Gia Cụ Vật Chết Đều Thích Thượng Ta

Chương 74: Đi không lối về

Trước Sau
Editor: Tịnh

Tống Duệ hệt như ma quỷ, mở hộp gấm ra lộ ra viên đá loang lỗ ở bên trong, xung quanh nó phát ra ánh sáng, phảng phất như đang mê hoặc hắn vậy.

Mau đến đây, chỗ tôi có năng lực đó này.

Chỉ cần chạm vào tôi là anh lập tức có được tất cả thứ anh muốn!

Sức mạnh, tiền tài, quyền lực dường như đang vẫy tay với hắn. Quan trọng nhất là vết thương của tướng quân sẽ giảm bớt.

Tống Duệ vô thức vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào bề mặt viên đá. Bên ngoài nó tỏa ra ánh sáng ấm áp, mà cũng không giống những người khác, đụng vào là biến thành kim cương.

Đây dường như là đang cổ vũ và chờ mong hắn.

Tống Duệ nắm chặt viên đá, ma sát trong lòng bàn tay, một luồng năng lượng hơi lạnh từ nơi tiếp xúc vọt tới, rất thoải mái, rất săn sóc, như thể được ai đó mát xa cho, lục phủ ngũ tạng đều được chăm sóc.

Trong thời gian ngắn dị năng của hắn cũng tăng không ít, tương tự như lúc tẩy tủy khi vừa mới thức tỉnh dị năng, từ trong ra ngoài vứt bỏ đi gánh nặng và tạp chất trong cơ thể.

Cấu tạo của con người rất phức tạp, cần ăn uống ngủ nghỉ. Bất kể có lợi hại hơn đi nữa cũng không thể tránh được tạp chất như là lỗ chân lông to, dạ dày không tốt, bệnh phù chân, hôi nách. Nhưng thực chất đó là thân thể đang trừ độc, loại bỏ tạp chất.

Mà có viên đá này, sức mạnh ập tới này sẽ hoàn thành tất cả trong thời gian cực kỳ ngắn, dù là là thính lực, hay là thị lực, hoặc là cả hành động, đều là gấp trăm lần người khác.



Tố chất thân thể tăng cao, một ít dị năng ẩn và tiềm lực sẽ bị moi ra, giống hệt lần đầu tiên Tống Duệ thức tỉnh nguồn sức mạnh kia, toàn thân đều tiến hóa không chỉ một bậc.

Cũng chính bởi vì như vậy nên mới có nhiều người khát vọng nguồn sức mạnh này đến thế.

Trên người Tống Duệ bắt đầu chảy mồ hôi, quần áo bị mồ hôi thấm ướt, tỏa ra mùi hôi nhàn nhạt thoang thoảng xung quanh, không tán đi được.

Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, phịch một tiếng ném viên vào trong hộp, hoang mang khóa lại, bỏ vào trong không gian, mắt không thấy tâm không phiền.

Có điều trong người có chút khác thường, đến ngay cả hắn cũng không nói rõ đó là gì.

Tống Duệ ngửi ống tay áo, đứng dậy đi phòng rửa tay rửa ráy, xả nước nóng ta, trong phòng tắm một luồng hơi mờ mịt bốc lên, không lâu sau trên cái gương thủy tinh hiện hơi nước mờ mờ.

Lần tắm này bỏ ra thời gian rất lâu, bởi vì ngoài da tích tụ một tầng mỡ, không dễ rửa sạch, tốt nhất là dùng sữa tắm, kì cọ bảy tám lần mới hoàn toàn sạch sẽ.

Sau khi tắm xong da dẻ trắng hơn, giống như nước vậy, có ánh sáng mong manh bao quanh.

Dị năng tựa hồ cũng mạnh hơn, có thể cảm giác rõ rệt thân thể nhẹ như lông chim, dường như chỉ cần nhảy là có thể bay lên.

Tống Duệ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt, giữa không trung hiện ra một thanh kiếm, tốc độ vừa nhanh, hiệu suất lại cao, gấp mười lần lúc đầu.



Chỉ mới một lát mà đã lợi hại như vậy, nếu như hấp thu thêm mấy phút nữa, nói không chừng ——

Hắn nhanh chóng lắc đầu, nếu ông cố đã không muốn sử dụng sức mạnh khủng khiếp này như vậy, nhất định là có nguyên do, hắn không thể đi vào con đường mà người đi trước đã rút lui.

Tống Duệ đứng lên, giọt nước từ trên đuôi tóc rớt xuống trượt theo cổ thon dài xuống lồng ngực trắng nõn rồi giữa chân, “tỏng” một tiếng rơi vào trong bồn tắm.

Tiếng nước vang lên ào ào, Tống Duệ đi ra, tiện tay quấn khăn tắm vây quanh ở trên eo, lộ ra lồng ngực trần trụi, đứng ở trước gương lau tóc.

Trên gương phủ đầy hơi nước, không nhìn thấy gì cả, Tống Duệ dùng tay lau mấy lần, lộ ra dáng người ở bên trong.

Sắc mặt trắng bệch, thân thể trắng như tuyết giống như bệnh nhân ung thư máu, không hồng hào tí nào.

Trên cổ có những nét vẽ màu trắng giống như mạng nhện, lan trên huyết quản. Đây là minh chứng của dị năng cấp bảy, màu trắng là đại biểu cho dị năng hệ “băng” của hắn, có điều màu sắc rất nhạt, không có rõ rệt như của tướng quân.

Hắn tuy rằng có năng lực trời cho, lại có nguồn sức mạnh kia giúp đỡ, nhưng dẫu sao cũng không vững chắc được bằng dị năng tướng quân có được dựa vào thực lực.

Đường nét màu trắng như ẩn như hiện, ngang dọc ở vùng cổ, hệt như con nhện đang nằm sấp, lẳng lặng giăng tơ chờ đợi con mồi tới cửa.

Tống Duệ sờ đường nét không rõ ràng kia, khóe miệng đột nhiên cong lên một nụ cười quỷ dị.

Không tới ba ngày, hắn nhất định sẽ lợi hại hơn cả tướng quân!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau