Giả Thành Đôi Trong Show Tình Yêu
Chương 8
Hôm nay hoạ sĩ mặc áo có dây rút, tổng giám đốc bèn kéo sợi dây kia để cậu lại gần mình, "Em nghĩ cả đêm đã đủ chưa? Cuối cùng có đến nhà anh xem mèo không."
"Nghĩ đủ rồi," Hoạ sĩ mặc kệ anh đang kéo dây áo mình, ung dung nói, "Nó biết ăn cơm thôi thì có gì lạ, ít nhất phải biết đàn piano thì mới hấp dẫn chứ."
Tổng giám đốc yên lặng cân nhắc, sau đó nghiêm túc đáp: "Anh sẽ cho nó học. Em tới không?"
Hoạ sĩ khẽ nhếch môi nhưng vẫn không đồng ý ngay, "Có thời gian rồi tính tiếp."
Bạn bè, hàng xóm, thợ sửa máy điều hoà đều có thể đến nhà tổng giám đốc để xem mèo. Hoạ sĩ nghĩ, nếu việc này chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt thì cậu sẽ không đi.
Cũng chỉ là nhìn mèo một chút rồi về thôi, chứ cậu đâu thể nào biến thành mèo để ở lại.
Chương trình đang bố trí sân chơi, nhìn vài đạo cụ thì sẽ biết sắp chơi trò gì. Hoạ sĩ thấy chúng thì có hơi lo lắng, "Có vẻ hôm nay chơi lớn lắm đấy."
Ngược lại, tổng giám đốc rất hào hứng, anh hằm hè trong lòng, "Không dám à?"
"Đúng vậy, sợ em chiếm lợi của anh đó." Hoạ sĩ cúi đầu, cậu đoán sẽ có mấy trò chơi mà nếu họ không cẩn thận thì sẽ hôn trúng nhau nên đang hồi hộp quá chừng.
Tổng giám đốc cũng đoán rằng có lẽ cậu đang sợ hai người sẽ có tiếp xúc thân mật, bèn an ủi, "Có gì mà sợ chứ, không phải đang ghi hình à. Không sao đâu, em cứ thoải mái chiếm lợi từ anh đi."
Hoạ sĩ 'Ồ' một tiếng, đúng vậy, họ đang ghi hình mà.
Tổng giám đốc chỉ vào một camera, nói nửa đùa nửa thật, "Chốc nữa nếu em sắp hôn anh thì nhớ nhìn vào camera này nhé."
Anh còn muốn xem lại cảnh quay gần full HD nên chắc chắn phải lên hình đàng hoàng.
Hoạ sĩ lại hiểu sai, cậu nghĩ rằng có phải trong lòng tổng giám đốc, tất cả đều là vì phục vụ cho chương trình, không quay được xem như hôn vô ích.
Tổng giám đốc thấy hoạ sĩ kinh hồn bạt vía, ánh mắt trống rỗng thì chẳng biết cậu đang nghĩ gì, còn tưởng là đang thẹn thùng, nên chỉ cảm thấy cậu rất đáng yêu, muốn bế về nhà.
Anh khoác một tay lên vai hoạ sĩ, tận dụng mọi thứ: "Mèo không biết đánh đàn nhưng mà anh biết đó. Em muốn đến không?"
Hoạ sĩ cảm thấy lòng mình chua xót, cậu không lên tiếng.
Học sinh thể dục cầm một hộp pocky chạy theo anh chàng nổi tiếng trên mạng, "Bé ngoan ơi ơi ơi! Chúng ta tập thử trước đi!"
Lúc cậu ta chạy ngang qua, tổng giám đốc tiện tay rút một cái bánh định đùa hoạ sĩ, nhưng lại thấy cậu đang rất hồi hộp, bèn tự mình ăn.
Lúc bắt đầu chính thức ghi hình, đạo diễn mời các khách quý có mặt, hai đôi kia đều nắm tay nhau, tổng giám đốc vừa định nhắc đến chuyện này thì hoạ sĩ đã ngoan ngoãn đưa tay ra.
"Cố lên nha. Cả hai chúng ta." Hoạ sĩ thầm thì vào lỗ tai anh, như đang cố tìm cớ cho chính bản thân mình, "Em không muốn thua, cho nên... Anh cứ chơi thoải mái đi."
Cậu muốn để lại chút kỉ niệm đẹp.
Mấy trò đầu tiên vô thưởng vô phạt, tiếp theo là trò pocky mà ai cũng thích xem.
Học sinh thể dục ăn xong một hộp rồi lại ngậm thêm một cái, buồn bực nói, "Trò này tính thế nào, so ai ngắn hơn ai à, vậy chẳng phải hôn là thắng hả? Đội nào trong chúng tôi chả hôn nhau được."
Đạo diễn: "Đội nào gần 1cm nhất thì thắng."
Vậy cũng không cần hôn nhau.
Khi nghe được quy tắc này, hoạ sĩ không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng nữa.
Lúc đến lượt bọn họ, hoạ sĩ vẫn còn hồi hộp lắm, lòng bàn tay cậu ướt đẫm.
"Em muốn ăn vị nào?" Tổng giám đốc hỏi.
Hoạ sĩ nghiêm túc lựa chọn một lát rồi cầm lên cái bánh có vị sữa bò. Sau đó cậu cắn một đầu rồi ngẩng mặt lên đợi anh nhích lại gần.
Tuy mặt cậu dửng dưng nhưng thực tế thì nhịp tim đang không ngừng tăng nhanh đến mức khó thở.
Tổng giám đốc nuốt nước miếng, lẩm bẩm một câu, "Anh ước lượng chiều dài không chuẩn lắm đâu, nhờ em hết nhé."
Hoạ sĩ bị nhờ vả, thế là chầm chậm ăn bánh quy, mỗi lần cắn xong đều gần tổng giám đốc hơn một chút.
Tổng giám đốc có thể nhìn rõ vân da trên làn da nhẵn nhụi của cậu, lông mi vừa dài vừa cong khẽ run rẩy. Anh nhìn một bên mặt của cậu, chậm rãi lại gần.
Ngay lúc hai người sắp chạm phải, tổng giám đốc chợt vịn gáy của hoạ sĩ, nhắm mắt lại.
Hoạ sĩ phỏng chừng đã đủ rồi mới định cắn đứt thì dường như thấy tổng giám đốc khẽ cười, sau đó anh đè ót của cậu lại và hôn lên.
"Nghĩ đủ rồi," Hoạ sĩ mặc kệ anh đang kéo dây áo mình, ung dung nói, "Nó biết ăn cơm thôi thì có gì lạ, ít nhất phải biết đàn piano thì mới hấp dẫn chứ."
Tổng giám đốc yên lặng cân nhắc, sau đó nghiêm túc đáp: "Anh sẽ cho nó học. Em tới không?"
Hoạ sĩ khẽ nhếch môi nhưng vẫn không đồng ý ngay, "Có thời gian rồi tính tiếp."
Bạn bè, hàng xóm, thợ sửa máy điều hoà đều có thể đến nhà tổng giám đốc để xem mèo. Hoạ sĩ nghĩ, nếu việc này chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt thì cậu sẽ không đi.
Cũng chỉ là nhìn mèo một chút rồi về thôi, chứ cậu đâu thể nào biến thành mèo để ở lại.
Chương trình đang bố trí sân chơi, nhìn vài đạo cụ thì sẽ biết sắp chơi trò gì. Hoạ sĩ thấy chúng thì có hơi lo lắng, "Có vẻ hôm nay chơi lớn lắm đấy."
Ngược lại, tổng giám đốc rất hào hứng, anh hằm hè trong lòng, "Không dám à?"
"Đúng vậy, sợ em chiếm lợi của anh đó." Hoạ sĩ cúi đầu, cậu đoán sẽ có mấy trò chơi mà nếu họ không cẩn thận thì sẽ hôn trúng nhau nên đang hồi hộp quá chừng.
Tổng giám đốc cũng đoán rằng có lẽ cậu đang sợ hai người sẽ có tiếp xúc thân mật, bèn an ủi, "Có gì mà sợ chứ, không phải đang ghi hình à. Không sao đâu, em cứ thoải mái chiếm lợi từ anh đi."
Hoạ sĩ 'Ồ' một tiếng, đúng vậy, họ đang ghi hình mà.
Tổng giám đốc chỉ vào một camera, nói nửa đùa nửa thật, "Chốc nữa nếu em sắp hôn anh thì nhớ nhìn vào camera này nhé."
Anh còn muốn xem lại cảnh quay gần full HD nên chắc chắn phải lên hình đàng hoàng.
Hoạ sĩ lại hiểu sai, cậu nghĩ rằng có phải trong lòng tổng giám đốc, tất cả đều là vì phục vụ cho chương trình, không quay được xem như hôn vô ích.
Tổng giám đốc thấy hoạ sĩ kinh hồn bạt vía, ánh mắt trống rỗng thì chẳng biết cậu đang nghĩ gì, còn tưởng là đang thẹn thùng, nên chỉ cảm thấy cậu rất đáng yêu, muốn bế về nhà.
Anh khoác một tay lên vai hoạ sĩ, tận dụng mọi thứ: "Mèo không biết đánh đàn nhưng mà anh biết đó. Em muốn đến không?"
Hoạ sĩ cảm thấy lòng mình chua xót, cậu không lên tiếng.
Học sinh thể dục cầm một hộp pocky chạy theo anh chàng nổi tiếng trên mạng, "Bé ngoan ơi ơi ơi! Chúng ta tập thử trước đi!"
Lúc cậu ta chạy ngang qua, tổng giám đốc tiện tay rút một cái bánh định đùa hoạ sĩ, nhưng lại thấy cậu đang rất hồi hộp, bèn tự mình ăn.
Lúc bắt đầu chính thức ghi hình, đạo diễn mời các khách quý có mặt, hai đôi kia đều nắm tay nhau, tổng giám đốc vừa định nhắc đến chuyện này thì hoạ sĩ đã ngoan ngoãn đưa tay ra.
"Cố lên nha. Cả hai chúng ta." Hoạ sĩ thầm thì vào lỗ tai anh, như đang cố tìm cớ cho chính bản thân mình, "Em không muốn thua, cho nên... Anh cứ chơi thoải mái đi."
Cậu muốn để lại chút kỉ niệm đẹp.
Mấy trò đầu tiên vô thưởng vô phạt, tiếp theo là trò pocky mà ai cũng thích xem.
Học sinh thể dục ăn xong một hộp rồi lại ngậm thêm một cái, buồn bực nói, "Trò này tính thế nào, so ai ngắn hơn ai à, vậy chẳng phải hôn là thắng hả? Đội nào trong chúng tôi chả hôn nhau được."
Đạo diễn: "Đội nào gần 1cm nhất thì thắng."
Vậy cũng không cần hôn nhau.
Khi nghe được quy tắc này, hoạ sĩ không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng nữa.
Lúc đến lượt bọn họ, hoạ sĩ vẫn còn hồi hộp lắm, lòng bàn tay cậu ướt đẫm.
"Em muốn ăn vị nào?" Tổng giám đốc hỏi.
Hoạ sĩ nghiêm túc lựa chọn một lát rồi cầm lên cái bánh có vị sữa bò. Sau đó cậu cắn một đầu rồi ngẩng mặt lên đợi anh nhích lại gần.
Tuy mặt cậu dửng dưng nhưng thực tế thì nhịp tim đang không ngừng tăng nhanh đến mức khó thở.
Tổng giám đốc nuốt nước miếng, lẩm bẩm một câu, "Anh ước lượng chiều dài không chuẩn lắm đâu, nhờ em hết nhé."
Hoạ sĩ bị nhờ vả, thế là chầm chậm ăn bánh quy, mỗi lần cắn xong đều gần tổng giám đốc hơn một chút.
Tổng giám đốc có thể nhìn rõ vân da trên làn da nhẵn nhụi của cậu, lông mi vừa dài vừa cong khẽ run rẩy. Anh nhìn một bên mặt của cậu, chậm rãi lại gần.
Ngay lúc hai người sắp chạm phải, tổng giám đốc chợt vịn gáy của hoạ sĩ, nhắm mắt lại.
Hoạ sĩ phỏng chừng đã đủ rồi mới định cắn đứt thì dường như thấy tổng giám đốc khẽ cười, sau đó anh đè ót của cậu lại và hôn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất