Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 23: Tôi không thể mặc kệ anh.

Trước Sau
Vừa dứt câu, Bạch Tư Quân lập tức cảm thấy mình mới là người cần đi khám bác sĩ tâm lý mới đúng, gần đây chính anh cũng chẳng hiểu nổi mình đang suy nghĩ cái gì.

Mai Vũ Sâm không đả động gì đến mấy lời thiếu nguyên tắc vừa rồi của anh, hắn nhướn mày hỏi: "Cô gái trong bệnh viện ban nãy là ai?"

Bạch Tư Quân nhớ lại ánh mắt mình cảm nhận được trong sảnh bệnh viện kia, thì ra là của Mai Vũ Sâm. Không ngờ chuyện trùng hợp thế này lại xảy ra.

Anh thành thật đáp: "Bạn gái cũ."

Nói xong, chẳng hiểu vì sao anh tự động giải thích: "Cô ấy đã kết hôn rồi, lúc nãy xảy ra chút chuyện nên tôi đi giúp cô ấy."

Mai Vũ Sâm đứng đó không nói gì, giống như đang do dự xem có nên cho anh vào nhà hay không.

Bạch Tư Quân im lặng trong chốc lát, sau đó nói tiếp: "Hôm qua anh không vui là vì Tề Quân có phải không?"

Anh chỉ thuận miệng nói, cũng không hy vọng Mai Vũ Sâm sẽ trả lời. Nhưng Mai Vũ Sâm mím môi, mặt không biểu cảm: "Rõ ràng cậu từng nói tôi là hy vọng duy nhất của cậu."

Mai Vũ Sâm đè hai chữ "duy nhất" rất nặng.

Bạch Tư Quân từng nói như thế thật, khi đó chủ biên ban tối hậu thư xuống, không lấy được bản thảo thì biến. Lúc đó anh thực sự đặt toàn bộ hy vọng của mình vào Mai Vũ Sâm.

Chỉ là anh không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói thôi vậy mà Mai Vũ Sâm lại ghi nhớ rất kỹ trong lòng, hơn nữa còn tức giận vì lời này nữa chứ.

Nói hắn biệt nữu ấy hả, công nhận là biệt nữu thật, cơ mà...

Cũng có chút đáng yêu.

Bạch Tư Quân không nhịn được cong cong khóe môi, cố ý nói: "Tề Quân là sau này chủ biên giao cho tôi, thầy ấy đỡ lo hơn anh nhiều.

Nghe thế, mặt Mai Vũ Sâm quả nhiên đen kịt lại.

Bạch Tư Quân hơi buồn cười, hình như anh ngày càng tóm chắc được Mai Vũ Sâm không vui vì cái gì đấy nhỉ.

"Bớt lo, nên tôi không cần để tâm quá nhiều." Bạch Tư Quân cầm chìa khóa từ tay Mai Vũ Sâm, đi lên mở cửa, "Anh không khiến tôi bớt lo một chút nào, vậy nên tôi không thể mặc kệ anh."

Cửa lớn bật mở, Mai Vũ Sâm cứ đứng một chỗ không chịu nhúc nhích. Ánh mắt hắn không biết đang trôi về đâu, mất tự nhiên nói: "Hôm qua cậu nói kệ mẹ tôi rõ ràng."

"Tôi kệ anh mà nửa đêm nửa hôm lại dựng người dậy đến tìm anh?" Bạch Tư Quân vào cửa, quay đầu lại nói: "Anh có vào không? Không tôi đóng cửa á."

Mai Vũ Sâm nhíu mày, đi vào trong cửa theo Bạch Tư Quân, khó chịu đính chính: "Đây là nhà của tôi mà."



Bạch Tư Quân cố nhịn cười, không nói gì thêm.

Mai Vũ Sâm lên tầng hai rửa mặt, còn Bạch Tư Quân đến phòng ngủ tầng một rồi lăn ra giường.

Cả đêm chạy tới chạy lui từ nội thành ra ngoại thành, Bạch Tư Quân mệt rã người. Nhưng nghĩ tới nhiệm vụ dỗ Mai Vũ Sâm ngủ gian nan ở ngay phía trước, anh mạnh mẽ lên tinh thần ngay lập tức.

Đây là lần đầu tiên Bạch Tư Quân vào phòng ngủ của Mai Vũ Sâm. Đồ trong phòng ngủ hắn không nhiều, cũng cùng phong cách tối giản trang nhã kiểu Nhật như tầng dưới. Trừ tủ quần áo, thứ bắt mắt nhất chỉ có tủ sách âm tường.

Bạch Tư Quân đứng trước tủ sách ngó ngang ngó dọc một hồi, khẩu vị Mai Vũ Sâm lạ thật, tủ sách hắn không có cuốn nào trên kệ bán chạy, đại đa số là sách Bạch Tư Quân chưa từng nghe tên qua.

Nhìn kỹ hơn một chút, có rất nhiều tựa sách có liên quan đến tác phẩm của Mai Vũ Sâm, chẳng hạn như cuốn "Nghiên cứu chiêm tinh học hiện đại", mấy năm trước Mai Vũ Sâm có viết một tác phẩm liên quan đến chiêm tinh học.

Lướt nhìn phòng ngủ một lượt xong, tầm mắt Bạch Tư Quân rơi vào chiếc giường lớn rộng hai mét.

Giờ nghĩ lại anh mới rõ vì sao Mai Vũ Sâm cứ gọi anh đến đây vào buổi tối. Mai Vũ Sâm mất ngủ, hắn muốn kiếm chuyện giết thời gian.

Nếu như anh nằm trên một chiếc giường lớn thế này giữa đêm hôm tĩnh lặng, có lẽ cũng thấy cô độc dữ lắm.

Bạch Tư Quân nằm trên giường, lấy điện thoại ra nhìn. Tiểu Ngải nhắn tin cho anh, nói rốt cuộc đã quyết định sẽ liên lạc với bạn bè, đồng thời sẽ báo cảnh sát vào sáng mai.

Thế là tốt nhất rồi. Bạch Tư Quân trả lời đơn giản lại bằng vài ba câu, lúc này cửa phòng ngủ mở ra, Mai Vũ Sâm trở lại sau khi tắm xong.

Bạch Tư Quân nhớ tới lần mình nhìn lén Mai Vũ Sâm gõ chữ nọ, hắn quay đầu lại nói người anh rất thơm, thực ra đó là mùi sữa tắm trong nhà Mai Vũ Sâm, mùi này trên người hắn cũng thơm lắm.

Bạch Tư Quân cất điện thoại đi, chờ Mai Vũ Sâm nằm xuống bên cạnh mình xong, hỏi: "Tối nay vẫn kể chuyện à?"

Mai Vũ Sâm chỉ hơi nghiêng đầu nhìn anh, không nói gì, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Bạch Tư Quân vốn cũng chẳng rành kể chuyện, nên anh bốc đại một đề tài, hỏi: "Bánh hoa anh đào hôm bữa ăn ngon không?"

Lúc ở dưới tầng, anh nhìn thấy hộp bánh nằm gọn trong thùng rác, mà bên trong hộp chỉ có một cái muỗng trơ trọi chứ không còn lại gì.

Mai Vũ Sâm trở mình vào hướng Bạch Tư Quân, hắn đắp kín chăn lại, đôi mắt hơi rũ xuống: "Chả ngon tí nào."

Bạch Tư Quân bĩu môi, trong đầu nghĩ nếu Lương Như nói anh là "nghĩ một đằng nói một nẻo", vậy thì Mai Vũ Sâm chắc chắn là đại biểu đại diện cho giới trong ngoài bất nhất này luôn rồi.

Anh cố ý nói: "Lúc tâm trạng không tốt thì ăn cái gì cũng không ngon."



Mai Vũ Sâm nhìn anh một lúc, dường như nghe ra ý chế nhạo trong lời anh, không biểu tình gì nói: "Tắt đèn."

Bạch Tư Quân cười cười, nhấc tay ấn vào công tắc bên tường.

Căn phòng lập tức bị bóng tối bao trùm, chỉ còn sót lại ánh trăng mơ hồ từ bên ngoài chiếu xuyên qua cửa thủy tinh. Giường rất lớn, hai người không nằm dính sát nhau, nhưng Bạch Tư Quân vẫn có thể nghe rất rõ tiếng hít thở của người bên cạnh.

Anh không biết Mai Vũ Sâm mất ngủ tới mức độ nào, nên cũng không dám tùy tiện nói gì, sợ quấy rầy quá trình đi vào giấc ngủ của hắn. Nhưng không lâu lắm sau đó, người bên cạnh đã chủ động lên tiếng, phá vỡ không gian đêm tối tĩnh lặng.

Hắn thấp giọng nói: "Bánh cậu mang tới lúc trước ăn ngon hơn."

Bạch Tư Quân nằm ngửa trên giường, lướt mắt nhìn bóng đen nhấp nhô bên cạnh, đột nhiên cảm thấy bầu không khí thế này khiến anh thoải mái biết bao nhiêu. Anh trả lời: "Bữa sau mua cho anh."

Mai Vũ Sâm không nói gì thêm. Bạch Tư Quân không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mơ hồ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, anh vô thức trở mình, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp thì người phía sau lưng mình động đậy.

Mai Vũ Sâm xốc chăn hắn lên rồi dịch vào bên trong, toàn bộ ngực trước dán chặt vào lưng anh.

Thân nhiệt xa lạ tràn lên từ phía sau, Bạch Tư Quân như tỉnh táo ngay tức khắc, kinh hãi hơn, Mai Vũ Sâm còn vòng tay ôm lấy eo anh.

Anh cầm tay hắn bỏ ra không chút suy nghĩ, nghiêng đầu hỏi: "Anh làm cái gì vậy!?"

"Bạch." Mai Vũ Sâm đang kề sát phía sau gáy anh, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Cơ thể Bạch Tư Quân cứng ngắc tại chỗ, anh nhận ra Mai Vũ Sâm có lời muốn nói với anh.

Trong nháy mắt này, đầu anh tuôn ra vô số ý nghĩ hỗn loạn, không có lấy dù chỉ một cái rõ ràng. Cảm giác đó giống như mình đang đứng chơi vơi giữa màn sương dày đặc, cứ thấy xung quanh mình có thứ gì, nhưng vươn tay ra chỉ bắt được khoảng không vô tận.

Anh căng thẳng hỏi: "Sao thế?"

Giọng anh hơi khô khốc.

Tim Bạch Tư Quân nhảy lên tận cổ rồi, anh lo Mai Vũ Sâm lại nói ra thứ không thể đỡ nổi, hay đưa ra yêu cầu anh không thể nhận.

Nhưng Mai Vũ Sâm chỉ im lặng một lúc lâu, sau đó rầu rĩ nói: "Đừng bỏ tôi lại."

Hơi thở ấm áp vờn quanh sau gáy, thân thể cứng ngắc của Bạch Tư Quân mềm nhũn ra, chỉ thấy dường như trong lòng bị thứ gì đó chọc vào.

Một người đã từng kiêu ngạo như vậy, bị tất cả mọi người vứt bỏ lại phía sau, hóa ra cũng sẽ trở nên sợ hãi bất an. Trên người hắn mang theo gai góc giống như một lớp ngụy trang khéo léo vậy, ngoài mặt hắn cho người ta biết hắn không cần, hắn khinh thường; nhưng thực tế hắn cảm thấy mình bất lực hơn bất kỳ ai.

Trong ngực kìm nén nỗi khó chịu cùng đau lòng khó hiểu, Bạch Tư Quân để Mai Vũ Sâm tùy ý ôm anh, rồi như động viên mà vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn. Anh nhẹ giọng đáp: "Yên tâm, tôi sẽ không bỏ anh lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau