Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 26

Trước Sau
Lăng Vân Ninh được Yến Du tận tâm đưa đến tận nhà, hắn còn không yên tâm mà lải nhải bên tai cậu mấy câu. Lăng Vân Ninh ghét bỏ hắn lắm chuyện nên đưa tay che miệng hắn, cậu hơi nghiêng người nên có một góc độ nhìn như cậu đang hôn hắn. Và cảnh này bị một người nhìn vào trong mắt, người đấy nắm chặt bàn tay đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay đến ứa máu.

Nhược Ý với hai mắt đỏ bừng nhìn cảnh tượng ngoài cổng, hắn chỉ muốn lao xuống dưới kéo hai người kia ra. Chỉ là hắn cũng tự biết thân phận của mình, hắn không có tư cách ấy. Hắn chẳng qua chỉ là một đứa cháu trai có cũng được không có cũng được của cậu, hắn không hề quan trọng gì trong mắt cậu.

Cầm lấy giấy ăn lau đi vết máu, hắn nhịn xuống sự u ám dưới đáy lòng, cũng nhịn xuống suy nghĩ muốn giam giữ người kia của hắn.

Lăng Vân Ninh bước đi xiêu vẹo đi vào nhà, đập vào mắt cậu là căn nhà đang được bật đèn sáng trưng. Cậu ngất nga ngất ngưởng đi vào bếp thì lại thấy bất ngờ thứ hai, một cốc sữa vẫn còn chút hơi ấm. Nhưng cậu không đụng vào cốc sữa ấy mà lấy một lon cà phê trong tủ lạnh mang lên phòng. Sự lạnh lẽo của lon cà phê truyền qua tay cậu làm cậu tỉnh táo không ít.

Đi lên tầng, cậu gặp ngay Nhược Ý đang đứng ở cầu thang tầng hai. Cậu cúi đầu bước lên tầng ba, chưa bước được mấy bước thì đã thấy trời đất lảo đảo. Lần nữa mở mắt chính là đối diện với khuôn mặt gần trong gang tấc của Nhược Ý, cậu nhíu cặp mày xinh đẹp. Trên mặt cậu rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì đã sớm oanh tạc.

Gần quá!!! Phạm quy rồi!!! Tên oắt kia tại sao lại dám dựa vào tôi gần như vậy?

Nhược Ý cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hơi mờ mịt của đối phương, mùi rượu nồng nặc trên người cậu lập tức bay vào khoang mũi hắn. Cậu đi uống rượu ư? Tại sao lại uống rượu? Tại sao lại cùng tên kia uống rượu đến nửa đêm như vậy?

Hắn càng cúi càng gần, chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở quyện lại cùng một chỗ. Ngay khi môi hai người sắp chạm nhau thì Lăng Vân Ninh đẩy hắn ra, cậu nhíu mày không vui nhìn hắn.

" Yến Du, vừa nãy anh hôn em còn chưa đủ sao?" Cậu lèm bèm xong thì xoay người đi lên tầng, hoàn toàn ngó lơ ngươi đang đứng ở cầu thang.

Nhược Ý như bị đẩy vào hồ băng lạnh lẽo, hắn thấy cả người mình đều lạnh. Chưa bao giờ hắn thấy lạnh như vậy, chưa bao giờ cả.

Chú út của hắn, lại có thể dịu dàng như vậy sao? Cậu dịu dàng với người tên Yến Du kia? Tại sao lại như vậy? Thì ra chú út không phải là người tàn nhẫn, lạnh lùng, cậu chỉ là chưa dành sự dịu dàng ấy cho hắn mà thôi.

Thật ra hắn không biết, đấy là do cậu cố ý nói ra. Thật ra lúc xuống xe cậu đã tỉnh rượu đôi chút rồi, cậu cũng nhận ra người ở cầu thang là Nhược Ý. Khi hai người sắp chạm môi thì cậu mới vội vàng nói ra câu kia để hắn càng thêm ghê tởm cậu. Chỉ cần hắn ghê tởm là tốt rồi, càng ghê tởm càng tốt. Vì lợi ích của mình, cậu đành xin lỗi Yến Du vì đã mượn danh nghĩa của hắn để làm bậy vậy.

Hệ thống: [ Kí chủ, cậu có biết không? Tôi nghĩ tôi sắp không xong rồi. Năm chính đang đứng trên bờ vực hắc hóa, hắn mà hắc thật là tôi với cậu toi ngay đấy. Ánh mắt của hắn lúc nãy, đờ mờ, làm tôi sợ muốn chết. Hắn quá dọa người rồi đấy!]



[ Còn nữa, chúc mừng cậu. Giá trị thù hận +10]

[ Kí chủ, hiện tại giá trị thù hận của cậu đang là 80 điểm.]

Lăng Vân Ninh sửng sốt trong chốc lát, cậu vẫn chưa tiêu hóa được lượng thông tin mà hệ thống vừa nói. Với đầu óc trì trệ này của cậu thì khó mà hiểu ngay được những từ ngữ cao siêu ấy.

[ Vờ lờ!!! Hôm nay không mà tôi đã gặt được 80 điểm rồi sao? Từ khi nào tôi siêu như vậy? Hệ thống, có phải cậu tăng cấp nên tôi cũng tăng theo không?]

Hệ thống: [ Cậu không tăng đâu, yên tâm đi.]

Ờ, cảm ơn vì đã dập tắt ngọn lửa trong lòng tôi bằng chậu nước đá của cậu. Tôi, Lăng Vân Ninh, rất cảm ơn hệ thống.

Lăng Vân Ninh mở cửa đi vào trong phòng, cậu nặng nề ngã người xuống giường. Cẩn thận nhớ lại hành động lúc nãy của Nhược Ý, lòng cậu lại có thứ gì đấy như vừa chuẩn bị mọc mầm. Có phải nếu vừa nãy cậu không nói câu kia thì hai người đã...môi chạm môi rồi không? Ừ hứ, ngại quá đi.

Hệ thống: [ Lăng thiếu nữ, Lăng tiểu thư, cậu đừng bày ra dáng vẻ ngại ngùng che mặt như vậy. Nó...rất kì dị đấy biết không.]

[ Cút!!!]

Còn gọi cậu là Lăng thiếu nữ? Cậu là Lăng đại ca có được không? Có thiếu nữ nào mỹ mạo như cậu không? Quả nhiên là hệ thống, mắt nhìn thật tầm thường. Không!!! Phải là hệ thống có mắt như mù, nhan sắc cấp bậc thượng thừa của cậu vậy mà lại bị nó gọi là thiếu nữ. Hừ, đồ mù lòa.

Hệ thống muốn cầm cờ khởi nghĩa chống lại kí chủ của mình, nó không thể nào sống dưới ách khinh thường như vậy. Kí chủ khinh hệ thống quá đáng rồi đấy. Nó có bị mù đâu!!! Không những không bị mù mà thị giác của nó còn rất tốt, đặc biệt tốt đấy. Tức rồi, nghỉ chơi với kí chủ!

Có lẽ là Lăng Vân Ninh cảm nhận được hệ thống đang vừa tức vừa tủi thân nên cậu đã mủi lòng mà...im lặng cười. Công nhận đùa hệ thống như vậy vui thật đấy.

Sau khi trêu hệ thống chán chê, cậu quay qua quay lại mãi vẫn không thể nào ngủ được. Men rượu một lần nữa bốc lên, và cậu đã làm một việc vô cùng vô cùng không hợp với hình tượng nhân vật, cậu lấy laptop ra...xem hoạt hình. May mà lúc này không ai thấy được, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng mình đang nằm mơ nên mới có thể thấy được Lăng tổng đại danh đỉnh đỉnh đang xem phim hoạt hình Cừu vui vẻ và sói xám. Cái nhạc vui nhộn vang lên khắp căn phòng tĩnh lặng, nó kéo theo tâm trạng của Lăng Vân Ninh, làm cậu thấy vui vẻ hơn một chút. Hoạt hình vẫn là chân ái, Lăng Vân Ninh cậu vẫn còn nhỏ, chưa lớn.

Hệ thống: [ Đại ca!!! Cậu sao có thể xem cái loại phim dành cho thiếu nhi như vậy chứ? Trưởng thành lên! Cậu đã là ông chú 29 tuổi rồi đấy chứ có phải là 9 tuổi đâu. Cậu đừng có mà mượn say làm loạn. Hay là chúng ta xem Tôm và Jerry đi.]



[...] Là đứa nào vừa mới nói cậu trưởng thành lên? Đứa nào? Đứa nào nói?

Cậu ngó lơ hệ thống, một mình sung sướng nằm xem Cừu vui vẻ và sói xám để ôn lại tuổi thơ một chút. Vừa nghe tên thôi là đã thấy vui vẻ rồi, Tôm và Jerry nghe tên có vui vẻ được như này không mà đòi mở. Cậu lớn rồi, giờ xem Tôm và Jerry không thấy vui nữa, Cừu vui vẻ mới vui. Cũng chỉ có hệ thống nhạt toẹt mới thấy đuổi bắt nhau vui vẻ thôi.

...

Nhược Ý nhẹ nhàng bước vào căn phòng mà mấy năm qua hắn chưa từng đi vào. Căn phòng này được sơn màu xám, rèm cửa màu đen, bài trí trong phòng lại vô cùng đơn giản cũng thể hiện được tính cách của chủ nhân nó. Cửa sổ hãy còn mở toang, điều hòa cũng đang bật, mà trên chiếc giường laptop vẫn còn đang bật Cừu vui vẻ và sói xám. Hắn bật cười lại gần giường toan tắt đi, tới gần thì bị khuôn mặt say ngủ của Lăng Vân Ninh hấp dẫn. Hắn không thể nào phủ nhận rằng khuôn mặt của chú út hắn rất đẹp, da mặt và cần cổ trơn mịn giống như làn da của thiếu nữ, sống mũi cao thẳng làm bao người ghen tị. Nếu như cậu có thể giảm bớt sự lạnh lùng trên mặt thì nhất định sẽ có rất nhiều phụ nữ theo đuổi, có lẽ sẽ không chỉ có phụ nữ mà còn có thể có cả đàn ông. Ví dụ như người tên Yến Du kia, chắc chắn hắn ta thích chú út của hắn.

Tầm mắt Nhược Ý lơ đãng nhìn khắp căn phòng, hắn bị chú ý bởi xấp giấy đầu giường Lăng Vân Ninh. Hắn biết mình không nên tò mò đối với người gọi là kẻ thù giết cha mẹ, nhưng hắn vẫn bị thứ gì đấy thôi thúc mà lại gần nó. Hắn cầm chúng lên xem.

Đập vào mắt hắn là mấy bức ảnh đặt trên xấp giấy, hắn kinh hoàng đến mức làm rơi chúng. Trong bức ảnh là người mà hắn không thể nào quen thuộc hơn, là Lăng Vân Ninh. Trong ảnh cậu đang lạnh lùng nhìn về phía chiếc xe đang bốc cháy, hắn biết, ngày cha mẹ hắn chết đã đi chiếc xe này. Sự lạnh lùng trong mắt chú hắn thật rõ ràng, giống như đang miệt thị sinh mạng hèn mọn của cha mẹ hắn. Nếu như giấy tờ ban ngày hắn thấy được có khả năng làm giả thì đống ảnh này chắc chắn không thể nào làm giả được, chú của hắn thật sự đã giết cha mẹ hắn.

Hắn loạng choạng chạy ra khỏi phòng không dám quay đầu lại, đến cả giấy lẫn ảnh rơi vãi trên đất cũng không dám nhặt lên. Cho nên hắn đã không nhìn thấy người chú của hắn vừa nãy vẫn còn ngủ say giờ phút này đã mở mắt nhìn hắn rời khỏi.

Hệ thống: [ Cậu tội tình gì phải làm vậy? Một ngày đả kích hắn nhiều lần như vậy có phải rất ác độc không?]

[ Nhiệm vụ của tôi là phải tích lũy điểm thù hận, vậy thì cậu nói tôi phải làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ? Các cậu đã bày ra cho tôi cái nhiệm vụ này thì đừng có mà đứng ở đấy nói tôi ác độc. Các cậu chưa biết thế nào mới là ác độc thật sự đâu.]

Cậu lại nói tiếp.

[ Vậy có tăng chút điểm nào không?]

Hệ thống: [ ... Giá trị thù hận: + 10. Tổng giá trị thù hận hiện tại: 90.]

Vẫn còn thiếu 10 điểm nữa. Chỉ còn 10 điểm nữa là cậu có thể rời khỏi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau