Gia Tộc Bị Lưu Đày? Ta Dựa Vào Trồng Trọt Trở Thành Triệu Phú
Chương 38: Chân Chó 2
Đói đến cực hạn nhưng lại không muốn ăn.
"Tiểu Xuyên, ta qua bên kia xem có gì dùng được không, đệ trông coi phụ mẫu."
Quý Trường Anh dứt lời, không đợi đệ đệ đáp lại đã quay người đi về phía con suối nhỏ cách đó không xa.
Trương Tử Vi liếc nhìn nàng, thấy nàng vẫn còn trong tầm mắt, cũng không lên tiếng.
Hắn ta chọn nơi này nghỉ ngơi, chính là vì để tiện lấy nước.
Thấy quan sai không phản đối, không ít người cũng mạnh dạn đi về phía bờ suối.
Quý Trường Anh đến bờ suối, hít mũi hai cái, ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, trong lòng mừng rỡ.
Có vẻ như bờ suối nhỏ này có xương bồ.
Nàng nhìn xung quanh, thấy là ở thượng nguồn bờ suối thì trên mặt vui mừng, nàng nhanh chóng đào một cái.
May mắn là nàng khỏe nên đào rất nhanh.
Nàng cầm đồ vật trở về, trên đường đi tự nhiên gặp những người khác, có một số là quý tộc kinh thành, cùng nàng không quen nên cũng không tiện mở lời.
Nhưng Vương nãi nãi trong thôn thì không có nhiều e ngại như vậy, thấy nàng thì mắt sáng lên: "A Anh, ngươi đào được ở đâu?"
Tiết Đoan Ngọ, người xưa thường thích làm túi thơm bằng xương bồ, có thể xua đuổi côn trùng và tránh nóng.
Bây giờ là thời điểm muỗi hoành hành, thấy vậy, Vương nãi nãi sao có thể không động lòng.
"Rễ cây này phơi khô rồi nghiền thành bột có thể hạ nhiệt giảm đau, người nhà của ta đều bị phồng rộp ở lòng bàn chân, ta đào cho họ dùng, dù ướt cũng có hiệu quả."
Quý Trường Anh không keo kiệt, chỉ cho Vương nãi nãi phương hướng.
Nghe vậy, đôi mắt bà ấy sáng lên: "Thật là một đứa trẻ ngoan, cảm ơn con!"
Nói xong, chân bà ấy như mọc gió, hoàn toàn không thấy chút mệt mỏi nào, chạy đến bờ suối học theo dáng vẻ đào xương bồ của Quý Trường Anh.
Kết quả chỉ đào được lá cây.
Bà ấy không quan tâm, nhanh chóng lấy tay đào.
Hai người đối thoại vừa rồi đã có không ít người nghe thấy, bây giờ thấy có người dẫn đầu nên đều xông về nơi đó.
Quý Trường Anh không để ý nữa, xách theo xương bồ trên đường trở về, lại lấy ra một lọ thuốc Vân Nam bạch dược.
Những năm tận thế, thuốc men đã ngừng sản xuất từ lâu.
Mặc dù lúc tận thế mới đến, nàng đã tích trữ không ít, nhưng theo thời gian trôi qua, rất nhiều thứ đã quá hạn.
Chỉ có một chiếc rương thuốc, là nàng nghĩ hết cách mới lấy được bên ngoài.
Nàng lấy một ít xương bồ trong không gian, tiện tay dùng ở bờ suối nhỏ, còn lại đều mang về.
Hồ thị thấy nàng cầm xương bồ trở về, liền hỏi nàng: "Xua muỗi?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Tiểu Xuyên, ta qua bên kia xem có gì dùng được không, đệ trông coi phụ mẫu."
Quý Trường Anh dứt lời, không đợi đệ đệ đáp lại đã quay người đi về phía con suối nhỏ cách đó không xa.
Trương Tử Vi liếc nhìn nàng, thấy nàng vẫn còn trong tầm mắt, cũng không lên tiếng.
Hắn ta chọn nơi này nghỉ ngơi, chính là vì để tiện lấy nước.
Thấy quan sai không phản đối, không ít người cũng mạnh dạn đi về phía bờ suối.
Quý Trường Anh đến bờ suối, hít mũi hai cái, ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, trong lòng mừng rỡ.
Có vẻ như bờ suối nhỏ này có xương bồ.
Nàng nhìn xung quanh, thấy là ở thượng nguồn bờ suối thì trên mặt vui mừng, nàng nhanh chóng đào một cái.
May mắn là nàng khỏe nên đào rất nhanh.
Nàng cầm đồ vật trở về, trên đường đi tự nhiên gặp những người khác, có một số là quý tộc kinh thành, cùng nàng không quen nên cũng không tiện mở lời.
Nhưng Vương nãi nãi trong thôn thì không có nhiều e ngại như vậy, thấy nàng thì mắt sáng lên: "A Anh, ngươi đào được ở đâu?"
Tiết Đoan Ngọ, người xưa thường thích làm túi thơm bằng xương bồ, có thể xua đuổi côn trùng và tránh nóng.
Bây giờ là thời điểm muỗi hoành hành, thấy vậy, Vương nãi nãi sao có thể không động lòng.
"Rễ cây này phơi khô rồi nghiền thành bột có thể hạ nhiệt giảm đau, người nhà của ta đều bị phồng rộp ở lòng bàn chân, ta đào cho họ dùng, dù ướt cũng có hiệu quả."
Quý Trường Anh không keo kiệt, chỉ cho Vương nãi nãi phương hướng.
Nghe vậy, đôi mắt bà ấy sáng lên: "Thật là một đứa trẻ ngoan, cảm ơn con!"
Nói xong, chân bà ấy như mọc gió, hoàn toàn không thấy chút mệt mỏi nào, chạy đến bờ suối học theo dáng vẻ đào xương bồ của Quý Trường Anh.
Kết quả chỉ đào được lá cây.
Bà ấy không quan tâm, nhanh chóng lấy tay đào.
Hai người đối thoại vừa rồi đã có không ít người nghe thấy, bây giờ thấy có người dẫn đầu nên đều xông về nơi đó.
Quý Trường Anh không để ý nữa, xách theo xương bồ trên đường trở về, lại lấy ra một lọ thuốc Vân Nam bạch dược.
Những năm tận thế, thuốc men đã ngừng sản xuất từ lâu.
Mặc dù lúc tận thế mới đến, nàng đã tích trữ không ít, nhưng theo thời gian trôi qua, rất nhiều thứ đã quá hạn.
Chỉ có một chiếc rương thuốc, là nàng nghĩ hết cách mới lấy được bên ngoài.
Nàng lấy một ít xương bồ trong không gian, tiện tay dùng ở bờ suối nhỏ, còn lại đều mang về.
Hồ thị thấy nàng cầm xương bồ trở về, liền hỏi nàng: "Xua muỗi?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất