Giả O Sẽ Bị Cắn

Chương 15

Trước Sau
Đoạn Từ thấp giọng cười ra tiếng: "Ừm, tình bền như kim."

Giọng hắn vốn rất có từ tính, cười rộ lên càng sâu.

Lâm Dữ xoa xoa lỗ tai hơi tê, mở miệng nói: "Vậy tôi trở về phòng học trước nhé."

"Vậy đi học thôi."

Đoạn Từ không nhanh không chậm đi bên cạnh cậu, hỏi:

"Nhiệt tình với học tập đến thế à?"

Lâm Dữ lòng nói chỉ là muốn cách xa cậu ra thôi, trên mặt vẫn gật đầu một cái, bày ra vẻ mặt ham học mà nói:

"Đúng, học tập khiến cho tôi hạnh phúc."

Trong mắt Đoạn Từ chứa ý cười: "Được đó bé con, tư tưởng rất đoan chính."

Trở lại phòng học, lớp trưởng cầm quyển sổ nhỏ đọc thông báo mới :

"Các lão sư cũng phải đi họp, các tiết buổi chiều đều đổi thành tiết tự học."

"Chung lão sư nói quyển số 2 này sẽ phải nộp lên trước buổi tối tự học..."

Lâm Dữ ngồi xuống, phát hiện trên bàn bày bài thi thử khắp nơi, các bài thi thử ít nhất cũng phải ba trang.

Cậu kinh ngạc: "Đây là bài tập ngày hôm nay?"

"Còn có của ngày mai."

Lục Vưu đem bài thi trên bàn Lâm Dữ chia làm hai:

"Đây là ngày hôm nay phải nộp, những cái này là bài tập của cuối tuần."

Lâm Dữ ngẩn người: "Cuối tuần cũng có bài tập sao ?"

Cuối tuần không phải là thời gian của nghỉ ngơi thả lỏng sao?

Lục Vưu cũng ngẩn người: "Các cậu trước đây cuối tuần không có bài tập à?"

Lâm Dữ do dự một chút, bịa chuyện nói: "Không có."

"Ở đó cũng thật tốt quá, " Lục Vưu hâm mộ nhìn Lâm Dữ, giây sau liền chuyển thành đồng tình, "Nhất trung không chỉ có bài tập, mà còn phải học bù."

"Buổi chiều thứ sáu cùng buổi sáng chủ nhật đều phải học bù."

Trần Thần quay người sâu kín hỏi: "Nói cho tôi biết lúc trước cậu học chỗ nào thế, tôi muốn chuyển trường."

Ở nhà học, dù cậu muốn chuyển cũng không có yêu thu nhận đâu.

Lâm Dữ nói sang chuyện khác: "Lớp trưởng đang trừng kìa, đừng nói chuyện."

Bài tập không ít, tất cả mọi người dồn sức lực để làm bài tập.

Lâm Dữ lấy ra quyển số 2 mà lớp trưởng nói, lật sách toán học, rồi từ từ bắt đầu làm các câu hỏi.

Bỏ ra thời gian của một tiết, cuối cùng cậu cũng đem lấp xong chỗ trống.

Sau khi tan lớp Lục Vưu liền đi ra ngoài, Lâm Dữ vỗ vỗ vai Trần Thần :

"Này bài này phải làm sao a?"

"Bài này à..."

Trần Thần giương mắt, thấy Đoạn Từ đang nằm úp sấp ngủ.

Y thở dài, chả khác nào một lão phụ thân đang rầu thúi ruột đem gả con gái mình đi:

"Sao lại hỏi tôi chứ? Người cậu cần phải hỏi là Đoạn Thần nha."

Bài này khó như vậy sao?

Lâm Dữ cắn cán bút, quay đầu lại nhìn Đoạn Từ.

Chỗ Đoạn Từ là một người ngồi, một người độc chiếm cả cái bàn.

Hắn nằm úp sấp ở giữa, chậm rãi lật mặt lại, bài thi thử trong tay rơi xuống đất.

Lâm Dữ nhặt lên, nhìn thấy để trắng.

Trong lòng cậu nghĩ, bài này khó như vậy, chờ Đoạn Từ làm xong có lẽ tới giờ học rồi.

Hay là chờ Lục Vưu trở về đi.

"Muốn chép bài tập của tôi sao?"

Giọng lười biếng của Đoạn Từ vang lên trên đỉnh đầu.

"Ai muốn chép bài tập của cậu chứ!"

Lâm Dữ đem bài thi thử ném lại cho hắn, thở phì phò nói:

"Cậu ngay cả một bài cũng không làm đấy!"



Cậu chép của tôi còn nói được.

Câu này tất nhiên Lâm Dữ sẽ không nói ra, không phải bởi vì cậu biết thành tích mình so với Đoạn Từ kém hơn, mà là cậu biết Đoạn Từ dù sao cũng sẽ không chép.

Đoạn Từ đỡ cằm, mắt rơi vào trên bài thi của Lâm Dữ.

Dừng ở câu hỏi đầu tiên.

Hắn nhíu mày, hỏi: "Không hiểu ở đâu?"

Lâm Dữ gật đầu: "Chờ Lục Vưu về tôi sẽ hỏi."

"Cậu ta đã làm xong rồi."

Đoạn Từ lười biếng nói: "Người đứng đầu lớp cậu lại không hỏi, nhất định phải đi hỏi người đứng thứ hai lớp sao?"

Lâm Dữ bĩu môi: "Cậu còn chưa làm xong đấy."

Đoạn Từ liếc nhìn bài thi, câu hỏi lớn đầu tiên là một câu hỏi theo trình tự đơn giản, lão sư đưa ra một câu hỏi phụ.

"Chỗ nào không hiểu?"

Lâm Dữ chớp chớp đôi mắt, thành thực mà nói:

"Cái gì cũng không hiểu."

Trải qua mấy ngày học tập, cậu đã đạt đến trình độ có thể xem hiểu tiêu đề.

Cơ sở kém như vậy...

Đoạn Từ cụp mắt, chẳng trách không ôm hy vọng ra khỏi núi lớn.

Hắn mím môi, giọng nói ôn nhu:

"Trước tiên đặt mục của dãy số học {an} là a1 ......"

Lâm Dữ cắn cán bút, như hiểu lại như không hiểu gật đầu:

"Ồ, hóa ra là như vậy sao."

"Cảm ơn nha."

Lâm Dữ nhìn Đoạn Từ cười cười, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, đôi mắt đen giống như một chiếc gương, soi thấy dung mạo của đối phương.

Đoạn Từ không dời mắt được.

Nửa ngày, hắn mới quay mặt đi, ngực hơi nóng lên.

Mình trong mắt của bé con thật đẹp trai quá đi.

Một buổi trưa, Lục Vưu cũng chưa trở về, Lâm Dữ chỉ có thể hỏi bài Đoạn Từ.

Hỏi hỏi, Đoạn Từ đem bài tập ngày hôm nay viết xong, nộp bài lên.

Lớp phó số học - Từ Nguyên Gia kinh ngạc, kiểm tra kỹ họ tên trên bài thi thử.

Quả thật là Đoạn Thần không sai.

Y quay đầu hỏi Trần Thần: "bài tập tiếng anh Đoạn Thần có giao không?"

Trần Thần kỳ quái nhìn y: "Làm sao có khả năng, cậu nghĩ cái gì thế?"

Từ Nguyên Gia đem bài thi thử số học của Đoạn Từ đưa tới trước mặt Trần Thần.

"Cậu xem, bài tập toán học."

"Đoạn Thần tại sao chỉ sủng hạnh mình toán học nhỉ?" Từ Nguyên Gia trầm tư trong chốc lát, không thể tin nhìn Trần Thần, "Ngọa tào, sẽ không phải Đoạn Thần đối với tôi có ý nghĩ gì chứ?"

Trần Thần:...

Y tận mắt nhìn thấy Đoạn Từ dạy toán cho Lâm Dữ một buổi trưa, thế nhưng chuyện này sao lại dính đến nam thần của mình chứ, Trần Thần không muốn lắm miệng.

"Đừng suy nghĩ lung tung nữa, nộp bài tập đi."

Trần Thần vỗ một cái sau gáy Từ Nguyên Gia, đẩy cửa phòng làm việc.

Các thầy giáo đã họp xong, đang ngồi ở văn phòng chợp mắt.

Chung Trung cầm sổ ghi chép đi ra ngoài, giục hai người:

"Nhanh lên rồi quay về mở cuộc họp lớp."

"Dừng bút một chút, tôi có vài việc trọng yếu phải thông báo cho các em."

"Chuyện thứ nhất, vì hưởng ứng ngày Trung Quốc khỏe mạnh hành động, cuối tuần này trường học tổ chức hoạt động leo núi."

Nghe thấy hai chữ"Leo núi" , các bạn học trong nháy mắt sôi nổi lên.

"Oa! Không cần học thêm !"

"Đi chỗ nào, đi chỗ nào thế?"

"Hoạt động toàn trường sao?"



......

Chung Trung dùng sức gõ bục giảng: "Yên lặng!"

"Núi Đại Ninh, đây là hoạt động bắt buộc, mỗi người nhất định đều phải tham gia..."

Chung Trung liền nói một đống việc cần chú ý khi leo núi, cuối cùng bổ sung thêm một câu:

"Nếu như khí trời không cho phép, hoạt động lần này sẽ hủy bỏ, và học bù như thường lệ ."

Lâm Dữ quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, độ ẩm trong không khí rất cao, hai ngày nay trời mưa.

Một đồng học mang điện thoại đã lặng lẽ tra được dự báo thời tiết.

Tuần sau đều có mưa.

Ý cười trong nháy mắt cứng ở trên mặt.

"Được rồi, bây giờ nói đến chuyện thứ hai..."

Tan học tự học buổi tối, các bạn học so với thường ngày hưng phấn hơn không ít, trên đường trở về phòng ngủ cũng bàn luận về việc leo núi.

Lâm Dữ nghe tiếng côn trùng kêu vẫn còn bên tai, càng chạy càng nhanh, mới vừa chạy vào đại sảnh đã đụng phải người.

"Xin lỗi."

"Không sao."

Giọng nói này mang theo tia nức nở, Lâm Dữ nhìn qua, hóa ra là Lư Thanh Vận.

Mắt cô đỏ lên, trên mặt hiện rõ vệt nước mắt.

Lâm Dữ liền vội vàng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Lư Thanh Vận miễn cưỡng cười cười: "Không có chuyện gì, cậu mâu trở về phòng ngủ nghỉ ngơi đi."

"Đúng rồi, ban ngày cảm ơn cậu."

"Không khách khí, " Lâm Dữ lấy khăn mùi soa, đưa cho cô, "Cậu cũng mau trở về nghỉ ngơi đi."

Khoảng thời gian này là thời gian cao điểm để trở lại phòng ngủ, nhiều người đến và đi trong sảnh.

Lâm Dữ nhận thấy rằng nhiều Omega nhìn thấy Lư Thanh Vận đều sẽ xì xào bàn tán, chỉ trỏ.

Lư Thanh Vận cúi đầu, khóc nức nở càng thêm rõ ràng: "Tôi đi đây."

Nói xong, cô quay người chạy ra khỏi tòa nhà O .

"Cậu là học sinh chuyển trường ban một đúng không?"

Một Omega vây xem đi tới trước mặt Lâm Dữ, nhìn cậu nói:

"Lư Thanh Vận không phải là người tốt lành gì, cậu cẩn thận một chút."

Lâm Dữ hỏi: "Cô ấy làm sao vậy?"

Omega khinh thường nói: "Cậu tùy tiện hỏi một người trong lớp liền sẽ biết."

Lâm Dữ dừng một chút, lại hỏi: "Cậu muốn nói đến chuyện khiến Omega ban một chuyển trường sao?"

"Cậu biết sao?" Omega hơi kinh ngạc, "Biết thế mà cậu còn nói chuyện cùng cô ta?"

Lâm Dữ nhíu mày: "Tôi cảm thấy khả năng có hiểu nhầm trong chuyện này rồi."

Omega xì một tiếng: "Cô ta đã chính mồm thừa nhận, còn có thể hiểu lầm cái gì ."

"Phương phương, đi thôi, coi như ta có lòng tốt cũng sẽ bị xem là lòng lang dạ thú đấy."

Lâm Dữ trở lại phòng ngủ, nhắn tin cho Lục Vưu, muốn biết chuyện của Lư Thanh Vận.

Lục Vưu tựa như đang có việc, vẫn luôn chưa hề trở về.

Buồn bực, ngán ngẩm Lâm Dữ bắt đầu lướt bản tin trong vòng bạn bè, phát hiện mọi người có nội dung rất thống nhất, đều là liên quan đến chuyện leo núi.

Trần Thần: A a a a chủ nhật tuyệt đối đừng trời mưa nha!

Hình ảnh là dự báo thời tiết cho chủ nhật, mưa nhẹ chuyển sang mưa lớn.

Trần Phong Phong: Trường học cố ý chọn ngày này đúng không? Mỉm cười. jpg

Hình ảnh là biểu tượng cảm xúc mà không có quái.

Có mấy đồng học như đã là thương lượng xong, đăng dòng trạng thái giống nhau trên vòng bạn bè.

Nói nếu ai có thể làm cho trời quang mây tạnh, liền gọi người đó là ba ba.

Lâm Dữ suy nghĩ một hồi, nhấn điện thoại:

"Alo, Long Vương bá bá ạ?"

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Dữ: Không cẩn thận có nhiều nhi tử mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau