Chương 9: Không được ôm ôm!
Ngụy Cốc bị tiếng chuông điện thoại inh ỏi đánh thức, thế nhưng hắn không nghe điện thoại ngay mà toàn thân cứng đờ nhìn người đang nằm cạnh hắn.
Không biết từ lúc nào vịt nhỏ đã chui vào trong chăn ngủ cạnh anh, tay chân còn cuốn lấy dính chặt trên người Ngụy Cốc, ngủ đến thơm thơm ngọt ngọt! Làm Ngụy Cốc bất ngờ chất là người luôn luôn cảnh giác cao như anh lại không hề phát hiện ra, cứ như thế chung chăn chung gối cùng một con vịt ngủ cả đêm.
Tổng tài mặt không cảm xúc nhưng nội tâm điên cuồng gào thét. Anh nhấc tay nhấc chân Tiêu Manh Á ra, đi rửa mặt. Sau khi nhặt vịt nhỏ về, anh thấy mình càng ngày càng bất thường.
Anh thấy có chút bồn chồn.
Bên này Tiêu Manh Á tỉnh dậy không thấy Ngụy Cốc đâu liền tùy tiện mặc áo sơ mi của anh, cúc áo cài xiêu xiêu vẹo vẹo rồi lung la lung lay chạy ra phòng khách.
Cũng may là đuổi kịp rồi!
Cậu vui sướng nhìn Ngụy Cốc đang ăn bữa sáng, nhào tới sau lưng anh quấn lấy một hồi. Tốt rồi, bây giờ không cần ghen tị với loài chó có thể làm nũng với chủ nhân nữa!
"Ca ca ~~"
Ngụy Cốc: "......"
Ngụy Cốc nuốt trứng chiên trong miệng xuống, xoay người lại gỡ tay Tiêu Manh Á ra, ấn cậu xuống cái ghế bên cạnh, nghiêm túc dạy dỗ: "Sau này không được tùy tiện nhào lên ôm ấp người khác như vậy! Đây là hành vi không lịch sự."
Tiêu Manh Á ngạc nhiên Σ( ° △ °|||)︴, vội vàng nói với Ngụy Cốc
"Bình thường loài cún đều nhào tới ôm ôm để bày tỏ thân thiết với chủ nhân ó! Chủ nhân của chúng trông rất vui vẻ mà!"
Ngụy Cốc nhắm mắt dưỡng thần, rồi lại nghiêm túc nói với Tiêu Manh Á: "Chúng nó là chó, còn cậu là vịt, điểm này không giống nhau. Hơn nữa bây giờ cậu là người rồi, không thể tùy tiện như vậy, sẽ làm người khác ghét cậu."
Tiêu Manh Á ngây thơ gật đầu tỏ vẻ biết rồi, tuy trong lòng cậu thấy vô cùng khó hiểu nhưng cậu không muốn bị Ngụy Cốc ghét, ôm ôm gì đó cứ nhịn đi vậy!
"Với lại cậu mặc áo sai rồi, cúc áo cài không đúng rồi, cúc này ở phía trên, còn cái này ở phía dưới." Ngụy Cốc cái cúc áo cho Tiêu Manh Á xong, nhìn một lượt từ trên xuống dưới sau đó đen mặt nói với vịt nhỏ:
"Sau này không được chỉ mặc áo không mặc quần chạy khắp nơi nữa."
Nhìn cặp đùi trắng nõn mềm mịn nửa kín nửa hở bị áo sơ mi che mất, Ngụy Cốc thấy ngọn lửa trong lòng như bùng lên.
"Ngày mai cùng tôi đi mua mấy bộ quần áo với đồ dùng hàng ngày đi, bây giờ cậu mặc tạm đồ của tôi đã. Không có chuyện gì thì không được chạy lung tung, chờ tôi về."
Tiêu Manh Á ngoan ngoãn gật đầu. Ngụy Cốc nói một cậu tuyệt đối không nói hai. Sau khi Ngụy Cốc đi làm, cậu bám dính trên sô pha xem TV, cố gắng nỗ lực học cách làm người.
Không biết từ lúc nào vịt nhỏ đã chui vào trong chăn ngủ cạnh anh, tay chân còn cuốn lấy dính chặt trên người Ngụy Cốc, ngủ đến thơm thơm ngọt ngọt! Làm Ngụy Cốc bất ngờ chất là người luôn luôn cảnh giác cao như anh lại không hề phát hiện ra, cứ như thế chung chăn chung gối cùng một con vịt ngủ cả đêm.
Tổng tài mặt không cảm xúc nhưng nội tâm điên cuồng gào thét. Anh nhấc tay nhấc chân Tiêu Manh Á ra, đi rửa mặt. Sau khi nhặt vịt nhỏ về, anh thấy mình càng ngày càng bất thường.
Anh thấy có chút bồn chồn.
Bên này Tiêu Manh Á tỉnh dậy không thấy Ngụy Cốc đâu liền tùy tiện mặc áo sơ mi của anh, cúc áo cài xiêu xiêu vẹo vẹo rồi lung la lung lay chạy ra phòng khách.
Cũng may là đuổi kịp rồi!
Cậu vui sướng nhìn Ngụy Cốc đang ăn bữa sáng, nhào tới sau lưng anh quấn lấy một hồi. Tốt rồi, bây giờ không cần ghen tị với loài chó có thể làm nũng với chủ nhân nữa!
"Ca ca ~~"
Ngụy Cốc: "......"
Ngụy Cốc nuốt trứng chiên trong miệng xuống, xoay người lại gỡ tay Tiêu Manh Á ra, ấn cậu xuống cái ghế bên cạnh, nghiêm túc dạy dỗ: "Sau này không được tùy tiện nhào lên ôm ấp người khác như vậy! Đây là hành vi không lịch sự."
Tiêu Manh Á ngạc nhiên Σ( ° △ °|||)︴, vội vàng nói với Ngụy Cốc
"Bình thường loài cún đều nhào tới ôm ôm để bày tỏ thân thiết với chủ nhân ó! Chủ nhân của chúng trông rất vui vẻ mà!"
Ngụy Cốc nhắm mắt dưỡng thần, rồi lại nghiêm túc nói với Tiêu Manh Á: "Chúng nó là chó, còn cậu là vịt, điểm này không giống nhau. Hơn nữa bây giờ cậu là người rồi, không thể tùy tiện như vậy, sẽ làm người khác ghét cậu."
Tiêu Manh Á ngây thơ gật đầu tỏ vẻ biết rồi, tuy trong lòng cậu thấy vô cùng khó hiểu nhưng cậu không muốn bị Ngụy Cốc ghét, ôm ôm gì đó cứ nhịn đi vậy!
"Với lại cậu mặc áo sai rồi, cúc áo cài không đúng rồi, cúc này ở phía trên, còn cái này ở phía dưới." Ngụy Cốc cái cúc áo cho Tiêu Manh Á xong, nhìn một lượt từ trên xuống dưới sau đó đen mặt nói với vịt nhỏ:
"Sau này không được chỉ mặc áo không mặc quần chạy khắp nơi nữa."
Nhìn cặp đùi trắng nõn mềm mịn nửa kín nửa hở bị áo sơ mi che mất, Ngụy Cốc thấy ngọn lửa trong lòng như bùng lên.
"Ngày mai cùng tôi đi mua mấy bộ quần áo với đồ dùng hàng ngày đi, bây giờ cậu mặc tạm đồ của tôi đã. Không có chuyện gì thì không được chạy lung tung, chờ tôi về."
Tiêu Manh Á ngoan ngoãn gật đầu. Ngụy Cốc nói một cậu tuyệt đối không nói hai. Sau khi Ngụy Cốc đi làm, cậu bám dính trên sô pha xem TV, cố gắng nỗ lực học cách làm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất