Gia Cụ Vật Chết Đều Thích Thượng Ta

Chương 67: Anh đi thay em

Trước Sau
Editor: Tịnh

Thứ thuốc ngủ này hắn trước đây hắn uống không ít, đã có miễn dịch. Mặc dù đã lâu không dùng đến nhưng vẫn còn tác dụng, chưa tới nửa đêm đã tỉnh lại.

Não bộ tự động tiếp thu tín hiệu, hiểu rõ tình huống bây giờ.

Hắn bị tướng quân bỏ thuốc ngủ?

Tác hại của thứ này ai ai cũng biết, nếu không tất yếu, người bình thường cũng sẽ không dùng, cho nên tướng quân tại sao phải cho hắn uống thuốc ngủ?

Tống Duệ sờ bên cạnh, rỗng tuếch, trong chăn lành lạnh, hiển nhiên rất lâu không có ai nằm trên đó.

Hắn đột nhiên ngồi dậy, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, tay chân còn có chút vô lực, suýt chút nữa chúi đầu xuống giường.

Tống Duệ đi chân trần xuống giường, liếc nhìn tờ giấy bị chặn bởi cái ly thủy tinh trên tủ đầu giường, chữ viết vô cùng xấu xí của tướng quân ngoáy ở trên.

“Nếu như em nhất định phải làm, anh cũng không ngăn cản được em, đành phải tự mình làm thay em.

Kí tên, ông xã của em.

Tống Duệ hoảng hốt trong lòng, tờ giấy trong tay nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, bị một bàn chân dẫm lên, chủ nhân vô tâm ngó nó, sải bước đi tới trước mặt tủ quần áo, chọn đại một áo khoác dài mặc vào, đến cả quần và áo sơ mi cũng không kịp thay, vội vã rời đi.

May mà cái áo khoác dài rất lớn, có thể bọc hắn từ trên xuống dưới, chỉ lộ ra phần cổ và cổ chân.

Tống Duệ mở quang não ra, thử kiểm tra một chút. Quả nhiên, quang não cũng bị tướng quân động tới, một ít tư liệu quan trọng đã bị ai đó copy thêm một bản, lại còn xóa của hắn.

Tuy rằng tướng quân có ý tốt, thế nhưng nơi hắn muốn đi còn lâu mới đơn giản như vậy, thứ muốn tìm cũng rất nguy hiểm. Tướng quân không hiểu rõ rất có thể sẽ gặp chuyện.

Thứ Tống Duệ muốn tìm chính là bảo bối có thể biến tảng đá thành kim cương của Tống gia, manh mối cũng là ngày đó tướng quân vô tình cung cấp.

Căn nguyên là ở suối nước nóng đó, lúc đó nhìn thoáng qua đã thấy quen quen, thế nhưng ngẫm lại thì lại như chưa thấy bao giờ, có thể là hắn nhớ nhầm.

Thế nhưng trong thâm tâm luôn nói cho hắn biết không đơn giản như vậy cho nên giữ trong lòng, tìm người điều tra, tuy nhiên có làm cách nào cũng không tra ra được.

Tống Duệ chưa từ bỏ ý định, bắt đầu điều tra một ít chuyện liên quan, cuối cùng rốt cục phát hiện ra đã nhìn thấy ở đâu.

Là hình vẽ kia, hình vẽ làm hắn thức tỉnh dị năng, bỏ đi một vài đường nét không liên quan, cùng một ít nét khiến người khác không thoải mái, đó chẳng phải là một tấm bản đồ sao.

Ngoài ra bên lề còn có một con én đỏ đậu trên một cái cây, là điểm nhấn đặc biệt trong bức trnh, cho nên hắn suy đoán rất có thể nó ở chỗ đó.

Nhưng rất đáng tiếc, nó không ở đó, ngược lại là có một ít vết tích, tất cả thứ xung quanh nơi từng có bảo bối kia đều là kim cương. Bởi vì không muốn làm lộ ra, cho nên Tống Duệ không hề động đến.

Tối nào hắn cũng đi ra ngoài, phỏng chừng sớm đã bị người ta theo dõi, sau đó từ trong miệng người theo dõi kia biết được lai lịch của món bảo bối đó.

Thế giới này rất kỳ diệu, nó sản sinh vô số sinh vật, con người, động vật và cả thiên nhiên. Mọi người chỉ biết rằng người có thể có dị năng, động vật cũng có thể, thế nhưng có rất ít người biết, viên đá thiên nhiên cũng có thể có dị năng, có ý thức, thậm chí sẽ kết nối với con người.

Tuy rằng không biết hình dáng của món bảo bối đó, nhưng chắc chắc nó là vật sống. Tống Duệ chưa thấy viên đá sống bao giờ, thế nhưng cây cối sống thì hắn từng thấy rồi, hơi liên tưởng một chút thì cũng không phải là không thể tiếp thu.

Cho nên tuy không tìm được, nhưng hắn cũng không hề từ bỏ, lần theo dấu vết món bảo bối kia để lại, dọc đường từ chỗ con én đỏ trên bản đồ đi chệch đến hang dơi.

Trong hang vô số con dơi bám vào trên tường, bên trong ẩm ướt tối tăm, vốn dĩ không thể là chỗ để nó dừng lại, nhưng cố tình nó lại đang ở bên trong.

Chỗ chết người nhất chính là e rằng nán lại lâu, viên đá kia có thể điều khiển con dơi, hắn hai lần đi vào đều bị ăn hành, ngày hôm nay xem như là lần thứ ba.



Chung quang càng ngày càng có nhiều người để mắt tới hắn, ngoại trừ đám Lý Mậu sinh còn thêm một tổ chức không biết tên, có thể thấy được món bảo bối đó quan trọng như thế nào.

Tống Duệ đến chợ đêm mua tin tức, chi rất nhiều tiền mới biết tại sao có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.

Bởi vì sức mạnh, loại thuộc tính như của nó chẳng phải ai cũng có thể hấp thu được.

Ông trời rất công bằng, mở cho bạn một cánh cửa, nhất định sẽ đóng lại cánh cửa khác. Viên đá mặc dù rất khó có ý thức, thế nhưng một khi có ý thức, có thể tồn tại hơn trăm năm, hơn một nghìn năm, hơn vạn năm. Trong quá trình này không ngừng tích lũy dị năng, rất có thể đạt đến cấp mười trở lên.

Thế giới này cấp bảy đã cao nhất, cấp tám là truyền thuyết, huống chi cấp mười, hoặc là càng cao hơn.

Nếu như có thể lấy được sức mạnh của nó, là có thể khống chế thế giới này, sinh mệnh kéo dài vô hạn, sống thêm hơn trăm năm ngàn năm không thành vấn đề.

Tồn tại thứ hấp dẫn như vậy có mấy ai là không động lòng, đến ngay cả tổng thống cũng sẽ mơ ước. Đương nhiên càng nhiều hơn chính là sợ, một khi có người nắm giữ được sức mạnh đó thì còn ai nguyện ý nghe ông ta, tương đương với khiêu chiến uy quyền của ông ta.

Ông ta đã biết từ lâu, đồng thời phái tướng quân điều tra. Sỡ dĩ quãng thời trước tướng quân vội vã như vậy là vì tiếp nhận nhiệm vụ này.

Cho nên Tống Duệ chưa nói cho anh biết, bởi vì vị trí hai người đối nghịch nhau. Nếu như bị hắn tìm được, nhất định hắn sẽ giữ lại. Nếu như bị tướng quân tìm được, nhất định anh sẽ đưa cho tổng thống, bản chất đã không giống nhau.

Cho nên Tống Duệ lựa chọn che giấu, dù sao coi như bây giờ hắn không có dã tâm, cũng không muốn bảo bối tổ truyền của Tống gia rơi vào trong tay người khác.

Tuy rằng tổ tông không biết dùng, không thể phát huy hết toàn bộ uy lực của món bảo bối kia, lại còn bị bệnh, nhưng hắn đã đem món bảo bối đó thành của mình, sớm muộn gì cũng phải bỏ vào túi.

Tống Duệ vòng qua cái cây to cành lá tươi tốt, đạp lên lá khô, đi tới nơi đã đến hai lần.

Vẫn là cái hang dơi ấy, ẩn giấu ở một cái hang động thiên nhiên ở bên trong, xung quang toàn màu xanh, trước cửa hang là một bãi bùn.

Xa xa cũng đã cảm giác được một luồng âm hàn từ trong động tràn ra.

Có điều không có yên tĩnh giống như lần trước, lần này bên trong truyền đến tiếng rít.

Trong hang khô nóng, thỉnh thoảng có một con dơi từ bên trong bay ra ngoài.

Quả nhiên là đang đánh nhau, trong hang động trống trải truyền đến tiếng rít chói tai quanh quẩn.

Những con dơi này bởi vì sức mạnh của món bảo bối đó, tất cả đều biến dị, con nào cũng có dị năng sóng âm. Một con thì không sao, nhưng nếu cùng lúc tấn công thì vô cùng nguy hiểm.

Nhất là dơi là loài động vật sống theo bầy, hang động thiên nhiên này lại không nhỏ, có tới hơn vạn con, kẻ trâu bò đến đâu cũng phải gặp bất lợi.

Tống Duệ nhấc chân bước vào, hang dơi vẫn như trước, bốc lên mùi hôi thối, thế nhưng còn kèm theo mùi cháy, đi chưa được mấy bước là thấy có vài xác dơi.

Dưới chân hắn bao trùm miếng băng mỏng, mỗi bước là một khối băng, ngưng tụ trên bùn lầy. Cũng không phải là lập dị, mà là dưới đáy thực sự quá bẩn, dẫm lên một bước là nửa ngày rút cũng không ra.

Tất cả đều là phân và nước đái dơi, bởi không thấy ánh mặt trời, tích lũy đến mức độ nhất định sẽ giống như đầm lầy, còn có thể có khí độc.

Không biết mấy người kia đi qua thế nào, dù sao tướng quân chắc chắn sẽ không chật vật lắm, dị năng kia của anh giống như mở một phần mềm hack vậy, nhẹ nhàng là có thể vào, thế nhưng những người khác sẽ gặp họa lớn.

Tống Duệ mở đèn pin cầm tay, rọi xuống dưới chân, vết tích nơi này thoạt nhìn không giống một nhóm người đi qua. Trừ hắn ra lần trước dùng băng dị năng để lại vệt nước, còn có người dùng lửa đốt qua, cả dấu vết của hệ mộc. Trên thế giới này còn có dị năng không gian, bao gồm cả dị năng hóa sương mù của tướng quân.

Bởi vì bị tướng quân giam ở nhà chừng mấy ngày, nơi này đoán rằng đã bị lộ, ai có thể nắm được bảo bối còn phải dựa vào bản lĩnh. Có điều với tình hình này, tám phần mười là đã cực kỳ gay cấn, thắng bại phụ thuộc vào hôm nay.

Hắn tăng nhanh bước chân, trên bùn loãng là bộ bộ sinh liên, mỗi bước đều hiện lên một khối băng mỏng, đệm ở dưới chân hắn, lót vào bên trong.

Tiếng kêu siêu sóng âm của dơi càng ngày càng rõ ràng, chói tai khó nghe, đã ảnh hưởng đến hắn. Tống Duệ che lỗ tai, cố gắng cúi người, tránh khỏi mấy con dơi bay tán loạn ở trên không trung.

Mấy con này biết hút máu, hơn nữa hàm răng có độc, bị chúng nó cắn một phát thân thể sẽ bị tê liệt một lát, nếu cùng lúc xông tới có thể hút khô một người.



“Ai đó?” Khúc quanh đột nhiên truyền đến âm thanh, cực kỳ hồn hậu, là giống đực trung niên.

Trong mắt Tống Duệ lóe lên sự nguy hiểm, một băng châm nhỏ bay đi, giữa trán người nọ, một vệt đỏ tươi dần dần khuếch tán, thành một điểm tròn, trên làn da màu vàng đặc biệt rõ ràng.

Có lẽ là động tĩnh ở đây truyền ra, càng nhiều tiếng bước chân chạy tới, tay Tống Duệ khẽ búng, càng nhiều băng châm bay ra.

Xa xa rất nhanh truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sau đó là tiếng lớp lớp người ngã quỵ xuống.

Dị năng băng của hắn ở trong bóng tối rất nhanh chuẩn độc, người bình thường cơ bản không thoát được, cũng không kịp phòng bị, huống chi là đánh lén, không bao lâu đã dọn sạch người trong hành lang.

Những người này cũng giống như hắn đều đến sau, thuộc về kiểu muốn chiếm lợi, chờ ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Đây là chuyện loại người đáng ghét nhất thường làm, dù sao bọn họ ở bên trong giằng co, còn phải phòng bị bên ngoài đánh lén.

Người của tướng quân còn ở bên trong, lành ít dữ nhiều, ít đi một kẻ địch thì càng an toàn.

Càng vào sâu bên trong, bên trong càng nhiều dơi, dưới sự kích thích của siêu sóng âm lớp võ não như bị cắt vậy, đau đớn từng cơn.

Tống Duệ cố nén khó chịu, tiếp tục đi vào sâu. Càng vào người ở lại bên ngoài càng nhiều hơn, bởi vì dị năng không đủ, nếu tiếp tục đi vào nội siêu sóng âm cũng có thể hàng bọn họ gần chết, may mà không thấy người của tướng quân. Hẳn là anh dẫn theo tinh anh, dù sao nơi này vô cùng nguy hiểm, lại còn có một báo bối e rằng trên cấp mười nhìn chằm chằm bọn họ như hổ rình mồi.

Cũng giống như bọn họ có thể nuốt chửng sức mạnh của bảo bối kua, nếu nó là vật sống, bảo bối kia cũng có thể nuốt chửng sức mạnh của bọn họ.

Cho nên nơi này kỳ thực nguy cơ khắp nơi, hơi bất cẩn một chút thôi là chết không còn tro bụi.

Tống Duệ búng đầu ngón tay, mấy cây băng châm bay ra, bắn trúng con dơi đang vọt tới, bịch bịch vài tiếng rơi trên mặt đất, giãy dụa trong bùn loãng.

Ở đây thật sự quá nhiều dơi, nhiều đến nỗi hắn cũng không ứng phó nổi, một cánh tay bị cắn, cảm giác tê dại kéo tới từng cơn, trong thời gian ngắn không cử động được tí nào.

May mà dị năng giả cho dù một cánh tay không nhúc nhích được vẫn có thể dùng được dị năng.

Tống Duệ rũ một cánh tay, chịu đựng qua thời hạn tê dại, tiếp tục đi vào trong. Cũng không biết đi bao lâu, phía trước đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng, chiếu sáng toàn bộ hang động, vô số con dơi bay lên, siêu sóng âm nhanh chóng khuyếch tán.

Tiếng rít chói tai cao thấp không đồng đều, vô số người kêu thảm thiết. Tống Duệ rên lên một tiếng, dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã xuống. May mà dị năng của hắn thâm hậu, nhanh chóng ngưng tụ ra một cái gậy, đỡ được ngược lại cũng không đến nỗi ngã sấp xuống.

Phía trước ầm ầm, vài nhóm người đối đầu nhau, khóe miệng tướng quân có một vệt máu tươi, trượt xuống cằm, những người khác cũng không khác gì, thân thể ai nấy đều bất ổn, dìu dắt nhau.

Làm bọn họ bị thương cũng không phải đối phương, mà là viên đá kia. Ánh sáng vừa rồi chính là phát ra từ viên đá kia, mạnh đến mức gần như có thể bắn thủng người.

“Cẩn thận.” Tống Duệ sợ hãi kêu lên.

Viên đá kia bắn ra ánh sáng mạnh hơn, từ vị trí trung tâm bay lên, hướng về phía tướng quân. Dường như đã có chuẩn bị, tướng quân nhảy lên một cái, dựa vào sức bản thân chặn lại hết tia sáng, bảo vệ cấp dưới của anh ở phía sau, vững vàng nắm chặt viên đá kia.

Mắt Tống Duệ tối sầm lại, trong đầu tựa hồ bị thứ gì đó khuấy lên, đau nhói. Chờ hắn phản ứng lại thì cũng là lúc cơ thể tướng quân lung lay, từ từ ngã về đằng sau.

Phía sau khắp nơi bùn loãng bừa bộn, bên trong lẫn lộn phân và nước đái dơi, cực kỳ bẩn thỉu, Tống Duệ làm sao cho phép anh ngã xuống đó.

Một toà băng ghế đột ngột mọc lên từ trên mặt đất, tiếp nhận thân thể đang rơi xuống của tướng quân. Cánh tay thon dài của tướng quân đột nhiên rũ xuống, mềm oặt vắt ở bên ngoài ghế.

Trong lòng bàn tay nắm một viên đá như bạch ngọc, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Bất kỳ thứ gì tiếp xúc với nó đều sẽ biến thành kim cương.

Răng rắc, răng rắc!

Ghế băng phát ra tiếng không chịu nổi trọng lượng, chỗ tiếp xúc với viên đá nahnh xóng ngưng kết thành thủy tinh. Thủy tinh càng ngày càng sáng, độ tinh khiết cũng càng ngày càng cao, như thể một giây sau sẽ lập tức biến thành kim cương.

Nó tiếp xúc với tay tướng quân?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau