Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên
Chương 9: Kể chuyện cho tôi nghe đi.
Bạch Tư Quân gọi món gà hầm ở một quán ăn gần nhà, trong lúc chờ đợi ngồi lướt Douban. Sách mới của Tề Quân được hơn tám điểm, tuy rằng số người đánh giá cho điểm không nhiều, sau này điểm có thể tiếp tục thấp xuống, nhưng tóm lại vẫn là màn mở đầu rất khá.
Màn hình đột nhiên hiện ra thông báo tin nhắn của Wechat.
[ Mưa tháng năm: Tới đây. ]
Bạch Tư Quân liếc nhìn đồng hồ theo phản xạ, anh gửi lời mời kết bạn còn chưa tới nửa tiếng, lại nghi ngờ mình thêm lộn người tập hai.
Lần trước nhắn tin cho Mai Vũ Sâm, mười tiếng sau hắn mới trả lời. Thế mà lần này Mai Vũ Sâm không chỉ chấp nhận lời mời trong chưa quá nửa tiếng, hơn nữa lại còn nhắn tin qua cho anh chỉ trong vòng một phút sau đó.
Điện thoại của Mai Vũ Sâm không phải đồ trang trí hả ta?
Nhìn vào màn hình, Bạch Tư Quân suy ngẫm phân tích mẩu tin nhắn ngắn gọn này. Ngoại trừ tin nhắn về nội dung quan trọng, Bạch Tư Quân rất hiếm khi kết thúc bằng dấu chấm câu thiếu đánh như này. Anh cứ có cảm giác như dấu chấm thể hiện hàm ý lạnh lùng "Cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc", bạn bè anh hầu như cũng chẳng có ai thích chấm câu.
Nhìn lại cái tin nhắn này mà xem, đây, một dấu chấm câu tròn trịa.
Không cho phản bác, không cho thương lượng, giống như một mệnh lệnh vậy. Quả thực hình thức này rất hợp với con người không để ai vào mắt như Mai Vũ Sâm.
Xác nhận đây là Mai Vũ Sâm hàng thật giá thật xong, Bạch Tư Quân thở phào một cái.
Anh dùng thân phận biên tập viên mà thêm hắn thành bạn tốt, Mai Vũ Sâm duyệt, điều này muốn ngụ ý gì anh cũng không cần đoán mò nữa. Xem ra tinh thần hiên ngang bất khuất của anh đã đánh bại được Mai đại ma vương rồi.
[ Bạch: Khi nào? ]
[ Mưa tháng năm: Bây giờ. ]
Bây giờ đã hơn tám giờ tối, tàu điện ngầm vẫn còn chạy, nhưng giờ mà qua thì đêm nay coi như khỏi về nhà nữa. Bạch Tư Quân bất giác nghĩ đến lần qua đêm "thảm khốc" ở nhà hắn kia, do dự trả lời:
[ Bạch: Tôi nghĩ mình nên nói trước, tôi thích phụ nữ ]
[ Mưa tháng năm: Không phải kêu cậu qua để lên giường với tôi. ]
Nhân viên giao hàng gọi đến, Bạch Tư Quân thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, anh hắng giọng nhận điện, gà hầm đã đến trước cửa nhà.
Lấy cơm vào xong, Bạch Tư Quân tiếp tục trả lời.
[ Bạch: Tôi sẽ qua bằng tàu điện ngầm, cỡ gần mười một giờ qua đến ]
Mai Vũ Sâm không trả lời lại, Bạch Tư Quân thở phào nhẹ nhõm, an tâm xơi cơm.
Tiết trời đã bắt đầu ấm dần lên, hệ thống sưởi nhà Mai Vũ Sâm vẫn mở như cũ. Tầm thêm vài ngày nữa, có lẽ hệ thống sưởi của thành phố sẽ ngừng cung cấp xuống.
Bạch Tư Quân cởi áo khoác, đưa túi đựng áo len cashmere cho Mai Vũ Sâm, nói: "Xin lỗi, hai hôm nay bận rộn quá nên vẫn chưa giặt ủi cho anh."
Mai Vũ Sâm nhìn lướt qua, hỏi: "Khăn quàng cổ đâu?"
Bạch Tư Quân run run: "Lần trước không phải tôi có để một cái lại đây à?"
Mai Vũ Sâm đáp: "Tôi muốn quàng cái kia."
Được thôi, trong lòng Bạch Tư Quân ịn lên người Mai Vũ Sâm cái mác "kén chọn" bự đùng.
Mai Vũ Sâm mặc một chiếc áo trơn màu trắng ngắn tay, bên trong áo khoác Bạch Tư Quân mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản với áo len xám bên ngoài.
Ngồi ở phòng khách chưa được hai phút, Bạch Tư Quân bị nóng đến hơi khó chịu, anh len lén nhìn Bạch Tư Quân một cái, vừa hay hắn không nhìn anh, tầm mắt hắn trôi dạt ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Anh rúc vào một góc của sofa, cởi áo len ra.
Sự nhiễm điện của những sợi len và không khí khiến nó phát ra vài tiếng lách tách, Bạch Tư Quân cảm thấy được mấy sợi tóc của mình đang dựng lên, vì thế lấy tay xoa đầu lung tung. Lúc này, có tầm mắt đột nhiên bắn thẳng qua đây, anh vội vã thu tay về, bày ra tư thế sẵn sàng quần nhau với kẻ địch.
"Cậu đang bận gì?" Mai Vũ Sâm hỏi.
"Sách mới của Tề Quân mới được bày bán ra thị trường hôm nay, phải làm một buổi ký sách."
Tề Quân cũng là tiểu thuyết gia bí ẩn như hắn, Bạch Tư Quân chắc rằng Mai Vũ Sâm sẽ biết.
"Thế nào?" Mai Vũ Sâm tùy ý hỏi, "Sách mới của anh ta."
"Rất đặc sắc." Bạch Tư Quân nói đại khái ngắn gọn nội dung của cuốn sách, sau đó nói thêm chuyện vừa được niêm yết một ngày đã cho in ấn thêm.
Mai Vũ Sâm không nói gì, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì.
Bạch Tư Quân do dự hỏi: "Anh có dự định gì cho sách mới chưa?"
Mai Vũ Sâm tiếp tục trầm mặc.
Bạch Tư Quân lặng lẽ thở dài, đang tính thuyết phục hắn bằng cả lý cả tình, lại nghe Mai Vũ Sâm nói: "Tạm thời vẫn chưa có ý tưởng gì."
Ngữ khí của Mai Vũ Sâm rất bình tĩnh, giống như bạn bè đang nói chuyện phiếm bình thường với nhau. Bạch Tư Quân ngây ngẩn mất vài giây, rồi mới nhận ra Mai Vũ Sâm đang tháo phòng bị của mình xuống với anh, bằng lòng chia sẻ tiến độ viết sách.
Yết hầu Bạch Tư Quân khẽ chuyển động, hỏi một câu nghe rất thừa: "Lần này anh cũng viết tiểu thuyết bí ẩn đúng không?"
Sở dĩ Bạch Tư Quân đặt câu hỏi đó, là vì anh muốn thăm dò xem Mai Vũ Sâm có muốn tiếp tục nói chủ đề này với anh không. Anh sợ Mai Vũ Sâm chỉ là tâm huyết đang dâng trào nên nói một câu rồi thôi, cho nên mới cẩn thận hỏi hắn từng chút như thế, chỉ lo bản thân vượt quá giới hạn.
Mai Vũ Sâm khẽ đáp lời: "Ừm."
Bạch Tư Quân mím chặt môi, hiện giờ anh cứ có cảm tưởng như hạt giống anh gieo xuống đất kia cuối cùng đã nảy mầm rồi vậy, một tiếng "Ừ" này của Mai Vũ Sâm đối với anh là lời khẳng định cho tất cả những nỗ lực suốt nửa tháng qua.
Anh hỏi tiếp: "Tôi có thể giúp gì không?"
Mai Vũ Sâm im lặng một hồi, lên tiếng: "Kể chuyện cho tôi nghe đi."
"Kể chuyện?"
"Có lẽ sẽ cho tôi linh cảm." Mai Vũ Sâm cười cười, đôi mắt phượng cong lên thật đẹp đẽ.
"Tôi... không biết kể chuyện lắm đâu đó." Bạch Tư Quân khó khăn ghìm chặt đầu gối, lần đầu tiên trong đời hối hận vì sao lại không đọc thêm vài mẩu chuyện bí ẩn ngắn, chuyện ma quỷ cũng được, vậy là đã có thể tiếp tục đề tài với hắn rồi.
"Chuyện lúc trước của cậu đâu?"" Mai Vũ Sâm hỏi.
"Chuyện cũ của tôi?" Bạch Tư Quân hỏi ngẩn ra, theo phản xạ cảm thấy chuyện của mình với đề tài bí ẩn chả liên quan gì đến nhau.
"Vì sao tên cậu lại là Tư Quân?" Tay Mai Vũ Sâm kê chống cằm, nghiêng đầu nhìn Bạch Tư Quân, "Là đang hoài niệm đến ai?"
Tư (思): nhớ, hoài niệm.
Quân(君): ở đây là "lang quân, phu quân", chỉ người chồng.
"Chuyện này..."
Chuyện này thực chất có liên quan đến cha anh, anh vốn không muốn nói chuyện riêng tư của mình với người khác. Thế nhưng nghĩ đến lời Mai Vũ Sâm nói có thể tìm được linh cảm từ chuyện của anh, vì vậy đột nhiên có kích động muốn nói hết ra.
Cảm giác kích động này cũng khiến anh thấy giật mình.
"Đây là cái tên mà mẹ đặt cho tôi, bà nhớ đến cha tôi." Bạch Tư Quân chậm rãi nói, "Lúc mẹ mang thai tôi, cha tôi qua Nga làm việc, về sau này cũng không bao giờ trở lại nữa."
"Tại sao lại không trở lại?" Mai Vũ Sâm hỏi thẳng ra.
"Chị tôi nói ông ấy có gia đình mới ở bên đó." Bạch Tư Quân miễn cưỡng kéo khóe miệng mình lên, "Có lẽ vì phụ nữ Nga đẹp hơn mẹ tôi."
Mai Vũ Sâm im lặng trong phút chốc, lại hỏi: "Cậu từng gặp ông ấy chưa?"
Bạch Tư Quân lắc đầu: "Hình của ông ấy bị mẹ tôi xé hết mất rồi, trong nhà cũng không còn chuyện liên quan đến ông ấy nữa. Nhưng chị tôi từng kể qua, nói ông ấy cao cao gầy gầy, tóc để chia bảy ba, thực sự tôi... cũng rất tò mò."
"Cậu không hận ông ấy sao?"
"Muốn nói cũng không được, tôi không có cảm giác gì với ông ấy." Bạch Tư Quân đáp, "Vì mẹ tôi rất tuyệt vời, chăm sóc chị tôi lẫn tôi rất tốt, cho nên với tôi mà nói cũng không có ảnh hưởng gì. Ấy thế mẹ tôi hẳn phải hận ông ấy lắm."
"Cũng phải." Mai Vũ Sâm hơi nhíu mày, "Thế nào mà tôi lại cảm giác được là vẫn còn nhớ ông ấy."
"Cái gì?"
"Không thì làm sao lại đặt cái tên này cho cậu."
Bạch Tư Quân giật mình, anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Mai Vũ Sâm nói đến thế này anh mới nhận ra, rằng nếu như mẹ anh thật sự căm hận người đàn ông kia, vì sao lại khoan dung để hai chữ "Tư Quân" xuất hiện trong cuộc đời bà? Đổi tên là chuyện đơn giản, theo như lời mẹ nói về người này, đáng ra phải đổi tên anh đi lâu rồi chứ.
"Có lẽ thế..." Bạch Tư Quân đột nhiên có chút đau lòng, lần đầu tiên nhận ra mẹ anh cũng không kiên cường giống bề ngoài của bà.
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Mai Vũ Sâm đột nhiên hỏi.
"Hai mươi sáu."
"Bà ấy không hối thúc cậu kết hôn à?"
"Ngày nào cũng giục." Bạch Tư Quân cười khổ, "Nhưng tạm thời tôi không có ý định này."
"Tại sao?"
"Thì... còn trẻ..." Bạch Tư Quân lôi lý do anh vẫn dùng để qua loa lấy lệ mẹ anh ra, mà chẳng hiểu vì cớ gì, anh hít sâu một hơi, sửa lời: "Thực ra tôi có hơi sợ, cảm thấy trách nhiệm với gia đình quá nặng nề."
Đây là suy nghĩ thực sự trong đầu Bạch Tư Quân, anh chưa từng nói cho ai. Sợ gánh vác trách nhiệm mà trốn tránh hôn nhân là biểu hiện cho sự nhu nhược, anh không muốn vạch áo cho người xem lưng. Thế nhưng anh lại nghĩ Mai Vũ Sâm sẽ không nghĩ anh như vậy, bởi vì hắn là một nhà văn, tư tưởng của hắn mang theo sắc thái của chủ nghĩa lãng mạn, không trói buộc con người như thế gian trần tục.
Mai Vũ Sâm cười cười, nói: "Gặp được người mình thích cũng sợ?"
"Trước đây đọc sách thì không sợ, nhưng bây giờ ra đời tự lực cánh sinh rồi lại cảm thấy cuộc sống không dễ dàng." Bạch Tư Quân như mở được máy hát từ trong người mình, tiếp tục chậm rãi kể chuyện: "Bạn gái đầu tiên và tôi quen nhau lúc năm ba, bên nhau được hai năm, sau khi tốt nghiệp thì chia tay vì không làm việc chung thành phố. Người thứ hai, cũng là người cuối cùng tính tới nay thì quen nhau được nửa năm..."
Bạch Tư Quân nói đến đây, phát giác ra Mai Vũ Sâm đang nhắm mắt lại, đầu gục gặc lên xuống, anh vội tắt đài, hỏi: "Xin lỗi, có phải chuyện cũ của tôi chán lắm không?"
Mai Vũ Sâm hé hai mắt ra, mặt mày mệt mỏi đáp: "Không có gì, cậu cứ tiếp tục đi."
Bạch Tư Quân đang định đổi đề tài, lúc này Mai Vũ Sâm ở đầu bên kia của sofa đột nhiên bò đến chỗ anh, sau đó gối đầu mình lên đùi anh, nằm bất động.
Bạch Tư Quân nhất thời sợ cứng người, Mai Vũ Sâm đưa lưng về phía anh, sợi tóc dài trượt xuống từ bả vai, rủ lên chân anh, để lộ ra cần cổ trắng bóc. Anh sửng sốt hồi lâu mới do dự gọi một tiếng: "Mai Vũ Sâm?"
Mai Vũ Sâm không trả lời, hai vai phập phồng theo nhịp thở, ai nhìn cũng biết hắn đang ngủ say.
Bạch Tư Quân bó tay, anh móc tim móc phổi kể chuyện xưa của mình, muốn giúp vị tác giả lớn này có linh cảm, thế mà cuối cùng lại xem câu chuyện của anh như truyện kể chúc bé ngủ ngon.
Anh lắc lắc vai Mai Vũ Sâm: "Lên giường ngủ."
Mai Vũ Sâm lẩm bẩm một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: "Cậu kể đi mà, tôi đang nghe đây."
Nói rồi hắn cuộn hai chân lại, muốn cắm rễ tại chỗ này luôn. Bạch Tư Quân nhìn gã đàn ông lớn xác cao một mét tám mấy đang làm trò trên đùi mình, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ hết sức kì lạ.
Có lẽ Mai Vũ Sâm gọi anh tới là vì hắn không muốn ở một mình, muốn có người ở kế bên. Bằng không anh không tưởng nổi ý nghĩa của việc anh xuất hiện ở đây là gì.
Nếu như đúng là vậy, thì lần bộc bạch tính hướng trước kia, có lẽ Mai Vũ Sâm không làm vậy để xua đuổi anh, mà là muốn thẳng thắn với anh.
Anh mờ mịt lắc lắc vai Mai Vũ Sâm, nhẹ giọng hỏi: "Anh nói với tôi anh thích nam... có phải vì anh hy vọng tôi hiểu rõ anh hơn không?"
Màn hình đột nhiên hiện ra thông báo tin nhắn của Wechat.
[ Mưa tháng năm: Tới đây. ]
Bạch Tư Quân liếc nhìn đồng hồ theo phản xạ, anh gửi lời mời kết bạn còn chưa tới nửa tiếng, lại nghi ngờ mình thêm lộn người tập hai.
Lần trước nhắn tin cho Mai Vũ Sâm, mười tiếng sau hắn mới trả lời. Thế mà lần này Mai Vũ Sâm không chỉ chấp nhận lời mời trong chưa quá nửa tiếng, hơn nữa lại còn nhắn tin qua cho anh chỉ trong vòng một phút sau đó.
Điện thoại của Mai Vũ Sâm không phải đồ trang trí hả ta?
Nhìn vào màn hình, Bạch Tư Quân suy ngẫm phân tích mẩu tin nhắn ngắn gọn này. Ngoại trừ tin nhắn về nội dung quan trọng, Bạch Tư Quân rất hiếm khi kết thúc bằng dấu chấm câu thiếu đánh như này. Anh cứ có cảm giác như dấu chấm thể hiện hàm ý lạnh lùng "Cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc", bạn bè anh hầu như cũng chẳng có ai thích chấm câu.
Nhìn lại cái tin nhắn này mà xem, đây, một dấu chấm câu tròn trịa.
Không cho phản bác, không cho thương lượng, giống như một mệnh lệnh vậy. Quả thực hình thức này rất hợp với con người không để ai vào mắt như Mai Vũ Sâm.
Xác nhận đây là Mai Vũ Sâm hàng thật giá thật xong, Bạch Tư Quân thở phào một cái.
Anh dùng thân phận biên tập viên mà thêm hắn thành bạn tốt, Mai Vũ Sâm duyệt, điều này muốn ngụ ý gì anh cũng không cần đoán mò nữa. Xem ra tinh thần hiên ngang bất khuất của anh đã đánh bại được Mai đại ma vương rồi.
[ Bạch: Khi nào? ]
[ Mưa tháng năm: Bây giờ. ]
Bây giờ đã hơn tám giờ tối, tàu điện ngầm vẫn còn chạy, nhưng giờ mà qua thì đêm nay coi như khỏi về nhà nữa. Bạch Tư Quân bất giác nghĩ đến lần qua đêm "thảm khốc" ở nhà hắn kia, do dự trả lời:
[ Bạch: Tôi nghĩ mình nên nói trước, tôi thích phụ nữ ]
[ Mưa tháng năm: Không phải kêu cậu qua để lên giường với tôi. ]
Nhân viên giao hàng gọi đến, Bạch Tư Quân thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, anh hắng giọng nhận điện, gà hầm đã đến trước cửa nhà.
Lấy cơm vào xong, Bạch Tư Quân tiếp tục trả lời.
[ Bạch: Tôi sẽ qua bằng tàu điện ngầm, cỡ gần mười một giờ qua đến ]
Mai Vũ Sâm không trả lời lại, Bạch Tư Quân thở phào nhẹ nhõm, an tâm xơi cơm.
Tiết trời đã bắt đầu ấm dần lên, hệ thống sưởi nhà Mai Vũ Sâm vẫn mở như cũ. Tầm thêm vài ngày nữa, có lẽ hệ thống sưởi của thành phố sẽ ngừng cung cấp xuống.
Bạch Tư Quân cởi áo khoác, đưa túi đựng áo len cashmere cho Mai Vũ Sâm, nói: "Xin lỗi, hai hôm nay bận rộn quá nên vẫn chưa giặt ủi cho anh."
Mai Vũ Sâm nhìn lướt qua, hỏi: "Khăn quàng cổ đâu?"
Bạch Tư Quân run run: "Lần trước không phải tôi có để một cái lại đây à?"
Mai Vũ Sâm đáp: "Tôi muốn quàng cái kia."
Được thôi, trong lòng Bạch Tư Quân ịn lên người Mai Vũ Sâm cái mác "kén chọn" bự đùng.
Mai Vũ Sâm mặc một chiếc áo trơn màu trắng ngắn tay, bên trong áo khoác Bạch Tư Quân mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản với áo len xám bên ngoài.
Ngồi ở phòng khách chưa được hai phút, Bạch Tư Quân bị nóng đến hơi khó chịu, anh len lén nhìn Bạch Tư Quân một cái, vừa hay hắn không nhìn anh, tầm mắt hắn trôi dạt ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Anh rúc vào một góc của sofa, cởi áo len ra.
Sự nhiễm điện của những sợi len và không khí khiến nó phát ra vài tiếng lách tách, Bạch Tư Quân cảm thấy được mấy sợi tóc của mình đang dựng lên, vì thế lấy tay xoa đầu lung tung. Lúc này, có tầm mắt đột nhiên bắn thẳng qua đây, anh vội vã thu tay về, bày ra tư thế sẵn sàng quần nhau với kẻ địch.
"Cậu đang bận gì?" Mai Vũ Sâm hỏi.
"Sách mới của Tề Quân mới được bày bán ra thị trường hôm nay, phải làm một buổi ký sách."
Tề Quân cũng là tiểu thuyết gia bí ẩn như hắn, Bạch Tư Quân chắc rằng Mai Vũ Sâm sẽ biết.
"Thế nào?" Mai Vũ Sâm tùy ý hỏi, "Sách mới của anh ta."
"Rất đặc sắc." Bạch Tư Quân nói đại khái ngắn gọn nội dung của cuốn sách, sau đó nói thêm chuyện vừa được niêm yết một ngày đã cho in ấn thêm.
Mai Vũ Sâm không nói gì, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì.
Bạch Tư Quân do dự hỏi: "Anh có dự định gì cho sách mới chưa?"
Mai Vũ Sâm tiếp tục trầm mặc.
Bạch Tư Quân lặng lẽ thở dài, đang tính thuyết phục hắn bằng cả lý cả tình, lại nghe Mai Vũ Sâm nói: "Tạm thời vẫn chưa có ý tưởng gì."
Ngữ khí của Mai Vũ Sâm rất bình tĩnh, giống như bạn bè đang nói chuyện phiếm bình thường với nhau. Bạch Tư Quân ngây ngẩn mất vài giây, rồi mới nhận ra Mai Vũ Sâm đang tháo phòng bị của mình xuống với anh, bằng lòng chia sẻ tiến độ viết sách.
Yết hầu Bạch Tư Quân khẽ chuyển động, hỏi một câu nghe rất thừa: "Lần này anh cũng viết tiểu thuyết bí ẩn đúng không?"
Sở dĩ Bạch Tư Quân đặt câu hỏi đó, là vì anh muốn thăm dò xem Mai Vũ Sâm có muốn tiếp tục nói chủ đề này với anh không. Anh sợ Mai Vũ Sâm chỉ là tâm huyết đang dâng trào nên nói một câu rồi thôi, cho nên mới cẩn thận hỏi hắn từng chút như thế, chỉ lo bản thân vượt quá giới hạn.
Mai Vũ Sâm khẽ đáp lời: "Ừm."
Bạch Tư Quân mím chặt môi, hiện giờ anh cứ có cảm tưởng như hạt giống anh gieo xuống đất kia cuối cùng đã nảy mầm rồi vậy, một tiếng "Ừ" này của Mai Vũ Sâm đối với anh là lời khẳng định cho tất cả những nỗ lực suốt nửa tháng qua.
Anh hỏi tiếp: "Tôi có thể giúp gì không?"
Mai Vũ Sâm im lặng một hồi, lên tiếng: "Kể chuyện cho tôi nghe đi."
"Kể chuyện?"
"Có lẽ sẽ cho tôi linh cảm." Mai Vũ Sâm cười cười, đôi mắt phượng cong lên thật đẹp đẽ.
"Tôi... không biết kể chuyện lắm đâu đó." Bạch Tư Quân khó khăn ghìm chặt đầu gối, lần đầu tiên trong đời hối hận vì sao lại không đọc thêm vài mẩu chuyện bí ẩn ngắn, chuyện ma quỷ cũng được, vậy là đã có thể tiếp tục đề tài với hắn rồi.
"Chuyện lúc trước của cậu đâu?"" Mai Vũ Sâm hỏi.
"Chuyện cũ của tôi?" Bạch Tư Quân hỏi ngẩn ra, theo phản xạ cảm thấy chuyện của mình với đề tài bí ẩn chả liên quan gì đến nhau.
"Vì sao tên cậu lại là Tư Quân?" Tay Mai Vũ Sâm kê chống cằm, nghiêng đầu nhìn Bạch Tư Quân, "Là đang hoài niệm đến ai?"
Tư (思): nhớ, hoài niệm.
Quân(君): ở đây là "lang quân, phu quân", chỉ người chồng.
"Chuyện này..."
Chuyện này thực chất có liên quan đến cha anh, anh vốn không muốn nói chuyện riêng tư của mình với người khác. Thế nhưng nghĩ đến lời Mai Vũ Sâm nói có thể tìm được linh cảm từ chuyện của anh, vì vậy đột nhiên có kích động muốn nói hết ra.
Cảm giác kích động này cũng khiến anh thấy giật mình.
"Đây là cái tên mà mẹ đặt cho tôi, bà nhớ đến cha tôi." Bạch Tư Quân chậm rãi nói, "Lúc mẹ mang thai tôi, cha tôi qua Nga làm việc, về sau này cũng không bao giờ trở lại nữa."
"Tại sao lại không trở lại?" Mai Vũ Sâm hỏi thẳng ra.
"Chị tôi nói ông ấy có gia đình mới ở bên đó." Bạch Tư Quân miễn cưỡng kéo khóe miệng mình lên, "Có lẽ vì phụ nữ Nga đẹp hơn mẹ tôi."
Mai Vũ Sâm im lặng trong phút chốc, lại hỏi: "Cậu từng gặp ông ấy chưa?"
Bạch Tư Quân lắc đầu: "Hình của ông ấy bị mẹ tôi xé hết mất rồi, trong nhà cũng không còn chuyện liên quan đến ông ấy nữa. Nhưng chị tôi từng kể qua, nói ông ấy cao cao gầy gầy, tóc để chia bảy ba, thực sự tôi... cũng rất tò mò."
"Cậu không hận ông ấy sao?"
"Muốn nói cũng không được, tôi không có cảm giác gì với ông ấy." Bạch Tư Quân đáp, "Vì mẹ tôi rất tuyệt vời, chăm sóc chị tôi lẫn tôi rất tốt, cho nên với tôi mà nói cũng không có ảnh hưởng gì. Ấy thế mẹ tôi hẳn phải hận ông ấy lắm."
"Cũng phải." Mai Vũ Sâm hơi nhíu mày, "Thế nào mà tôi lại cảm giác được là vẫn còn nhớ ông ấy."
"Cái gì?"
"Không thì làm sao lại đặt cái tên này cho cậu."
Bạch Tư Quân giật mình, anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Mai Vũ Sâm nói đến thế này anh mới nhận ra, rằng nếu như mẹ anh thật sự căm hận người đàn ông kia, vì sao lại khoan dung để hai chữ "Tư Quân" xuất hiện trong cuộc đời bà? Đổi tên là chuyện đơn giản, theo như lời mẹ nói về người này, đáng ra phải đổi tên anh đi lâu rồi chứ.
"Có lẽ thế..." Bạch Tư Quân đột nhiên có chút đau lòng, lần đầu tiên nhận ra mẹ anh cũng không kiên cường giống bề ngoài của bà.
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Mai Vũ Sâm đột nhiên hỏi.
"Hai mươi sáu."
"Bà ấy không hối thúc cậu kết hôn à?"
"Ngày nào cũng giục." Bạch Tư Quân cười khổ, "Nhưng tạm thời tôi không có ý định này."
"Tại sao?"
"Thì... còn trẻ..." Bạch Tư Quân lôi lý do anh vẫn dùng để qua loa lấy lệ mẹ anh ra, mà chẳng hiểu vì cớ gì, anh hít sâu một hơi, sửa lời: "Thực ra tôi có hơi sợ, cảm thấy trách nhiệm với gia đình quá nặng nề."
Đây là suy nghĩ thực sự trong đầu Bạch Tư Quân, anh chưa từng nói cho ai. Sợ gánh vác trách nhiệm mà trốn tránh hôn nhân là biểu hiện cho sự nhu nhược, anh không muốn vạch áo cho người xem lưng. Thế nhưng anh lại nghĩ Mai Vũ Sâm sẽ không nghĩ anh như vậy, bởi vì hắn là một nhà văn, tư tưởng của hắn mang theo sắc thái của chủ nghĩa lãng mạn, không trói buộc con người như thế gian trần tục.
Mai Vũ Sâm cười cười, nói: "Gặp được người mình thích cũng sợ?"
"Trước đây đọc sách thì không sợ, nhưng bây giờ ra đời tự lực cánh sinh rồi lại cảm thấy cuộc sống không dễ dàng." Bạch Tư Quân như mở được máy hát từ trong người mình, tiếp tục chậm rãi kể chuyện: "Bạn gái đầu tiên và tôi quen nhau lúc năm ba, bên nhau được hai năm, sau khi tốt nghiệp thì chia tay vì không làm việc chung thành phố. Người thứ hai, cũng là người cuối cùng tính tới nay thì quen nhau được nửa năm..."
Bạch Tư Quân nói đến đây, phát giác ra Mai Vũ Sâm đang nhắm mắt lại, đầu gục gặc lên xuống, anh vội tắt đài, hỏi: "Xin lỗi, có phải chuyện cũ của tôi chán lắm không?"
Mai Vũ Sâm hé hai mắt ra, mặt mày mệt mỏi đáp: "Không có gì, cậu cứ tiếp tục đi."
Bạch Tư Quân đang định đổi đề tài, lúc này Mai Vũ Sâm ở đầu bên kia của sofa đột nhiên bò đến chỗ anh, sau đó gối đầu mình lên đùi anh, nằm bất động.
Bạch Tư Quân nhất thời sợ cứng người, Mai Vũ Sâm đưa lưng về phía anh, sợi tóc dài trượt xuống từ bả vai, rủ lên chân anh, để lộ ra cần cổ trắng bóc. Anh sửng sốt hồi lâu mới do dự gọi một tiếng: "Mai Vũ Sâm?"
Mai Vũ Sâm không trả lời, hai vai phập phồng theo nhịp thở, ai nhìn cũng biết hắn đang ngủ say.
Bạch Tư Quân bó tay, anh móc tim móc phổi kể chuyện xưa của mình, muốn giúp vị tác giả lớn này có linh cảm, thế mà cuối cùng lại xem câu chuyện của anh như truyện kể chúc bé ngủ ngon.
Anh lắc lắc vai Mai Vũ Sâm: "Lên giường ngủ."
Mai Vũ Sâm lẩm bẩm một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: "Cậu kể đi mà, tôi đang nghe đây."
Nói rồi hắn cuộn hai chân lại, muốn cắm rễ tại chỗ này luôn. Bạch Tư Quân nhìn gã đàn ông lớn xác cao một mét tám mấy đang làm trò trên đùi mình, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ hết sức kì lạ.
Có lẽ Mai Vũ Sâm gọi anh tới là vì hắn không muốn ở một mình, muốn có người ở kế bên. Bằng không anh không tưởng nổi ý nghĩa của việc anh xuất hiện ở đây là gì.
Nếu như đúng là vậy, thì lần bộc bạch tính hướng trước kia, có lẽ Mai Vũ Sâm không làm vậy để xua đuổi anh, mà là muốn thẳng thắn với anh.
Anh mờ mịt lắc lắc vai Mai Vũ Sâm, nhẹ giọng hỏi: "Anh nói với tôi anh thích nam... có phải vì anh hy vọng tôi hiểu rõ anh hơn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất