Chương 57: Lên núi
Ngày thứ hai sau trung thu, Lê Vân Thanh gọi Ngải Thanh vào trong phòng.
"A cha, người có việc tìm con?" Nhìn a cha nhà mình vừa vào phòng liền đến gian trong, Ngải Thanh bế bảo bảo ngồi trước bàn nghi hoặc hỏi.
"Ừm, con chờ lát."
"A cha, đây là?" Nhìn vật phẩm bị bọc tầng tầng vải dày a cha đưa tới, Ngải Thanh theo bản năng cầm lấy.
"Đưa Kỳ nhi cho ta đi," Lê Vân Thanh nói rồi đón lấy bảo bảo từ trong tay Ngải Thanh, lại dặn dò, "Mau mở ra xem."
Tuy không biết vật gì, nhưng trực giác nói với Ngải Thanh vật phẩm này chắc là vật a cha cực kỳ quý, để bọc đồ trên bàn, cẩn thận mở ra, bên trong là một cái hộp gỗ trầm hương, một cái khóa sắt tinh xảo treo bên trên, Ngải Thanh khó hiểu, ngẩng đầu nhìn a cha.
"Vòng bạc con đeo trên tay đâu?" Lê Vân Thanh lên tiếng nhắc nhở.
Vừa nghe lời này, Ngải Thanh lập tức sờ cái vòng bạc đeo trên cổ tay trái của mình, cái vòng này Ngải Thanh từ nhỏ đã đeo trên người, y cũng đã từng hỏi vú nương, nhưng đối phương chỉ nói là cha mẹ y cho, bảo y đeo kỹ nhất thiết đừng tháo ra. Ngải Thanh lúc đó cũng chỉ tưởng đó là quà đầy tháng của cha mẹ cho hài tử, liền cũng không truy vấn nữa. Nhưng hiện giờ a cha lại hỏi đến cái vòng không bắt mắt này, thật sự khiến Ngải Thanh ngạc nhiên, không nén được lại tháo vòng ra nhìn kỹ một phen, vẫn cảm thấy không khác trong chợ bán, rất là bình thường, nếu nhất định phải nói chỗ đặc biệt, cũng chính là một sợi dây bạc dài mảnh nối ở đuôi vòng, đầu dây có chút giống___chìa khóa.
"Ừm," Lê Vân Thanh cười với y, "Chính là như con nghĩ, cắm đầu tròn đó vào ổ khóa này thử xem."
Ngải Thanh có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn theo cách a cha nói, tra đầu dây vào ổ khóa, "Cạch ~", khóa sắt theo tiếng bật ra, Ngải Thanh lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt đầy không tin được.
"Mở hộp ra đi."
"Dạ." Ngải Thanh gật đầu, không do dự nữa, mở hộp gỗ ra, nhìn thấy là một cái vòng ngọc bích, Ngải Thanh cẩn thận cầm ra, đặt vào trong tay.
Hiểu biết của Ngải Thanh với ngọc bích thật sự không nhiều, nhưng dù là như vậy, y cũng nhìn ra được vòng này không giống bình thường, quanh ngọc bích tản ra vầng sáng như pha lê, thuần tịnh không chút tì vết, màu sắc là màu lục sáng trong, thuần túy và đồng đều, ở dưới chiếu xạ của ánh nắng lại hiện ra trạng thái bán trong suốt, hơn nữa sờ kỹ, Ngải Thanh phát hiện chất vòng lại trơn láng mịn như vậy. Cái vòng như vậy sợ là giá trị không ít ngân lượng đi, a cha sao sẽ có?
"Sao nhìn a cha như vậy," Đôi mắt kia của Ngải Thanh thật sự quá mức rõ ràng, người dù đần độn nữa cũng đọc ra được ý tiềm ẩn, huống chi là Lê Vân Thanh thông minh, buồn cười nhìn đối phương, đành chịu trả lời, "Đây là bảo vật gia truyền của Tô gia!"
"A cha và cha là muốn cho con?" Nếu nói Ngải Thanh mới đầu là hoàn toàn không hiểu, như thế bây giờ y đã có chút manh mối trong lòng.
"Ừm, hôm qua là sinh thần của con." Lê Vân Thanh chỉ nói một câu, cũng không nói nhiều nữa.
Ngải Thanh biết, hai cha vốn căn bản chưa từng quên sinh nhật của mình, đêm qua chỉ là không muốn quấy rầy y và Trần Lương, mới muốn hôm nay tặng, xem như là kinh hỉ cho mình. Có điều, quà này cũng quá nặng!
"Này vốn là vật gia truyền, cha con sớm muộn đều sẽ để lại cho con, con cất kỹ, tương lai là sẽ truyền cho bảo bảo." Lê Vân Thanh sao không nhìn ra ý nghĩ trong lòng y, chỉ có thể dùng lời cường ngạnh chặn lại y.
Nói hết mức, Ngải Thanh cũng chỉ có thể thu giữ, dùng tơ lụa lại lần nữa tỉ mỉ bọc kỹ, đặt lại hộp gỗ đóng khóa sắt.
Tháng tám là mùa mưa.
Mấy ngày nay, thời tiết hay thay đổi, mưa như trút nước tùy thời đổ xuống. Vì nguyên do này, kế hoạch vốn định vào núi hái quả hạnh của Trần Lương liền cũng chỉ có thể trì hoãn.
Ngày này, hiếm khí ánh nắng tươi đẹp, bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây, Trần Lương từ trong phòng lấy ra gùi và giỏ tre, sau khi chào bọn Ngải Thanh một tiếng, liền muốn đi.
"Ngươi muốn vào núi?" Ngải Thanh nghe xong lời của Trần Lương, lật đật đưa bảo bảo trong lòng cho a cha, chạy theo ra ngoài.
"Ừ, quả hạnh và quả hồng trong núi hẳn chín rồi, ta đi hái một ít về." Trần Lương dừng lại xoay người đáp.
"Ta cũng muốn đi!" Không phải khẩu khí thương lượng, mà là kiên định.
Trần Lương nhíu mày, tiềm thức muốn cự tuyệt, hôm qua mới mưa xong, trong núi hẳn là lầy lội không chịu nổi, đường trơn thật sự không dễ đi.
Như là biết đối phương đang nghĩ gì, Ngải Thanh vội vàng bổ sung, "Ta sẽ cẩn thận chiếu cố chính mình," Sợ đối phương vẫn không đáp ứng, lại sử dụng chiến lược nhu tình, mở đôi mắt to, chu miệng, đầy đáng thương, "Lương, ngươi cho ta đi đi, ta chưa bao giờ lên núi, hơn nữa leo núi nhiều có lợi cho sức khỏe."
Trong lòng Trần Lương giãy dụa.
"Lương nhi, con để nó theo đi, phải biết khách phòng không dễ ngủ." Tô Dịch Dương đứng ở nhà chính yếu ớt nói.
Vừa nghe cái này, Trần Lương không do dự nữa, trực tiếp gật đầu, chỉ là lo lắng nhắc nhở, "Nhất định phải theo sát ta, đến lúc đó không thể đi tách ra."
"Ừm!" Có thể đạt được mục đích là được, có bao nhiêu điều kiện Ngải Thanh cũng không sợ.
Sau khi Ngải Thanh về phòng thay đồ và giày, nhìn gùi tre trên lưng Trần Lương, liền muốn lấy qua, Trần Lương đành chịu chỉ có thể lại lấy cái khác đeo lên cho y, trong lòng nghĩ dù sao hồng và hạnh cũng không cần hái quá nhiều, đến lúc đó đựng trong cái của mình trước là được.
Sau khi hai người chuẩn bị một phen, nắm tay đi đến sau núi.
Mưa lớn gột rửa, cây cối trong núi càng thêm xanh tươi; không khí là trong lành mát mẻ dị thường, kèm theo từng đợt mùi bùn đất, Ngải Thanh cảm thán, này mới là tự nhiên nguyên thủy chân chính a!
Có điều, đường núi bị nước mưa xối qua, bùn đất lầy lội, xác thật không dễ đi, may mắn Trần Lương nhắc nhở bảo Ngải Thanh thay đôi giày chắc bền mặt đáy thô ráp, chịu được dơ; có điều, hai bên đường núi mọc đầy thực vật, nước mưa vẫn còn bên trên, Ngải Thanh đi ngang qua, góc áo khó tránh quẹt qua dính không ít nước, dưới ống quần đã ẩn ẩn có chút ẩm ướt.
"Thanh nhi, đường núi không dễ đi, ngươi phải nắm chặt ta, biết không?" Trần Lương nắm chặt tay Ngải Thanh, quay đầu dặn dò kỹ.
Ngải Thanh cũng không muốn làm người lo lắng, gật đầu, tay phải nắm Trần Lương, tay trái chống gậy gỗ, gian nan leo lên trên.
"Ơ?" Mắt Ngải Thanh đột nhiên bị loại quả nào đó quấn trên nhánh cây thu hút.
Trần Lương cảm giác được người phía sau dừng bước chân, xoay người hỏi, "Sao vậy?"
Tay Ngải Thanh chỉ gốc cây kia, kêu, "Trần Lương, ngươi mau nhìn."
Nhìn theo hướng Ngải Thanh chỉ, Trần Lương liền thấy từng trái "quả lông" bám cành cây, "Đây là quả lông, sao vậy?"
"Quả lông? Các ngươi gọi là quả lông?" Ngải Thanh kinh ngạc, này không phải kiwi sao, có điều nhìn lớp lông kia của vỏ quả, cũng đích xác là dễ bị gọi là "quả lông".
"Ừ, đó không thể ăn." Nói rồi, Trần Lương muốn tiếp tục đi tới trước.
Ngải Thanh vội vàng kéo người lại, cấp thiết hỏi, "Ngươi nói quả đó không thể ăn?" Nói giỡn sao, đó là kiwi được xưng là "vua của vitamin C" a.
"Nói chính xác, là không ai dám ăn." Trần Lương mở miệng giải thích.
"Các ngươi đều chưa từng hái ăn?" Mở to mắt, vẻ mặt không dám tin.
"Ừ." Trần Lương gật đầu, trong mắt toát ra chút nghi hoặc, "Lẽ nào Thanh nhi từng ăn thứ này?"
"Từng ăn, mùi vị rất ngon, giá trị dinh dưỡng cao."
"Giá trị dinh dưỡng?"
"Ách, chính là nói có lợi cho sức khóe." Ngải Thanh sờ đầu, cười ha hả đáp, "Trần Lương, chúng ta hái một ít về đi."
"Ngươi xác định quả lông này có thể ăn?" Trần Lương vẫn có chút chần chừ, dẫu sao trước giờ đều chưa ai nếm qua.
"Xác định, ngươi tin ta đi, ta thật sự ăn qua," Ngải Thanh khẩn cầu nói, xong rồi còn thêm một câu, "Quả lông đó cũng chỉ là dáng vẻ xấu chút, lẽ nào này cũng là sai?"
"Phốc ~" Trần Lương thật sự cạn lời, không ngờ bảo bối lại còn có thể nói ra lời thú vị như vậy.
Ngải Thanh biết rất nhiều, Trần Lương luôn biết, đối phương hiện giờ đã nhiều lần bảo đảm chắc chắn, hắn liền tin, cầm gậy gỗ quấn ít dây leo kéo xuống, tiện cho Ngải Thanh hái.
Ngải Thanh hái phần lớn đều là kiwi cứng, về để dành chờ chín, quả mềm chỉ hái một ít.
"Được rồi, ngươi buông ra đi." Ngải Thanh hái xong, nói với Trần Lương.
"Sao chỉ bấy nhiêu?" Trần Lương vốn tưởng Ngải Thanh sẽ hái đầy sọt.
Ngải Thanh không nói, chỉ lột vỏ kiwi mềm, nhét cho đối phương, "Ăn thử xem."
Kỳ thật, Ngải Thanh cũng muốn hái nhiều chút, nhưng hôm nay gùi đeo lưng và giỏ tre mang theo không nhiều, hơn nữa y cũng không muốn để Trần Lương mang nhiều đồ xuống núi, dẫu sao đường núi trơn trượt, nhất là trên người còn vác đồ nặng, bất cẩn rất dễ té ngã.
Trần Lương nhìn Ngải Thanh, thử cắn một miếng, mắt liền sáng lên, thịt quả lông này nhiều nước, chua ngọt vừa phải, lại mỹ vị ngon miệng như vậy.
Nhìn mắt đối phương, Ngải Thanh cũng đoán ra ý nghĩ của hắn, lộ ra nụ cười đắc ý với hắn, cũng nhét một trái vào trong miệng mình, đã bao lâu chưa ăn qua kiwi rồi a!
Hai người lên núi cũng tốn không ít thể lực, cả đường có kiwi nhiều nước này, trái lại cũng giải khát.
Cuối cùng đến nơi Trần Lương nói, Ngải Thanh chỉ cảm thấy toàn thân không còn sức lực, dựa trên người Trần Lương thở dốc một hồi, xem ra cơ thể này vẫn thiếu rèn luyện a.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, phu phu hai người bắt đầu công việc hái quả.
Sau một canh giờ, hai người cuối cùng bỏ đầy bảy tám phần giỏ tre và gùi đeo trên người, nhìn những quả hạnh và quả hồng này, Ngải Thanh dự tính nên làm sao, dẫu sao nhiều như vậy, ăn không hết a.
Trên đường trở về, Ngải Thanh lại nhìn thấy sơn tra dại, kêu Trần Lương lại hái một ít, Trần Lương tuy không biết quả đỏ này có chỗ dùng gì, nhưng có kinh nghiệm của kiwi, hắn cũng không hỏi kỹ nữa.
Ngải Thanh không ngờ, trên núi này lại có trái cây phong phú như vậy, nhìn từng gốc cây hạt dẻ kia, y là hai mắt phát sáng, hạt dẻ này là đồ ngon a, có thể hấp ăn, làm món ăn còn có thể làm bánh hạt dẻ.
Đáng tiếc hôm nay điều kiện không cho phép, Ngải Thanh liền nghĩ lần sau lại đến, chuyển hạt dẻ về nhà.
Trần Lương nghe được lời của y, cũng không nói nhiều gì, chỉ gật đầu.
Quả thật là một ngày bội thu a!
"A cha, người có việc tìm con?" Nhìn a cha nhà mình vừa vào phòng liền đến gian trong, Ngải Thanh bế bảo bảo ngồi trước bàn nghi hoặc hỏi.
"Ừm, con chờ lát."
"A cha, đây là?" Nhìn vật phẩm bị bọc tầng tầng vải dày a cha đưa tới, Ngải Thanh theo bản năng cầm lấy.
"Đưa Kỳ nhi cho ta đi," Lê Vân Thanh nói rồi đón lấy bảo bảo từ trong tay Ngải Thanh, lại dặn dò, "Mau mở ra xem."
Tuy không biết vật gì, nhưng trực giác nói với Ngải Thanh vật phẩm này chắc là vật a cha cực kỳ quý, để bọc đồ trên bàn, cẩn thận mở ra, bên trong là một cái hộp gỗ trầm hương, một cái khóa sắt tinh xảo treo bên trên, Ngải Thanh khó hiểu, ngẩng đầu nhìn a cha.
"Vòng bạc con đeo trên tay đâu?" Lê Vân Thanh lên tiếng nhắc nhở.
Vừa nghe lời này, Ngải Thanh lập tức sờ cái vòng bạc đeo trên cổ tay trái của mình, cái vòng này Ngải Thanh từ nhỏ đã đeo trên người, y cũng đã từng hỏi vú nương, nhưng đối phương chỉ nói là cha mẹ y cho, bảo y đeo kỹ nhất thiết đừng tháo ra. Ngải Thanh lúc đó cũng chỉ tưởng đó là quà đầy tháng của cha mẹ cho hài tử, liền cũng không truy vấn nữa. Nhưng hiện giờ a cha lại hỏi đến cái vòng không bắt mắt này, thật sự khiến Ngải Thanh ngạc nhiên, không nén được lại tháo vòng ra nhìn kỹ một phen, vẫn cảm thấy không khác trong chợ bán, rất là bình thường, nếu nhất định phải nói chỗ đặc biệt, cũng chính là một sợi dây bạc dài mảnh nối ở đuôi vòng, đầu dây có chút giống___chìa khóa.
"Ừm," Lê Vân Thanh cười với y, "Chính là như con nghĩ, cắm đầu tròn đó vào ổ khóa này thử xem."
Ngải Thanh có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn theo cách a cha nói, tra đầu dây vào ổ khóa, "Cạch ~", khóa sắt theo tiếng bật ra, Ngải Thanh lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt đầy không tin được.
"Mở hộp ra đi."
"Dạ." Ngải Thanh gật đầu, không do dự nữa, mở hộp gỗ ra, nhìn thấy là một cái vòng ngọc bích, Ngải Thanh cẩn thận cầm ra, đặt vào trong tay.
Hiểu biết của Ngải Thanh với ngọc bích thật sự không nhiều, nhưng dù là như vậy, y cũng nhìn ra được vòng này không giống bình thường, quanh ngọc bích tản ra vầng sáng như pha lê, thuần tịnh không chút tì vết, màu sắc là màu lục sáng trong, thuần túy và đồng đều, ở dưới chiếu xạ của ánh nắng lại hiện ra trạng thái bán trong suốt, hơn nữa sờ kỹ, Ngải Thanh phát hiện chất vòng lại trơn láng mịn như vậy. Cái vòng như vậy sợ là giá trị không ít ngân lượng đi, a cha sao sẽ có?
"Sao nhìn a cha như vậy," Đôi mắt kia của Ngải Thanh thật sự quá mức rõ ràng, người dù đần độn nữa cũng đọc ra được ý tiềm ẩn, huống chi là Lê Vân Thanh thông minh, buồn cười nhìn đối phương, đành chịu trả lời, "Đây là bảo vật gia truyền của Tô gia!"
"A cha và cha là muốn cho con?" Nếu nói Ngải Thanh mới đầu là hoàn toàn không hiểu, như thế bây giờ y đã có chút manh mối trong lòng.
"Ừm, hôm qua là sinh thần của con." Lê Vân Thanh chỉ nói một câu, cũng không nói nhiều nữa.
Ngải Thanh biết, hai cha vốn căn bản chưa từng quên sinh nhật của mình, đêm qua chỉ là không muốn quấy rầy y và Trần Lương, mới muốn hôm nay tặng, xem như là kinh hỉ cho mình. Có điều, quà này cũng quá nặng!
"Này vốn là vật gia truyền, cha con sớm muộn đều sẽ để lại cho con, con cất kỹ, tương lai là sẽ truyền cho bảo bảo." Lê Vân Thanh sao không nhìn ra ý nghĩ trong lòng y, chỉ có thể dùng lời cường ngạnh chặn lại y.
Nói hết mức, Ngải Thanh cũng chỉ có thể thu giữ, dùng tơ lụa lại lần nữa tỉ mỉ bọc kỹ, đặt lại hộp gỗ đóng khóa sắt.
Tháng tám là mùa mưa.
Mấy ngày nay, thời tiết hay thay đổi, mưa như trút nước tùy thời đổ xuống. Vì nguyên do này, kế hoạch vốn định vào núi hái quả hạnh của Trần Lương liền cũng chỉ có thể trì hoãn.
Ngày này, hiếm khí ánh nắng tươi đẹp, bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây, Trần Lương từ trong phòng lấy ra gùi và giỏ tre, sau khi chào bọn Ngải Thanh một tiếng, liền muốn đi.
"Ngươi muốn vào núi?" Ngải Thanh nghe xong lời của Trần Lương, lật đật đưa bảo bảo trong lòng cho a cha, chạy theo ra ngoài.
"Ừ, quả hạnh và quả hồng trong núi hẳn chín rồi, ta đi hái một ít về." Trần Lương dừng lại xoay người đáp.
"Ta cũng muốn đi!" Không phải khẩu khí thương lượng, mà là kiên định.
Trần Lương nhíu mày, tiềm thức muốn cự tuyệt, hôm qua mới mưa xong, trong núi hẳn là lầy lội không chịu nổi, đường trơn thật sự không dễ đi.
Như là biết đối phương đang nghĩ gì, Ngải Thanh vội vàng bổ sung, "Ta sẽ cẩn thận chiếu cố chính mình," Sợ đối phương vẫn không đáp ứng, lại sử dụng chiến lược nhu tình, mở đôi mắt to, chu miệng, đầy đáng thương, "Lương, ngươi cho ta đi đi, ta chưa bao giờ lên núi, hơn nữa leo núi nhiều có lợi cho sức khỏe."
Trong lòng Trần Lương giãy dụa.
"Lương nhi, con để nó theo đi, phải biết khách phòng không dễ ngủ." Tô Dịch Dương đứng ở nhà chính yếu ớt nói.
Vừa nghe cái này, Trần Lương không do dự nữa, trực tiếp gật đầu, chỉ là lo lắng nhắc nhở, "Nhất định phải theo sát ta, đến lúc đó không thể đi tách ra."
"Ừm!" Có thể đạt được mục đích là được, có bao nhiêu điều kiện Ngải Thanh cũng không sợ.
Sau khi Ngải Thanh về phòng thay đồ và giày, nhìn gùi tre trên lưng Trần Lương, liền muốn lấy qua, Trần Lương đành chịu chỉ có thể lại lấy cái khác đeo lên cho y, trong lòng nghĩ dù sao hồng và hạnh cũng không cần hái quá nhiều, đến lúc đó đựng trong cái của mình trước là được.
Sau khi hai người chuẩn bị một phen, nắm tay đi đến sau núi.
Mưa lớn gột rửa, cây cối trong núi càng thêm xanh tươi; không khí là trong lành mát mẻ dị thường, kèm theo từng đợt mùi bùn đất, Ngải Thanh cảm thán, này mới là tự nhiên nguyên thủy chân chính a!
Có điều, đường núi bị nước mưa xối qua, bùn đất lầy lội, xác thật không dễ đi, may mắn Trần Lương nhắc nhở bảo Ngải Thanh thay đôi giày chắc bền mặt đáy thô ráp, chịu được dơ; có điều, hai bên đường núi mọc đầy thực vật, nước mưa vẫn còn bên trên, Ngải Thanh đi ngang qua, góc áo khó tránh quẹt qua dính không ít nước, dưới ống quần đã ẩn ẩn có chút ẩm ướt.
"Thanh nhi, đường núi không dễ đi, ngươi phải nắm chặt ta, biết không?" Trần Lương nắm chặt tay Ngải Thanh, quay đầu dặn dò kỹ.
Ngải Thanh cũng không muốn làm người lo lắng, gật đầu, tay phải nắm Trần Lương, tay trái chống gậy gỗ, gian nan leo lên trên.
"Ơ?" Mắt Ngải Thanh đột nhiên bị loại quả nào đó quấn trên nhánh cây thu hút.
Trần Lương cảm giác được người phía sau dừng bước chân, xoay người hỏi, "Sao vậy?"
Tay Ngải Thanh chỉ gốc cây kia, kêu, "Trần Lương, ngươi mau nhìn."
Nhìn theo hướng Ngải Thanh chỉ, Trần Lương liền thấy từng trái "quả lông" bám cành cây, "Đây là quả lông, sao vậy?"
"Quả lông? Các ngươi gọi là quả lông?" Ngải Thanh kinh ngạc, này không phải kiwi sao, có điều nhìn lớp lông kia của vỏ quả, cũng đích xác là dễ bị gọi là "quả lông".
"Ừ, đó không thể ăn." Nói rồi, Trần Lương muốn tiếp tục đi tới trước.
Ngải Thanh vội vàng kéo người lại, cấp thiết hỏi, "Ngươi nói quả đó không thể ăn?" Nói giỡn sao, đó là kiwi được xưng là "vua của vitamin C" a.
"Nói chính xác, là không ai dám ăn." Trần Lương mở miệng giải thích.
"Các ngươi đều chưa từng hái ăn?" Mở to mắt, vẻ mặt không dám tin.
"Ừ." Trần Lương gật đầu, trong mắt toát ra chút nghi hoặc, "Lẽ nào Thanh nhi từng ăn thứ này?"
"Từng ăn, mùi vị rất ngon, giá trị dinh dưỡng cao."
"Giá trị dinh dưỡng?"
"Ách, chính là nói có lợi cho sức khóe." Ngải Thanh sờ đầu, cười ha hả đáp, "Trần Lương, chúng ta hái một ít về đi."
"Ngươi xác định quả lông này có thể ăn?" Trần Lương vẫn có chút chần chừ, dẫu sao trước giờ đều chưa ai nếm qua.
"Xác định, ngươi tin ta đi, ta thật sự ăn qua," Ngải Thanh khẩn cầu nói, xong rồi còn thêm một câu, "Quả lông đó cũng chỉ là dáng vẻ xấu chút, lẽ nào này cũng là sai?"
"Phốc ~" Trần Lương thật sự cạn lời, không ngờ bảo bối lại còn có thể nói ra lời thú vị như vậy.
Ngải Thanh biết rất nhiều, Trần Lương luôn biết, đối phương hiện giờ đã nhiều lần bảo đảm chắc chắn, hắn liền tin, cầm gậy gỗ quấn ít dây leo kéo xuống, tiện cho Ngải Thanh hái.
Ngải Thanh hái phần lớn đều là kiwi cứng, về để dành chờ chín, quả mềm chỉ hái một ít.
"Được rồi, ngươi buông ra đi." Ngải Thanh hái xong, nói với Trần Lương.
"Sao chỉ bấy nhiêu?" Trần Lương vốn tưởng Ngải Thanh sẽ hái đầy sọt.
Ngải Thanh không nói, chỉ lột vỏ kiwi mềm, nhét cho đối phương, "Ăn thử xem."
Kỳ thật, Ngải Thanh cũng muốn hái nhiều chút, nhưng hôm nay gùi đeo lưng và giỏ tre mang theo không nhiều, hơn nữa y cũng không muốn để Trần Lương mang nhiều đồ xuống núi, dẫu sao đường núi trơn trượt, nhất là trên người còn vác đồ nặng, bất cẩn rất dễ té ngã.
Trần Lương nhìn Ngải Thanh, thử cắn một miếng, mắt liền sáng lên, thịt quả lông này nhiều nước, chua ngọt vừa phải, lại mỹ vị ngon miệng như vậy.
Nhìn mắt đối phương, Ngải Thanh cũng đoán ra ý nghĩ của hắn, lộ ra nụ cười đắc ý với hắn, cũng nhét một trái vào trong miệng mình, đã bao lâu chưa ăn qua kiwi rồi a!
Hai người lên núi cũng tốn không ít thể lực, cả đường có kiwi nhiều nước này, trái lại cũng giải khát.
Cuối cùng đến nơi Trần Lương nói, Ngải Thanh chỉ cảm thấy toàn thân không còn sức lực, dựa trên người Trần Lương thở dốc một hồi, xem ra cơ thể này vẫn thiếu rèn luyện a.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, phu phu hai người bắt đầu công việc hái quả.
Sau một canh giờ, hai người cuối cùng bỏ đầy bảy tám phần giỏ tre và gùi đeo trên người, nhìn những quả hạnh và quả hồng này, Ngải Thanh dự tính nên làm sao, dẫu sao nhiều như vậy, ăn không hết a.
Trên đường trở về, Ngải Thanh lại nhìn thấy sơn tra dại, kêu Trần Lương lại hái một ít, Trần Lương tuy không biết quả đỏ này có chỗ dùng gì, nhưng có kinh nghiệm của kiwi, hắn cũng không hỏi kỹ nữa.
Ngải Thanh không ngờ, trên núi này lại có trái cây phong phú như vậy, nhìn từng gốc cây hạt dẻ kia, y là hai mắt phát sáng, hạt dẻ này là đồ ngon a, có thể hấp ăn, làm món ăn còn có thể làm bánh hạt dẻ.
Đáng tiếc hôm nay điều kiện không cho phép, Ngải Thanh liền nghĩ lần sau lại đến, chuyển hạt dẻ về nhà.
Trần Lương nghe được lời của y, cũng không nói nhiều gì, chỉ gật đầu.
Quả thật là một ngày bội thu a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất