Chương 78: Tẩu hỏa nhập ma.
Vân Ngạo Phong từ trên cao hạ xuống, bộ dáng tàn nhẫn khô khốc, sự ôn nhu trong đôi mắt kia đã không còn, thế vào đó là sự lạnh lẽo, vô cảm, còn ẩn ẩn tràn đầy thù hận.
Không ai hiểu thấu, rốt cuộc hắn hận cái gì!
Chính hắn cũng không thể hiểu.
Hắn chỉ biết trong lòng rất khó chịu, tựa như bị một tảng đá đè lên, nặng nề đến nghẹn thở. Trong đầu hắn hiện giờ, bất luận thứ gì cũng không nhớ, chỉ có điên cuồng và lãnh khốc vô hạn.
Ngay khi mũi chân Vân Ngạo Phong vừa chạm đến nền đất, một loại khí thế bức người bỗng dưng chèn tới.
Tiểu Cửu, Vân Tuân Vũ và Lý Lam đều có chung một loại tư vị. Đó là, hít thở không thông.
Lúc này, bầu trời vốn xanh thẳm bỗng trở nên tối đen như mực. Trên cao mây mù ùn ùn kéo đến, từng tiếng sấm rền vang, vọng vào màng nhĩ, khiến những người thanh tỉnh đều có cảm giác... mạng sống bị đe dọa.
Huyết ấn không biết từ khi nào đã tan đi, gió lớn cuồn cuộn thổi.
Vân Ngạo Phong chìm vào một khoảng không vô tận, hận ý lạnh lẽo, đã không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Dây tơ lụa mềm mại đen nhánh trên đầu bung ra, mái tóc dài tung bay rối loạn, hắc y trên người lay động theo gió. Hắn ngửa đầu cười lớn, nhưng rất nhanh liền đã im bặt.
Khuôn mặt đột ngột biến đổi, trở nên tàn khốc lãnh diễm. Bỗng nhiên, Vân Ngạo Phong vươn tay lên, từ trong lòng bàn tay thoát ra quang mang nhàn nhạt, từng tia hắc huyết linh lực không ngừng công tiến.
Chỉ chốc lát sau, ba người vốn đang bị thụ thương, lại một lần nữa bị siết chặt cổ, không chút lưu tình nâng lên.
Vân Ngạo Phong dùng lực đến nỗi dường như họ muốn nghẹn thở, đến cả Tiểu Cửu và Lý Lam công lực cao thâm cũng phải trở mình giãy dụa.
"Ha ha ha ha ha...." Vân Ngạo Phong cười, vừa tàn độc vừa bi thương.
Vân Tuân Vũ lúc này đã muốn tắt thở, hai tay gần như vô lực, cố gắng túm chặt cổ mình, giống như muốn loại bỏ thứ đang đan lấy cổ y: "Tiểu... Phong, đệ... đệ điên rồi! Thanh... tỉnh..."
Đã đến nước này rồi, dấu hiệu của Vân Ngạo Phong cho dù là một tên thiểu năng cũng biết là bị tẩu hỏa nhập ma. Hoá giải bằng cách nói đạo lý là vô dụng, cách duy nhất, là giải quyết bằng vũ lực.
Nhưng hiện giờ, ngoại trừ bốn người họ thì không còn ai khác, có cách cũng vô dụng.
"Chủ... nhân, ta... bất tài, khụ,... không... không thể bảo vệ được... người!" Tiểu Cửu thì thào trong cuống họng, bên tay gió thổi vù vù, đến bản thân y cũng nghe không rõ ý vị trong lời nói của mình.
Lý Lam càng thêm thê thảm, khóe miệng trào ra máu tươi càng lúc càng nhiều. Nàng tuy là pháp lực thâm sâu, nhưng chung quy vẫn không bằng Vân Ngạo Phong của thời điểm hiện tại. Thân còn là nữ tử, chịu không được lực mạnh như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Lực đạo trên tay Vân Ngạo Phong ngày càng tăng, cơ hồ muốn bóp nát ba người kia mới thỏa mãn.
Ngay khi hơi thở của họ dần dần yếu đi, không gian bỗng chốc trở nên vặn vẹo. Tiếp theo liền xuất hiện hai bóng người, mà hai người vừa đến kia, nhìn thấy đối phương là lao vào chém nhau.
Một người từ đầu đến chân được che kín bởi một lớp áo choàng màu đen dày đặc. Tuy nhìn không thấy dung mạo, nhưng thân hình kia không nghi ngờ gì chính là nam nhân.
Một người còn lại, đầu tóc hoa râm gọn gàng, ngũ quan nhìn đến có chút dọa người, dưới cằm còn một chòm râu bạc trắng. Y phục trên người tuy không mới, nhưng tuyệt đối sạch sẽ, không dính nổi một hạt bụi. Hình như là mắc bệnh khiết phích.
Cả hai người, thực lực không chênh lệnh quá nhiều. Ấy vậy, tên đen thui thùi lùi nọ lại chịu thế hạ phong.
Lão giả tóc hoa râm vỗ bay hắc y nhân, một đường ra sức chế trụ Vân Ngạo Phong. Hắn một tay siết chặt ba người kia, theo cảm tính nhận thức được sự đe dọa, tay còn lại nhanh như tàn ảnh vươn ra. Ngay lập tức, từng luồng linh lực đỏ đen thi nhau truyền ra, nghe theo ý niệm chủ nhân mà tấn công hoa râm lão giả.
Hắc y nhân sau khi hồi phục tinh thần, thứ nhất cũng là chế trụ Vân Ngạo Phong.
Hắn hiện tại mất hết lý trí, tuy mạnh, nhưng hai người kia lại càng mạnh hơn.
Một hồi chật vật bức bách, hai người kia mặc dù là kẻ địch, nhưng ở đây đều có người họ muốn cứu, vì thế liên thủ, rốt cuộc khống chế được Vân Ngạo Phong.
Cả người hắn bị Khốn Tiên Tác trói chặt khít, vô lực ngã xuống đất, bộ dạng đã trở về như bình thường.
Mà ba người Vân Tuân Vũ cũng thoát chết, hôn mê bất tỉnh nằm thoi thóp trên nền đá mát lạnh.
Bầu trời cũng dần dần hồi phục.
Hắc y nhân sau đó rất nhanh ôm lấy Lý Lam biến mất.
Lão giả tóc hoa râm phát hiện, tên tiểu tử bị tẩu hỏa nhập ma kia không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Lão thả lỏng tâm tình, đặt tay trên mạch tượng của Vân Tuân Vũ, hồi lâu sau nhíu mày, mạch tượng của tên tráng nam này sao lại yếu như vậy?!
Bỏ qua suy nghĩ kỳ lạ đó, vốn định kiểm tra xem Yêu Vương có sao không. Nhưng là Tiểu Cửu đã ho khan tỉnh lại.
Không ai hiểu thấu, rốt cuộc hắn hận cái gì!
Chính hắn cũng không thể hiểu.
Hắn chỉ biết trong lòng rất khó chịu, tựa như bị một tảng đá đè lên, nặng nề đến nghẹn thở. Trong đầu hắn hiện giờ, bất luận thứ gì cũng không nhớ, chỉ có điên cuồng và lãnh khốc vô hạn.
Ngay khi mũi chân Vân Ngạo Phong vừa chạm đến nền đất, một loại khí thế bức người bỗng dưng chèn tới.
Tiểu Cửu, Vân Tuân Vũ và Lý Lam đều có chung một loại tư vị. Đó là, hít thở không thông.
Lúc này, bầu trời vốn xanh thẳm bỗng trở nên tối đen như mực. Trên cao mây mù ùn ùn kéo đến, từng tiếng sấm rền vang, vọng vào màng nhĩ, khiến những người thanh tỉnh đều có cảm giác... mạng sống bị đe dọa.
Huyết ấn không biết từ khi nào đã tan đi, gió lớn cuồn cuộn thổi.
Vân Ngạo Phong chìm vào một khoảng không vô tận, hận ý lạnh lẽo, đã không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Dây tơ lụa mềm mại đen nhánh trên đầu bung ra, mái tóc dài tung bay rối loạn, hắc y trên người lay động theo gió. Hắn ngửa đầu cười lớn, nhưng rất nhanh liền đã im bặt.
Khuôn mặt đột ngột biến đổi, trở nên tàn khốc lãnh diễm. Bỗng nhiên, Vân Ngạo Phong vươn tay lên, từ trong lòng bàn tay thoát ra quang mang nhàn nhạt, từng tia hắc huyết linh lực không ngừng công tiến.
Chỉ chốc lát sau, ba người vốn đang bị thụ thương, lại một lần nữa bị siết chặt cổ, không chút lưu tình nâng lên.
Vân Ngạo Phong dùng lực đến nỗi dường như họ muốn nghẹn thở, đến cả Tiểu Cửu và Lý Lam công lực cao thâm cũng phải trở mình giãy dụa.
"Ha ha ha ha ha...." Vân Ngạo Phong cười, vừa tàn độc vừa bi thương.
Vân Tuân Vũ lúc này đã muốn tắt thở, hai tay gần như vô lực, cố gắng túm chặt cổ mình, giống như muốn loại bỏ thứ đang đan lấy cổ y: "Tiểu... Phong, đệ... đệ điên rồi! Thanh... tỉnh..."
Đã đến nước này rồi, dấu hiệu của Vân Ngạo Phong cho dù là một tên thiểu năng cũng biết là bị tẩu hỏa nhập ma. Hoá giải bằng cách nói đạo lý là vô dụng, cách duy nhất, là giải quyết bằng vũ lực.
Nhưng hiện giờ, ngoại trừ bốn người họ thì không còn ai khác, có cách cũng vô dụng.
"Chủ... nhân, ta... bất tài, khụ,... không... không thể bảo vệ được... người!" Tiểu Cửu thì thào trong cuống họng, bên tay gió thổi vù vù, đến bản thân y cũng nghe không rõ ý vị trong lời nói của mình.
Lý Lam càng thêm thê thảm, khóe miệng trào ra máu tươi càng lúc càng nhiều. Nàng tuy là pháp lực thâm sâu, nhưng chung quy vẫn không bằng Vân Ngạo Phong của thời điểm hiện tại. Thân còn là nữ tử, chịu không được lực mạnh như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Lực đạo trên tay Vân Ngạo Phong ngày càng tăng, cơ hồ muốn bóp nát ba người kia mới thỏa mãn.
Ngay khi hơi thở của họ dần dần yếu đi, không gian bỗng chốc trở nên vặn vẹo. Tiếp theo liền xuất hiện hai bóng người, mà hai người vừa đến kia, nhìn thấy đối phương là lao vào chém nhau.
Một người từ đầu đến chân được che kín bởi một lớp áo choàng màu đen dày đặc. Tuy nhìn không thấy dung mạo, nhưng thân hình kia không nghi ngờ gì chính là nam nhân.
Một người còn lại, đầu tóc hoa râm gọn gàng, ngũ quan nhìn đến có chút dọa người, dưới cằm còn một chòm râu bạc trắng. Y phục trên người tuy không mới, nhưng tuyệt đối sạch sẽ, không dính nổi một hạt bụi. Hình như là mắc bệnh khiết phích.
Cả hai người, thực lực không chênh lệnh quá nhiều. Ấy vậy, tên đen thui thùi lùi nọ lại chịu thế hạ phong.
Lão giả tóc hoa râm vỗ bay hắc y nhân, một đường ra sức chế trụ Vân Ngạo Phong. Hắn một tay siết chặt ba người kia, theo cảm tính nhận thức được sự đe dọa, tay còn lại nhanh như tàn ảnh vươn ra. Ngay lập tức, từng luồng linh lực đỏ đen thi nhau truyền ra, nghe theo ý niệm chủ nhân mà tấn công hoa râm lão giả.
Hắc y nhân sau khi hồi phục tinh thần, thứ nhất cũng là chế trụ Vân Ngạo Phong.
Hắn hiện tại mất hết lý trí, tuy mạnh, nhưng hai người kia lại càng mạnh hơn.
Một hồi chật vật bức bách, hai người kia mặc dù là kẻ địch, nhưng ở đây đều có người họ muốn cứu, vì thế liên thủ, rốt cuộc khống chế được Vân Ngạo Phong.
Cả người hắn bị Khốn Tiên Tác trói chặt khít, vô lực ngã xuống đất, bộ dạng đã trở về như bình thường.
Mà ba người Vân Tuân Vũ cũng thoát chết, hôn mê bất tỉnh nằm thoi thóp trên nền đá mát lạnh.
Bầu trời cũng dần dần hồi phục.
Hắc y nhân sau đó rất nhanh ôm lấy Lý Lam biến mất.
Lão giả tóc hoa râm phát hiện, tên tiểu tử bị tẩu hỏa nhập ma kia không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Lão thả lỏng tâm tình, đặt tay trên mạch tượng của Vân Tuân Vũ, hồi lâu sau nhíu mày, mạch tượng của tên tráng nam này sao lại yếu như vậy?!
Bỏ qua suy nghĩ kỳ lạ đó, vốn định kiểm tra xem Yêu Vương có sao không. Nhưng là Tiểu Cửu đã ho khan tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất