Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ

Chương 39: Chú ý nghỉ ngơi, đừng cậy mạnh

Trước Sau
Sau khi chương trình kết thúc, Nguyễn Khả Hạ quay về ký túc xá thu dọn hành lý. Phó Hàn Xuyên đợi cậu ở ngoài xe.

Tả Tử Minh không nỡ chia tay, "Anh, sao anh lại gấp gáp đi thế, chưa chi tối nay đã đi rồi. Không ở lại thêm một đêm nữa sao?"

Nguyễn Khả Hạ cũng quyến luyến không nỡ rời xa họ, "Vốn định ngày mai mới đi, nhưng người nhà đến đón về rồi."

Diệp Ninh hỏi, "Người nhà cậu đến hả? Sao ban nãy không thấy thế?"

Vừa nãy lúc ở hậu trường, chỉ thấy Nguyễn Khả Hạ đứng một mình, không có người nhà đến chúc mừng thăm đón, họ nhìn thấy cảnh đó mà đau lòng. Hóa ra có người nhà đến, may thật.

Nguyễn Khả Hạ nói bừa, "Anh......Anh ấy hơi xấu hổ."

Thu dọn hành lý xong, Tả Tử Minh đi tới ôm cậu, giọng nghèn nghẹn, "Sau này anh đừng quên em đấy."

Nguyễn Khả Hạ xoa đầu cậu nhóc, "Nói gì thế, có phải chúng ta sẽ không gặp nhau nữa đâu."

Diệp Ninh nói, "Sau này có thời gian thì chúng ta cùng nhau làm ván game nhé."

Nguyễn Khả Hạ giọng chắc nịch, "Ok con bê, tôi cân cậu cho."

Kéo hành lý xuống đến sảnh lớn, Nguyễn Khả Hạ quay đầu lại nhìn, Tả Tử Minh và Diệp Ninh thò đầu ra ngoài cửa sổ, còn vẫy tay cật lực với cậu nữa.

Tuy rằng lưu luyến, nhưng không sao, sau này ắt sẽ còn có nhiều cơ hội gặp lại.

Nguyễn Khả Hạ kéo vali chạy như ăn cướp đến bãi đỗ xe, thấp thỏm nhìn trái nhìn phải, nhét vội hành lý vào cốp xe rồi chui tọt vào trong xe Phó Hàn Xuyên.

Phó Hàn Xuyên nhìn Nguyễn Khả Hạ đeo khẩu trang, mũ kéo sụp xuống tận mũi, bịt kín mít, "Cậu làm gì thế?"

Nguyễn Khả Hạ mồm vẫn đeo khẩu trang, nói, "Cẩn thận một tí có chết ai, lỡ như tôi lên xe anh xong bị chụp, chẳng biết truyền thông viết thành cái mớ gì đâu."

Phó Hàn Xuyên tự nhiên như không mà nói, "Tôi có thể phối hợp với cậu, công khai."

Nguyễn Khả Hạ giật thót, "Công khai kiểu gì? Anh còn nhớ hai chúng ta là giả không?"

Phó Hàn Xuyên ngừng lại một giây, nhẹ giọng nói, "Thế thì biến nó thành thật là được."

Nguyễn Khả Hạ nói cà lăm luôn, "Cái, biến cái gì mà biến? Đùa thì đùa nhưng cũng đừng nói bừa. Sự nghiệp của tôi còn chưa bắt đầu đâu."

Phó Hàn Xuyên không tiếp tục nói đến chủ đề này nữa, hỏi Nguyễn Khả Hạ, "Muốn về nhà ông nội hay về nhà?"

Nguyễn Khả Hạ: "Đến nhà ông nội đi." Thời gian này Nguyên Bảo toàn ở nhà ông nội, cậu muốn nhanh được gặp Nguyên Bảo.

Nhưng tại sao Phó Hàn Xuyên cứ dùng từ "về nhà" thế nhờ? Đấy là nhà Phó Hàn Xuyên chứ có phải nhà cậu đâu, cậu chỉ là ăn nhờ ở đậu thôi.

Xe đi được một đoạn rồi, Nguyễn Khả Hạ thấy không nguy hiểm gì nữa mới bỏ khẩu trang ra.

Đột nhiên Phó Hàn Xuyên hỏi, "Vui không?"

Nguyễn Khả Hạ biết anh đang hỏi gì, "Vui. Nhưng không phải vì người tôi ghét không vui đâu."

Phó Hàn Xuyên cười, "Ừ, cậu nói đúng."

Vài phút sau, người bên cạnh đã lại thở đều rồi, Phó Hàn Xuyên quay sang, thấy Nguyễn Khả Hạ dựa lưng vào ghế, ngủ mất tiêu.

Thời gian này dù ở mặt tinh thần hay thể chất thì cậu cũng quá vất vả rồi.

Phó Hàn Xuyên dừng xe lại ở vệ đường, lấy một cái chăn len ở ghế sau, nhẹ nhàng đắp cho Nguyễn Khả Hạ.

Anh nhớ lại hình ảnh Nguyễn Khả Hạ ở sau hậu trường ban nãy. Khi mà cha mẹ của các thí sinh khác cười nói với con trai, trong mắt Nguyễn Khả Hạ hiện lên một tia yếu đuối, hụt hẫng.

- ---------------------

Đi đường hai tiếng đồng hồ, xe dừng ở trước tứ hợp viện(*), Nguyễn Khả Hạ dụi mắt, "Đến rồi à?"

Phó Hàn Xuyên vươn người tới giúp cậu tháo dây an toàn, "Ừ, xuống xe đi."

Đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, quản gia Vương đang đợi họ. Ông nội Phó nghe thấy họ về, cứ thế mặc quần áo ngủ ra đón Nguyễn Khả Hạ.

Nguyễn Khả Hạ cảm thấy ấm áp vô cùng, ông nội Phó chỉ là bên ngoài tỏ ra nghiêm khắc thôi, quản gia Vương cũng rất ân cần, họ đều là người cực kì cực kì tốt.

Phó Viễn Sâm nói, "Tiểu Nguyễn về rồi đó à, thời gian qua hẳn là con mệt lắm."

Nguyễn Khả Hạ vội nói, "Con không mệt đâu ạ. Ông nội đi nghỉ sớm đi, muộn lắm rồi ạ."

Ông nội Phó về phòng nghỉ, Nguyễn Khả Hạ nhìn tứ phía hỏi, "Nguyên Bảo đâu?"

Dì Lý bế Nguyên Bảo từ phòng trẻ ra, Nguyễn Khả Hạ vừa nhìn thấy bé con liền muốn khóc.

Cậu không còn người thân nữa, trên thế giới này, chỉ có duy nhất Nguyên Bảo là người chung dòng máu với cậu.

Nguyên Bảo nhìn thấy Nguyễn Khả Hạ, đôi mắt đen láy tròn xoe lập tức vui mừng, vội vã giơ đôi tay nhỏ nhắn ra đòi bế.

Nguyễn Khả Hạ đi tới, đón lấy Nguyễn Bảo vào lòng. Trên tay đón nhận cảm giác ấm áp bé nhỏ, sau đó,...... tay trĩu cả xuống.



Mặt cậu thoáng đỏ.

Phó Hàn Xuyên âm thầm cười.

Nguyễn Khả Hạ: "......" Mất mặt quá thể.

Lúc cậu gọi video cho Nguyên Bảo, không hề nhìn ra cân nặng của bé con thay đổi, bế lên tay mới cảm nhận được rõ ràng. Mới hơn hai tháng mà đã nặng như thế này rồi.

"Con mập quá rồi, ba không bế nổi con luôn."

Dì Lý chăm sóc cho Nguyên Bảo rất chu đáo, bé con sạch sẽ từ đầu đến chân, còn có mùi thơm nhè nhẹ của sữa nữa. Nguyễn Khả Hạ vùi mặt vào cái cổ nhỏ của Nguyên Bảo, hít mạnh một hơi. Nguyên Bảo cười khanh khách.

Nguyễn Khả Hạ bế Nguyên Bảo về phòng trẻ, vừa bế vừa chọc bé con cười, Phó Hàn Xuyên cũng theo chân đi vào. Dì Lý lặng lẽ rời đi, còn tận tâm giúp họ đóng cửa.

Bây giờ Nguyên Bảo đã tròn tám tháng rồi, sắp đến lúc bi ba bi bô nói chuyện với mọi người, thi thoảng lại bật ra những từ đơn âm tiết.

Trẻ con lớn rất nhanh, Nguyễn Khả Hạ nhớ là trước khi ghi hình cho chương trình, bé con còn chưa biết nói nữa.

Nguyễn Khả Hạ đột nhiên nghe thấy Nguyên Bảo nói, "ba...ba..."

Cậu kích động đến muốn nhảy cả lên, "Con nói gì cơ? Con biết gọi ba rồi à? Nguyên Bảo gọi lần nữa đi!"

Nguyên Bảo vừa bập bẹ gọi "ba...ba...", vừa duỗi ngón tay nhỏ tí ra chỉ Phó Hàn Xuyên.

Phó Hàn Xuyên mỉm cười nhìn hai người.

Nguyễn Khả Hạ có chút thất vọng, tự chỉ vào mình, "Ba thì sao? Ba không phải là ba con hả? Sao con không gọi ba thế?"

Nguyên Bảo nhìn vào mắt Phó Hàn Xuyên, quay đầu sang gọi Nguyễn Khả Hạ, "ma......"

Phó Hàn Xuyên không nhịn được cười thành tiếng.

Nguyễn Khả Hạ giả vờ nghiêm mặt lại, "...... Nhóc con được lắm, nói tốt cho anh ta mà không coi ba ra gì đúng không?"

Phó Hàn Xuyên giọng đầy ý cười, "Sao lại trút giận lên con thế."

Nguyễn Khả Hạ hoài nghi nói. "Không phải anh dạy nó à?"

Phó Hàn Xuyên: "Oan quá, tôi thật sự không dạy."

Nguyễn Khả Hạ chơi với Nguyên Bảo một lúc, mắt Nguyên Bảo bắt đầu díp lại. Bé con phải đi ngủ rồi.

Dì Lý đi vào bế Nguyên Bảo, "Để tôi ru bé ngủ, hai người đi nghỉ đi."

Nguyễn Khả Hạ gật đầu, "Dì Lý vất vả rồi."

Phó Hàn Xuyên nói với Vương quản gia, "Chú Vương, phòng phía nam đã dọn dẹp chưa?"

Quản gia Vương lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Phó Hàn Xuyên, lại nhìn Nguyễn Khả Hạ, "Hai người......không ngủ cùng nhau sao?"

Phó Hàn Xuyên nói, "Sáng quá tiểu Nguyễn không ngủ được."

Nguyễn Khả Hạ chỉ chú ý đến cách xưng hô, kinh ngạc quay đầu nhìn Phó Hàn Xuyên.

Phó Hàn Xuyên vừa gọi cậu là gì? Không gọi tên đầy đủ nghe kì kì làm sao á.

Quản gia Vương khó xử nói, "Ay da, làm sao bây giờ, chăn nệm mấy phòng khách đều đem đi giặt cả rồi, bây giờ không tiện để ngủ."

Nguyễn Khả Hạ: Đúng là trùng hợp thật đấy.

Nhưng Nguyễn Khả Hạ nhớ là mình đã ký hợp đồng rồi, phải diễn tình cảm mặn nồng trước mặt ông nội Phó, hơn nữa cùng không phải chưa bao giờ ngủ cùng một giường với nhau, bèn nói, "Tôi ngủ được, chú Vương đừng lo."

Phòng Phó Hàn Xuyên ở phía đông, bày trí cực kì đơn giản.

Nguyễn Khả Hạ nhớ ra hành lý vẫn còn ở trong xe, quần áo ngủ cũng ở trong luôn, định ra bên ngoài lấy. Phó Hàn Xuyên ngăn cậu lại, "Đừng đi nữa, tôi có bộ mới."

Nguyễn Khả Hạ: "Ừ, cảm ơn anh." Quần áo ngủ của cậu chưa giặt, được mặc đồ mới thì còn gì bằng.

Đến khi cậu tắm xong thì hối hận tức thì, cỡ quần áo của Phó Hàn Xuyên to hơn cậu nhiều, quần lót cũng thế.

Tổn thương lòng tự tôn quá thể.

Phó Hàn Xuyên tắm ở phòng khác, Nguyễn Khả Hạ sấy khô tóc xong thì Phó Hàn Xuyên bước vào.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên thay đổi.

Phó Hàn Xuyên nhìn thấy Nguyễn Khả Hạ mặc đồ ngủ của mình, rộng thùng thình. Ống quần quá dài được xắn lên, lủng lẳng ở bắp chân trắng nõn. Tóc cậu được sấy khô xong có hơi bù xù, có vài sợi không nghe lời con chổng ngược lên, nhìn cực kì đáng yêu.

Tim Nguyễn Khả Hạ đột nhiên đập nhanh, cậu cảm thấy ánh mắt của đối phương....... cứ gây cảm giác sai sai kì kì làm sao á. Không phải kiểu lạnh lùng khi nhìn người khác, không phải ánh mắt chòng ghẹo lúc cậu làm chuyện mất mặt, cũng không phải ánh mắt ấm áp mà cậu hay nhìn thấy.

Ánh mắt Phó Hàn Xuyên lúc này, cậu cũng không biết phải hình dung thế nào nữa, chỉ cảm thấy cứ ghim lên người mình...... có chút nóng.

Nguyễn Khả Hạ vội vã mở miệng kết thúc trận "đọ mắt" này, "Ngủ thôi, tôi buồn ngủ lắm rồi."



Nói xong liền phi lên giường, tung chăn lên chui vào.

Cậu cảm thấy phía bên cạnh lún xuống một chút, sau đó có một vật đưa đến trước mắt, Phó Hàn Xuyên nói, "Cho cậu."

"Cái gì thế?" Nguyễn Khả Hạ cầm lấy từ tay Phó Hàn Xuyên, là một cái bịt mắt khi đi ngủ.

Quả nhiên quản gia Vương đã chuẩn bị đâu ra đấy từ trước rồi.

Nhịp tim của cậu đã quay về nhịp đập ban đầu, quay người sang Phó Hàn Xuyên, "Tôi chưa hỏi cơ mà, anh sợ bóng tối thật á?"

Phó Hàn Xuyên cũng xoay người sang đối mặt với Nguyễn Khả Hạ, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Ừ."

Nguyễn Khả Hạ: "......"

Sao lại thành thật thế? Sao chủ tịch lại không cần mặt mũi thế này? Cậu định trêu chọc nhưng giờ trêu không nổi luôn.

Nguyễn Khả Hạ đeo bịt mắt lên, xoay lưng lại.

Không phải là chưa từng ngủ chung một giường, nhưng lần này, cảm thấy rất..... sai sai.

Trong lòng không vô tư như trước, tựa như có thứ gì đó đã khác đi rồi.

Nhưng cậu không thể nghĩ ra được cái gì đã thay đổi.

Nguyễn Khả Hạ nghĩ ngợi lung tung một lúc, cuối cùng nghĩ đến mệt, thẳng cẳng lăn ra ngủ.

Phó Hàn Xuyên sắp chìm vào giấc ngủ thì Nguyễn Khả Hạ đột nhiên xoay người qua, đặt cánh tay lên ngực anh.

Phó Hàn Xuyên hơi quay đầu sang, mặt Nguyễn Khả Hạ kề sát ngay cạnh.

Mặt cậu nhỏ, cái bịt mắt màu đen che kín nửa mặt, lộ ra đôi môi màu hồng nhạt và cái cằm nhỏ tinh tế. Làn da mịn màng, trắng bóc tựa như tuyết đầu mùa.

Thậm chí Phó Hàn Xuyên còn cảm thấy hơi thở nhẹ nhẹ phả lên cổ của mình.

Anh nhè nhẹ nhích ra xa một chút, Nguyễn Khả Hạ vô thức lầm bầm rồi cũng nhích theo anh.

Phó Hàn Xuyên không động đậy nữa, nhẹ nhàng gài lại chăn cho Nguyễn Khả Hạ.

- --------------------------------------------

Nguyễn Khả Hạ ngủ một lèo đến 10 rưỡi sáng, lúc tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn một mình cậu.

Cậu vội vã thay quần áo đi ra, ngại muốn chết. Lười thối thây ra, có khi nào bị ông nội Phó ghét bỏ không.

Phó Hàn Xuyên và ông nội đang ngồi trong phòng khách đánh cờ, thấy Nguyễn Khả Hạ đi vào, liền nói với cậu. "Bữa sáng trong phòng ăn đấy."

Nguyên Bảo ngoan ngoãn ngồi trên thảm chơi một mình, thấy Nguyễn Khả Hạ một cái là dang tay ra đòi bế.

Phó Hàn Xuyên nói, "Để ba của con ăn cơm đã."

Nguyễn Khả Hạ bế bé con lên, "Không sao, tôi vừa bế vừa ăn được."

Mọi người ăn cả rồi, Nguyễn Khả Hạ một mình ngồi ở bàn ăn cháo, Nguyên Bảo ngồi trong lòng, ôm bình sữa mà uống.

Cậu ăn xong đi ra, Phó Hàn Xuyên đứng dậy nói với cậu, "Chúng ta về nhà."

Nguyễn Khả Hạ ngơ ngẩn lặp lại, "Ờ, về nhà."

Quản gia Vương đứng một bên quan tâm hỏi, "Thiếu gia đêm qua không ngủ được sao?"

Nguyễn Khả Hạ quay đầu nhìn chằm chằm Phó Hàn Xuyên.

Không nhìn kĩ thì không thể thấy được dưới mắt Phó Hàn Xuyên là quầng thâm mờ mờ.

Nguyễn Khả Hạ nghĩ, dù sao cũng phải giả vờ tình cảm mặn nồng, thế là giơ tay lên vỗ vai Phó Hàn Xuyên, "Chú ý nghỉ ngơi, đừng cậy mạnh."

Ông nội Phó nắm tay để trước miệng, ho mấy cái, "Tiểu Vương, lấy ít nhân sâm với nhung hươu cho hai đứa nó đem về."

"Vâng." Quản gia Vương nở nụ cười thâm sâu.

Nguyễn Khả Hạ nghĩ cả nửa ngày giời mới hiểu ra, chế giễu nhìn Phó Hàn Xuyên.

Phó Hàn Xuyên:...... Ở nhà này nữa thì không ổn.

Anh gần một đêm không ngủ, làm gì có chuyện tinh thần phấn chấn được chứ. Đêm qua, Nguyễn Khả Hạ nói mớ năm lần, cười "hi hi hi" bảy lần, Phó Hàn Xuyên đắp lại chăn cho cậu mười lần.

Sau khi lên xe.

Nhìn sau gương chiếu hậu, thấy Nguyễn Khả Hạ vẫn đang cười rung cả vai lên. Nguyên Bảo ngồi ở ghế trẻ em bên cạnh, chẳng hiểu gì cả, bắt chước ba, hồn nhiên ngây thơ cười khanh khách.

Nguyễn Khả Hạ cầm cái hộp lên, ngắm nghía kĩ càng, còn dùng giọng như như đài phát thanh đọc dòng chữ trên đó, "Viên uống bổ thận tráng dương, thần dược giúp tăng cường sinh lực......"

Phó Hàn Xuyên nhìn đôi môi cánh đào đang khép khép mở mở của cậu, trong đầu liền vụt qua mấy ý định nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau