Chương 93: Nhị ca sợ sâu?
Chợt ngoài sân truyền đến tiếng gọi: "Tiểu Phong, đệ mau ra đây.''
Vân Ngạo Phong nhìn Vân Tuân Vũ một cái, rồi đi ra: "Đến ngay đây!"
Vừa đến cửa, đã ngửi thấy một loại hương thơm thoang thoảng quanh chóp mũi, hắn là thuộc hạng người tham ăn, khó tránh khỏi hứng khởi, tò mò.
Chợt có hai bóng người đi ngang ngoài viện, Vân Ngạo Phong kêu lên: "Ý Hiên huynh."
Mọi người nghe hắn gọi, cũng đồng loạt quay sang nhìn. Chỉ thấy, một thiếu niên áo trắng không ai khác chính là Ý Hiên, đi bên cạnh là một thiếu nữ ôn nhuận dịu dàng.
Xung quanh Vô Phong viện được cây cối bao trùm, bên ngoài có một con đường bắt ngang, từ trên núi đi xuống cũng có thể từ đường này, chỉ là hơi xa hơn một chút.
Ý Hiên mặt liệt không nói lời nào bước vào trong viện, khi đi đến trước cửa, ngẩng đầu nhìn thấy hai chữ 'Vô Phong' to đùng, khẽ nhếch mép một cái.
Khó có lần gặp mặt, họ rất nhanh cùng thiếu nữ kia làm quen, trò chuyện vui vẻ.
Ý Hiên xuống núi là để tìm một loại thảo dược, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, loại thảo dược đó ở ngay hậu sơn Hướng Linh.
Tịnh Âm thảo - quý như lông phượng sừng lân, bề ngoài nhìn không khác nào cỏ dại, nhưng bên trong lại ẩn chứa rất nhiều công dụng, đặc biệt có thể giúp áp chế ma tính, kéo dài thọ mệnh, làm tăng tu vi mà căn cơ gốc rễ vẫn vững chắc như đinh đóng cột.
Lúc này, sau khi tán gẫu trò chuyện một hồi, cả đám kéo nhau đến bìa rừng tìm hái thảo dược. Vô Ly không biết nhìn thấy thứ gì, la thảm một tiếng, mọi người đều đồng loạt chạy sang nhìn.
Vân Ngạo Phong nói: "Nhị ca, có chuyện gì vậy?"
Vô Ly run run chỉ vào một cái thân cây nhỏ, sợ sệt nói: "Là..." Nhất thời quên tên của vật kia.
Nhìn theo hướng y chỉ, chỉ thấy trên cây có một con sâu lớn màu xanh đang bò. Là đệ tử ngoại môn, ngày nào cũng phải vào rừng kiếm củi tìm rau, xuống suối bắt cá bắt cua, mọi người nhìn sang Mộc Du Tử...
Nếu cứ thấy sâu là Vô Ly lại la toáng lên, vậy chắc ngày nào Mộc Du Tử cũng được chiêm ngưỡng chất giọng 'ngọt như mía lùi' của Vô Ly nhỉ, à không, phải nói là lỗ tai bị tra tấn mới đúng a!
Thiếu nữ đi cùng Ý Hiên kia kìm không được bật cười, song ánh mắt lúc nào cũng để ý từng hành động của Vô Ly, như thể đang chăm chú tìm tòi một điều gì đó, sâu lắng khó tả, nhìn không rõ tâm tư.
Thiếu nữ nọ họ Thích, tên hai chữ Nhu Nhi. Bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng ôn nhuận, nhưng bên trong lại mạnh mẽ quật cường, y như một nam nhân thực thụ.
Vân Tuân Vũ nhíu mày lạnh mặt, tâm trạng trùng xuống, cả ngày hôm nay ít khi mở miệng nói chuyện, lúc này khẽ liếc mắt một cái, chán chường rời đi.
Vân Ngạo Phong dở khóc dở cười, có chút không tin nổi, nhị ca vậy mà sợ sâu?
"Nhị ca, chỉ là một con sâu thôi mà." Nói đoạn cười ha ha hai tiếng, nói: "Huynh cũng không phải nữ nhân, sao còn uể oải hơn cả nữ nhân vậy, ha ha ha..."
Vô Ly mếu máo, nói: "Ta nắm phải nó a, mẫu thân ơi ghê quá đi mất!"
Khi nãy y vấp phải hòn đá dưới đất, kết quả không bị ngã mà nắm vào con sâu, sởn hết gai ốc, may mắn là con sâu đáng thương kia không chết.
Ừ, vừa nói không chết là nó nhắm mắt xuôi tay, từ biệt cõi đời, chết tươi tại chỗ. Còn 'kẻ gây án', không ai khác ngoài Mộc Du Tử, một sinh linh bé nhỏ đã đi xuống địa phủ, vậy mà hắn vẫn có thể bình chân như vại.
Rốt cuộc mọi người tản ra, ta kiếm chỗ này ngươi tìm chỗ kia, mỗi một nơi họ đi qua, bất luận là loại cây cỏ gì, chỉ cần có ích đều bị bới lên, cả rễ cũng không tha.
Vân Ngạo Phong vốn chẳng có tâm tư tìm này hái nọ, liền nằm trên một phiến đá, chân này gác lên chân kia, đầu gối trên hai tay, mắt mở thao láo nhìn những tán cây nhô ra trên cao, nhìn thì có vẻ vô ưu vô lo, thong dong tự tại, nhưng trong lòng hắn lại đang rối tung rối mù, suy nghĩ xem rốt cuộc người tên Cẩm Ngọc là ai.
Hắn cũng không phải muốn biết, nhưng trong đầu cứ giống như có một nút thắt, thời thời khắc khắc đều suy nghĩ đến một vấn đề, không tài nào tập trung vào việc khác được.
Bỗng nhiên, Vân Ngạo Phong hơi nghiêng đầu nhìn thấy Mộc Du Tử, lại nhớ đến cũng có thứ liên quan đến hắn ta, vì vậy hắn liền gọi một tiếng.
Mộc Du Tử nghe có người gọi, quay sang nhìn. Vân Ngạo Phong cười cười, ừ, theo hắn là cười, rất tươi là đằng khác, nhưng trên cặp lông mày kia cau chặt, người khác nhìn vào chỉ thấy rất giả tạo.
Đợi Mộc Du Tử ngồi trên phiến đá, Vân Ngạo Phong mới mở miệng nói chuyện.
Hắn nói: "Tiểu Miêu Tử, ngươi còn có thân nhân nào không?" Dừng một lát, hắn tiếp tục nói: "Còn nữa, ngươi có quen biết người nào tên là Cẩm Ngọc không?''
Nghe câu thứ hai, Mộc Du Tử chợt khựng lại, lia mắt hoài nghi nhìn hắn như có điều suy tư, nói: "Tại sao công tử lại hỏi những chuyện này?"
Vân Ngạo Phong nói: ''Ngươi cứ việc trả lời thật lòng là được."
Mộc Du Tử thở dài: "Haiz, thực sự ta cũng không muốn giấu diếm, nhưng chỉ sợ nói ra sẽ... không thể ở lại đây nữa."
"Ta không có thân nhân, nhưng người gọi Cẩm Ngọc mà công tử nhắc đến quả thực ta có quen biết!"
Vân Ngạo Phong lộp bộp một tiếng, kích động quay phắt đầu lại, nói: "Ngươi thật sự có biết, vậy mau nói cho ta, rốt cuộc Cẩm Ngọc là ai?"
Nghe hắn gấp đến độ kỳ lạ, Mộc Du Tử thầm nghĩ có nên nói sự thật hay không? Dầu gì hắn đã lừa gạt mọi người suốt bao nhiêu năm, tâm can day dứt, nhưng nếu nói rồi, liệu hắn sẽ bị người ta nhìn bằng ánh mắt như thế nào đây? Khinh thường? Chán ghét? Hay hô đánh hô giết? Không, thậm chí hơn cả những điều đấy.
Mà nếu không nói, trong lòng cứ như thể bị một tảng đá đè nặng, mỗi ngày bảy lo lắng tám bất an.
Trầm ngâm giây lát, Mộc Du Tử quyết định nói, mặc kệ người khác suy nghĩ thế nào, nhấc cỗ nặng nề ra trước, chuyện cũ không ngại phây bày, cho dù phải chết hắn cũng không muốn dằn vặt tâm can nữa, chỉ cần Mộng Dư luôn sống tốt, giá gì hắn cũng sẽ trả.
Mộc Du Tử rũ mắt, bi tráng nói: "Chuyện kể ra thì dài, thật ra... bấy nhiêu năm qua ta vẫn luôn lừa gạt mọi người. Hơn ba ngàn năm trước, ta với nhị công tử cũng coi như là huynh đệ, lúc đó bọn ta quen được một bằng hữu, người đó tên là Cẩm Ngọc..."
Vân Ngạo Phong bị từ 'ba ngàn năm' dọa sợ, đây có phải gọi là... trường sinh bất tử không? Tuy có điều suy nghĩ, nhưng hắn vẫn chăm chú lắng nghe những gì Mộc Du Tử nói, một câu một chữ cũng không bỏ sót.
Trong lòng không biết là tư vị gì, cảm xúc hỗn tạp, có hồi hộp, có kích động, có phấn khích, càng nhiều hơn nữa là cảm giác đau nhói trong lồng ngực. Vân Ngạo Phong không biết tại sao mình lại đau, người tên Cẩm Ngọc này giống như với hắn có một sợi dây vô hình nào đó được móc nối với nhau.
Vân Ngạo Phong nhìn Vân Tuân Vũ một cái, rồi đi ra: "Đến ngay đây!"
Vừa đến cửa, đã ngửi thấy một loại hương thơm thoang thoảng quanh chóp mũi, hắn là thuộc hạng người tham ăn, khó tránh khỏi hứng khởi, tò mò.
Chợt có hai bóng người đi ngang ngoài viện, Vân Ngạo Phong kêu lên: "Ý Hiên huynh."
Mọi người nghe hắn gọi, cũng đồng loạt quay sang nhìn. Chỉ thấy, một thiếu niên áo trắng không ai khác chính là Ý Hiên, đi bên cạnh là một thiếu nữ ôn nhuận dịu dàng.
Xung quanh Vô Phong viện được cây cối bao trùm, bên ngoài có một con đường bắt ngang, từ trên núi đi xuống cũng có thể từ đường này, chỉ là hơi xa hơn một chút.
Ý Hiên mặt liệt không nói lời nào bước vào trong viện, khi đi đến trước cửa, ngẩng đầu nhìn thấy hai chữ 'Vô Phong' to đùng, khẽ nhếch mép một cái.
Khó có lần gặp mặt, họ rất nhanh cùng thiếu nữ kia làm quen, trò chuyện vui vẻ.
Ý Hiên xuống núi là để tìm một loại thảo dược, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, loại thảo dược đó ở ngay hậu sơn Hướng Linh.
Tịnh Âm thảo - quý như lông phượng sừng lân, bề ngoài nhìn không khác nào cỏ dại, nhưng bên trong lại ẩn chứa rất nhiều công dụng, đặc biệt có thể giúp áp chế ma tính, kéo dài thọ mệnh, làm tăng tu vi mà căn cơ gốc rễ vẫn vững chắc như đinh đóng cột.
Lúc này, sau khi tán gẫu trò chuyện một hồi, cả đám kéo nhau đến bìa rừng tìm hái thảo dược. Vô Ly không biết nhìn thấy thứ gì, la thảm một tiếng, mọi người đều đồng loạt chạy sang nhìn.
Vân Ngạo Phong nói: "Nhị ca, có chuyện gì vậy?"
Vô Ly run run chỉ vào một cái thân cây nhỏ, sợ sệt nói: "Là..." Nhất thời quên tên của vật kia.
Nhìn theo hướng y chỉ, chỉ thấy trên cây có một con sâu lớn màu xanh đang bò. Là đệ tử ngoại môn, ngày nào cũng phải vào rừng kiếm củi tìm rau, xuống suối bắt cá bắt cua, mọi người nhìn sang Mộc Du Tử...
Nếu cứ thấy sâu là Vô Ly lại la toáng lên, vậy chắc ngày nào Mộc Du Tử cũng được chiêm ngưỡng chất giọng 'ngọt như mía lùi' của Vô Ly nhỉ, à không, phải nói là lỗ tai bị tra tấn mới đúng a!
Thiếu nữ đi cùng Ý Hiên kia kìm không được bật cười, song ánh mắt lúc nào cũng để ý từng hành động của Vô Ly, như thể đang chăm chú tìm tòi một điều gì đó, sâu lắng khó tả, nhìn không rõ tâm tư.
Thiếu nữ nọ họ Thích, tên hai chữ Nhu Nhi. Bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng ôn nhuận, nhưng bên trong lại mạnh mẽ quật cường, y như một nam nhân thực thụ.
Vân Tuân Vũ nhíu mày lạnh mặt, tâm trạng trùng xuống, cả ngày hôm nay ít khi mở miệng nói chuyện, lúc này khẽ liếc mắt một cái, chán chường rời đi.
Vân Ngạo Phong dở khóc dở cười, có chút không tin nổi, nhị ca vậy mà sợ sâu?
"Nhị ca, chỉ là một con sâu thôi mà." Nói đoạn cười ha ha hai tiếng, nói: "Huynh cũng không phải nữ nhân, sao còn uể oải hơn cả nữ nhân vậy, ha ha ha..."
Vô Ly mếu máo, nói: "Ta nắm phải nó a, mẫu thân ơi ghê quá đi mất!"
Khi nãy y vấp phải hòn đá dưới đất, kết quả không bị ngã mà nắm vào con sâu, sởn hết gai ốc, may mắn là con sâu đáng thương kia không chết.
Ừ, vừa nói không chết là nó nhắm mắt xuôi tay, từ biệt cõi đời, chết tươi tại chỗ. Còn 'kẻ gây án', không ai khác ngoài Mộc Du Tử, một sinh linh bé nhỏ đã đi xuống địa phủ, vậy mà hắn vẫn có thể bình chân như vại.
Rốt cuộc mọi người tản ra, ta kiếm chỗ này ngươi tìm chỗ kia, mỗi một nơi họ đi qua, bất luận là loại cây cỏ gì, chỉ cần có ích đều bị bới lên, cả rễ cũng không tha.
Vân Ngạo Phong vốn chẳng có tâm tư tìm này hái nọ, liền nằm trên một phiến đá, chân này gác lên chân kia, đầu gối trên hai tay, mắt mở thao láo nhìn những tán cây nhô ra trên cao, nhìn thì có vẻ vô ưu vô lo, thong dong tự tại, nhưng trong lòng hắn lại đang rối tung rối mù, suy nghĩ xem rốt cuộc người tên Cẩm Ngọc là ai.
Hắn cũng không phải muốn biết, nhưng trong đầu cứ giống như có một nút thắt, thời thời khắc khắc đều suy nghĩ đến một vấn đề, không tài nào tập trung vào việc khác được.
Bỗng nhiên, Vân Ngạo Phong hơi nghiêng đầu nhìn thấy Mộc Du Tử, lại nhớ đến cũng có thứ liên quan đến hắn ta, vì vậy hắn liền gọi một tiếng.
Mộc Du Tử nghe có người gọi, quay sang nhìn. Vân Ngạo Phong cười cười, ừ, theo hắn là cười, rất tươi là đằng khác, nhưng trên cặp lông mày kia cau chặt, người khác nhìn vào chỉ thấy rất giả tạo.
Đợi Mộc Du Tử ngồi trên phiến đá, Vân Ngạo Phong mới mở miệng nói chuyện.
Hắn nói: "Tiểu Miêu Tử, ngươi còn có thân nhân nào không?" Dừng một lát, hắn tiếp tục nói: "Còn nữa, ngươi có quen biết người nào tên là Cẩm Ngọc không?''
Nghe câu thứ hai, Mộc Du Tử chợt khựng lại, lia mắt hoài nghi nhìn hắn như có điều suy tư, nói: "Tại sao công tử lại hỏi những chuyện này?"
Vân Ngạo Phong nói: ''Ngươi cứ việc trả lời thật lòng là được."
Mộc Du Tử thở dài: "Haiz, thực sự ta cũng không muốn giấu diếm, nhưng chỉ sợ nói ra sẽ... không thể ở lại đây nữa."
"Ta không có thân nhân, nhưng người gọi Cẩm Ngọc mà công tử nhắc đến quả thực ta có quen biết!"
Vân Ngạo Phong lộp bộp một tiếng, kích động quay phắt đầu lại, nói: "Ngươi thật sự có biết, vậy mau nói cho ta, rốt cuộc Cẩm Ngọc là ai?"
Nghe hắn gấp đến độ kỳ lạ, Mộc Du Tử thầm nghĩ có nên nói sự thật hay không? Dầu gì hắn đã lừa gạt mọi người suốt bao nhiêu năm, tâm can day dứt, nhưng nếu nói rồi, liệu hắn sẽ bị người ta nhìn bằng ánh mắt như thế nào đây? Khinh thường? Chán ghét? Hay hô đánh hô giết? Không, thậm chí hơn cả những điều đấy.
Mà nếu không nói, trong lòng cứ như thể bị một tảng đá đè nặng, mỗi ngày bảy lo lắng tám bất an.
Trầm ngâm giây lát, Mộc Du Tử quyết định nói, mặc kệ người khác suy nghĩ thế nào, nhấc cỗ nặng nề ra trước, chuyện cũ không ngại phây bày, cho dù phải chết hắn cũng không muốn dằn vặt tâm can nữa, chỉ cần Mộng Dư luôn sống tốt, giá gì hắn cũng sẽ trả.
Mộc Du Tử rũ mắt, bi tráng nói: "Chuyện kể ra thì dài, thật ra... bấy nhiêu năm qua ta vẫn luôn lừa gạt mọi người. Hơn ba ngàn năm trước, ta với nhị công tử cũng coi như là huynh đệ, lúc đó bọn ta quen được một bằng hữu, người đó tên là Cẩm Ngọc..."
Vân Ngạo Phong bị từ 'ba ngàn năm' dọa sợ, đây có phải gọi là... trường sinh bất tử không? Tuy có điều suy nghĩ, nhưng hắn vẫn chăm chú lắng nghe những gì Mộc Du Tử nói, một câu một chữ cũng không bỏ sót.
Trong lòng không biết là tư vị gì, cảm xúc hỗn tạp, có hồi hộp, có kích động, có phấn khích, càng nhiều hơn nữa là cảm giác đau nhói trong lồng ngực. Vân Ngạo Phong không biết tại sao mình lại đau, người tên Cẩm Ngọc này giống như với hắn có một sợi dây vô hình nào đó được móc nối với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất