Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm
Chương 29
Khắp sân và vườn hoa đại trạch Lăng gia đầy ắp người đến dự tiệc sinh nhật của Lăng Vân Ninh. Có một số tổng tài tự mình đến dự là do nể mặt Lăng Vân Ninh mà đến.
Tiệc sinh nhật được bày bố vô cùng tỉ mỉ và chỉn chu, người làm trang trí cả cái đại trạch to lớn để làm nơi tổ chức tiệc cho tiểu thiếu gia nhà họ. Cả quá trình dọn dẹp và trang trí đều được ông nội Lăng tự mình quan sát và chỉ huy, ông thật sự rất để ý buổi tiệc này. Và lúc này đây, ông đang đứng ở khá xa nhìn đứa con cưng của mình ở dưới sân đang cắt bánh.
Chiếc bánh kem cao tầng được đẩy đến trước mặt Lăng Vân Ninh, cậu nhìn kĩ dòng chữ ' Chúc mừng sinh nhật tuổi 32, Lăng gia Vân Ninh'. Rốt cuộc là ai đã có ý tưởng viết tuổi lên bánh kem chứ? Có biết là nó rất có khả năng đả thương người cao tuổi như cậu không? Chưa gì đã già rồi, người yêu còn chưa tìm được.
Cậu cắt vài đường tượng trưng xuống chiếc bánh kem nhiều tầng, cậu cẩn thận cắt lấy một miếng đầy kem đưa cho ông nội Lăng.
" Ba ăn thử chút đi, đôi lúc ăn ngọt một chút cũng không sao đâu."
" Ôi, bé cưng nhà ta trưởng thành thật rồi, biết chăm sóc cho ba rồi." Ông nội Lăng vươn cánh tay nhăn nheo xoa đầu Lăng Vân Ninh.
Lăng Vân Ninh bắt lấy bàn tay đặt trên đầu mình rồi nắm chặt. Dấu vết thời gian lưu lại trên người ông nội Lăng thật sự quá nhiều, nhiều đến mức cậu thấy đau lòng xen lẫn khó chịu.
Ông nội Lăng cảm nhận được cảm xúc của Lăng Vân Ninh đang tụt dốc không phanh thì nhịn không được mà nhẹ nhàng bẹo má cậu. Thân là người làm cha, sao ông lại không hiểu trong lòng con mình đang nghĩ gì cơ chứ. Ông già rồi, không dưỡng được như các thanh niên nữa, da cũng nhăn nheo xấu xí hết rồi.
" Con ngoan, hôm nay là sinh nhật của con, con phải vui vẻ lên chứ."
Lăng Vân Ninh cảm xúc dâng trào mà ôm lấy thân hình gầy gò của người cha già, cậu hơi siết chặt vòng tay.
" Hôm nay là sinh nhật của con, vậy ba thay con ước một điều đi. Ba cứ yên tâm mà ước nhé, con còn tận 99 điều ước nữa." Cậu giống như một đứa trẻ chưa lớn trốn trong vòng tay của cha mà làm nũng.
Ông nội Lăng bật cười, ông không nghĩ rằng con út của mình đến bây giờ vẫn nhớ chuyện này. Chả là ngày xưa Tiểu Ninh nhà ông rất bướng bỉnh, cái tính ngang như cua của nó làm đôi vợ chồng là ông rất bất lực. Sinh nhật năm Tiểu Ninh 8 tuổi, nó đã kêu ca với ông rằng chỉ một điều ước đối với nó là không đủ, nó muốn có thật nhiều thật nhiều điều ước nữa. Vậy là hai vợ chồng ông đã nói dối nó rằng họ đã xin cho nó mỗi năm sẽ có một trăm điều ước, và những điều ước đấy nhất định sẽ trở thành sự thật. Không ngờ đã qua bao nhiêu năm rồi mà con ông vẫn nhớ, còn dành cho ông già này một điều ước nữa.
" Ba?"
Ông hoàn hồn lại sau tiếng gọi của Lăng Vân Ninh, ông mỉm cười hiền từ rồi xoa đầu cậu.
" Ba ước bé ngoan của ba sẽ sống thật vui vẻ và hạnh phúc, ai gặp con cũng đều yêu thương con như ba và mẹ con."
Á đù! Cảm động quá đi! Lăng Vân Ninh nghẹn ngào trong lòng, cậu nắm chặt bàn tay chai sạn của ông nội Lăng mà lòng rối bời. Ước nguyện của cha là muốn con được sống trong vui vẻ, nào biết được rằng tương lai của con ông đang nằm trong bóng đêm bất tận. Con ông đã gây thù với cháu trai ông, và sau này rất có khả năng sẽ chết dưới tay hắn.
" Đi đi, con nên đi tiếp rượu các vị khách đến dự tiệc. Hôm nay con là nhân vật chính, đừng để bất kì ai cười nhạo con."
" Vâng ạ. Con biết rồi ba."
Sau đấy cậu rời đi trước ánh mắt chăm chú của ông nội Lăng, tiện tay cầm một ly rượu vang quý trên bàn đi đến trước mặt những vị khách quý nhất của buổi tiệc này. Đối mặt với những nụ cười giả dối của những con cáo già trên thương trường, cậu cũng lộ ra nụ cười giả dối mà mình ghét nhất.
" Tần tổng có khỏe không? Lại đây chúng ta uống với nhau một ly nào."
" Lăng tổng, cậu cũng không được phân biệt đối xử như vậy chứ."
" Tạ tổng lại nói đùa rồi, tôi sao dám phân biệt đối xử với mọi người trong ngày hôm nay chứ. Đến, tôi kính Tạ tổng một ly."
" Tôi kính Hứa tổng một ly."
"..."
Những lời nói hư tình giả ý được thoát ra từ miệng Lăng Vân Ninh, cậu vừa cố gắng tìm cách đối phó những tên cáo già này vừa phải uống cạn từng ly rượu được mời. Má nó mấy tên này, bọn họ chắc chắn là có ý đồ muốn chuốc say cậu. Nhưng bọn họ làm như vậy rốt cuộc là vì lí do gì? Cậu đã từng đắc tội họ rồi sao? Chưa từng. Vả lại, tiểu thiếu gia Lăng gia như cậu còn cần phải đắc tội bọn họ sao?
[ Mẹ kiếp, nếu không phải vì các bản hợp đồng rách nát kia thì tôi còn phải nhịn bọn họ sao. Chó má, đều do đám ăn hại kia tạo ra.]
Hệ thống đang lẳng lặng ở một bên làm một hệ thống yên phận thì bị kí chủ tìm đến trút nỗi giận.
Hệ thống: [ Kí chủ, thật ra cậu có thể không cần để bọn họ vào mắt mà. Nếu là trước kia thì chắc chắn cậu sẽ làm vậy. Vậy thì bây giờ tại sao lại không làm nữa?]
Lăng Vân Ninh thở dài, đến cả chính cậu cũng không hiểu tại sao. Đúng vậy, giống như hệ thống của cậu đã nói, cậu của trước kia nhất định sẽ không để những hạng người như vậy vào trong mắt. Nhưng bây giờ cậu lại có thể cam nguyện cúi mình, rũ bỏ sự kiêu ngạo của một vị thiếu gia mà bày ra dáng vẻ cậu ghét nhất.
[ Tôi muốn bảo vệ Lăng gia, đơn giản chỉ có vậy. Tôi không muốn công ty Lăng gia phải phá sản dưới tay tôi, như vậy tôi sẽ là tội nhân của cả Lăng gia. Hoặc cũng có thể là tôi thật sự coi mình là Lăng Vân Ninh của thế giới này.]
Hệ thống khổ không sao nói hết được, nó bứt rứt mãi mà vẫn không tìm ra được từ ngữ thích hợp để nói chuyện với kí chủ.
Hệ thống: [ Kí chủ, chắc cậu cũng biết rõ rằng cậu không phải người của thế giới này, sẽ có một ngày cậu phải rời khỏi đây. Đây chẳng qua chỉ là một thế giới giả tưởng được người thiết lập sẵn...Cậu...hiểu ý của tôi không?]
Lăng Vân Ninh không trả lời hệ thống, cậu trầm ngâm nhìn ly rượu trong tay. Lời hệ thống nói, mỗi một câu, mỗi một chữ cậu đều có thể hiểu được. Nhưng dù như vậy thì đã làm sao? Cậu vẫn muốn giữ gìn công ty Lăng gia.
Một ly rượu khác chạm vào ly của cậu, ngẩng đầu lên thì thấy được khuôn mặt của Yến Du.
" Uống với tôi một ly không Lăng tổng?" Hắn cười rồi nhìn cậu.
Lăng Vân Ninh vốn đang chìm trong cảm xúc riêng của mình thì bị câu nói của Yến Du đánh thức. Cậu ngẩng đầu, đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn hắn. Cậu nghĩ có lẽ mình đã say thật rồi, nếu không thì làm sao mà có thể có đến ba bốn Yến Du được cơ chứ.
" Muốn ăn đòn đến vậy sao? Cậu còn bắt chước mấy tên cáo già kia châm chọc tôi hả? Cẩn thận hàm răng của cậu đấy, gãy thì đừng có tìm tôi bắt chịu trách nhiệm." Cậu nói đặc biệt nhiều, lời nói hống hách đến cực điểm, vô cùng có khí chất của một thiếu gia kiêu ngạo được người nhà sủng trong lòng bàn tay.
Tuy nói là vậy nhưng tay cậu vẫn rất thành thật mà chạm nhẹ ly với Yến Du, xong lại từ từ nhấm nháp vị rượu. Vừa nãy người đến chuốc rượu cậu đông như chợ, căn bản cậu không nếm được thật kĩ mùi vị của rượu. Bây giờ chỉ có mình Yến Du ở đây, cậu cũng thả lỏng được đôi chút.
" Đau đầu không?" Yến Du cũng uống một ngụm rượu, hắn nhẹ giọng hỏi Lăng Vân Ninh.
" Hỏi thừa! Uống nhiều rượu như vậy, nếu là cậu thì cậu có đau đầu không?"
Lời cậu vừa dứt thì đã cảm nhận được những ngón tay thon dài, có lực đang không ngừng xoa nắn nơi thái dương của cậu. Làm như vậy đúng là dễ chịu thật nhiều, đầu cậu cũng không đến nỗi đau muốn nứt ra như vừa nãy nữa. Có tay nghề cùng kiên nhẫn như vậy thì chỉ có một mình Yến Du.
Lăng Vân Ninh giống như tìm được tình yêu đích thực của mình, cậu nhắm mắt hưởng thụ cái đặc quyền có một không hai này. Thoải mái thật sự, các dây thần kinh vẫn luôn căng cứng giống như vừa được khai thông mà tỉnh lại.
" Khách đã thưa dần rồi, cậu lên phòng nghỉ ngơi trước đi. Dù cậu không có mặt ở đây thì cũng không ai thật sự để ý đâu, mà cho dù là có thì thế nào ba cậu chẳng bao che cho những hành động của cậu." Yến Du vừa xoa xoa hai bên thái dương của Lăng Vân Ninh vừa dịu giọng nói.
Lăng Vân Ninh gật gật đầu tỏ ý tán thành, cậu cũng đang định trốn về trước đây này. Đây rõ ràng là buổi tiệc sinh nhật của cậu, ấy vậy mà lại thành buổi tiệc rượu có một không hai của các doanh nhân. Có lẽ sẽ có không ít người tìm được đối tác làm ăn ngay trong buổi tiệc này, và cậu cũng vậy. Nếu không phải vì những mối làm ăn có lợi cho công ty và gia tộc thì cậu đã chẳng thèm tiếp rượu những con cáo kia, bọn họ thành tinh cả rồi.
" Tôi lên lầu nghỉ ngơi, cậu cứ chơi bời tự nhiên ở đây. Nếu ba tôi có hỏi thì cứ nói tôi uống say nên nằm la liệt trên giường."
" Ừ. Biết rồi. Yên tâm đi." Yến Du một lời khẳng định vô cùng rõ ràng.
Lúc này Lăng Vân Ninh mới yên tâm loạng choạng đi lên lầu. Căn phòng ngủ ở đại trạch của cậu rất lớn, được trang trí mang đậm phong cách thiếu niên bất lương lại kiêu ngạo, đó là thời niên thiếu vô tri của cậu. Chiếc giường lớn đã được trải chăn đệm sạch sẽ, giúp việc đã thay lại toàn bộ đồ dùng cũ thành những món đồ mới tinh.
Cậu mệt mỏi ngã người xuống giường, cảm nhận sự mềm mại bao quanh người mình. Chẳng mấy chốc cậu đã ngủ say dưới hương thơm và xúc cảm mềm mại mà chiếc giường mang lại. Hôm nay, cậu thật sự mệt, mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ im trên giường không động đậy.
Tiệc sinh nhật được bày bố vô cùng tỉ mỉ và chỉn chu, người làm trang trí cả cái đại trạch to lớn để làm nơi tổ chức tiệc cho tiểu thiếu gia nhà họ. Cả quá trình dọn dẹp và trang trí đều được ông nội Lăng tự mình quan sát và chỉ huy, ông thật sự rất để ý buổi tiệc này. Và lúc này đây, ông đang đứng ở khá xa nhìn đứa con cưng của mình ở dưới sân đang cắt bánh.
Chiếc bánh kem cao tầng được đẩy đến trước mặt Lăng Vân Ninh, cậu nhìn kĩ dòng chữ ' Chúc mừng sinh nhật tuổi 32, Lăng gia Vân Ninh'. Rốt cuộc là ai đã có ý tưởng viết tuổi lên bánh kem chứ? Có biết là nó rất có khả năng đả thương người cao tuổi như cậu không? Chưa gì đã già rồi, người yêu còn chưa tìm được.
Cậu cắt vài đường tượng trưng xuống chiếc bánh kem nhiều tầng, cậu cẩn thận cắt lấy một miếng đầy kem đưa cho ông nội Lăng.
" Ba ăn thử chút đi, đôi lúc ăn ngọt một chút cũng không sao đâu."
" Ôi, bé cưng nhà ta trưởng thành thật rồi, biết chăm sóc cho ba rồi." Ông nội Lăng vươn cánh tay nhăn nheo xoa đầu Lăng Vân Ninh.
Lăng Vân Ninh bắt lấy bàn tay đặt trên đầu mình rồi nắm chặt. Dấu vết thời gian lưu lại trên người ông nội Lăng thật sự quá nhiều, nhiều đến mức cậu thấy đau lòng xen lẫn khó chịu.
Ông nội Lăng cảm nhận được cảm xúc của Lăng Vân Ninh đang tụt dốc không phanh thì nhịn không được mà nhẹ nhàng bẹo má cậu. Thân là người làm cha, sao ông lại không hiểu trong lòng con mình đang nghĩ gì cơ chứ. Ông già rồi, không dưỡng được như các thanh niên nữa, da cũng nhăn nheo xấu xí hết rồi.
" Con ngoan, hôm nay là sinh nhật của con, con phải vui vẻ lên chứ."
Lăng Vân Ninh cảm xúc dâng trào mà ôm lấy thân hình gầy gò của người cha già, cậu hơi siết chặt vòng tay.
" Hôm nay là sinh nhật của con, vậy ba thay con ước một điều đi. Ba cứ yên tâm mà ước nhé, con còn tận 99 điều ước nữa." Cậu giống như một đứa trẻ chưa lớn trốn trong vòng tay của cha mà làm nũng.
Ông nội Lăng bật cười, ông không nghĩ rằng con út của mình đến bây giờ vẫn nhớ chuyện này. Chả là ngày xưa Tiểu Ninh nhà ông rất bướng bỉnh, cái tính ngang như cua của nó làm đôi vợ chồng là ông rất bất lực. Sinh nhật năm Tiểu Ninh 8 tuổi, nó đã kêu ca với ông rằng chỉ một điều ước đối với nó là không đủ, nó muốn có thật nhiều thật nhiều điều ước nữa. Vậy là hai vợ chồng ông đã nói dối nó rằng họ đã xin cho nó mỗi năm sẽ có một trăm điều ước, và những điều ước đấy nhất định sẽ trở thành sự thật. Không ngờ đã qua bao nhiêu năm rồi mà con ông vẫn nhớ, còn dành cho ông già này một điều ước nữa.
" Ba?"
Ông hoàn hồn lại sau tiếng gọi của Lăng Vân Ninh, ông mỉm cười hiền từ rồi xoa đầu cậu.
" Ba ước bé ngoan của ba sẽ sống thật vui vẻ và hạnh phúc, ai gặp con cũng đều yêu thương con như ba và mẹ con."
Á đù! Cảm động quá đi! Lăng Vân Ninh nghẹn ngào trong lòng, cậu nắm chặt bàn tay chai sạn của ông nội Lăng mà lòng rối bời. Ước nguyện của cha là muốn con được sống trong vui vẻ, nào biết được rằng tương lai của con ông đang nằm trong bóng đêm bất tận. Con ông đã gây thù với cháu trai ông, và sau này rất có khả năng sẽ chết dưới tay hắn.
" Đi đi, con nên đi tiếp rượu các vị khách đến dự tiệc. Hôm nay con là nhân vật chính, đừng để bất kì ai cười nhạo con."
" Vâng ạ. Con biết rồi ba."
Sau đấy cậu rời đi trước ánh mắt chăm chú của ông nội Lăng, tiện tay cầm một ly rượu vang quý trên bàn đi đến trước mặt những vị khách quý nhất của buổi tiệc này. Đối mặt với những nụ cười giả dối của những con cáo già trên thương trường, cậu cũng lộ ra nụ cười giả dối mà mình ghét nhất.
" Tần tổng có khỏe không? Lại đây chúng ta uống với nhau một ly nào."
" Lăng tổng, cậu cũng không được phân biệt đối xử như vậy chứ."
" Tạ tổng lại nói đùa rồi, tôi sao dám phân biệt đối xử với mọi người trong ngày hôm nay chứ. Đến, tôi kính Tạ tổng một ly."
" Tôi kính Hứa tổng một ly."
"..."
Những lời nói hư tình giả ý được thoát ra từ miệng Lăng Vân Ninh, cậu vừa cố gắng tìm cách đối phó những tên cáo già này vừa phải uống cạn từng ly rượu được mời. Má nó mấy tên này, bọn họ chắc chắn là có ý đồ muốn chuốc say cậu. Nhưng bọn họ làm như vậy rốt cuộc là vì lí do gì? Cậu đã từng đắc tội họ rồi sao? Chưa từng. Vả lại, tiểu thiếu gia Lăng gia như cậu còn cần phải đắc tội bọn họ sao?
[ Mẹ kiếp, nếu không phải vì các bản hợp đồng rách nát kia thì tôi còn phải nhịn bọn họ sao. Chó má, đều do đám ăn hại kia tạo ra.]
Hệ thống đang lẳng lặng ở một bên làm một hệ thống yên phận thì bị kí chủ tìm đến trút nỗi giận.
Hệ thống: [ Kí chủ, thật ra cậu có thể không cần để bọn họ vào mắt mà. Nếu là trước kia thì chắc chắn cậu sẽ làm vậy. Vậy thì bây giờ tại sao lại không làm nữa?]
Lăng Vân Ninh thở dài, đến cả chính cậu cũng không hiểu tại sao. Đúng vậy, giống như hệ thống của cậu đã nói, cậu của trước kia nhất định sẽ không để những hạng người như vậy vào trong mắt. Nhưng bây giờ cậu lại có thể cam nguyện cúi mình, rũ bỏ sự kiêu ngạo của một vị thiếu gia mà bày ra dáng vẻ cậu ghét nhất.
[ Tôi muốn bảo vệ Lăng gia, đơn giản chỉ có vậy. Tôi không muốn công ty Lăng gia phải phá sản dưới tay tôi, như vậy tôi sẽ là tội nhân của cả Lăng gia. Hoặc cũng có thể là tôi thật sự coi mình là Lăng Vân Ninh của thế giới này.]
Hệ thống khổ không sao nói hết được, nó bứt rứt mãi mà vẫn không tìm ra được từ ngữ thích hợp để nói chuyện với kí chủ.
Hệ thống: [ Kí chủ, chắc cậu cũng biết rõ rằng cậu không phải người của thế giới này, sẽ có một ngày cậu phải rời khỏi đây. Đây chẳng qua chỉ là một thế giới giả tưởng được người thiết lập sẵn...Cậu...hiểu ý của tôi không?]
Lăng Vân Ninh không trả lời hệ thống, cậu trầm ngâm nhìn ly rượu trong tay. Lời hệ thống nói, mỗi một câu, mỗi một chữ cậu đều có thể hiểu được. Nhưng dù như vậy thì đã làm sao? Cậu vẫn muốn giữ gìn công ty Lăng gia.
Một ly rượu khác chạm vào ly của cậu, ngẩng đầu lên thì thấy được khuôn mặt của Yến Du.
" Uống với tôi một ly không Lăng tổng?" Hắn cười rồi nhìn cậu.
Lăng Vân Ninh vốn đang chìm trong cảm xúc riêng của mình thì bị câu nói của Yến Du đánh thức. Cậu ngẩng đầu, đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn hắn. Cậu nghĩ có lẽ mình đã say thật rồi, nếu không thì làm sao mà có thể có đến ba bốn Yến Du được cơ chứ.
" Muốn ăn đòn đến vậy sao? Cậu còn bắt chước mấy tên cáo già kia châm chọc tôi hả? Cẩn thận hàm răng của cậu đấy, gãy thì đừng có tìm tôi bắt chịu trách nhiệm." Cậu nói đặc biệt nhiều, lời nói hống hách đến cực điểm, vô cùng có khí chất của một thiếu gia kiêu ngạo được người nhà sủng trong lòng bàn tay.
Tuy nói là vậy nhưng tay cậu vẫn rất thành thật mà chạm nhẹ ly với Yến Du, xong lại từ từ nhấm nháp vị rượu. Vừa nãy người đến chuốc rượu cậu đông như chợ, căn bản cậu không nếm được thật kĩ mùi vị của rượu. Bây giờ chỉ có mình Yến Du ở đây, cậu cũng thả lỏng được đôi chút.
" Đau đầu không?" Yến Du cũng uống một ngụm rượu, hắn nhẹ giọng hỏi Lăng Vân Ninh.
" Hỏi thừa! Uống nhiều rượu như vậy, nếu là cậu thì cậu có đau đầu không?"
Lời cậu vừa dứt thì đã cảm nhận được những ngón tay thon dài, có lực đang không ngừng xoa nắn nơi thái dương của cậu. Làm như vậy đúng là dễ chịu thật nhiều, đầu cậu cũng không đến nỗi đau muốn nứt ra như vừa nãy nữa. Có tay nghề cùng kiên nhẫn như vậy thì chỉ có một mình Yến Du.
Lăng Vân Ninh giống như tìm được tình yêu đích thực của mình, cậu nhắm mắt hưởng thụ cái đặc quyền có một không hai này. Thoải mái thật sự, các dây thần kinh vẫn luôn căng cứng giống như vừa được khai thông mà tỉnh lại.
" Khách đã thưa dần rồi, cậu lên phòng nghỉ ngơi trước đi. Dù cậu không có mặt ở đây thì cũng không ai thật sự để ý đâu, mà cho dù là có thì thế nào ba cậu chẳng bao che cho những hành động của cậu." Yến Du vừa xoa xoa hai bên thái dương của Lăng Vân Ninh vừa dịu giọng nói.
Lăng Vân Ninh gật gật đầu tỏ ý tán thành, cậu cũng đang định trốn về trước đây này. Đây rõ ràng là buổi tiệc sinh nhật của cậu, ấy vậy mà lại thành buổi tiệc rượu có một không hai của các doanh nhân. Có lẽ sẽ có không ít người tìm được đối tác làm ăn ngay trong buổi tiệc này, và cậu cũng vậy. Nếu không phải vì những mối làm ăn có lợi cho công ty và gia tộc thì cậu đã chẳng thèm tiếp rượu những con cáo kia, bọn họ thành tinh cả rồi.
" Tôi lên lầu nghỉ ngơi, cậu cứ chơi bời tự nhiên ở đây. Nếu ba tôi có hỏi thì cứ nói tôi uống say nên nằm la liệt trên giường."
" Ừ. Biết rồi. Yên tâm đi." Yến Du một lời khẳng định vô cùng rõ ràng.
Lúc này Lăng Vân Ninh mới yên tâm loạng choạng đi lên lầu. Căn phòng ngủ ở đại trạch của cậu rất lớn, được trang trí mang đậm phong cách thiếu niên bất lương lại kiêu ngạo, đó là thời niên thiếu vô tri của cậu. Chiếc giường lớn đã được trải chăn đệm sạch sẽ, giúp việc đã thay lại toàn bộ đồ dùng cũ thành những món đồ mới tinh.
Cậu mệt mỏi ngã người xuống giường, cảm nhận sự mềm mại bao quanh người mình. Chẳng mấy chốc cậu đã ngủ say dưới hương thơm và xúc cảm mềm mại mà chiếc giường mang lại. Hôm nay, cậu thật sự mệt, mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ im trên giường không động đậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất