Garfield Báo Thù Ký

Chương 41

Trước Sau
Lý Trăn Nhiên xuống phòng ăn, Chu Khải hứng thú bừng bừng hỏi anh, "Trăn Nhiên, chiều đi bơi không?"

Lý Trăn Nhược xuống phòng ăn trước anh, đang nằm trên bàn nhìn bữa sáng. Cậu vừa nghe gã nói thế thì ngoảnh đầu nhìn Lý Trăn Nhiên.

Lý Trăn Nhiên cười, đáp: "Có thể."

Lý Trăn Nhược biết Lý Trăn Nhiên bơi rất tốt. Hình như hồi cấp ba anh tham gia thi bơi toàn quốc, dù chỉ về hạng hai nhưng khi đó cậu cảm thấy anh rất giỏi.

Trong trí nhớ của cậu, Lý Trăn Nhiên từng bơi ở bể bơi trong nhà rất nhiều lần. Anh mặc một cái quần bơi màu đậm, cơ thể thon dài nhảy xuống nước, rẽ nước như các bơi về phía trước.

Sau này, thời gian ở nhà không nhiều, cũng không tiếp xúc với Lý Trăn Nhiên mấy nên chẳng nhớ được gì hay cả.

Công nhân vệ sinh mất một buổi sáng dọn dẹp bể bơi, buổi trưa đổ nước. Buổi chiều, Lý Trăn Nhược ngủ trưa dậy, nằm trên bệ cửa sổ tầng ba phòng Lý Trăn Nhiên nhìn xuống. Sóng nước dập dềnh, dường như có thể cảm nhận được hơi nước mát lạnh phả vào mặt.

Chu Khải là người hào hứng nhất. Gã thay quần bơi, cơ thể gầy gò lại hơi tái nhợt. Gã đứng cạnh bể bơi, ngửa đầu nhìn cửa sổ phòng Lý Trăn Nhiên, hét lớn: "Trăn Nhiên! Xuống bơi thôi!"

Dì Vương cầm áo len đan dở ngồi dưới ô che nắng, nhìn Chu Khải ầm ĩ mà cười.

Lý Trăn Nhược nhảy xuống cửa sổ, chạy một mạch đến cạnh giường. Cậu dùng chân lay Lý Trăn Nhiên đang ngủ dậy, giục anh đi bơi.

Lý Trăn Nhiên dụi mắt ngồi dậy. Lát sau mới đi mở tủ quần áo tìm quần bơi.

Nhìn Lý Trăn Nhiên mặc quần bơi đứng cạnh bể bơi, không hiểu sao Lý Trăn Nhược thấy hơi hưng phấn. Dáng người Lý Trăn Nhiên đẹp hơn Chu Khải nhiều. Vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc, anh thực hiện chuẩn bị xuống nước rất chuẩn. Lý Trăn Nhược quay người nhìn chỗ khác, xém ngã xuống bể bơi đầy nước.

Cậu bình tĩnh lại, nghĩ mình vui thì được gì chứ?

Lý Trăn Nhiên không nhảy vào trong nước, giơ tay vỗ mông mèo một cái. Hại cậu rơi vào bể bơi trước.

Lý Trăn Nhược "tùm" một tiếng rơi vào trong nước. Mấy giọt nước nhỏ bắn lên, tay chân cậu luống cuống muốn bò vào bờ. Vốn dĩ cậu biết bơi nhưng lúc này tứ chi không chịu phối hợp, chẳng biết làm thế nào để bơi.

Dì Vương cười phá lên.

Lý Trăn Nhiên nhảy xuống nước ngay sau đó, túm lấy một chân mèo xách lên.

Lý Trăn Nhược sợ hãi, nôn ra mấy ngụm nước, thở hổn hển.

Lý Trăn Nhiên đặt cậu lên thành bể bơi rồi duỗi tay rẽ nước. Thân hình thon dài mạnh mẽ được bọt nước trắng ôm lấy, vọt lên như mũi tên.

Lý Trăn Nhược đứng trên bờ, lông ướt sũng dính lên người. Thoạt nhìn vừa gầy yếu vừa đáng thương, cậu hắt xì hai cái rồi nhìn chằm chằm Lý Trăn Nhiên đang bơi ở trong nước. Một cái nhìn là nhìn đến sững người luôn.

Chu Khải ngồi một bên, vỗ đầu Nhị Hoàng ý bảo nó tự đi chơi đi.

Nhị Hoàng chạy về phía cậu, cúi đầu ngửi ngửi.

Lý Trăn Nhược đứng phắt lên, cách con chó kia càng xa càng tốt.

Nhị Hoàng đi theo cậu. Hình như nó rất tò mò, dí sát mũi vào đầu cậu ra sức ngửi.

Lý Trăn Nhiên bơi xong một vòng. Một tay anh nhấc Lý Trăn Nhược đặt lên vai mình. Cậu sợ lại ngã xuống lần nữa nên dùng móng bám lên cổ anh.

"Hôm nay vui vậy sao?" Giọng của Lý Trăn Tự đột nhiên vang lên.

Lý Trăn Nhược quay đầu lại nhìn Lý Trăn Tự mặc vest, giày da màu đen đạp lên thành bể bơi màu trắng.

Chu Khải vừa nhảy vào bể bơi, nói với Lý Trăn Tự: "Daniel cũng xuống bơi đi."

Lý Trăn Tự đi dự tiệc tối, đêm qua hắn không về nhà. Chắc là qua đêm với Dư Băng Vi rồi. Hắn ngồi xổm cạnh bể bơi, cười: "Tôi không bơi đâu. Nhìn anh hai bơi thôi đủ đã cả con mắt rồi, động tác nào cũng chuyên nghiệp."

Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, làn da màu lúa mì của Lý Trăn Nhiên óng ánh nước. Lý Trăn Nhược ôm cổ anh, cúi đầu nhìn lồng ngực rắn chắc, đường nét bụng dưới rõ ràng kéo dài đến trong quần bơi, che mất "phong cảnh" đẹp nhất.

Được rồi, Lý Trăn Nhược cậu biết cái thứ đồ chơi trong quần kia có bao nhiêu lợi hại. Nghĩ đến đây có chút thẹn thùng, cứ như thiếu nữ mới biết yêu ấy.

Cậu chôn mặt vào cổ Lý Trăn Nhiên, cọ mấy cái mới nhận ra anh giơ tay nâng mông cậu.

Chẳng biết từ lúc nào Lý Giang Lâm cũng chống gậy đến bể bơi.



Dì Vương vội đứng dậy nhường ghế cho ông. Rồi dì cầm một cái ghế nhỏ khác ngồi xuống.

Lý Giang Lâm ngồi trên ghế, ánh mắt lướt qua người Lý Trăn Nhiên, nhìn Chu Khải một cái. Ông vẫy tay với Lý Trăn Tự đứng cạnh bể bơi, "Lại đây."

"Bố?" Lý Trăn Tự đi tới, hắn hơi cúi thấp người đợi ông nói chuyện.

Lý Giang Lâm hỏi: "Tối qua con đi đâu?"

Lý Trăn Tự thường qua đêm ở bên ngoài. Lý Giang Lâm không lạ lẫm gì, bình thường không mấy hỏi đến, không ngờ hôm nay lại hỏi.

Lý Trăn Tự có hơi chần chừ, đáp: "Con đi với bạn."

Ánh mắt Lý Giang Lâm nhìn về phía bể bơi, nói với hắn: "Anh cả sắp kết hôn, dạo này con có quy củ một chút đi."

Lý Trăn Thái kết hôn thì liên quan gì đến Lý Trăn Tự? Lý Trăn Tự quy củ thì được cái gì?

Lý Trăn Tự hơi nhíu mày nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp, "Vâng, con biết rồi."

Nhưng hắn không thể không nghĩ ngợi thêm.

Trong bể bơi, Lý Trăn Nhược bám chặt Lý Trăn Nhiên không tha.

Lý Trăn Nhiên cũng không gỡ chân cậu ra mà lặn xuống nước. Lý Trăn Nhược chìm xuống nước với anh, ùng ục uống mấy ngụm nước, lại được anh vớt lên.

Giờ cậu không dám bám anh không buông nữa mà liều mạng bơi vào bờ. Mấy cái chân nhỏ quơ quơ trong nước trong đến buồn cười.

Lý Trăn Nhiên không trêu đùa cậu, ném cậu lên bờ.

Theo Lý Trăn Nhiên bơi cả buổi chiều, đến tối đáng lẽ phải mệt mỏi không có sức mới đúng, phải đi ngủ sớm. Mà Lý Trăn Nhiên giống như chưa tiêu hao hết tinh lực, tối đến lôi Lý Trăn Nhược ra dằn vặt một trận.

Lý Trăn Nhược cứ như bị chìm trong nước một lần nữa. Cậu hết chìm lại nổi theo động tác kịch liệt của Lý Trăn Nhiên. Đầu choáng mắt hoa nghĩ may là mấy người tầng dưới đi rồi. Nếu không thì dù tầng này cách âm tốt cũng không tránh khỏi có vài tiếng động khiến người ta mặt đỏ tim đập lọt ra ngoài. Sáng hôm sau ai cũng đều cho Lý Trăn Nhiên là biến thái.

Phòng mở điều hòa nhưng cả người Lý Trăn Nhược ướt đẫm mồ hôi. Lý Trăn Nhiên ôm cậu từ phía sau, cậu giãy giụa muốn đi tắm.

Lý Trăn Nhiên chưa có ý định đi ngủ lúc này. Một tay anh siết chặt eo cậu, tay còn lại xoay mặt cậu lại, bắt cậu quay đầu nhìn anh.

Cổ Lý Trăn Nhược suýt bị bẻ gãy.

Lý Trăn Nhiên nói: "Cậu là mèo tinh à?"

Lâu rồi không nhắc đến chuyện này, Lý Trăn Nhược cũng suýt quên mất. Lúc cậu mới hóa thành hình người, Lý Trăn Nhiên đã nghi ngờ. Cậu biết rất nhiều thứ về cuộc sống của con người, không giống như mấy con mèo tinh mới hóa hình người - một thứ nhỏ tí như dấu chấm câu cũng không biết.

Sau này không nhắc đến, hôm nay không biết cậu lại làm cái gì mà anh nhắc đến chuyện này.

Lý Trăn Nhược đáp: "Phải, nếu không thì là gì?"

Lực tay nắm cằm cậu của anh không nhỏ, "Yêu quái ngàn năm sao?"

Lý Trăn Nhược trợn trắng mắt, "Tôi già chỗ nào chứ?!"

Lý Trăn Nhiên: "Là lão yêu quái độc ác nào phái cậu đến quyến rũ đàn ông? Chuyên hút dương tinh?"

Lý Trăn Nhược hít một hơi thật sâu, hất tay anh ra, "Lắm chuyện! Tự anh lôi tôi ra dằn vặt một hồi, giờ còn trách tôi? Anh không biết xấu hổ hả?" Cậu ngồi dậy, eo bủn rủn vô lực.

Lý Trăn Nhiên một tay gối sau đầu, cười như không cười nhìn cậu.

Lý Trăn Nhược quay đầu lại, do dự một chút thì xoay người lại, ngồi khoanh chân trước mặt Lý Trăn Nhiên, "Tôi không phải yêu quái ngàn năm. Tôi chỉ là một tiểu yêu bình thường, vì bị thương, phải bảo vệ tim mạch nên biến thành mèo lưu lạc đến cửa hàng thú cưng, vừa hay được người ta mua mà thôi."

Mấy lời đó toàn là nói bừa. Nếu Lý Trăn Nhiên đào sâu vấn đề hơn nữa, Lý Trăn Nhược cậu không chắc là mình có thể nói dối trọn vẹn không. Nhưng với hiểu biết của cậu về anh, chắc anh sẽ không hỏi nhiều đâu.

Một con mèo biến thành người đã khó tin nổi rồi. Vậy thì cứ vẽ thêm chuyện cho nó bí ẩn hơn, tự mình soạn ra một lai lịch hợp lý cho mình.

Hơn nữa, thế giới này có rất nhiều yêu quái. Hạ Hoằng Thâm cũng là một trong số đó.



Lý Trăn Nhiên không truy hỏi đến cùng. Anh chỉ giơ tay lên, vuốt ngực Lý Trăn Nhược, chạm vào nơi trái tim cậu đang đập, hỏi: "Vết thương... lành chưa?"

Trái tim Lý Trăn Nhược đập thình thịch. Cậu ngơ ngác nhìn anh, đáp: "Ổn rồi. Anh xem, không phải bây giờ tôi đã có thể duy trì hình người sao?" Nói xong, cậu liếm môi một cái, che giấu sự khẩn trương của mình, "Lúc động dục linh lực không ổn định mới biến thành người."

Lý Trăn Nhiên đưa tay lên cao, ngón tay xoa bờ môi ướt át của cậu.

Sự dịu dàng này của anh khiến Lý Trăn Nhược khó chịu. Cậu nhắm mắt lại, nhào lên người anh, hôn xuống.

Lảm nhảm nhiều thế làm gì? Làm luôn đi cho rồi!

Tối chủ nhật, Lý Trăn Thái và Ôn Thuần đi chụp ảnh cưới ở Saipan đã trở về. Chuyến đi này không mất nhiều thời gian. Hai người chủ yếu cũng vì để chuẩn bị những chuyện cần thiết cho lễ cưới, căn bản không có thời gian để thở.

Lý Trăn Tự bị Lý Giang Lâm nhắc nhở. Hai ngày nay rất ngoan ngoãn, ăn cơm tối xong thì về phòng, tự nhốt mình trong phòng. Một chút phiền phức hắn cho Ôn Thuần cũng không có.

Lúc ăn cơm, Chu Khải hỏi Ôn Thuần: "Vui không?"

Ôn Thuần cười, "Có gì vui đâu. Vội vàng chụp ảnh xong rồi đi, mệt chết đi được!"

Chu Khải cũng cười, "Khoảnh khắc đẹp nhất của người phụ nữ là cùng người mình yêu mặc bộ đồ đẹp nhất, ở một nơi đẹp nhất lưu lại kỷ niệm của tình yêu. Mệt một chút có sao đâu."

Ôn Thuần nghe vậy vẫn cười. Nhưng nếu nhìn kỹ thì nụ cười này có hơi miễn cưỡng, mang theo ý tứ khó giải thích được.

Lý Trăn Nhược nằm sấp ở một bên. Chu Khải nhất định là cố ý. Trước đây cậu gọi điện thoại bảo gã nói cho Lý Giang Lâm biết chuyện của Ôn Thuần. Đương nhiên, gã không thể chóng quên như thế được.

Rõ ràng Chu Khải biết tình cảm của Ôn Thuần và Lý Trăn Thái có vấn đề, còn cố ý nói khích người khác.

Chu Khải đúng là đồ tiểu nhân!

Lý Trăn Nhược liếm móng vuốt, nhìn Lý Trăn Thái và Lý Giang Lâm đang nói chuyện. Tối hôm đó, người nói chuyện điện thoại với Nhạc Tử Giai là Lý Trăn Thái chứ gì?

Sáng hôm sau, Vận Lâm có cuộc họp ban giám đốc lớn, Lý Giang Lâm được mời đến.

Lý Trăn Nhược và Lý Trăn Nhiên đến Vận Lâm. Anh không để ý đến cậu, dọn đồ đi đến phòng họp. Lý Trăn Nhược tự mình mặc quần áo, lục tung văn phòng của anh lên cũng không tìm được chứng minh nhân dân. Cậu đành chấp nhận cầm tiền và thẻ đi ra ngoài.

Hoa Nghị Bang cũng đến phòng họp với Lý Trăn Nhiên. Lý Trăn Nhược vừa ra khỏi văn phòng của Lý Trăn Nhiên, cửa văn phòng đối diện cũng mở ra. Lý Trăn Tự vội vàng đi đến thang máy.

Thấy Lý Trăn Nhược, bước chân Lý Trăn Tự chậm lại, mỉm cười với cậu, nói: "Cậu đến tìm anh hai tôi sao?"

Lý Trăn Nhược giả vờ sợ hãi: "Anh Nhiên nói anh ấy bận họp nên bảo tôi đi trước."

Tô Dao đi ngay sau Lý Trăn Tự, thấy Lý Trăn Nhược thì hơi kinh ngạc nhưng vẫn không quên nhắc nhở hắn: "Sắp muộn rồi."

Lý Trăn Tự không có thời gian nói chuyện với cậu, bấm thang máy đi vào.

Lý Trăn Nhược chờ hắn đi rồi mới bấm thang máy đi xuống dưới. Cậu đứng đợi trong hành lang vắng lặng.

Hôm nay có mấy việc cần phải làm. Chuyện này đã vướng trong lòng cậu từ lâu. Cậu không dám làm vì lo sợ Lý Trăn Nhiên phát hiện.

Đến tận bây giờ, trên cổ cậu vẫn còn cái vòng cổ Lý Trăn Nhiên tự tay đeo lên cho cậu. Hơn nữa, để tránh cậu bị chú ý trong hình người, Lý Trăn Nhiên đổi một cái vòng cổ khác nhỏ hơn, nhìn qua nó chẳng khác gì một sợi dây chuyền. Cái vòng cổ này vẫn có chức năng định vị, ngoài việc dùng kéo cắt, nếu không biết mật khẩu thì chẳng tháo nó ra được.

Vì một lần bỏ đi mà Lý Trăn Nhiên bắt cậu đeo cái vòng này. Anh muốn ngăn việc cậu bỏ đi nhưng cậu không biết anh có muốn nắm bắt hành tung của cậu không. Thật ra, đối với Lý Trăn Nhiên mà nói, nếu không có cái vòng cổ này, anh muốn biết cậu đang ở đâu là chuyện rất dễ.

Đương nhiên, Lý Trăn Nhiên không nhất thiết phải làm như vậy.

Từ khi nghe trộm cuộc điện thoại giữa Nhạc Tử Giai và 'người nào đó' trong nhà họ Lý, trong lòng cậu luôn có một cái gai. Cậu nhận định cuộc gọi kia là gọi cho Lý Trăn Thái. Nhưng trong đầu luôn có một giọng nói bảo rằng đó cũng có thể là Lý Giang Lâm.

Nhạc Tử Giai lấy được tinh dịch của Lý Giang Lâm từ đâu? Cô ta vừa qua lại với thằng con vừa thông đồng với ông bố?

Tâm trạng Lý Trăn Nhược buồn bực, nhớ đến nơi ở cũ của Triệu Vũ Quỳnh. Lần trước đến đó cậu đã muốn tìm người mở khóa xem xem có thể tìm được di vật gì của bà không. Nhưng vì một số vấn đề nên đặt chuyện này sang một bên.

Lúc này, cậu chờ không nổi nữa.

Đi ra khỏi thang máy, nghĩ đến việc nếu Lý Trăn Nhiên biết chuyện thì cậu nên trả lời thế nào? Nghĩ rồi lại nghĩ nhưng không biết nên trả lời thế nào. Lý Trăn Nhiên là người thông minh. Nếu liên quan đến mẹ Lý Trăn Nhược, còn muốn rũ sạch quan hệ, che giấu thân phận, anh hẳn sẽ không tin.

Lúc đó nên làm gì thì làm thôi, Lý Trăn Nhược thầm nghĩ. Ngược lại cậu còn xác định được chuyện này chẳng liên quan gì đến Lý Trăn Nhiên cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau