Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm
Chương 33
Yến Du rời đi nhưng vẫn để tâm phúc ở lại điều hành công ty, hắn cũng dặn dò bọn họ luôn phải giúp đỡ Lăng Vân Ninh. Hắn dù rời đi nhưng vẫn muốn bảo vệ cho cậu.
Mà ông nội Lăng đột nhiên đổ bệnh, ông nằm bệnh viện hai hôm Lăng Vân Ninh mới biết. Ông không cho ai nói cho cậu về việc này vì sợ làm cậu lo lắng, bệnh tình của mình ông còn không biết sao. Thời gian gần đây Tiểu Ninh của ông bận tới bận lui, ông nhìn thôi là đã thấy xót rồi. Công ty bị người khác đè ép nặng nề, các hạng mục đều bị người khác đoạt đi. Con của ông chạy ngược chạy xuôi tìm cách cứu vãn, bây giờ đã gầy đến mức làm người khác thấy xót xa. Ông bỗng nhiên không biết năm xưa mình giao lại công ty cho cậu liệu có đúng hay không.
Lăng Vân Ninh vừa mở cửa phòng bệnh đã thấy người cha già của mình đang yếu ớt được quản gia bón cháo. Cậu thả nhẹ bước chân không dám quấy rầy đến ông.
" Tiểu Ninh đến rồi! Lại đây để ba xem chút nào." Ông từ ái vẫy tay với Lăng Vân Ninh ở cửa.
Lăng Vân Ninh hốc mắt đỏ bừng chạy lại, cậu quỳ xuống sàn nhà lạnh băng.
" Con làm cái gì đấy? Mau mau đứng lên đi." Ông nội Lăng ho khan hai tiếng rồi vươn người muốn đỡ Lăng Vân Ninh dậy.
Giờ phút này Lăng Vân Ninh ương bướng đến lạ, cậu nhất quyết không để ông chạm vào người cũng không đứng dậy.
" Ba bệnh nặng như thế này mà hai ngày sau kẻ làm con này mới biết, là do con bất hiếu." Cậu nghẹn ngào nói." Ba có biết là con lo lắng thế nào không? Tại sao ba không cho người đến tìm con? Là công ty quan trọng hay là ba quan trọng? Ba, bây giờ còn chỉ còn có ba mà thôi! Con sợ lắm! Sợ ba sẽ bỏ con mà đi giống mẹ!"
Cậu càng nói càng không khống chế được cảm xúc, chỉ thiếu điều dập đầu thật mạnh xuống sàn.
" Bé ngoan, làm con phải lo lắng rồi." Ông nội Lăng hiền lành nhìn cậu." Con mau lại đây để ba nhìn một chút nào."
Lúc này Lăng Vân Ninh mới rủ bỏ một chút ương ngạnh kia, nhào vào lòng ông như một đứa trẻ.
Ông nội Lăng cũng không kêu một câu nào, ông hiền lành ôm lấy cậu, bàn tay già nua nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu.
" Cực khổ cho con rồi. Dạo gần đây có phải rất mệt mỏi hay không?"
" Dạ không ạ. Con không thấy mệt chút nào hết ạ. Ba không cần lo lắng cho con đâu." Cậu lắc đầu, dáng vẻ rất chi là ngoan ngoãn.
Cậu ngồi lại nói chuyện hàn huyên với cha mình nửa ngày mới chịu rời đi dưới sự thúc ép của ông, lúc đi trên mặt cậu hiện đầy vẻ không tình nguyện.
Trên đường đến công ty cậu đã suy nghĩ rất lâu, sau đấy đồng thời cũng đưa ra quyết định. Hiện giờ bệnh tình của ông nội Lăng đã chuyển biến xấu, cậu quyết định về đại trạch sống một thời gian để tiện bề chăm sóc cho ông. Dưới gối ông có nhiều con cháu nhưng không ai đáng tin cả, nếu cậu cũng như vậy nốt thì ai sẽ chăm sóc cho ông đây.
Việc Lăng Vân Ninh quay về đại trạch làm cả nhà được một phen náo động, có người vui cũng có người buồn. Người vui đương nhiên là cha cậu, ông chỉ thiếu điều không mở tiệc ăn mừng mà thôi. Còn người không vui thì chỉ có mấy người anh em nhà cậu, cậu về nhà làm bọn họ cảm thấy run sợ và lúng túng.
Mà đi đôi với quay về đại trạch còn một việc mà ông nội Lăng muốn bắn pháo ăn mừng là Lăng Vân Ninh chủ động muốn đi xem mắt. Đối tượng xem mắt của cậu rất đơn giản, là nữ, dịu dàng, biết chăm sóc người khác, đời tư sạch sẽ, khuôn mặt chỉ cần không xấu là được. Đối với yêu cầu đơn giản này của cậu, ông nội Lăng tương đối không hài lòng, ông sợ nếu vợ cậu xấu sẽ ảnh hưởng đến khuôn mặt của cháu trai, cháu gái của ông.
Lăng Vân Ninh rất bất lực trước ý nghĩ xa xôi của ông, cậu còn chưa xem mắt mà ông đã nghĩ đến việc bế cháu rồi.
Cậu muốn kết hôn là vì khả năng mê hoặc người khác của mình, đặc biệt là đàn ông. Sau sự kiện Nhược Ý và Yến Du thì cậu đã sinh ra nỗi ám ảnh đối với khả năng điên loạn này của mình, nó làm cậu chỉ muốn trốn tránh hiện thực.
Đối tượng được giới thiệu cho cậu là tiểu thư nhà họ Triệu, tên là Triệu Minh Vi, là một cô gái vừa xinh đẹp vừa đanh đá. Tuy hơi thất vọng với tính cách như hổ gầm của cô nàng nhưng cậu vẫn rất vừa lòng, cậu không hề kén cá chọn canh.
Triệu Minh Vi đang theo đuổi nghề đạo diễn nên tính tình rất không tốt, luôn thường hay cáu gắt vô cớ. Cô hiện tại đã 26 tuổi và chưa có bạn trai nên người nhà rất lo lắng, sau đấy không hiểu sao lại giới thiệu Lăng Vân Ninh của Lăng gia cho cô. Cô biết Lăng Vân Ninh, từ khi còn bé tí đã nghe danh của người này. Khi bé thì rất nghịch ngợm, đánh nhau như giặc mà thành tích vẫn luôn đứng nhất. Sau khi tiếp quản sản nghiệp thì càng ngày càng phát đạt hơn, khuôn mặt điển trai ấy luôn xuất hiện trên những tờ báo kinh tế tài chính, cái tên dễ nghe ấy cũng luôn được nghe thấy ở những buổi từ thiện. Cô rất hâm mộ người này, cảm thấy đây là một người vừa giỏi giang lại tốt tính. Cho dù là vậy nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ là đối tượng kết hôn của Lăng Vân Ninh, bởi cô trèo không nổi. Gia tộc của cô giàu thì có giàu nhưng không thể bằng được danh gia vọng tộc như Lăng gia, nên cô chưa từng mơ mộng hão huyền. Vả lại, cô cũng tự cảm thấy rằng mình không xứng với người hoàn mỹ như Lăng Vân Ninh, cảm giác mình đang chà đạp con người cao quý ấy.
Mãi đến khi tiếp xúc rồi cô mới biết, Lăng Vân Ninh nhìn như cao không thể với tới nhưng lại rất dễ gần, không chỉ vậy mà còn biết làm người khác vui vẻ. Đến tận lúc này hình tượng nam thần cao lãnh trong cô mới sụp đổ sau khi nhìn thấy Lăng Vân Ninh dắt tay cô đi đánh nhau. Phải! Hai người bị một đám côn đồ lưu manh chặn đường nên đã xảy ra một trận ẩu đả trong ngõ. Cô dù sao cũng là đại tiểu thư được chiều chuộng mà lớn lên thì làm sao biết đối phó với những tên lưu manh này chứ, kết quả là chỉ có một mình Lăng Vân Ninh cân cả đám người. Kết quả tuy rằng là thắng đậm nhưng mà cậu vẫn bị thương, may mắn mặt mũi coi như được bảo vệ an toàn.
Triệu Minh Vi vừa rưng rưng nước mắt vừa bôi thuốc cho Lăng Vân Ninh, cô đau lòng chết đi được. Rốt cuộc là tên khốn nào dám tìm người đến gây phiền phức, cô biết được nhất định sẽ bẻ gãy răng tên đó. Ôi, nam thần của cô đang không ngừng suýt xoa kêu đau đây này.
" Vi Vi, em nhẹ nhẹ thêm một chút đi, đau lắm." Lăng Vân Ninh giơ cánh tay sưng tấy lên, đau khổ nói với cô ngốc Triệu Minh Vi.
" Anh còn nói nữa là em bẻ lại tay anh đấy, anh đừng làm em hồi hộp. Anh đã biết trước kết quả thì sao vẫn còn đánh nhau với bọn họ như một vị thần vậy? Bọn họ có ít nhất mười lăm người đấy, lại còn cầm theo cả gậy sắt." Triệu Minh Vi nhẹ nhàng đè lại cánh tay không chịu im của cậu, mạnh mẽ trách móc.
Lăng Vân Ninh hít hít khí, cậu thấy mình thật oan uổng mà. Rõ ràng là đám người kia định đánh hội đồng cậu, sau đấy lại bị cậu đánh trả. Cậu không giống nhân vật chính có thể lấy một địch trăm, cậu đánh với mười lăm người mà toàn thân đều không có chỗ nào lành lặn. Dù sao thì cũng là nhân vật phản diện, tuy không được như nam chính nhưng vẫn có thể bảo vệ được vị hôn thê tương lai của mình. Ít nhất là vậy.
" Em đừng nói chuyện này cho ba anh, ông mà tức đến phát bệnh lại khổ. Mà cũng đừng nói cho ba em, ông ấy mà biết là cả giới thượng lưu này biết hết cả đấy."
" Biết rồi. Anh ngồi im đi! Để em bôi thuốc cho xong đã nào."
Lăng Vân Ninh ngoan ngoãn ngồi im để cho Triệu Minh Vi toàn quyền lộng hành trên người cậu, chỗ nào cô ấy chạm qua là chỗ đấy lập tức trở nên tê dại. Thuốc này là thuốc gì mà rát thế kia? Chẳng khác nào xát muối vào vết thương cả, đau như bị dao cắt vậy. Đợi khi nào cậu phải hỏi Vi Vi chỗ mua mới được, để khi đánh nhau bôi cho đối thủ mấy vệt để hắn biết thế nào là đáng sợ.
...
Cậu đưa Triệu Minh Vi về đến tận nhà mới yên tâm lái xe rời đi, hôm nay đi cùng cô ấy nên cậu để tài xế nghỉ ngơi còn mình thì phụ trách việc lái xe.
Cậu dừng xe ở trước cửa hàng tạp hóa, vội vàng chạy vào mua ít đồ để tí có thể che mắt cha mình. Cậu sợ mình bị thương sẽ làm ông phải lo lắng, sợ ông sẽ không được nghỉ ngơi đủ, càng sợ bệnh tình của ông tái phát càng nặng hơn.
Cậu vừa ngồi vào chỗ, dây an toàn cũng chưa kịp thắt đã bị một đôi tay níu lấy. Đôi bàn tay to lớn ấy không biết xấu hổ mà vuốt ve trước ngực cậu, hơi thở nóng rực phả vào vùng gáy trơn bóng lộ ra của cậu. Cậu rùng mình một cái, hai tay đã vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng bất ngờ là cậu chưa kịp động thủ thì đã bị đối phương chế ngự, lưng cậu dựa sát vào ghế. Dưới sự kìm hãm của đối phương, ngay cả việc giãy giụa hay xoay người cậu cũng không làm được.
Mẹ kiếp! Khỏe như chó vậy!
" Chú út thân yêu của tôi, cảm giác bảo vệ phụ nữ như thế nào? Thương hoa tiếc ngọc, chú đúng là cao thủ tình trường."
OK, chỉ với một tiếng chú út là biết thân phận của tên khốn này rồi. Cháu trai này của cậu, xem ra nuôi tốn cơm rồi.
Lăng Vân Ninh không muốn trả lời Nhược Ý, cậu kiêu ngạo nhìn hắn qua kính chiếu hậu. Trong đôi mắt xinh đẹp ấy lại tràn đầy miệt thị cùng chế giễu, như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim hắn làm hắn máu chảy đầm đìa.
" Chú muốn yên ổn kết hôn? Không có cửa đâu!"
Lăng Vân Ninh còn chưa kịp hiểu rõ ý trong câu nói này thì đã cảm nhận được đau đớn ở cánh tay. Cúi đầu nhìn thì thấy một ống tiêm đang cắm trên tay cậu, nó như đang nhảy nhót chào hỏi cậu.
Mà ông nội Lăng đột nhiên đổ bệnh, ông nằm bệnh viện hai hôm Lăng Vân Ninh mới biết. Ông không cho ai nói cho cậu về việc này vì sợ làm cậu lo lắng, bệnh tình của mình ông còn không biết sao. Thời gian gần đây Tiểu Ninh của ông bận tới bận lui, ông nhìn thôi là đã thấy xót rồi. Công ty bị người khác đè ép nặng nề, các hạng mục đều bị người khác đoạt đi. Con của ông chạy ngược chạy xuôi tìm cách cứu vãn, bây giờ đã gầy đến mức làm người khác thấy xót xa. Ông bỗng nhiên không biết năm xưa mình giao lại công ty cho cậu liệu có đúng hay không.
Lăng Vân Ninh vừa mở cửa phòng bệnh đã thấy người cha già của mình đang yếu ớt được quản gia bón cháo. Cậu thả nhẹ bước chân không dám quấy rầy đến ông.
" Tiểu Ninh đến rồi! Lại đây để ba xem chút nào." Ông từ ái vẫy tay với Lăng Vân Ninh ở cửa.
Lăng Vân Ninh hốc mắt đỏ bừng chạy lại, cậu quỳ xuống sàn nhà lạnh băng.
" Con làm cái gì đấy? Mau mau đứng lên đi." Ông nội Lăng ho khan hai tiếng rồi vươn người muốn đỡ Lăng Vân Ninh dậy.
Giờ phút này Lăng Vân Ninh ương bướng đến lạ, cậu nhất quyết không để ông chạm vào người cũng không đứng dậy.
" Ba bệnh nặng như thế này mà hai ngày sau kẻ làm con này mới biết, là do con bất hiếu." Cậu nghẹn ngào nói." Ba có biết là con lo lắng thế nào không? Tại sao ba không cho người đến tìm con? Là công ty quan trọng hay là ba quan trọng? Ba, bây giờ còn chỉ còn có ba mà thôi! Con sợ lắm! Sợ ba sẽ bỏ con mà đi giống mẹ!"
Cậu càng nói càng không khống chế được cảm xúc, chỉ thiếu điều dập đầu thật mạnh xuống sàn.
" Bé ngoan, làm con phải lo lắng rồi." Ông nội Lăng hiền lành nhìn cậu." Con mau lại đây để ba nhìn một chút nào."
Lúc này Lăng Vân Ninh mới rủ bỏ một chút ương ngạnh kia, nhào vào lòng ông như một đứa trẻ.
Ông nội Lăng cũng không kêu một câu nào, ông hiền lành ôm lấy cậu, bàn tay già nua nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu.
" Cực khổ cho con rồi. Dạo gần đây có phải rất mệt mỏi hay không?"
" Dạ không ạ. Con không thấy mệt chút nào hết ạ. Ba không cần lo lắng cho con đâu." Cậu lắc đầu, dáng vẻ rất chi là ngoan ngoãn.
Cậu ngồi lại nói chuyện hàn huyên với cha mình nửa ngày mới chịu rời đi dưới sự thúc ép của ông, lúc đi trên mặt cậu hiện đầy vẻ không tình nguyện.
Trên đường đến công ty cậu đã suy nghĩ rất lâu, sau đấy đồng thời cũng đưa ra quyết định. Hiện giờ bệnh tình của ông nội Lăng đã chuyển biến xấu, cậu quyết định về đại trạch sống một thời gian để tiện bề chăm sóc cho ông. Dưới gối ông có nhiều con cháu nhưng không ai đáng tin cả, nếu cậu cũng như vậy nốt thì ai sẽ chăm sóc cho ông đây.
Việc Lăng Vân Ninh quay về đại trạch làm cả nhà được một phen náo động, có người vui cũng có người buồn. Người vui đương nhiên là cha cậu, ông chỉ thiếu điều không mở tiệc ăn mừng mà thôi. Còn người không vui thì chỉ có mấy người anh em nhà cậu, cậu về nhà làm bọn họ cảm thấy run sợ và lúng túng.
Mà đi đôi với quay về đại trạch còn một việc mà ông nội Lăng muốn bắn pháo ăn mừng là Lăng Vân Ninh chủ động muốn đi xem mắt. Đối tượng xem mắt của cậu rất đơn giản, là nữ, dịu dàng, biết chăm sóc người khác, đời tư sạch sẽ, khuôn mặt chỉ cần không xấu là được. Đối với yêu cầu đơn giản này của cậu, ông nội Lăng tương đối không hài lòng, ông sợ nếu vợ cậu xấu sẽ ảnh hưởng đến khuôn mặt của cháu trai, cháu gái của ông.
Lăng Vân Ninh rất bất lực trước ý nghĩ xa xôi của ông, cậu còn chưa xem mắt mà ông đã nghĩ đến việc bế cháu rồi.
Cậu muốn kết hôn là vì khả năng mê hoặc người khác của mình, đặc biệt là đàn ông. Sau sự kiện Nhược Ý và Yến Du thì cậu đã sinh ra nỗi ám ảnh đối với khả năng điên loạn này của mình, nó làm cậu chỉ muốn trốn tránh hiện thực.
Đối tượng được giới thiệu cho cậu là tiểu thư nhà họ Triệu, tên là Triệu Minh Vi, là một cô gái vừa xinh đẹp vừa đanh đá. Tuy hơi thất vọng với tính cách như hổ gầm của cô nàng nhưng cậu vẫn rất vừa lòng, cậu không hề kén cá chọn canh.
Triệu Minh Vi đang theo đuổi nghề đạo diễn nên tính tình rất không tốt, luôn thường hay cáu gắt vô cớ. Cô hiện tại đã 26 tuổi và chưa có bạn trai nên người nhà rất lo lắng, sau đấy không hiểu sao lại giới thiệu Lăng Vân Ninh của Lăng gia cho cô. Cô biết Lăng Vân Ninh, từ khi còn bé tí đã nghe danh của người này. Khi bé thì rất nghịch ngợm, đánh nhau như giặc mà thành tích vẫn luôn đứng nhất. Sau khi tiếp quản sản nghiệp thì càng ngày càng phát đạt hơn, khuôn mặt điển trai ấy luôn xuất hiện trên những tờ báo kinh tế tài chính, cái tên dễ nghe ấy cũng luôn được nghe thấy ở những buổi từ thiện. Cô rất hâm mộ người này, cảm thấy đây là một người vừa giỏi giang lại tốt tính. Cho dù là vậy nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ là đối tượng kết hôn của Lăng Vân Ninh, bởi cô trèo không nổi. Gia tộc của cô giàu thì có giàu nhưng không thể bằng được danh gia vọng tộc như Lăng gia, nên cô chưa từng mơ mộng hão huyền. Vả lại, cô cũng tự cảm thấy rằng mình không xứng với người hoàn mỹ như Lăng Vân Ninh, cảm giác mình đang chà đạp con người cao quý ấy.
Mãi đến khi tiếp xúc rồi cô mới biết, Lăng Vân Ninh nhìn như cao không thể với tới nhưng lại rất dễ gần, không chỉ vậy mà còn biết làm người khác vui vẻ. Đến tận lúc này hình tượng nam thần cao lãnh trong cô mới sụp đổ sau khi nhìn thấy Lăng Vân Ninh dắt tay cô đi đánh nhau. Phải! Hai người bị một đám côn đồ lưu manh chặn đường nên đã xảy ra một trận ẩu đả trong ngõ. Cô dù sao cũng là đại tiểu thư được chiều chuộng mà lớn lên thì làm sao biết đối phó với những tên lưu manh này chứ, kết quả là chỉ có một mình Lăng Vân Ninh cân cả đám người. Kết quả tuy rằng là thắng đậm nhưng mà cậu vẫn bị thương, may mắn mặt mũi coi như được bảo vệ an toàn.
Triệu Minh Vi vừa rưng rưng nước mắt vừa bôi thuốc cho Lăng Vân Ninh, cô đau lòng chết đi được. Rốt cuộc là tên khốn nào dám tìm người đến gây phiền phức, cô biết được nhất định sẽ bẻ gãy răng tên đó. Ôi, nam thần của cô đang không ngừng suýt xoa kêu đau đây này.
" Vi Vi, em nhẹ nhẹ thêm một chút đi, đau lắm." Lăng Vân Ninh giơ cánh tay sưng tấy lên, đau khổ nói với cô ngốc Triệu Minh Vi.
" Anh còn nói nữa là em bẻ lại tay anh đấy, anh đừng làm em hồi hộp. Anh đã biết trước kết quả thì sao vẫn còn đánh nhau với bọn họ như một vị thần vậy? Bọn họ có ít nhất mười lăm người đấy, lại còn cầm theo cả gậy sắt." Triệu Minh Vi nhẹ nhàng đè lại cánh tay không chịu im của cậu, mạnh mẽ trách móc.
Lăng Vân Ninh hít hít khí, cậu thấy mình thật oan uổng mà. Rõ ràng là đám người kia định đánh hội đồng cậu, sau đấy lại bị cậu đánh trả. Cậu không giống nhân vật chính có thể lấy một địch trăm, cậu đánh với mười lăm người mà toàn thân đều không có chỗ nào lành lặn. Dù sao thì cũng là nhân vật phản diện, tuy không được như nam chính nhưng vẫn có thể bảo vệ được vị hôn thê tương lai của mình. Ít nhất là vậy.
" Em đừng nói chuyện này cho ba anh, ông mà tức đến phát bệnh lại khổ. Mà cũng đừng nói cho ba em, ông ấy mà biết là cả giới thượng lưu này biết hết cả đấy."
" Biết rồi. Anh ngồi im đi! Để em bôi thuốc cho xong đã nào."
Lăng Vân Ninh ngoan ngoãn ngồi im để cho Triệu Minh Vi toàn quyền lộng hành trên người cậu, chỗ nào cô ấy chạm qua là chỗ đấy lập tức trở nên tê dại. Thuốc này là thuốc gì mà rát thế kia? Chẳng khác nào xát muối vào vết thương cả, đau như bị dao cắt vậy. Đợi khi nào cậu phải hỏi Vi Vi chỗ mua mới được, để khi đánh nhau bôi cho đối thủ mấy vệt để hắn biết thế nào là đáng sợ.
...
Cậu đưa Triệu Minh Vi về đến tận nhà mới yên tâm lái xe rời đi, hôm nay đi cùng cô ấy nên cậu để tài xế nghỉ ngơi còn mình thì phụ trách việc lái xe.
Cậu dừng xe ở trước cửa hàng tạp hóa, vội vàng chạy vào mua ít đồ để tí có thể che mắt cha mình. Cậu sợ mình bị thương sẽ làm ông phải lo lắng, sợ ông sẽ không được nghỉ ngơi đủ, càng sợ bệnh tình của ông tái phát càng nặng hơn.
Cậu vừa ngồi vào chỗ, dây an toàn cũng chưa kịp thắt đã bị một đôi tay níu lấy. Đôi bàn tay to lớn ấy không biết xấu hổ mà vuốt ve trước ngực cậu, hơi thở nóng rực phả vào vùng gáy trơn bóng lộ ra của cậu. Cậu rùng mình một cái, hai tay đã vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng bất ngờ là cậu chưa kịp động thủ thì đã bị đối phương chế ngự, lưng cậu dựa sát vào ghế. Dưới sự kìm hãm của đối phương, ngay cả việc giãy giụa hay xoay người cậu cũng không làm được.
Mẹ kiếp! Khỏe như chó vậy!
" Chú út thân yêu của tôi, cảm giác bảo vệ phụ nữ như thế nào? Thương hoa tiếc ngọc, chú đúng là cao thủ tình trường."
OK, chỉ với một tiếng chú út là biết thân phận của tên khốn này rồi. Cháu trai này của cậu, xem ra nuôi tốn cơm rồi.
Lăng Vân Ninh không muốn trả lời Nhược Ý, cậu kiêu ngạo nhìn hắn qua kính chiếu hậu. Trong đôi mắt xinh đẹp ấy lại tràn đầy miệt thị cùng chế giễu, như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim hắn làm hắn máu chảy đầm đìa.
" Chú muốn yên ổn kết hôn? Không có cửa đâu!"
Lăng Vân Ninh còn chưa kịp hiểu rõ ý trong câu nói này thì đã cảm nhận được đau đớn ở cánh tay. Cúi đầu nhìn thì thấy một ống tiêm đang cắm trên tay cậu, nó như đang nhảy nhót chào hỏi cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất