao mà biết được."
Lạc Phi khoác vai Phượng Tuấn Nguyên, cười nói: "Tiểu Phượng rất thích động vật nhỏ, còn có thể nói chuyện với chúng, Trăn Nhiên cậu có tin không?"
Lý Trăn Nhiên chỉ cười không nói, rõ ràng là không tin.
Lý Trăn Nhược hơi tò mò nhìn Phượng Tuấn Nguyên.
Lý Trăn Nhiên một tay chống cằm, bữa tối có uống chút rượu, giờ có hơi say. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là vì tôi định thiến nó."
Phượng Tuấn Nguyên ngẩn ra.
Lạc Phi cười phá lên, còn nghiêng đầu dựa lên vai Phượng Tuấn Nguyên.
Lý Trăn Nhiên cầm cái đũa gõ nhẹ lên bàn, hỏi Phượng Tuấn Nguyên: "Tiểu Phượng, cậu hỏi nó giúp tôi xem có phải tôi muốn thiến nó nên mới chạy không?"
Lý Trăn Nhược vốn đang lặng lẽ ăn cá, nghe thấy câu này của anh không dám thở mạnh, ngửa đầu nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên lúc này cũng quay qua nhìn Lý Trăn Nhược.
Phượng Tuấn Nguyên đột nhiên đứng lên, sau đó ngồi xuống trước mặt Lý Trăn Nhược. Còn dựa sát vào cậu như đang ngửi mùi trên người cậu.
Lý Trăn Nhược toan tránh đi nhưng nghĩ lại chẳng có gì mà phải sợ nên cũng chun mũi, ra vẻ đang ngửi mùi của Phượng Tuấn Nguyên.
Phượng Tuấn Nguyên hơi nghi ngờ nhìn cậu, một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: "Mày muốn bị triệt sản sao?"
Lý Trăn Nhược không có cách nào biểu đạt được ý của mình nhưng sự sợ hãi trong thoáng chốc đó cậu muốn giấu cũng không giấu được.
Phượng Tuấn Nguyên nhìn ánh mắt cậu, đứng dậy nói với Lý Trăn Nhiên: "Anh Lý, tốt nhất anh đừng triệt sản nó. Nếu không nó còn chạy nữa đấy."
Lý Trăn Nhiên nhìn chàng trai kia, nghi hoặc hỏi: "Nó có thể nghe hiểu tiếng người hả? Tôi mới chỉ nói chứ chưa đưa đi bệnh viện nó đã chạy mất rồi."
Phượng Tuấn Nguyên nói: "Có rất nhiều loài động vật thông minh hơn anh nghĩ nhiều."
Lý Trăn Nhiên nghe vậy gật gù nói: "Tôi biết rồi. Tôi sẽ không triệt sản nó nữa."
Lý Trăn Nhược thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất.
Lạc Phi cười cười, cầm ly rượu nói với Lý Trăn Nhiên: "Nào, cạn!"
Lý Trăn Nhiên cũng phối hợp nâng ly lên, "Cạn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất