Chương 78: Bạch Ly X Quý Hoằng (1)
Editor: Lầu trên có XB
Quý Hoằng bị điện thoại của Quý Phong đánh thức.
Y mơ mơ màng màng từ đầu giường mò xuống cuối giường, cuối cùng phát hiện điện thoại đang rung lên bần bật dưới ga giường.
"Alo?"
"Còn đang ngủ hả?"
Quý Hoằng miễn cưỡng hé mắt nhìn đồng hồ.
Chui vào chăn gào to: "Hiện tại mới có sáu giờ rưỡi."
"Sáu giờ rưỡi chiều!"
Quý Phong cao giọng nói, kéo Quý Hoằng khỏi cơn buồn ngủ.
"Ca, có việc gì thế?"
Quý Hoằng chậm chạp từ trên giường bò xuống, rót cho mình ly nước.
"Bạch hồ thế nào rồi?"
Đầu óc Quý Hoằng chậm rãi xoay hai vòng, mới nhớ tới bạch hồ đang bị mình vứt trong nhà tắm.
"Em đi xem thử."
Y mở ra cửa phòng tắm ra, thấy bạch hồ nằm trên mặt đất ngủ say như chết.
"Đang ngủ."
Quý Phong thở phào nhẹ nhõm.
Quý Hoằng gãi đầu một cái, hỏi: "Đúng rồi, hồ ly có thức ăn chuyên dùng cho hồ ly không? Cửa hàng thú cưng có bán sao?"
Quý Phong trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: "Mày ăn cái gì thì cho 'nó' ăn cái đó đi."
"Nó không ăn cũng không sao cả."
"Không sao cả?"
Quý Hoằng có chút buồn bực, y tuy rằng không quá yêu thích thú cưng, nhưng vẫn biết không ăn thì nhất định là có vấn đề.
Quý Phong: "Nó là chủng loại tương đối đặc biệt, ăn rất ít."
Quý Hoằng tin: "Được thôi, nó bao nhiêu tuổi rồi? Có cần đi tiêm cái gì không?"
"Cái gì cũng không cần!"
Quý Phong cường điệu nói: "Mày cứ cùng nó chơi, cái khác thì không cần làm."
Quý Hoằng bật cười ra tiếng.
Cùng nó chơi? Cái này không phải là nuôi thú cưng, mà rõ ràng chính là nuôi đại gia nhỉ.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến một đống tạp âm, Quý Phong vội vã nói: "Bên anh có chút việc, lát nữa sẽ lại gọi cho mày sau."
"Nhớ phải xem trọng 'nó' đấy!"
"Đã biết."
Quý Hoằng ngồi xổm xuống, nhìn qua lớp thủy tinh đánh giá bạch hồ.
Hồ ly toàn thân trắng như tuyết,chỉ to bằng kích thước của một con chó con chưa trưởng thành, nhưng đuôi của nó dài gần như thân mình, xoã tung, quấn quanh cơ thể nó như một chiếc chăn bông.
Quý Hoằng dùng tay chọt chọt đầu của nó, bạch hồ co đầu vào đuôi, rên rỉ hai tiếng, như thể nó chán ghét tiếng ồn của Quý Hoằng gây ra.
Lông trên tay có chút ướt, Quý Hoằng nhìn kỹ, lông quanh mắt bạch hồ đều ướt, hết sợi này đến sợi khác.
"Chậc, túi khóc."
Quý Hoằng bĩu môi, nắm lấy sau gáy nó đi ra khỏi phòng tắm.
Vào lúc đang lơ lửng trên không trung, Bạch Ly đột nhiên mở mắt ra, nó không vùng vẫy mà đưa mũi gần bên tay Quý Hoằng hít hà.
Có mùi của Lâm Dữ.
Kẻ nhân loại này là bằng hữu của Lâm tể?
Quý Hoằng cúi đầu, thấy bạch hồ không kêu ồn ào, một đôi mắt đỏ tươi đang nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.
Y nhướng nhướng mày, khen: "Dù bị bệnh mắt đỏ nhưng vẫn rất ngoan nhờ."
Bạch Ly không phản ứng y, bắt đầu đánh giá căn biệt thự này, khắp nơi đều có mùi của Lâm Dữ, cũng dần dần nhạt đi.
Lâm tể đã đi rồi....
Quý Hoằng tìm thấy một chiếc đệm mềm mại, ném Bạch Ly lên đệm rồi cảnh cáo:
"Đừng có chạy lung tung, trên người mày rất bẩn."
Cậu mới bẩn!
Bạch Ly trợn mắt lên, nước mắt liền không tự chủ liền chảy xuống.
Quý Hoằng không nghĩ tới nó phản ứng lớn như vậy.
Y sờ sờ cằm, tiến đến trước mặt Bạch Ly, lại lập lại một lần: "Mày rất bẩn."
"Nhìn lông trên bụng mày kìa, đã dơ thành cái dạng gì rồi."
Bạch Ly cúi đầu nhìn bụng của mình, các sợi lông nhỏ đã thực sự chuyển sang màu xám.
Nó hướng về phía Quý Hoằng nhe răng, mắt lại không ngừng được mà chảy nước mắt, thoạt nhìn đang làm bộ hung ác.
Mắt Quý Hoằng sáng rực lên: "Hồ ly đều thông minh như vậy sao?"
Vừa nãy y vốn chỉ muốn thử xem, không nghĩ tới con hồ ly này còn thật nghe hiểu.
"Có thể nhỉ, tiểu mắt đỏ."
Quý Hoằng vuốt đầu hồ ly, ôm Bạch Ly trong biệt thự chạy hết một vòng.
"Nơi này là phòng vệ sinh, mày đi tiểu thì chạy vào đây."
"Nơi này là phòng bếp, không có gì dùng."
"Nơi này là..."
Chạy xong, thức ăn ngoài cũng giao đến nơi.
Quý Hoằng không có cảm giác thèm ăn, vì vậy y đã gọi hai suất cháo hải sản.
Y đem cháo hải sản mở ra, đặt ở trước mặt Bạch Ly: "Này."
Bạch Ly ngửi một cái, dùng móng vuốt đem cháo đẩy ra, nằm nhoài trên cái đệm tiếp tục ngủ.
Lão ca cũng đã nói có ăn hay không cũng không sao cả, Quý Hoằng cũng chẳng thèm quản nó.
Y húp cháo rồi dùng điện thoại tìm kiếm trên Internet kinh nghiệm nuôi hồ ly.
Thứ nhất là muốn ăn thịt.
Quý Hoằng khuấy cháo, không nhìn thấy miếng thịt nào, chẳng trách con hồ ly này không ăn.
Thứ hai muốn được chải lông.
Thứ ba phải luôn bồi chơi.
Quý Hoằng tự cho là đã biết lý do lão anh mình nhờ y chăm sóc con hồ ly này.
Thứ tư, thú cưng là hồ ly thường có mùi cơ thể nặng, có thể chọn loại bỏ tuyến hôi sao cho phù hợp.
Quý Hoằng thả cái muổng xuống, đi tới bên cạnh Bạch Ly, ngửi cái đuôi to của nó.
Không có mùi hôi, có một mùi thơm nhẹ.
Có phải ngửi sai vị trí rồi không nhỉ?
Quý Hoằng ngửi chân Bạch Ly một cái, cũng không mùi gì.
Bàn chân mềm mại đụng trúng má của y.
Quý Hoằng ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt hồ ly long lanh đầy nước.
"Yên tâm đi, tao đã ngửi thử rồi."
"Mày không hôi."
Quý Hoằng vỗ cái mông của nó, còn rất co dãn, không nhịn được liền vỗ vỗ.
Bạch Ly bối rối một lát, nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống, tí tách tí tách mà rơi vào trên đệm.
Hắn quay người muốn nhảy xuống ghế sô pha, lại bị Quý Hoằng bắt được.
Quý Hoằng cau mày, ghét bỏ mà nhấc móng vuốt hắn lên: "Cái đệm sao lại nhuộm màu rồi."
Bạch Ly thuận ánh mắt của y nhìn lại, đã bị bốn cái móng vuốt của mình nhuộm thành màu xám.
Vì vậy nước mắt lại rớt xuống càng hung ác.
"Đừng khóc."
Quý Hoằng đem Bạch Ly ném vào phòng tắm: "Hiện tại tắm cho mày."
Thuận tiện vuốt luôn lông.
Quý Hoằng dời chiếc ghế đẩu nhỏ rồi bật vòi hoa sen để điều chỉnh nhiệt độ nước.
Hồ ly ngồi xổm ở một góc, rất biết điều, nhưng vẫn bị nước bắn tung tóe đến.
Quý Hoằng trực tiếp cởi áo sơ mi và quần dài ra, chỉ mặc một cái quần lót bắt lấy Bạch Ly đi rửa ráy.
Điều chỉnh xong nước ấm, y ngồi ở trên ghế đẩy tắm cho Bạch Ly.
"Nhấc móng vuốt lên."
Bạch Ly giơ chân phải lên .
Quý Hoằng kỳ sạch sẽ chân phải, nói: "Chân còn lại."
Bạch Ly liền giơ chân trái lên.
Hai bàn chân trước cùng nâng lên, trọng tâm của Bạch Ly không ổn định, hắn ngã vào đũng quần của Quý Hoằng, va phải một thứ gì đó mềm mại.
"Tê —— "
Quý Hoằng bưng bộ vị nói: "Đệt mợ!"
"Tiểu mắt đỏ, có phải mày ghen kị với tao không?"
"Hay là mày con mẹ nó coi trọng lão tử rồi?"
"Nha — "
Bạch Ly nhảy vào vòi hoa sen để rửa mặt.
Quý Hoằng chậm một phút chốc, nhấc Bạch Ly lên, nhìn vào bộ vị ở giữa hai chân sau của nó một chút.
Mỏng và nhỏ.
"Tiểu công hồ ly." (?)
Bạch: Tui nghĩ A Hoằng đang nói móc Bạch Ly đây mà, chứ bảo nhỏ thì sao lại là "công" được. =]]]]
Quý Hoằng giơ tay gảy gảy tiểu kỷ kỷ của Bạch Ly, dương dương đắc ý nói:
"Đừng ghen tị."
"Ca ca chính là lớn như vậy đấy."
"Sau này cứ gọi mày là tiểu kỷ kỷ đi."
Quý Hoằng bị điện thoại của Quý Phong đánh thức.
Y mơ mơ màng màng từ đầu giường mò xuống cuối giường, cuối cùng phát hiện điện thoại đang rung lên bần bật dưới ga giường.
"Alo?"
"Còn đang ngủ hả?"
Quý Hoằng miễn cưỡng hé mắt nhìn đồng hồ.
Chui vào chăn gào to: "Hiện tại mới có sáu giờ rưỡi."
"Sáu giờ rưỡi chiều!"
Quý Phong cao giọng nói, kéo Quý Hoằng khỏi cơn buồn ngủ.
"Ca, có việc gì thế?"
Quý Hoằng chậm chạp từ trên giường bò xuống, rót cho mình ly nước.
"Bạch hồ thế nào rồi?"
Đầu óc Quý Hoằng chậm rãi xoay hai vòng, mới nhớ tới bạch hồ đang bị mình vứt trong nhà tắm.
"Em đi xem thử."
Y mở ra cửa phòng tắm ra, thấy bạch hồ nằm trên mặt đất ngủ say như chết.
"Đang ngủ."
Quý Phong thở phào nhẹ nhõm.
Quý Hoằng gãi đầu một cái, hỏi: "Đúng rồi, hồ ly có thức ăn chuyên dùng cho hồ ly không? Cửa hàng thú cưng có bán sao?"
Quý Phong trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: "Mày ăn cái gì thì cho 'nó' ăn cái đó đi."
"Nó không ăn cũng không sao cả."
"Không sao cả?"
Quý Hoằng có chút buồn bực, y tuy rằng không quá yêu thích thú cưng, nhưng vẫn biết không ăn thì nhất định là có vấn đề.
Quý Phong: "Nó là chủng loại tương đối đặc biệt, ăn rất ít."
Quý Hoằng tin: "Được thôi, nó bao nhiêu tuổi rồi? Có cần đi tiêm cái gì không?"
"Cái gì cũng không cần!"
Quý Phong cường điệu nói: "Mày cứ cùng nó chơi, cái khác thì không cần làm."
Quý Hoằng bật cười ra tiếng.
Cùng nó chơi? Cái này không phải là nuôi thú cưng, mà rõ ràng chính là nuôi đại gia nhỉ.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến một đống tạp âm, Quý Phong vội vã nói: "Bên anh có chút việc, lát nữa sẽ lại gọi cho mày sau."
"Nhớ phải xem trọng 'nó' đấy!"
"Đã biết."
Quý Hoằng ngồi xổm xuống, nhìn qua lớp thủy tinh đánh giá bạch hồ.
Hồ ly toàn thân trắng như tuyết,chỉ to bằng kích thước của một con chó con chưa trưởng thành, nhưng đuôi của nó dài gần như thân mình, xoã tung, quấn quanh cơ thể nó như một chiếc chăn bông.
Quý Hoằng dùng tay chọt chọt đầu của nó, bạch hồ co đầu vào đuôi, rên rỉ hai tiếng, như thể nó chán ghét tiếng ồn của Quý Hoằng gây ra.
Lông trên tay có chút ướt, Quý Hoằng nhìn kỹ, lông quanh mắt bạch hồ đều ướt, hết sợi này đến sợi khác.
"Chậc, túi khóc."
Quý Hoằng bĩu môi, nắm lấy sau gáy nó đi ra khỏi phòng tắm.
Vào lúc đang lơ lửng trên không trung, Bạch Ly đột nhiên mở mắt ra, nó không vùng vẫy mà đưa mũi gần bên tay Quý Hoằng hít hà.
Có mùi của Lâm Dữ.
Kẻ nhân loại này là bằng hữu của Lâm tể?
Quý Hoằng cúi đầu, thấy bạch hồ không kêu ồn ào, một đôi mắt đỏ tươi đang nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.
Y nhướng nhướng mày, khen: "Dù bị bệnh mắt đỏ nhưng vẫn rất ngoan nhờ."
Bạch Ly không phản ứng y, bắt đầu đánh giá căn biệt thự này, khắp nơi đều có mùi của Lâm Dữ, cũng dần dần nhạt đi.
Lâm tể đã đi rồi....
Quý Hoằng tìm thấy một chiếc đệm mềm mại, ném Bạch Ly lên đệm rồi cảnh cáo:
"Đừng có chạy lung tung, trên người mày rất bẩn."
Cậu mới bẩn!
Bạch Ly trợn mắt lên, nước mắt liền không tự chủ liền chảy xuống.
Quý Hoằng không nghĩ tới nó phản ứng lớn như vậy.
Y sờ sờ cằm, tiến đến trước mặt Bạch Ly, lại lập lại một lần: "Mày rất bẩn."
"Nhìn lông trên bụng mày kìa, đã dơ thành cái dạng gì rồi."
Bạch Ly cúi đầu nhìn bụng của mình, các sợi lông nhỏ đã thực sự chuyển sang màu xám.
Nó hướng về phía Quý Hoằng nhe răng, mắt lại không ngừng được mà chảy nước mắt, thoạt nhìn đang làm bộ hung ác.
Mắt Quý Hoằng sáng rực lên: "Hồ ly đều thông minh như vậy sao?"
Vừa nãy y vốn chỉ muốn thử xem, không nghĩ tới con hồ ly này còn thật nghe hiểu.
"Có thể nhỉ, tiểu mắt đỏ."
Quý Hoằng vuốt đầu hồ ly, ôm Bạch Ly trong biệt thự chạy hết một vòng.
"Nơi này là phòng vệ sinh, mày đi tiểu thì chạy vào đây."
"Nơi này là phòng bếp, không có gì dùng."
"Nơi này là..."
Chạy xong, thức ăn ngoài cũng giao đến nơi.
Quý Hoằng không có cảm giác thèm ăn, vì vậy y đã gọi hai suất cháo hải sản.
Y đem cháo hải sản mở ra, đặt ở trước mặt Bạch Ly: "Này."
Bạch Ly ngửi một cái, dùng móng vuốt đem cháo đẩy ra, nằm nhoài trên cái đệm tiếp tục ngủ.
Lão ca cũng đã nói có ăn hay không cũng không sao cả, Quý Hoằng cũng chẳng thèm quản nó.
Y húp cháo rồi dùng điện thoại tìm kiếm trên Internet kinh nghiệm nuôi hồ ly.
Thứ nhất là muốn ăn thịt.
Quý Hoằng khuấy cháo, không nhìn thấy miếng thịt nào, chẳng trách con hồ ly này không ăn.
Thứ hai muốn được chải lông.
Thứ ba phải luôn bồi chơi.
Quý Hoằng tự cho là đã biết lý do lão anh mình nhờ y chăm sóc con hồ ly này.
Thứ tư, thú cưng là hồ ly thường có mùi cơ thể nặng, có thể chọn loại bỏ tuyến hôi sao cho phù hợp.
Quý Hoằng thả cái muổng xuống, đi tới bên cạnh Bạch Ly, ngửi cái đuôi to của nó.
Không có mùi hôi, có một mùi thơm nhẹ.
Có phải ngửi sai vị trí rồi không nhỉ?
Quý Hoằng ngửi chân Bạch Ly một cái, cũng không mùi gì.
Bàn chân mềm mại đụng trúng má của y.
Quý Hoằng ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt hồ ly long lanh đầy nước.
"Yên tâm đi, tao đã ngửi thử rồi."
"Mày không hôi."
Quý Hoằng vỗ cái mông của nó, còn rất co dãn, không nhịn được liền vỗ vỗ.
Bạch Ly bối rối một lát, nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống, tí tách tí tách mà rơi vào trên đệm.
Hắn quay người muốn nhảy xuống ghế sô pha, lại bị Quý Hoằng bắt được.
Quý Hoằng cau mày, ghét bỏ mà nhấc móng vuốt hắn lên: "Cái đệm sao lại nhuộm màu rồi."
Bạch Ly thuận ánh mắt của y nhìn lại, đã bị bốn cái móng vuốt của mình nhuộm thành màu xám.
Vì vậy nước mắt lại rớt xuống càng hung ác.
"Đừng khóc."
Quý Hoằng đem Bạch Ly ném vào phòng tắm: "Hiện tại tắm cho mày."
Thuận tiện vuốt luôn lông.
Quý Hoằng dời chiếc ghế đẩu nhỏ rồi bật vòi hoa sen để điều chỉnh nhiệt độ nước.
Hồ ly ngồi xổm ở một góc, rất biết điều, nhưng vẫn bị nước bắn tung tóe đến.
Quý Hoằng trực tiếp cởi áo sơ mi và quần dài ra, chỉ mặc một cái quần lót bắt lấy Bạch Ly đi rửa ráy.
Điều chỉnh xong nước ấm, y ngồi ở trên ghế đẩy tắm cho Bạch Ly.
"Nhấc móng vuốt lên."
Bạch Ly giơ chân phải lên .
Quý Hoằng kỳ sạch sẽ chân phải, nói: "Chân còn lại."
Bạch Ly liền giơ chân trái lên.
Hai bàn chân trước cùng nâng lên, trọng tâm của Bạch Ly không ổn định, hắn ngã vào đũng quần của Quý Hoằng, va phải một thứ gì đó mềm mại.
"Tê —— "
Quý Hoằng bưng bộ vị nói: "Đệt mợ!"
"Tiểu mắt đỏ, có phải mày ghen kị với tao không?"
"Hay là mày con mẹ nó coi trọng lão tử rồi?"
"Nha — "
Bạch Ly nhảy vào vòi hoa sen để rửa mặt.
Quý Hoằng chậm một phút chốc, nhấc Bạch Ly lên, nhìn vào bộ vị ở giữa hai chân sau của nó một chút.
Mỏng và nhỏ.
"Tiểu công hồ ly." (?)
Bạch: Tui nghĩ A Hoằng đang nói móc Bạch Ly đây mà, chứ bảo nhỏ thì sao lại là "công" được. =]]]]
Quý Hoằng giơ tay gảy gảy tiểu kỷ kỷ của Bạch Ly, dương dương đắc ý nói:
"Đừng ghen tị."
"Ca ca chính là lớn như vậy đấy."
"Sau này cứ gọi mày là tiểu kỷ kỷ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất