Giác Ngộ

Chương 88: Xuống núi.

Trước Sau
Sáng sớm ngày kế tiếp, Vân Ngạo Phong bị một tiếng nói đánh thức.

"Ngạo Phong?"

Đây là giọng của sư phụ! Vừa nảy ra câu này, Vân Ngạo Phong ngay tức khắc bật tỉnh.

Tối qua, hắn nhớ cùng Ngụy Khởi Thiên hàn huyên đến nửa đêm, sau đó có lẽ do hắn ngủ quên, bây giờ mới phát giác một chuyện, hắn vậy mà nằm dài trên bàn mà ngủ, ngay cả cửa viện cũng còn chưa đóng.

Ngụy Khởi Thiên cũng không biết từ khi nào đã rời đi.

"Sư phụ, sao người lại tới?"

Trắc Từ ở bên ngoài cửa viện chậm rãi bước vào, đặt thứ gì đó lên trên mặt bàn.

"Đây là một bộ công pháp ta vừa mới nghiên cứu được, rất có lợi cho thể chất của ngươi!"

Ánh mắt lướt qua trên người Vân Ngạo Phong, tối qua phát hiện dị tượng, tu vi hiện tại của đồ đệ cũng đã thành công đột phá, cũng không có gì dị nghị, lại muốn rời đi, nhưng khi đến cửa, Trắc Từ đột nhiên dừng chân.

"À đúng rồi, chưởng môn sư bá có căn dặn, ngày mai ngươi cùng các sư huynh xuống núi một chuyến để lịch luyện, cũng có việc cho các ngươi làm."

"Vâng, sư phụ."

Vân Ngạo Phong đợi Trắc Từ rời khỏi, mới chú ý tới cuốn công pháp trên bàn.



Quyển trục này có màu lam đậm, từng tờ giấy trắng đều được xếp rất ngay ngắn, nhìn rất vừa mắt. Đẹp là thế, nhưng nó lại không có đề tên đâu, điều này làm cho Vân Ngạo Phong khá kinh ngạc.

Sư phụ nói tất cả là do người tự viết ra, có lẽ là quyên đề tên thôi nhỉ?

Nhìn trang đầu tiên một hồi đến ngây ngẩn, dường như nó hết thảy đều là có liên quan đến Âm Dương thể chất, từ các đặc điểm đến cách để nâng cao tu vi, trên đó còn viết, người loại thể chất này phải giữ vững thiện tâm, chỉ cần trong lòng xuất hiện một tia ác niệm, thì có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, gây họa cho thiên hạ.

Cuối cùng còn có rất nhiều phương pháp tu luyện, tịnh tâm, nâng cao công lực,...

Vân Ngạo Phong nhìn quyển trục dày cộp trên tay, trong lòng kinh ngạc không thôi, chẳng biết sư phụ mất bao nhiêu thời gian và công sức, mới có thể viết ra tất tần tật những thứ liên quan đến Âm Dương Thể thế này.

Thâm tâm Vân Ngạo Phong đang dâng trào xúc động, giống như có một thứ đồ chơi mới mẻ, hắn vạn phần biết ơn sư phụ a, ngay cả bản thân còn không biết đến những điều này, vậy mà một người âm trầm như sư phụ lại nghiên cứu tỉ mỉ như vậy.

Nếu như Vân Ngạo Phong biết được, Trắc Từ không phải đang giúp hắn, mà chỉ là nôn nóng người đó sớm ngày được hồi sinh, sư phụ là đang lợi dụng hắn, chắc chắn tâm tình sẽ không còn cao hứng như thế này a!

Hôm nay, chung quy vẫn cứ như mọi ngày, Ngụy Khởi Thiên chỉ có thể hiện thân vào buổi tối, cho nên Vân Ngạo Phong rất nhàn nhã, nghiền ngẫm sự tinh túy của cuốn trục 'Không Tên'.

Cho đến ngày hôm sau, Vân Ngạo Phong theo như quy định, đi đến chủ điện của toàn phái - Ngọc Hồi điện.

Sau khi nghe Đoàn chưởng môn nói sơ qua về việc xuống núi lần này, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp đi làm nhiệm vụ.

Chuyến đi này gồm có mười lăm người, bảy tên tân đệ tử, tám người còn lại là các sư huynh sư tỷ đã dày dặt kinh nghiệm.

Vì Hướng Linh Sơn phái có Truyền Tống Trận, nên họ không cần lại vào Linh lâm.

Mà hiển nhiên, nơi họ truyền tống đến, lại chính là đầu thôi Thanh Tuyền. Một dòng suối, một cây cầu gỗ, một cây cổ thụ che trời, những âm thanh nhẹ nhàng, êm tai, thật khiến người ta sảng khoái tinh thần.



Chưởng môn có căn dặn qua, lần này nhiệm vụ cấp bách, không được chậm trễ. Cho nên mười lăm người rất nhanh liền đã truyền tống đến nơi cần đến.

Ở đây gọi là Trấn Ôn Dương, người dân đông đúc.

Gần đây, trong trấn có xuất hiện tà vật, quấy nhiễu dân chúng, thậm chí, còn phát hiện ra thi thể của người chết.

Tránh để đêm dài lắm mộng, Bành gia liền phái người cầu cứu đối với Hướng Linh Sơn phái.

Trấn Ôn Dương không phải là không có thế gia tu tiên trú trấn, chỉ có điều, tính tình của gia chủ nhà ấy hết sức tệ, mỗi ngày chỉ lo phong lưu chốn thanh lâu, chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra trong trấn đều nhắm mắt làm ngơ, hoặc qua loa nói vài câu liền xong.

Lần này, tà vật lại xuất hiện, không đơn giản chỉ là quấy nhiễu cuộc sống của dân chúng nữa, mà còn giết người, hút khô máu.

Ngay lúc nhìn thấy mười mấy thanh niên y phục trắng toát, khí thế bất phàm, Bành gia chủ vốn là cùng nhiều người đã đứng ở cổng lớn chờ đến sốt ruột, lúc này tựa như gặp được một tia sinh cơ, mừng đến muốn khóc.

Tình thế lúc này khẩn cấp, Phượng Tử được coi như là kẻ quản giáo những người còn lại, nói Bành gia chủ dẫn họ đến hiện trường xảy ra vụ giết người.

Trấn Ôn Dương tuy không phải rất rộng lớn, nhưng nói chung quy mô vẫn không nhỏ.

Ở đây lại không có Truyền Tống Trận, cho nên mất hơn nửa khắc mới tới nơi.

Cảnh tượng là, có rất nhiều người dân đang ồn ào vây quanh thứ gì đó.

Khi nhìn thấy theo sau Bành gia chủ mười mấy người thiếu niên, dân chúng đều giống như trong bóng tối gặp được một tia sáng, vui mừng khôn xiết, tự động rẽ ra một đường cho bọn họ vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau