Gia Đình Năm Tốt

Chương 5: Lăng Điềm Điềm

Trước Sau
Từ thói quen sinh hoạt bình thường của người nhà họ Lăng có thể thấy họ không chỉ nghĩ thoáng mà còn rất lạc quan.

Xem phim chỉ xem phim hài, nghe nhạc chỉ nghe nhạc vui, ngay cả tiệm cơm ban đầu được trang hoàng theo phong cách thanh lịch cũng bị mẹ Lăng dán đầy giấy đỏ chiêu tài tiến bảo với giấy cắt hoa.

Từ chối cảm xúc đau buồn, gặp cản trở cũng rất nhanh phục hồi.

Nhất là ngày lễ ngày Tết, dù bố mẹ Lăng không có người thân cũng vẫn trang trí nhà cửa rực rỡ như chương trình cuối năm trên TV, thậm chí cả tết thanh minh cũng không tha, đúng là hết chịu nổi!

Đây là lạc quan tới mức nào chứ!

Như thể sinh ra đã không có cảm giác mất mát, người nhà họ Lăng rất dễ thỏa mãn, nếu ở trong tiểu thuyết thì chính là kiểu nhân vật ngốc bạch ngọt, kiểu có thể cười tới cuối phim ý!

Nên làm người bình thường nhất trong nhà Lăng Dục Cẩn đã sớm dự đoán được – sau khi phát hiện mầm nhỏ chỉ ăn cơm thì kiểu gì người nhà họ Lăng cũng sẽ tò mò thăm hỏi mầm nhỏ này.

Tức đến bật cười, Lăng Dục Cẩn muốn nắm lấy cổ áo người nhà mà lắc, rốt cuộc đối diện với cái mầm cây có thể ăn mình bất cứ lúc nào kia tâm lý mọi người kiên cường tới tận đâu mà có thể vây quanh nó bắt chuyện làm quen thế?

“Bé Cẩn, mẹ thích màu xanh non này, lần sau sửa nhà chúng ta sơn màu này được không?” Được chứ mẹ, mẹ muốn sơn xanh non xanh mởn như nào cũng được hết!

“Hạt giống tròn mẩy, mầm cây bóng bẩy, nhìn là muốn chọc, Bé cẩn, nó sẽ không bị chị làm gãy chứ?” Lá mầm có thể đánh bay dao sao có thể bị thỏ bông chọc gãy? Chị à, chị cứ yên tâm động tay, không cần phải ngại!

“Tươi thật! Bé Cẩn ngày mai mang chậu hoa ra ban công phơi nắng đi.” Bố Lăng coi mầm nhỏ như rau củ mà đánh giá, ông cho nó cái nhãn hàng chất lượng cao. Là bếp trưởng kiêm người thu mua nguyên liệu nấu ăn, bố Lăng đã sớm quên mất rốt cuộc ai mới là nguyên liệu nấu ăn!

“Đúng rồi, mai tiếp tục đi đến nơi bố mẹ gặp nhau với chỗ anh chị sinh ra, biết đâu mầm nhỏ sẽ lại có biến hóa ~” Đĩa CD Lăng Kiệt Sâm vui vẻ nhắc em trai, không hề ngẫm lại xem viên ngọc mới đi tới chỗ bố Lăng trùng sinh một lần đã nảy mầm biết ăn, nếu lại đi chỗ khác liệu có bay lên trời luôn không?

Mấy vấn đề này tốt nhất dừng lại tại đây, nếu không Lăng Dục Cẩn sẽ không nhịn được mà phun lửa với người nhà mất!

Cứng rắn tách người thân và mầm nhỏ ra, Lăng Dục Cẩn thả mầm nhỏ vào bồn hoa thủy tinh: “Muộn rồi, đã đến giờ đi ngủ, đi ngủ thôi!”

Lăng Thanh Huyền bị Lăng Dục Cẩn ôm trong ngực lộ ra một chiếc tai thỏ: “Ngủ ngon ~”

Sau đó khăn mặt, đĩa CD và ảnh chụp cũng chúc ngủ ngon, mầm nhỏ nhìn mấy người Lăng Dục Cẩn rời đi, phòng khách chỉ còn lại mình mình, quơ lá mầm, ngủ ngon.

Sao mà mình mới sểnh ra một cái người nhà với phần tử nguy hiểm đã thiết lập mối quan hệ tốt đẹp rồi?

Lăng Dục Cẩn mang người nhà vào phòng mình, đóng cửa lại, cảm thấy cần cảnh tỉnh thêm một câu: “Vẫn chưa biết cái mầm cây này có giữ lời hứa hay không nên chúng ta cần giữ khoảng cách với nó!”

“Nhưng mà tình huống của chúng ta cũng không thể xấu được hơn nữa, biết đâu tạo quan hệ tốt với mầm nhỏ lại có cơ hội thì sao?” Nguy cơ không giải quyết được thì điều chỉnh tâm tình của mình trước. Được lắm! Lăng Dục Cẩn chỉ có thể thừa nhận người nhà của mình đôi khi lại thông minh đột xuất!

Tóm lại là người nhà nhà mình là giả ngu hay ngu thật đây?

Dù sao đây là vấn đề học sinh trung học mười lăm tuổi không thể giải quyết được, Lăng Dục Cẩn quyết định bỏ qua.

Đã xin nghỉ ở trường nên Lăng Dục Cẩn có thể sắp xếp thời gian dễ dàng, cậu từ chối người nhà đi cùng, một mình mang viên ngọc nảy mầm đi chỗ bố mẹ gặp nhau và bệnh viện nơi sinh anh chị, tiện đường còn mua không ít thuốc, đương nhiên là cậu đặc biệt mua thêm hai vỉ thuốc tiêu hóa.

Miễn cho ngài mầm nhỏ khó tiêu, thẹn quá hóa giận đổi khẩu vị, coi người nhà mình là đồ ăn vặt mà ăn.

Đi những địa điểm liên quan tới chuyện trùng sinh xuyên qua của người nhà một lượt, lúc về đến nhà quả nhiên viên ngọc nảy mầm đã thay đổi, cậu vừa thả nó vào chậu hoa nhỏ nó đã dùng lá non chỉ vào thuốc mới mua: “Ăn, ăn!”

“Bé Cẩn, Bé Cẩn, mầm nhỏ biết nói chuyện!” Người nhà ngồi trên ghế sa lon thấy vô cùng mới lạ, liên tục gọi Lăng Dục Cẩn như thể gặp được trẻ con mới tập nói.



Đây rốt cuộc là giống cây gì, vừa biết nói đã đòi ăn? Lăng Dục Cẩn nghiêm mặt bóc thuốc mới mua ra, ác ý mở nắp hai bình siro hoàng liên cho mầm nhỏ, sau đó không ngoài ý muốn thấy mầm non thành mầm héo.

“Phụt, phụt, phụt, khó ăn!” Sếp lớn mầm nhỏ bị hoàng liên đánh bại, dáng vẻ thất lạc khá là đáng yêu.

Lăng Dục Cẩn thừa cơ chỉ người nhà mình, bắt đầu tẩy não mầm nhỏ: “Họ cũng đắng như cái này, cực kỳ khó ăn, nên mi chỉ ăn đồ ăn ngon thôi được không?”

Mầm nhỏ đã có khái niệm rõ nét về đồ ăn không ngon, rất phối hợp giật lên giật xuống lá mầm.

“Chi bằng chúng ta không gọi nó là mầm nhỏ nữa, đặt tên cho nó là Lăng Tiểu Mầm được không?” Mẹ Lăng vô cùng lãng mạn sau khi thấy đã loại trừ được nguy cơ bị ăn sạch liền tràn đầy phấn khởi tiếp nhận thành viên mới của gia đình.

“Tên này không hay lắm, tên Lăng Tiểu Manh như nào? Vừa đáng yêu vừa xanh non nớt.” Lăng Thanh Huyền xếp mầm nhỏ có thể ăn có thể nói vào hàng ngũ động vật, hiếm khi gặp động vật nhỏ không sợ mình, sao có thể không gọi nó là Tiểu Manh~~~

“Lăng Điềm Điềm thì sao? Nghe siêu ngầu!” Đây là ý kiến của Lăng Kiệt Sâm có thẩm mỹ quan bay khỏi vũ trụ, đĩa CD kiên trì kiên trì bày tỏ chủ ý.

Này, đêm qua vẫn còn là mối nguy sống còn sao hôm nay đã nhao nhao đặt tên cho nó rồi?

So với thuốc đắng thì mầm nhỏ thích món sườn xào chua ngọt hôm qua hơn nên nó rất hài lòng với tên Lăng Điềm Điềm, thế là nhà họ Lăng chào đón thành viên thứ sáu – Lăng Điềm Điềm.

Há há, ngài mầm nhỏ à, rồi một ngày nào đó ngài sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay! Lăng Dục Cẩn hiếm khi cười trên nỗi đau của người khác, nghiêm túc gọi theo người nhà: “Lăng Điềm Điềm ~”

Khả năng là người nhà họ Lăng đã cộng hết điểm thiên phú vào kỹ năng giao tiếp nên lúc Lăng Dục Cẩn nấu xong cơm đã thấy người nhà với mầm nhỏ ngồi trên ghế sô pha vừa xem TV vừa tám chuyện. Cậu không khỏi thấy may mà trong nhà không có người ngoài, nếu không thấy cảnh thỏ bông, ảnh chụp, khăn mặt, đĩa CD với một cái mầm cây nói chuyện liệu có bị dọa đến đau tim không?

Cái gọi là thế giới quan, nát vài lần là quen ấy mà.

Lăng Dục Cẩn nhìn TV đang chiếu “Tiếp cận khoa học”, yên lặng ghi nhớ trong lòng chuyện sắp tới phải tăng cường tuyên truyền khoa học, bài trừ mê tín dị đoan, cần cho người nhà xem thêm nhiều chương trình khoa học kĩ thuật của thế kỷ 21 mới được.

Ít nhất mặt ngoài Hệ ngân hà không thể thua tinh hệ Como và thế giới Đồ Dương được.

Nghĩ nghĩ Lăng Dục Cẩn chợt khựng lại, đợi tí, cái tâm lý háo thắng này từ đâu nảy ra vậy?

Mầm nhỏ, không, Lăng Điềm Điềm dưới sự phóng túng của Lăng Dục Cẩn bắt đầu hình thành thói quen tốt là kén ăn, chỉ cần đồ ăn không đẹp, màu sắc không hài hòa thì không cần biết hương vị như thế nào cũng nhất quyết không ăn.

Lăng Dục Cẩn thầm hí hửng, kén ăn đi, kén nữa đi, tốt nhất loại luôn người nhà họ Lăng ra khỏi thực đơn, dù sao người cũng rất khó ăn!

Mà người nhà họ Lăng không hiểu sao Bé Cẩn nấu ăn ngày càng ngon, dưới tình huống ngửi được không nếm được tim như bị muôn ngàn móng vuốt cào xé, bụng không đói nhưng vẫn thèm ăn thì biết mần răng?

Cho nên đến giờ ăn hàng ngày, chạy quanh Lăng Dục Cẩn ngoài Lăng Điềm Điềm lắc la lắc lư thì còn có người nhà họ Lăng sắp chảy nước miếng.

“Tay nghề của Bé Cẩn chắc chắn là kế thừa từ bố, mọi người xem món vịt rang muối hình dáng lẫn màu sắc đều là thượng phẩm, thơm mà không tanh, nhìn đã thấy ngon rồi.”

“Bé Cẩn rõ ràng là giống mẹ, nhìn món rau trộn tam ti mà xem, cách dùng dao giống em như đúc!” Mẹ Lăng nhìn đồ ăn trước mắt, vô thức nuốt nước bọt.

Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền không biết nấu cơm rên rẩm: “Bố mẹ đừng nói nữa, không thì Bé Cẩn ném anh chị vào nồi luôn đi, xuất hồn kiểu này khổ chớt mất!”

Tiếp tục như thế cũng không ổn, Lăng Dục Cẩn bóc vỏ một quả nho đặt trước mặt Lăng Điềm Điềm: “Có cách nào để mọi người nhập hồn về một thời gian không? Một, hai tiếng cũng được?”

Lăng Điềm Điềm đang hưởng thụ hoa quả sau khi ăn no giật lá trái phải: “Có thể về ba giờ.”



Lăng Dục Cẩn mắt sáng trưng, nhanh nhẹn bóc sạch vỏ chỗ nho còn lại, đợi Lăng Điềm Điềm ăn hết thì thỏ bông, ảnh chụp, khăn mặt và đĩa CD cũng không còn động tĩnh.

Sau đó ba cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt bật mở, bố mẹ anh chị lảo đảo chạy ra.

Thân thể ngủ mấy ngày như bị rỉ sét, vừa thống khổ duỗi tay chân vừa nước mắt lưng tròng chạy tới bàn ăn: “Bé Cẩn, mọi người muốn ăn cháo hải sản em làm lúc nãy! Nhiều tôm nhiều thịt hơn!”

Có phải nguyên nhân thực sự mọi người nói với cậu bí mật trùng sinh xuyên qua là để cậu ngoan ngoãn cày kĩ năng bếp núc một tháng tới đúng không?

Về lại bếp, Lăng Dục Cẩn làm lại một bữa cơm cho cả nhà.

Đợi một lát cho dịu bớt, bố mẹ Lăng rửa tay chân rồi vào bếp làm vài món coi như khao con út đã vất vả mấy ngày nay.

Lăng Kiệt Sâm chủ động lấy máy hút bụi chạy lên chạy xuống quét dọn, Lăng Thanh Huyền thì mở cửa sổ các phòng, gom quần áo mọi người thay ra lại chuẩn bị mang đi giặt, mấy ngày nay Lăng Dục Cẩn luôn đối phó với nguy cơ sinh tử nên việc nhà khó mà làm được hết.

Chỉ có thể sử dụng thân thể của mình ba tiếng nên mọi người tranh thủ làm mấy việc này trước, tránh cho Lăng Dục Cẩn thêm việc.

Vừa ăn xong cháo bàn ăn đã trống không, Lăng Dục Cẩn còn chưa kịp trò chuyện với người nhà đã thấy ai nấy đều bận rộn, thậm chí cả Lăng Điềm Điềm cũng đang cầm khăn mặt định lau bàn uống nước.

Ý, cái khăn mặt này quen ghê!

Đợi đã, đây là cái khăn mặt mà mẹ Lăng nhập vào, không được dùng!

Lăng Điềm Điềm tưởng Lăng Dục Cẩn đang chơi với mình nên túm khăn mặt nhảy khỏi bàn uống nước, vừa chạy vừa cười ha hả, bóng lưng bỉ ổi không đỡ được.

Vì để tránh trường hợp mẹ mình nhập vào khăn mặt đang vắt ngoài cửa sổ, Lăng Dục Cẩn cắn răng đuổi theo.

Căn biệt thự hai tầng nhà họ Lăng chả dính tý nào tới hai chữ “cao cấp”, vì ở ngoại ô, lại được khai thác sớm nên căn nhà phong cách tây tàu pha trộn còn có một vườn hoa nhỏ, chỉ là các nhà đa phần dùng nó để trồng rau, vô cùng chân phương.

Viên ngọc đã bị Lăng Điềm Điềm vứt xó từ lâu, nó đang dùng rễ trắng phi băng băng, nhảy vào vườn, Lăng Dục Cẩn chỉ thấy khăn mặt trắng lấp ló qua lại, còn Lăng Điềm Điềm đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu.

Có thể do Lăng Điềm Điềm nghịch ngợm nhưng cũng xuề xòa nên cuối cùng Lăng Dục Cẩn đã bắt được nó bên giá cà chua. Lấy lại khăn mặt, cầm Lăng Điềm Điềm lên, nhìn rễ cỏ dính đầy bùn, Lăng Dục Cẩn giận: “Lăng Điềm Điềm, mi còn dám nhảy vào bùn ta sẽ cho mi ăn mướp đắng hầm kinh giới!”

Lăng Điềm Điềm đáng thương cong lá, tỏ ý mình biết sai rồi, lúc bị Lăng Dục Cẩn ném vào chậu rửa rễ cũng không dám giận, bảo duỗi lá là duỗi, nói lộ mầm là lộ, rửa xong còn ngoan ngoãn ở trên lòng bàn tay Lăng Dục Cẩn xoay qua xoay lại lấy lòng.

Quả thật là nhân tài giả ngoan hiền!

Ba giờ trôi qua rất nhanh, nhằm gia tăng độ thoải mái của quá trình nhập hồn bố mẹ Lăng đã chuẩn bị không ít phim ảnh để xem, Lăng Kiệt Sâm cũng mang người máy mình thích ra, cài sẵn tính năng để lát nữa nó có thể cầm đĩa CD nâng lên cao, còn Lăng Thành Huyền thì may cho Lăng Điềm Điềm một bộ quần áo nhỏ, dù Lăng Dục Cẩn thấy nó chả khác gì cái tạp dề.

Đợi mầm nhỏ Lăng Điềm Điềm mặc xong quần áo, gian phòng rực rỡ hẳn lên, trong tủ lạnh chất đầy đồ ăn nấu sẵn, thời gian nhập hồn bắt đầu, người nhà biến lại thành đồ vật trước lạ sau quen nên bình tĩnh hơn nhiều.

Không biết có phải do Lăng Điềm Điềm hay không mà mấy đồ vật mọi người nhập vào lần này linh hoạt hơn nhiều, đĩa CD trước đó không động được nếu cố gắng cũng có thể nhô lên lăn vài vòng.

Chốc sau trong nhà có ảnh chụp và khăn mặt ngồi trên ghế sa lon say sưa xem TV, trên sàn cạnh bàn uống nước là đĩa CD đang điều khiển người máy, trên bàn uống nước là thỏ bông vừa vất vả leo lên bằng cả tứ chi đang nghiêm túc dạy Lăng Điềm Điềm.

Lăng Dục Cẩn tò mò ngó sách chị mình đang cầm, bìa xanh xanh đỏ đỏ nổi bật tên sách – Hướng dẫn huấn luyện chó.

“…”

Có phải trong nhà sắp xuất hiện một cái cây biết gặm xương với chơi ném đĩa không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau