Chương 57: Chuyện Của Tối Hôm Qua!
Ngày kế tiếp khi trời tờ mờ sáng, trong không khí tràn ngập hương thơm dịu nhẹ, tối qua chung quy là nửa đêm hai người Vân Ngạo Phong mới về đến Khai Phong quán.
Đại khái là Vân Tuân Vũ chỉ nói mấy chuyện xàm xí ngầu, nếu không vì chiếc nhẫn trữ vật kia, Vân Ngạo Phong còn rất lâu mới ở đó nghe y lải nhải lặt vặt đến nửa đêm.
Từ từ! khoan đã! Nhẫn trữ vật!
Vân Ngạo Phong sau khi tỉnh dậy liền cuống quýt tìm nhẫn, sờ sờ ngón tay không thấy, nhìn lên chiếc bàn cạnh đầu giường mới thấy nó ngoan ngoãn nằm ở kia.
Hôm qua sắc trời hơi tối, Vân Ngạo Phong cũng không có nhìn rõ ràng hoạ tiết trên nhẫn, bây giờ nhìn lại... quả thực là có chút đẹp không cưỡng nổi.
Một viên vàng được khắc tinh vi đính trên thân nhẫn, mơ hồ tỏa ra hào quang oánh động. Hơn nữa, những đường hoa văn trên đó được khắc có quy luật, nhìn đến không muốn dời mắt.
Nhưng mà, bảo Vân Ngạo Phong đeo vàng trên tay như thế này, kỳ thực có một loại ý nghĩ không yên tâm, lỡ như, chỉ là lỡ như thôi, lỡ như ra ngoài có cướp hay gì gì đấy, vậy thì hắn là sẽ bị cướp (cướp không cướp làm gì?) hay là chết không toàn thây?
Tạm dừng! Chuyện của sau này cứ để sau này rồi tính!
Vân Ngạo Phong nhét chiếc nhẫn vào lại ngón áp út. Hai mắt đánh nhau ầm ầm, sửa soạn lại y phục và chăn gối rối tung rối mù trên giường, ngáp ngắn ngáp dài một hơi.
'Cộc cộc'. Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng động: "Tiểu Phong!"
Tiếng nói này thập phần nhỏ nhẹ, giống như sợ làm phiền đến người khác, lại giống như quan tâm chăm chút.
Vân Ngạo Phong chùi chùi lệ ở khóe mắt, đang định đi mở cửa.
Chỉ là, hắn vừa bước được hai bước, cánh cửa đã tự động mở ra.
Ngay sau đó liền thấy ngoài cửa là nam tử một thân bạch y, thắt lưng buộc hai cái ngọc bội giống hệt nhau. Khuôn mặt anh tuấn, trong nháy mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng, cầm khay thức ăn trên tay sải bước tiến vào.
Vừa nhìn thấy người tới, sắc mặt Vân Ngạo Phong liền biến tỉnh táo lại, ho khan hai tiếng, quay lại ngồi xuống giường.
Vân Tuân Vũ đem khay đặt trên bàn, vừa dọn đồ ăn ra, vừa nói: "Tiểu Phong, sao đệ không nghỉ ngơi thêm?"
Vân Ngạo Phong cũng không biết làm thế nào để trả lời, lắp ba lắp bắp: "Đệ, đệ không ngủ được a."
Hắn lúc này thực căng thẳng nha! Lại nhớ đến tối hôm qua... mặt lại càng đỏ như nhỏ máu. Hiện tại, môi hắn còn có một chút... sưng đỏ a!
Hắn không phải 'cong' đâu, mà chắc cũng không thẳng thớm gì cho cam. Bởi vì có mảnh tình vắt vai nào đâu mà thẳng với chả cong.
Vân Tuân Vũ thấy mặt hắn đỏ như cà chua chín, tuy biết là hắn vì cái gì lại như vậy. Nhưng thực sự... rất kích thích mắt nhìn, khiến người khác dâng lên dục vọng khi dễ.
Chỉ là, thấy sắc mặt Vân Ngạo Phong sầm sì khó coi như vậy, y cũng chỉ nói: "Đệ ăn đi, ta ra ngoài trước!"
Nói rồi liền đi! Vân Ngạo Phong mới buông lỏng tinh thần xuống, nuốt xuống yết hầu, tay cầm đũa đang chuẩn bị công cuộc 'ăn chơi', bất ngờ Vân Tuân Vũ lại mở cửa chạy vào.
Đôi đũa trên tay Vân Ngạo Phong liền 'lạch cạch' rớt xuống mặt bàn, căng thẳng đến nỗi eo lưng đều đau mỏi.
Nhưng là Vân Tuân Vũ cũng không có hành vi gì quá khốc, chỉ để lại một miếng ngọc bội, ý cười chất chứa đi ra ngoài, đóng cửa.
Vân Ngạo Phong đưa mắt nhìn theo, chỉ sợ sự việc vừa rồi lại tái diễn, nhưng cánh cửa kia vẫn an an phận phận, lúc này hắn mới yên tâm dịch chuyển tầm mắt.
Nhặt đũa lên, cuộc đại chiến bắt đầu!
Ngày mai đã là đại hội chiêu sinh, sau này gia nhập Hướng Linh Sơn phái rồi, sẽ không có nhiều cơ hội xuống núi.
Vì vậy, họ quyết định đi 'phiêu lãng hồng trần' một phen!
Ha ha ha, chuyện này không trọng đại như thế! Đơn giản là đi thăm quan này nọ quanh quẩn trong thôn Thanh Tuyền mà thôi!
Bình thường ở thôn Thanh Tuyền người đã rất đông đúc, những ngày này lại càng đông hơn. Có thể nói, rất nhiều người ở khắp nơi trong đại lục đều có mặt ở đây. Cho nên, thôn Thanh Tuyền hiện tại náo nhiệt không khác nào các thành trì phồn hoa.
Bây giờ đường lớn tấp nập người qua lại, trật kín. Hơn phân nửa đều là nam nữ thiếu niên trẻ tuổi, trên mặt người nào người nấy đều cười tươi như hoa.
Có nhiều mỹ nam mỹ nữ như vậy, nếu đây là ở hiện đại thì... không biết sẽ xảy ra tình huống như thế nào a.
Nói chung bây giờ rất hỗn tạp, trật trội đến nỗi Vân Ngạo Phong chỉ đứng một chỗ, gần như không nhúc nhích được. (xạo đó, kk).
Lúc đi năm người, nay đã không biết lạc vào xó xỉnh nào!
Chỉ có hai người Vân Ngạo Phong và Vân Tuân Vũ là còn nhìn thấy nhau. (Nói như sắp về đất mẹ).
Thân là công tử nhà giàu, hắn cũng không muốn lãng phí tiền bạc, vì vậy dùng nó vào việc hữu ích.
Mà việc hữu ích ở đây là... bồi dưỡng bao tử....
***
Tác giả: Hôm nay ta bận túi bụi từ sáng đến chiều luôn á! Giờ rảnh tranh thủ đăng chương nè!
Kèm chút tiểu kịch trường cho nó zui zui nha.
...
Vân Ngạo Phong: Ngoàm ngoàm... *nhai nuốt, nhai nuốt lại nhai nuốt..., bao tử không đáy!*
Vân Tuân Vũ: Đệ còn muốn ăn gì? *vung tiền như rác, kiểu: ái nhân, 'nàng' muốn gì ta cũng chiều*.
Vô Ly: Hóa ra hai người ở đây, hại ta tìm mỏi nhừ cả hai chân. *lau mồ hôi cướp đồ ăn*.
Tác giả: Ủa sao ngươi lấy của Tiểu Phong? *âm thầm ra hiệu cho Vân Tuân Vũ*.
Vân Tuân Vũ: Mắt ngươi... *giả ngu, thật ra là ngu thật*.
Tác giả: Ngươi đi chết đi, mắt... *chưa nói hết lời...*.
*Binh binh bốp bốp chát rầm rầm...*
Tác giả, Vân Ngạo Phong: ....*Đồng loạt xoay người*.... Chuyện quái gì xảy ra vậy?!
Vân Ngạo Phong: *Hồi thần* Oa, đại ca, ngươi thật lợi hại, nhị ca bị méo rồi này!
Tác giả: Đâu cần mạnh tay như zậy!?
Vân Tuân Vũ: Là ngươi hại hắn! Tiểu Phong, chúng ta đi! Cảnh sát sắp đến rồi! *nhấc bổng Vân Ngạo Phong, cao chạy xa bay*.
Vô Ly/tác giả: Ủa, chi zợ!?
*Viu viu ... * Tiếng còi xe cảnh sát.
Anh cảnh sát 'đập choai': "Mời anh chị theo chúng tôi về đồn!
Vô Ly/tác giả: Vì tội j?
Anh cảnh sát 'đập choai': Gây rối trật tự, đánh nhau, giết người!
Vô Ly: Giết người?
Tác giả: Đã có ai chết?
Anh cảnh sát'đập choai': ... *chỉ thằng nào đó nằm trên mặt đất!*
Vô Ly: Hắn ta chưa chết!
Anh cảnh sát'đập choai': Chết tươi rói! Hắn ta đang chảy máu!
Tác giả: Là hắn mê trai mê gái, rồi chảy máu mũi nhiều quá, liền ngất đi thôi!
Anh cảnh sát'đập choai': .... *câm nín.*
Chúng nhân: ..... *câm nín.*
Đại khái là Vân Tuân Vũ chỉ nói mấy chuyện xàm xí ngầu, nếu không vì chiếc nhẫn trữ vật kia, Vân Ngạo Phong còn rất lâu mới ở đó nghe y lải nhải lặt vặt đến nửa đêm.
Từ từ! khoan đã! Nhẫn trữ vật!
Vân Ngạo Phong sau khi tỉnh dậy liền cuống quýt tìm nhẫn, sờ sờ ngón tay không thấy, nhìn lên chiếc bàn cạnh đầu giường mới thấy nó ngoan ngoãn nằm ở kia.
Hôm qua sắc trời hơi tối, Vân Ngạo Phong cũng không có nhìn rõ ràng hoạ tiết trên nhẫn, bây giờ nhìn lại... quả thực là có chút đẹp không cưỡng nổi.
Một viên vàng được khắc tinh vi đính trên thân nhẫn, mơ hồ tỏa ra hào quang oánh động. Hơn nữa, những đường hoa văn trên đó được khắc có quy luật, nhìn đến không muốn dời mắt.
Nhưng mà, bảo Vân Ngạo Phong đeo vàng trên tay như thế này, kỳ thực có một loại ý nghĩ không yên tâm, lỡ như, chỉ là lỡ như thôi, lỡ như ra ngoài có cướp hay gì gì đấy, vậy thì hắn là sẽ bị cướp (cướp không cướp làm gì?) hay là chết không toàn thây?
Tạm dừng! Chuyện của sau này cứ để sau này rồi tính!
Vân Ngạo Phong nhét chiếc nhẫn vào lại ngón áp út. Hai mắt đánh nhau ầm ầm, sửa soạn lại y phục và chăn gối rối tung rối mù trên giường, ngáp ngắn ngáp dài một hơi.
'Cộc cộc'. Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng động: "Tiểu Phong!"
Tiếng nói này thập phần nhỏ nhẹ, giống như sợ làm phiền đến người khác, lại giống như quan tâm chăm chút.
Vân Ngạo Phong chùi chùi lệ ở khóe mắt, đang định đi mở cửa.
Chỉ là, hắn vừa bước được hai bước, cánh cửa đã tự động mở ra.
Ngay sau đó liền thấy ngoài cửa là nam tử một thân bạch y, thắt lưng buộc hai cái ngọc bội giống hệt nhau. Khuôn mặt anh tuấn, trong nháy mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng, cầm khay thức ăn trên tay sải bước tiến vào.
Vừa nhìn thấy người tới, sắc mặt Vân Ngạo Phong liền biến tỉnh táo lại, ho khan hai tiếng, quay lại ngồi xuống giường.
Vân Tuân Vũ đem khay đặt trên bàn, vừa dọn đồ ăn ra, vừa nói: "Tiểu Phong, sao đệ không nghỉ ngơi thêm?"
Vân Ngạo Phong cũng không biết làm thế nào để trả lời, lắp ba lắp bắp: "Đệ, đệ không ngủ được a."
Hắn lúc này thực căng thẳng nha! Lại nhớ đến tối hôm qua... mặt lại càng đỏ như nhỏ máu. Hiện tại, môi hắn còn có một chút... sưng đỏ a!
Hắn không phải 'cong' đâu, mà chắc cũng không thẳng thớm gì cho cam. Bởi vì có mảnh tình vắt vai nào đâu mà thẳng với chả cong.
Vân Tuân Vũ thấy mặt hắn đỏ như cà chua chín, tuy biết là hắn vì cái gì lại như vậy. Nhưng thực sự... rất kích thích mắt nhìn, khiến người khác dâng lên dục vọng khi dễ.
Chỉ là, thấy sắc mặt Vân Ngạo Phong sầm sì khó coi như vậy, y cũng chỉ nói: "Đệ ăn đi, ta ra ngoài trước!"
Nói rồi liền đi! Vân Ngạo Phong mới buông lỏng tinh thần xuống, nuốt xuống yết hầu, tay cầm đũa đang chuẩn bị công cuộc 'ăn chơi', bất ngờ Vân Tuân Vũ lại mở cửa chạy vào.
Đôi đũa trên tay Vân Ngạo Phong liền 'lạch cạch' rớt xuống mặt bàn, căng thẳng đến nỗi eo lưng đều đau mỏi.
Nhưng là Vân Tuân Vũ cũng không có hành vi gì quá khốc, chỉ để lại một miếng ngọc bội, ý cười chất chứa đi ra ngoài, đóng cửa.
Vân Ngạo Phong đưa mắt nhìn theo, chỉ sợ sự việc vừa rồi lại tái diễn, nhưng cánh cửa kia vẫn an an phận phận, lúc này hắn mới yên tâm dịch chuyển tầm mắt.
Nhặt đũa lên, cuộc đại chiến bắt đầu!
Ngày mai đã là đại hội chiêu sinh, sau này gia nhập Hướng Linh Sơn phái rồi, sẽ không có nhiều cơ hội xuống núi.
Vì vậy, họ quyết định đi 'phiêu lãng hồng trần' một phen!
Ha ha ha, chuyện này không trọng đại như thế! Đơn giản là đi thăm quan này nọ quanh quẩn trong thôn Thanh Tuyền mà thôi!
Bình thường ở thôn Thanh Tuyền người đã rất đông đúc, những ngày này lại càng đông hơn. Có thể nói, rất nhiều người ở khắp nơi trong đại lục đều có mặt ở đây. Cho nên, thôn Thanh Tuyền hiện tại náo nhiệt không khác nào các thành trì phồn hoa.
Bây giờ đường lớn tấp nập người qua lại, trật kín. Hơn phân nửa đều là nam nữ thiếu niên trẻ tuổi, trên mặt người nào người nấy đều cười tươi như hoa.
Có nhiều mỹ nam mỹ nữ như vậy, nếu đây là ở hiện đại thì... không biết sẽ xảy ra tình huống như thế nào a.
Nói chung bây giờ rất hỗn tạp, trật trội đến nỗi Vân Ngạo Phong chỉ đứng một chỗ, gần như không nhúc nhích được. (xạo đó, kk).
Lúc đi năm người, nay đã không biết lạc vào xó xỉnh nào!
Chỉ có hai người Vân Ngạo Phong và Vân Tuân Vũ là còn nhìn thấy nhau. (Nói như sắp về đất mẹ).
Thân là công tử nhà giàu, hắn cũng không muốn lãng phí tiền bạc, vì vậy dùng nó vào việc hữu ích.
Mà việc hữu ích ở đây là... bồi dưỡng bao tử....
***
Tác giả: Hôm nay ta bận túi bụi từ sáng đến chiều luôn á! Giờ rảnh tranh thủ đăng chương nè!
Kèm chút tiểu kịch trường cho nó zui zui nha.
...
Vân Ngạo Phong: Ngoàm ngoàm... *nhai nuốt, nhai nuốt lại nhai nuốt..., bao tử không đáy!*
Vân Tuân Vũ: Đệ còn muốn ăn gì? *vung tiền như rác, kiểu: ái nhân, 'nàng' muốn gì ta cũng chiều*.
Vô Ly: Hóa ra hai người ở đây, hại ta tìm mỏi nhừ cả hai chân. *lau mồ hôi cướp đồ ăn*.
Tác giả: Ủa sao ngươi lấy của Tiểu Phong? *âm thầm ra hiệu cho Vân Tuân Vũ*.
Vân Tuân Vũ: Mắt ngươi... *giả ngu, thật ra là ngu thật*.
Tác giả: Ngươi đi chết đi, mắt... *chưa nói hết lời...*.
*Binh binh bốp bốp chát rầm rầm...*
Tác giả, Vân Ngạo Phong: ....*Đồng loạt xoay người*.... Chuyện quái gì xảy ra vậy?!
Vân Ngạo Phong: *Hồi thần* Oa, đại ca, ngươi thật lợi hại, nhị ca bị méo rồi này!
Tác giả: Đâu cần mạnh tay như zậy!?
Vân Tuân Vũ: Là ngươi hại hắn! Tiểu Phong, chúng ta đi! Cảnh sát sắp đến rồi! *nhấc bổng Vân Ngạo Phong, cao chạy xa bay*.
Vô Ly/tác giả: Ủa, chi zợ!?
*Viu viu ... * Tiếng còi xe cảnh sát.
Anh cảnh sát 'đập choai': "Mời anh chị theo chúng tôi về đồn!
Vô Ly/tác giả: Vì tội j?
Anh cảnh sát 'đập choai': Gây rối trật tự, đánh nhau, giết người!
Vô Ly: Giết người?
Tác giả: Đã có ai chết?
Anh cảnh sát'đập choai': ... *chỉ thằng nào đó nằm trên mặt đất!*
Vô Ly: Hắn ta chưa chết!
Anh cảnh sát'đập choai': Chết tươi rói! Hắn ta đang chảy máu!
Tác giả: Là hắn mê trai mê gái, rồi chảy máu mũi nhiều quá, liền ngất đi thôi!
Anh cảnh sát'đập choai': .... *câm nín.*
Chúng nhân: ..... *câm nín.*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất