Chương 105: Xuân tình 1 (H nhẹ).
Vân Tuân Vũ chống tay vào một thân cây to thở dốc, lồng ngực phập phồng dữ dội.
"Đại ca, tìm được huynh rồi. Huynh bị làm sao vậy?"
Vân Ngạo Phong rốt cuộc tâm tình tốt hơn một chút. Hắn bước mấy bước dài đi đến bên cạnh Vân Tuân Vũ, nghe y thở dốc nặng nề, hắn có một loại dự cảm không lành.
"Đệ, tránh ra!" Y đem cánh tay trên tay mình hất văng, từng câu từng chữ hệt như rít ra từ kẽ răng. Vân Ngạo Phong ngẩn người giây lát, không hiểu mình đã làm cái gì sai.
"Đại ca, huynh sao vậy?"
Tuy là bị Vân Tuân Vũ đẩy ra, nhưng nhìn tình trạng như sắp đứt hơi của y, hắn lại không kìm được mà một lần nữa vươn tay đỡ lấy cánh tay y.
Dường như hơi khựng lại, Vân Tuân Vũ ngẩng đầu lên. Trong phút chốc khi nhìn thấy gương mặt khác thường của y, Vân Ngạo Phong trong lòng khẽ động, dự cảm không lành lại càng bùng lên mạnh mẽ hơn.
Đôi mắt Vân Tuân Vũ vằn vện tơ máu, trên trán nổi đầy gân xanh mồ hôi dọc theo sườn mặt mà chảy xuống, một bộ nhẫn nhịn sắp không được.
"Ta bảo đệ mau đi đi!"
Vân Ngạo Phong không tránh. Hắn biết, đại ca là muốn tốt cho mình mới nói như vậy. Nhưng tình trạng này của y có vẻ không được khả quan, bảo hắn làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ?
"Đệ không đi, dù thế nào cũng không đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, Vân Tuân Vũ đưa mắt nhìn chòng chọc vào đôi mắt của Vân Ngạo Phong. Phát hiện ý lo lắng của hắn, đôi lông mày rậm nhíu thật chặt.
"Nếu đệ không đi, vậy thì đừng trách ta!"
Y vừa dứt lời, Vân Ngạo Phong chỉ nghe một trận thiên toàn địa chuyển, trước mắt một hồi quay cuồng. Đến khi định thần lại đã bị áp chặt vào thân cây phía sau.
Còn chưa kịp suy nghĩ gì, môi mỏng liền đã bị ngậm lấy.
Vân Ngạo Phong mở trừng hai mắt, vươn tay muốn đẩy Vân Tuân Vũ ra. Chỉ là, hắn sức lực quá yếu, căn bản một chút xi nhê cũng không có.
Vân Tuân Vũ đẩy lưỡi vào câu lấy cái lưỡi đang không ngừng né tránh của hắn, cuống quýt dây dưa. Cho đến khi rời ra, trên môi vẫn còn vương một sợi chỉ bạc.
Vân Ngạo Phong hổn hển thở dốc, hai mắt trợn trừng lúc này đã hơi ươn ướt. Hắn tuyệt không thể tin y lại làm như vậy.
"Ca. Chúng ta là huynh đệ."
Chẳng chút nào để tâm. Nói cách khác là nghe không lọt, Vân Tuân Vũ lúc này giống như lâm vào điên cuồng.
Trên mặt từng tầng mồ hôi mỏng chảy xuống, hai bên thái dương đều ẩn ẩn nổi gân xanh, đôi mắt vằn vện tơ máu, y hệt như một con dã thú.
Y giương móng vuốt, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp, trắng hồng động lòng người của Vân Ngạo Phong.
Hắn bị y nhìn đến tâm hoảng lên, theo bản năng muốn giãy ra khỏi y, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Hai gò má bất giác nóng rát đến lợi hại, bị Vân Tuân Vũ dùng ánh mắt 'xuân tình' nhìn, không hiểu sao hắn lại có chút thẹn thùng. Tận đáy lòng như có thứ gì đó phá kén mà chui ra.
Khoan đã! Thẹn thùng? Ta như thế nào lại cảm thấy thẹn thùng?
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Vân Ngạo Phong liền thanh tỉnh.
Hai tay bị Vân Tuân Vũ khóa chặt, không thể nhúc nhích. Đã không thể dùng tay, vậy hắn liền dùng chân đi?
Chỉ là, y giống như đọc được suy nghĩ của hắn. Bằng một tay liền đã cố định hai tay hắn, để trên đỉnh đầu. Tay còn lại thì bắt lấy bên chân thon dài của hắn, ép sát eo mình.
Thấy tình thế không ổn, Vân Ngạo Phong không còn cách nào khác đành phải lên tiếng xin tha.
"Ca ca, huynh tỉnh táo lại đi!"
Nhưng dường như đều vô ích, Vân Tuân Vũ vẫn tiếp tục động thái của mình, hoàn toàn chẳng để ý đến lời nói của Vân Ngạo Phong.
Sắc mặt hắn phảng phất thay đổi một mạch, tiếng tim đập giống như chiếm cứ trong đầu óc hắn.
Hạ thể... bị thứ gì đó cứng nhắc cọ qua! Khiến cho hai chân hắn đều mềm ra, so với cọng bún không sai biệt lắm.
Nhìn tình trạng của Vân Tuân Vũ, Vân Ngạo Phong đột nhiên như ngộ ra điều gì đó. Mất hết lý trí, một bộ nhẫn nhịn không được, thở dốc nặng nề. Đây... chẳng phải là... biểu hiện sau khi dùng xuân dược hay sao?
Chẳng lẽ...
"Dừng tay! Ca, huynh mau tỉnh táo lại! Buông đệ ra, h... ưm."
Lời còn chưa dứt, môi mỏng lại lần nữa bị chặn lại.
Xúc cảm mềm mại, hơi thở nam tính phả vào mặt. Điều này làm cho Vân Ngạo Phong không mấy thoải mái, nhưng sức lực giống như bị hút sạch, đến cả nhấc chân cũng khó khăn.
Cơ thể của hắn... bị gì thế này?!
Lúc này, hạ thể hai người đã áp chặt vào nhau. Hắn còn cảm nhận được... Vân Tuân Vũ đang từ từ đưa đẩy hông.
Ngay tức khắc, mặt đỏ tới mang tai, nóng ran. Hắn chỉ hận không thể đào hố chui xuống đất cho xong.
Không chỉ nóng mặt, toàn thân hắn có lẽ vì khẩn trương mà giống như bị lửa thiêu.
Bất tri bất giác, Vân Ngạo Phong chìm đắm trong nụ hôn nhẹ nhàng nào đó, quên cả phản kháng. Mà cho dù muốn phản kháng cũng chẳng còn sức lực.
Hạ thể hai người không ngừng ma sát lên xuống, nóng hầm hậm.
Trong phút chốc, Vân Ngạo Phong thế nhưng phát hiện dị thường...
Hắn... vậy mà... có. phản. ứng. aaa...
"Đại ca, tìm được huynh rồi. Huynh bị làm sao vậy?"
Vân Ngạo Phong rốt cuộc tâm tình tốt hơn một chút. Hắn bước mấy bước dài đi đến bên cạnh Vân Tuân Vũ, nghe y thở dốc nặng nề, hắn có một loại dự cảm không lành.
"Đệ, tránh ra!" Y đem cánh tay trên tay mình hất văng, từng câu từng chữ hệt như rít ra từ kẽ răng. Vân Ngạo Phong ngẩn người giây lát, không hiểu mình đã làm cái gì sai.
"Đại ca, huynh sao vậy?"
Tuy là bị Vân Tuân Vũ đẩy ra, nhưng nhìn tình trạng như sắp đứt hơi của y, hắn lại không kìm được mà một lần nữa vươn tay đỡ lấy cánh tay y.
Dường như hơi khựng lại, Vân Tuân Vũ ngẩng đầu lên. Trong phút chốc khi nhìn thấy gương mặt khác thường của y, Vân Ngạo Phong trong lòng khẽ động, dự cảm không lành lại càng bùng lên mạnh mẽ hơn.
Đôi mắt Vân Tuân Vũ vằn vện tơ máu, trên trán nổi đầy gân xanh mồ hôi dọc theo sườn mặt mà chảy xuống, một bộ nhẫn nhịn sắp không được.
"Ta bảo đệ mau đi đi!"
Vân Ngạo Phong không tránh. Hắn biết, đại ca là muốn tốt cho mình mới nói như vậy. Nhưng tình trạng này của y có vẻ không được khả quan, bảo hắn làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ?
"Đệ không đi, dù thế nào cũng không đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, Vân Tuân Vũ đưa mắt nhìn chòng chọc vào đôi mắt của Vân Ngạo Phong. Phát hiện ý lo lắng của hắn, đôi lông mày rậm nhíu thật chặt.
"Nếu đệ không đi, vậy thì đừng trách ta!"
Y vừa dứt lời, Vân Ngạo Phong chỉ nghe một trận thiên toàn địa chuyển, trước mắt một hồi quay cuồng. Đến khi định thần lại đã bị áp chặt vào thân cây phía sau.
Còn chưa kịp suy nghĩ gì, môi mỏng liền đã bị ngậm lấy.
Vân Ngạo Phong mở trừng hai mắt, vươn tay muốn đẩy Vân Tuân Vũ ra. Chỉ là, hắn sức lực quá yếu, căn bản một chút xi nhê cũng không có.
Vân Tuân Vũ đẩy lưỡi vào câu lấy cái lưỡi đang không ngừng né tránh của hắn, cuống quýt dây dưa. Cho đến khi rời ra, trên môi vẫn còn vương một sợi chỉ bạc.
Vân Ngạo Phong hổn hển thở dốc, hai mắt trợn trừng lúc này đã hơi ươn ướt. Hắn tuyệt không thể tin y lại làm như vậy.
"Ca. Chúng ta là huynh đệ."
Chẳng chút nào để tâm. Nói cách khác là nghe không lọt, Vân Tuân Vũ lúc này giống như lâm vào điên cuồng.
Trên mặt từng tầng mồ hôi mỏng chảy xuống, hai bên thái dương đều ẩn ẩn nổi gân xanh, đôi mắt vằn vện tơ máu, y hệt như một con dã thú.
Y giương móng vuốt, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp, trắng hồng động lòng người của Vân Ngạo Phong.
Hắn bị y nhìn đến tâm hoảng lên, theo bản năng muốn giãy ra khỏi y, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Hai gò má bất giác nóng rát đến lợi hại, bị Vân Tuân Vũ dùng ánh mắt 'xuân tình' nhìn, không hiểu sao hắn lại có chút thẹn thùng. Tận đáy lòng như có thứ gì đó phá kén mà chui ra.
Khoan đã! Thẹn thùng? Ta như thế nào lại cảm thấy thẹn thùng?
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Vân Ngạo Phong liền thanh tỉnh.
Hai tay bị Vân Tuân Vũ khóa chặt, không thể nhúc nhích. Đã không thể dùng tay, vậy hắn liền dùng chân đi?
Chỉ là, y giống như đọc được suy nghĩ của hắn. Bằng một tay liền đã cố định hai tay hắn, để trên đỉnh đầu. Tay còn lại thì bắt lấy bên chân thon dài của hắn, ép sát eo mình.
Thấy tình thế không ổn, Vân Ngạo Phong không còn cách nào khác đành phải lên tiếng xin tha.
"Ca ca, huynh tỉnh táo lại đi!"
Nhưng dường như đều vô ích, Vân Tuân Vũ vẫn tiếp tục động thái của mình, hoàn toàn chẳng để ý đến lời nói của Vân Ngạo Phong.
Sắc mặt hắn phảng phất thay đổi một mạch, tiếng tim đập giống như chiếm cứ trong đầu óc hắn.
Hạ thể... bị thứ gì đó cứng nhắc cọ qua! Khiến cho hai chân hắn đều mềm ra, so với cọng bún không sai biệt lắm.
Nhìn tình trạng của Vân Tuân Vũ, Vân Ngạo Phong đột nhiên như ngộ ra điều gì đó. Mất hết lý trí, một bộ nhẫn nhịn không được, thở dốc nặng nề. Đây... chẳng phải là... biểu hiện sau khi dùng xuân dược hay sao?
Chẳng lẽ...
"Dừng tay! Ca, huynh mau tỉnh táo lại! Buông đệ ra, h... ưm."
Lời còn chưa dứt, môi mỏng lại lần nữa bị chặn lại.
Xúc cảm mềm mại, hơi thở nam tính phả vào mặt. Điều này làm cho Vân Ngạo Phong không mấy thoải mái, nhưng sức lực giống như bị hút sạch, đến cả nhấc chân cũng khó khăn.
Cơ thể của hắn... bị gì thế này?!
Lúc này, hạ thể hai người đã áp chặt vào nhau. Hắn còn cảm nhận được... Vân Tuân Vũ đang từ từ đưa đẩy hông.
Ngay tức khắc, mặt đỏ tới mang tai, nóng ran. Hắn chỉ hận không thể đào hố chui xuống đất cho xong.
Không chỉ nóng mặt, toàn thân hắn có lẽ vì khẩn trương mà giống như bị lửa thiêu.
Bất tri bất giác, Vân Ngạo Phong chìm đắm trong nụ hôn nhẹ nhàng nào đó, quên cả phản kháng. Mà cho dù muốn phản kháng cũng chẳng còn sức lực.
Hạ thể hai người không ngừng ma sát lên xuống, nóng hầm hậm.
Trong phút chốc, Vân Ngạo Phong thế nhưng phát hiện dị thường...
Hắn... vậy mà... có. phản. ứng. aaa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất