Chương 26
Nụ hôn của Ngụy Cốc làm đầu óc Tiêu Manh Á trống rỗng, không dám động đậy gì. Cậu vắt óc suy nghĩ nếu Ngụy Cốc hôn cậu như vậy có phải anh thích cậu rồi không? Có phải anh đang ghen không?
Ý nghĩ này làm Tiêu Manh Á run rẩy, cậu mang theo ánh mắt chờ mong ngước nhìn Ngụy Cốc, hy vọng anh sẽ nói ra những suy nghĩ trong lòng. Ngụy Cốc cố ý né tránh ánh mắt tha thiết của vịt nhỏ, anh liếc nhìn sang hướng khác, ánh sáng từ đèn bàn làm anh chói mắt.
"Đừng nghĩ nhiều, em nghỉ ngơi trước đi, tiệc nướng tối nay không muốn đi thì thôi, không ai ép em đâu."
Trong lòng Tiêu Manh Á tràn ngập thất vọng, cậu cố giấu đi sự ấm ức, cuộn người lại trong chăn.
"Anh cứ ra ngoài chơi đi, đêm qua em không ngủ đủ giấc, giờ muốn nghỉ ngơi một chút."
Vịt nhỏ cố nén tiếng khóc nức nở làm Ngụy Cốc thấy đau lòng, anh cố ép chính mình phải cứng rắn lên, không dám nói thêm một lời nào đã ra ngoài.
Tuy rằng chuyện ngâm suối nước nóng buổi trưa làm cậu không thoải mái nhưng đến tối Tiêu Manh Á vẫn ăn mặc chỉnh tề đến tiệc nướng. Dù sao thì cũng là đi chơi, người ta cũng đã xin lỗi, nếu mình cứ tính toán chi li có vẻ như có gì đó không nói ra được.
Lưu Phong đi quanh khu tiệc 2 vòng mới thấy bóng dáng Tiêu Manh Á, hắn cầm lấy xiên thịt nướng ở bên cạnh đặt lên đĩa rồi đi về phía cậu.
Tiêu Manh Á thấy Lưu Phong đi tới thì khẽ cau mày, nhẹ nhàng tránh đi. Lưu Phong nào có chịu như vậy, duỗi tay ra cản cậu.
"Cậu nếm thử xem, bọn tôi vừa nướng xong, tay nghề hạng nhất đó, cực kỳ thơm. Thử một miếng đi"
"Tôi vừa ăn tối rồi, bây giờ không ăn nổi." Tiêu Manh Á dừng một chút rồi mới tiếp: "Cảm ơn"
Lưu Phong bị thái độ không nóng không lạnh của Tiêu Manh Á làm cho khó xử, hắn cẩn thận xem xét rồi hỏi: "Không phải cậu vẫn giận chuyện ban nãy chứ? Tôi xin lỗi, đều là lỗi của tôi cả, cậu đừng để bụng."
Tiêu Manh Á không thoái mái lắm, cậu nhận đĩa thịt nướng rồi để sang một bên, nói: "Sau này anh đừng như vậy nữa, tôi không thoải mái, anh ấy thấy được cũng không vui. Tuy rằng anh ấy đã từ chối tôi rồi, nhưng trong lòng tôi mãi mãi chỉ có một người thôi, tôi không muốn làm anh ấy không vui."
Nói xong Tiêu Manh Á cũng đi mất. Cậu đến đây là muốn tìm Ngụy Cốc, cuối cùng cũng không tìm được anh. Nói rõ mọi chuyện với Lưu Phong rồi, ở lại cũng không để làm gì nữa.
Buổi tối, Tiêu Manh Á về lại phòng vẫn không thấy Ngụy Cốc đâu.
Tiêu Manh Á buồn bã tựa vào ghế sô pha, cậu nghĩ có lẽ nào anh ấy hối hận ban nãy đã hôn cậu nên mới không muốn gặp cậu. Từ trước đến giờ Ngụy Cốc không hay nói ra những tâm tư của anh với cậu, dù cậu biết tính cách anh vốn vậy nhưng vẫn thấy đau lòng.
Cậu thấy trên mặt bàn có rượu, cậu chưa từng biết mùi vị rượu ra sao. Có câu mượn rượu giải sầu, không bằng cậu cứ thế uống say đi, uống say thì sẽ không còn buồn nữa.
Đến gần sáng Ngụy Cốc mới về phòng, anh vừa mở cửa ra đã thấy mùi rượu nồng nặc. Ngụy Cốc bật đèn lên thì thấy người kia đang nằm trên sô pha ôm bình rượu.
Vậy mà lại dám uống rượu?
Vịt nhỏ say đến bất tỉnh nhân sự làm anh thấy rất không hài lòng, anh đến bên cạnh Tiêu Manh Á, vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của cậu, lúc chạm vào Ngụy Cốc thấy nóng bỏng tay.
"Tỉnh nào.''
Ánh đèn làm Tiêu Manh Á chói mắt, cậu hơi khó chịu, giãy giụa lung tung: "Anh... Anh về rồi à?"
"Ừ. Em làm sao đây? Uống rượu xong còn ngủ trên sô pha, bây giờ nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm lơn, em vừa không bật điều hòa lại không đắp chăn, lỡ bị ốm thì sao?"
Ngụy Cốc vừa nói xong, Tiêu Manh Á lập tức khóc òa lên.
Cậu vươn tay ôm lấy cổ Ngụy Cốc, nước mắt rơi lã chã không ngừng được. Tiêu Manh Á vừa khóc vừa nói: "Anh ơi... em đau lòng lắm. Em thích anh, vốn dĩ em thấy anh không thích em thì thôi, dù sao em có thể ở bên anh đã tốt lắm rồi, nhưng vì sao ban nãy anh lại hôn em? Anh có biết làm như thế em thấy như anh đang thương em, đang thích em không?"
"..."
"Anh không chịu nói gì cả, không chịu nói gì cho em hết, một mình em đoán ý anh cảm thấy rất buồn, buồn thì sễ uống rượu, thế nhưng sao em lại càng khó chịu hơn? Hu hu hu.... Bọn họ lừa em!!"
Vịt nhỏ rất đau lòng, quyến luyến, không nỡ, rụt rè... tất cả cảm xúc của vịt nhỏ Ngụy Cốc đều cảm nhận được. Là tại anh biến vịt nhỏ ngây thơ đáng yêu thành như bây giờ, vì anh không nói rõ ràng mà vịt nhỏ một mình chịu đựng mọi thứ như vậy.
Bỗng Ngụy Cốc thấy đau lòng, trong tim anh như có thứ gì đó chực trào lên, chua xót lại đau đớn. Anh nâng cằm vịt nhỏ lên, vươn ngón cái, từng chút từng chút một lau nước mắt cho vịt nhỏ.
"Đừng khóc, ngoan"
Tiêu Manh Á mơ mơ màng màng nhìn Ngụy Cốc, nhìn chằm chằm rồi cậu như nổi điên, đè Ngụy Cốc trên sô pha, miệng cậu gặm cắn lung tung trên môi anh.
Tiêu Manh Á vừa gặm vừa hôn, rồi đưa tay ôm lấy mặt Ngụy Cốc, mũi kề mũi, mắt đối mắt, nước mắt trong suốt của cậu rơi vào cặp mắt người kia.
Ý nghĩ này làm Tiêu Manh Á run rẩy, cậu mang theo ánh mắt chờ mong ngước nhìn Ngụy Cốc, hy vọng anh sẽ nói ra những suy nghĩ trong lòng. Ngụy Cốc cố ý né tránh ánh mắt tha thiết của vịt nhỏ, anh liếc nhìn sang hướng khác, ánh sáng từ đèn bàn làm anh chói mắt.
"Đừng nghĩ nhiều, em nghỉ ngơi trước đi, tiệc nướng tối nay không muốn đi thì thôi, không ai ép em đâu."
Trong lòng Tiêu Manh Á tràn ngập thất vọng, cậu cố giấu đi sự ấm ức, cuộn người lại trong chăn.
"Anh cứ ra ngoài chơi đi, đêm qua em không ngủ đủ giấc, giờ muốn nghỉ ngơi một chút."
Vịt nhỏ cố nén tiếng khóc nức nở làm Ngụy Cốc thấy đau lòng, anh cố ép chính mình phải cứng rắn lên, không dám nói thêm một lời nào đã ra ngoài.
Tuy rằng chuyện ngâm suối nước nóng buổi trưa làm cậu không thoải mái nhưng đến tối Tiêu Manh Á vẫn ăn mặc chỉnh tề đến tiệc nướng. Dù sao thì cũng là đi chơi, người ta cũng đã xin lỗi, nếu mình cứ tính toán chi li có vẻ như có gì đó không nói ra được.
Lưu Phong đi quanh khu tiệc 2 vòng mới thấy bóng dáng Tiêu Manh Á, hắn cầm lấy xiên thịt nướng ở bên cạnh đặt lên đĩa rồi đi về phía cậu.
Tiêu Manh Á thấy Lưu Phong đi tới thì khẽ cau mày, nhẹ nhàng tránh đi. Lưu Phong nào có chịu như vậy, duỗi tay ra cản cậu.
"Cậu nếm thử xem, bọn tôi vừa nướng xong, tay nghề hạng nhất đó, cực kỳ thơm. Thử một miếng đi"
"Tôi vừa ăn tối rồi, bây giờ không ăn nổi." Tiêu Manh Á dừng một chút rồi mới tiếp: "Cảm ơn"
Lưu Phong bị thái độ không nóng không lạnh của Tiêu Manh Á làm cho khó xử, hắn cẩn thận xem xét rồi hỏi: "Không phải cậu vẫn giận chuyện ban nãy chứ? Tôi xin lỗi, đều là lỗi của tôi cả, cậu đừng để bụng."
Tiêu Manh Á không thoái mái lắm, cậu nhận đĩa thịt nướng rồi để sang một bên, nói: "Sau này anh đừng như vậy nữa, tôi không thoải mái, anh ấy thấy được cũng không vui. Tuy rằng anh ấy đã từ chối tôi rồi, nhưng trong lòng tôi mãi mãi chỉ có một người thôi, tôi không muốn làm anh ấy không vui."
Nói xong Tiêu Manh Á cũng đi mất. Cậu đến đây là muốn tìm Ngụy Cốc, cuối cùng cũng không tìm được anh. Nói rõ mọi chuyện với Lưu Phong rồi, ở lại cũng không để làm gì nữa.
Buổi tối, Tiêu Manh Á về lại phòng vẫn không thấy Ngụy Cốc đâu.
Tiêu Manh Á buồn bã tựa vào ghế sô pha, cậu nghĩ có lẽ nào anh ấy hối hận ban nãy đã hôn cậu nên mới không muốn gặp cậu. Từ trước đến giờ Ngụy Cốc không hay nói ra những tâm tư của anh với cậu, dù cậu biết tính cách anh vốn vậy nhưng vẫn thấy đau lòng.
Cậu thấy trên mặt bàn có rượu, cậu chưa từng biết mùi vị rượu ra sao. Có câu mượn rượu giải sầu, không bằng cậu cứ thế uống say đi, uống say thì sẽ không còn buồn nữa.
Đến gần sáng Ngụy Cốc mới về phòng, anh vừa mở cửa ra đã thấy mùi rượu nồng nặc. Ngụy Cốc bật đèn lên thì thấy người kia đang nằm trên sô pha ôm bình rượu.
Vậy mà lại dám uống rượu?
Vịt nhỏ say đến bất tỉnh nhân sự làm anh thấy rất không hài lòng, anh đến bên cạnh Tiêu Manh Á, vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của cậu, lúc chạm vào Ngụy Cốc thấy nóng bỏng tay.
"Tỉnh nào.''
Ánh đèn làm Tiêu Manh Á chói mắt, cậu hơi khó chịu, giãy giụa lung tung: "Anh... Anh về rồi à?"
"Ừ. Em làm sao đây? Uống rượu xong còn ngủ trên sô pha, bây giờ nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm lơn, em vừa không bật điều hòa lại không đắp chăn, lỡ bị ốm thì sao?"
Ngụy Cốc vừa nói xong, Tiêu Manh Á lập tức khóc òa lên.
Cậu vươn tay ôm lấy cổ Ngụy Cốc, nước mắt rơi lã chã không ngừng được. Tiêu Manh Á vừa khóc vừa nói: "Anh ơi... em đau lòng lắm. Em thích anh, vốn dĩ em thấy anh không thích em thì thôi, dù sao em có thể ở bên anh đã tốt lắm rồi, nhưng vì sao ban nãy anh lại hôn em? Anh có biết làm như thế em thấy như anh đang thương em, đang thích em không?"
"..."
"Anh không chịu nói gì cả, không chịu nói gì cho em hết, một mình em đoán ý anh cảm thấy rất buồn, buồn thì sễ uống rượu, thế nhưng sao em lại càng khó chịu hơn? Hu hu hu.... Bọn họ lừa em!!"
Vịt nhỏ rất đau lòng, quyến luyến, không nỡ, rụt rè... tất cả cảm xúc của vịt nhỏ Ngụy Cốc đều cảm nhận được. Là tại anh biến vịt nhỏ ngây thơ đáng yêu thành như bây giờ, vì anh không nói rõ ràng mà vịt nhỏ một mình chịu đựng mọi thứ như vậy.
Bỗng Ngụy Cốc thấy đau lòng, trong tim anh như có thứ gì đó chực trào lên, chua xót lại đau đớn. Anh nâng cằm vịt nhỏ lên, vươn ngón cái, từng chút từng chút một lau nước mắt cho vịt nhỏ.
"Đừng khóc, ngoan"
Tiêu Manh Á mơ mơ màng màng nhìn Ngụy Cốc, nhìn chằm chằm rồi cậu như nổi điên, đè Ngụy Cốc trên sô pha, miệng cậu gặm cắn lung tung trên môi anh.
Tiêu Manh Á vừa gặm vừa hôn, rồi đưa tay ôm lấy mặt Ngụy Cốc, mũi kề mũi, mắt đối mắt, nước mắt trong suốt của cậu rơi vào cặp mắt người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất