Chương 5
____
Kim chủ nói sẽ liên lạc với Bánh bao sữa, thế nhưng cả tuần trôi qua vẫn chẳng có chút tin tức gì.
Thế là ngày tháng trôi qua của Bánh bao sữa biến thành Nhật ký của Y Bình. *
Ngày đầu tiên Kim chủ không liên lạc, nhớ anh ấy.
Ngày thứ hai Kim chủ không liên lạc, nhớ anh ấy.
Ngày thứ ba Kim chủ không liên lạc…
Cứ như vậy hết một tuần.
Bánh bao sữa không dám gọi điện thoại cho Kim chủ, vì Kim chủ đã nói cậu phải “Nghe lời”.
Ngày thứ tám, cậu mang theo thẻ đến căn phòng khách sạn kia. Bây giờ Bánh bao sữa đã biết gian phòng này là phòng thuê hàng năm của Kim chủ dùng để nghỉ ngơi tạm thời.
Trong phòng không có ai, cả khoảng không tối đen như mực, tựa như lần đầu tiên cậu tới nơi này.
Bánh bao sữa không bật đèn, sột soạt vùi mình trên sô pha. Lần thứ hai cậu đến đây, ngồi tại nơi bị Kim chủ ấn vào lần đầu tiên hôm đó.
Nhớ anh ấy, nhớ anh ấy, vẫn là nhớ anh ấy.
Gần đây công việc không nhiều, lúc nào cậu cũng cầm điện thoại xem, sợ không còn pin nên Bánh bao sữa thường mang theo cục sạc bên mình, sợ bỏ lỡ cuộc gọi của Kim chủ.
Trong phòng quá yên tĩnh, Bánh bao sữa nằm mơ mơ màng màng.
Lúc cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo đến thì "Tích" một tiếng, là âm thanh mở cửa.
Trong nháy mắt Bánh bao sữa lập tức tỉnh táo.
Bánh bao sữa: “!”
Bánh bao sữa như đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng, cậu hoảng loạn đứng lên, bốn bề tối như mực không tìm thấy dép lê thế là đành một chân mang dép một chân để trần đứng đó.
Kim chủ cắm thẻ bật đèn thì thấy trong phòng khách có một người đang ngây ngốc đứng kia.
Bàn chân nho nhỏ trắng nõn càng thêm nổi bật trên nền thảm tối màu. Ngón chân còn cuộn tròn nữa chứ, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Bánh bao sữa hận không thể nhảy cửa sổ chạy trốn, chỉ có thể cắn răng nói: "Em em em không cố ý đâu, em em em chỉ muốn đến đây một chút, không phải muốn tìm ngài.”
Kim chủ mang theo lửa giận ngút trời đến đây, ai ngờ vừa vào phòng lại thấy nhóc con ngốc nghếch kia lắp ba lắp bắp, tay chân luống cuống. Hắn phụt một tiếng, bật cười.
Kim chủ thay giày đi qua: “Sợ cái gì, tới cũng tới rồi.”
“Ngài không tức giận sao?”
Kim chủ nghĩ thầm giận chứ sao không, nhưng chuyện có liên quan gì đến nhóc ngố này đâu, thế mà ngoài miệng lại cố tình hù dọa người ta: “Giận lắm.”
Mặt Bánh bao sữa buồn thiu: “Ngài đừng nóng giận, em lập tức... đi ngay, không phiền đến ngài nữa."
Trong giọng nói đã có tiếng nức nở, nghe đáng thương chết mất thôi.
Kim chủ hỏi ngược lại cậu: "Cục giận này tôi nuốt không trôi, cậu còn muốn trốn à? Chậc, tôi nói này, mới mấy ngày không gặp, sao giờ cậu lại còn có cái tính giận hờn thế nhỉ?”
Bánh bao sữa nào dám giận hờn, đối với người trước mặt, giận một chút xíu xiu cậu cũng chẳng dám.
Bánh bao sữa vừa tủi thân vừa ấm ức: “Em không giận mà.”
“Không giận thì đi rót cho tôi ly nước.”
Bánh bao sữa chân dép chân không vọt chạy vào phòng bếp.
Thế nhưng chưa kịp chạy đi đã bị túm lại.
Tay Kim chủ còn vương chút hơi lạnh bên ngài, hắn vừa túm chặt lấy cậu là bắt đầu răn dạy: "Bao nhiêu tuổi rồi? Không mang dép mà đã chạy lung tung, đông lạnh rồi đổ tại ai?"
Bánh bao sữa bị nắm lấy cánh tay thì hơi đờ người ra, trái tim trong lồng ngực nhảy thình thịch. Cậu ngoan ngoãn trả lời: "Dạ tại em."
Lửa giận của Kim chủ tắt hẳn. Hắn bất đắc dĩ nhìn cậu: "Mang dép đàng hoàng vào, đi chậm thôi. Không phải gấp."
Tim Bánh bao sữa đập càng nhanh, tựa như có một ổ thỏ con trong lồng ngực.
Mặt cậu hơi đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn kim chủ, ngoan ngoãn tìm một chiếc dép lê khác ở dưới sô pha rồi mới chạy vào bếp.
Chạy hai bước, nhớ tới kim chủ nói “Đi chậm thôi”, lại vội vàng dừng bước chuyển thành đi chậm.
Phòng bếp cũng không xa, đi chẳng được mấy bước, mấy động tác nhỏ của Bánh bao sữa lại chọc Kim chủ không nhịn được cười.
Bé con biết nghe lời thật.
Cấp dưới của mình cũng biết nghe lời như vậy thì tốt rồi.
Bánh bao sữa rót một ly nước ấm, nhớ đến chuyện hắn tức giận nên yếu ớt cầu hòa: “Ngài uống nước rồi thì đừng tức giận nữa nha?”
Kim chủ cố ý bắt nạt cậu, hắn sầm mặt: "Một ly nước mà đã muốn tôi nguôi giận à?"
Bánh bao sữa như con thỏ con nhỏ xíu đáng thương: "Nước có thể dập tắt lửa mà!"
Kim chủ uống hai ngụm nước, bị chuyện cười này chọc cười: “Có giận cũng không phải giận cậu, gặp cậu cũng không đến nỗi lửa giận đùng đùng, nhóc ngốc này."
Đôi mắt Bánh bao sữa lập tức sáng ngời.
Anh ấy nói gặp mình cũng không có giận!
Vậy nghĩa là gặp mình anh ấy rất vui!
Anh ấy gặp mình thì rất vui!
Kim chủ khó hiểu: "Chậc, có phải tại cậu chọc giận tôi đâu mà cậu lại vui thế hả? Tôi tức giận mà cậu lại khổ sở là sao?”
Đôi mắt Bánh bao sữa vẫn sáng lấp lánh.
Em vui lắm, em không nhịn được, không thể giấu nổi.
Bánh bao sữa vui vẻ, gan cũng lớn, cậu níu góc áo Kim chủ: "Ngài đừng nóng giận mà, nóng giận không tốt cho thân thể đâu, không thì ngài mắng em xả giận, nha?"
Bánh bao sữa mềm nhũn đến mức làm cho lồng ngực Kim chủ đau nhói, hắn nâng tay xoa đầu cậu: “Tôi mắng cậu làm gì?”
Bánh bao sữa tùy ý đối phương xoa nắn, thì thà thì thầm: "Dù sao cũng tốt hơn để ngài tức giận mà... ”
Nói nhỏ xíu Kim chủ cũng nghe thấy, hắn trêu cậu: "Vậy cậu nghĩ cách nào làm tôi vui vẻ đi."
Bánh bao sữa suy nghĩ chốc lát, sau đó đặt ngón tay dưới đầu mũi, đẩy mũi lên: “Em là bé heo nè”
Kim chủ: “…”
Bé heo gì mà bé heo, là bé ngốc thì có.
Bé ngốc không biết rốt cuộc mình có dỗ được đối phương không, cậu cẩn thận dò hỏi: "Ngài... còn giận không?"
Dù có tức thành ống khói cũng sẽ được sự ngoan ngoãn của bé ngốc này dỗ hết sạch thôi.
Kim chủ đẩy cái ly qua: “Rót cho tôi một ly nữa đi."
Bánh bao sữa chớp chớp mắt nhìn hắn.
Kim chủ đành nói thêm: “Không giận nữa, nhưng tôi họp cả ngày rồi. Khát."
Bánh bao sữa lại nhanh chóng đi rót ly nước mới.
Cầm ly còn chưa chắc đã nghe thấy Kim chủ nói: “Tối nay ngủ lại đây đi.”
Bánh bao sữa: “!”
“Em em em đi tắm!”
Kim chủ: “…”
“Bây giờ mới có mấy giờ? Người nổi tiếng các cậu đều sống lành mạnh vậy à?”
Bánh bao sữa: “????”
“Ngài… Không phải muốn em ngủ… Ngủ ở đây sao?”
Nhóc con này lại hiểu sai rồi.
Kim chủ thấy trái tim mình mệt mỏi quá: “Ngày mai tôi có chuyến bay, đi từ đây tiện hơn. Trễ thế này rồi cậu ra khỏi khách sạn gọi xe cũng không tốt lắm, lỡ bị lên tin nóng thì sự nghiệp biết làm sao?”
Bánh bao sữa: “Hở?”
“Hở cái gì mà hở, cùng ngủ lại đây, cậu ngủ sô pha.”
Bánh bao sữa còn chưa kịp phản ứng: “Sô pha?”
Kim chủ trừng cậu: “Làm sao? Cậu sang quý quá ngủ sô pha không được à? Muốn tôi ngủ sô pha hở?”
“Không không không không không…”
Bánh bao sữa lắc đầu như trống bỏi “Em... em ngủ sô pha.”
Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Kim chủ vô cùng đáng thương, tủi thân như cún con bị vứt bỏ: “Ngủ sô pha thật ạ...”
Kim chủ: “…”
Hết chương 5
*Là cuốn nhật ký của nhân vật nữ chính Y Bình trong phim Tân dòng sông ly biệt. Trong nhật ký viết gì thì mình không biết vì xem phim lúc còn nhỏ quá không nhớ ???? mình tra Google thì thấy nói là nam chính đọc nửa đầu cuốn nhật ký này thì hiểu lầm nữ chính, rồi khúc mắc biến động sao sao đó, sau đó nam chính đọc hết cuốn nhật ký thì hiểu lầm được hóa giải.
Túm lại chắc là ẻm viết lại nỗi nhớ nhung mong ngóng chồng trong đấy ý mà ????
Kim chủ nói sẽ liên lạc với Bánh bao sữa, thế nhưng cả tuần trôi qua vẫn chẳng có chút tin tức gì.
Thế là ngày tháng trôi qua của Bánh bao sữa biến thành Nhật ký của Y Bình. *
Ngày đầu tiên Kim chủ không liên lạc, nhớ anh ấy.
Ngày thứ hai Kim chủ không liên lạc, nhớ anh ấy.
Ngày thứ ba Kim chủ không liên lạc…
Cứ như vậy hết một tuần.
Bánh bao sữa không dám gọi điện thoại cho Kim chủ, vì Kim chủ đã nói cậu phải “Nghe lời”.
Ngày thứ tám, cậu mang theo thẻ đến căn phòng khách sạn kia. Bây giờ Bánh bao sữa đã biết gian phòng này là phòng thuê hàng năm của Kim chủ dùng để nghỉ ngơi tạm thời.
Trong phòng không có ai, cả khoảng không tối đen như mực, tựa như lần đầu tiên cậu tới nơi này.
Bánh bao sữa không bật đèn, sột soạt vùi mình trên sô pha. Lần thứ hai cậu đến đây, ngồi tại nơi bị Kim chủ ấn vào lần đầu tiên hôm đó.
Nhớ anh ấy, nhớ anh ấy, vẫn là nhớ anh ấy.
Gần đây công việc không nhiều, lúc nào cậu cũng cầm điện thoại xem, sợ không còn pin nên Bánh bao sữa thường mang theo cục sạc bên mình, sợ bỏ lỡ cuộc gọi của Kim chủ.
Trong phòng quá yên tĩnh, Bánh bao sữa nằm mơ mơ màng màng.
Lúc cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo đến thì "Tích" một tiếng, là âm thanh mở cửa.
Trong nháy mắt Bánh bao sữa lập tức tỉnh táo.
Bánh bao sữa: “!”
Bánh bao sữa như đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng, cậu hoảng loạn đứng lên, bốn bề tối như mực không tìm thấy dép lê thế là đành một chân mang dép một chân để trần đứng đó.
Kim chủ cắm thẻ bật đèn thì thấy trong phòng khách có một người đang ngây ngốc đứng kia.
Bàn chân nho nhỏ trắng nõn càng thêm nổi bật trên nền thảm tối màu. Ngón chân còn cuộn tròn nữa chứ, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Bánh bao sữa hận không thể nhảy cửa sổ chạy trốn, chỉ có thể cắn răng nói: "Em em em không cố ý đâu, em em em chỉ muốn đến đây một chút, không phải muốn tìm ngài.”
Kim chủ mang theo lửa giận ngút trời đến đây, ai ngờ vừa vào phòng lại thấy nhóc con ngốc nghếch kia lắp ba lắp bắp, tay chân luống cuống. Hắn phụt một tiếng, bật cười.
Kim chủ thay giày đi qua: “Sợ cái gì, tới cũng tới rồi.”
“Ngài không tức giận sao?”
Kim chủ nghĩ thầm giận chứ sao không, nhưng chuyện có liên quan gì đến nhóc ngố này đâu, thế mà ngoài miệng lại cố tình hù dọa người ta: “Giận lắm.”
Mặt Bánh bao sữa buồn thiu: “Ngài đừng nóng giận, em lập tức... đi ngay, không phiền đến ngài nữa."
Trong giọng nói đã có tiếng nức nở, nghe đáng thương chết mất thôi.
Kim chủ hỏi ngược lại cậu: "Cục giận này tôi nuốt không trôi, cậu còn muốn trốn à? Chậc, tôi nói này, mới mấy ngày không gặp, sao giờ cậu lại còn có cái tính giận hờn thế nhỉ?”
Bánh bao sữa nào dám giận hờn, đối với người trước mặt, giận một chút xíu xiu cậu cũng chẳng dám.
Bánh bao sữa vừa tủi thân vừa ấm ức: “Em không giận mà.”
“Không giận thì đi rót cho tôi ly nước.”
Bánh bao sữa chân dép chân không vọt chạy vào phòng bếp.
Thế nhưng chưa kịp chạy đi đã bị túm lại.
Tay Kim chủ còn vương chút hơi lạnh bên ngài, hắn vừa túm chặt lấy cậu là bắt đầu răn dạy: "Bao nhiêu tuổi rồi? Không mang dép mà đã chạy lung tung, đông lạnh rồi đổ tại ai?"
Bánh bao sữa bị nắm lấy cánh tay thì hơi đờ người ra, trái tim trong lồng ngực nhảy thình thịch. Cậu ngoan ngoãn trả lời: "Dạ tại em."
Lửa giận của Kim chủ tắt hẳn. Hắn bất đắc dĩ nhìn cậu: "Mang dép đàng hoàng vào, đi chậm thôi. Không phải gấp."
Tim Bánh bao sữa đập càng nhanh, tựa như có một ổ thỏ con trong lồng ngực.
Mặt cậu hơi đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn kim chủ, ngoan ngoãn tìm một chiếc dép lê khác ở dưới sô pha rồi mới chạy vào bếp.
Chạy hai bước, nhớ tới kim chủ nói “Đi chậm thôi”, lại vội vàng dừng bước chuyển thành đi chậm.
Phòng bếp cũng không xa, đi chẳng được mấy bước, mấy động tác nhỏ của Bánh bao sữa lại chọc Kim chủ không nhịn được cười.
Bé con biết nghe lời thật.
Cấp dưới của mình cũng biết nghe lời như vậy thì tốt rồi.
Bánh bao sữa rót một ly nước ấm, nhớ đến chuyện hắn tức giận nên yếu ớt cầu hòa: “Ngài uống nước rồi thì đừng tức giận nữa nha?”
Kim chủ cố ý bắt nạt cậu, hắn sầm mặt: "Một ly nước mà đã muốn tôi nguôi giận à?"
Bánh bao sữa như con thỏ con nhỏ xíu đáng thương: "Nước có thể dập tắt lửa mà!"
Kim chủ uống hai ngụm nước, bị chuyện cười này chọc cười: “Có giận cũng không phải giận cậu, gặp cậu cũng không đến nỗi lửa giận đùng đùng, nhóc ngốc này."
Đôi mắt Bánh bao sữa lập tức sáng ngời.
Anh ấy nói gặp mình cũng không có giận!
Vậy nghĩa là gặp mình anh ấy rất vui!
Anh ấy gặp mình thì rất vui!
Kim chủ khó hiểu: "Chậc, có phải tại cậu chọc giận tôi đâu mà cậu lại vui thế hả? Tôi tức giận mà cậu lại khổ sở là sao?”
Đôi mắt Bánh bao sữa vẫn sáng lấp lánh.
Em vui lắm, em không nhịn được, không thể giấu nổi.
Bánh bao sữa vui vẻ, gan cũng lớn, cậu níu góc áo Kim chủ: "Ngài đừng nóng giận mà, nóng giận không tốt cho thân thể đâu, không thì ngài mắng em xả giận, nha?"
Bánh bao sữa mềm nhũn đến mức làm cho lồng ngực Kim chủ đau nhói, hắn nâng tay xoa đầu cậu: “Tôi mắng cậu làm gì?”
Bánh bao sữa tùy ý đối phương xoa nắn, thì thà thì thầm: "Dù sao cũng tốt hơn để ngài tức giận mà... ”
Nói nhỏ xíu Kim chủ cũng nghe thấy, hắn trêu cậu: "Vậy cậu nghĩ cách nào làm tôi vui vẻ đi."
Bánh bao sữa suy nghĩ chốc lát, sau đó đặt ngón tay dưới đầu mũi, đẩy mũi lên: “Em là bé heo nè”
Kim chủ: “…”
Bé heo gì mà bé heo, là bé ngốc thì có.
Bé ngốc không biết rốt cuộc mình có dỗ được đối phương không, cậu cẩn thận dò hỏi: "Ngài... còn giận không?"
Dù có tức thành ống khói cũng sẽ được sự ngoan ngoãn của bé ngốc này dỗ hết sạch thôi.
Kim chủ đẩy cái ly qua: “Rót cho tôi một ly nữa đi."
Bánh bao sữa chớp chớp mắt nhìn hắn.
Kim chủ đành nói thêm: “Không giận nữa, nhưng tôi họp cả ngày rồi. Khát."
Bánh bao sữa lại nhanh chóng đi rót ly nước mới.
Cầm ly còn chưa chắc đã nghe thấy Kim chủ nói: “Tối nay ngủ lại đây đi.”
Bánh bao sữa: “!”
“Em em em đi tắm!”
Kim chủ: “…”
“Bây giờ mới có mấy giờ? Người nổi tiếng các cậu đều sống lành mạnh vậy à?”
Bánh bao sữa: “????”
“Ngài… Không phải muốn em ngủ… Ngủ ở đây sao?”
Nhóc con này lại hiểu sai rồi.
Kim chủ thấy trái tim mình mệt mỏi quá: “Ngày mai tôi có chuyến bay, đi từ đây tiện hơn. Trễ thế này rồi cậu ra khỏi khách sạn gọi xe cũng không tốt lắm, lỡ bị lên tin nóng thì sự nghiệp biết làm sao?”
Bánh bao sữa: “Hở?”
“Hở cái gì mà hở, cùng ngủ lại đây, cậu ngủ sô pha.”
Bánh bao sữa còn chưa kịp phản ứng: “Sô pha?”
Kim chủ trừng cậu: “Làm sao? Cậu sang quý quá ngủ sô pha không được à? Muốn tôi ngủ sô pha hở?”
“Không không không không không…”
Bánh bao sữa lắc đầu như trống bỏi “Em... em ngủ sô pha.”
Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Kim chủ vô cùng đáng thương, tủi thân như cún con bị vứt bỏ: “Ngủ sô pha thật ạ...”
Kim chủ: “…”
Hết chương 5
*Là cuốn nhật ký của nhân vật nữ chính Y Bình trong phim Tân dòng sông ly biệt. Trong nhật ký viết gì thì mình không biết vì xem phim lúc còn nhỏ quá không nhớ ???? mình tra Google thì thấy nói là nam chính đọc nửa đầu cuốn nhật ký này thì hiểu lầm nữ chính, rồi khúc mắc biến động sao sao đó, sau đó nam chính đọc hết cuốn nhật ký thì hiểu lầm được hóa giải.
Túm lại chắc là ẻm viết lại nỗi nhớ nhung mong ngóng chồng trong đấy ý mà ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất