Chương 27
Người già thường dạy chúng ta: Tuổi trẻ không nỗ lực, lúc về già sẽ tiếc nuối.
Tôi rất sùng bái những lời này, phiên dịch ra có nghĩa là: Lúc tuổi còn trẻ mà không cố gắng làm công, kết quả bi thương là bị người ta đè đến già mới biết đau lòng.
Nhưng mà, ngày đầu tiên hẹn hò với Ngọc ca (= tôi là công), tôi tỉnh lại trong ánh mắt của Ngọc ca.
Ngọc ca là người từ trước tới giờ không ngủ tới xế chiều sẽ không tỉnh, vậy mà hôm nay lại dậy sớm như vậy, thật sự khiến người ta quá mức giật mình! Tôi vốn diễn tập trong lòng vô số lần rằng sáng nay mình sẽ: nhìn anh ấy tỉnh lại, sau đó mỉm cười nhéo lên chóp mũi anh ấy, nói “Anh đúng là đồ heo con ham ngủ.”, hành động này chính là lối mòn thối nát của các bạn tiểu công! Không chỉ vậy, tôi còn ngủ chảy cả nước miếng đầy miệng nữa chứ, Ngọc ca giúp tôi lau nè!
Còn tiếp diễn thế này, chẳng phải “Chiến lược tiểu công” của tôi sẽ đi ngược mất sao?
Liên quan đến vấn đề thể diện của con trai nhá, tôi tuyệt đối không được thua!
Tôi thở sâu, vội vàng lau sạch dấu vết nước miếng còn sót lại bên miệng, dùng biểu hiện mà tôi tự cho là cool, mỉm cười nói: “Anh là đồ tham ngủ… Au ui!” Tôi còn chưa nói xong đã bị Ngọc ca kéo tới trước ngực! (Thần linh ơi, tại sao sách lược tiểu công của con luôn thất bại vậy?)
Ngọc ca ôm rất chặt, một mực giữ tôi trước ngực, tôi không cách nào động đậy. Anh dụi đầu lên bả vai tôi, tôi cũng chẳng nhìn được nét mặt hắn, chỉ nghe thấy giọng hắn trầm thấp lẩm nhẩm: “Thực không thể tin được… em thật sự là của anh…”
Này này! Làm thế nào mà anh lại nói những lời của công thế! (Anh làm thế này rõ ràng là tạo phản mà, hẳn phải do em nói “rốt cuộc anh cũng là của em” mới đúng)
Có điều, Ngọc ca ôm tôi chặt như vậy, sâu như vậy, tôi thật sự không đành lòng ngăn cản anh ấy.
Mặc dù không thấy được nét mặt, thế nhưng tôi biết anh ấy dùng sắc mặt nào nói ra những lời này.
Tuy nhiên, khi nhìn đến đồng hồ bên cạnh bàn, tôi thật sự chẳng còn thời gian để mềm lòng nữa.
Mười một rưỡi rồi!
Má ơi, nếu không trả phòng thì sẽ phải trả phí siêu đắt đấy! Nhanh… nhanh nhanh lên! Tôi dùng tốc độ ánh sáng thu quần áo ở chỗ làm mát ra, ba chân bốn cẳng giúp Ngọc ca mặc lại, kéo anh ấy ra ngoài như bay! Nói đùa! Mọi người có biết 480 tệ một đêm có thể mua bao nhiêu món không?
“Lam!” Lúc trả phòng, rõ ràng Ngọc ca không để ý tới ánh mắt những người khác, cư nhiên vươn tay về phía tôi, lắc lư chiếc đuôi sói của mình. Khụ khụ! Dù sao đến lúc đó Ngọc ca cũng chỉ có thể khóc trong lòng tôi, hiện tại cứ chiều theo anh ấy cái đã! Tôi thỏa hiệp đưa tay sang, bị anh ấy nắm lấy. Bây giờ tôi mới phát hiện Thấm ca nói đúng, mặc dù Ngọc ca luôn đặc biệt tùy hứng, đặc biệt kiêu ngạo, nhưng có đôi khi anh ấy thật sự giống một đứa trẻ, vì vậy, chỉ một bàn tay cũng có thể khiến anh ấy nở nụ cười hiếm ai thấy. (Đánh chết tôi cũng không thừa nhận bản thân sợ đám tiểu quỷ hắc ám kéo đi, vậy nên mới không dám cãi lời đại nhân này)
Rời khỏi khách sạn, tâm trạng chúng tôi đều rất tốt. Ngọc ca đắc ý giở trò với tay phải tôi, còn trong đầu tôi lại suy nghĩ làm thế nào để đè anh ấy dưới thân rồi XXOO.
Nhưng, lúc đứng trước cửa nhà, suy nghĩ trái chiều đã xuất hiện.
Tôi kiên quyết phản đối, muốn buông tay mới vào nhà! Nói đùa! Nếu như để mọi người biết tôi chịu thỏa hiệp với Ngọc ca, nhất định bọn họ sẽ quấy rầy tôi điên cuồng hơn nữa! Nhất là đám của Thấm ca, chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng tôi đã bị Ngọc ca ăn, mà một tên đã bị một trong số đám anh em của họ ăn, hẳn là cũng có thể để bọn họ tùy tiện xơi tái mới đúng!
Tôi tuyệt đối không thể để chuyện đó phát sinh! (Ít nhất là không xảy ra trước khi tôi ăn được Ngọc ca!)
Ngọc ca đen mặt, còn cắn môi dưới, ngọn lửa đen tối sau lưng bốc lên hừng hực, có thể đem gà ra nướng được đây! Hình như còn có thể nghe thấy anh ấy lí nhí: “Thật ra… em sợ… cho anh cả biết…”
Cái gì? Anh nói cái gì đấy?
Tôi căn bản không nghe rõ, thế nhưng tôi vẫn bỏ tay Ngọc ca ra, xông vào cửa nhà: “Tóm lại là không được để người khác biết! Nếu như bọn họ biết thì… thì… thì chia tay! Cứ quyết định vậy đi!”
Cũng chẳng biết chiêu này hữu dụng với Ngọc ca hay không, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể dùng cái này để uy hiếp anh ấy! (Không ngoại trừ khả năng đại nhân ấy hoàn toàn không bị điều này uy hiếp, đã vậy còn ném tôi lên giường rape một trận)
Kỳ lạ là, gần đây không thấy anh cả ở nhà vào ban ngày, vậy mà hôm nay anh ấy lại ngồi trên ghế sa lon, hơn nữa, hình như sắc mặt không tốt lắm. Sau khi thấy tôi vào nhà, anh cả nhíu chặt mày, đi đến bên cạnh nhìn tôi một hồi lâu mới nói: “Lam, tại sao tối qua không về nhà, cũng không gọi điện thoại? Cả tối em không về khiến anh rất lo!”
Toi rồi! Tối hôm qua tôi quên không gọi điện về nhà rồi! Thật đáng chết! Còn hại anh cả lo lắng như vậy! Có lẽ… nhưng nguyên nhân vô cớ không về nhà khiến tôi xấu hổ không dám mở miệng, tôi cúi đầu không biết trả lời như thế nào.
“Lam…”
Dường như anh cả nhận ra sự khác thường nơi tôi, bàn tay nhẹ nhàng chạm đến tầng mồ hôi chảy dài trên trán. Một giây trước khi bàn tay anh cả chạm lên đầu tôi, đột nhiên, hai bàn tay to lớn ôm chặt tôi từ phía sau, thân thể rơi vào lồng ngực ấm áp.
Tôi ngẩng đầu, thấy Ngọc ca dùng sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn anh cả, cặp mắt tím quyến rũ tỏ ra chống đối.
“Lam chẳng có việc gì hết.” Đôi tay Ngọc ca ôm tôi càng thêm xiết chặt, giống như sợ bảo bối của mình sẽ bị người khác cướp mất: “Ông đây chăm sóc em ấy suốt.”
Bàn tay anh cả vươn ra cứ khựng lại trên không trung, trong mắt có chút kinh ngạc, sau đó, rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tắt lịm, anh cả lại khôi phục sắc mặt lạnh như băng: “Phải không… nếu như vậy thì em cố gắng chăm sóc nó cho tốt.” Nói xong bèn xoay người lên lầu.
Mà Ngọc ca vẫn ôm chặt như vậy, mãi đến khi anh cả đi xa tôi mới nghe thấy tiếng anh ấy thở phào.
Cái gì vậy? Sao bầu không khí lúc nãy lại kỳ quái thế?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết? (Hay là vì tôi quá chậm tiêu nên không phản ứng kịp diễn biến?)
Cơ mà, so với vấn đề này còn có việc khác quan trọng hơn, đó là… Ngọc ca cư nhiên ôm tôi trong phòng khách, trước mặt đám Thấm ca! Ánh mắt Thấm ca như đang suy nghĩ cái gì đó thì phải! Còn nữa, anh ba biết hôm qua tôi đi tìm Ngọc ca!…….. Má ơi!
Tôi kéo Ngọc ca xông lên tầng nhanh như chớp, kéo vào phòng tôi, quay người khóa cửa, lau mồ hôi trên trán.
Có chết tôi cũng không muốn để bọn họ phát hiện ra.
“Lam!”
Tôi đang chú ý lên cánh cửa, đột nhiên Ngọc ca lại ôm chặt lấy tôi, chẳng những ôm mà còn hôn rất nồng nhiệt. Làm gì vậy? Anh muốn gì? Anh ôm em làm cái gì? Anh áp em lên giường làm gì đây? Tư thế này… tư thế cơ thể này… cái này… Chờ đã! Đừng nói rằng anh cho là em kéo anh vào phòng, khóa cửa vì muốn H với anh đấy nhá! (Toát mồ hôi. Bất kể người bình thường nào cũng cho là như vậy)
Cơ mà, kỹ thuật hôn của Ngọc ca không có chỗ nào đáng phàn nàn cả! Anh ấy vừa hôn vừa đưa tay vuốt ve dưới lớp quần áo tôi, nhiệt độ nóng bỏng, hơi thở hổn hển, da thịt đụng chạm, tôi… tôi sắp không chịu được rồi… Thân thể xụi lơ, chẳng chút sức lực! Không được, chẳng lẽ “chiến lược tiểu công” của tôi lập tức tan tành?
“Lam!”
Ai… ai đang gọi tôi? Ngọc ca đã hôn tôi đễn choáng váng đầu óc, tôi vốn không thể tự trả lời bản thân, chỉ nghe được tiếng đập cửa cùng tiếng gọi: “Lam? Sao em không mở cửa? Em làm sao vậy?”
Không đúng! Giọng nói này không phải của Ngọc ca, là Thấm ca! (Đều tại chúng tôi là anh em ruột thịt, đến giọng nói cũng có phần tương tự)
Tôi vội vàng nhảy lên, trong phòng chỉ có một cánh cửa thôi, chẳng có cách nào giúp Ngọc ca đi ra! Tủ quần áo dù lớn nhưng vóc dáng của Đại ma vương rất khủng bố, nhét không vừa đâu! Xong rồi, xong rồi! Nhất định Thấm ca đã nghi ngờ, vạn nhất anh ấy thấy tôi cùng Ngọc ca một mình trong phòng, bộ não thông minh bất thường của anh ấy sẽ đoán lệch 180 độ mất! Làm sao đây?
“Lam…” Hình như Ngọc ca không hài lòng với hành động bỏ cuộc giữa chừng của tôi, nhưng tôi thật sự không có thời gian giúp anh ấy hài lòng. Tôi đẩy Ngọc ca đến bên cửa sổ, rốt cuộc ma vương đại nhân cũng tức giận: “Lam! Má nó! Đây là lầu hai đấy!”
Đương nhiên tôi biết đây là lầu hai, tôi cũng biết quăng từ lầu hai xuống sẽ không gây chết người, nhất là ma vương cấp cao đến từ ma giới, chắc chắn anh ấy chẳng để mắt tới độ cao này đâu!
Thấm ca càng lo lắng, đập cửa mạnh hơn. Tôi thấy nếu không chịu mở cửa, chắc chắn anh ấy sẽ lấy chìa khóa dự phòng mở ra. Tôi quyết tâm không để ý tới việc Ngọc ca đưa ý kiến phản đối, đạp anh ấy bay qua cửa sổ! (Ngọc ca, chúc anh may mắn! Mặc dù nhảy từ lầu hai sẽ không chết người, nhưng nếu anh ngã thành tàn phế, nhất định em sẽ chăm sóc anh tới già)
Người nhỏ gầy như tôi lại có thể đạp Ngọc ca cao lớn bay khỏi cửa sổ… thật sự khiến người ta khó tin (Ngay cả tôi cũng không tin nổi), từ đó chứng tỏ, một khi đã lo lắng quá, con người có thể phát huy sức mạnh không thể tưởng tượng nổi. Đừng có chọc tôi nóng lên đấy, tôi rất có khiếu học tập trở thành tiểu công nha! (Cũng như chó cùng rứt giậu vậy)
Tuy nhiên, bây giờ không phải thời điểm để tự sùng bái bản thân. Tôi vội vàng chỉn chu lại quần áo xộc xệch cùng mái tóc rồi bù, mở cửa. Thấm ca đứng ở cửa nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Lam, em làm gì thế? Anh gọi cả nửa ngày cũng không thấy trả lời là thế nào?”
“Em…” mắt đảo tứ phía: “Em đang nghe nhạc.”
“Rõ ràng không có tiếng nhạc.”
“Em… em dùng tai nghe mà.” Tôi chỉ chỉ về phía tai nghe, đột nhiên nhìn thấy chiếc áo khoác xanh đen cùng quần của Ngọc ca trên giường! Không xong! Làm thế nào mà Ngọc ca đã cởi cả quần áo? Vạn nhất bị Thấm ca nhìn thấy thì có nhảy xuống sông ngân hà cũng rửa không sạch!
“Em… em… cái kia… Thấm ca! Nhìn kìa! Có siêu nhân vũ trụ bay ngang qua cửa sổ kìa!”
Thừa dịp Thấm ca nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi phi tốc cầm quần áo trên giường ném vào thùng rác! Haiz, may quá, thuận lợi vượt qua kiểm tra! (Tôi thật sự có cảm giác mình đang chơi trò yêu đương vụng trộm, bao che gian phu)
“Thấm ca, anh tìm em có chuyện gì?” Rốt cục tôi cũng có thể an tâm ngồi xuống, chỉ là mồ hôi trên đầu nhiều quá, phải nhanh chóng lau đi mới được.
“Thật ra…”
Thấm ca còn chưa mở miệng, nhìn cửa phòng đối diện chỗ mình ngồi, tôi phát ra âm thanh kinh thiên động địa, tiếng kêu vô cùng thảm thiết! Mọi người tha thứ cho sự bất lịch sự này của tôi, bởi vì… tôi mới nhìn thấy Ngọc ca bị tôi đá ra khỏi cửa sổ bước qua phòng mình, đang đi lên lầu ba!
Thấm ca bị tiếng thét chói tai của tôi khiến cho giật mình, quay đầu lại lập tức thấy Ngọc ca đứng ở cửa ra vào, không khỏi nghi ngờ: “Hàng Ngọc, sao em không mặc quần áo?”
Ngọc ca dừng bước, tức tối quay đầu, cố nén lửa giận: “Tôi chửi con mẹ nó chứ! Bởi vì thời tiết quá nóng!”
“À.” Thấm ca nghiêng đầu, hiếu kỳ chỉ lên đầu Ngọc ca: “… Trên đầu em là cái gì đây?”
Ngọc ca hung hăng trừng tôi, nâng tay phủi một đám cỏ dại trên tóc, ngón tay run lên vì giận: “Đây là… vụn cỏ!”
“Ờ. Thì ra là vụn cỏ nhỉ!” Thấm ca vỗ tay cười: “… Thế tại sao trên mặt em lại có nhiều vết thương thế?”
Ma vương đại nhân điên tiết đánh mạnh lên tường, chỉ cảm thấy cả căn phòng chấn động một hồi lâu mới nghe tiếng anh ấy nghiến răng nghiến lợi quát: “Vì cứu con mèo hoang nên mới bị cào…”
“Bị cào?” Thấm ca xem xét kỹ lưỡng vết thương, may mắn là cuối cùng anh ấy cũng thỏa mãn để Ngọc ca lên lầu. Khi anh ấy quay đầu lại: “Lam? Em làm gì thế? Tại sao lại núp trong chăn run rẩy thế này?”
Tôi khóc! Tôi có thể không run hả? Mặc dù vừa rồi tình thế cấp bách nên mới đạp Ngọc ca ra khỏi cửa sổ, nhưng đấy là ma vương hắc ám đại nhân mà! Bị trừng mắt như vậy, tâm trí chỉ muốn chạy trốn thôi. Xem ra con đường trở thành tiểu công của tôi còn xa xăm và nhiều trông gai quá!
“Lam?”
“Dạ…” Tôi run rẩy ngóc đầu ra từ trong chăn, xác định Ngọc ca không có ở đó nữa mới khóc lóc chui ra: “Thấm ca, anh tìm em làm gì?”
Không ngờ Thấm ca lại mỉm cười với tôi, sau đó thỏa mãn nói: “Vốn có việc, nhưng thấy em thế này thì hết việc rồi.”
Như thế này? Có ý gì chứ? Thấm ca định nói gì với tôi? Mới năm phút đồng hồ mà lại nói hết việc?
Đúng là kỳ lạ.
Chẳng qua, nếu đã thế thì, “Em có việc muốn nói với Thấm ca.”
“Chuyện gì?” Thấm ca nghiêng đầu, tò mò nhìn tôi. Mái tóc dài xinh đẹp rũ trên vai, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Nhưng là, nghĩ tới lời anh ba nói cho tôi biết, tôi thật sự không chịu nổi nữa: “Thấm ca, em… nghe nói trước kia anh bị… bị bắt cóc…”
“Cái gì?” Sắc mặt Thấm ca thay đổi, thu hồi vẻ mặt tươi cười.
Thấm ca! Em xin lỗi!
Bị em biết được, chắc chắn anh cảm thấy khó chịu lắm! Nhưng mà, em thật sự không chịu được! Nhất định những người kia vẫn đang giày vò tâm trí Thấm ca, cho nên từ đó anh ấy mới không bước ra ngoài… cho nên…
Giọng Thấm ca run rẩy: “Là… Thiên hay Địa nói cho em biết?”
“Là ai nói cũng không quan trọng, quan trọng là anh đừng để trong lòng nữa! Những tên đó đều là biến thái hết, Thấm ca không nên bị ám ảnh thế nữa, anh cần ra ngoài vận động nhiều mới có thể…”
Lời nói cứng lại trong yết hầu, tôi không thốt lên được từ nào nữa.
Bởi vì… Thấm ca đang cười, hơn nữa còn cười vô cùng quyến rũ, vô cùng vui vẻ, chẳng có chút cảm giác nào gọi là đau khổ: “Lam, em nói gì vậy chứ, một tuần lễ đó là thời gian vui vẻ nhất mà anh đã từng trải qua! Suốt một tuần lẽ, mỗi ngày đều có người đưa món ngon lên tận miệng anh, thức ăn rất tuyệt vời! Mặc dù giáo sư hơi lớn tuổi nhưng trên người luôn có hương vị đậm chất nam tính, anh đã sớm thèm nhỏ dãi với ông ấy rồi! Không ngờ giáo sư còn tự đưa thân tới tận cửa, đã vậy còn đưa thêm một đám người đến cho anh ăn! Khoảng thời gian ấy cực kỳ vui vẻ nha!”
Cái gì?!
Tôi kinh ngạc, triệt để hóa đá, gian nan mở miệng: “Chẳng lẽ… Thấm ca không bị ngược đãi cả tuần hả? Lúc tìm được, trên người anh còn tím bầm…”
“Đúng vậy! Anh không ngờ sắm vai S rồi đồng thời chơi SM với sáu người lại mệt đến thế! Aiz, có lúc vô cùng cao hứng, khó tránh khỏi việc va chạm! Da của anh thuộc loại rất đặc biệt, không chịu nổi va chạm, chỉ cần đụng nhẹ sẽ nổi lên vết tím bầm, rất lâu mới biến mất! Thiên Địa không nói với em? Bị SM khiến vết thương nghiêm trọng là sáu người kia mới đúng. Một trong số bọn họ có người bị thương rất nặng, lúc bị bắt còn được đưa thẳng lên xe cứu thương mà! Aiz, người già chỉ có điểm này là không tốt, thể lực không đủ mà!”
“… Cái gọi là bị rape nguyên một tuần…”
“Đáng ghét! Lam, em quên Thấm ca là công sao? Tục ngữ nói rất hay, “thả con săn sắt, bắt con cá rô”! Không đem thân thể của mình ra dụ dỗ thì làm sao ăn sạch được đám người đấy chứ!”
Thấm ca cười hì hì rời đi, nhìn nét mặt của anh ấy… hình như vẫn đang chìm đắm trong đoạn hồi ức tươi đẹp kia thì phải!
Tôi cũng đang khóc lóc trong gió thu đây này!
Đã vậy còn có vài miếng lá rụng rơi xuống làm bối cảnh nữa chứ.
Làm em trai hẳn phải tin tưởng anh trai, nhưng làm em trai cho cái nhà này thì tin tưởng anh trai là hành động ngu xuẩn vô cùng! (Nếu như có thể, tôi rất muốn rời khỏi hành tinh này để trở về Trái Đất! Còn ở chung với người Sao Hỏa chắc tôi phát điên mất!)
Tôi rất sùng bái những lời này, phiên dịch ra có nghĩa là: Lúc tuổi còn trẻ mà không cố gắng làm công, kết quả bi thương là bị người ta đè đến già mới biết đau lòng.
Nhưng mà, ngày đầu tiên hẹn hò với Ngọc ca (= tôi là công), tôi tỉnh lại trong ánh mắt của Ngọc ca.
Ngọc ca là người từ trước tới giờ không ngủ tới xế chiều sẽ không tỉnh, vậy mà hôm nay lại dậy sớm như vậy, thật sự khiến người ta quá mức giật mình! Tôi vốn diễn tập trong lòng vô số lần rằng sáng nay mình sẽ: nhìn anh ấy tỉnh lại, sau đó mỉm cười nhéo lên chóp mũi anh ấy, nói “Anh đúng là đồ heo con ham ngủ.”, hành động này chính là lối mòn thối nát của các bạn tiểu công! Không chỉ vậy, tôi còn ngủ chảy cả nước miếng đầy miệng nữa chứ, Ngọc ca giúp tôi lau nè!
Còn tiếp diễn thế này, chẳng phải “Chiến lược tiểu công” của tôi sẽ đi ngược mất sao?
Liên quan đến vấn đề thể diện của con trai nhá, tôi tuyệt đối không được thua!
Tôi thở sâu, vội vàng lau sạch dấu vết nước miếng còn sót lại bên miệng, dùng biểu hiện mà tôi tự cho là cool, mỉm cười nói: “Anh là đồ tham ngủ… Au ui!” Tôi còn chưa nói xong đã bị Ngọc ca kéo tới trước ngực! (Thần linh ơi, tại sao sách lược tiểu công của con luôn thất bại vậy?)
Ngọc ca ôm rất chặt, một mực giữ tôi trước ngực, tôi không cách nào động đậy. Anh dụi đầu lên bả vai tôi, tôi cũng chẳng nhìn được nét mặt hắn, chỉ nghe thấy giọng hắn trầm thấp lẩm nhẩm: “Thực không thể tin được… em thật sự là của anh…”
Này này! Làm thế nào mà anh lại nói những lời của công thế! (Anh làm thế này rõ ràng là tạo phản mà, hẳn phải do em nói “rốt cuộc anh cũng là của em” mới đúng)
Có điều, Ngọc ca ôm tôi chặt như vậy, sâu như vậy, tôi thật sự không đành lòng ngăn cản anh ấy.
Mặc dù không thấy được nét mặt, thế nhưng tôi biết anh ấy dùng sắc mặt nào nói ra những lời này.
Tuy nhiên, khi nhìn đến đồng hồ bên cạnh bàn, tôi thật sự chẳng còn thời gian để mềm lòng nữa.
Mười một rưỡi rồi!
Má ơi, nếu không trả phòng thì sẽ phải trả phí siêu đắt đấy! Nhanh… nhanh nhanh lên! Tôi dùng tốc độ ánh sáng thu quần áo ở chỗ làm mát ra, ba chân bốn cẳng giúp Ngọc ca mặc lại, kéo anh ấy ra ngoài như bay! Nói đùa! Mọi người có biết 480 tệ một đêm có thể mua bao nhiêu món không?
“Lam!” Lúc trả phòng, rõ ràng Ngọc ca không để ý tới ánh mắt những người khác, cư nhiên vươn tay về phía tôi, lắc lư chiếc đuôi sói của mình. Khụ khụ! Dù sao đến lúc đó Ngọc ca cũng chỉ có thể khóc trong lòng tôi, hiện tại cứ chiều theo anh ấy cái đã! Tôi thỏa hiệp đưa tay sang, bị anh ấy nắm lấy. Bây giờ tôi mới phát hiện Thấm ca nói đúng, mặc dù Ngọc ca luôn đặc biệt tùy hứng, đặc biệt kiêu ngạo, nhưng có đôi khi anh ấy thật sự giống một đứa trẻ, vì vậy, chỉ một bàn tay cũng có thể khiến anh ấy nở nụ cười hiếm ai thấy. (Đánh chết tôi cũng không thừa nhận bản thân sợ đám tiểu quỷ hắc ám kéo đi, vậy nên mới không dám cãi lời đại nhân này)
Rời khỏi khách sạn, tâm trạng chúng tôi đều rất tốt. Ngọc ca đắc ý giở trò với tay phải tôi, còn trong đầu tôi lại suy nghĩ làm thế nào để đè anh ấy dưới thân rồi XXOO.
Nhưng, lúc đứng trước cửa nhà, suy nghĩ trái chiều đã xuất hiện.
Tôi kiên quyết phản đối, muốn buông tay mới vào nhà! Nói đùa! Nếu như để mọi người biết tôi chịu thỏa hiệp với Ngọc ca, nhất định bọn họ sẽ quấy rầy tôi điên cuồng hơn nữa! Nhất là đám của Thấm ca, chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng tôi đã bị Ngọc ca ăn, mà một tên đã bị một trong số đám anh em của họ ăn, hẳn là cũng có thể để bọn họ tùy tiện xơi tái mới đúng!
Tôi tuyệt đối không thể để chuyện đó phát sinh! (Ít nhất là không xảy ra trước khi tôi ăn được Ngọc ca!)
Ngọc ca đen mặt, còn cắn môi dưới, ngọn lửa đen tối sau lưng bốc lên hừng hực, có thể đem gà ra nướng được đây! Hình như còn có thể nghe thấy anh ấy lí nhí: “Thật ra… em sợ… cho anh cả biết…”
Cái gì? Anh nói cái gì đấy?
Tôi căn bản không nghe rõ, thế nhưng tôi vẫn bỏ tay Ngọc ca ra, xông vào cửa nhà: “Tóm lại là không được để người khác biết! Nếu như bọn họ biết thì… thì… thì chia tay! Cứ quyết định vậy đi!”
Cũng chẳng biết chiêu này hữu dụng với Ngọc ca hay không, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể dùng cái này để uy hiếp anh ấy! (Không ngoại trừ khả năng đại nhân ấy hoàn toàn không bị điều này uy hiếp, đã vậy còn ném tôi lên giường rape một trận)
Kỳ lạ là, gần đây không thấy anh cả ở nhà vào ban ngày, vậy mà hôm nay anh ấy lại ngồi trên ghế sa lon, hơn nữa, hình như sắc mặt không tốt lắm. Sau khi thấy tôi vào nhà, anh cả nhíu chặt mày, đi đến bên cạnh nhìn tôi một hồi lâu mới nói: “Lam, tại sao tối qua không về nhà, cũng không gọi điện thoại? Cả tối em không về khiến anh rất lo!”
Toi rồi! Tối hôm qua tôi quên không gọi điện về nhà rồi! Thật đáng chết! Còn hại anh cả lo lắng như vậy! Có lẽ… nhưng nguyên nhân vô cớ không về nhà khiến tôi xấu hổ không dám mở miệng, tôi cúi đầu không biết trả lời như thế nào.
“Lam…”
Dường như anh cả nhận ra sự khác thường nơi tôi, bàn tay nhẹ nhàng chạm đến tầng mồ hôi chảy dài trên trán. Một giây trước khi bàn tay anh cả chạm lên đầu tôi, đột nhiên, hai bàn tay to lớn ôm chặt tôi từ phía sau, thân thể rơi vào lồng ngực ấm áp.
Tôi ngẩng đầu, thấy Ngọc ca dùng sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn anh cả, cặp mắt tím quyến rũ tỏ ra chống đối.
“Lam chẳng có việc gì hết.” Đôi tay Ngọc ca ôm tôi càng thêm xiết chặt, giống như sợ bảo bối của mình sẽ bị người khác cướp mất: “Ông đây chăm sóc em ấy suốt.”
Bàn tay anh cả vươn ra cứ khựng lại trên không trung, trong mắt có chút kinh ngạc, sau đó, rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tắt lịm, anh cả lại khôi phục sắc mặt lạnh như băng: “Phải không… nếu như vậy thì em cố gắng chăm sóc nó cho tốt.” Nói xong bèn xoay người lên lầu.
Mà Ngọc ca vẫn ôm chặt như vậy, mãi đến khi anh cả đi xa tôi mới nghe thấy tiếng anh ấy thở phào.
Cái gì vậy? Sao bầu không khí lúc nãy lại kỳ quái thế?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết? (Hay là vì tôi quá chậm tiêu nên không phản ứng kịp diễn biến?)
Cơ mà, so với vấn đề này còn có việc khác quan trọng hơn, đó là… Ngọc ca cư nhiên ôm tôi trong phòng khách, trước mặt đám Thấm ca! Ánh mắt Thấm ca như đang suy nghĩ cái gì đó thì phải! Còn nữa, anh ba biết hôm qua tôi đi tìm Ngọc ca!…….. Má ơi!
Tôi kéo Ngọc ca xông lên tầng nhanh như chớp, kéo vào phòng tôi, quay người khóa cửa, lau mồ hôi trên trán.
Có chết tôi cũng không muốn để bọn họ phát hiện ra.
“Lam!”
Tôi đang chú ý lên cánh cửa, đột nhiên Ngọc ca lại ôm chặt lấy tôi, chẳng những ôm mà còn hôn rất nồng nhiệt. Làm gì vậy? Anh muốn gì? Anh ôm em làm cái gì? Anh áp em lên giường làm gì đây? Tư thế này… tư thế cơ thể này… cái này… Chờ đã! Đừng nói rằng anh cho là em kéo anh vào phòng, khóa cửa vì muốn H với anh đấy nhá! (Toát mồ hôi. Bất kể người bình thường nào cũng cho là như vậy)
Cơ mà, kỹ thuật hôn của Ngọc ca không có chỗ nào đáng phàn nàn cả! Anh ấy vừa hôn vừa đưa tay vuốt ve dưới lớp quần áo tôi, nhiệt độ nóng bỏng, hơi thở hổn hển, da thịt đụng chạm, tôi… tôi sắp không chịu được rồi… Thân thể xụi lơ, chẳng chút sức lực! Không được, chẳng lẽ “chiến lược tiểu công” của tôi lập tức tan tành?
“Lam!”
Ai… ai đang gọi tôi? Ngọc ca đã hôn tôi đễn choáng váng đầu óc, tôi vốn không thể tự trả lời bản thân, chỉ nghe được tiếng đập cửa cùng tiếng gọi: “Lam? Sao em không mở cửa? Em làm sao vậy?”
Không đúng! Giọng nói này không phải của Ngọc ca, là Thấm ca! (Đều tại chúng tôi là anh em ruột thịt, đến giọng nói cũng có phần tương tự)
Tôi vội vàng nhảy lên, trong phòng chỉ có một cánh cửa thôi, chẳng có cách nào giúp Ngọc ca đi ra! Tủ quần áo dù lớn nhưng vóc dáng của Đại ma vương rất khủng bố, nhét không vừa đâu! Xong rồi, xong rồi! Nhất định Thấm ca đã nghi ngờ, vạn nhất anh ấy thấy tôi cùng Ngọc ca một mình trong phòng, bộ não thông minh bất thường của anh ấy sẽ đoán lệch 180 độ mất! Làm sao đây?
“Lam…” Hình như Ngọc ca không hài lòng với hành động bỏ cuộc giữa chừng của tôi, nhưng tôi thật sự không có thời gian giúp anh ấy hài lòng. Tôi đẩy Ngọc ca đến bên cửa sổ, rốt cuộc ma vương đại nhân cũng tức giận: “Lam! Má nó! Đây là lầu hai đấy!”
Đương nhiên tôi biết đây là lầu hai, tôi cũng biết quăng từ lầu hai xuống sẽ không gây chết người, nhất là ma vương cấp cao đến từ ma giới, chắc chắn anh ấy chẳng để mắt tới độ cao này đâu!
Thấm ca càng lo lắng, đập cửa mạnh hơn. Tôi thấy nếu không chịu mở cửa, chắc chắn anh ấy sẽ lấy chìa khóa dự phòng mở ra. Tôi quyết tâm không để ý tới việc Ngọc ca đưa ý kiến phản đối, đạp anh ấy bay qua cửa sổ! (Ngọc ca, chúc anh may mắn! Mặc dù nhảy từ lầu hai sẽ không chết người, nhưng nếu anh ngã thành tàn phế, nhất định em sẽ chăm sóc anh tới già)
Người nhỏ gầy như tôi lại có thể đạp Ngọc ca cao lớn bay khỏi cửa sổ… thật sự khiến người ta khó tin (Ngay cả tôi cũng không tin nổi), từ đó chứng tỏ, một khi đã lo lắng quá, con người có thể phát huy sức mạnh không thể tưởng tượng nổi. Đừng có chọc tôi nóng lên đấy, tôi rất có khiếu học tập trở thành tiểu công nha! (Cũng như chó cùng rứt giậu vậy)
Tuy nhiên, bây giờ không phải thời điểm để tự sùng bái bản thân. Tôi vội vàng chỉn chu lại quần áo xộc xệch cùng mái tóc rồi bù, mở cửa. Thấm ca đứng ở cửa nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Lam, em làm gì thế? Anh gọi cả nửa ngày cũng không thấy trả lời là thế nào?”
“Em…” mắt đảo tứ phía: “Em đang nghe nhạc.”
“Rõ ràng không có tiếng nhạc.”
“Em… em dùng tai nghe mà.” Tôi chỉ chỉ về phía tai nghe, đột nhiên nhìn thấy chiếc áo khoác xanh đen cùng quần của Ngọc ca trên giường! Không xong! Làm thế nào mà Ngọc ca đã cởi cả quần áo? Vạn nhất bị Thấm ca nhìn thấy thì có nhảy xuống sông ngân hà cũng rửa không sạch!
“Em… em… cái kia… Thấm ca! Nhìn kìa! Có siêu nhân vũ trụ bay ngang qua cửa sổ kìa!”
Thừa dịp Thấm ca nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi phi tốc cầm quần áo trên giường ném vào thùng rác! Haiz, may quá, thuận lợi vượt qua kiểm tra! (Tôi thật sự có cảm giác mình đang chơi trò yêu đương vụng trộm, bao che gian phu)
“Thấm ca, anh tìm em có chuyện gì?” Rốt cục tôi cũng có thể an tâm ngồi xuống, chỉ là mồ hôi trên đầu nhiều quá, phải nhanh chóng lau đi mới được.
“Thật ra…”
Thấm ca còn chưa mở miệng, nhìn cửa phòng đối diện chỗ mình ngồi, tôi phát ra âm thanh kinh thiên động địa, tiếng kêu vô cùng thảm thiết! Mọi người tha thứ cho sự bất lịch sự này của tôi, bởi vì… tôi mới nhìn thấy Ngọc ca bị tôi đá ra khỏi cửa sổ bước qua phòng mình, đang đi lên lầu ba!
Thấm ca bị tiếng thét chói tai của tôi khiến cho giật mình, quay đầu lại lập tức thấy Ngọc ca đứng ở cửa ra vào, không khỏi nghi ngờ: “Hàng Ngọc, sao em không mặc quần áo?”
Ngọc ca dừng bước, tức tối quay đầu, cố nén lửa giận: “Tôi chửi con mẹ nó chứ! Bởi vì thời tiết quá nóng!”
“À.” Thấm ca nghiêng đầu, hiếu kỳ chỉ lên đầu Ngọc ca: “… Trên đầu em là cái gì đây?”
Ngọc ca hung hăng trừng tôi, nâng tay phủi một đám cỏ dại trên tóc, ngón tay run lên vì giận: “Đây là… vụn cỏ!”
“Ờ. Thì ra là vụn cỏ nhỉ!” Thấm ca vỗ tay cười: “… Thế tại sao trên mặt em lại có nhiều vết thương thế?”
Ma vương đại nhân điên tiết đánh mạnh lên tường, chỉ cảm thấy cả căn phòng chấn động một hồi lâu mới nghe tiếng anh ấy nghiến răng nghiến lợi quát: “Vì cứu con mèo hoang nên mới bị cào…”
“Bị cào?” Thấm ca xem xét kỹ lưỡng vết thương, may mắn là cuối cùng anh ấy cũng thỏa mãn để Ngọc ca lên lầu. Khi anh ấy quay đầu lại: “Lam? Em làm gì thế? Tại sao lại núp trong chăn run rẩy thế này?”
Tôi khóc! Tôi có thể không run hả? Mặc dù vừa rồi tình thế cấp bách nên mới đạp Ngọc ca ra khỏi cửa sổ, nhưng đấy là ma vương hắc ám đại nhân mà! Bị trừng mắt như vậy, tâm trí chỉ muốn chạy trốn thôi. Xem ra con đường trở thành tiểu công của tôi còn xa xăm và nhiều trông gai quá!
“Lam?”
“Dạ…” Tôi run rẩy ngóc đầu ra từ trong chăn, xác định Ngọc ca không có ở đó nữa mới khóc lóc chui ra: “Thấm ca, anh tìm em làm gì?”
Không ngờ Thấm ca lại mỉm cười với tôi, sau đó thỏa mãn nói: “Vốn có việc, nhưng thấy em thế này thì hết việc rồi.”
Như thế này? Có ý gì chứ? Thấm ca định nói gì với tôi? Mới năm phút đồng hồ mà lại nói hết việc?
Đúng là kỳ lạ.
Chẳng qua, nếu đã thế thì, “Em có việc muốn nói với Thấm ca.”
“Chuyện gì?” Thấm ca nghiêng đầu, tò mò nhìn tôi. Mái tóc dài xinh đẹp rũ trên vai, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Nhưng là, nghĩ tới lời anh ba nói cho tôi biết, tôi thật sự không chịu nổi nữa: “Thấm ca, em… nghe nói trước kia anh bị… bị bắt cóc…”
“Cái gì?” Sắc mặt Thấm ca thay đổi, thu hồi vẻ mặt tươi cười.
Thấm ca! Em xin lỗi!
Bị em biết được, chắc chắn anh cảm thấy khó chịu lắm! Nhưng mà, em thật sự không chịu được! Nhất định những người kia vẫn đang giày vò tâm trí Thấm ca, cho nên từ đó anh ấy mới không bước ra ngoài… cho nên…
Giọng Thấm ca run rẩy: “Là… Thiên hay Địa nói cho em biết?”
“Là ai nói cũng không quan trọng, quan trọng là anh đừng để trong lòng nữa! Những tên đó đều là biến thái hết, Thấm ca không nên bị ám ảnh thế nữa, anh cần ra ngoài vận động nhiều mới có thể…”
Lời nói cứng lại trong yết hầu, tôi không thốt lên được từ nào nữa.
Bởi vì… Thấm ca đang cười, hơn nữa còn cười vô cùng quyến rũ, vô cùng vui vẻ, chẳng có chút cảm giác nào gọi là đau khổ: “Lam, em nói gì vậy chứ, một tuần lễ đó là thời gian vui vẻ nhất mà anh đã từng trải qua! Suốt một tuần lẽ, mỗi ngày đều có người đưa món ngon lên tận miệng anh, thức ăn rất tuyệt vời! Mặc dù giáo sư hơi lớn tuổi nhưng trên người luôn có hương vị đậm chất nam tính, anh đã sớm thèm nhỏ dãi với ông ấy rồi! Không ngờ giáo sư còn tự đưa thân tới tận cửa, đã vậy còn đưa thêm một đám người đến cho anh ăn! Khoảng thời gian ấy cực kỳ vui vẻ nha!”
Cái gì?!
Tôi kinh ngạc, triệt để hóa đá, gian nan mở miệng: “Chẳng lẽ… Thấm ca không bị ngược đãi cả tuần hả? Lúc tìm được, trên người anh còn tím bầm…”
“Đúng vậy! Anh không ngờ sắm vai S rồi đồng thời chơi SM với sáu người lại mệt đến thế! Aiz, có lúc vô cùng cao hứng, khó tránh khỏi việc va chạm! Da của anh thuộc loại rất đặc biệt, không chịu nổi va chạm, chỉ cần đụng nhẹ sẽ nổi lên vết tím bầm, rất lâu mới biến mất! Thiên Địa không nói với em? Bị SM khiến vết thương nghiêm trọng là sáu người kia mới đúng. Một trong số bọn họ có người bị thương rất nặng, lúc bị bắt còn được đưa thẳng lên xe cứu thương mà! Aiz, người già chỉ có điểm này là không tốt, thể lực không đủ mà!”
“… Cái gọi là bị rape nguyên một tuần…”
“Đáng ghét! Lam, em quên Thấm ca là công sao? Tục ngữ nói rất hay, “thả con săn sắt, bắt con cá rô”! Không đem thân thể của mình ra dụ dỗ thì làm sao ăn sạch được đám người đấy chứ!”
Thấm ca cười hì hì rời đi, nhìn nét mặt của anh ấy… hình như vẫn đang chìm đắm trong đoạn hồi ức tươi đẹp kia thì phải!
Tôi cũng đang khóc lóc trong gió thu đây này!
Đã vậy còn có vài miếng lá rụng rơi xuống làm bối cảnh nữa chứ.
Làm em trai hẳn phải tin tưởng anh trai, nhưng làm em trai cho cái nhà này thì tin tưởng anh trai là hành động ngu xuẩn vô cùng! (Nếu như có thể, tôi rất muốn rời khỏi hành tinh này để trở về Trái Đất! Còn ở chung với người Sao Hỏa chắc tôi phát điên mất!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất