Chương 49
Editor: LunaYang97
Bởi vì giấc mộng xuân này, Kỳ Chung sẽ nhìn nơi không nên nhìn khi thấy Tề Thành mấy ngày nay. Đôi khi bị Ngô Du nắm lấy chơi đùa, Tề Thành đi ngang qua, cậu sẽ quên động tác tay của mình và một lần nữa bị đập đến choáng váng.
Ngô Du rốt cục không nhịn được, kéo cậu đến bên đường ngồi xuống, hỏi: “Cuối cùng cậu làm cái quái gì vậy?”
“Cái gì?” Ánh mắt của Kỳ Chung
đuổi theo Tề Thành càng ngày càng xa, chờ Tề Thành biến mất. Sau khi biến mất, Kỳ Chung mới tỉnh táo lại, nói: "Tiện thể, kỳ thi tuần này, từ hôm nay tờ không chơi bóng nữa, lần sau đừng gọi cho tớ."
"..." Ngô Du "Không thể, chơi bóng có thể chiếm thời gian được bao nhiêu, Kỳ Chung cậu trở mặt nhanh quá đi? "
" Lúc trước tớ hỏi cậu học hành mà cậu còn tức giận, không đụng đến bóng rổ thì cảm thấy khó chịu. Lão Bao nói cần kết hợp làm việc và nghỉ ngơi. Sao bây giờ cậu thay đổi hoàn toàn rồi ", Ngô Du giọng điệu nhiều trong số đó, "Trước khi chìm đắm trong học tập, lúc đi dạo còn đọc sách, buổi tối đến ban 3 tìm Tề Thành dạy kèm. Nhìn xem cậu bây giờ thế nào, vừa rồi còn nhìn chằm chằm Tề Thành..."
Lỗ tai của Kỳ Chung trống không và nhìn vào cuối con đường bên cạnh sân bóng rổ.
Tề Thành và Hạ Lập quay lại mua một chai nước ở máy bán hàng tự động, hình như Tề Thành cảm nhận được điều gì đó, anh nhìn về phía bên này sau đó vẫy tay.
Anh đi đứng bình thường, nhưng thoải mái và đẹp trai.
Kỳ Chung cũng vẫy tay với anh, sau khi hai người hoàn toàn đi khuất, cậu mới hỏi Ngô Du bên cạnh, " Cậu vừa mới nói cái gì?”
Ngô Du im lặng một hồi, sau đó thật sâu nhìn cậu. "Kỳ Chung, cậu sẽ không thích Tề Thành đi? ”
Tề Thành đợi Kỳ Chung đến và hỏi câu hỏi học bù vào hôm đó.
Dường như đã quen và không nghĩ rằng có vấn đề gì với chuyện này, nhưng trong mắt lũ học sinh ban 3, bầu trời này thực sự kỳ dị hơn cả bầu trời.
Tuy nhiên, chờ đến tiết anh đã viết xong tác phẩm 100 ký tự, Kỳ Chung vẫn chưa đến.
Khi tan lớp, Tề Thành thở ra một hơi, nhìn lên lầu bốn.
Anh mím chặt môi lại kiềm chế nhìn ra chỗ khác.
Giáo viên chủ nhiệm ban 4 bên cạnh tình cờ nhìn thấy anh và ra hiệu, “Tề Thành, đến văn phòng giúp tôi lấy bài tập, đặt ở bên trái bàn làm việc.”
“Vâng.” Tề Thành gật đầu rồi đi vào văn phòng.
Trong phòng làm việc không có ai, Tề Thành đi ra liền đụng phải Trì Nghiên cũng đang đến lấy bài tập.
Tề Thành chờ muốn cùng hắn đứng dậy, Trì Nghiên ôm bài tập một tay đẩy mắt. “Ngày mai là kỳ thi tháng.”
Tề Thành ừ một tiếng.
“Hãy thi đấu lại lần nữa,” Trì Nghiên khẽ cười, “Tề Thành, cậu gần như đã lọt vào top 10 rồi.”
Về cơ bản hắn chắc chắn Tề Thành sẽ đồng ý, nhưng Tề Thành lắc đầu, “Không được, Lần này không nâng được khí lực. ”
Trì Nghiên buồn cười,“Cậu còn có thể nâng được bài thi sao? ”
Hắn chỉ biết đây là Tề Thành đang lười biếng.
Khi đi đến cầu thang, Tề Thành ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt bị Trì Nghiên bắt gặp, Trì Nghiên tiếp tục đề tài vừa rồi, nhẹ giọng nói: “Tề Thành, hơn nửa năm nữa vẫn còn một kỳ thi tuyển sinh đại học, bây giờ tôi đã hình thành thói quen trả lời các câu hỏi một cách nghiêm túc. Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi sẽ không bị mất điểm vì thói quen của mình. ”
Tề Thành,“Quên lần này đi. ”
Lớp học của họ khác nhau. Tề Thành lên ban 4, nhưng Trì Nghiên đứng đó không lấy lại được tinh thần.
Không phải lúc trước Tề Thành không muốn làm bài tập, nhưng chỉ cần hắn nói vài câu, Tề Thành vẫn sẽ hoàn thành.
Nhưng bây giờ... Trì Nghiên nhíu mày, vẫn không muốn anh coi bài thi là chuyện vặt.
Giờ học sắp bắt đầu, khi giờ tự học kết thúc, hắn định nói chuyện với Tề Thành. Rõ ràng thời gian qua đã đạt được sự hợp tác tuyệt vời, và sự thật cũng đã chứng minh rằng nếu Tề Thành nghiêm túc thì thành tích của anh không thể xem thường, Trì Nghiên hy vọng anh có thể nghiêm túc làm bài kiểm tra và bài tập về nhà.
Sau khi Tề Thành gửi bài tập về nhà, anh trở về lớp, chậu hoa thuốc lá trên bệ cửa sổ đã nở lên rất nhiều, Hạ Lập nói một lát nữa vào lớp học sẽ không thể bỏ xuống.
Anh nghĩ đến Kỳ Chung khi nhìn thấy chậu hoa, cau mày, đem hoa để xuống đất bên ngoài, không nhìn thấy cũng không lo lắng.
Đặt bên ngoài cửa sổ, khi vào lớp, Tề Thành đặt bút xuống, nhìn hoa lá bên ngoài.
Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn những bông hoa sẽ không bị người khác động vào.
Hoa nở sau bảy giờ vẫn còn nở. Tề Thành quay đầu lại, tiếp tục cầm bút làm bài.
Khi Kỳ Chung bí mật chạy ra khỏi lớp, cậu nhìn thấy chậu hoa này được đặt bên ngoài một cách đáng thương.
Kỳ Chung: “...”
Cúi người chui xuống dưới cửa sổ, Kỳ Chung sờ sờ hoa lá, “Này, Tề Thành, hoa này có chuyện gì.”
Cậu có thể hay không quý trọng! Hôm qua còn ở trong nhà, nhưng hôm nay đã trở thành đóa hoa không mong muốn của chủ nhân.
Bàn tay đang viết của Tề Thành rung lên dưới tiếng động đột ngột của cậu, “... Fuck.”
Câu trả lời lắc lư thành một ký tự méo mó.
“Lần sau nói chuyện, đừng nói đột ngột như vậy,” Tề Thành thì thào hướng bên cửa sổ, “Người đâu.”
Kỳ Chung hơi đứng thẳng người lên, lộ ra ánh mắt, trong mắt mang theo vẻ lên án,
“Hoa là do Ngô Du gửi tới.Liên quan gì đến cậu? ”những lời của Tề Thành chặn lại, Kỳ Chung nghẹn ngào.
Tề Thành nhếch miệng, vỗ vỗ lưng của Hạ Lập, Hạ Lập nói: “Làm gì?”
“Tớ đi ra ngoài.” Tề Thành bắt tay trước mặt cậu ta “Gửi cho Lão Dương..."
" … Thời điểm tan học không nghỉ, một hay phải nghỉ khi vào lớp, ”Hạ Lập đứng dậy để anh đi, nôn mửa,“ Tớ nghĩ cậu chỉ không muốn đến lớp. ”
Tề Thành công khai đi ra từ cửa sau, Kỳ Chung đang lau lọ hoa thuốc lá, đặc biệt đau khổ.
Anh bước tới ngồi xổm một bên, “Này.”
Kỳ Chung trực tiếp rùng mình một cái.
Tề Thành cười híp mắt, đứng dậy đi về phía văn phòng. Kỳ Chung không thèm đếm xỉa đến bông hoa nào, chạy tới đuổi kịp anh, cậu tiếp tục nói: "Vì là hoa của người khác nên cậu phải bảo vệ nó. Nếu một bông hoa đẹp như vậy bị trộm đi thì sao?"
Cậu vừa nói vừa đi theo Tề Thành, “Cậu đi văn phòng?”
Tề Thành dừng ở trên lầu nói: “Ngày mai thi tháng.”
“Vậy nửa giờ nữa lớp học này sẽ kết thúc,” Kỳ Chung nói, “Tôi đang học, liền chạy xuống tìm cậu. "
Cậu được Ngô Du dạy cả buổi chiều và tối. Nói chuyện thì khô khan còn Kỳ Chung thì cứng đầu đến mức không thuyết phục được. Cuối cùng, Kỳ Chung chán nản bỏ trốn khỏi lớp.
“Ngô Du kia,” cậu giả vờ hỏi, “Ai, ai tặng hoa cho cậu vậy?”
Tề Thành không khỏi mỉm cười, “Cậu thật sự không biết Ngô Du là ai? Cậu không phải học cùng lớp với cậu ta. “
Kỳ Chung giả bộ quá đáng.
“Tôi không thèm quen mấy người trong lớp này,” Kỳ Chung hất cằm lên, “Nếu tôi muốn biết hết mọi người, chẳng phải tôi bị kiệt sức rồi sao?”
Tề Thành nói, “Tôi đi giao bài tập, cậu đi theo làm gì.”
Kỳ Chung nhíu mày.
Cậu cũng biết Tề Thành được giáo viên lớp đặc biệt yêu cầu viết, dù sao mấy ngày trước cậu cũng đã đi học bù, mỗi lần Tề Thành làm bài tập đều dạy mười phút.
Mười phút là tốt.
Nhưng bởi vì ngày mai thi tháng, buổi tối tự học cuối cùng cũng chỉ có nửa tiết, nửa tiết sau phải sắp xếp kiểm tra phòng, tiết học 45 phút chia hai nửa, tan học cũng không thấy ai, mười phút này. Không thể chờ đợi thời gian.
“Tôi sẽ học với cậu.” Kỳ Chung nói, “Chỉ có một số câu hỏi không thể làm được.”
Tề Thành bất ngờ nhướng mày, không nói gì, đi theo vào văn phòng.
Cửa phòng làm việc của thầy Dương khép hờ, Kỳ Chung đang định đi theo Tề Thành mở cửa, nhưng vừa đưa tay ra,đã bị Tề Thành kéo vào gốc cây bên cạnh tòa nhà dạy học.
Tề Thành quỳ gối cười ngây ngốc, Kỳ Chung vẫn có chút bối rối, "Cậu không phải muốn đi giao bài tập sao?"
"Không," Tề Thành nhẹ giọng nói, "Tôi sẽ giao khi lớp học kết thúc. Thầy Dương sẽ không lãng phí vài phút của tôi. ”
Bên này dãy nhà dạy học có mấy cây to, bên cạnh cây là hành lang, hành lang rỗng có cỏ leo vách, cành lá rủ xuống làm rèm hai bên cản ánh trăng..
Hai người ngồi trên ghế đá giữa hành lang, Kỳ Chung khá cảm động, “Không ngờ có một ngày, tôi lại trốn tiết với cậu.”
Bởi vì những lời này, Tề Thành nhớ tới lần gặp đầu tiên, “Tôi không bảo Chu Điệp chơi cậu. ”
Kỳ Chung biết,“ Không đánh thì không quen biết. ”
Kỳ quái là trước đây hai người còn ngủ cùng nhau trên giường, hiện tại ngồi tán gẫu mà không cảm thấy không thoải mái.
Tề Thành nhìn về phía xa xăm, “Ngày mai thi, cậu có thể kiếm được bao nhiêu điểm?”
Kỳ Chung trực tiếp nhìn anh, đồng thời nói: “Có lạnh không?”
Hai người sững sờ đồng thời đáp:
“Tôi không biết."
“Không lạnh.”
Bầu không khí ngượng ngùng trong một giây.
“Làm bài kiểm tra cho tốt,” Tề Thành liếc cậu nói đùa, “Dù sao cũng là người do tôi dạy, đừng làm mất mặt tôi.”
Tay Kỳ Chung bị những lời này thổi thành nắm đấm, “Đừng nhắc tới bài kiểm tra. Sau khi thi xong cậu còn khoe khoang đúng không? ”
Tề Thành gật đầu khẳng định,“ Ừ! ”
“ Này, ”Kỳ Chung cũng cười,“ Vậy thì tôi phải nghĩ đến chuyện khoe khoang. Liền nói như vậy, đứng top 10 xếp hạng tiến bộ, giáo viên nói vậy là tốt rồi. ”
“ Không phải top mười. ”Tề Thành sửa lại.
"Tôi phải làm sao đây? Mười top đầu nghe to hơn, xứng với danh nghĩa anh chàng đẹp trai của tôi," Kỳ Chung sờ sờ cằm, đột nhiên đưa tay về phía anh, "Cậu không lạnh sao? Tôi lạnh, sưởi ấm cho tôi."
Bàn tay với những khớp nối khéo léo được đưa ra, Tề Thành vẫn còn nhớ cách rửa bát của đôi tay này.
Anh kèm cặp, đưa tay từ trong túi ra lắc lắc, “Tay của cậu nóng hơn tay của tôi.”
“Cái nóng của tôi đang truyền đến người cậu nên càng lạnh hơn,” Kỳ Chung dựa vào chính mình học hỏi. Chỉ nói vô nghĩa, "Một chất dẫn nhiệt tốt, cân bằng giữa lạnh và nóng, hiểu không?"
"Và tôi cũng ở đây để cổ vũ cậu." Kỳ Chung ho. Lần đầu tiên, nghe theo trái tim mình mạnh dạn đưa năm ngón tay của mình vào tay Tề Thành. Khoảng cách giữa ngón tay bị đối phương lấp đầy quá khác, “Nếu như tôi có thể tiến bộ đứng hạng 21, vậy chia số lẻ cho cậu, để cho cậu tiến vào top 10.”
Tề Thành: “Thật là hào phóng.”
Ánh mắt của anh dán vào tay của hai người, lòng bàn tay của Kỳ Chung ấm áp khô ráo,cầm trong đêm thu rất thoải mái.
Sự khác biệt về màu da, so với bàn tay của anh màu lúa mì của Kỳ Chung trở nên tối hơn.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm khiến Kỳ Chung dâng lên cảm giác xấu hổ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tuy rằng lỗ tai đã đỏ bừng, nhưng càng nhìn Kỳ Chung càng siết chặt hơn.
“Không thể làm cho cậu tiến bộ quá nhiều,” Kỳ Chung cười, “Top mười là đủ rồi, đủ để tôi khoe khoang.”
“Uhm, top mười,” Tề Thành thở dài, “Đừng làm cho tôi xấu hổ.”
Kỳ Chung rất tự tin, “Lần này đếm ngược từ dưới sẽ không bao giờ đếm ngược tới tôi.”
Tề Thành bị vẻ mặt và giọng điệu của cậu làm cho thích thú, đột nhiên đồng ý bài kiểm tra ngày mai sẽ không khó như vậy.
Dùng danh nghĩa của Kỳ Chung để khoe khoang cũng là khoe khoang với chính mình.
Anh cảm thấy thật tốt.
Bởi vì giấc mộng xuân này, Kỳ Chung sẽ nhìn nơi không nên nhìn khi thấy Tề Thành mấy ngày nay. Đôi khi bị Ngô Du nắm lấy chơi đùa, Tề Thành đi ngang qua, cậu sẽ quên động tác tay của mình và một lần nữa bị đập đến choáng váng.
Ngô Du rốt cục không nhịn được, kéo cậu đến bên đường ngồi xuống, hỏi: “Cuối cùng cậu làm cái quái gì vậy?”
“Cái gì?” Ánh mắt của Kỳ Chung
đuổi theo Tề Thành càng ngày càng xa, chờ Tề Thành biến mất. Sau khi biến mất, Kỳ Chung mới tỉnh táo lại, nói: "Tiện thể, kỳ thi tuần này, từ hôm nay tờ không chơi bóng nữa, lần sau đừng gọi cho tớ."
"..." Ngô Du "Không thể, chơi bóng có thể chiếm thời gian được bao nhiêu, Kỳ Chung cậu trở mặt nhanh quá đi? "
" Lúc trước tớ hỏi cậu học hành mà cậu còn tức giận, không đụng đến bóng rổ thì cảm thấy khó chịu. Lão Bao nói cần kết hợp làm việc và nghỉ ngơi. Sao bây giờ cậu thay đổi hoàn toàn rồi ", Ngô Du giọng điệu nhiều trong số đó, "Trước khi chìm đắm trong học tập, lúc đi dạo còn đọc sách, buổi tối đến ban 3 tìm Tề Thành dạy kèm. Nhìn xem cậu bây giờ thế nào, vừa rồi còn nhìn chằm chằm Tề Thành..."
Lỗ tai của Kỳ Chung trống không và nhìn vào cuối con đường bên cạnh sân bóng rổ.
Tề Thành và Hạ Lập quay lại mua một chai nước ở máy bán hàng tự động, hình như Tề Thành cảm nhận được điều gì đó, anh nhìn về phía bên này sau đó vẫy tay.
Anh đi đứng bình thường, nhưng thoải mái và đẹp trai.
Kỳ Chung cũng vẫy tay với anh, sau khi hai người hoàn toàn đi khuất, cậu mới hỏi Ngô Du bên cạnh, " Cậu vừa mới nói cái gì?”
Ngô Du im lặng một hồi, sau đó thật sâu nhìn cậu. "Kỳ Chung, cậu sẽ không thích Tề Thành đi? ”
Tề Thành đợi Kỳ Chung đến và hỏi câu hỏi học bù vào hôm đó.
Dường như đã quen và không nghĩ rằng có vấn đề gì với chuyện này, nhưng trong mắt lũ học sinh ban 3, bầu trời này thực sự kỳ dị hơn cả bầu trời.
Tuy nhiên, chờ đến tiết anh đã viết xong tác phẩm 100 ký tự, Kỳ Chung vẫn chưa đến.
Khi tan lớp, Tề Thành thở ra một hơi, nhìn lên lầu bốn.
Anh mím chặt môi lại kiềm chế nhìn ra chỗ khác.
Giáo viên chủ nhiệm ban 4 bên cạnh tình cờ nhìn thấy anh và ra hiệu, “Tề Thành, đến văn phòng giúp tôi lấy bài tập, đặt ở bên trái bàn làm việc.”
“Vâng.” Tề Thành gật đầu rồi đi vào văn phòng.
Trong phòng làm việc không có ai, Tề Thành đi ra liền đụng phải Trì Nghiên cũng đang đến lấy bài tập.
Tề Thành chờ muốn cùng hắn đứng dậy, Trì Nghiên ôm bài tập một tay đẩy mắt. “Ngày mai là kỳ thi tháng.”
Tề Thành ừ một tiếng.
“Hãy thi đấu lại lần nữa,” Trì Nghiên khẽ cười, “Tề Thành, cậu gần như đã lọt vào top 10 rồi.”
Về cơ bản hắn chắc chắn Tề Thành sẽ đồng ý, nhưng Tề Thành lắc đầu, “Không được, Lần này không nâng được khí lực. ”
Trì Nghiên buồn cười,“Cậu còn có thể nâng được bài thi sao? ”
Hắn chỉ biết đây là Tề Thành đang lười biếng.
Khi đi đến cầu thang, Tề Thành ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt bị Trì Nghiên bắt gặp, Trì Nghiên tiếp tục đề tài vừa rồi, nhẹ giọng nói: “Tề Thành, hơn nửa năm nữa vẫn còn một kỳ thi tuyển sinh đại học, bây giờ tôi đã hình thành thói quen trả lời các câu hỏi một cách nghiêm túc. Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi sẽ không bị mất điểm vì thói quen của mình. ”
Tề Thành,“Quên lần này đi. ”
Lớp học của họ khác nhau. Tề Thành lên ban 4, nhưng Trì Nghiên đứng đó không lấy lại được tinh thần.
Không phải lúc trước Tề Thành không muốn làm bài tập, nhưng chỉ cần hắn nói vài câu, Tề Thành vẫn sẽ hoàn thành.
Nhưng bây giờ... Trì Nghiên nhíu mày, vẫn không muốn anh coi bài thi là chuyện vặt.
Giờ học sắp bắt đầu, khi giờ tự học kết thúc, hắn định nói chuyện với Tề Thành. Rõ ràng thời gian qua đã đạt được sự hợp tác tuyệt vời, và sự thật cũng đã chứng minh rằng nếu Tề Thành nghiêm túc thì thành tích của anh không thể xem thường, Trì Nghiên hy vọng anh có thể nghiêm túc làm bài kiểm tra và bài tập về nhà.
Sau khi Tề Thành gửi bài tập về nhà, anh trở về lớp, chậu hoa thuốc lá trên bệ cửa sổ đã nở lên rất nhiều, Hạ Lập nói một lát nữa vào lớp học sẽ không thể bỏ xuống.
Anh nghĩ đến Kỳ Chung khi nhìn thấy chậu hoa, cau mày, đem hoa để xuống đất bên ngoài, không nhìn thấy cũng không lo lắng.
Đặt bên ngoài cửa sổ, khi vào lớp, Tề Thành đặt bút xuống, nhìn hoa lá bên ngoài.
Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn những bông hoa sẽ không bị người khác động vào.
Hoa nở sau bảy giờ vẫn còn nở. Tề Thành quay đầu lại, tiếp tục cầm bút làm bài.
Khi Kỳ Chung bí mật chạy ra khỏi lớp, cậu nhìn thấy chậu hoa này được đặt bên ngoài một cách đáng thương.
Kỳ Chung: “...”
Cúi người chui xuống dưới cửa sổ, Kỳ Chung sờ sờ hoa lá, “Này, Tề Thành, hoa này có chuyện gì.”
Cậu có thể hay không quý trọng! Hôm qua còn ở trong nhà, nhưng hôm nay đã trở thành đóa hoa không mong muốn của chủ nhân.
Bàn tay đang viết của Tề Thành rung lên dưới tiếng động đột ngột của cậu, “... Fuck.”
Câu trả lời lắc lư thành một ký tự méo mó.
“Lần sau nói chuyện, đừng nói đột ngột như vậy,” Tề Thành thì thào hướng bên cửa sổ, “Người đâu.”
Kỳ Chung hơi đứng thẳng người lên, lộ ra ánh mắt, trong mắt mang theo vẻ lên án,
“Hoa là do Ngô Du gửi tới.Liên quan gì đến cậu? ”những lời của Tề Thành chặn lại, Kỳ Chung nghẹn ngào.
Tề Thành nhếch miệng, vỗ vỗ lưng của Hạ Lập, Hạ Lập nói: “Làm gì?”
“Tớ đi ra ngoài.” Tề Thành bắt tay trước mặt cậu ta “Gửi cho Lão Dương..."
" … Thời điểm tan học không nghỉ, một hay phải nghỉ khi vào lớp, ”Hạ Lập đứng dậy để anh đi, nôn mửa,“ Tớ nghĩ cậu chỉ không muốn đến lớp. ”
Tề Thành công khai đi ra từ cửa sau, Kỳ Chung đang lau lọ hoa thuốc lá, đặc biệt đau khổ.
Anh bước tới ngồi xổm một bên, “Này.”
Kỳ Chung trực tiếp rùng mình một cái.
Tề Thành cười híp mắt, đứng dậy đi về phía văn phòng. Kỳ Chung không thèm đếm xỉa đến bông hoa nào, chạy tới đuổi kịp anh, cậu tiếp tục nói: "Vì là hoa của người khác nên cậu phải bảo vệ nó. Nếu một bông hoa đẹp như vậy bị trộm đi thì sao?"
Cậu vừa nói vừa đi theo Tề Thành, “Cậu đi văn phòng?”
Tề Thành dừng ở trên lầu nói: “Ngày mai thi tháng.”
“Vậy nửa giờ nữa lớp học này sẽ kết thúc,” Kỳ Chung nói, “Tôi đang học, liền chạy xuống tìm cậu. "
Cậu được Ngô Du dạy cả buổi chiều và tối. Nói chuyện thì khô khan còn Kỳ Chung thì cứng đầu đến mức không thuyết phục được. Cuối cùng, Kỳ Chung chán nản bỏ trốn khỏi lớp.
“Ngô Du kia,” cậu giả vờ hỏi, “Ai, ai tặng hoa cho cậu vậy?”
Tề Thành không khỏi mỉm cười, “Cậu thật sự không biết Ngô Du là ai? Cậu không phải học cùng lớp với cậu ta. “
Kỳ Chung giả bộ quá đáng.
“Tôi không thèm quen mấy người trong lớp này,” Kỳ Chung hất cằm lên, “Nếu tôi muốn biết hết mọi người, chẳng phải tôi bị kiệt sức rồi sao?”
Tề Thành nói, “Tôi đi giao bài tập, cậu đi theo làm gì.”
Kỳ Chung nhíu mày.
Cậu cũng biết Tề Thành được giáo viên lớp đặc biệt yêu cầu viết, dù sao mấy ngày trước cậu cũng đã đi học bù, mỗi lần Tề Thành làm bài tập đều dạy mười phút.
Mười phút là tốt.
Nhưng bởi vì ngày mai thi tháng, buổi tối tự học cuối cùng cũng chỉ có nửa tiết, nửa tiết sau phải sắp xếp kiểm tra phòng, tiết học 45 phút chia hai nửa, tan học cũng không thấy ai, mười phút này. Không thể chờ đợi thời gian.
“Tôi sẽ học với cậu.” Kỳ Chung nói, “Chỉ có một số câu hỏi không thể làm được.”
Tề Thành bất ngờ nhướng mày, không nói gì, đi theo vào văn phòng.
Cửa phòng làm việc của thầy Dương khép hờ, Kỳ Chung đang định đi theo Tề Thành mở cửa, nhưng vừa đưa tay ra,đã bị Tề Thành kéo vào gốc cây bên cạnh tòa nhà dạy học.
Tề Thành quỳ gối cười ngây ngốc, Kỳ Chung vẫn có chút bối rối, "Cậu không phải muốn đi giao bài tập sao?"
"Không," Tề Thành nhẹ giọng nói, "Tôi sẽ giao khi lớp học kết thúc. Thầy Dương sẽ không lãng phí vài phút của tôi. ”
Bên này dãy nhà dạy học có mấy cây to, bên cạnh cây là hành lang, hành lang rỗng có cỏ leo vách, cành lá rủ xuống làm rèm hai bên cản ánh trăng..
Hai người ngồi trên ghế đá giữa hành lang, Kỳ Chung khá cảm động, “Không ngờ có một ngày, tôi lại trốn tiết với cậu.”
Bởi vì những lời này, Tề Thành nhớ tới lần gặp đầu tiên, “Tôi không bảo Chu Điệp chơi cậu. ”
Kỳ Chung biết,“ Không đánh thì không quen biết. ”
Kỳ quái là trước đây hai người còn ngủ cùng nhau trên giường, hiện tại ngồi tán gẫu mà không cảm thấy không thoải mái.
Tề Thành nhìn về phía xa xăm, “Ngày mai thi, cậu có thể kiếm được bao nhiêu điểm?”
Kỳ Chung trực tiếp nhìn anh, đồng thời nói: “Có lạnh không?”
Hai người sững sờ đồng thời đáp:
“Tôi không biết."
“Không lạnh.”
Bầu không khí ngượng ngùng trong một giây.
“Làm bài kiểm tra cho tốt,” Tề Thành liếc cậu nói đùa, “Dù sao cũng là người do tôi dạy, đừng làm mất mặt tôi.”
Tay Kỳ Chung bị những lời này thổi thành nắm đấm, “Đừng nhắc tới bài kiểm tra. Sau khi thi xong cậu còn khoe khoang đúng không? ”
Tề Thành gật đầu khẳng định,“ Ừ! ”
“ Này, ”Kỳ Chung cũng cười,“ Vậy thì tôi phải nghĩ đến chuyện khoe khoang. Liền nói như vậy, đứng top 10 xếp hạng tiến bộ, giáo viên nói vậy là tốt rồi. ”
“ Không phải top mười. ”Tề Thành sửa lại.
"Tôi phải làm sao đây? Mười top đầu nghe to hơn, xứng với danh nghĩa anh chàng đẹp trai của tôi," Kỳ Chung sờ sờ cằm, đột nhiên đưa tay về phía anh, "Cậu không lạnh sao? Tôi lạnh, sưởi ấm cho tôi."
Bàn tay với những khớp nối khéo léo được đưa ra, Tề Thành vẫn còn nhớ cách rửa bát của đôi tay này.
Anh kèm cặp, đưa tay từ trong túi ra lắc lắc, “Tay của cậu nóng hơn tay của tôi.”
“Cái nóng của tôi đang truyền đến người cậu nên càng lạnh hơn,” Kỳ Chung dựa vào chính mình học hỏi. Chỉ nói vô nghĩa, "Một chất dẫn nhiệt tốt, cân bằng giữa lạnh và nóng, hiểu không?"
"Và tôi cũng ở đây để cổ vũ cậu." Kỳ Chung ho. Lần đầu tiên, nghe theo trái tim mình mạnh dạn đưa năm ngón tay của mình vào tay Tề Thành. Khoảng cách giữa ngón tay bị đối phương lấp đầy quá khác, “Nếu như tôi có thể tiến bộ đứng hạng 21, vậy chia số lẻ cho cậu, để cho cậu tiến vào top 10.”
Tề Thành: “Thật là hào phóng.”
Ánh mắt của anh dán vào tay của hai người, lòng bàn tay của Kỳ Chung ấm áp khô ráo,cầm trong đêm thu rất thoải mái.
Sự khác biệt về màu da, so với bàn tay của anh màu lúa mì của Kỳ Chung trở nên tối hơn.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm khiến Kỳ Chung dâng lên cảm giác xấu hổ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tuy rằng lỗ tai đã đỏ bừng, nhưng càng nhìn Kỳ Chung càng siết chặt hơn.
“Không thể làm cho cậu tiến bộ quá nhiều,” Kỳ Chung cười, “Top mười là đủ rồi, đủ để tôi khoe khoang.”
“Uhm, top mười,” Tề Thành thở dài, “Đừng làm cho tôi xấu hổ.”
Kỳ Chung rất tự tin, “Lần này đếm ngược từ dưới sẽ không bao giờ đếm ngược tới tôi.”
Tề Thành bị vẻ mặt và giọng điệu của cậu làm cho thích thú, đột nhiên đồng ý bài kiểm tra ngày mai sẽ không khó như vậy.
Dùng danh nghĩa của Kỳ Chung để khoe khoang cũng là khoe khoang với chính mình.
Anh cảm thấy thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất