Gì? Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 36: Cứu người

Trước Sau
Editor: Tô

Beta: Mian

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Trình Ương nhận được điện thoại của Liễu Sùng liền ôm con đến chợ tìm anh. Mặc dù tới chợ chưa được mấy lần nhưng thường xuyên được nghe Liễu Sùng kể chuyện buôn bán nên cậu cũng dễ dàng tìm được anh ở ngoài chợ.

Những người bán rau ngoài chợ xếp thành hàng dài. Vì ngày Tết có rất nhiều người mua rau nên trước thúng của ai cũng chật cứng người chen lấn, trong đó buôn bán tốt nhất dĩ nhiên là Liễu Sùng đẹp trai nhân duyên tốt. Trước hai thúng đầy ắp hàng của anh có rất nhiều cô dì độ trung niên đang lựa rau. Bọn họ vừa chọn thức ăn vừa nói chuyện với Liễu Sùng, cười nói vui vẻ. Còn biểu hiện của Liễu Sùng thì rất kiên nhẫn và lễ phép, lúc nghe người ta nói vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, lâu lâu anh lại mỉm cười lễ phép với các cô các dì, trên tay vẫn cân hàng thu tiền đâu ra đấy. Trong khoảng thời gian đó còn có người tới hỏi giá không ngừng, làm sạp của anh bị vây nước chảy không lọt. Bởi vì quá bận rộn nên anh cũng không phát hiện Trình Ương cùng con đã tới.

Trình Ương chưa thấy qua lúc Liễu Sùng bán rau là cảnh tượng như thế nào, lúc này thấy mới phát hiện Liễu Sùng đúng là người rất dịu dàng lại còn đẹp mắt. Mặc dù vì buôn bán nên ăn mặc giản dị nhưng vẫn không cản được bản thân anh tản ra khí chất hào sảng tươi tắn. Ngũ quan của Liễu Sùng góc cạnh rất rõ ràng sắc sảo, sống mũi cao, đôi môi mỏng lại trơn bóng, đôi mắt sâu và đẹp dưới đôi lông mày xếch ngược như kiếm, lúc cười lên trong mắt tràn đầy dịu dàng làm người khác sa vào, lúc nghiêm túc lại khiến người khác không dám thở mạnh. Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh sớm đã không còn thiếu niên trẻ trung nông nổi năm xưa, từ một thiếu gia chưa bao giờ lo cơm áo gạo tiền đã biến thành một người đàn ông cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình. Trình Ương đau lòng nhưng lại không nhịn được mà cảm thấy vô cùng tự hào vì Liễu Sùng. Đây là bạn đời của cậu, là cha của con trai cậu.

Trình Ương ôm Màn Thầu đứng một bên yên lặng nhìn, khóe môi không nhịn được cong lên. Đám người mua xong đi hết, thấy Liễu Sùng đang sửa sang lại rau củ thì cậu mới đi qua, nghiêm túc đường hoàng hỏi "Nấm bao nhiêu tiền một cân thế?"

Liễu Sùng vừa nghe tiếng liền biết là Trình Ương, anh nhịn không được cong khoé môi đứng dậy nhìn về phía cậu, phát hiện cậu cũng dẫn theo Màn Thầu đến. Ánh mắt anh liền chuyển tới Màn Thầu được bọc kỹ càng trong chăn bông, sau đó mới dịu dàng nhìn Trình Ương, duỗi hai tay ra với cậu, cười nói "Đây là nấm hương, không phải nấm, sao lại ôm con trai anh đến rồi."

*Nấm của bé Ương nói là 蘑菇 (mógū), còn bé Sùng là 香菇 (Xiānggū)

Trình Ương cẩn thận đưa Màn Thầu qua vòng tay Liễu Sùng, đi vòng qua thúng đứng cạnh anh, cùng Liễu Sùng nhìn Màn Thầu "Lúc em ra cửa thì con tỉnh, em vừa đi thì con liền khóc, chỉ có thể ôm theo, đi được nửa đường thì ngủ mất rồi."

Liễu Sùng dịu dàng nhìn khuôn mặt vui vẻ đang ngủ say của Màn Thầu, nhẹ nhàng đung đưa cánh tay, nghe vậy ngạc nhiên nói "Nhóc con vậy mà còn biết dính người."

Trình Ương cũng vui vẻ theo cười nói "Ừm, thời tiết hôm nay cũng không tệ, dẫn ra ngoài đi một chút cũng tốt."

Liễu Sùng ừ một tiếng, hết sức quan tâm tiếp lời "Vậy mấy ngày nữa chúng ta đi mua một chiếc xe nôi đi, để em khỏi phải ôm tới ôm lui mệt mỏi."

Trình Ương vẫn luôn có thể cảm động trước hành động và lời nói vô thức của Liễu Sùng. Cậu ngước mắt nhìn anh, còn chưa kịp mở miệng thì một dì vẫn luôn đứng bên cạnh cho đậu vào túi lúc này đứng dậy đưa túi tới, cười nói "Tiểu huynh đệ, cân giúp cô đi."

Liễu Sùng bận bịu đáp lại, cẩn thận giao con trai cho Trình Ương ôm, nhận túi dì đưa tới cân cân.

Tiễn dì đi, Liễu Sùng cuối cùng cũng rảnh rỗi.

Bên cạnh có một dì bán đậu phụ khô kho tương* cười hỏi "Tiểu Liễu, đây là con trai con à." Lúc nói hất cằm một cái chỉ đứa bé trong ngực Trình Ương.

*Đậu phụ khô kho tương



Liễu Sùng không hiểu sao tự hào cười nói "Dạ đúng ạ, con trai con."

Một thanh niên phía đối diện trêu ghẹo "Không nhìn ra nha, cậu còn trẻ vậy đã có con luôn rồi. Anh đây ngay cả đối tượng cũng chưa tìm được, lại nói bây giờ trẻ vị thành niên đúng là phái hành động mà."

Mấy người bán hàng rong xung quanh nghe thấy lời này đều buồn cười, bắt đầu thúc gục thanh niên tìm đối tượng, đề tài trong nháy mắt chuyển từ Liễu Sùng đến cậu thanh niên kia.

Liễu Sùng lễ phép nghe bọn họ nói mấy câu cười nói theo, sau đó nhìn con gà trống bị trói ở bên cạnh thúng, nói với Trình Ương "Em ở đây trông hàng giúp anh, anh đi giết gà đã."

Trình Ương có chút mờ mịt "Em không biết bán, hay là để em đi giết cho."

"Trong chợ loạn lắm, em ôm theo con không tiện đâu, anh nhờ người cân giúp, em nhận tiền là được rồi." Liễu Sùng vừa nói vừa giơ tay vỗ một cái lên vai Trình Ương khích lệ, sau đó nói với thanh niên bị mọi người thúc giục tìm đối tượng kia "Anh Triệu, phiền anh nhìn quầy giúp em một chút, em đi giết gà, có người mua anh cân giúp em chút được không."

Triệu Huy bận bịu kêu "Cậu đi đi, anh bán giúp cậu cho."

Liễu Sùng gật đầu nói cảm ơn, kiên nhẫn nói giá cả mấy món hàng vài lần cho Trình Ương nhớ rồi mới xách gà đi.

Liễu Sùng vừa đi, Trình Ương lập tức có chút khẩn trương nhìn xung quanh, trong lòng vừa hy vọng có người tới mua chút hàng bán giúp Liễu Sùng, lại cũng hơi sợ người tới cậu không biết bán.

Dì bán đậu phụ khô bên cạnh nhìn Trình Ương mấy lần, sau đó cười chào hỏi "Con là em trai Trình Ương hả?"

Liễu Sùng nhìn về phía dì gật đầu.

Dì không nhịn được khen "Hai anh em ai cũng đẹp mắt như vậy, con có đối tượng chưa."



Trình Ương cũng không lo lắng dụng ý người ta hỏi câu này, mà không chút nghĩ ngợi trả lời "Có đối tượng rồi ạ."

Dì ồ một tiếng, nhìn Trình Ương cười nhưng không nói gì nữa.

Người tới lui rất nhiều, người mua rau tất nhiên không ít, trước gánh hàng rong lại nhộn nhịp. Bên Trình Ương cũng không ít người tới hỏi giá, cậu bởi vì khẩn trương mà đáp lắp ba lắp bắp, nói giá xong không biết phải nói gì, áy náy nhìn bà bác mặt đầy do dự. Triệu Huy đối diện bận rộn cũng không chú ý tới tình hình bên này, ngược lại dì bán đậu phụ khô bên cạnh lại nói giúp mấy câu, bà bác suy nghĩ một chút liền ngồi xổm xuống chọn rau. Dì thấy Trình Ương ngớ ra không biết phải đưa túi cho người ta lựa hàng cũng không kêu cậu lấy, nghĩ cậu ôm đứa trẻ bất tiện nên bận bịu kéo túi nilon mình treo bên hông đưa tới cho người ta lựa rau, còn không quên nói với người mua "Cô từ từ chọn, chọn xong tôi cân cho cô."

Trình Ương nhìn về phía dì cảm kích cười nói cảm ơn, đối phương cũng cười lại hào sảng nói "Không có gì, Tiểu Liễu cũng thường giúp bọn dì bán rau mà."

Trình Ương gật đầu, nhìn chung quanh thấy những người bán hàng rong sẽ chủ động đưa túi cho người mua, vì vậy cậu thận trọng ngồi xổm xuống, chuẩn bị đặt con lên đùi để lấy túi cho bà bác, bà bác thấy vậy vội cười khoát khoát tay "Không cần không cần cậu nhóc, để cô tự lấy là được, con chú ý đến thằng bé đi, bé còn nhỏ như vậy cũng đừng chạy đến đây chứ."

Vì vậy Trình Ương không thể làm gì khác biết điều ôm con đứng một bên, làm phiền dì bán đậu phụ khô cân giúp cậu. Lúc bán này, cậu ngoại trừ báo giá, học dì vụng về khen ngợi đồ ăn đôi câu, kéo túi nilon mà Liễu Sùng nhét ở bên cạnh thúng cho người khác và thu tiền, cân cân đều là dì bên cạnh giúp đỡ, ngay cả lúc tìm tiền lẻ cũng là dì đổi tiền lẻ cho cậu.

Trình Ương buôn bán rất tốt, chờ đến lúc Liễu Sùng quay lại, cậu đã bán được bốn năm mươi tệ.

Liễu Sùng khen ngợi cậu mấy câu, lại cảm ơn dì bán đậu phụ, sau đó để Trình Ương xách gà về.

Tết bán rất được, hôm nay cũng không có người tới đuổi bọn họ đi, Đến bốn giờ rau của Liễu Sùng cũng bán hết, anh cùng những đồng nghiệp khác chào nhau xong liền vào chợ mua ít đồ về làm với gà. Liễu Sùng quay lại đặt giỏ lên xe ba bánh, đạp xe ba bánh về nhà trải qua ngày đầu năm mới.

Đảo mắt đã bước vào năm 2015, hai người bỏ đi cũng đã hơn nửa năm.

Sau Tết công việc buôn bán luôn ế ẩm hơn trong một hai ngày, Liễu Sùng cũng khôn ngoan chọn lấy ít hàng hơn trong hai ngày này, bán xong thật sớm để về nhà để ở bên Trình Ương với con trai.

Cứ như vậy qua mấy hôm, buôn bán đắt trở lại, Liễu Sùng lại bắt đầu mỗi ngày kéo mấy trăm cân hàng đi bán, có lúc bị quản lý đô thị đuổi gắt quá không tránh khỏi sẽ còn dư lại rau. Vậy mà không biết hôm nay kiểm tra cái gì, vừa mới họp chợ sáng thì quản lý đô thị liền tới đuổi người, khu vực xung quanh chợ rau đều bị quét sạch sẽ, đừng nói người bán rau, ngay cả một chiếc xe đậu bậy cũng không có.

Không ai dám bày sạp bán, một đám người không thể làm gì khác ngoài gánh hai gánh đầy rau đi dọc khắp đường phố, có người đi đường hỏi thì dừng lại bán, thấy quản lý đô thị liền gánh đi. Cả ngày chỉ bán được một nửa số hàng, còn chân thì đi đến đau nhức, cũng may vẫn kiếm được một hai trăm tệ. Lúc trời tối, Liễu Sùng cũng lười tốn sức bên ngoài, dứt khoát gánh rau về nhà.

Trên đường trở về, nghe người ta nói ba ngày nay sẽ làm kiểm tra lớn, trong chợ rau không bày sạp, xem ra chỉ có thể đến phiên chợ sáng.

Liễu Sùng cũng không nói chuyện này cho Trình Ương nghe, nếu không cậu biết anh phải gánh hơn một trăm cân hàng đi khắp nơi nhất định sẽ đau lòng mất.

Vì vẫn còn dư lại hàng, lại để kịp đợt kiểm tra lớn nên ngày hôm sau Liễu Sùng dậy muộn nửa tiếng, chuẩn bị lấy thêm chút hàng cùng với chỗ rau còn dư lại đuổi kịp chợ bán sáng, bán xong về nhà đi mua xe nôi em bé với Trình Ương.

Đường phố nửa đêm vắng vẻ, ánh đèn đường hiu hắt, gió lạnh thổi rác trên đường bay tán loạn. Liễu Sùng đạp xe ba bánh lao vun vút trên đường, lúc đi qua gầm cầu nọ thì phát hiện một nhóm người trên vỉa hè đang chạy như điên về hướng anh, trong miệng còn lớn tiếng kêu gào. Trong cả gầm cầu đều là tiếng vang hung ác, nghe thấy mà chấn động lòng người, hết sức đáng sợ.

Liễu Sùng cau mày, dưới chân vẫn không ngừng đạp xe nhưng ánh mắt vững vàng nhìn thẳng phía trước. Chờ đến khi tới gần mới phát hiện đám này đang đánh nhau, một người bị một đám người cầm gậy đuổi theo liều mạng chạy về phía trước, tiếng kêu gào ồn ào của đám kia cũng dần nghe rõ ràng. Liễu Sùng không để trong lòng, cũng không có ý định xen vào việc của người khác, cứ thế phóng xe về phía trước.

Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, khi Liễu Sùng xẹt ngang qua đám người kia thì nhìn thấy người bị đuổi đánh là tên đầu đỏ trẻ trâu lần trước gây sự với anh!

Liễu Sùng không kiềm được thả chậm tốc độ quay đầu lại nhìn, vừa hay nhìn thấy đầu đỏ bị đập vào đầu ngã lăn ra đất, một đám bảy tám người lập tức bao vây đầu đỏ đấm đá một trận, vừa đánh vừa kêu gào.

Liễu Sùng nhíu chặt mày, bình thường anh không ưa nhất là trò đánh hội đồng, nhưng tên đầu đỏ này cũng không phải dạng người tốt lành gì, anh không muốn quản, dứt khoát quay đầu lại, tiếp tục đạp xe lao về phía trước. Trong gầm cầu vang vọng tiếng kêu thảm thiết và tiếng mắng chửi tức giận lại đắc ý, lâu lâu có một chiếc xe hơi nhỏ đi qua cũng chạy nhanh đi, sợ bị cuốn vào trận phong ba này.

Đi được một đoạn, Liễu Sùng kiên quyết quay đầu xe, đạp xe ba bánh thật nhanh, lao ngược về hướng đám người kia.

Mặc dù không biết tên đầu đỏ làm gì mà nửa đêm lại đắc tội đám người này, nhưng Liễu Sùng biết rõ nếu cứ để mặc bọn chúng đánh như vậy, nói không chừng sẽ xảy ra án mạng.

Liễu Sùng một bên chạy tới một bên móc điện thoại ra báo cảnh sát. Chờ đến khi cách rất gần liền dừng xe ở ven đường, động tác lưu loát xoay người nhảy xuống, đứng cách đám người vài mét hét lớn "Này, mấy người đang làm gì đấy!"

Một đám vốn đang bận đánh người nghe vậy rối rít quay đầu lại nhìn. Đám này phần lớn là thanh niên ngoài đôi mươi, trong đó không ít tên hai sáu hai bảy, lúc này nhìn rõ Liễu Sùng nhỏ hơn bọn họ nhất thời không vui, rối rít lộ ra dáng vẻ hung ác ồn ào "Thằng ngu này từ đâu ra đây, không muốn chết thì cút mau!"

"Mịa không muốn sống nữa hả!"

"Không cút đánh luôn cả mày đó!"

Những tiếng gào thét như vậy cứ ầm ĩ vang lên không ngừng, Liễu Sùng không sợ chút nào, nhìn gậy dài nửa mét trong tay bọn họ, cười nói "Không biết chú em nhà tôi đã chọc gì các anh, tôi thay cậu ấy xin lỗi các anh trước, có gì chúng ta nói chuyện lại, thế nào?"

"Nói xin lỗi?" Một ông nhìn qua lớn nhất đám giễu cợt "Nó ăn trộm đồ trong tiệm tao, cái thứ rác rưởi xã hội này không ai dạy nó thì ông đây thay cha mẹ nó dạy, xin lỗi có dùng được cái lông gì không? Nếu mày là bạn nó vậy thì đền tiền đi! Nó trộm đồ mấy ngàn tệ của tao! Ông đây nhìn mày nghèo kiết xác cũng không đền nổi đâu, mau cút đi, cmn đừng có tự tìm xui xẻo!"

Người nọ vừa dứt lời, tên đầu đỏ bị đánh không bò dậy nổi liền yếu ớt phản bác "Mày sủa, cmn tao không có trộm đồ của mày. Anh đừng dính vào chuyện của tôi, mau đi đi..."

Bên cạnh lập tức có người đạp một đạp vào lưng tên đầu đỏ, mắng "Mày chính là tên trộm! Còn dám cãi!"



Liễu Sùng híp mắt, lửa giận trong lòng bùng lên, lúc này không hiểu sao lại tin tưởng tên đầu đỏ không trộm đồ của đám người này, mặc dù trong lòng nóng nảy nhưng vẫn thiện ý nói "Tiền quả thật tôi không có, đồ hắn trộm sau này có thể từ từ kiếm lại trả cho mấy người. Mấy người bây giờ đánh cũng đánh rồi, có thể thả người đi, nếu chơi tới xảy ra án mạng thật thì cũng không tốt đâu."

"Cmn tao nhìn mày hẳn là chán sống rồi." Gã hét "Không có tiền còn dám ra mặt! Muốn tao thả nó ra cũng được, mày tới thế nó đi!"

Lời vừa nói ra, một đám người lập tức vây quanh Liễu Sùng.

Liễu Sùng cười nhạt, nhìn mấy người nhao nhao muốn thử, nói "Bạo lực không giải quyết được vấn đề, từ từ thương lượng có phải tốt hơn không?"

"Cmn từ từ chứ ai thèm từ từ thương lượng với mày, đánh cho tao!"

Một đám nghe lệnh lập tức nhào về phía Liễu Sùng. Vẻ mặt Liễu Sùng rét lạnh, linh hoạt tránh mấy gậy đập về phía mình, một cước đá văng thiếu niên trước mặt, không chờ mấy người còn lại kịp phản ứng, anh lại nhanh tay lẹ mắt đá lượn vòng, đạp một người lui mấy bước. Chiêu thức của Liễu Sùng vừa ác lại mau, phản ứng nhanh chóng, hầu như không một gậy nào đụng tới người anh. Mười phút ngắn ngủi, một đám người bị anh đánh gục, nhưng vì không kịp tránh một gậy của một người trong đó nên anh bị đánh trúng cánh tay phải.

Liễu Sùng mặt không đổi sắc xoa xoa cánh tay, nhếch mép lạnh lùng nhìn gã đàn ông ra lệnh, cười nói "Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?"

"Mẹ nó." Gã nhổ nước bọt, trong lòng đã lung lay, nhưng mặt mũi không thể mất, nén giận lại lúng túng nói "Đền một ngàn thì mang người đi!"

"Tôi đã nói là không có tiền." Liễu Sùng nói "Nếu không chúng ta đến đồn cảnh sát cho dễ thương lượng, lúc nào thương lượng xong thì đi."

Gã đàn ông đương nhiên không chịu tới đồn cảnh sát. Gã chỉ là một tên mở hàng rượu chè thuốc lá, đám bọn gã tụ tập đánh nhau nếu đến tai cảnh sát sẽ bị giam lại, liền nói "Mày không có tiền thì để thằng ranh này viết giấy nợ! Một ngàn không thể thiếu! Không thì hôm nay ai cũng đừng hòng thoát!"

Liễu Sùng nhíu mày, tự nhiên biết gã đàn ông kinh sợ "Ồ? Hắn trộm cái gì của anh mà phải đền một ngàn."

"Trộm một ít thuốc lá Trung Hoa với rượu, mày nói xem có đáng giá không!"

*Thuốc lá Trung Hoa



Tên đầu đỏ đúng lúc la lên "Tao không có trộm!"

Gã đàn ông không phục "Mày không trộm ông đây đuổi theo mày làm gì! Chính là mày! Một thằng đầu đỏ, không sai được!"

Liễu Sùng thấy vậy hỏi tiếp "Anh chính mắt nhìn thấy hắn vào tiệm trộm đồ sao? Thấy đầu đỏ liền khẳng định là hắn?"

"Không phải nó thì có thể là ai nữa, nó suốt ngày lượn lờ xung quanh bên cạnh tao, hôm nay nếu không phải tao thấy nó cầm mấy điếu thuốc thì tao cũng không vô duyên vô cớ kiếm chuyện với nó."

Tên đầu đỏ cũng không phục, giận dữ hét "Tôi đã nói rồi thuốc lá là tôi nhặt được trong hẻm, cmn anh mới trộm đồ! Thấy đầu đỏ thì liền định tội tao, vậy chẳng hóa đời này có sữa đều là mẹ mày?!"

"Mẹ nó thằng ranh con chết tiệt này!" Gã đàn ông vừa nghe vậy liền nổi cáu, hét lớn một tiếng, đạp một cước vào ngực tên đầu đỏ. Tên đầu đỏ nhất thời đau đớn, gào to một tiếng ngã xuống đất giãy dụa. Gã đàn ông vẫn không bỏ qua, xách gậy lên hết đánh lại đá, ra tay rất ác.

Liễu Sùng thấy tình hình tên đầu đỏ không lạc quan, tiến hai bước kéo người đàn ông ra, lạnh lùng nói "Đừng có được nước lấn tới, nếu anh không có đầy đủ chứng cứ là hắn trộm đồ thì tìm bằng chứng trước đi, tìm được thì nói tiếp. Đến lúc đó nếu tra được người trộm đồ không phải hắn, thì nợ mấy người đánh hắn oan uổng này tôi sẽ từ từ tìm mấy người đòi lại. Bây giờ người tôi mang đi, anh về kiểm tra bằng chứng, đến lúc đó tôi sẽ dẫn hắn đến tìm mấy người."

Liễu Sùng vừa nói vừa đi đỡ tên đầu đỏ lăn lộn trên đất, gã đàn ông nắm cổ áo Liễu Sùng lại hét "Mày nói mang đi thì liền mang đi sao! Không đền tiền thì đừng hòng đi!"

Động tác của Liễu Sùng ngừng lại, cũng không quay đầu, chỉ lạnh lùng cảnh cáo "Đừng tìm chết."

Gã đàn ông sửng sốt, nhìn mấy anh em vẫn nằm trên đất đến giờ không bò dậy được, cuối cùng thả lỏng tay "Được, tao về tìm chứng cứ trước, mày đưa số điện thoại cho tao, nếu không đến lúc đó cmn tao biết đi tìm ai!"

Liễu Sùng đỡ tên đầu đỏ dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã nói "Tôi nói sẽ dẫn người tới, không cần lo lắng tôi sẽ dẫn hắn chạy. Trước đó anh cũng nên chuẩn bị tiền thuốc men đi, dù sao thuốc men cũng tốn rất nhiều tiền. Nếu quả thật là hắn trộm đồ của mấy người, sau khi phải bồi thường thì đồn cảnh sát tự nhiên sẽ dạy dỗ hắn. Mấy người đánh hắn thành như vậy, tiền thuốc men là bắt buộc phải trả, nếu oan uổng hắn thì đoán chừng còn phải đền thêm."

"Mày còn đánh anh em tao kìa, nợ này tính sao hả!"

"Cũng không phải do tôi ra tay trước, coi như tôi lỡ tay giết bọn họ cũng là tự vệ. Chuyện này cần không ít bằng chứng đâu, đừng dùng cái này mà lợi dụng sơ hở, về tìm bằng chứng trước đi, tôi sẽ đến tìm anh tính sổ."

Người đàn ông: "..."

Liễu Sùng nói xong, đỡ tên đầu đỏ lên xe ba bánh, không hoảng hốt không vội vàng đạp xe rời đi trước mặt người đàn ông.

Tô: Đầu đỏ ngâu ngơ, dth lắm

ĐI được nửa quãng đường rồi nè!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau