Chương 5
Editor: LunaYang97
Tề Thành vốn đã chuẩn bị sẵn sàng bị Ngô Nguyên chặn dưới ký túc xá vào ban đêm, không ngờ qua mấy ngày nay lại yên tĩnh.
Kỳ nghỉ dài của trường trung học số 2 chỉ có hai ngày rưỡi trong một tháng, thường chỉ nghỉ nửa ngày vào buổi chiều các ngày cuối tuần, việc tự học buổi chiều và buổi tối của chủ nhật bị hủy bỏ, các lớp tập đọc buổi sáng cũng bị hủy bỏ, khiến học sinh có thời gian hiếm hoi để ngủ.
Hôm nay là thứ 7. Buổi tối sau khi trở về ký túc xá, mọi người trên lầu đều hoan hô, bởi vì sáng mai 8:10 lớp học mới chính thức bắt đầu.
Có thể dậy muộn hơn bình thường một giờ! Điều này thật hạnh phúc!
Ký túc xá của ban 3 nằm trên tầng hai, Tề Thành và ký túc xá của anh ở bên trong, một khu đất quý giá gần với phòng tắm và cầu thang. Sau khi leo lên lầu, thấy phòng tắm ở tầng 3 đã hết nước, còn phòng tắm ở tầng 2 đã chật cứng người.
Thời tiết thế này, lũ con trai cáu kỉnh không thể thiếu nước, ai đi tắm vào buổi tối cũng cảm thấy day dứt khi thấy cảnh này, sau khi về đến ký túc xá thì mọi người trong ký túc quyết định oẳn tù tì, ai thua thì đi lấy nước.
Trường trung học ở ngoại thành, diện tích rộng và được đầu tư nhiều tiền, đến giờ ký túc xá vẫn chưa hết chỗ, ít người ở một phòng hơn các trường khác, một phòng có bốn người, không gian rộng rãi.
Ngoài Hạ Lập và Chu Phàm, còn có một người bạn cùng phòng là một sinh viên mỹ thuật tên là Hàn An, cậu ta là một người có khiếu thẩm mỹ đặc biệt, luôn tin rằng mình là bậc thầy xu hướng.
Tề Thành chưa bao giờ sợ oẳn tù tì, anh cười sau khi tình hình được giải quyết, “Tớ thắng.”
Chính là Chu Phàm thua, thành thật đi lấy nước, vài phút sau cũng không quay lại. Tề Thành hơi khát nên đứng dậy tìm cái cốc rồi đi vào phòng.
Vừa đi vào đã thấy Thường Nghiêu đi ra, tóc đen của Thường Nghiêu sắp che mất mắt, ngón tay ướt đẫm, tựa hồ không nhìn thấy anh, chạy nhanh về ký túc xá của mình.
Khi Tề Thành chuẩn bị xếp hàng, Thường Nghiêu lại chạy tới, đưa cho Tề Thành một cốc đầy nước, hắn cúi đầu xuống và không nói gì.
Tề Thành, “Cho tôi?”
“Cảm ơn vì chuyện lúc nãy” hắn niệm bốn chữ này giống như một sự chứng thực. [ nguyên văn 謝謝熱帖 mình không hiểu nên chém đại =)) ]
“Cảm ơn.” Tề Thành liếm môi, môi của anh đã khô bong tróc rồi, anh chỉ rót một chút nước của Thường Nghiêu rồi uống vài ngụm.
Thường Nghiêu thấy anh uống xong thì cầm ly lên, đổ hết nước trong ly vào, rồi lại cầm cái chai rỗng, đứng xếp hàng ở cuối hàng.
Tề Thành sửng sốt, bật cười, sau đó đứng ở phía sau, vừa uống nước vừa chậm rãi nói chuyện với hắn.
Chu Phàm ở phía trước, có quá nhiều người nên chỉ có thể vẫy vẫy tay.
Phòng tắm chật ních, bọn con trai không kịp chờ đợi, thỉnh thoảng lại đụng vào nhau, Tề Thành bảo vệ Thường Nghiêu mấy lần không dấu vết, mỗi lần giơ tay lên, Thường Nghiêu đều cúi đầu xuống.
Dưới mái tóc đen không ai nhìn thấy là khuôn mặt đỏ bừng.
“Khốn kiếp!”
Từ góc tường bên cạnh thấp giọng chửi rủa, “Mẹ nó, sao nước càng ngày càng ít vậy?”
Tề Thành quay người lại, lập tức nở nụ cười.
Kỳ Chung đang vùi đầu giặt chiếc vớ bẩn thỉu tức đến xì khói, hít sâu mấy hơi rồi tiếp tục chịu đựng, lại bắt đầu xoa đầu.
Cậu mặc một chiếc áo trắng tinh, di chuyển vai, trong một đám học sinh trung học không tập thể dục nhiều, mỗi cử động đều khiến cậu trông đẹp trai ngời ngời.
Dáng người của Kỳ Chung rất tốt, dáng người mảnh khảnh, thẳng tắp, không có quá nhiều cơ bắp, không phập phồng đáng sợ, cũng không gầy gò và đổ gục khi gió thổi. Cậu có thân hình cân đối, khỏe mạnh và đẹp trai, giống như một tỷ lệ yêu thích của các họa sĩ. Tề Thành dùng con mắt phê phán và cho rằng đường nét của cậu đẹp đến lạ thường.
Người ở tầng 3 có thể ngoạm thành công vòi nước ở tầng 2. Thằng nhóc này còn ngại ít.
Sau khi Chu Phàm nhận được nước, cậu ta lớn tiếng nói: “Tề Thành, cậu về trước đi!”
Kỳ Chung ngẩng đầu, quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt phát hiện Tề Thành ở cuối hàng.
Cậu nhìn đôi tất bẩn thỉu trên tay, vẻ mặt vừa thay đổi vừa biến sắc.
Cậu đang cầm một đôi tất bẩn, còn người bên kia thì cầm một cốc nước sạch. Quá xấu hổ, Kỳ Chung vùi đầu, hy vọng không bị tên nhóc này nhìn thấy.
Đợi một hồi, cậu không kìm lòng được mà nhìn lại, Tề Thành đã rời đi.
Này a, tầng hai nguy hiểm quá.
Suýt chút nữa thì xấu hổ ném nó đến trước mặt tiểu bạch kiểm.
Trưa chủ nhật, mọi người tan học, bến xe đã chật cứng người. Tề Thành tự mình thuê phòng ở bên ngoài, nửa giờ sau liền về tới nhà.
Anh vùi đầu ngủ cả buổi chiều, chậm rãi thức dậy sau 5 giờ.
Bên ngoài trời đã chạng vạng, Tề Thành nằm trên giường nửa tiếng rồi mới thoải mái tắm nước nóng xong ra ngoài ăn.
Gần chỗ anh thuê có đủ loại đồ ăn, có rất nhiều con phố nhỏ, cô chủ trên phố ẩm thực rất nhiệt tình với anh chàng đẹp trai, Tề Thành đã được chào hỏi rất nhiều lần ở dọc đường, cuối cùng một tiếng sau đó anh cũng ăn xong.
Trời đã nhá nhem tối, chỉ còn lại ánh đèn yếu ớt, trên đường trở về, Tề Thành nghe thấy tiếng đấm đá vang lên trong những con hẻm gần đó.
Xen lẫn với tiếng khịt mũi chán nản.
Tề Thành bước nhẹ đến gần con hẻm.
Vào sâu trong hẻm, vài thanh niên đang đánh người nằm dưới đất, người nằm dưới đất bảo vệ đầu mình. Có khi lại hung hăng đánh trả.
Không ai trong số người được tốt lắm, mũi mặt đều sưng lên, đánh trả để trút giận.
Người đàn ông nằm trên mặt đất cao lớn, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị, không chịu thừa nhận thất bại, đánh trả không sợ chết, nhưng động tác càng ngày càng nhỏ, cường độ đấu tranh cũng dần dần suy yếu.
Là Ngô Nguyên.
Tề Thành sờ sờ túi, rút ra một điếu thuốc, dựa vào bức tường đầu ngõ phủ đầy rêu, nhấp hai ngụm liền chậm rãi bước ra.
“Này,” Tề Thành lay nhẹ đống tro tàn, chỉ loanh quanh trong góc, bóng đen che gần hết cả người, chỉ có giọng cười cười, ân cần nhắc nhở, “Mười phút trước tôi đã gọi cảnh sát. Các người còn muốn đánh thêm 5 phút nữa không? ”
Bởi vì nơi này xe cộ đông đúc, gần đây có một đồn cảnh sát, tốc độ phía cảnh sát rất nhanh, mười phút là đã tương đối chậm.
Một vài thanh niên xã giao trở nên cáu kỉnh chửi bới, chỉ vào Tề Thành rồi đi tới muốn dạy dỗ, Tề Thành nhìn đồng hồ, lấy một điếu thuốc khác, chờ người tới gần mới nói: “Thật sự không chạy?”
Anh quá kiêu ngạo. Vài người quay đầu chạy ra khỏi con hẻm, chỉ vào anh chửi rủa, “Mày là ai,xen vào chuyện người khác.”
Tề Thành liếc nhìn họ và tiến đến chỗ Ngô Nguyên. Ngô Nguyên một mắt không mở ra được, cố hết sức nhìn xem người trước mặt là ai, nửa khuôn mặt bê bết máu, vẻ mặt làm người ta kinh hãi, trên đầu tóc gáy dính đầy những vết máu, vừa chật vật vừa đáng sợ.
Sau khi mơ hồ nhìn thấy Tề Thành, Ngô Nguyên nhắm mắt lại ngất đi.
Người đầy máu và bụi, không thể phân biệt được đó là của mình hay của ai khác.
Trong góc tối, anh chàng đẹp trai nằm trong góc đầy vết thương.
[Giáo bá tìm được ở trước mặt, ngươi hay không tiến lên giúp đỡ? ]
[A. Giải cứu và tán tỉnh]
[B. Bẩn quá, trước tiên hãy cởi quần áo bẩn của hắn ra (≧ ▽ ≦) //]
Tề Thành móc môi, cởi áo khoác để che hắn rồi kéo hắn lên trên vai, bắt taxi đến một phòng khám gần đó.
Đến khi đã được băng bó đàng hoàng về đến nhà, Tề Thành mới đem hắn quăng tới trên sàn nhà.
Ngô Nguyên dáng người rất tốt, nước da đẹp đẽ, cơ bắp ẩn chứa sức mạnh mãnh liệt, khi hôn mê, lông mày kiếm dựng lên, trông vẫn rất khó chịu.
Tề Thành lau sạch vết máu trên người, phần lớn máu trên người Ngô Nguyên là của người khác, vết thương nặng chính là trên đầu của hắn, bác sĩ băng bó cho có tay nghề cao, "Không sao, đứa nhỏ này đầu cứng, chỉ bị chấn thương."
“ Cháu nhìn đi, trọng điểm đều được hắn bảo vệ, nhìn bộ dáng cũng không nghiêm trọng, bệnh viện không cần đi, trên người những vết thương khác đều có thể tự mình lau.”
Tề Thành vốn có ý kiến với câu nói của bác sĩ, lúc này mới cởi bỏ. Sau khi lau quần áo cho Ngô Nguyên, anh thấy không có vết thương lớn.
Khi Ngô Nguyên trở nên sạch sẽ, Tề Thành lười biếng mặc quần áo cho hắn, trực tiếp ôm Ngô Nguyên chỉ mặc đồ lót lên ghế sô pha, đắp chăn mỏng lên người..
Ngô Nguyên thức dậy vào buổi sáng, chỉ cảm thấy khắp người đau nhức.
Hắn cao to, chiếc ghế dài hẹp và nhỏ, hắn cuộn tròn cả đêm, tỉnh lại tay chân tê dại.
Bây giờ vẫn còn sớm, bên ngoài cửa sổ vẫn còn tối, Ngô Nguyên chán nản, mở chăn bông, chân trần bước lên sàn tìm một nơi có thể ngủ thoải mái.
Vết thương trên đầu được quấn băng, đau đớn, Ngô Nguyên đã quen với cơn đau này nên hoàn toàn có thể bỏ qua. Sau khi tìm được phòng ngủ, hắn khoanh tay đứng bên giường nhìn Tề Thành trên giường vẻ mặt bình tĩnh.
Với cái giường rộng hai mét, anh ngủ một nửa không gian, một nửa còn lại có thể nằm thêm ít nhất một người, kết quả là bị đặt ở trên sô pha.
Ngô Nguyên nhìn anh một cái, trực tiếp mở chăn bông, mặc quần xà lỏn nằm xuống.
Sau đó liền đi ngủ.
Tề Thành vốn đã chuẩn bị sẵn sàng bị Ngô Nguyên chặn dưới ký túc xá vào ban đêm, không ngờ qua mấy ngày nay lại yên tĩnh.
Kỳ nghỉ dài của trường trung học số 2 chỉ có hai ngày rưỡi trong một tháng, thường chỉ nghỉ nửa ngày vào buổi chiều các ngày cuối tuần, việc tự học buổi chiều và buổi tối của chủ nhật bị hủy bỏ, các lớp tập đọc buổi sáng cũng bị hủy bỏ, khiến học sinh có thời gian hiếm hoi để ngủ.
Hôm nay là thứ 7. Buổi tối sau khi trở về ký túc xá, mọi người trên lầu đều hoan hô, bởi vì sáng mai 8:10 lớp học mới chính thức bắt đầu.
Có thể dậy muộn hơn bình thường một giờ! Điều này thật hạnh phúc!
Ký túc xá của ban 3 nằm trên tầng hai, Tề Thành và ký túc xá của anh ở bên trong, một khu đất quý giá gần với phòng tắm và cầu thang. Sau khi leo lên lầu, thấy phòng tắm ở tầng 3 đã hết nước, còn phòng tắm ở tầng 2 đã chật cứng người.
Thời tiết thế này, lũ con trai cáu kỉnh không thể thiếu nước, ai đi tắm vào buổi tối cũng cảm thấy day dứt khi thấy cảnh này, sau khi về đến ký túc xá thì mọi người trong ký túc quyết định oẳn tù tì, ai thua thì đi lấy nước.
Trường trung học ở ngoại thành, diện tích rộng và được đầu tư nhiều tiền, đến giờ ký túc xá vẫn chưa hết chỗ, ít người ở một phòng hơn các trường khác, một phòng có bốn người, không gian rộng rãi.
Ngoài Hạ Lập và Chu Phàm, còn có một người bạn cùng phòng là một sinh viên mỹ thuật tên là Hàn An, cậu ta là một người có khiếu thẩm mỹ đặc biệt, luôn tin rằng mình là bậc thầy xu hướng.
Tề Thành chưa bao giờ sợ oẳn tù tì, anh cười sau khi tình hình được giải quyết, “Tớ thắng.”
Chính là Chu Phàm thua, thành thật đi lấy nước, vài phút sau cũng không quay lại. Tề Thành hơi khát nên đứng dậy tìm cái cốc rồi đi vào phòng.
Vừa đi vào đã thấy Thường Nghiêu đi ra, tóc đen của Thường Nghiêu sắp che mất mắt, ngón tay ướt đẫm, tựa hồ không nhìn thấy anh, chạy nhanh về ký túc xá của mình.
Khi Tề Thành chuẩn bị xếp hàng, Thường Nghiêu lại chạy tới, đưa cho Tề Thành một cốc đầy nước, hắn cúi đầu xuống và không nói gì.
Tề Thành, “Cho tôi?”
“Cảm ơn vì chuyện lúc nãy” hắn niệm bốn chữ này giống như một sự chứng thực. [ nguyên văn 謝謝熱帖 mình không hiểu nên chém đại =)) ]
“Cảm ơn.” Tề Thành liếm môi, môi của anh đã khô bong tróc rồi, anh chỉ rót một chút nước của Thường Nghiêu rồi uống vài ngụm.
Thường Nghiêu thấy anh uống xong thì cầm ly lên, đổ hết nước trong ly vào, rồi lại cầm cái chai rỗng, đứng xếp hàng ở cuối hàng.
Tề Thành sửng sốt, bật cười, sau đó đứng ở phía sau, vừa uống nước vừa chậm rãi nói chuyện với hắn.
Chu Phàm ở phía trước, có quá nhiều người nên chỉ có thể vẫy vẫy tay.
Phòng tắm chật ních, bọn con trai không kịp chờ đợi, thỉnh thoảng lại đụng vào nhau, Tề Thành bảo vệ Thường Nghiêu mấy lần không dấu vết, mỗi lần giơ tay lên, Thường Nghiêu đều cúi đầu xuống.
Dưới mái tóc đen không ai nhìn thấy là khuôn mặt đỏ bừng.
“Khốn kiếp!”
Từ góc tường bên cạnh thấp giọng chửi rủa, “Mẹ nó, sao nước càng ngày càng ít vậy?”
Tề Thành quay người lại, lập tức nở nụ cười.
Kỳ Chung đang vùi đầu giặt chiếc vớ bẩn thỉu tức đến xì khói, hít sâu mấy hơi rồi tiếp tục chịu đựng, lại bắt đầu xoa đầu.
Cậu mặc một chiếc áo trắng tinh, di chuyển vai, trong một đám học sinh trung học không tập thể dục nhiều, mỗi cử động đều khiến cậu trông đẹp trai ngời ngời.
Dáng người của Kỳ Chung rất tốt, dáng người mảnh khảnh, thẳng tắp, không có quá nhiều cơ bắp, không phập phồng đáng sợ, cũng không gầy gò và đổ gục khi gió thổi. Cậu có thân hình cân đối, khỏe mạnh và đẹp trai, giống như một tỷ lệ yêu thích của các họa sĩ. Tề Thành dùng con mắt phê phán và cho rằng đường nét của cậu đẹp đến lạ thường.
Người ở tầng 3 có thể ngoạm thành công vòi nước ở tầng 2. Thằng nhóc này còn ngại ít.
Sau khi Chu Phàm nhận được nước, cậu ta lớn tiếng nói: “Tề Thành, cậu về trước đi!”
Kỳ Chung ngẩng đầu, quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt phát hiện Tề Thành ở cuối hàng.
Cậu nhìn đôi tất bẩn thỉu trên tay, vẻ mặt vừa thay đổi vừa biến sắc.
Cậu đang cầm một đôi tất bẩn, còn người bên kia thì cầm một cốc nước sạch. Quá xấu hổ, Kỳ Chung vùi đầu, hy vọng không bị tên nhóc này nhìn thấy.
Đợi một hồi, cậu không kìm lòng được mà nhìn lại, Tề Thành đã rời đi.
Này a, tầng hai nguy hiểm quá.
Suýt chút nữa thì xấu hổ ném nó đến trước mặt tiểu bạch kiểm.
Trưa chủ nhật, mọi người tan học, bến xe đã chật cứng người. Tề Thành tự mình thuê phòng ở bên ngoài, nửa giờ sau liền về tới nhà.
Anh vùi đầu ngủ cả buổi chiều, chậm rãi thức dậy sau 5 giờ.
Bên ngoài trời đã chạng vạng, Tề Thành nằm trên giường nửa tiếng rồi mới thoải mái tắm nước nóng xong ra ngoài ăn.
Gần chỗ anh thuê có đủ loại đồ ăn, có rất nhiều con phố nhỏ, cô chủ trên phố ẩm thực rất nhiệt tình với anh chàng đẹp trai, Tề Thành đã được chào hỏi rất nhiều lần ở dọc đường, cuối cùng một tiếng sau đó anh cũng ăn xong.
Trời đã nhá nhem tối, chỉ còn lại ánh đèn yếu ớt, trên đường trở về, Tề Thành nghe thấy tiếng đấm đá vang lên trong những con hẻm gần đó.
Xen lẫn với tiếng khịt mũi chán nản.
Tề Thành bước nhẹ đến gần con hẻm.
Vào sâu trong hẻm, vài thanh niên đang đánh người nằm dưới đất, người nằm dưới đất bảo vệ đầu mình. Có khi lại hung hăng đánh trả.
Không ai trong số người được tốt lắm, mũi mặt đều sưng lên, đánh trả để trút giận.
Người đàn ông nằm trên mặt đất cao lớn, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị, không chịu thừa nhận thất bại, đánh trả không sợ chết, nhưng động tác càng ngày càng nhỏ, cường độ đấu tranh cũng dần dần suy yếu.
Là Ngô Nguyên.
Tề Thành sờ sờ túi, rút ra một điếu thuốc, dựa vào bức tường đầu ngõ phủ đầy rêu, nhấp hai ngụm liền chậm rãi bước ra.
“Này,” Tề Thành lay nhẹ đống tro tàn, chỉ loanh quanh trong góc, bóng đen che gần hết cả người, chỉ có giọng cười cười, ân cần nhắc nhở, “Mười phút trước tôi đã gọi cảnh sát. Các người còn muốn đánh thêm 5 phút nữa không? ”
Bởi vì nơi này xe cộ đông đúc, gần đây có một đồn cảnh sát, tốc độ phía cảnh sát rất nhanh, mười phút là đã tương đối chậm.
Một vài thanh niên xã giao trở nên cáu kỉnh chửi bới, chỉ vào Tề Thành rồi đi tới muốn dạy dỗ, Tề Thành nhìn đồng hồ, lấy một điếu thuốc khác, chờ người tới gần mới nói: “Thật sự không chạy?”
Anh quá kiêu ngạo. Vài người quay đầu chạy ra khỏi con hẻm, chỉ vào anh chửi rủa, “Mày là ai,xen vào chuyện người khác.”
Tề Thành liếc nhìn họ và tiến đến chỗ Ngô Nguyên. Ngô Nguyên một mắt không mở ra được, cố hết sức nhìn xem người trước mặt là ai, nửa khuôn mặt bê bết máu, vẻ mặt làm người ta kinh hãi, trên đầu tóc gáy dính đầy những vết máu, vừa chật vật vừa đáng sợ.
Sau khi mơ hồ nhìn thấy Tề Thành, Ngô Nguyên nhắm mắt lại ngất đi.
Người đầy máu và bụi, không thể phân biệt được đó là của mình hay của ai khác.
Trong góc tối, anh chàng đẹp trai nằm trong góc đầy vết thương.
[Giáo bá tìm được ở trước mặt, ngươi hay không tiến lên giúp đỡ? ]
[A. Giải cứu và tán tỉnh]
[B. Bẩn quá, trước tiên hãy cởi quần áo bẩn của hắn ra (≧ ▽ ≦) //]
Tề Thành móc môi, cởi áo khoác để che hắn rồi kéo hắn lên trên vai, bắt taxi đến một phòng khám gần đó.
Đến khi đã được băng bó đàng hoàng về đến nhà, Tề Thành mới đem hắn quăng tới trên sàn nhà.
Ngô Nguyên dáng người rất tốt, nước da đẹp đẽ, cơ bắp ẩn chứa sức mạnh mãnh liệt, khi hôn mê, lông mày kiếm dựng lên, trông vẫn rất khó chịu.
Tề Thành lau sạch vết máu trên người, phần lớn máu trên người Ngô Nguyên là của người khác, vết thương nặng chính là trên đầu của hắn, bác sĩ băng bó cho có tay nghề cao, "Không sao, đứa nhỏ này đầu cứng, chỉ bị chấn thương."
“ Cháu nhìn đi, trọng điểm đều được hắn bảo vệ, nhìn bộ dáng cũng không nghiêm trọng, bệnh viện không cần đi, trên người những vết thương khác đều có thể tự mình lau.”
Tề Thành vốn có ý kiến với câu nói của bác sĩ, lúc này mới cởi bỏ. Sau khi lau quần áo cho Ngô Nguyên, anh thấy không có vết thương lớn.
Khi Ngô Nguyên trở nên sạch sẽ, Tề Thành lười biếng mặc quần áo cho hắn, trực tiếp ôm Ngô Nguyên chỉ mặc đồ lót lên ghế sô pha, đắp chăn mỏng lên người..
Ngô Nguyên thức dậy vào buổi sáng, chỉ cảm thấy khắp người đau nhức.
Hắn cao to, chiếc ghế dài hẹp và nhỏ, hắn cuộn tròn cả đêm, tỉnh lại tay chân tê dại.
Bây giờ vẫn còn sớm, bên ngoài cửa sổ vẫn còn tối, Ngô Nguyên chán nản, mở chăn bông, chân trần bước lên sàn tìm một nơi có thể ngủ thoải mái.
Vết thương trên đầu được quấn băng, đau đớn, Ngô Nguyên đã quen với cơn đau này nên hoàn toàn có thể bỏ qua. Sau khi tìm được phòng ngủ, hắn khoanh tay đứng bên giường nhìn Tề Thành trên giường vẻ mặt bình tĩnh.
Với cái giường rộng hai mét, anh ngủ một nửa không gian, một nửa còn lại có thể nằm thêm ít nhất một người, kết quả là bị đặt ở trên sô pha.
Ngô Nguyên nhìn anh một cái, trực tiếp mở chăn bông, mặc quần xà lỏn nằm xuống.
Sau đó liền đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất