Chương 11: Cách sử dụng đũa phép sai lầm
Voldemort bị Harry vô sỉ đả bại.
Hắn từ bỏ tranh luận cùng người kia, đi kiểm tra lại cái bàn học, ở trong ngăn kéo thứ hai phát hiện một tảng thịt thối, dưới biểu tình chán ghét của Harry, Voldemort bỏ tảng thịt đã mọc giòi kia vào một gói to.
“Đi thôi.”
Hai người trở lại phòng bếp, Voldemort đem thịt thối giao cho đầu bếp, lần này cuối cùng cũng đúng, giọng nói khàn khàn của đầu bếp hiện vẻ sung sướng, “Không sai … chính là cái này … cảm ơn các ngươi …. Xin chờ một chút …”
Harry thè lưỡi, nhìn Voldemort dùng một bùa Scourgify tự làm sạch tay mình. Thật lòng cậu cảm thấy mấy con gián, con chuột vừa nãy còn tốt hơn nhiều so với tảng thịt thối kia.
Hai người đứng một bên chờ u linh thái thịt, đống giòi lúc nhúc cũng bị thái thành từng vụn ngắn trắng bóng, lẫn lộn hỗn tạp với thịt. Harry quay mặt đi, cậu nhìn không nổi nữa, Voldemort ngược lại không hề hấn gì, hắn bĩu môi nhưng ánh mắt cũng không rời đi.
Chỉ thấy đầu bếp đem đống thịt trộn giòi kia vất vào trong nồi canh màu sắc quỷ dị bên cạnh, nước canh càng thêm sôi trào, ùng ục ùng ục nổi bọt, thậm chí còn bắn cả lên người tên đầu bếp trong suốt kia, chậm rãi chảy xuống.
“Hai người tốt … Xin … đem đũa phép … của các ngươi… cho ta mượn.”
Tiếng nói đột nhiên vang lên làm Voldemort cảnh giác. Đũa phép chính là sinh mạng thứ hai của phù thủy, sao có thể tùy ý đưa người khác. Nhưng Harry bên cạnh lại tỏ vẻ không hề gì.
“Dù sao nhiều nhất cũng chỉ là chết thêm một lần …” Harry than thở, dưới ánh mắt cạn lời của Voldemort đưa đũa phép cho u linh đầu bếp, sau đó lập tức hối hận.
“Không —— Đũa phép của ta —— !!!!!”
Harry không màng hình tượng gào lên, trời ạ, tên u linh kia đang làm cái gì, dám lấy đũa phép của cậu quấy thứ chất lỏng không rõ tên trong cái nồi kia, đũa phép bảo bối của cậu …
Voldemort bên cạnh lập tức phản ứng, ngăn hai tay Harry đề phòng cậu tiến lên cướp lại đũa phép, hắn cũng không muốn bị tên ngu ngốc này hại cùng chết thêm một lần.
Bị ngăn chặn, Harry hiểu được giờ phút này có chạy lên cướp cũng không được gì, nhất thời xụi lơ, may mà có Voldemort đứng đằng sau đỡ cậu mới không ngã ngồi xuống nền nhà bẩn thỉu.
“Ta đã bảo rồi, đừng dễ dàng đưa đũa phép của mình cho người khác.” Voldemort xấu xa xát thêm muối lên vết thương của Harry.
“Chính ngươi cũng không nghĩ tới tên đó mượn đũa phép chỉ để làm thế đi …”
Harry vô lực phản bác.
“Cám ơn … ngươi …”
Nồi thức ăn cuối cùng nấu xong, đầu bếp đem đũa phép vẫn còn dính thịt thối và nước canh trả lại cho Harry, Harry che mặt rên rỉ , “Không ….”. Sau đó, biểu tình chết lặng tiếp nhận đũa phép. Cậu thẳng tắp nhìn về phía Voldemort, Voldemort ngầm hiểu cho đũa phép của cậu một bùa Scourgify.
Harry lúc này mới hơi bình tĩnh lại.
Tõm ——
Tiếng động lạ bên phía đầu bếp làm hai người quay lại nhìn. Chỉ thấy một thứ gì đó trong suốt khuấy khuấy trong bát canh, sau đó vớt ra một cái chìa khóa sáng lấp lánh.
“Đây . . . Cho các ngươi … Ta . . . phải đi … đem bữa tối . . . cho chủ nhân … …”
Hai người lúc này mới ý thức được tiếng vang vừa rồi là tiếng cái chìa khóa dưới đáy nồi rơi vào trong bát, còn thứ trong suốt khuấy bát canh chính là tay của đầu bếp.
Thật ghê tởm!
Thứ này còn có thể ăn sao?!
Harry nghi ngờ, hoàn toàn không có ý muốn giơ tay nhận lấy chìa khóa.
Voldemort nhìn vẻ mặt chết cũng không đi của Harry, nhận mệnh đi lấy chìa khóa trong tay đầu bếp. Trong nháy mắt cầm vào chìa khóa, hắn liền hạ thêm một bùa Scourgify. Có trời mới biết từ sau khi tiến vào trong trò chơi này, hắn đã dùng bao nhiêu bùa Scourgify, chú ngữ này đều sắp thay thế Avada Kedavra trở thành thần chú hắn thuần thục nhất.
Vạn nhất một ngày kia đối mặt địch nhân hắn cũng thuận tay vất ra một bùa Scourgify, vậy thì uy nghiêm của Chúa Tể Hắc Ám liền không còn sót lại chút gì.
Voldemort tưởng tượng ra cái cảnh kia, sau đó lạnh sống lưng.
Lấy được chìa khóa, hai người tính nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này, đầu bếp lại đột nhiên nói thêm, “Đúng rồi … Để cảm ơn … các ngươi … Cái này . . . cho các ngươi … …”
Nói xong u linh đầu bếp vất một thứ lại phía hai người. Bằng phản xạ tuyệt vời của tầm thủ, Harry bắt gọn được thứ kia. Trong nháy mắt nhìn rõ thứ đó, liền vất ngay lại cho Voldemort. Voldemort tiếp được, là một con mắt người, còn dính dính chất lỏng với một ít dây thần kinh.
Voldemort bỏ nó vào trong túi trữ vật, kéo theo Harry bị ghê tởm phá hủy mà gần như hóa đá ra khỏi phòng bếp.
*****
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Đi ra hành lang là chết.”
“Không, ta không cảm thấy như vậy.” Voldemort phủ định. Hắn cho rằng vừa rồi hai người họ chết là bởi bọn họ chưa đạt đủ điều kiện. Tỷ như chìa khóa trong nồi của đầu bếp kia.
Mà sự thật chứng minh hắn đúng, khi hai người đứng ngoài hành lang, bọn họ mới tin tưởng mình sẽ triệt để không cần quay lại cái phòng bếp kinh tởm kia nữa.
“Đi tới cái phòng có mũi tên đi.”
Harry đề nghị, Voldemort gật đầu. Hai người đi vào trong phòng, thấy vài ngăn tủ để đồ thí nghiệm. Một ít mắt, răng nanh, tay bị ngâm trong dung dịch fomalin, bị phân loại đặt trong tủ. Bên cạnh còn có một giá sách nhỏ, một ít sách vở để lung tung, cạnh đó là một cái hòm màu bạc, trên nắp hòm có một con mắt, một cái mũi, nơi đáng lẽ để con mắt còn lại thì trống không. Nhìn qua có vẻ như là yêu cầu bọn họ bổ sung chỗ trống.
“Thử dùng con mắt kia xem.”
Harry đề nghị, Voldemort quẳng cho Harry một ánh mắt “Cho dù ngươi không nói thì ta cũng biết”, từ túi trữ vật lấy ra con mắt, nhưng ngoài ý muốn, con mắt không thể đặt lên.
“Ta nghĩ con mắt bày trên tủ mới là đáp án đúng.” Voldemort thu hồi con mắt trong tay vào trong túi trữ đồ, cùng Harry đi đến bên ngăn tủ. Trên ngăn tủ vất bừa bãi bốn cái chai lớn nhỏ khác nhau, trên vách giá sách khắc một câu đố.
“Anh cả nói: Tôi là người kém cỏi nhất trong 4 người, tôi luôn sai.
Anh hai nói: Em gái chúng tôi là thông minh nhất, em ấy luôn đúng.
Anh ba nói: Anh hai luôn luôn nói đúng.
Em gái nói: Tôi không phải người thông minh nhất.
Bốn cái chai đều thích nói dối nhưng lần này có một chai nói thật.
PS: Nhớ rõ, mượn đồ xong phải trả lại, không là ta giết đó nha ~
PSS: Giúp ta sắp xếp lại ngăn tủ nhé.”
Harry nhìn hai câu tái bút, trên trán trượt xuống ba tầng hắc tuyến, quay đầu hỏi Voldemort: “Là cái nào?”
“Sao lại hỏi ta?” Voldemort hỏi ngược lại, “Nhưng mà chúng ta trước tiên sắp xếp lại mấy cái chai theo đúng kích thước đã.”
Voldemort chỉ chỉ câu tái bút cuối cùng.
“Cái này thì dễ.” Harry nói, trong nháy mắt xếp lại mấy cái chai, sau đó quay đầu dùng ánh mắt chờ mong nhìn Voldemort, đôi mắt xanh biếc lóe sáng viết rõ mấy chữ “Rồi sao? Rồi sao nữa?”
Voldemort cạn lời, hắn thoáng nhíu mày tự hỏi một chút, đưa ra đáp án, “Là cái chai lớn nhất.”
“A!”
Bé ngoan Harry lên tiếng, ngoan ngoãn cầm cái chai xuống, lấy con mắt ra. Voldemort lại nhìn câu tái bút đầu tiên, suy xét một chút, đem gói to trước đó u linh đầu bếp đưa, lấy con mắt bên trong đưa cho Harry, “Bỏ cái này vào.”
Harry nhất nhất làm theo.
Bởi vì nghĩ không ra lời giải, chỉ có thể dựa vào Voldemort, Harry tự biết đuối lý mà ngoan ngoãn tự mình động thủ, cầm con mắt đặt vào chỗ trống trên cái hòm, lần này đúng rồi, như vậy, chỉ còn lại cái miệng.
Hai người tìm một vòng trong phòng, tìm được một ngăn tủ bày tiêu bản bươm bướm. Harry đem miếng sắt có được lúc trước cạy mở tủ, nhìn một đống cánh bướm với thân bướm lộn xộn bên trong.
“Cái này phải làm thế nào?”
Harry thử ghép mấy con bướm lại nhưng cánh với thân bướm đều đã vỡ vụn, màu sắc bất đồng, còn có mấy trăm loại, không khác gì thử vận may cả.
“Hẳn là còn có thể tìm những manh mối khác, phỏng chừng ở chỗ cái hòm kia.” Voldemort ngăn Harry ở nơi này lãng phí thời gian, “Chúng ta tới phòng ngủ tìm xem, ta nhớ lúc trước, khi chúng ta chạy trốn, có một gian cửa phòng không khóa.”
Harry gật đầu, hai người trước đem câu đố trong phòng này gác qua một bên, tiến vào phòng ngủ hoàn toàn nữ tính cách vách.
Dùng từ “Hoàn toàn” để hình dung, thực sự không quá chút nào.
Vách tường hồng nhạt, màn ren màu tím nhạt, đồ dùng thuần một màu trắng: một bàn trang điểm, một bàn học, một tủ quần áo, một cái giường cùng một cái tủ đầu giường. Từ bố cục đến sắc thái mà nói, chính là căn phòng của một thiếu nữ. Đang ở kí túc xá nam, Harry mông lung nhìn căn phòng hoàn toàn giống phòng khuê nữ, có chút do dự không muốn vào. Voldemort có chút buồn cười, hắn phải nhắc nhở hai người bây giờ đang đi tìm lời giải, Harry mới cứng ngắc đi vào phòng.
Nhìn Harry luống cuống tay chân, Voldemort cho cậu kiểm tra bàn học, tự mình đi kiểm tra giường và tủ đầu giường, ở trong tủ đầu giường tìm thấy một cái chìa khóa. Chìa khóa rất nhỏ, nhìn qua không phải là chìa khóa cửa. Hắn bỏ chìa khóa vào túi trữ đồ, tiếp đến đi tới bàn trang điểm, dùng đũa phép nhẹ nhàng gõ. Đũa phép biểu hiện ở đây không có gì.
Voldemort tùy ý lật xem đồ vật trên bàn, nhất thời hiểu được cái miệng trên hòm phải dùng cái gì để bổ khuyết.
===========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: VH phối hợp, làm việc rất nhanh!
Nói chứ, viết hành trình tìm lời giải vui quá, không cả muốn viết về hiện thực nữa. V đại, tiểu H, hay là hai người cứ ở lại trong mộng đi, không cần tỉnh nữa *hí hí… =))))*
Câu hỏi lần này kì thực rất đơn giản ~ Mọi người có hứng thú có thể suy luận thử xem …. Hy vọng tôi không có tự mình làm sai . . . Khụ.
Với lại, mọi người thử đoán đi, dùng cái gì hoàn thành cái miệng trên hòm?
------oOo------
Chương 12
Nguồn: EbookTruyen.VN
Hắn từ bỏ tranh luận cùng người kia, đi kiểm tra lại cái bàn học, ở trong ngăn kéo thứ hai phát hiện một tảng thịt thối, dưới biểu tình chán ghét của Harry, Voldemort bỏ tảng thịt đã mọc giòi kia vào một gói to.
“Đi thôi.”
Hai người trở lại phòng bếp, Voldemort đem thịt thối giao cho đầu bếp, lần này cuối cùng cũng đúng, giọng nói khàn khàn của đầu bếp hiện vẻ sung sướng, “Không sai … chính là cái này … cảm ơn các ngươi …. Xin chờ một chút …”
Harry thè lưỡi, nhìn Voldemort dùng một bùa Scourgify tự làm sạch tay mình. Thật lòng cậu cảm thấy mấy con gián, con chuột vừa nãy còn tốt hơn nhiều so với tảng thịt thối kia.
Hai người đứng một bên chờ u linh thái thịt, đống giòi lúc nhúc cũng bị thái thành từng vụn ngắn trắng bóng, lẫn lộn hỗn tạp với thịt. Harry quay mặt đi, cậu nhìn không nổi nữa, Voldemort ngược lại không hề hấn gì, hắn bĩu môi nhưng ánh mắt cũng không rời đi.
Chỉ thấy đầu bếp đem đống thịt trộn giòi kia vất vào trong nồi canh màu sắc quỷ dị bên cạnh, nước canh càng thêm sôi trào, ùng ục ùng ục nổi bọt, thậm chí còn bắn cả lên người tên đầu bếp trong suốt kia, chậm rãi chảy xuống.
“Hai người tốt … Xin … đem đũa phép … của các ngươi… cho ta mượn.”
Tiếng nói đột nhiên vang lên làm Voldemort cảnh giác. Đũa phép chính là sinh mạng thứ hai của phù thủy, sao có thể tùy ý đưa người khác. Nhưng Harry bên cạnh lại tỏ vẻ không hề gì.
“Dù sao nhiều nhất cũng chỉ là chết thêm một lần …” Harry than thở, dưới ánh mắt cạn lời của Voldemort đưa đũa phép cho u linh đầu bếp, sau đó lập tức hối hận.
“Không —— Đũa phép của ta —— !!!!!”
Harry không màng hình tượng gào lên, trời ạ, tên u linh kia đang làm cái gì, dám lấy đũa phép của cậu quấy thứ chất lỏng không rõ tên trong cái nồi kia, đũa phép bảo bối của cậu …
Voldemort bên cạnh lập tức phản ứng, ngăn hai tay Harry đề phòng cậu tiến lên cướp lại đũa phép, hắn cũng không muốn bị tên ngu ngốc này hại cùng chết thêm một lần.
Bị ngăn chặn, Harry hiểu được giờ phút này có chạy lên cướp cũng không được gì, nhất thời xụi lơ, may mà có Voldemort đứng đằng sau đỡ cậu mới không ngã ngồi xuống nền nhà bẩn thỉu.
“Ta đã bảo rồi, đừng dễ dàng đưa đũa phép của mình cho người khác.” Voldemort xấu xa xát thêm muối lên vết thương của Harry.
“Chính ngươi cũng không nghĩ tới tên đó mượn đũa phép chỉ để làm thế đi …”
Harry vô lực phản bác.
“Cám ơn … ngươi …”
Nồi thức ăn cuối cùng nấu xong, đầu bếp đem đũa phép vẫn còn dính thịt thối và nước canh trả lại cho Harry, Harry che mặt rên rỉ , “Không ….”. Sau đó, biểu tình chết lặng tiếp nhận đũa phép. Cậu thẳng tắp nhìn về phía Voldemort, Voldemort ngầm hiểu cho đũa phép của cậu một bùa Scourgify.
Harry lúc này mới hơi bình tĩnh lại.
Tõm ——
Tiếng động lạ bên phía đầu bếp làm hai người quay lại nhìn. Chỉ thấy một thứ gì đó trong suốt khuấy khuấy trong bát canh, sau đó vớt ra một cái chìa khóa sáng lấp lánh.
“Đây . . . Cho các ngươi … Ta . . . phải đi … đem bữa tối . . . cho chủ nhân … …”
Hai người lúc này mới ý thức được tiếng vang vừa rồi là tiếng cái chìa khóa dưới đáy nồi rơi vào trong bát, còn thứ trong suốt khuấy bát canh chính là tay của đầu bếp.
Thật ghê tởm!
Thứ này còn có thể ăn sao?!
Harry nghi ngờ, hoàn toàn không có ý muốn giơ tay nhận lấy chìa khóa.
Voldemort nhìn vẻ mặt chết cũng không đi của Harry, nhận mệnh đi lấy chìa khóa trong tay đầu bếp. Trong nháy mắt cầm vào chìa khóa, hắn liền hạ thêm một bùa Scourgify. Có trời mới biết từ sau khi tiến vào trong trò chơi này, hắn đã dùng bao nhiêu bùa Scourgify, chú ngữ này đều sắp thay thế Avada Kedavra trở thành thần chú hắn thuần thục nhất.
Vạn nhất một ngày kia đối mặt địch nhân hắn cũng thuận tay vất ra một bùa Scourgify, vậy thì uy nghiêm của Chúa Tể Hắc Ám liền không còn sót lại chút gì.
Voldemort tưởng tượng ra cái cảnh kia, sau đó lạnh sống lưng.
Lấy được chìa khóa, hai người tính nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này, đầu bếp lại đột nhiên nói thêm, “Đúng rồi … Để cảm ơn … các ngươi … Cái này . . . cho các ngươi … …”
Nói xong u linh đầu bếp vất một thứ lại phía hai người. Bằng phản xạ tuyệt vời của tầm thủ, Harry bắt gọn được thứ kia. Trong nháy mắt nhìn rõ thứ đó, liền vất ngay lại cho Voldemort. Voldemort tiếp được, là một con mắt người, còn dính dính chất lỏng với một ít dây thần kinh.
Voldemort bỏ nó vào trong túi trữ vật, kéo theo Harry bị ghê tởm phá hủy mà gần như hóa đá ra khỏi phòng bếp.
*****
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Đi ra hành lang là chết.”
“Không, ta không cảm thấy như vậy.” Voldemort phủ định. Hắn cho rằng vừa rồi hai người họ chết là bởi bọn họ chưa đạt đủ điều kiện. Tỷ như chìa khóa trong nồi của đầu bếp kia.
Mà sự thật chứng minh hắn đúng, khi hai người đứng ngoài hành lang, bọn họ mới tin tưởng mình sẽ triệt để không cần quay lại cái phòng bếp kinh tởm kia nữa.
“Đi tới cái phòng có mũi tên đi.”
Harry đề nghị, Voldemort gật đầu. Hai người đi vào trong phòng, thấy vài ngăn tủ để đồ thí nghiệm. Một ít mắt, răng nanh, tay bị ngâm trong dung dịch fomalin, bị phân loại đặt trong tủ. Bên cạnh còn có một giá sách nhỏ, một ít sách vở để lung tung, cạnh đó là một cái hòm màu bạc, trên nắp hòm có một con mắt, một cái mũi, nơi đáng lẽ để con mắt còn lại thì trống không. Nhìn qua có vẻ như là yêu cầu bọn họ bổ sung chỗ trống.
“Thử dùng con mắt kia xem.”
Harry đề nghị, Voldemort quẳng cho Harry một ánh mắt “Cho dù ngươi không nói thì ta cũng biết”, từ túi trữ vật lấy ra con mắt, nhưng ngoài ý muốn, con mắt không thể đặt lên.
“Ta nghĩ con mắt bày trên tủ mới là đáp án đúng.” Voldemort thu hồi con mắt trong tay vào trong túi trữ đồ, cùng Harry đi đến bên ngăn tủ. Trên ngăn tủ vất bừa bãi bốn cái chai lớn nhỏ khác nhau, trên vách giá sách khắc một câu đố.
“Anh cả nói: Tôi là người kém cỏi nhất trong 4 người, tôi luôn sai.
Anh hai nói: Em gái chúng tôi là thông minh nhất, em ấy luôn đúng.
Anh ba nói: Anh hai luôn luôn nói đúng.
Em gái nói: Tôi không phải người thông minh nhất.
Bốn cái chai đều thích nói dối nhưng lần này có một chai nói thật.
PS: Nhớ rõ, mượn đồ xong phải trả lại, không là ta giết đó nha ~
PSS: Giúp ta sắp xếp lại ngăn tủ nhé.”
Harry nhìn hai câu tái bút, trên trán trượt xuống ba tầng hắc tuyến, quay đầu hỏi Voldemort: “Là cái nào?”
“Sao lại hỏi ta?” Voldemort hỏi ngược lại, “Nhưng mà chúng ta trước tiên sắp xếp lại mấy cái chai theo đúng kích thước đã.”
Voldemort chỉ chỉ câu tái bút cuối cùng.
“Cái này thì dễ.” Harry nói, trong nháy mắt xếp lại mấy cái chai, sau đó quay đầu dùng ánh mắt chờ mong nhìn Voldemort, đôi mắt xanh biếc lóe sáng viết rõ mấy chữ “Rồi sao? Rồi sao nữa?”
Voldemort cạn lời, hắn thoáng nhíu mày tự hỏi một chút, đưa ra đáp án, “Là cái chai lớn nhất.”
“A!”
Bé ngoan Harry lên tiếng, ngoan ngoãn cầm cái chai xuống, lấy con mắt ra. Voldemort lại nhìn câu tái bút đầu tiên, suy xét một chút, đem gói to trước đó u linh đầu bếp đưa, lấy con mắt bên trong đưa cho Harry, “Bỏ cái này vào.”
Harry nhất nhất làm theo.
Bởi vì nghĩ không ra lời giải, chỉ có thể dựa vào Voldemort, Harry tự biết đuối lý mà ngoan ngoãn tự mình động thủ, cầm con mắt đặt vào chỗ trống trên cái hòm, lần này đúng rồi, như vậy, chỉ còn lại cái miệng.
Hai người tìm một vòng trong phòng, tìm được một ngăn tủ bày tiêu bản bươm bướm. Harry đem miếng sắt có được lúc trước cạy mở tủ, nhìn một đống cánh bướm với thân bướm lộn xộn bên trong.
“Cái này phải làm thế nào?”
Harry thử ghép mấy con bướm lại nhưng cánh với thân bướm đều đã vỡ vụn, màu sắc bất đồng, còn có mấy trăm loại, không khác gì thử vận may cả.
“Hẳn là còn có thể tìm những manh mối khác, phỏng chừng ở chỗ cái hòm kia.” Voldemort ngăn Harry ở nơi này lãng phí thời gian, “Chúng ta tới phòng ngủ tìm xem, ta nhớ lúc trước, khi chúng ta chạy trốn, có một gian cửa phòng không khóa.”
Harry gật đầu, hai người trước đem câu đố trong phòng này gác qua một bên, tiến vào phòng ngủ hoàn toàn nữ tính cách vách.
Dùng từ “Hoàn toàn” để hình dung, thực sự không quá chút nào.
Vách tường hồng nhạt, màn ren màu tím nhạt, đồ dùng thuần một màu trắng: một bàn trang điểm, một bàn học, một tủ quần áo, một cái giường cùng một cái tủ đầu giường. Từ bố cục đến sắc thái mà nói, chính là căn phòng của một thiếu nữ. Đang ở kí túc xá nam, Harry mông lung nhìn căn phòng hoàn toàn giống phòng khuê nữ, có chút do dự không muốn vào. Voldemort có chút buồn cười, hắn phải nhắc nhở hai người bây giờ đang đi tìm lời giải, Harry mới cứng ngắc đi vào phòng.
Nhìn Harry luống cuống tay chân, Voldemort cho cậu kiểm tra bàn học, tự mình đi kiểm tra giường và tủ đầu giường, ở trong tủ đầu giường tìm thấy một cái chìa khóa. Chìa khóa rất nhỏ, nhìn qua không phải là chìa khóa cửa. Hắn bỏ chìa khóa vào túi trữ đồ, tiếp đến đi tới bàn trang điểm, dùng đũa phép nhẹ nhàng gõ. Đũa phép biểu hiện ở đây không có gì.
Voldemort tùy ý lật xem đồ vật trên bàn, nhất thời hiểu được cái miệng trên hòm phải dùng cái gì để bổ khuyết.
===========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: VH phối hợp, làm việc rất nhanh!
Nói chứ, viết hành trình tìm lời giải vui quá, không cả muốn viết về hiện thực nữa. V đại, tiểu H, hay là hai người cứ ở lại trong mộng đi, không cần tỉnh nữa *hí hí… =))))*
Câu hỏi lần này kì thực rất đơn giản ~ Mọi người có hứng thú có thể suy luận thử xem …. Hy vọng tôi không có tự mình làm sai . . . Khụ.
Với lại, mọi người thử đoán đi, dùng cái gì hoàn thành cái miệng trên hòm?
------oOo------
Chương 12
Nguồn: EbookTruyen.VN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất