Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng
Chương 47: Công viên dây cót cổ tích 11
Edit: Ryal
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, cả công viên giải trí vặn vẹo.
Hai đầu Nam và Bắc của công viên bỗng nhô lên nối liền với nhau, tiếp theo là hướng Đông Tây, khiến cả công viên biến thành một hình lập phương vuông vức.
Những vách tường lung lay, các thiết bị cũ kĩ không ai đụng tới cũng phát ra tiếng cọt kẹt chói tai, rung lắc.
Vòng quay cao chót vót trên đỉnh đầu họ lộn ngược, chuyển động kẽo kẹt.
Mỗi lần nó quay là bụi tro trên những thiết bị trong công viên lại tan biến từng chút một, nhạc nền vui tươi được bật lên, hết thảy như được ban sự sống mới.
Cả thế giới biến thành một cái rubik khổng lồ.
Mỗi thiết bị là một ô vuông trong đó, biến ảo tùy lúc như bị xoay bởi một bàn tay vô hình.
Liên Vũ trợn mắt, há hốc mồm nhìn công viên đã biến thành một mê cung lập thể: "Đệch, tôi tưởng vậy là kết thúc rồi chứ?".
"Đây chính là sức mạnh của một giấc mơ thuộc về trẻ em". Thẩm Lâu nheo mắt cười. "Tùy ý bóp méo quy tắc của giấc mơ, tùy ý điều chỉnh cảnh tượng trong giấc mơ. Tính cách của chúng cũng thuộc loại khó đoán nhất, khó có thể thuyết phục bằng lời nói".
Muốn tháo gỡ bằng bạo lực thì phải đối mặt với giấc mơ kì lạ có thể thay đổi trạng thái bất cứ lúc nào.
Muốn tháo gỡ bằng trí tuệ thì phải kiên nhẫn dỗ dành đứa trẻ bị mất đồ chơi.
Gạch đá dưới chân mọi người biến mất, họ rơi xuống.
Và khi bóng dáng tất cả đã biến mất, nền gạch lại khép chặt trong lặng yên.
Những khí cầu mặt hề bay lít nhít trên trời, phát ra những tiếng cười sắc nhọn như đang chúc tụng; từng hàng lính chì giơ lưỡi lê, gương mặt cứng ngắc không chút xúc cảm, nối đuôi nhau tới chỗ các thiết bị.
Nguyệt Nguyệt ngồi ở nơi cao nhất trên vòng đu quay, siết chặt con búp bê trong lòng: "Các ngươi cứ chơi ở đây đi!".
Ân Lưu Minh được Thẩm Lâu nâng trong tay, tránh thoát mọi nguy hiểm.
Quanh thân hắn phát ra ánh sáng màu lam nhạt, cả thân người chầm chậm đáp đất.
Hắn nhìn xung quanh, khắp nơi là bóng tối.
Ân Lưu Minh cau mày: "Đây là đâu?".
"Không biết". Thẩm Lâu xòe một tay khác ra, thổi nhẹ. "Nhưng lạnh lắm".
Hơi nước từ miệng hắn nhanh chóng ngưng tụ lại thành sương trắng, chầm chậm tung bay.
Nhờ ánh sáng phát ra từ người Thẩm Lâu, Ân Lưu Minh có thể thấy những đầu ngón tay vốn thuộc về mình đỏ lên vì cái lạnh.
Có lẽ vì cơ thể này chỉ là đồ chơi, nên đáng ngạc nhiên thay y chẳng cảm thấy gì.
Thẩm Lâu nâng Ân Lưu Minh tiến lên vài bước, nói bâng quơ: "Dưới chân toàn tuyết đọng... Tiếc là không có quần áo để thay".
Ân Lưu Minh quan tâm một vấn đề khác hơn là quần áo: "Giấc mơ còn có thể biến hóa nữa à?".
Trong trạng thái này, chắc "Công viên dây cót giải trí" không còn là công viên giải trí nữa rồi nhỉ?
Thẩm Lâu đáp: "Nói đúng ra thì có hai tình huống cực đoan có thể dẫn tới hậu quả là giấc mơ nảy sinh những biến hóa kịch liệt – một là khi kẻ tạo giấc mơ có lí tính tuyệt đối, cơ bản có thể hoàn toàn tạo ra biến đổi dựa trên ý nghĩ của kẻ đó; hai là trí tưởng tượng vô cùng phát triển, không nghĩ tới chuyện điều khiển giấc mơ mà chỉ đơn thuần biến đổi nó theo ý thích của mình".
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Nguyệt Nguyệt thuộc loại thứ hai.
Ân Lưu Minh cau mày: "Nếu giấc mơ của đứa trẻ nào cũng nguy hiểm thế này...".
"Em nghĩ ác mộng của một đứa trẻ bất kì đủ để trò chơi Ác Mộng chọn ư?". Thẩm Lâu khẽ cười một tiếng, quơ quơ ngón trỏ. "Ít nhất, trong trí nhớ của ta thì số giấc mơ của trẻ con mà áp lực nặng tới mức phải để trò chơi Ác Mộng giải quyết chỉ chiếm chưa đầy một phần trăm tổng số giấc mơ ở đây".
Tuy trí tưởng tượng và tư duy của trẻ em phát triển rộng hơn, nhưng những buồn phiền và áp lực chúng phải chịu đựng cũng nhỏ hơn so với người lớn nhiều.
Ân Lưu Minh gật đầu, bỗng ngước lên.
Những bông tuyết trắng thuần đang rơi xuống.
"Có lẽ đây cũng là một truyện cổ tích". Y giơ tay ra đón lấy một bông, hơi trầm ngâm. "Đêm tuyết lạnh lẽo...".
Thẩm Lâu vung tay, ngọn lửa của giận dữ và hối hận nhảy ra ngoài sách minh họa.
Có hơi ấm ấy, họ tạm thời tránh được việc bị thương tổn cho giá lạnh.
Hai người đi về phía trước được một lúc, cảnh sắc xung quanh đã dần rõ ràng hơn.
Đường phố không một nhóm người, những căn nhà lặng im và lạnh lẽo, tuyến bay đầy trời.
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Anh có nghe thấy tiếng gì không?".
"Có". Thẩm Lâu đã chuyển bước sang phía bên kia. "Ai đó đang kêu cứu".
Họ rẽ ở một khúc ngoặt, quẹo vào một tòa nhà có kiến trúc trông như rạp hát. Một bé gái ăn mặc rách rưới đang đứng đó, đôi tay nứt nẻ vì giá lạnh cầm những hộp diêm, thấp giọng rao với vẻ đáng thương vô cùng: "Anh gì tốt bụng ơi, mua một bao diêm đi mà!".
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu nhìn nhau.
Truyện cổ tích nổi tiếng, "Cô bé bán diêm".
Ân Lưu Minh chưa kịp lên tiếng, Thẩm Lâu đã tự giác bước tới chỗ cô bé.
Cô bé ngước đôi mắt vô cảm, ngập ngừng lẩm nhẩm: "Mua một bao diêm đi, anh gì tốt bụng ơi...".
Thẩm Lâu giơ tay: "Bao nhiêu tiền một hộp?".
"Mua một hộp diêm đi... Ôi chao?". Bé gái lặp lại thêm một lần nữa trong vô thức rồi mới chậm chạp phản ứng lại, mừng rỡ ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâu với vẻ khó tin.
Hắn kiên nhẫn hỏi lại: "Bao nhiêu tiền một hộp?".
Bé gái hơi co rúm người: "Một, một cục pin một hộp".
"Pin?".
Ân Lưu Minh chợt nhớ tới vòng quay ngựa gỗ trong căn nhà bánh kẹo của Dương Dương nơi công viên nọ.
Muốn bổ sung cơ hội, những người chơi phải móc pin trong bụng thú bông ra trao đổi với Dương Dương và Nguyệt Nguyệt.
Vì trong cơ thể người chơi cũng có dây cót, nên Ân Lưu Minh nghi rằng trong cơ thể y bây giờ có một cục pin.
Y ngước nhìn Thẩm Lâu, thấp giọng nói: "Dùng tôi để đổi này".
Hắn nhướng mày, không nghe lời. Thẩm Lâu đẩy Ân Lưu Minh ra sau một chút, cầm lấy bao diêm của bé gái, nhẹ nhàng vỗ tay.
Ngọn lửa phụt một cái, cả hộp diêm cháy rụi.
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Diêm cháy mất rồi, nhưng ta không có pin thì phải làm sao đây?".
Bé gái choáng.
Dường như cô nhóc không ngờ trên đời lại có loại người vô liêm sỉ đến mức này, đi lừa một bé gái đáng thương vô tội.
Cô nhóc chậm chạp nghiêng đầu một lúc lâu, chỉ vào Ân Lưu Minh trong tay Thẩm Lâu: "Cho em cái này cũng được".
Thẩm Lâu giơ ngón tay ngoắc vai Ân Lưu Minh, cười: "Đây là món đồ chơi ta thích nhất, không thể cho mi được".
Y trừng hắn một cái, cả người căng cứng, vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng cô bé bán diêm không tấn công họ, chỉ ngước khuôn mặt xanh tím vì trời giá rét, lẩm bẩm: "Sao anh tốt bụng mà lại quỵt tiền thế kia? Nếu hai anh không có pin, thì bán diêm thay em để gán nợ nhé?".
Cô bé vừa dứt lời thì trời chợt tối lại, rồi nhanh chóng hửng sáng lên.
Thẩm Lâu đã thay quần áo mới.
Bộ trang phục cho bé gái thời Trung cổ không hề vừa vặn ghìm chặt khắp người hắn, làn váy vốn dài tới gối cô nhóc giờ biến thành váy ngắn; thân trên còn thảm hại hơn, sợi vải ở vai bung gần hết, hơi nhúc nhích là da thịt sau những lỗ rách đều lồ lộ cả.
Ân Lưu Minh cạn lời nhìn sang phía khác.
Điều đáng nói là, bây giờ Thẩm Lâu đang dùng cơ thể của y.
Bé gái vẫn đứng đó, vẫn mang dáng vẻ đáng thương, thấp giọng: "Các anh tốt bụng bán một bao diêm nhé, hoặc cho em một cục pin...".
Thẩm Lâu bỗng cất bước đi tới, nhấc cô nhóc lên.
Ân Lưu Minh thì tiện tay đặt sách minh họa lên đầu cô bé.
Sách minh họa chẳng có phản ứng gì.
Thẩm Lâu xoay cô nhóc một vòng, tìm thấy dây cót sau gáy, đành thất vọng thả cơ thể ấy xuống: "Hóa ra là thú bông".
Ân Lưu Minh nói: "Có lẽ cũng là kẻ đã điều khiển Nguyệt Nguyệt giả – kẻ đó đâu?".
Thẩm Lâu đáp: "Tạm thời không tìm thấy ai cả".
Họ cùng nhớ tới lúc gỡ dây cót khỏi cổ Nguyệt Nguyệt giả, về con búp bê đã rơi khỏi lòng nhóc khi ấy.
Con búp bê kia có thể hóa thành hư vô, di chuyển trong bóng con người, và có thể điều khiển lũ thú bông.
Rõ ràng bé gái đã ngẩn ra vì những diễn biến bất ngờ này, một lúc lâu sau cô nhóc mới bắt đầu giãy giụa.
Thẩm Lâu tiện tay vặt cái dây cót sau gáy cô bé xuống, cô bé lập tức rũ rượi chẳng còn chút sức sống nào, hệt như Nguyệt Nguyệt giả khi trước.
Cái bóng của cô nhóc lại giần giật, dứt bỏ chủ nhân mà bay đi, nhập vào một tòa nhà gần đó rồi biến mất chẳng chút tăm hơi.
Thẩm Lâu quăng dây cót đi: "Xem ra con búp bê kia không thể thao túng được người sống".
Nếu nó làm được, thì thao túng cơ thể hắn chẳng dễ hơn à?
Ân Lưu Minh bỗng giơ tay đấm Thẩm Lâu một cái.
Hắn nghiêng đầu né đi, đáy mắt chợt lóe vẻ kinh ngạc: "Sao em đánh ta?".
"Không, tôi bị thao túng". Ân Lưu Minh bước lên cánh tay Thẩm Lâu, tới gần mặt hắn rồi lại đấm thêm một cái nữa. "Nó không thao túng được anh, nhưng tôi thì được".
Nguyệt Nguyệt ngồi một mình trong vòng quay, trước mặt có một chồng đồ chơi rách rưới.
Nhóc dùng những món đồ chơi ấy ghép lại thành một hình người cao xấp xỉ mình, hai tay duỗi về phía trước, lẩm bẩm: "Sao vẫn bất động thế này?".
Hình người làm từ đồ chơi hoàn toàn im lặng.
Nguyệt Nguyệt rưng rưng chực khóc, rồi lại nhanh chóng lau khô nước mắt: "Chắc mình lắp sai rồi... Thử lại thêm lần nữa là được".
"Em bé ơi, cứ thế thì em mãi mãi không thể đưa cậu bé ấy quay về được đâu".
Bỗng một giọng nói từ bên cạnh vang lên.
Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, thấy một con thỏ bông khá buồn cười đang nằm úp sấp bên ngoài ca bin, trên ngực nó là một gương mặt mang vẻ ốm yếu bệnh tật.
Nhóc lùi ra sau theo bản năng, rồi nói với giọng đầy địch ý: "Ngươi là người xấu!".
Khuôn mặt trên ngực thỏ bông mỉm cười: "Anh là người xấu, nhưng em không muốn giúp Dương Dương quay về hay sao? Tuy em không tìm được cậu bé nhưng giấc mơ này vẫn chưa vỡ nát, có nghĩa là linh hồn cậu bé nhất định vẫn còn tồn tại đâu đó trong giấc mơ này".
Đôi mắt Nguyệt Nguyệt sáng rực lên.
Nhóc buồn kinh khủng vì Dương Dương biến mất, nhưng vẫn cứ ôm ảo tưởng: Lỡ như Dương Dương chỉ đang lén chơi trốn tìm với mình thôi thì sao? Có lẽ nếu nhóc đuổi hết đám đáng ghét này đi, thì Dương Dương sẽ quay về chơi cùng nhóc, nghe cổ tích cùng nhóc.
Bây giờ, cuối cùng cũng có một người khác nói cho nhóc biết: Dương Dương chưa biến mất, Dương Dương vẫn còn ở đây – lời nói ấy chẳng khác nào một liều thuốc trợ tim.
Nhưng Nguyệt Nguyệt vẫn hơi do dự: "Sao ngươi biết?".
"Bởi giấc mơ này hoàn thiện lắm mà". Nụ cười của con thỏ bông càng lúc càng rõ, hai mắt sáng ngời, khuôn mặt ửng hồng vì phấn khích. "Dù khác hẳn thế giới hiện thực, nhưng vẫn có logic riêng! Không chỉ vậy, nó còn có thể hoàn toàn thoát khỏi sự quấy nhiễu của trò chơi Ác Mộng mà trở thành một giấc mơ độc lập với cả thế giới thực và trò chơi... không, thậm chí có thể gọi là một thế giới nhỏ đang trưởng thành!".
Con thỏ bông thực lòng cảm thán: "Em và anh trai em giỏi thật đấy... Nếu sau này trở thành tiểu thuyết gia, chắc hai đứa còn có thể sáng tạo được nhiều thế giới xinh đẹp hơn nhiều. Nhưng giấc mơ này vẫn chưa tách khỏi các em được, nếu Dương Dương hoàn toàn biến mất thì nó cũng sẽ bị phá nát, còn em sẽ bị trục xuất về thế giới hiện thực".
Nguyệt Nguyệt nhất thời quên đi chuyện con thỏ bông trước mắt là người xấu, chỉ ấm ức hỏi: "Sao anh ấy không ra đây?".
Thỏ bông đáp: "Có lẽ là tại ghét em đó".
Vành mắt Nguyệt Nguyệt đỏ lên, nhóc hét to: "Còn lâu anh trai mới như vậy?".
"Nếu chỉ có mình cậu bé thì chắc là không rồi, nhưng nếu cậu bé bị kẻ khác lừa thì sao?". Giọng thỏ bông dần chậm lại. "Em thử nghĩ xem, ai quấy rầy câu chuyện cổ tích của hai đứa, ai khiến Dương Dương đột nhiên biến mất?".
Nguyệt Nguyệt ngớ ra một hồi lâu, hai tay siết chặt bộ đồ bệnh nhân.
Cô nhóc bỗng ngẩng đầu: "Ngươi cũng là người xấu! Ta không tin ngươi!".
Thỏ bông mỉm cười: "Có tin hay không, sao em không tự đi xác nhận nhỉ? Xem xem Dương Dương có ở chỗ họ hay không... Em có năng lực điều khiển giấc mơ này mà, em hoàn toàn có thể mang theo anh, nếu anh nói dối thì em cứ thẳng tay tháo anh ra là được".
Nguyệt Nguyệt siết chặt hai tay, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng: "Các người đừng lừa ta nữa...".
Tuy Ân Lưu Minh ra đòn vừa nhanh vừa độc, nhưng dù sao y cũng chỉ cao có mười mấy cm, muốn hạ gục Thẩm Lâu thì đúng là chuyện bất khả thi.
Thẩm Lâu túm sau gáy Ân Lưu Minh, nhíu mày tỏ vẻ hứng thú: "Cái vẻ giương nanh múa vuốt của em dễ thương thật".
Y nghiêm mặt: "Bao giờ nó mới dừng lại đây?".
"Biết là vô dụng nhưng vẫn muốn thao túng em... Đúng là đồ nít ranh". Thẩm Lâu bình luận. "Ta ghét nhất là trẻ hư".
Ân Lưu Minh đáp: "Trẻ hư là do gia đình dạy hư... Thế, anh định xách tôi theo đến bao giờ nữa đây?".
Thẩm Lâu mỉm cười: "Thôi được, đi tìm nhóc thợ đồ chơi ngây thơ đó nào".
Hắn bước đi vài bước, bộ quần áo chật quá mức ghìm cơ thể rõ là khó chịu, đành oán thán: "Bộ này vướng víu quá".
Ân Lưu Minh nói: "Thế thì đừng có gây sự vớ vẩn".
Y vốn định để cô bé bán diêm cướp mình đi, qua đó mà phá vỡ nguyên tắc của truyện cổ tích – dựa theo phong cách nhập vai của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt lúc trước thì đến cuối, nhất định câu chuyện sẽ tước mất một mạng của họ.
Y muốn phá vỡ nguyên tắc ấy, để cô bé bán được diêm xem nhóc con định đi đâu.
Ấy thế mà Thẩm Lâu cũng muốn phá vỡ nguyên tắc... Bằng cách quậy cho loạn tùng phèo mọi chuyện lên.
Rõ ràng kẻ đứng sau cũng cực kì hoảng hốt không biết phải làm gì tiếp theo, nên chọn cách trốn đi rồi thao túng Ân Lưu Minh để trút giận trong vô thức.
"Lúc trước con búp bê kia di chuyển trong bóng, đúng không?". Thẩm Lâu vỗ tay một cái, triệu hồi ngọn lửa, mỉm cười. "Viết một kết cục mới cho cô bé bán diêm nào".
"Kết cục bị chết rét ấy à?".
Thẩm Lâu giơ tay, ngọn lửa ngưng tụ lại thành hình mèo, rơi vào lòng bàn tay hắn.
Hắn gãi nhẹ dưới cằm con mèo, hơi nâng ngón tay để đưa một chút ánh sáng xanh vào cơ thể nó: "Em còn nhớ đoạn kết của 'Cô bé bán diêm' không?".
Bé gái đốt diêm, ánh sáng rực rỡ hơn cả ban ngày. Và trong ánh sáng ấy, em mơ thấy mình và bà nội cùng bay lên thiên đường.
Ngọn lửa của giận dữ và hối hận nhanh chóng to ra, màu đỏ đậm che phủ cả bầu trời, chiếu sáng còn rực rỡ hơn ban ngày. Sau đó ánh lửa tản đi bốn phía, đốt sạch mọi tòa nhà, ngay cả cột cờ cũng không tha.
Tuyết đọng trên mặt đất dần tan ra thành nước bẩn.
Thẩm Lâu mỉm cười: "Diêm đã được quẹt rồi".
Khóe miệng Ân Lưu Minh hơi giần giật, y nhìn ngọn lửa được Thẩm Lâu cường hóa biến xung quanh thành một biển đỏ cam nóng rực.
Diêm này hơi khủng nhỉ.
Thẩm Lâu trải rộng ngọn lửa khắp nơi, bóng dáng những tòa nhà không ngừng đổ sụp.
Ân Lưu Minh bị xách trong tay hắn, bình tĩnh tập trung nhìn xung quanh, một lúc sau bỗng cất tiếng: "Dưới cột cờ!".
Thẩm Lâu chỉ tay sang, một tia lửa nổ thẳng vào nơi đó!
Trước khi tia lửa chạm tới phần bóng, một con búp bê quen thuộc nhanh nhẹn bay ra ngoài. Nó liếc Ân Lưu Minh một cái sắc lẹm, rồi lẹ làng bay lên trên.
Tứ chi vẫn còn đang giãy giụa của Ân Lưu Minh đột nhiên ngừng lại.
Khóe miệng Thẩm Lâu nhếch lên thành một nụ cười: "Bắt được mi rồi".
"Nào, mình cũng phải lên thiên đường thôi bà nội". Hắn cúi đầu nhấc Ân Lưu Minh lên vai mình, khắp người lại tỏa ánh sáng xanh, bay lên bầu trời.
Xuyên qua biển lửa, tới giữa những tầng mây, chẳng biết con búp bê đã chạy đâu mất.
Thẩm Lâu thở dài với vẻ tiếc nuối: "Để nó chạy rồi... Chắc chắn nó là một phần của sách minh họa".
Ân Lưu Minh cũng thở dài: "Nếu từ đầu anh đưa tôi cho cô nhóc kia thay cục pin, khéo chúng ta đã bắt được rồi ấy chứ".
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Sao ta nỡ giao em ra được?".
Khóe miệng Ân Lưu Minh giần giật, y còn lâu mới tin.
Thẩm Lâu lại đáp xuống mặt đất, lần này cảnh tượng đã thay đổi.
Phố xá ngày đông bị bao trùm trong biển lửa đã biến mất, thay vào đó là một khu vườn đầy hương hoa và rộn tiếng chim.
Ân Lưu Minh nhướng mày: "Đổi cảnh à?".
Y nhìn Thẩm Lâu, phát hiện trang phục trên người hắn cũng đã được đổi từ bộ đồ bé gái rách nát sang chiếc váy công chúa dài chấm đất đầy ren rua hoa cả mắt.
... Cơ thể đang mặc nó thuộc về y, nên nói thế nào Ân Lưu Minh cũng thấy lấn cấn.
Ngược lại, Thẩm Lâu thì rất hài lòng: "Tiếc là không được xem từ góc nhìn thứ ba".
Ân Lưu Minh nói: "Giờ anh có thể ra khỏi cơ thể tôi mà".
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Em muốn đổi không?".
Ân Lưu Minh im lặng. "Tạm thời thì chưa cần".
Những người chơi khác sốt sắng muốn quay về cơ thể, bởi thân xác đồ chơi của họ hiện nay không có năng lực chiến đấu.
Nhưng Ân Lưu Minh lại có Thẩm Lâu, dù so năng lực chiến đấu hay sử dụng sách minh họa thì cũng tương tự hay thậm chí là mạnh hơn y, nên y không vội quay về.
Ân Lưu Minh mơ hồ có cảm giác: dường như việc cặp sinh đôi đưa ý thức mọi người vào những món đồ chơi không chỉ đơn thuần là để hạn chế năng lực của họ.
Thẩm Lâu đoán được những gì y đang nghĩ, quan sát xung quanh: "Váy công chúa à, lần này là truyện gì đây?".
"Trong số phim Disney thì có tám trên mười bộ là truyện cổ tích, nhưng nếu cho trẻ con xem thì...". Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ.
Y còn chưa kịp liệt kê đã nghe thấy một giọng nói mừng rỡ khôn xiết: "Thưa tiểu thư xinh đẹp, sao nàng lại đứng khóc một mình nơi đây?".
Ân Lưu Minh nhìn sang, ngạc nhiên nhướng mày.
Người quen kìa.
Lý Bạch Tửu, cái tên cứ thấy người đẹp là không nhúc nhích được.
Lý Bạch Tửu ăn mặc rách rưới, trên đầu đội cái mũ chóp dài trông rõ buồn cười, trong tay còn cầm một cái rổ nhỏ.
Ân Lưu Minh đoán ra tên truyện cổ tích trong nháy mắt: "'Nàng Bạch Tuyết' ư?".
Thẩm Lâu ồ lên: "Có vẻ con búp bê kia thấy em là người đẹp nhất trần gian nhỉ?".
Ân Lưu Minh chẳng thèm liếc hắn mà chỉ nhìn Lý Bạch Tửu: "Sao cậu lại ở đây?".
Lý Bạch Tửu gãi đầu: "Lúc đó tôi đang ở ngoài tìm anh thì bị gấu bông truy đuổi, sau đó đột nhiên động đất xuất hiện, dưới chân vụn nát, ngã xuống... đến lúc mở mắt ra thì đã biến thành như bây giờ rồi".
Cậu chàng tự chỉ vào mình, cười khổ: "Bọn tôi nhất định phải đi theo nội dung truyện cổ tích, nếu không tứ chi sẽ mất hết sức lực và dần bị rút mất sự sống. Đã có người hoàn toàn không cử động được rồi".
Lý Bạch Tửu do dự nhìn Ân Lưu Minh lớn, rồi lại nhìn Ân Lưu Minh nhỏ: "Lưu Minh à, đây có phải... thuật điều khiển rối không?".
Thẩm Lâu nhíu mày: "'Lưu Minh'? Thân thiết quá nhỉ?".
Ân Lưu Minh vẫn chẳng thèm liếc hắn, chỉ nói với Lý Bạch Tửu: "Coi như thuật triệu hồi đi. Nếu đây là truyện 'Nàng Bạch Tuyết' thì có bảy người lùn đúng không?".
Cậu chàng gật đầu.
"Dẫn tôi đi xem xem, có lẽ tôi giúp họ cử động lại được đấy".
"Khoảng chừng ở đây, dùng ngón tay mà đâm vào là sẽ tìm thấy dây cót". Ân Lưu Minh kiểm tra những người đồ chơi đã hoàn toàn mất đi khả năng hoạt động. "Vặn dây cót là xong".
Lý Bạch Tửu giật mình: "Trong cơ thể chúng ta có dây cót à?".
Một người chơi khác mò đến chỗ xương cụt của người đang nằm bẹp dí mà sờ, cau mày chọc mạnh: "Đúng là có thật!".
Dây cót được vặn chặt, người đang nằm ôm mông ngồi dậy: "Đau chết đi được! Anh chọc nhầm chỗ phải không!".
Người kia cười: "Xin lỗi, lần đầu tiên mà, tôi chưa quen tay".
Người chơi vốn đang nằm đợi thử vung vẩy tay, vui vẻ nói: "Ha, cử động được rồi!".
Hắn ta nhìn Ân Lưu Minh: "Cảm ơn cậu nhiều lắm!".
Ân Lưu Minh xua tay. "Mọi người đã mắc kẹt trong truyện này bao lâu rồi?".
Lý Bạch Tửu thở dài: "Tròn một tuần".
Ân Lưu Minh hơi giật mình – từ lúc y phá sập ngôi nhà của Dương Dương đến giờ cùng lắm mới chỉ được nửa ngày trời, mà phía Lý Bạch Tửu đã trải qua cả một tuần rồi ư?
"Suốt một tuần nay, bọn tôi nhiều lần ra ngoài – hái quả – tìm công chúa Bạch Tuyết – về nhà, cứ xoay vòng vậy đó". Người chơi vừa hồi phục kia vỗ mạnh lên mặt. "Sắp điên mất thôi! Vậy nên tôi mới muốn thử sang chỗ khác thăm dò, cuối cùng lại đơ luôn".
Ân Lưu Minh gật đầu như có điều suy nghĩ.
Lý Bạch Tửu vui vẻ nói: "Nếu đã biết về dây cót thì giờ chúng ta có thể nghĩ cách chạy khỏi truyện cổ tích này rồi!".
Ân Lưu Minh đột nhiên lắc đầu: "Đợi thêm chút nữa".
"Đợi gì chứ?".
Thẩm Lâu đột nhiên nheo mắt như cảm nhận được điều gì.
Ân Lưu Minh liếc hắn một cái, tự dưng thấy tâm trạng mình khá hơn: "Đợi quả táo độc, và hoàng tử của công chúa Bạch Tuyết".
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, cả công viên giải trí vặn vẹo.
Hai đầu Nam và Bắc của công viên bỗng nhô lên nối liền với nhau, tiếp theo là hướng Đông Tây, khiến cả công viên biến thành một hình lập phương vuông vức.
Những vách tường lung lay, các thiết bị cũ kĩ không ai đụng tới cũng phát ra tiếng cọt kẹt chói tai, rung lắc.
Vòng quay cao chót vót trên đỉnh đầu họ lộn ngược, chuyển động kẽo kẹt.
Mỗi lần nó quay là bụi tro trên những thiết bị trong công viên lại tan biến từng chút một, nhạc nền vui tươi được bật lên, hết thảy như được ban sự sống mới.
Cả thế giới biến thành một cái rubik khổng lồ.
Mỗi thiết bị là một ô vuông trong đó, biến ảo tùy lúc như bị xoay bởi một bàn tay vô hình.
Liên Vũ trợn mắt, há hốc mồm nhìn công viên đã biến thành một mê cung lập thể: "Đệch, tôi tưởng vậy là kết thúc rồi chứ?".
"Đây chính là sức mạnh của một giấc mơ thuộc về trẻ em". Thẩm Lâu nheo mắt cười. "Tùy ý bóp méo quy tắc của giấc mơ, tùy ý điều chỉnh cảnh tượng trong giấc mơ. Tính cách của chúng cũng thuộc loại khó đoán nhất, khó có thể thuyết phục bằng lời nói".
Muốn tháo gỡ bằng bạo lực thì phải đối mặt với giấc mơ kì lạ có thể thay đổi trạng thái bất cứ lúc nào.
Muốn tháo gỡ bằng trí tuệ thì phải kiên nhẫn dỗ dành đứa trẻ bị mất đồ chơi.
Gạch đá dưới chân mọi người biến mất, họ rơi xuống.
Và khi bóng dáng tất cả đã biến mất, nền gạch lại khép chặt trong lặng yên.
Những khí cầu mặt hề bay lít nhít trên trời, phát ra những tiếng cười sắc nhọn như đang chúc tụng; từng hàng lính chì giơ lưỡi lê, gương mặt cứng ngắc không chút xúc cảm, nối đuôi nhau tới chỗ các thiết bị.
Nguyệt Nguyệt ngồi ở nơi cao nhất trên vòng đu quay, siết chặt con búp bê trong lòng: "Các ngươi cứ chơi ở đây đi!".
Ân Lưu Minh được Thẩm Lâu nâng trong tay, tránh thoát mọi nguy hiểm.
Quanh thân hắn phát ra ánh sáng màu lam nhạt, cả thân người chầm chậm đáp đất.
Hắn nhìn xung quanh, khắp nơi là bóng tối.
Ân Lưu Minh cau mày: "Đây là đâu?".
"Không biết". Thẩm Lâu xòe một tay khác ra, thổi nhẹ. "Nhưng lạnh lắm".
Hơi nước từ miệng hắn nhanh chóng ngưng tụ lại thành sương trắng, chầm chậm tung bay.
Nhờ ánh sáng phát ra từ người Thẩm Lâu, Ân Lưu Minh có thể thấy những đầu ngón tay vốn thuộc về mình đỏ lên vì cái lạnh.
Có lẽ vì cơ thể này chỉ là đồ chơi, nên đáng ngạc nhiên thay y chẳng cảm thấy gì.
Thẩm Lâu nâng Ân Lưu Minh tiến lên vài bước, nói bâng quơ: "Dưới chân toàn tuyết đọng... Tiếc là không có quần áo để thay".
Ân Lưu Minh quan tâm một vấn đề khác hơn là quần áo: "Giấc mơ còn có thể biến hóa nữa à?".
Trong trạng thái này, chắc "Công viên dây cót giải trí" không còn là công viên giải trí nữa rồi nhỉ?
Thẩm Lâu đáp: "Nói đúng ra thì có hai tình huống cực đoan có thể dẫn tới hậu quả là giấc mơ nảy sinh những biến hóa kịch liệt – một là khi kẻ tạo giấc mơ có lí tính tuyệt đối, cơ bản có thể hoàn toàn tạo ra biến đổi dựa trên ý nghĩ của kẻ đó; hai là trí tưởng tượng vô cùng phát triển, không nghĩ tới chuyện điều khiển giấc mơ mà chỉ đơn thuần biến đổi nó theo ý thích của mình".
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Nguyệt Nguyệt thuộc loại thứ hai.
Ân Lưu Minh cau mày: "Nếu giấc mơ của đứa trẻ nào cũng nguy hiểm thế này...".
"Em nghĩ ác mộng của một đứa trẻ bất kì đủ để trò chơi Ác Mộng chọn ư?". Thẩm Lâu khẽ cười một tiếng, quơ quơ ngón trỏ. "Ít nhất, trong trí nhớ của ta thì số giấc mơ của trẻ con mà áp lực nặng tới mức phải để trò chơi Ác Mộng giải quyết chỉ chiếm chưa đầy một phần trăm tổng số giấc mơ ở đây".
Tuy trí tưởng tượng và tư duy của trẻ em phát triển rộng hơn, nhưng những buồn phiền và áp lực chúng phải chịu đựng cũng nhỏ hơn so với người lớn nhiều.
Ân Lưu Minh gật đầu, bỗng ngước lên.
Những bông tuyết trắng thuần đang rơi xuống.
"Có lẽ đây cũng là một truyện cổ tích". Y giơ tay ra đón lấy một bông, hơi trầm ngâm. "Đêm tuyết lạnh lẽo...".
Thẩm Lâu vung tay, ngọn lửa của giận dữ và hối hận nhảy ra ngoài sách minh họa.
Có hơi ấm ấy, họ tạm thời tránh được việc bị thương tổn cho giá lạnh.
Hai người đi về phía trước được một lúc, cảnh sắc xung quanh đã dần rõ ràng hơn.
Đường phố không một nhóm người, những căn nhà lặng im và lạnh lẽo, tuyến bay đầy trời.
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Anh có nghe thấy tiếng gì không?".
"Có". Thẩm Lâu đã chuyển bước sang phía bên kia. "Ai đó đang kêu cứu".
Họ rẽ ở một khúc ngoặt, quẹo vào một tòa nhà có kiến trúc trông như rạp hát. Một bé gái ăn mặc rách rưới đang đứng đó, đôi tay nứt nẻ vì giá lạnh cầm những hộp diêm, thấp giọng rao với vẻ đáng thương vô cùng: "Anh gì tốt bụng ơi, mua một bao diêm đi mà!".
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu nhìn nhau.
Truyện cổ tích nổi tiếng, "Cô bé bán diêm".
Ân Lưu Minh chưa kịp lên tiếng, Thẩm Lâu đã tự giác bước tới chỗ cô bé.
Cô bé ngước đôi mắt vô cảm, ngập ngừng lẩm nhẩm: "Mua một bao diêm đi, anh gì tốt bụng ơi...".
Thẩm Lâu giơ tay: "Bao nhiêu tiền một hộp?".
"Mua một hộp diêm đi... Ôi chao?". Bé gái lặp lại thêm một lần nữa trong vô thức rồi mới chậm chạp phản ứng lại, mừng rỡ ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâu với vẻ khó tin.
Hắn kiên nhẫn hỏi lại: "Bao nhiêu tiền một hộp?".
Bé gái hơi co rúm người: "Một, một cục pin một hộp".
"Pin?".
Ân Lưu Minh chợt nhớ tới vòng quay ngựa gỗ trong căn nhà bánh kẹo của Dương Dương nơi công viên nọ.
Muốn bổ sung cơ hội, những người chơi phải móc pin trong bụng thú bông ra trao đổi với Dương Dương và Nguyệt Nguyệt.
Vì trong cơ thể người chơi cũng có dây cót, nên Ân Lưu Minh nghi rằng trong cơ thể y bây giờ có một cục pin.
Y ngước nhìn Thẩm Lâu, thấp giọng nói: "Dùng tôi để đổi này".
Hắn nhướng mày, không nghe lời. Thẩm Lâu đẩy Ân Lưu Minh ra sau một chút, cầm lấy bao diêm của bé gái, nhẹ nhàng vỗ tay.
Ngọn lửa phụt một cái, cả hộp diêm cháy rụi.
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Diêm cháy mất rồi, nhưng ta không có pin thì phải làm sao đây?".
Bé gái choáng.
Dường như cô nhóc không ngờ trên đời lại có loại người vô liêm sỉ đến mức này, đi lừa một bé gái đáng thương vô tội.
Cô nhóc chậm chạp nghiêng đầu một lúc lâu, chỉ vào Ân Lưu Minh trong tay Thẩm Lâu: "Cho em cái này cũng được".
Thẩm Lâu giơ ngón tay ngoắc vai Ân Lưu Minh, cười: "Đây là món đồ chơi ta thích nhất, không thể cho mi được".
Y trừng hắn một cái, cả người căng cứng, vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng cô bé bán diêm không tấn công họ, chỉ ngước khuôn mặt xanh tím vì trời giá rét, lẩm bẩm: "Sao anh tốt bụng mà lại quỵt tiền thế kia? Nếu hai anh không có pin, thì bán diêm thay em để gán nợ nhé?".
Cô bé vừa dứt lời thì trời chợt tối lại, rồi nhanh chóng hửng sáng lên.
Thẩm Lâu đã thay quần áo mới.
Bộ trang phục cho bé gái thời Trung cổ không hề vừa vặn ghìm chặt khắp người hắn, làn váy vốn dài tới gối cô nhóc giờ biến thành váy ngắn; thân trên còn thảm hại hơn, sợi vải ở vai bung gần hết, hơi nhúc nhích là da thịt sau những lỗ rách đều lồ lộ cả.
Ân Lưu Minh cạn lời nhìn sang phía khác.
Điều đáng nói là, bây giờ Thẩm Lâu đang dùng cơ thể của y.
Bé gái vẫn đứng đó, vẫn mang dáng vẻ đáng thương, thấp giọng: "Các anh tốt bụng bán một bao diêm nhé, hoặc cho em một cục pin...".
Thẩm Lâu bỗng cất bước đi tới, nhấc cô nhóc lên.
Ân Lưu Minh thì tiện tay đặt sách minh họa lên đầu cô bé.
Sách minh họa chẳng có phản ứng gì.
Thẩm Lâu xoay cô nhóc một vòng, tìm thấy dây cót sau gáy, đành thất vọng thả cơ thể ấy xuống: "Hóa ra là thú bông".
Ân Lưu Minh nói: "Có lẽ cũng là kẻ đã điều khiển Nguyệt Nguyệt giả – kẻ đó đâu?".
Thẩm Lâu đáp: "Tạm thời không tìm thấy ai cả".
Họ cùng nhớ tới lúc gỡ dây cót khỏi cổ Nguyệt Nguyệt giả, về con búp bê đã rơi khỏi lòng nhóc khi ấy.
Con búp bê kia có thể hóa thành hư vô, di chuyển trong bóng con người, và có thể điều khiển lũ thú bông.
Rõ ràng bé gái đã ngẩn ra vì những diễn biến bất ngờ này, một lúc lâu sau cô nhóc mới bắt đầu giãy giụa.
Thẩm Lâu tiện tay vặt cái dây cót sau gáy cô bé xuống, cô bé lập tức rũ rượi chẳng còn chút sức sống nào, hệt như Nguyệt Nguyệt giả khi trước.
Cái bóng của cô nhóc lại giần giật, dứt bỏ chủ nhân mà bay đi, nhập vào một tòa nhà gần đó rồi biến mất chẳng chút tăm hơi.
Thẩm Lâu quăng dây cót đi: "Xem ra con búp bê kia không thể thao túng được người sống".
Nếu nó làm được, thì thao túng cơ thể hắn chẳng dễ hơn à?
Ân Lưu Minh bỗng giơ tay đấm Thẩm Lâu một cái.
Hắn nghiêng đầu né đi, đáy mắt chợt lóe vẻ kinh ngạc: "Sao em đánh ta?".
"Không, tôi bị thao túng". Ân Lưu Minh bước lên cánh tay Thẩm Lâu, tới gần mặt hắn rồi lại đấm thêm một cái nữa. "Nó không thao túng được anh, nhưng tôi thì được".
Nguyệt Nguyệt ngồi một mình trong vòng quay, trước mặt có một chồng đồ chơi rách rưới.
Nhóc dùng những món đồ chơi ấy ghép lại thành một hình người cao xấp xỉ mình, hai tay duỗi về phía trước, lẩm bẩm: "Sao vẫn bất động thế này?".
Hình người làm từ đồ chơi hoàn toàn im lặng.
Nguyệt Nguyệt rưng rưng chực khóc, rồi lại nhanh chóng lau khô nước mắt: "Chắc mình lắp sai rồi... Thử lại thêm lần nữa là được".
"Em bé ơi, cứ thế thì em mãi mãi không thể đưa cậu bé ấy quay về được đâu".
Bỗng một giọng nói từ bên cạnh vang lên.
Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, thấy một con thỏ bông khá buồn cười đang nằm úp sấp bên ngoài ca bin, trên ngực nó là một gương mặt mang vẻ ốm yếu bệnh tật.
Nhóc lùi ra sau theo bản năng, rồi nói với giọng đầy địch ý: "Ngươi là người xấu!".
Khuôn mặt trên ngực thỏ bông mỉm cười: "Anh là người xấu, nhưng em không muốn giúp Dương Dương quay về hay sao? Tuy em không tìm được cậu bé nhưng giấc mơ này vẫn chưa vỡ nát, có nghĩa là linh hồn cậu bé nhất định vẫn còn tồn tại đâu đó trong giấc mơ này".
Đôi mắt Nguyệt Nguyệt sáng rực lên.
Nhóc buồn kinh khủng vì Dương Dương biến mất, nhưng vẫn cứ ôm ảo tưởng: Lỡ như Dương Dương chỉ đang lén chơi trốn tìm với mình thôi thì sao? Có lẽ nếu nhóc đuổi hết đám đáng ghét này đi, thì Dương Dương sẽ quay về chơi cùng nhóc, nghe cổ tích cùng nhóc.
Bây giờ, cuối cùng cũng có một người khác nói cho nhóc biết: Dương Dương chưa biến mất, Dương Dương vẫn còn ở đây – lời nói ấy chẳng khác nào một liều thuốc trợ tim.
Nhưng Nguyệt Nguyệt vẫn hơi do dự: "Sao ngươi biết?".
"Bởi giấc mơ này hoàn thiện lắm mà". Nụ cười của con thỏ bông càng lúc càng rõ, hai mắt sáng ngời, khuôn mặt ửng hồng vì phấn khích. "Dù khác hẳn thế giới hiện thực, nhưng vẫn có logic riêng! Không chỉ vậy, nó còn có thể hoàn toàn thoát khỏi sự quấy nhiễu của trò chơi Ác Mộng mà trở thành một giấc mơ độc lập với cả thế giới thực và trò chơi... không, thậm chí có thể gọi là một thế giới nhỏ đang trưởng thành!".
Con thỏ bông thực lòng cảm thán: "Em và anh trai em giỏi thật đấy... Nếu sau này trở thành tiểu thuyết gia, chắc hai đứa còn có thể sáng tạo được nhiều thế giới xinh đẹp hơn nhiều. Nhưng giấc mơ này vẫn chưa tách khỏi các em được, nếu Dương Dương hoàn toàn biến mất thì nó cũng sẽ bị phá nát, còn em sẽ bị trục xuất về thế giới hiện thực".
Nguyệt Nguyệt nhất thời quên đi chuyện con thỏ bông trước mắt là người xấu, chỉ ấm ức hỏi: "Sao anh ấy không ra đây?".
Thỏ bông đáp: "Có lẽ là tại ghét em đó".
Vành mắt Nguyệt Nguyệt đỏ lên, nhóc hét to: "Còn lâu anh trai mới như vậy?".
"Nếu chỉ có mình cậu bé thì chắc là không rồi, nhưng nếu cậu bé bị kẻ khác lừa thì sao?". Giọng thỏ bông dần chậm lại. "Em thử nghĩ xem, ai quấy rầy câu chuyện cổ tích của hai đứa, ai khiến Dương Dương đột nhiên biến mất?".
Nguyệt Nguyệt ngớ ra một hồi lâu, hai tay siết chặt bộ đồ bệnh nhân.
Cô nhóc bỗng ngẩng đầu: "Ngươi cũng là người xấu! Ta không tin ngươi!".
Thỏ bông mỉm cười: "Có tin hay không, sao em không tự đi xác nhận nhỉ? Xem xem Dương Dương có ở chỗ họ hay không... Em có năng lực điều khiển giấc mơ này mà, em hoàn toàn có thể mang theo anh, nếu anh nói dối thì em cứ thẳng tay tháo anh ra là được".
Nguyệt Nguyệt siết chặt hai tay, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng: "Các người đừng lừa ta nữa...".
Tuy Ân Lưu Minh ra đòn vừa nhanh vừa độc, nhưng dù sao y cũng chỉ cao có mười mấy cm, muốn hạ gục Thẩm Lâu thì đúng là chuyện bất khả thi.
Thẩm Lâu túm sau gáy Ân Lưu Minh, nhíu mày tỏ vẻ hứng thú: "Cái vẻ giương nanh múa vuốt của em dễ thương thật".
Y nghiêm mặt: "Bao giờ nó mới dừng lại đây?".
"Biết là vô dụng nhưng vẫn muốn thao túng em... Đúng là đồ nít ranh". Thẩm Lâu bình luận. "Ta ghét nhất là trẻ hư".
Ân Lưu Minh đáp: "Trẻ hư là do gia đình dạy hư... Thế, anh định xách tôi theo đến bao giờ nữa đây?".
Thẩm Lâu mỉm cười: "Thôi được, đi tìm nhóc thợ đồ chơi ngây thơ đó nào".
Hắn bước đi vài bước, bộ quần áo chật quá mức ghìm cơ thể rõ là khó chịu, đành oán thán: "Bộ này vướng víu quá".
Ân Lưu Minh nói: "Thế thì đừng có gây sự vớ vẩn".
Y vốn định để cô bé bán diêm cướp mình đi, qua đó mà phá vỡ nguyên tắc của truyện cổ tích – dựa theo phong cách nhập vai của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt lúc trước thì đến cuối, nhất định câu chuyện sẽ tước mất một mạng của họ.
Y muốn phá vỡ nguyên tắc ấy, để cô bé bán được diêm xem nhóc con định đi đâu.
Ấy thế mà Thẩm Lâu cũng muốn phá vỡ nguyên tắc... Bằng cách quậy cho loạn tùng phèo mọi chuyện lên.
Rõ ràng kẻ đứng sau cũng cực kì hoảng hốt không biết phải làm gì tiếp theo, nên chọn cách trốn đi rồi thao túng Ân Lưu Minh để trút giận trong vô thức.
"Lúc trước con búp bê kia di chuyển trong bóng, đúng không?". Thẩm Lâu vỗ tay một cái, triệu hồi ngọn lửa, mỉm cười. "Viết một kết cục mới cho cô bé bán diêm nào".
"Kết cục bị chết rét ấy à?".
Thẩm Lâu giơ tay, ngọn lửa ngưng tụ lại thành hình mèo, rơi vào lòng bàn tay hắn.
Hắn gãi nhẹ dưới cằm con mèo, hơi nâng ngón tay để đưa một chút ánh sáng xanh vào cơ thể nó: "Em còn nhớ đoạn kết của 'Cô bé bán diêm' không?".
Bé gái đốt diêm, ánh sáng rực rỡ hơn cả ban ngày. Và trong ánh sáng ấy, em mơ thấy mình và bà nội cùng bay lên thiên đường.
Ngọn lửa của giận dữ và hối hận nhanh chóng to ra, màu đỏ đậm che phủ cả bầu trời, chiếu sáng còn rực rỡ hơn ban ngày. Sau đó ánh lửa tản đi bốn phía, đốt sạch mọi tòa nhà, ngay cả cột cờ cũng không tha.
Tuyết đọng trên mặt đất dần tan ra thành nước bẩn.
Thẩm Lâu mỉm cười: "Diêm đã được quẹt rồi".
Khóe miệng Ân Lưu Minh hơi giần giật, y nhìn ngọn lửa được Thẩm Lâu cường hóa biến xung quanh thành một biển đỏ cam nóng rực.
Diêm này hơi khủng nhỉ.
Thẩm Lâu trải rộng ngọn lửa khắp nơi, bóng dáng những tòa nhà không ngừng đổ sụp.
Ân Lưu Minh bị xách trong tay hắn, bình tĩnh tập trung nhìn xung quanh, một lúc sau bỗng cất tiếng: "Dưới cột cờ!".
Thẩm Lâu chỉ tay sang, một tia lửa nổ thẳng vào nơi đó!
Trước khi tia lửa chạm tới phần bóng, một con búp bê quen thuộc nhanh nhẹn bay ra ngoài. Nó liếc Ân Lưu Minh một cái sắc lẹm, rồi lẹ làng bay lên trên.
Tứ chi vẫn còn đang giãy giụa của Ân Lưu Minh đột nhiên ngừng lại.
Khóe miệng Thẩm Lâu nhếch lên thành một nụ cười: "Bắt được mi rồi".
"Nào, mình cũng phải lên thiên đường thôi bà nội". Hắn cúi đầu nhấc Ân Lưu Minh lên vai mình, khắp người lại tỏa ánh sáng xanh, bay lên bầu trời.
Xuyên qua biển lửa, tới giữa những tầng mây, chẳng biết con búp bê đã chạy đâu mất.
Thẩm Lâu thở dài với vẻ tiếc nuối: "Để nó chạy rồi... Chắc chắn nó là một phần của sách minh họa".
Ân Lưu Minh cũng thở dài: "Nếu từ đầu anh đưa tôi cho cô nhóc kia thay cục pin, khéo chúng ta đã bắt được rồi ấy chứ".
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Sao ta nỡ giao em ra được?".
Khóe miệng Ân Lưu Minh giần giật, y còn lâu mới tin.
Thẩm Lâu lại đáp xuống mặt đất, lần này cảnh tượng đã thay đổi.
Phố xá ngày đông bị bao trùm trong biển lửa đã biến mất, thay vào đó là một khu vườn đầy hương hoa và rộn tiếng chim.
Ân Lưu Minh nhướng mày: "Đổi cảnh à?".
Y nhìn Thẩm Lâu, phát hiện trang phục trên người hắn cũng đã được đổi từ bộ đồ bé gái rách nát sang chiếc váy công chúa dài chấm đất đầy ren rua hoa cả mắt.
... Cơ thể đang mặc nó thuộc về y, nên nói thế nào Ân Lưu Minh cũng thấy lấn cấn.
Ngược lại, Thẩm Lâu thì rất hài lòng: "Tiếc là không được xem từ góc nhìn thứ ba".
Ân Lưu Minh nói: "Giờ anh có thể ra khỏi cơ thể tôi mà".
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Em muốn đổi không?".
Ân Lưu Minh im lặng. "Tạm thời thì chưa cần".
Những người chơi khác sốt sắng muốn quay về cơ thể, bởi thân xác đồ chơi của họ hiện nay không có năng lực chiến đấu.
Nhưng Ân Lưu Minh lại có Thẩm Lâu, dù so năng lực chiến đấu hay sử dụng sách minh họa thì cũng tương tự hay thậm chí là mạnh hơn y, nên y không vội quay về.
Ân Lưu Minh mơ hồ có cảm giác: dường như việc cặp sinh đôi đưa ý thức mọi người vào những món đồ chơi không chỉ đơn thuần là để hạn chế năng lực của họ.
Thẩm Lâu đoán được những gì y đang nghĩ, quan sát xung quanh: "Váy công chúa à, lần này là truyện gì đây?".
"Trong số phim Disney thì có tám trên mười bộ là truyện cổ tích, nhưng nếu cho trẻ con xem thì...". Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ.
Y còn chưa kịp liệt kê đã nghe thấy một giọng nói mừng rỡ khôn xiết: "Thưa tiểu thư xinh đẹp, sao nàng lại đứng khóc một mình nơi đây?".
Ân Lưu Minh nhìn sang, ngạc nhiên nhướng mày.
Người quen kìa.
Lý Bạch Tửu, cái tên cứ thấy người đẹp là không nhúc nhích được.
Lý Bạch Tửu ăn mặc rách rưới, trên đầu đội cái mũ chóp dài trông rõ buồn cười, trong tay còn cầm một cái rổ nhỏ.
Ân Lưu Minh đoán ra tên truyện cổ tích trong nháy mắt: "'Nàng Bạch Tuyết' ư?".
Thẩm Lâu ồ lên: "Có vẻ con búp bê kia thấy em là người đẹp nhất trần gian nhỉ?".
Ân Lưu Minh chẳng thèm liếc hắn mà chỉ nhìn Lý Bạch Tửu: "Sao cậu lại ở đây?".
Lý Bạch Tửu gãi đầu: "Lúc đó tôi đang ở ngoài tìm anh thì bị gấu bông truy đuổi, sau đó đột nhiên động đất xuất hiện, dưới chân vụn nát, ngã xuống... đến lúc mở mắt ra thì đã biến thành như bây giờ rồi".
Cậu chàng tự chỉ vào mình, cười khổ: "Bọn tôi nhất định phải đi theo nội dung truyện cổ tích, nếu không tứ chi sẽ mất hết sức lực và dần bị rút mất sự sống. Đã có người hoàn toàn không cử động được rồi".
Lý Bạch Tửu do dự nhìn Ân Lưu Minh lớn, rồi lại nhìn Ân Lưu Minh nhỏ: "Lưu Minh à, đây có phải... thuật điều khiển rối không?".
Thẩm Lâu nhíu mày: "'Lưu Minh'? Thân thiết quá nhỉ?".
Ân Lưu Minh vẫn chẳng thèm liếc hắn, chỉ nói với Lý Bạch Tửu: "Coi như thuật triệu hồi đi. Nếu đây là truyện 'Nàng Bạch Tuyết' thì có bảy người lùn đúng không?".
Cậu chàng gật đầu.
"Dẫn tôi đi xem xem, có lẽ tôi giúp họ cử động lại được đấy".
"Khoảng chừng ở đây, dùng ngón tay mà đâm vào là sẽ tìm thấy dây cót". Ân Lưu Minh kiểm tra những người đồ chơi đã hoàn toàn mất đi khả năng hoạt động. "Vặn dây cót là xong".
Lý Bạch Tửu giật mình: "Trong cơ thể chúng ta có dây cót à?".
Một người chơi khác mò đến chỗ xương cụt của người đang nằm bẹp dí mà sờ, cau mày chọc mạnh: "Đúng là có thật!".
Dây cót được vặn chặt, người đang nằm ôm mông ngồi dậy: "Đau chết đi được! Anh chọc nhầm chỗ phải không!".
Người kia cười: "Xin lỗi, lần đầu tiên mà, tôi chưa quen tay".
Người chơi vốn đang nằm đợi thử vung vẩy tay, vui vẻ nói: "Ha, cử động được rồi!".
Hắn ta nhìn Ân Lưu Minh: "Cảm ơn cậu nhiều lắm!".
Ân Lưu Minh xua tay. "Mọi người đã mắc kẹt trong truyện này bao lâu rồi?".
Lý Bạch Tửu thở dài: "Tròn một tuần".
Ân Lưu Minh hơi giật mình – từ lúc y phá sập ngôi nhà của Dương Dương đến giờ cùng lắm mới chỉ được nửa ngày trời, mà phía Lý Bạch Tửu đã trải qua cả một tuần rồi ư?
"Suốt một tuần nay, bọn tôi nhiều lần ra ngoài – hái quả – tìm công chúa Bạch Tuyết – về nhà, cứ xoay vòng vậy đó". Người chơi vừa hồi phục kia vỗ mạnh lên mặt. "Sắp điên mất thôi! Vậy nên tôi mới muốn thử sang chỗ khác thăm dò, cuối cùng lại đơ luôn".
Ân Lưu Minh gật đầu như có điều suy nghĩ.
Lý Bạch Tửu vui vẻ nói: "Nếu đã biết về dây cót thì giờ chúng ta có thể nghĩ cách chạy khỏi truyện cổ tích này rồi!".
Ân Lưu Minh đột nhiên lắc đầu: "Đợi thêm chút nữa".
"Đợi gì chứ?".
Thẩm Lâu đột nhiên nheo mắt như cảm nhận được điều gì.
Ân Lưu Minh liếc hắn một cái, tự dưng thấy tâm trạng mình khá hơn: "Đợi quả táo độc, và hoàng tử của công chúa Bạch Tuyết".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất