Garfield Báo Thù Ký

Chương 31

Trước Sau
Để thuận tiện cho việc vận chuyển, Lý Trăn Nhiên nhờ người mua lồng thú cưng mới cho Lý Trăn Nhược. Xuống máy bay cũng không thả cậu ra mà xách cả lồng lên xe.

Hoa Nghị Bang hỏi anh về nhà riêng hay là nhà họ Lý. Lý Trăn Nhiên bảo tài xế đưa anh về nhà họ Lý, còn đồ đạc thì Hoa Nghị Bang mang về nhà họ Lý giúp anh.

Lý Trăn Nhược nằm trong lồng không nhúc nhích. Cậu vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý.

Xe vừa rời khỏi sân bay, sắp lên đường cao tốc, Lý Trăn Nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Anh chỉ "ừ" hai tiếng rồi cúp máy, nói với Hoa Nghị Bang: "Hôm nay ba tôi về."

Hoa Nghị Bang ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi: "Lý lão tiên sinh về? Sao đột ngột vậy?"

Lý Trăn Nhược ngẩng đầu lên, sao Lý Giang Lâm lại quay về? Chẳng lẽ vì cuộc điện thoại cậu gọi cho Chu Khải? Hay là vì cuộc điện thoại đó mà Chu Khải bảo Lý Giang Lâm về bắt gian Ôn Thuần và Lý Trăn Tự? Hay thân thể Lý Giang Lâm có vấn đề nên phải quay về?

Nghe Hoa Nghị Bang hỏi Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược vểnh tai lên nghe.

Lý Trăn Nhiên chỉ nói mỗi câu: "Tôi không biết."

Hoa Nghị Bang im lặng một lát, lại nói: "Không biết Lý lão tiên sinh về từ lúc nào mà bây giờ mới báo cho cậu."

Lý Trăn Nhược thấy Hoa Nghị Bang rất hiểu ý, anh ấy hỏi hết những gì mà cậu muốn hỏi.

Nhưng Lý Trăn Nhiên không hiểu ý chút nào, một câu nói hai lần, "Tôi không biết." Và để thỏa mãn sự tò mò của Hoa Nghị Bang, anh vẫn nói thêm một câu, "Anh cả gọi, chiều nay ba mới lên máy bay. Anh ấy sẽ đi đón ba."

Hoa Nghị Bang nhẹ giọng hỏi: "Cậu cũng muốn đi?"

Lý Trăn Nhiên đáp: "Tôi thì khỏi đi. Ba biết tôi mới từ Kỳ Giang về."

Phải nói là mỗi việc bọn họ làm ở Vận Lâm, Lý Giang Lâm đều nắm rõ.

Hoa Nghị Bang nghe vậy bảo: "Thế cũng được. Cậu về nghỉ ngơi đi, vất vả mấy ngày rồi."

Về đến nhà họ Lý, dì Vương đã đứng chờ ở cửa từ sớm. Dì nhận lấy lồng mèo từ tay Lý Trăn Nhiên, đặt lên bàn trà rồi thả Lý Trăn Nhược ra.

Lý Trăn Nhược chậm rãi bò ra ngoài, rũ rũ lông.

Dì Vương ôm cậu hôn một cái, "Đoàn Tử ơi, lâu rồi không gặp."

Lý Trăn Nhiên đi vào, dì Vương mới nói với anh, "Hôm nay ba con về đấy."

"Con biết." Lý Trăn Nhiên gật đầu.

Dì Vương nhỏ giọng nói: "Dì sợ ông chủ không thích mèo. Còn tưởng con gửi Đoàn Từ ở tạm bên ngoài mấy ngày chứ."

Nghe dì Vương nói, Lý Trăn Nhược mới nhớ ra Lý Giang Lâm không thích động vật nhỏ. Lúc nhỏ muốn nuôi một con chó nhưng ông không cho.

Hai năm trước, Chu Khải xách một con chó lông vàng nhỏ về nuôi, Lý Giang Lâm không phản đối. Khi đến khu ven biển nghỉ dưỡng sức khoẻ, Chu Khải mang theo chó, Lý Giang Lâm cũng không có ý kiến gì.

Lý Trăn Nhược nghĩ nếu không phải Lý Giang Lâm không cho Chu Khải động đến một góc việc làm ăn của Vận Lâm thì cậu cho rằng tên đó mới là con ruột của ông.

Lý Trăn Nhiên không để ý đến lời dì Vương lắm, chỉ nói một câu không sao rồi đi lên tầng.

Lý Trăn Nhược muốn đi theo. Nhưng vừa nhảy xuống bàn trà đã nghĩ, mình đi theo làm gì chứ? Rảnh quá nên muốn tìm việc để khiến người ta khinh mình à? Cho nên mới đi được hai bước cậu đã chạy sang phòng ăn.

Cả buổi chiều, Lý Trăn Nhược ở tầng một. Dì Vương vừa đan áo len vừa xem TV, còn cậu nằm nhoài trên tay vịn ghế sofa.

Hơn bốn giờ chiều, Lý Trăn Tự đã về nhà.

Đây là chuyện hiếm. Ăn tối còn khó thấy mặt hắn, nếu có về thì cũng chỉ vội vàng về lúc sáu giờ tối ăn cơm nhà.

Hắn vừa vào cửa đã thấy Lý Trăn Nhược nằm úp sấp trên ghế, cười một tiếng: "Tao cứ tưởng anh hai đem theo mày bỏ trốn."

Dì Vương trách, "Nói linh tinh cái gì đấy?!"

Lý Trăn Tự vẫn cười, "Mấy ngày trước anh ấy đưa mèo đi nghỉ chẳng thèm về. Con tưởng anh ấy làm mất rồi chứ."

Lý Trăn Nhược liếc hắn một cái, một chút để tâm cũng không có.

Lý Trăn Nhiên đi từ trên tầng xuống, chân đi dép lê, mặc quần tây. Anh nhìn Lý Trăn Tự hỏi: "Sao ba lại về?"

Lý Trăn Tự nhún vai, tỏ ý mình cũng không biết. Hắn hơi khát, đi mở tủ lạnh lấy chai nước. Vừa mở nắp chai vừa hỏi anh, "Công trường thế nào rồi?"

"Ổn cả rồi." Lý Trăn Nhiên đáp.

Lý Trăn Tự uống một ngụm lớn, mu bàn tay quệt nước vương trên cổ, "Em đã bảo anh lo lắng thái quá mà. Đấy, chẳng có gì đáng lo cả."

Lý Trăn Nhiên đút tay túi quần, đứng dựa vào tường, "Anh không muốn nó có vấn đề gì hết."

Lý Trăn Tự lắc đầu. Lúc đi ngang qua anh, hắn vỗ vai anh một cái, "Em thay quần áo rồi xuống."

Lý Trăn Tự về sớm vậy cũng là vì chờ Lý Giang Lâm.

Lý Trăn Tự bình thường tỏ vẻ không có dã tâm gì, nhưng không có nghĩa là hắn không có ý lấy lòng Lý Giang Lâm. Chuyện cần làm hắn đã làm không ít.

Lý Trăn Nhược nhìn hắn lên tầng, nghĩ nếu Lý Trăn Tự là người xuống tay hại mình vậy sự hững hờ kia có khi là diễn mà thôi.

Lúc này, Lý Trăn Nhiên ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ đùi mình, nói với Lý Trăn Nhược: "Qua đây."

Lý Trăn Nhược quay ngoắt đi, không muốn tới.

Lý Trăn Nhiên vươn tay túm chân cậu kéo lên đùi mình.

Lý Trăn Nhược bị ép nằm ngửa trên đùi Lý Trăn Nhiên. Phản ứng đầu tiên là cuộn đuôi che lại phần dưới, trừng mắt nhìn Lý Trăn Nhiên.



Lý Trăn Nhiên liếc cậu một cái, nét mặt chẳng có gì thay đổi. Anh vừa vuốt lông cậu vừa nói chuyện với dì Vương.

Dì Vương và Lý Trăn Nhiên ngồi tán gẫu, hỏi tình hình của Hoa Nghị Bang.

Lý Trăn Nhiên kiên nhẫn trả lời từng câu.

Dì nhắc đến chuyện Hoa Nghị Bang mãi vẫn chơi có bạn gái thì nhíu mày.

Lý Trăn Nhiên bảo: "Dì gấp cái gì chứ? Con bằng tuổi cậu ấy còn chưa có bạn gái đây."

Dì vừa nghe anh nói thì châm lửa trên người anh, "Cả con nữa, Trăn Nhiên. Con xem, Trăn Thái sắp cưới rồi, rồi cũng đến lượt con đó. Lần này ông chủ về kiểu gì cũng nhắc con cho xem."

Lý Trăn Nhiên nghe vậy chỉ cười không nói.

Lý Trăn Nhược ban đầu còn đề phòng nhưng bị Lý Trăn Nhiên gãi lông đến thoải mái. Cả người mềm nhũn, ngửa đầu nhìn Lý Trăn Nhiên. Đúng lúc anh cũng cúi đầu nhìn cậu, vươn ngón tay xoa xoa mũi cậu. Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, Lý Trăn Nhược nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác.

Hơn mười phút sau, Lý Trăn Tự thay đồ xong xuống tầng, ngồi xuống ghế sofa.

Lý Trăn Tự thấy con mèo nằm trên đùi Lý Trăn Nhiên, đưa tay muốn sờ một cái nhưng bị Lý Trăn Nhược dùng đuôi hất ra.

Lý Trăn Tự sững người, nghĩ rằng là do trùng hợp, nên đưa tay sờ lại lần nữa.

Lý Trăn Nhược nhất quyết không cho hắn sờ. Cậu đứng dậy, đi ra sau lưng Lý Trăn Nhiên ngồi.

Lý Trăn Nhiên nhìn hết một màn này, quay đầu nhìn Lý Trăn Nhược. Anh thấy cậu ngồi sát vào lưng mình liếm móng nên vươn tay cọ cổ cậu một cái.

Lý Trăn Tự thu tay lại, bóp bóp cổ tay cười, "Hử, nó không thích em sao?"

Lý Trăn Nhiên chỉ cười, không lên tiếng.

Lý Trăn Tự không trêu Lý Trăn Nhược nữa, hỏi Lý Trăn Nhiên, "Ba về cũng không báo cho anh?"

Lý Trăn Nhiên cầm cốc nước trên bàn lên uống một hớp, đáp: "Anh cả gọi cho anh."

Lý Trăn Tự: "Anh nói xem, rốt cuộc là vì chuyện gì mà ba lại về?"

Lý Trăn Nhiên lắc đầu, "Anh không biết."

Lý Trăn Tự mặc kệ anh không biết hay là không muốn nói, hắn cũng không muốn hỏi nữa. Hắn ngả người ra sau, gác chân lên bàn trà.

Dì Vương nhìn hắn một cái, nói: "Có quy củ chút đi. Ông chủ về nhìn thấy lại tức giận."

Lý Trăn Tự lười biếng duỗi người, "Thế cháu mới phải tranh thủ lúc ba chưa về phóng túng nốt chứ."

Một lát sau, dì Vương đứng dậy chuẩn bị bữa tối.

Chỉ còn Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự ở phòng khách nói về công trường dự án Kỳ Giang. Lý Trăn Nhược nằm trên đùi Lý Trăn Nhiên, thấy có chút mệt mỏi.

Tiếng động từ bên ngoài đột nhiên truyền vào tai, Lý Trăn Nhược ngẩng đầu lên để nghe rõ hơn.

Xác định được đó là tiếng xe đến, cậu biết Lý Giang Lâm đã về, nhảy vội xuống ghế rồi chạy thẳng ra ngoài cửa.

Lý Giang Lâm không phải một người ba dịu dàng đầy yêu thương. Nhưng trong lòng Lý Trăn Nhược, ông vẫn xứng là một người ba. Vì không có mẹ nên từ nhỏ, cậu đặc biệt quấn quýt Lý Giang Lâm. Cho đến tận bây giờ, ký ức đẹp đẽ nhất vẫn là một lần đi chơi cùng Lý Giang Lâm bị ngã, ông đã bế cậu về nhà.

Nhưng đáng tiếc, phần ký ức ấy rất hiếm hoi. Lý Giang Lâm là một người ba nghiêm khắc, đối xử với các con như nhau, chẳng yêu thương đứa nào hơn cũng chẳng mấy khi lộ ra nét dịu dàng trong mắt hay trên gương mặt.

Giờ cậu không phải là con trai của Lý Giang Lâm nữa nhưng tình cảm nhiều năm, nói hết tình cảm cái là hết được ngay. Đối với Triệu Vũ Quỳnh, cậu vẫn còn chút tình cảm mẹ con, ba ruột là ai cậu cũng chẳng muốn biết.

Lý Trăn Nhược nghĩ mình có lẽ quyến luyến vinh hoa phú quý nhà họ Lý nên mới nhớ đến người ba không máu mủ này.

Đi đến cửa, bước chân Lý Trăn Nhược khựng lại. Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự đã đi đến cạnh cậu, cùng ra ngoài đón Lý Giang Lâm.

Hai chiếc xe một trước một sau đi vào cổng, dừng lại cạnh đài phun nước. Lý Trăn Thái xuống xe trước. Anh ta mở cửa xe ghế sau, dìu Lý Giang Lâm xuống xe.

Lý Giang Lâm năm nay đã 60 tuổi, nhưng nhìn ông không quá già. Vóc người cao ráo, tóc điểm vài sợi tóc bạc, gương mặt rắn rỏi, chẳng giống đứa con nào của ông.

Lý Giang Lâm một tay chống gậy, đi từng bước chậm rãi mà trầm ổn.

Ông từng bị thương ở mắt cá chân phải. Đi chậm thì không sao chứ đi nhanh là khập khiễng. Sau khi bước qua tuổi 45, Lý Giang Lâm luôn chống gậy, Lý Trăn Nhược từng bị cái gậy đó đánh.

Sau khi Lý Giang Lâm xuống xe, Chu Khải ra khỏi xe phía trước, dẫn theo một con chó lông vàng, Nhị Hoàng.

Chu Khải cao gầy, mặc quần bò dài với áo thun cộc tay màu đen. Tóc hơi dài, nhuộm màu vàng và tết thành bím tóc. Gã lớn lên không ưa nhìn lắm nhưng đường nét trên gương mặt rất giống Chu Vận. Đặc biệt là lúc gã cười, rất giống với hình bóng bà chủ nhà họ Lý Chu Vận trong tấm ảnh treo ở cầu thang.

Lý Giang Lâm được Lý Trăn Thái dìu đến, Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự tiến lên chào ông.

"Ba." Lý Trăn Nhiên nói.

Lý Trăn Tự cười nói: "Ba về rồi à? Đi đường thuận lợi không ba?"

Lý Giang Lâm gật đầu, nhìn Lý Trăn Tự một cái rồi đi vào nhà.

Chu Khải hăm hở cởi dây xích cho con chó, nhìn Nhị Hoàng sung sướng chạy khắp sân mới cười vẫy tay chào bọn họ.

Lý Giang Lâm vừa vào nhà đã để ý thấy Lý Trăn Nhược đang đứng ở cửa.

Lý Trăn Nhược ngước đầu nhìn ông.

Lý Trăn Thái vội nói: "Mèo của Trăn Nhiên đấy ba. Nó gọi là Đoàn Tử."



Lý Giang Lâm chỉ "ừ" một tiếng không nói gì, đi vào trong.

Về đến nhà sau chuyến đi dài mệt mỏi, Lý Giang Lâm không về phòng ngay mà ngồi nghỉ tạm ở ghế sofa phòng khách.

Dì Vương bảo người giúp việc bưng trà rót nước cho ông rồi lấy khăn ấm lau mặt cho ông.

Làm việc vất vả ở nhà họ Lý nhiều năm như thế, Lý Giang Lâm rất khách khí với dì Vương, "Bà vất vả rồi."

Dì Vương nói: "Không vất vả. Mọi người ngồi chờ chút, cơm sắp nấu xong rồi. Hôm nay toàn là món ông và Tiểu Khải thích ăn cả."

Lý Trăn Nhược vẫn đứng ở cửa. Bốn người đều ngồi ghế sofa.

Lý Giang Lâm thong thả lau mặt xong thì lau tay. Ông cầm chén trà lên uống một ngụm nhỏ, ngẩng đầu hỏi Lý Trăn Thái, "Tiểu Thuần đâu?"

Lý Trăn Thái đáp: "Hôm nay cô ấy có cuộc họp quan trọng. Khi nào họp xong sẽ đến ăn cơm cùng nhà chúng ta."

Lý Giang Lâm gật đầu.

Lý Trăn Tự nói: "Ba hình như khoẻ hơn nhiều nha."

Lý Giang Lâm đáp: "Khí hậu nơi đó thoải mái, ở lâu thì tốt."

Lý Trăn Nhược chăm chú nghe bọn họ nói chuyện, cảm giác đuôi bị thứ gì đó đè lên. Cậu bị dọa nhảy dựng, gào một tiếng.

Cả phòng ai cũng nhìn cậu.

Chu Khải thấy mọi người nhìn mình, vội giơ tay nói: "Tôi không cố ý. Tôi không biết trong nhà có thêm một con mèo."

Lý Trăn Nhược bị giẫm đau, vừa giận vừa ấm ức. Cậu cảm thấy Chu Khải mười phần thì có tám, chín phần cố ý, gã là kiểu người sợ thiên hạ không loạn. Nhưng có Lý Giang Lâm ở đây, dù muốn nhảy lên cào vào mặt gã cũng không được, chỉ có thể trừng gã, cuộn đuôi lại liếm láp.

Lý Trăn Nhiên gọi cậu: "Đoàn Tử, lại đây."

Lý Trăn Nhược sững sờ, thấy anh đưa tay ra với mình thì có hơi do dự nhưng vẫn chạy về phía anh. Cậu nhảy lên đùi anh, ngồi xuống.

Lý Trăn Nhiên dịu dàng xoa đuôi cho cậu.

Chu Khải chậm rãi đi ra phía sau Lý Trăn Nhiên, vịn tay lên lưng ghế, hỏi anh: "Mèo của anh à?"

Lý Trăn Nhiên "ừ" một tiếng.

Chu Khải một tay chống cằm, hứng thú nhìn Lý Trăn Nhược, "Con mèo này thú vị thật, lại còn nghe lời nữa."

Lý Giang Lâm cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, hỏi Lý Trăn Nhiên: "Con mới từ Kỳ Giang về?"

Lý Trăn Nhiên vừa vuốt đuôi cho Lý Trăn Nhược vừa đáp: "Vâng."

Lý Giang Lâm: "Tình hình thế nào? Nói ba nghe xem."

Bọn họ chuyển đề tài không thú vị, Chu Khải ra ngoài chơi với Nhị Hoàng.

Năm giờ chiều, Ôn Thuần đến muộn. Cô xin lỗi Lý Giang Lâm, "Cháu xin lỗi, chú Lý. Chiều nay cháu có cuộc họp quan trọng, nếu không đã cùng Trăn Thái đi đón chú rồi."

Thái độ của Lý Giang Lâm đối với cô con dâu tương lai này dịu dàng hơn với mấy đứa con trai. Ông mỉm cười nắm tay cô, bảo: "Không sao, công việc quan trọng hơn."

Ôn Thuần đã đến, dì Vương và người giúp việc dọn cơm lên.

Dĩ nhiên Lý Giang Lâm sẽ ngồi ở vị trí chủ nhà, còn lại thì thích ngồi đâu thì ngồi. Nhưng hôm nay Lý Trăn Nhiên không ôm Lý Trăn Nhược vào bàn ăn, dù sao thì việc đó cũng là không có quy củ.

Nhưng tính ra Lý Trăn Nhược vẫn sướng hơn Nhị Hoàng nhiều. Cậu được ăn trong nhà, còn con chó kia phải ăn ở ngoài sân.

Chu Khải oán trách một câu: "Sao mèo được ở trong nhà còn chó thì không?"

Nhị Hoàng không được vào trong nhà là do Lý Giang Lâm không cho phép. Ông nói với Chu Khải nếu không làm được thì đừng nuôi chó.

Lý Trăn Nhược nghe thế thì lo lắng, sợ bị đuổi ra ngoài. Lý Giang Lâm lạnh lùng nói một câu: "Không phục thì ra ngoài ăn cùng nó."

Chu Khải cắn đũa, im lặng.

Người trong nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm. Cha hiền con hiếu, anh hiền em kính, cứ như trong nhà chẳng còn ai nhớ đến một người như Lý Trăn Nhược đã từng tồn tại. Từ đầu đến cuối, không một ai nhắc đến cậu.

Lý Trăn Nhược nhai hai viên thức ăn cho mèo, nuốt không trôi. Liệu thời gian trôi qua, cậu có lẽ cũng quên mất mình đã từng sống.

Ăn chút ít, cậu ăn không ngon miệng, lặng lẽ bò đến nằm cạnh ghế Lý Trăn Nhiên.

Lý Trăn Nhiên lúc ăn cơm luôn nghiêm chỉnh mà lúc này lại lén rút chân ra khỏi dép lê, chân trần gãi đầu Lý Trăn Nhược.

Lý Trăn Nhược ôm chặt lấy chân anh, há miệng gặm ngón chân anh, sau đó nhổ ra ngay lập tức. Đệt, mình nghĩ cái gì vậy?

Lý Giang Lâm có uống chút rượu, mặt hơi đỏ. Ông đặt ly rượu xuống, nói với Ôn Thuần: "Trước khi về, chú có nói chuyện điện thoại với ba cháu."

"Vâng?" Ôn Thuần đặt đũa xuống, mỉm cười hỏi, "Có chuyện gì sao chú?"

Lý Giang Lâm: "Bàn chuyện kết hôn của cháu và Trăn Thái. Chú và ba cháu quyết định chọn ngày tốt tháng sau tổ chức hôn lễ."

Lý Trăn Nhược lập tức ngẩng đầu lên. Tiếc là cậu đang ở dưới bàn nên không thể nhìn thấy biểu cảm của Ôn Thuần.

Nhưng cậu nghe ra Ôn Thuần vẫn bình tĩnh đáp, "Vội đến thế sao, chú?"

Lý Giang Lâm nói: "Không vội. Lần trước Trăn Thái đến, chú đã nhắc nó rồi nhưng nó không để ý. Lần này về là để quyết định chuyện này giúp hai đứa."

Ôn Thuần không nói gì. Cô liếc Lý Trăn Thái một cái, cúi đầu uống một ngụm canh nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau